Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6 - A a a a a a a a a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

140323 - 6 năm hoa điền sơ ngộ

Phi công chiến đấu cơ tuy chỉ ngồi trong cabin hẹp không động đậy, nhưng lại là một công việc đòi hỏi cực lớn về độ linh hoạt của cổ tay, tay hãm nhẹ hay nặng, nhanh hay chậm, một khác biệt rất nhỏ cũng có thể biến thành sự khác biệt cực lớn trên máy bay, cho nên phi công phần lớn có một số cách rèn luyện cổ tay yêu thích, ví dụ như thư pháp, câu cá, lái xe. Lúc trước ở bộ đội, mọi người thường xuyên tụ tập chơi bóng rổ với nhau, đá bóng lại không dùng đến tay, thật sự có chút ít thấy, Tiêu Chiến tốt nghiệp nhiều năm như thế, chưa hề đá bóng lại lần nào.

Không ngờ ở cục bay thử lại có ngày được chơi.

Mười học viên được phân vào đội đỏ, Trương Đĩnh tìm cho bọn họ một thủ môn có "thâm niên", đội xanh do Trương Đĩnh cầm đầu hình thành nhóm "lão làng", công bằng mà đấu nhau, cũng có một nữ đội viên nữa, là một đại tỷ trong tổ hậu cần. Một hiệp 30 phút, nếu hòa thì đá penalty.

Các học viên thương lượng đơn giản với nhau, quyết định dùng đội hình 4312, Tiêu Chiến với Cao Khải đá tiền đạo kép, Vương Nhất Bác đá tiền vệ cánh, Hồ Văn Diễm không hiểu tí gì về bóng đá được bố trí đá trung vệ, Cao Khải dạy cô: "Chỉ cần tay không chạm bóng, còn thì tùy tiện đá."

"Qua loa vậy hả?" Hồ Văn Diễm đặc biệt lo mình kéo chân cả đội, "Không có chiến thuật gì hả?"

"Chiến thuật chính là kèm gắt đại đội trưởng," Tiêu Chiến nói, "Ảnh không dám thật sự phát lực tông cô đâu, cô cứ tông vô ảnh, cướp bóng chuyền cho đồng đội."

Hồ Văn Diễm cái hiểu cái không gật đầu.

Ngay từ đầu thi đấu, Tiêu Chiến đã nhìn ra đội xanh đối diện là thường xuyên luyện rồi, phối hợp cực kỳ ăn ý, thật là một trời một vực so với đội đỏ tạp nham mới lập của bọn họ. Đá mười phút, anh với Cao Khải còn chưa chạm được đến bóng—quả bóng kia căn bản không qua được phần sân bên này!

Hồ Văn Diễm tuân lời anh dặn, quấn lấy Trương Đĩnh không buông. Trương Đĩnh đương nhiên coi thường một cô gái dùng chiêu lấy thịt đè người, anh dùng kỹ thuật chân, Hồ Văn Diễm bị kỹ thuật ra chân của lãnh đạo làm cho hoa cả mắt, hoài nghi nhân sinh, chiến thần nữ vương trong giây lát biến thành loli ngốc manh, ngơ ngác đứng nhìn lãnh đạo rê bóng một đường đột nhập vùng cấm.

Hiệp đầu đá đến cuối, các học viên đã chẳng còn cái đội hình gì, tất cả mọi người bu về vòng cấm địa lo phòng thủ, bởi vì phối hợp lóng ngóng, còn thường xuyên người nhà vấp nhau ngã, Hồ Văn Diễm nâng khuỷu tay đập ngay mặt Cao Khải, Tiêu Chiến nhảy lấy đà đánh đầu không vững, ngã lên người Vương Nhất Bác, la hét chửi thề, khung cảnh hoàn toàn mất khống chế.

Thế là bị thủng lưới hai trái. Hiệp đầu kết thúc, tỷ số 0:2.

Nghỉ giữa hiệp, Tiêu Chiến đề nghị thay đổi chiến thuật, chơi phòng ngự phản công.

"Thực lực của chúng ta kém quá, chơi đối công là si tâm vọng tưởng. Phải chui hết về sân nhà phòng ngự chặt, sau đó tùy thời phản công. Văn Văn không kèm được đại đội trưởng thì túm áo túm quần, ôm tay, tóm lại không được để ảnh thuận lợi chuyền bóng, hiệp một hai trái đều là do đại đội trưởng kiến tạo!"

"Ủa vậy không phải phạm lỗi hả?" Hồ Văn Diễm nói.

"Theo tôi quan sát, con gái phạm lỗi trọng tài căn bản không thổi, huống chi giờ chúng ta bị dẫn trước, sẽ càng không thổi." Tiêu Chiến định liệu xong xuôi, nói, "Trận đấu này là để tăng tinh thần của đoàn đội mà tiến hành, bị đè cổ ra ghi bàn thì còn cái mẹ gì mà tinh thần? Cậu nói đi, Vương trợ giáo?"

Trên trán Vương Nhất Bác đỏ một cục, hình như còn hơi sưng, là vừa nãy anh nhảy lấy đà rớt xuống cả người đè lên người thanh niên, hai cái trán đập vào nhau.

"Ờ," thanh niên xoa trán, nói: "Có đạo lý, cứ làm vậy đi."

"Đau lắm hả?" Tiêu Chiến quay đầu đi, nhỏ giọng hỏi: "Có muốn ca ca thổi cho cưng hong?"

Liền thu được một ánh mắt lạnh băng, Vương Nhất Bác nghiêm mặt nói: "Anh với Cao Khải đừng cách khung thành bên mình gần quá, tôi lấy được bóng sẽ lập tức chuyền cho hai người, tấn công từ xa sẽ có cơ hội nhặt được món hời."

Dựa vào chiến thuật đó, với cả đội xanh dẫn trước có hơi lơi lỏng, hiệp hai vừa bắt đầu, Tiêu Chiến nhận đường chuyền của Vương Nhất Bác, đi bóng vọt đến vùng cấm địa của đội xanh, ngay trước khi bị hai hậu vệ giáp công, sút, 1:2.

Ngay sau đó, Vương Nhất Bác lại y trò cũ kiến tạo cho Cao Khải, đội đỏ chưa đầy mười phút san bằng tỷ số 2:2.

Các học viên tức khắc sĩ khí bừng bừng, chạy càng nhanh, gan càng lớn, Hồ Văn Diễm lăn xả vào lãnh đạo túm áo hăng say, bức cho các tiền bối không lên được tinh thần ứng phó. Mười lăm phút sau, hai bên thế trận cân bằng, đều có cơ hội nhưng chưa ghi được thêm bàn.

Thời gian trôi từng giây từng phút, đếm ngược còn hai phút, đội xanh được một quả phạt cố định, Trương Đĩnh sút phạt.

Nhân lúc lãnh đạo đang tìm góc sút, Tiêu Chiến lén kề tai nói nhỏ với Vương Nhất Bác: "Không thể kéo dài đến phạt đền, đội bọn mình chân chính biết đá bóng gom không đủ năm con jio (*)."

(*) jio: phương ngữ Tứ Xuyên, nghĩa là cái chân, đọc trại đi nghe buồn cười nên dân mạng dùng với nghĩa cái chân, hoặc người làm cái gì đó (ví dụ chân sút, chân chạy).

Hình ảnh kế tiếp khiến người ta khiếp sợ, thanh niên phụt cười, cúi đầu muốn giấu, nhưng không kịp nữa. Tiêu Chiến trợn mắt há mồm: "Cái gì? Cậu thế mà lại cười?"

Vương Nhất Bác ý bảo anh nhìn đằng trước đi, Tiêu Chiến xoay người, phát hiện vị đại tỷ hậu cần bị Trương Đĩnh kéo vào cho đủ số kia một mình ở lại vùng cấm địa bên kia, đại khái là không di chuyển gì cả, điều này cho bọn họ một cơ hội phản công tuyệt hảo—lúc này dù có tiếp bóng như thế nào cũng sẽ không việt vị.

Tiêu Chiến lập tức hướng mắt ra hiệu cho Cao Khải, hai người đồng thời di chuyển về trung tuyến. Cú sút phạt cố định của lãnh đạo bị thủ môn đấm ra, Trương Đĩnh định đến đá bồi, bị Hồ Văn Diễm theo sát đằng sau túm chặt lấy cánh tay.

"Ôi giời ơi, lại còn thế nữa?" Lãnh đạo dở khóc dở cười, "Trọng tài, bớ trọng tài!"

Trọng tài đã không rảnh lo bên này, bóng bị Vương Nhất Bác cướp rồi, đang phi nhanh dưới chân thanh niên. Tiêu Chiến với Cao Khải một trước một sau phi thẳng vào vùng cấm của đối phương, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lập tức chuyền thẳng.

Cao Khải chạm được bóng trước, nhưng hắn đột ngột bị trượt chân, không ra lực được, quả bóng cao su liền lăn đến chân Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đi bóng xoay người, xông qua đại tỷ đang cười hiền từ, nhắm ngay góc xa khung thành, sút.

Vàooooooooo!

Tiếng kết thúc trận đấu đúng lúc đó nổi lên. Ghi bàn phút chót!

"A a a a a a a a----!" Tiêu Chiến giang hai tay, hưng phấn phi về phía đồng đội.

"A a a a a a a a---!" Cao Khải cũng giang hai tay, chuẩn bị nghênh đón cú ôm sấm sét của đồng đội.

"A a a a a a a a---!" Tiêu Chiến vọt qua người hắn.

Cao Khải:?

Tiêu Chiến phóng về phía người kiến tạo, trực tiếp nhảy lên người con người ta, Vương Nhất Bác mặt mày mờ mịt bị anh nhảy cho lảo đảo, lùi về sau mấy bước cuối cùng mới ôm vững được anh.

Hai đùi anh kẹp eo thanh niên, tay trái đặt lên vai cậu, tay phải giơ lên cao, "A a a a a a---!"

Vương Nhất Bác:....


Giữa trưa toàn đội ở nhà ăn liên hoan mừng thắng lợi. Chiến xong một trận này, quan hệ của các học viên thân cận hơn không ít, mọi người sôi nổi khen ngợi cú ăn bàn ngay trước tiếng còi mãn cuộc thật sự quá đẹp, Vương Nhất Bác chuyền đẹp, Tiêu Chiến sút cũng đẹp, ngay cả Cao Khải vì hụt chân mà chạm bóng một tẹo, cũng đẹp hết xảy.

"Chả phải à," Cao Khải nói, "Nếu không phải tôi chạm bóng một tí làm đổi hướng bóng, Tiêu Chiến chưa chắc đã nhận được bóng nhé."

"Cậu quá vĩ đại Khải cưng," Tiêu Chiến giơ soda lên, "Nào cụng một cái!"

Cao Khải chạm cốc với anh, bộ dạng lại không quá vừa lòng, "GIờ lại nghĩ đến tôi rồi? Sút vào cũng không tìm tôi ăn mừng."

"Tôi đâu có nhìn thấy cậu chạm bóng," Tiêu Chiến lươn lẹo, "Tưởng do Nhất Bác kiến tạo."

"Oa, đã gọi 'Nhất Bác' rồi seo?" Có một học viên khác thổn thức, "Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm, hôm đầu tiên đến báo danh đã đập nhau không phải hai người?"

"Nói nhầm nói nhầm, phải là 'Vương trợ giáo'." Anh cười với Vương Nhất Bác một cái, "Không có ý không tôn trọng."

Thanh niên cúi đầu, tránh ánh mắt anh, nói: "Không việc gì."

"Chúc mừng thì chúc mừng, cũng đâu đến nỗi nhảy lên người người ta?" Hồ Văn Diễm cười hì hì bảo, "Cậu không biết biểu cảm của đại đội trưởng đâu, đích thị vẻ mặt tươi cười của người cha già từ ái."

"Cô không xem bóng đá nên cứ bát quái," Tiêu Chiến nói, "Sút vào chính là rất hưng phấn nhé, C. Ronaldo cũng nhảy lên người đồng đội, còn có các tiền đạo khác có cách ăn mừng còn khoa trương hơn kìa, thích ôm đồng đội hun hun, tôi thế là thu liễm rồi đấy!"

"Phải không?" Hồ Văn Diễm cười xấu xa, "Khi nào hun chút cho tôi mở mang tầm mắt với?"

"Đấy là thứ cô không tiêu tiền mà cũng đòi được xem sao?" Tiêu Chiến đốp chát, "Ăn cơm của cô đi."

"Buổi chiều có huấn luyện thích ứng máy bay mới đấy," Vương Nhất Bác nói, "Mọi người tranh thủ ăn cơm đi."

Giọng không cao, nhưng mơ hồ có một loại áp lực, khiến các học viên đang sôi nổi vùi đầu vào lùa cơm, không đùa cợt nữa.


Bọn họ ở trong khoang mô phỏng làm quen với hệ thống thao tác của J-16, điều này đối với phi công có thâm niên không có gì là khó, đến lúc chạng vạng, Tiêu Chiến đã có thể bịt mắt tiến hành hoạt động cất cánh thường quy.

Trương Đĩnh thấy thời gian còn sớm, quyết định ngay tại chỗ cho các học viên tiến vào thể nghiệm với máy bay thật, không làm động tác gì cả, chỉ cất cánh bình thường.

Mấy tổ trước đó đều hoàn thành thuận lợi, Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác như thường lệ là tổ cuối cùng.

Vương Nhất Bác vào khoang trước trước, đội mũ bảo hiểm và mặt nạ dưỡng khí lên. Anh ngồi sau thanh niên, nơi đó cũng có một hệ thống thao tác, nếu phi công ở khoang trước không thể khống chế máy bay thì dễ bề cắt quyền khống chế về khoang sau, nhưng Tiêu Chiến biết anh chắc là không có cơ hội dùng đến, ít nhất lúc làm cộng sự của Vương Nhất Bác, anh không cần phải lo có vấn đề gì về phi hành.

Cửa khoang chậm rãi hạ xuống, đóng kín, Vương Nhất Bác thủ thế ở cần lái, máy bay bắt đầu trượt trên đường băng.

"082," trong tai nghe vang tiếng nhắc nhở của đài quan sát, "Máy bay nghiêng phải, chú ý điều chỉnh."

Tiêu Chiến hơi nghiêng người, nhìn về phía trước, máy cơ nghiêng phải cực rõ, hơn nữa góc độ càng lúc càng tăng.

"Vương trợ giáo," anh nói, "Bánh trước có vấn đề gì sao?"

Vương Nhất Bác không trả lời, hình như đang điều chỉnh, nhưng máy bay vẫn lệch như cũ, còn bắt đầu tăng tốc.

"082!" Đài quan sát bối rối, "Điều chỉnh phương hướng!"

"Vương trợ giáo," Tiêu Chiến cũng kêu lên, "Sắp lao khỏi đường băng rồi. Vương Nhất Bác!"

Như cũ, không có đáp lại.

Không ổn. Dù là thông tin có vấn đề, thanh niên nhìn thấy phi cơ đi lệch cũng phải biết mà điều chỉnh chứ.

Tiêu Chiến không chờ nữa, lập tức cắt quyền khống chế ra khoang sau, vừa gọi khoang trước, vừa giảm tốc, cũng tiến hành uốn thẳng phi cơ.

"Vương Nhất Bác? Nghe thấy không? Vương Nhất Bác! Nhất Bác!"

Mười mấy giây ngắn ngủi, tim anh đập càng lúc càng nhanh, thậm chí tới mức hốt hoảng, còn có choáng đầu, đến cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Sao lại thế này...? 6 năm rồi anh bay chiến đấu cơ mấy trăm lần, dù là lần đầu tiên bay lên cao cũng không căng thẳng đến thế.

Trong phút chốc, Tiêu Chiến bừng tỉnh đại ngộ.

Anh giật mặt nạ dưỡng khí xuống, thao tác cho máy bay quay lại đồng thời gọi đài quan sát, "Dưỡng khí có vấn đề, 083 xin tạm dừng cất cánh!"

"Đài quan sát nhận được, đồng ý tạm dừng cất cánh."

"Vương Nhất Bác! Cậu tỉnh lại mau, đừng ngủ!" Tiêu Chiến trong lúc choáng đầu vừa thao tác máy bay vừa định đánh thức đồng đội, nhưng anh nhìn thấy người thanh niên đã ngả sang một bên, ở vào trạng thái lảo đảo.

Vương Nhất Bác đã hôn mê.

"083 gọi! Xin lập tức gọi đội y tế, 082 hôn mê cần tiến hành cấp cứu ngay!"

Dường như sợ đài quan sát không nghe rõ, Tiêu Chiến dùng hết sức gào lên kêu cứu, tay đặt trên côn thao tác gần như run bắn.

"Vương Nhất Bác!!"

——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bjyx