Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Chương 1:

Sáng sớm, Thôi Thần đã bị nước tiểu làm cho tỉnh ngủ.

Cậu mơ mơ màng màng giữa tiếng ngáy hết đợt này đợt khác của đám bạn cùng phòng mà lần mò tới nhà vệ sinh, ngáp ngắn ngáp dài nhắm thẳng vào bồn cầu xả nước.

Sau đó liền bị nước tiểu của chính mình làm ướt cả một chân.

"Chết tiệt!" Thôi Thần nháy mắt tỉnh táo lại, nhảy ra khỏi vũng nước tiểu lớn dưới chân. Nhưng mà, ngay trong khoảnh khắc nhìn xuống, cậu chợt thấy giữa hai chân mình trống rỗng.

"A a a !!!"

Bên kia, ba người bạn cùng phòng khác bị tiếng la thảm thiết của Thôi Thần làm cho tỉnh giấc, bật dậy chửi bới:

"Tiểu tử thúi, sáng sớm mà hú hét cái gì thế?"

Cái tên ở giường đối diện Thôi Thần là Lưu Tư Vực, sinh viên năm thứ 3 khoa dược học, sau khi cậu ta bị đánh thức, chân trần bước xuống giường, một tay xoa xoa cái đầu rối bù như tổ quạ của mình, tay kia kéo mở cửa phòng vệ sinh, lọt vào tầm mắt là sàn nhà đầy nước tiểu, Lưu Tư Vực sửng sốt hai giây sau đó hét lên giận dữ:

"Thôi Thần! Cậu mẹ nó hồi xuân à? Thế nào lại tiểu tiện khắp nơi thế này!"

Thôi Thần ở trong nhà vệ sinh vẻ mặt hoảng hốt nhìn cậu ta, che lấy đũng quần, bi ai nói: "Cậu mau đi ra, đi ra ngoài!"

Lưu Tư Vực đóng sầm cửa lại: "Mau lau sàn nhà cho sạch sẽ đi! Thằng nhãi ranh."

Lão đại ký túc xá cũng tỉnh giấc: "Cái quái gì vậy, Tiểu Thần tè ra quần ư?"

Bạn cùng phòng cao lớn đẹp trai Kim Kiệt cười gian mãnh: "Khẳng định là xem phim hành động tình cảm nhiều quá, đây điển hình là hệ quả của việc xem Hatano Yui."

"Cậu cứ tiếp tục tán dóc đi." Lưu Tư Vực mở cửa phòng ký túc, "Nhà vệ sinh không thể dùng, tôi đi phòng lão Vương bên cạnh giải quyết nỗi buồn."

Vì thế, bạn học Vương phòng bên cạnh không may mắn, mới sáng sớm đã bị đánh thức bởi tiếng đập cửa, cậu ta kéo cửa ra định mắng người, đã bị ba cái nam sinh gỡ tay xông vào, sau đó trơ mắt nhìn họ tranh nhau chen vào nhà vệ sinh.

Thông tin Thôi Thần phòng 302 sáng sớm tè ra quần, buộc bạn cùng phòng phải đi nhờ nhà vệ sinh phòng bên cạnh, đã lan truyền khắp cả khoa dược chỉ trong một buổi sáng.

Đương nhiên Thôi Thần không còn mặt mũi nào đến lớp, dọn dẹp nhà vệ sinh xong liền núp vào trong chăn, nhất định không chịu ra. Lão đại ký túc xá ngoài chăn vỗ vỗ, thở dài nói: "Không sao đâu, Tiểu Thần, người thông minh sẽ tự biết đó chỉ là tin đồn vô căn cứ thôi."

"Mẹ kiếp." Thôi Thần đột nhiên chui đầu ra khỏi chăn, hai mắt đỏ hoe, "Còn không phải là do cậu lan tin khắp nơi ngoài hành lang, tôi cách cửa đều nghe thấy."

"Ha ha, ha ha a." Lão đại ký túc ngây ngô xoa xoa cái ót sau đầu, "Vậy chúng tôi lên lớp trước, cậu nghỉ ngơi cho tốt, buổi trưa sẽ mang cơm cho cậu."

Thôi Thần đợi mọi người đi hết, mới xốc chăn nhảy xuống, kéo đũng quần mình nhìn vào bên trong: "Không có, thật sự không có a."

Cậu chưa từ bỏ mà cho tay vào sờ loạn một lần, ngón tay truyền đến cảm xúc khó tả, sắc mặt cứng đờ, ngay sau đó liền run rẩy nói: "A a? Đây là thứ gì vậy? "

Đây chẳng lẽ chính là của ... con gái trong truyền thuyết ấy sao?

Thôi Thần hai chân mềm nhũn quỳ rạp trên sàn nhà lạnh lẽo, sững sờ một hồi lâu mới khản cả giọng mà gào khóc: "Ông trời ơi! Người đây là đang trêu đùa con sao?!"

Bệnh viện trực thuộc đầu tiên của đại học Tây Hải.

Thôi Trần gục đầu, ngồi trên ghế chờ bên ngoài khoa tiết niệu khóc không ra nước mắt.

Lúc này, một giọng nói dễ nghe truyền đến: " Hả, Thôi Thần sao?"

Cả thân cậu cứng đờ, vội vàng cúi đầu, kéo kéo vành mũ xuống, giả vờ như không nghe thấy.

Chủ nhân của giọng nói kia cũng không có buông tha cho cậu, thậm chí còn từng bước tới gần: "Cậu không phải là Thôi Thần sao? Cậu sao vậy, không khỏe à?"

Thấy mình không thể tiếp tục giả vờ nữa, đành cam chịu ngẩng đầu lên, ánh mắt từ lướt qua một đôi chân thon dài thẳng tắp, chiếc váy lá sen màu xám nhạt, dáng người mảnh khảnh dưới chiếc áo sơ mi trắng, cuối cùng dừng lại ở gương mặt đơn thuần xinh đẹp, khiến cậu vừa căng thẳng vừa có chút kích động.

Hoa khôi của khoa dược, nữ thần mà Thôi Thần đã thầm yêu mến suốt một năm, Sầm Tiêu Tiêu.

"Trùng hợp thật, cậu, cậu sao lại ở chỗ này?" Thôi Thần khẩn trương liền nói lắp.

Sầm Tiêu Tiêu mỉm cười nói: "Đại Hổ của câu lạc bộ bóng rổ bị viêm dạ dày cấp tính, cho nên mình và đàn anh Trần tới thăm cậu ấy."

Thôi Thần vừa nghe đến mấy chữ "đàn anh Trần", sắc mặt lập tức trầm xuống. Cậu hơi nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng cao lớn vững chãi đứng cách Sầm Tiêu Tiêu không xa.

Trần Hạo Lãng, sinh viên năm cuối của khoa y học lâm sàng, được công nhận là nam sinh đẹp trai nhất Viện Y học Tây Hải. Đó cũng là tình địch số một trong suy nghĩ của Thôi Thần.

Trần Hạo Lãng liếc thấy Thôi Thần đang rúm ró trên ghế trừng mắt nhìn chính mình, cảm thấy có chút chán ngắt. Hắn biết đó là bạn cùng lớp của Sầm Tiêu Tiêu, hơn nữa hình như đối với bản thân mình có chút thù địch khó hiểu, nhưng cái địch ý này hắn căn bản sẽ không để vào mắt.

Trần Hạo Lãng sải chân dài bước đến, lịch sự gật đầu với Thôi Thần, sau đó hỏi Sầm Tiêu Tiêu: "Xong chưa, chúng ta đi gặp Đại Hổ thôi."

Sầm Tiêu Tiêu quay đầu thấy khuôn mặt đẹp trai của Trần Hạo Lãng, trên mặt có chút ửng hồng, nhẹ giọng nói: "Dạ, đàn anh, anh chờ một chút." Sau đó quay lại tiếp tục hòa nhã hỏi Thôi Thần, "Cậu không thoải mái ở chỗ nào, có cần chúng mình giúp không?"

"Không, không cần!" Thôi Trần bỗng nhiên tỉnh táo lại, "Mình không sao, mình chỉ đến đây cùng một người bạn, cậu ấy đang khám bệnh bên trong."

Nhưng vào lúc này, trên loa vang lên một giọng nữ dễ nghe, "Số sáu mươi tám, Thôi Thần, mời đến phòng khám số một."

Cả ba người cùng lúc lâm vào trầm lặng, chỉ có trên màn hình điện tử hiển thị mấy chữ khoa tiết niệu đỏ chói cùng tên của Thôi Trần nhấp nháy.

Thôi Thần, trái tim tan nát, lạc mất hồn đi vào phòng khám.

Bác sĩ nam trong phòng khám lạch cạch gõ chữ một hồi trên máy tính, sau đó xoay người lại, "Cậu không thoải mái ở chỗ nào?"

"Bác sĩ, em trai cháu đột nhiên biến mất."

"......"

Hai mươi phút sau, cánh cửa phòng khám số 1 đột nhiên mở ra, cùng lúc có một hồi tiếng khóc vang lên, nhóm bệnh nhân chờ ngoài cửa bàng hoàng khi thấy một cậu trai đôi mắt trong veo đang loạng choạng bị đuổi ra ngoài, cậu trai kia nước mắt lưng tròng, miệng hét lên: "Bác sĩ, tôi thực sự là một người đàn ông nha!"

Huyệt thái dương bác sĩ phập phồng: "Vừa rồi khám rất rõ ràng, giới tính của chính cậu còn không rõ ư?"

"Nhưng nó tối qua rõ ràng vẫn còn ở đấy mà!"

"Đi ra ngoài! Người kế tiếp."

Thôi Thần gần như đã khóc suốt quãng đường quay trở về ký túc xá, cậu không chỉ mất đi cái ấy của chính mình mà lại còn có thêm cái đồ vật kia của nữ sinh, này quả thực chính là nhân đôi ác mộng.

Cậu bất lực lại quấn mình trong chăn, lấy điện thoại di động ra, lướt xem một hồi, không biết gọi cho ai, chỉ cảm thấy lòng đầy phiền muộn, không có nơi nào để có thể kể ra chuyện này.

Cha mẹ của Thôi Thần ly hôn khi cậu mới 5 tuổi, giờ họ đều đã có gia đình mới, quan tâm cậu cũng chỉ có lúc này lúc kia, ngay cả học phí đại học của cậu cũng là trả bằng các khoản vay sinh viên.

Chìm trong tâm trạng tuyệt vọng, sắc trời cũng tối dần.

Chạng vạng tối, cánh cửa phòng 302 đột nhiên bị mở tung, Lưu Tư Vực đầu tổ quạ đi theo sau là lão đại phòng ký túc cùng tên cùng phòng đẹp trai còn lại, ba người cãi cọ ầm ĩ mà đi vào.

"Mẹ kiếp, Kim Kiệt cậu đúng là cái đồ lưu manh, thế nhưng lại lừa được em gái khoa y năm nhất, không phải nói nữa, tối nay cậu nhất định phải khao mọi người."

Kim Kiệt phóng khoáng vuốt vuốt tóc mái hơi xoăn kiểu Hàn Quốc của mình nói: "Chuyện nhỏ, muốn ăn gì cứ nói."

"Đương nhiên là lẩu rồi! Đến phố Hủ Baị, đi Xuyên Vị Vương ăn lẩu!" Lão đại ký túc lên giọng, gân xanh nổi lên dữ dội.

Lưu Tư Vực bực bội vươn tay lên giường trên tìm cáp sạc: "Tôi nói cậu không còn cái khác à, cả ngày đều chỉ nghĩ ăn lẩu." Vừa nói, hắn đột nhiên liếc thấy một đôi mắt u oán, sợ hãi cả người nhảy lùi về phía sau, "Ai nha, Tiểu Thần?"

Hai người kia cũng sửng sốt, "Tiểu Thần, cậu cả ngày đều làm ổ trên giường sao?"

Lão đại đùa cợt cười: "Không phải chỉ là tè ra quần thôi sao, có sao đâu chứ? Đi đi đi, đi ăn lẩu!"

Mấy người không nói hai lời liền kéo Thôi Thần đang giống như chó chết dậy, xỏ cho cậu ấy hai chiếc dép liền đẩy cậu đi ra ngoài.

Cho đến khi nồi lẩu bốc khói nghi ngút được dọn lên bàn, Thôi Thần như trong mộng du mới giật mình nhận ra bụng mình trống rỗng.

Hóa ra một người dù có đau buồn thì cái bụng vẫn đói.

Thôi Thần từ đau buồn chuyển thành thèm ăn, cầm đũa lên, tranh giành thức ăn với những người khác.

Bạn gái mới của Kim Kiệt, Hồ Nhã, cũng đến, còn mang theo hai cô gái khác, được biết là bạn cùng phòng của Hồ Nhã. Thôi Thần thông qua khí nóng từ nồi lẩu nhìn nhìn những cô gái trẻ trung đáng yêu này, lòng đau xót, cậu sợ chính mình sau này không tìm được vợ.

    Tưởng tượng đến chuyện đó làm cậu càng thấy phiền muộn, dứt khoát cầm một chai bia uống ừng ực.

Kim Kiệt cười vỗ vỗ cậu: "Này, này, Tiểu Thần, cậu cứ từ từ."

Thôi Thần hất tay cậu ta: "Cậu đừng cản tôi."

Lưu Tư Vực không lên tiếng, ánh mắt tùy thời lướt tới mấy cô gái cùng bàn.

Lão đại ký túc từ trước đến nay đều tuân theo nguyên tắc đơn giản đến lỗ mãng, lớn tiếng nói: "Này tôi nói không phải chỉ là tè ra một cái quần thôi sao? Cũng đã cả ngày rồi, sao còn líu ríu lải nhải như đàn bà vậy."

Thôi Thần bị chọc trúng chỗ đau, đột nhiên đứng dậy ném chai xuống đất: "Cậu im đi!"

"Cái gì cơ, cậu còn dám dạy bảo ông đây à?" Lão đại cũng không chịu thua, đứng dậy theo.

Ồn ào đến mức khách ở các bàn bên cạnh cũng ngừng ăn mà nhìn sang phía bàn bên này.

Trong số đó trùng hợp có bàn của Trần Hạo Lãng cùng một nhóm thành viên của đội bóng rổ, Sầm Tiêu Tiêu cũng ở đó, Trần Hạo Lãng nhíu mày nhìn Thôi Thần.

Kim Kiệt, người đảm nhận chủ chi bữa ăn hôm nay, vội vàng đứng ra hòa giải: "Này, này, còn có con gái ở đây, hai người cho tôi cái mặt mũi, mỗi người nhường nhau một chút, có được không?"

Kim Kiệt vừa khuyên giải Thôi Thần vừa kéo cậu ấy ngồi xuống, nhưng là hai mắt vẫn nhìn thẳng không chớp.

"Tiểu, Tiểu Thần à," Kim Kiệt đột nhiên lắp bắp, "Cậu, cậu sao lại nhét bánh bao vào quần áo à?"

Thôi Thần sửng sốt, khó hiểu nhìn theo ánh mắt của cậu ta xuống dưới, liền thấy trước ngực của cậu giống như nhô lên hai cái bánh bao lớn, bên trên còn có hai cái chóp nhỏ.

Bây giờ là mùa hè, cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi sọc mỏng, đường nét trên ngực liền lộ ra.

Đó là bánh bao sao, Kim Kiệt chơi gái bao nhiêu năm, đã sớm luyện tập thành đôi mắt tinh tường, bánh bao gì chứ, đây là một cặp ngực đích thực a, ít nhất cũng phải là cúp B, cộng với vòng eo nhỏ của Thôi Thần, hiệu ứng hình ảnh thật tốt.

"Tôi, Tiểu Thần cậu, cậu biến thành phụ nữ à?" Không chỉ Kim Kiệt, Lưu Tư Vực và lão đại ký túc cũng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn vào ngực cậu.

Thôi Thần từ trong ngơ ngẩn mà tỉnh táo lại, đột nhiên xấu hổ, sợ hãi, tuyệt vọng cùng đủ các loại cảm xúc khác xuất hiện. Cậu không thể trốn, trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ, cậu không thể trốn, không thì hiện tại mọi người sẽ cho rằng cậu là yêu quái.

Nước mắt cậu chợt chực trào ra, cậu hét lên: "Mẹ kiếp nhà cậu!" Xoay người vung một đấm vào mặt Kim Kiệt, sau đó đá văng chiếc ghế chạy như điên ra ngoài.

Mặt khác, mấy người khác vẫn còn ngơ ngác ngồi đó, Lưu Tư Vực đột nhiên véo mạnh cánh tay lão đại, thấy cậu ta nhăn mặt vì đau thì mới lẩm bẩm nói: "Đệch, tôi đây không phải nằm mơ."

Trái lại, trong lúc náo loạn, Trần Hạo Lãng đột nhiên đặt đũa xuống, "Tôi đi nhà vệ sinh một chút."

Các bạn cùng bàn đều cười: "Đội trưởng, bàn bên cạnh huyên náo đặc sắc đến như vậy là chuyện trăm năm khó gặp, cậu đi tiểu cũng thật không đúng lúc."

Trần Hạo Lãng cười không nói gì, nhưng Sầm Tiêu Tiêu cảm thấy nụ cười trên mặt anh kỳ quái không tả được.

Phố ẩm thực trước đại học Tây Hải là nơi tụ tập đông vui nhất của sinh viên, càng về đêm lại càng sôi động, lúc này không ai để ý đến một cậu trai nghiêng ngả lảo đảo đi trên đường.

Thôi Thần chạy lung tung một hồi, cậu cũng không biết mình muốn đi đâu, cậu chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh đừng lại, nhưng nơi nào cũng có đèn màu rực rỡ, ánh đèn nê-ông khiến cậu hoa mắt chóng đầu.

Đột nhiên một đôi bàn tay lớn nắm lấy vai cậu, xoay người cậu lại.

Thôi Thần lại càng hoảng sợ, miệng hét lên "tránh ra" rồi giơ tay mà đánh bừa.

Kết quả người kia liền nắm lấy tay cậu, sức lực to lớn làm cậu đau mà kêu thành tiếng.

"Đừng sợ, là tôi."

    Một giọng nói trầm thấp như đàn Cello vang lên, Thôi Thần nghe thấy vô cùng kinh ngạc.

Người tới thực sự lại là tình địch không vừa mắt nhất của cậu, Trần Hạo Lãng.

























































































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top