Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Trần Hạo Lang, người trước nay chưa từng vắng mặt trong nhóm nghiên cứu, hôm nay lại lần đầu tiên xin nghỉ.

Bạn tốt Mạc Khả sau khi cúp điện thoại, tò mò tự lẩm bẩm một mình, "Đây là đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng lại có thể khiến cho kẻ cuồng công việc này phải xin nghỉ?"

Mạc Khả có mơ cũng không thể nghĩ đến ngay lúc này Trần Hạo Lãng đang xanh mặt đứng trước cửa hàng quần áo nội y.

Cũng giống vẻ mặt hắn hiện giờ, còn có Thôi Thần đã biến thành phụ nữ.

"Này, cái thứ này, tôi nên mua như thế nào?" Thôi Thần nhìn Trần Hạo Lãng xin giúp đỡ, nhưng lại phát hiện cái người sau mình cũng là mang vẻ mặt mờ mịt.

Thôi Thần hiện đang mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xám, rõ ràng là quá rộng, vạt áo được nhét vào bên trong một chiếc quần đùi nâu quê mùa, đây đều là đồ mà cậu ta tùy tiện mua được trên mạng.

Nhưng khi nói đến việc mua sắm đồ lót trực tuyến, Thôi Thần đã sốc nặng. Đối mặt với một đống chữ cái cộng với số cỡ áo nịt ngực, hai người đàn ông to lớn cầm thước dây trong tay nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng Thôi Thần vỗ đầu, dứt khoát kéo Trần Hạo Lãng đi cửa hàng bách hóa.

Nhưng là sau khi nhìn thấy đủ loại áo lót ren, váy ngủ lụa và đồ lót ren, Thôi Thần chùn bước. Cậu không được tự nhiên nghiêng người, hung hăng kéo lấy Trần Hạo Lãng: "Anh nói sẽ lo việc ăn, mặc, ở của tôi, vậy anh đi mua đi!"

Không ngờ Trần Hạo Lãng lại ở sau lưng cô giơ tay đẩy nhẹ, Thôi Thần lảo đảo một bước vào cửa hàng, cùng lúc phía sau vang lên giọng nói ra vẻ bình tĩnh của Trần Hạo Lãng: "Chọn nhanh đi, chọn xong tôi thanh toán."

"Anh cái tên chó này......" Thôi Thần vừa muốn mắng chửi thì nhân viên bán hàng ở quầy cười chào hỏi: "Hoan nghênh quý khách, không biết em gái muốn mua gì vậy?"

"A, cái đó, em mua áo, áo, áo ngực!" Thôi Thần khẩn trương liền nói lắp.

Chị nhân viên thái độ vô cùng tốt nói: "Em size mấy?"

"Size, size sao?"

"Nếu em không chắc chắn, chị giúp em đo xem." Chị nhân viên lấy ra một cuộn thước dẻo, và thành thạo vòng quanh ngực Thôi Thần, sau cùng dùng tay siết nhẹ lại vòng dây."

Thôi Thần toàn thân cứng đờ, Trần Hạo Lãng nhìn thấy cảnh này, không khỏi cúi đầu cười khổ.

"75C, em gái nhỏ có dáng người khá chuẩn nha. Em muốn kiểu dáng nào? Hiện tại thời tiết nóng nực, ngực lớn như vậy, mặc loại mỏng này tốt, rất thoáng khí."

Thôi Thần mặt đỏ bừng, miệng chỉ phát ra tiếng "ừm" "à".

"Còn có loại này cũng có rất nhiều người mua, cái này không có vòng thép, mặc vào sẽ không cản trở máu lưu thông. Nào, phòng thử đồ ở đằng kia, chị đưa em đến đó."

Thôi Thần bối rối cầm một đống lớn quần lót, cả người cứng ngắc bị đẩy vào phòng thử đồ, khoảng hai mươi phút sau, trong lúc Trần Hạo Lãng đang sốt ruột chờ đợi, chỉ thấy Thôi Thần mặt đỏ bừng chạy ra.

Khi nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của Thôi Thần phóng tới, Trần Hạo Lãng ngay lập tức có ý thức bước đến thanh toán.

Chị nhân viên nhận được hóa đơn lớn như này, tâm trạng vô cùng tốt, miệng không ngớt khen ngợi: "Cô gái nhỏ, đây là bạn trai của em à, ai gu, nhìn thật đẹp trai, còn ân cần, đàn ông mà cùng bạn gái mua đồ lót là chu đáo, ấm áp nhất đấy. "

Thôi Thần mặt lúc đỏ lúc trắng, đợi cho Trần Hạo Lãng quẹt thẻ xong, cậu lập tức chạy ra ngoài không thèm quay đầu nhìn lại, bỏ lại Trần Hạo Lãng đang mất cảnh giác cùng một túi đồ lót lớn trên quầy.

Một màn khôi hài này đã lọt vào mắt những người khác.

"Này Kim Kiệt anh xem, người kia có phải là giáo thảo của trường chúng ta không?"

Kim Kiệt sáng nay không có tiết, đang đi mua sắm với bạn gái mới thì đột nhiên bạn gái Hồ Nhã ra sức lắc cánh tay hắn, kích động nhìn về hướng cửa hàng nội y: "Trời ơi! Đúng là Trần Hạo Lãng, chờ đã, sao anh ấy lại ở trong cửa hàng nội y? "

Kim Kiệt càng không hứng thú với người cùng giới lại còn tài giỏi hơn mình, thậm chí không thèm liếc mắt đến. Cho đến khi Hồ Nhã nói: "Này, kia có phải là bạn gái của anh ấy không? Em luôn nghĩ anh ấy và Sầm Tiêu Tiêu là một cặp cơ."

Lúc này Kim Kiệt mới quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Trần Hạo Lãng đang xách một chiếc túi lớn, chiếc túi in sắc nét nhãn hiệu đồ lót nổi tiếng. Đối diện với hắn ta là một cô gái eo thon chân dài, nhưng cách ăn mặc rất kỳ lạ còn quê mùa, một cô gái nhưng lại để đầu tóc như nam giới. Hai người trông như thể đang tranh cãi cái gì đó, sau đó cô gái bị Trần Hạo Lãng mạnh mẽ kéo đi.

"Úi chà." Kim Kiệt xoa cằm, ở phía sau đánh giá cô gái phía xa, "Mặc dù dáng người thực tốt, nhưng ăn mặc lại không có chút nữ tính nào, không thể tưởng tượng được Trần Hạo Lãng lại có khẩu vị này."

Hồ Nhã bên kia ôm lấy cánh tay Kim Kiệt làm nũng: "Này này, chúng ta theo dõi họ đi, em cực kỳ tò mò nha! Sầm Tiêu Tiêu lúc đi học luôn ra vẻ thanh cao, nhưng em chưa bao giờ nghĩ rằng cô ta sẽ thua một người phụ nữ nam tính thế kia, haha. "

Kim Kiệt mạnh mẽ xoa đầu cô: "Em để cho anh yên đi, bớt tọc mạch chuyện của người ta, đi, chúng ta đi uống trà sữa."

"Hứ!" Bạn gái nhỏ bĩu môi, lại nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra, chụp nhanh vài tấm hình theo hướng Trần Hạo Lãng rời đi, sau đó hào hứng gửi WeChat cho bạn bè.

Lúc này, Trần Hạo Lãng, hoàn toàn không hề biết tai tiếng sắp ập đến, kéo Thôi Thần, người đột nhiên cáu kỉnh, vào một quán cà phê và dùng sức ép cậu ấy, hỏi: "Lại làm sao vậy, cậu đột nhiên phát cáu cái gì?

Thôi Thần cúi đầu không nói.

Trần Hạo Lãng vẻ mặt bất lực ngồi xuống đối diện với cậu ấy, gọi hai tách cà phê với nhân viên phục vụ, cho đến khi cà phê được đặt lên bàn, hắn mới hạ giọng khuyên Thôi Thần , "Uống một chút đi."

Thôi Thần cầm cốc lên uống một hớp, sau đó một hơi phun ra hết: "Mẹ nó, cà phê này cái vị gì đây, lại có thể đắng như thế?"

Trần Hạo Lãng thở dài, đưa tay lấy sữa và gói đường rồi giúp cậu bóc ra, "Xin lỗi, tôi không biết là cậu không quen uống, thử thêm chút sữa và đường, vị sẽ dễ uống hơn."

Thôi Thần cụp mắt xuống, nhìn thấy đôi bàn tay lớn đầy nam tính của Trần Hạo Lãng đang xé gói đường, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Sau đó lại nhìn hai bàn tay nhỏ bé của mình đang cầm chiếc cốc, mảnh mai trắng nõn.

Cậu đột nhiên từ trong lòng buồn bực, tinh thần suy sụp: "Trần Hạo Lãng, tôi không muốn làm phụ nữ, cũng không muốn mặc ba cái đồ lót quỷ quoái này!"

Trần Hạo Lãng sững người và rốt cuộc cũng hiểu lý do tại sao Thôi Thần lại làm mình làm mẩy từ lúc rời khỏi cửa hàng nội y.

Dù sao thì chuyện đang là nam lại thành nữ cũng quá mức kinh hãi, Thôi Thần không thể tiếp nhận hiện thực này, cũng là bình thường.

May mắn thay, quán cà phê này không có nhiều khách hàng, nhóm nhân viên đang đứng sau quầy tán chuyện, không ai nhận ra sự bất thường của Thôi Thần.

Trần Hạo Lãng bất lực ngẩng đầu, nhìn thấy Thôi Thần nước mắt lưng tròng, hắn đột nhiên cảm thấy lòng mình mềm nhũn.

"Đừng khóc." Hắn đưa tay ra, do dự, cuối cùng nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Thôi Thần, "Còn nhớ trường hợp lần trước tôi đã nói với cậu không?"

Tiếng khóc của Thôi Thần đột nhiên dừng lại, cậu lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Trần Hạo Lãng, hoàn toàn không biết chính mình đôi mắt ngấn nước, mũi hồng hồng, trông đáng yêu vô cùng.

Trần Hạo Lãng nhịn không được cười cười: "Tôi không thể tiết lộ thông tin cá nhân của người ấy cho cậu, nhưng tôi có thể nói cho cậu, cuối cùng người ta cũng trở lại cơ thể đàn ông."

Thôi Thần tay vô thức nắm chặt góc bàn, "Làm như thế nào, người ấy biến trở lại như thế nào."

"Tôi không biết." Trần Hạo Lãng lắc đầu, "Giống như người ta đột nhiên biến thành phụ nữ, một ngày nào đó liền đột nhiên biến trở lại thành đàn ông mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, kể từ đó đã không còn biến đổi nữa."

"Bao lâu? Người ấy là nữ trong bao lâu."

"Ba năm."

Ngay khi nghe thấy hai chữ này, Thôi Thần liền suy sụp ngã ngửa về sau, cả người vô lực dựa vào lưng ghế: "Ba năm? Tôi vẫn phải giữ bộ dạng chết tiệt này ba năm? Ba năm sau, những người khác đều đã tốt nghiệp rồi làm việc, còn tôi, tôi phải làm sao bây giờ? "

Trần Hạo Lãng nói, "Thể trạng của mỗi người đều khác nhau, không thể quy giống nhau, cậu có thể không mất ba năm nhưng là cũng có khả năng sẽ......"

"Cũng có khả năng duy trì bốn năm năm, thậm chí mười năm, đúng không?" Thôi Thần cười khổ xen vào.

Trần Hạo Lãng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đẩy ly cà phê bỏ thêm đường và sữa về tay Thôi Thần.

Không trung truyền đến tiếng sấm rền vang, theo sau là cơn mưa xối xả, cửa kính dày của cửa hàng cũng không ngăn được tiếng mưa rơi ào ào.

Thôi Thần quay đầu lại nhìn những hạt mưa rả rích đập vào cửa kính, nhìn đến đám đông trên đường đang chạy vào trung tâm mua sắm trú mưa, rõ ràng là cảnh thường thấy của những ngày mùa hè, thế nhưng Thôi Thần lại xem đến nhập tâm.

Cậu ấy vẫn không nhúc nhích, Trần Hạo Lãng ở đối diện cũng không thúc giục, mà là lẳng lặng nhìn cậu.

Chỉ đến khi ly cà phê nguội ngắt, Thôi Thần mới nhẹ giọng nói: "Hình như tôi không đủ dũng khí để rời khỏi thế giới này."

Trần Hạo Lãng gật gật đầu: "Vậy thì hãy sống thật tốt."

"Sống như một người phụ nữ sao?" Thôi Thần quay đầu cười khổ, "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Trần Hạo Lãng nhướng mày, "Đi đâu?"

"Ăn cơm, anh sẽ không phải chỉ cho tôi uống cái thứ này chứ?" Thôi Thần chỉ vào ly cà phê nguội lạnh trong tay, "Tôi không quen uống thứ này, hiện tại tôi muốn ăn đồ cay nóng, càng cay càng tốt."

Trần Hạo Lãng trong mắt nộ ra ý cười, hắn biết Thôi Thần tạm thời coi như đã nghĩ thông suốt: "Được rồi, cậu dẫn đường đi."

Vì thế trong một tiệm lẩu cay nhỏ ở góc đường góc đường có thêm hai người cực kỳ không hòa hợp. Trần Hạo Lãng quần áo tươm tất, dáng người cao ráo, sành điệu, trong khi Thôi Thần đầu tóc đàn ông, mặc quần ngắn cũn, hai người ngồi đối mặt trên chiếc ghế đẩu nhựa phù phù ăn đồ cay.

Trần Hạo Lãng chóp mũi vì cay đều đã đổ mồ hôi, Thôi Thần tranh thủ lúc hắn không chú ý cho thêm một thìa ớt vào bát, sau đó vui vẻ cười nói: "Cho anh đáng đời, này thì cả ngày đều nghĩ đến chuyện mổ xẻ tôi ra."

Trần Hạo Lang dở khóc dở cười: "Hôm nào tôi sẽ phải rút chút máu của cậu mới được."

Ngày hôm nay tựa hồ như trước kia, Sầm Tiêu Tiêu đột nhiên không liên lạc với Trần Hạo Lang nữa, Trần Hạo Lang ngoài chương trình thạc sĩ của chính mình còn phải bắt đầu thu xếp công việc nghiên cứu của Thôi Thần, hắn bận rộn từ sáng đến tối , căn bản không nhận thấy sự thay đổi.

Bạn tốt Mạc Khả đều ở trong mắt nhìn thấy, cả khoa đều đang đồn đại hắn là đã tìm được một người phụ nữ làm bạn gái, thế nhưng nhân vật chính lại không có lời giải thích nào, đối với việc Sầm Tiêu Tiêu đột nhiên nói chuyện lãnh đạm cũng không có phản ứng gì.

Tối thứ sáu, Trần Hạo Lang rốt cuộc cũng có thời gian trở về căn hộ của mình. Vừa mở cửa, anh đã ngửi thấy mùi mì gói tràn ngập khắp nhà.

Trần Hạo Lãng bất giác nhíu mày, bước nhanh đến phòng ngủ phụ mà Thôi Thần đang ở, thấy Thôi Thần đang mặc áo ba lỗ quần đùi, dồi dào năng lương chơi game trước máy tính, vừa nhấp chuột vừa giận dữ hét vào micrô: "Ai thèm vật phẩm của cậu chứ, tôi không phải gái a, mẹ nhà cậu, cậu cái đồ yêu quái."

Trần Hạo Lãng vẻ mặt bình tĩnh, ở trên mặt bàn gõ gõ.

Thôi Thần đột ngột nhìn lên, thấy đó là anh, lập tức im miệng, tháo tai nghe, ngắt máy, tắt máy, động tác liền mạch.

Trần Hạo Lãng vừa định mở miệng thì đột nhiên liếc thấy phong cảnh kiều diễm dưới lớp áo lót của Thôi Thần, hắn ta liền mạnh mẽ đứng dậy bước ra ngoài, thấp giọng khiển trách: "Mặc áo lót vào cho tôi! Đến phòng khách đi."

"Ở trong nhà còn mặc áo lót làm cái gì, lắm chuyện." Thôi Thần càu nhàu, nhưng vẫn thành thành thật thật làm theo lời hắn ta.

Trần Hạo Lãng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách lạnh lùng nhìn cậu, Thôi Thần cảm thấy có điểm chột dạ, nhưng sau đó cậu nghĩ mình không có làm gì sai gì cả nên quay lưng đĩnh đạc ngồi xuống đối diện với hắn.

Trần Hạo Lãng mở miệng nói: "Mấy ngày nay tôi bận, không có thời gian về nhà, cậu ở nhà một mình thường làm cái gì?"

"Không có việc gì làm, liền chỉ chơi game."

"Bữa tối thì sao?"

Thôi Thần duỗi ra chân dài, ngón chân trắng nõn từ dưới bàn trà kéo ra một thùng hàng, đầy ắp mì gói.

Trần Hạo Lãng xoa xoa thái dương: "Ăn thứ này cũng không chút dinh dưỡng nào."

Thôi Thần bí trợn trừng hai mắt: "Anh còn quản tôi ăn cái gì sao. Tôi nói chứ chính xác khi nào thì tiến hành nghiên cứu tôi? Tôi còn trông cậy dựa vào anh biến trở về thành đàn ông kia."

"Tôi cũng đang muốn cùng cậu nói chuyện này." Trần Hạo Lãng ngữ khí nghiêm túc nói: "Tôi đang tính đi đăng ký một cái công ty, sau liền lấy danh nghĩa công ty mượn một tầng ở viện nghiên cứu và mượn họ dụng cụ tiến hành nghiên cứu."

"Không thể dùng các dụng cụ trong phòng thí nghiệm của giáo sư anh sao?"

"Không thể." Trần Hạo Lãng lắc đầu, "Tôi không muốn quá nhiều người biết chuyện này. Còn có, về việc học của cậu, cậu tính tạm thời nghỉ học hay tiếp tục đi học?"

Những lời này như một gáo nước lạnh thức tỉnh Thôi Thần, người mấy ngày nay vẫn chìm đắm trong game. Cậu không thể không đối mặt với vấn đề mà cậu vẫn luôn trốn tránh này, đó là, liệu có nên tiếp tục việc đại học của mình hay không.














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top