Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1697 : Yêu Quái Lục 9

Edit: LAHong

Trực giác của An Ngọc Quân nói rằng, Ninh Thư sẽ không làm hại cô ta.

Dù mồm miệng có hơi ác khẩu , nói chuyện không kiêng nể ai, nhưng thật ra không có sát ý đối với cô ta.

Trong khoảng thời gian này, cô ta gặp quá nhiều yêu quái, có con thì hình dáng xấu xí dữ tợn, có con thì duy trì hình dáng con người.

Chúng khoác lên mình tấm da người, có tốc độ nhanh nhẹn, mạnh đến nỗi có thể bẻ cong sắt thép.

An Ngọc Quân không hề biết bên cạnh mình còn có những sinh vật nguy hiểm như vậy.

Không biết thì đành thôi, chuyện gì cũng mơ hồ, nhưng hiện tại đã rõ ràng rành mạch, ngẫm lại sởn hết tóc gáy.

Trước kia khi cô ta mới mang bầu thì thường xuyên mua đồ ở một cửa tiệm giá rẻ, nhưng trong lúc cô ta đang lựa đồ, nhân viên cửa hàng lập tức biến thành yêu quái, há to miệng muốn nuốt chửng cô ta.

Dù bất kể thế nào, cô ta phải ở lại nơi này cho đến khi sinh được hai đứa trẻ.

Trong lòng An Ngọc Quân vô cùng uất ức, sau cái đêm triền miên hoan ái kia, người đàn ông nọ đã biến mất không thấy tăm hơi, cô ta thì lại dính bầu, phải chịu biết bao truy sát của đám yêu quái hung ác.

Cô ta bị ép phải tiến vào thế giới mà bản thân không biết , một thế giới kì lạ quái đản, thế giới này khác hẳn thế giới loài người .

Nơi đó quá nguy hiểm , có vô số yêu quái muốn ăn hai đứa trẻ trong bụng cô ta.

Cha của chúng bao giờ mới tìm đến cô ta vậy, những điều này quá sức chịu đựng của cô ta rồi.

An Ngọc Quân sờ bụng, nhìn thấy Ninh Thư phớt lờ cô ta, đang tập trung vẽ truyện tranh.

Bỗng An Ngọc Quân ấm ức muốn khóc, trước kia luôn phải gồng mình chạy trốn khỏi truy sát , cô ta cảm giác bản thân vẫn chịu đựng được.

Giờ đây đã xuất hiện một người ra tay cứu giúp cô ta, cô ta vừa cảm kích vừa uất ức, bởi vì người này đối xử với cô ta khá lạnh nhạt.

Ánh mắt anh ta khi nhìn đối phương như nhìn một đồ vật chết, khiến người ta có cảm giác bị soi thấu tâm tư.

An Ngọc Quân chán ghét cảm giác như vậy.

"Cô có thể làm gì?" Ninh Thư ngước mắt nhìn khuôn mặt có chút oán niệm của An Ngọc Quân.

"Nếu tôi ra ngoài sẽ bị đám yêu quái truy sát ngay lập tức, tôi có thể ở lại nhà anh không, tôi có thể làm việc nhà , có thể giặt quần áo, có thể nấu cơm." An Ngọc Quân cúi đầu xoa bụng mình.

Ninh Thư gật đầu "Cũng được, vậy sau này mỗi ngày nấu cơm ba bữa, quét dọn vệ sinh đều giao cho cô , đúng rồi, tôi ăn nhiều lắm đấy."

Khách quan mà nói, cô và An Ngọc Quân xem như hai người xa lạ, không có lí gì phải hạ mình phục vụ An Ngọc Quân giống tiểu tổ tông.

Có mỗi Nguyên Lương thích cô ta, còn cô thì không, cô chẳng cần phải câu nệ.

"Đúng là con chim mắt mù, mẹ tôi là phụ nữ mang thai , ông bắt một người phụ nữ mang thai làm việc nhà mỗi ngày, lương tâm của ông bị chó cắn à?" Loli tức giận nói.

"Mỗi ngày phải giặt quần áo cơm nước đủ kiểu, mẹ tôi cũng không phải bảo mẫu ."

Ninh Thư nhíu mày, đẩy kính mắt "Chẳng con chó nào cắn lương tâm của tôi hết, ngược lại đứa trẻ như nhóc nói chuyện bằng lương tâm chắc?"

"Tôi cho nhóc ăn, cho các người chỗ ở, bảo vệ an nguy cho các người, các người nên làm chút chuyện đi chứ , mặc dù cha các người là đại yêu quái, nhưng các người thì không."

Loli kiêu ngạo nói : " Ông nên quan tâm chăm lo mẹ tôi cho tốt, ông chỉ là yêu quái nhỏ bé, cha tôi búng nhẹ ngón tay thôi thì ông lãnh đủ."

"Em bé, không nên nói lung tung". An Ngọc Quân xoa bụng, quay ra nhìn Ninh Thư: "Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, xin anh đừng trách móc."

"Tôi trách móc làm gì, dù sao cũng không phải con tôi, nói gì thì nói, tôi chẳng bận tâm." Ninh Thư lạnh nhạt nói.

Nghe Loli thể hiện năng lực nói chuyện như vậy, dựa theo tuổi tác của con người, chắc hẳn Loli này có tư duy của đứa trẻ 7 tuổi.

Quả nhiên là hậu duệ của đại yêu quái.

Cho nên phải công nhận rằng, con người kết hợp với yêu quái sinh ra đời con dị biến?

"Con chim mắt mù, ông là người kém phong độ nhất trong số đàn ông tôi từng gặp." Loli khinh bỉ. "Hơn nữa còn là loại đối xử tệ bạc đối với phụ nữ mang thai."

"Không phong độ sao, vậy lúc tôi cứu giúp ba mẹ con thì không có phong độ à, đổi lại nếu cô là thai phụ bình thường, có thể tôi sẽ quan tâm hơn một chút, nhưng cô đã mang thai hai tiểu yêu quái thì tôi chẳng cần tốn công tốn sức làm gì."

Muốn đấu võ mồm à, thích thì bà đây chiều tất.

An Ngọc Quân :...

Ninh Thư đưa cho An Ngọc Quân một chiếc gối cùng tấm chăn mỏng "Lên ghế sofa mà ngủ, nếu cô chê ghế nhỏ, cô có thể nằm trên sàn nhà."

Ninh Thư vô tình chống nạnh "Đừng hòng ngủ trên giường tôi."

Khi mình đối xử quá tốt với một người, người ta sẽ coi là điều dĩ nhiên và thản nhiên hưởng thụ chăm sóc.

Nhân chi sơ tính bản tiện.

Làm vậy chỉ khiến bản thân không có điểm giới hạn.

Nguyên Lương đối xử với An Ngọc Quân quá tốt, anh ta không cho An Ngọc Quân đụng tay vào bất cứ việc gì.

Đôi lúc An Ngọc Quân cũng sẽ tự tay làm bữa cơm, Nguyên Lương thấy vậy cảm động rơi lệ, biết ơn cô ta đã hi sinh vì mình.

Mặc dù nói tình yêu không cần báo đáp, thế nhưng trong khoảnh khắc Nguyên Lương chết đi , An Ngọc Quân không hề rơi giọt nước mắt nào cả, quả thực quá tàn nhẫn.

Làm gì có nhiều chuyện đương nhiên đến vậy.

An Ngọc Quân nói cảm ơn, nhận lấy chăn gối.

Ninh Thư quay về phòng, lấy ra bút và chu sa từ trong ngăn kéo, chấm bút vào mực chu sa màu đỏ, vẽ một đạo phù chú lên cửa sổ.

Giấy vẽ bùa và dụng cụ vẽ bùa này, cô mua chúng tại một cửa tiệm cũ nát.

Kể từ khi thành phố xuất hiện quá nhiều yêu quái, một công việc vì lẽ đó mà được hình thành – thầy trừ yêu.

Có vài người bị yêu quái đuổi bắt, họ không có năng lực chống cự, thì lúc này vai trò của việc trừ yêu càng được khẳng định .

Cục điều tra không thể nào quản được hết những sự kiện đặc thù này, cho nên việc trừ yêu một phần phải do người dân tự giải quyết.

Ninh Thư là yêu quái, lại lon ton chạy tới mua giấy vẽ bùa và dụng cụ vẽ bùa, tất nhiên người ta còn lâu mới bán cho cô.

Ban đầu chủ quán còn tưởng cô là yêu quái tới trả thù này nọ, phải thuyết phục đủ kiểu,cuối cùng họ mới bán cho cô.

Ninh Thư vẽ xong phù chú , một lực đạo sao trời mỏng manh từ từ chiếu tới, xuyên qua cửa sổ chiếu vào người cô.

Ninh Thư nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện, chỉ sợ một lúc nữa thôi, tác dụng của phù chú sẽ biến mất.

Nếu phù chú không còn hiệu lực, Ninh Thư sẽ phải vẽ lại từ đầu.

Tu luyện nguyên một buổi tối, Ninh Thư phải vẽ đi vẽ lại rất nhiều lần, có những lúc cô vừa mới tiến hành tu luyện thì phù chú lại không thể dùng được, lại bắt đầu vẽ, sau đó lại tu luyện.

Khổ hết sức.

Linh Khí trong thời hiện đại phân tán thưa thớt, muốn vẽ một tấm phù chú thành công thật không dễ dàng, hơn nữa công năng của phù chú chỉ có tác dụng trong một thời gian ngắn.

Ninh Thư cũng nghĩ tới khả năng cô mua phải bút vẽ giấy mực loại dỏm.

Tu luyện suốt cả đêm không bằng dành một canh giờ hô hấp ở thế giới tràn đầy lực sao trời.

Nếu thế giới này chỉ được như vậy thì yêu quái sẽ sớm tuyệt chủng.

Trời đã hửng sáng, Ninh Thư mệt mỏi duỗi lưng, cô cầm khăn lau sạch vết chu sa vẽ phù chú dưới đất.

Lúc Ninh Thư mở cửa đã thấy An Ngọc Quân thức dậy rồi, cô ta đang bận rộn trong phòng bếp.

Ninh Thư vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt sạch sẽ, rồi đi qua ban công, nằm dài trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Tu luyện nguyên một đêm , thực lực chẳng tăng được bao nhiêu, đã thế còn tu luyện ra Hỏa khí, ngoài ra cô phải vẽ bùa không ngừng ,mà phù chú đâu phải vẽ lần nào cũng thành công.

Trong lúc Ninh Thư đang mơ màng ngủ, An Ngọc Quân đã làm xong bữa sáng, cô ta đi tới đánh thức Ninh Thư.

"Tới ăn sáng thôi, mà đúng rồi, tôi còn chưa biết tên anh?" An Ngọc Quân hỏi.

"Tên tôi là Nguyên Lương"

"Còn tôi là An Ngọc Quân." An Ngọc Quân mỉm cười nhìn Ninh Thư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top