Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1714: Yêu Quái Lục 26

Edit: LAHong

Bất luận An Ngọc Quân khẩn cầu thế nào, Nam Cung đều thờ ơ.

An Ngọc Quân cứ nói một câu, Nam Cung liền nã một phát súng vào Xà Vương, dọa An Ngọc Quân tắt nắng luôn.

An Ngọc Quân cảm thấy Nam Cung là một tên đặc biệt biến thái.

Mà Nam Cung thấy An Ngọc Quân là một đứa não tàn, chẳng biết phân biệt đúng sai.

Đối lập như vậy, Nam Cung cảm thấy bản thân khá tàn ác.

Ninh Thư nhìn tình huống, yên lặng lui về phía sau một bước, cô một thân máu thịt bình thường, không đọ được với súng .

Nữ cục trưởng chắp tay sau lưng, đi đến cạnh Ninh Thư, Ninh Thư hỏi: "Người chị em, có chuyện gì sao?"

Nữ cục trưởng nhìn Ninh Thư, "Tôi xem cậu là một nhân tài có tiềm lực, đến cục điều tra công tác đi, bao ăn bao ở, yêu quái sức ăn lớn, cục điều tra có đủ thức ăn cho cậu ăn no, thế nào?"

"Cậu không vì chính mình, thì hãy nghĩ cho người ủy thác."

Ninh Thư nói: "Ừ thì, tôi cần thời gian để cân nhắc."

"Cân nhắc cái gì, tôi còn có thể lừa cậu à?" Nữ cục trưởng tựa vào cửa sổ, khoanh hai tay trước ngực, thanh thản nói, nhất cử nhất động của cô ta đều để lại ý vị đặc biệt.

Đôi chân dài trong lớp quần da càng nhìn càng thấy đẹp.

Ninh Thư đỡ mắt kính nói: "Thật sự thì tôi sợ cô lừa tôi."

Xà Vương coi như là vết xe đổ cho cô nhìn, trên người Xà Vương đoán chừng có mười mấy cái lỗ thủng.

Trừ yêu sư Nam Cung quả thực như đang chơi đùa vậy.

Ninh Thư cảm thấy Nam Cung đang gián tiếp hù dọa cô, uy hiếp cô.

Ninh Thư mặt không đổi sắc, nhìn nữ cục trưởng: "Huyễn thuật của cô không tệ."

Tất cả mọi người đều bị lừa.

"Mỗi nhiệm vụ giả đều có phương thức sinh tồn của riêng mình." Nữ cục trưởng lạnh nhạt nói.

Xà Vương ăn no đạn, rốt cục cũng đăng xuất khỏi thế giới, trên người lỗ chỗ vết đạn.

Hơn nữa những vết đạn này còn rất chỉnh tề, sắp xếp có trật tự , có quy luật, hoàn toàn do sở thích đặc biệt của tiểu thiên tài Nam Cung.

An Ngọc Quân hoàn toàn choáng váng, đầu tiên đứa con chết, trải qua mọi truy sát của yêu quái, còn chịu đựng nỗi đau của việc vỏ trứng lưu trong cơ thể, đứa trẻ cô ta thật vất vả sinh thì nó chết.

Con chết, về sau bố của chúng cũng chết, một đầu rắn to lớn nằm cạnh cô ta.

An Ngọc Quân như bị sét đánh, môi run rẩy, mắt đờ đẫn.

Nam Cung thu hồi dây thừng Khổn Yêu, quay sang chào nữ cục trưởng: "Chị, nhiệm vụ đã hoàn thành."

"Rất tốt, em đem trói hắn lại cho chị, mang về cục làm hồ sơ." Nữ cục trưởng đi một bên, nói với Nam Cung.

"Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ." Nam Cung vui vẻ đáp.

Ninh Thư:...

Muốn trói cô mang đi ?

Dây thừng Khổn Yêu quất tới Ninh Thư, muốn cuốn chặt lấy cô.

Ninh Thư còn lâu mới để dây thừng nhích lại gần mình, Xà Vương bị dây thừng này trói, hoàn toàn không có sức chống đỡ.

Ninh Thư sợ mình bị rơi vào trong huyễn cảnh của nữ cục trưởng, dùng sức cắn đầu lưỡi.

Ninh Thư kéo lại dây thừng, Nam Cung giữ một đầu bên kia, hai người kéo tới kéo lui, ai cũng không buông tay.

Ninh Thư nghĩ nghĩ, túm dây thừng Khổn Yêu là tốt nhất.

Nam Cung giằng lấy dây thừng , "Buông tay."

Ninh Thư, "Có ngu đâu mà buông."

Nam Cung cười tinh nghịch "Thích túm thì túm đi."

Nam Cung đột nhiên buông tay, đầu dây thừng bị thả ra lập tức vòng vào người cô, muốn quấn quanh Ninh Thư.

Ninh Thư giật mình, phen này mà bị trói lại, thì mạng sống tùy người chém g*ết rồi.

Ngón tay Ninh Thư cạ lên dây thừng, một lớp băng lập tức bao phủ lên dây, Ninh Thư nhấc dây trói đông lạnh lên.

Rất nhanh dây thừng Khổn Yêu làm chấn rớt tầng băng phía trên nó, trước mặt Ninh Thư xuất hiện một bức tường băng, chặn lại dây thừng.

Ninh Thư vội vàng nhảy ra khỏi cửa sổ, tung ra kết giới màn nước.

Ngón tay Ninh Thư chạm vào kết giới, màn nước ngày một dày thêm.

"Có qua có lại, có bản lĩnh thì mấy người ra khỏi kết giới đi." Ninh Thư cười haha một tiếng, hóa thành một con ưng lớn chuẩn bị bay đi.

Nữ cục trưởng tựa đầu bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn Ninh Thư, "Cậu muốn bị cục điều tra truy nã, bị toàn quốc gia truy nã à, có giỏi thì cậu chạy đi."

Ninh Thư, "Đúng là đồ âm hiểm, lợi dụng chức vụ ghê thế."

"Không dùng thì phí, nói cho cậu biết, cậu mà dám đi, thì nhận lệnh truy nã quốc gia cấp A đi thôi, cậu sẽ không có khả năng sống ở thế giới nhân loại nữa đâu, làm tôi phải nhọc lòng nghĩ, tội danh gì cho cậu mới tốt đây, cưỡng gian hay là sát nhân g*ết người nhỉ, hay là tội phạm h*ếp d*m g*ết người hàng loạt mới hay?" Nữ cục trưởng có vẻ buồn rầu.

Ninh Thư:...

"Cô như vậy, làm tôi hoài nghi mục đích của cô, cô vì nhắm tới tôi mà đến." Ninh Thư quan sát Nữ cục trưởng.

Nữ cục trưởng chạm nhẹ màn nước, màn nước liền bị xé rách "Nói cho cô biết, tôi vô cùng am hiểu về kết giới và huyễn cảnh của nó, nói cho cô biết, Mị công không chỉ dành cho mỗi đàn ông."

Ninh Thư híp mắt, "Cô là Hồng Ngọc."

"Ngu dốt, hiện tại mới nhận ra." Nữ cục trưởng chống cằm nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư nghĩ nghĩ, trong lòng tính toán cân nhắc, cuối cùng nói: "Thật là khéo."

"Không khéo, tôi đặc biệt đi tìm cô, tôi nhìn trúng ấn ký pháp tắc của cô." Hồng Ngọc chỉ vào trán Ninh Thư.

Ninh Thư cười: "Cô thật thẳng thắn, nói trắng ra ý đồ như vậy, cô có niềm tin tuyệt đối vậy sao?"

"Đúng, tôi vô cùng tự tin, tôi chẳng cần giấu giếm mục đích của tôi , tôi nhắm đến ấn ký Thủy pháp tắc của cô, cô đưa nó cho tôi là tốt nhất, còn không thể cho, thì tôi đến đoạt là được."

Hồng Ngọc thản nhiên nói, không cảm thấy có gì không đúng, chỉ những người cùng đẳng cấp mới khiến cô ta để ý và tức giận.

Trong lòng Hồng Ngọc, Ninh Thư hiển nhiên không cùng cấp bậc, muốn lấy đồ của Ninh Thư là chuyện bình thường.

Là người được mang ra so sánh với A Oản, khẳng định rất có bản lĩnh.

Ninh Thư rất bình đạm nói: "Cô muốn lấy Thủy pháp tắc, chắc để đem so tài với A Oản ."

Nghe người ông mặc sườn xám nói, Hồng Ngọc đã lĩnh ngộ một pháp tắc vô cùng đặc biệt.

Nếu như có thêm Thủy pháp tắc, sẽ có năng lực phân cao thấp với A Oản.

Hồng Ngọc xem A Oản là đối thủ cạnh tranh.

Hai người bọn họ đánh nhau, Ninh Thư làm vật hi sinh, bởi vì Ninh Thư có ấn ký Thủy pháp tắc, là thứ Hồng Ngọc vô cùng muốn.

Ninh Thư trợn trắng mắt "Thời điểm tôi chưa đạt được ấn ký, cô đi lĩnh ngộ chẳng phải thành công sao, giờ hiện tại tôi có nó, thì cô lại đến cướp đoạt, làm người phải phúc hậu một chút ."

Hồng Ngọc phản bác: "Tôi cũng đang lĩnh ngộ đấy thôi, gần đạt được rồi thì bị con nhóc như cô vượt lên trước."

"Lỗi của tôi sao?" Ninh Thư nhún vai.

"Cũng chẳng phải lỗi của cô, lĩnh ngộ vật này, đố kỵ chẳng tác dụng gì, tuy nhiên, ấn ký pháp tắc tồn tại, vật này có thể cướp đoạt." Hồng Ngọc nói thẳng.

Ninh Thư thở dài một hơi: "Tôi yếu như vậy, cô muốn cướp đồ, cũng lười tìm lí do, cũng chẳng buồn nói dối luôn sao?"

Mắt Hồng Ngọc giật giật : "Ừm, chúng ta đều là người làm nhiệm vụ, đến việc làm kỹ nữ vẫn muốn lập đền thờ trinh tiết cũng lười làm."

Ninh Thư giơ ngón tay cái: "Cô trực tiếp như vậy, ngược lại khiến tôi chẳng biết nói gì cho phải."

Không cần tìm lí do bởi vì không đặt cô ở vị trí bình đẳng mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top