Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1731: Tình yêu cháy bỏng của quân nhân 8

Edit: LAHong

Chu Nghĩa nghe Ninh Thư nói với biểu cảm chẳng mấy nhiệt tình thì kinh ngạc trợn trắng mắt.

"Cô cứ giả đò đi, nghe đồn cô con gái của Ngô chính ủy là một mỹ nhân đẹp tuyệt trần, cô không lo lắng à?" Chu Nghĩa đang nằm trên giường bệnh bỗng cảm thấy nhàm chán.

Cứ phải tìm niềm vui trên nỗi đau của người khác mới được à?

Ninh Thư tống quả táo vào mồm Chu Nghĩa, "Sống tích đức tí, bớt xát muối vào nỗi đau của người khác đi, thật đáng buồn, sao chân của anh chỉ bị gãy thôi vậy, đáng ra phải bị chặt đứt mới đúng."

Chu Nghĩa: ...

Chính cô cũng đang vui vẻ trên nỗi đau của người khác mà còn nói tôi!

Từng tốp người ra ra vào vào thăm hỏi Tống Dật, tặng hoa trứng muối, đồ ăn đồ uống hoa quả các kiểu.

Đoán chừng vì ngửi thấy mùi tanh, nên xách mông đến nịnh bợ.

Cơ mà những đồ ăn thức uống này đều bị các đội viên thồn hết.

Cấp dưới Tống Dật như một lũ mặt người dạ chó đến giả bộ hỏi thăm sếp mình, tiện miệng xử lí luôn chỗ hoa quả.

Còn nói rằng hoa quả này đủ ăn một năm.

Tống Dật mặt không biểu tình, nếu không phải hắn bị thương không xuống giường được thì đã sớm đá cho mỗi tên một phát.

Tình bạn giữa nam giới được tạo ra từ những điều đơn giản, thông qua những lúc cùng nhau gác súng, cùng nhau ngồi xổm trong kho, cùng nhau chơi gái, cùng nhau bị phạt, cùng nhau đánh đấm,...

Tống Dật rất yêu quí những người cấp dưới này , coi họ như anh em chí cốt.

Chỉ là sau này, Tống Dật từng bước thăng tiến lên cao, lại không thiết tha làm nhiệm vụ nên những người cấp dưới này đều bị phân vào các đội ngũ khác, tình cảm huynh đệ lúc trước cũng sớm tiêu tan.

Có một số người cảm thấy vô cùng thất vọng nên chủ động rời đi.

Sau khi Tống Dật kết hôn, sự thay đổi của hắn làm đa số mọi người không nhận ra.

Ninh Thư ngồi xuống ghế đặt cạnh giường Tống Dật, vừa bóc quýt vừa hỏi Tống Dật: "Anh muốn kết hôn với Ngô Tiêm Nhu sao?"

Ninh Thư hỏi một cách bình tĩnh, nhẹ nhàng nhưng lại làm cho các đội viên xung quanh đều câm nín, im lặng hóng hớt cuộc trò chuyện của Ninh Thư và Tống Dật.

Tống Dật sửng sốt, bật cười lắc đầu: "Cô nghe ai nói vậy?"

"Đội trưởng, chuyện này truyền khắp quân khu rồi, hơn nữa Ngô chính ủy cũng đã nhắc đến, không biết nói đùa hay nghiêm túc nữa." Chu Nghĩa thêm mắm thêm muối.

Tống Dật hơi bất lực: "Chuyện này đều là đồn nhảm, người như tôi ăn bữa hôm lo bữa mai nên Ngô chính ủy sẽ không gả con gái cho tôi đâu, về sau đừng nói lung tung."

Tống Dật đối với sự việc không xác định sẽ không nói mò.

Ninh Thư đem quýt đã lột vỏ đưa cho Tống Dật, Tống Dật nhận quýt nói cảm ơn.

"Thật ra chuyện này chắc như đinh đóng cột, tôi nghe nói cô con gái của Ngô chính ủy đã về nước được một thời gian, xem ra hai người nhất định sẽ kết hôn." Ninh Thư cũng bóc một quả quýt cho mình, vừa ăn vừa nói.

Chu Nghĩa líu lo: "Người ta đã từng sống ở nước ngoài, còn có thể cam chịu làm vợ quân nhân à?"

"Người như chúng ta phải cưới một cô vợ hiểu chuyện." Chu Nghĩa vô cùng nghiêm túc nói ra.

"Hiểu chuyện để đến lúc cậu đi chơi gái rồi ngậm ngùi chịu đựng à?" Có đội viên trêu chọc Chu Nghĩa.

"Nếu tôi có vợ rồi tất nhiên sẽ không tìm phụ nữ khác." Chu Nghĩa chối bỏ.

Ninh Thư liếm môi, quýt thật ngọt.

Sau khi ăn xong rồi tiện tay vứt vỏ quýt đi, Ninh Thư mới nhàn nhạt nói: "Theo hiểu biết của tôi, Ngô tiểu thư là người con gái không dính khói lửa trần gian, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ."

"Sao cô vợ tương lai này lại giống như Vương phi thế?" Chu Nghĩa vô cùng tò mò, tuy nhiên ánh mắt có chút ác ý nhìn Ninh Thư hỏi: "Sao cô lại biết rõ về tiểu thư Ngô vậy?"

Ninh Thư liếc mắt nhìn thoáng qua Chu Nghĩa.

Chu Nghĩa nhún vai: "Là cô nói mà."

Ninh Thư lại tiếp tục: "Phụ nữ không lo cơm áo gạo tiền sẽ càng coi trọng tình yêu, hưởng thụ romantic, nếu đội trưởng muốn kết hôn cùng tiểu thư Ngô, anh cần tốn nhiều thời gian để làm bạn cô ta, bảo vệ cô ta, yêu thương cô ta, toàn tâm toàn ý hướng về cô ta, chắn mưa gió bão bùng cho cô ta."

Một cuộc sống tràn ngập tình yêu.

Tống Dật nổi gân xanh khẽ bóp trán, "Ai nói người nhà chính ủy sẽ gả con gái cho tôi, cái bát úp còn chưa lật lên đâu, các cô các cậu cứ nói mò như thế , Ngô tiểu thư không liều mạng với tôi mới lạ."

Tống Dật vừa dứt lời, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, đám người đang hóng chuyện lập tức dời sự chú ý đến cửa.

Đứng trước cửa là một cô gái trẻ , vóc dáng không cao, làn tóc mềm mại uốn nhẹ.

Đôi mắt hạnh to tròn lúng liếng tràn đầy sinh động.

Giống như một búp bê xinh đẹp tinh xảo vậy.

Để cho người ta không kìm được mà che chở , yêu thương, nâng niu như bảo vật đáng giá nhất trên đời.

"Ai là Tống Dật?" Ngô Tiêm Nhu đứng tại cửa, quét mắt nhìn đám người trong phòng.

Nghe bố nói Tống Dật bị thương, cô ta liền ghé qua đây.

Thời điểm Ngô Tiêm Nhu nhìn thấy Chu Nghĩa, không nhịn được nhíu mày.

Bộ dạng tặc mi thử nhãn, bố không nên ép cô cưới người như này.

*Tặc mi tử nhãn: lén lút thậm thụt, dáng vẻ gian xảo.

Cay con mắt.

Ngô Tiêm Nhu xem nhẹ Chu Nghĩa, tiếp tục nhìn về phía một người khác cũng đang bị thương, ừm, quá là xấu xí.

Sau cùng ánh mắt Ngô Tiêm Nhu cũng dừng trên người Tống Dật rồi khẳng định: "Anh là Tống Dật."

Ngô Tiêm Nhu ngang nhiên như bà hoàng đi vào phòng bệnh, qua một bên giường, ánh mắt săm soi Tống Dật từ trên xuống dưới.

Trong phòng này Tống Dật là người đẹp trai nhất, đương nhiên gánh còng lưng giá trị nhan sắc của toàn đội.

"Đúng vậy, tôi là Tống Dật." Tống Dật đại khái đoán được cô gái này là ai.

"Hôm nay tôi trực tiếp tới đây nói cho anh biết, tôi sẽ không gả cho anh, coi như bố tôi bắt ép thì tôi cũng sẽ không gả cho một tên lính mọi rợ." Ngô Tiêm Nhu nghĩ gì nói đó.

Thẳng như ruột ngựa.

Ba từ "Lính mọi rợ" làm mọi người trong phòng không nhịn được nhíu chặt lông mày.

Ninh Thư thong thả ăn quýt, một bên đánh giá Ngô Tiêm Nhu.

Vừa nhìn đã biết cô gái này được gia đình bao bọc vô cùng cẩn thận, cách xa thế giới tàn khốc và đen tối.

Mang Ô Tĩnh và Ngô Tiêm Nhu ra so sánh, Ô Tĩnh quả thực là người không chỉ xấu xí mà còn là sát nhân dính đầy máu tươi.

Thế nhưng có một số việc nhất định phải có người đứng ra thực hiện, họ đánh mất đi sự ngây thơ và đẹp đẽ , mới có thể bảo vệ cho sự bình an của tất cả mọi người.

Ninh Thư cười thầm trong lòng, thay Tống Dật bất bình: "Đội trưởng, con gái nhà người ta chướng mắt anh kìa."

Lúc mới nhìn thấy Ngô Tiêm Nhu, Ninh Thư đại khái biết tại sao Tống Dật lại thích cô ta.

Ai cũng thích những thứ không thuộc về bản thân.

Tống Dật là ngưởi trải qua vô số mưa bom bão đạn, hơi thở tràn ngập máu tươi và chết chóc.

Mà Ngô Tiêm Nhu là một giọt nước tinh khiết tốt đẹp, an nhiên , bình thản. Đoán chắc đây là những thứ mà Tống Dật khao khát.

Tống Dật và Ô Tĩnh cùng là một loại người, trải qua năm tháng sinh hoạt giống nhau, hai người ở cùng một chỗ, nhìn đối phương như nhìn thấy bản thân mình.

Nhìn thấy dáng vẻ máu me, khơi gợi lại cảm giác khi làm nhiệm vụ.

Không thích hợp làm vợ chồng cũng có đạo lí của riêng nó.

Ninh Thư cố ý châm ngòi nói Ngô Tiêm Nhu chướng mắt Tống Dật, những người khác tiếp đó cũng nhao nhao lên.

"Đội trưởng, phải cố gắng giữ chặt Ngô tiểu thư!"

"Làm Ngô tiểu thư quỳ dưới quần lính của sếp!"

"..."

Ngô Tiêm Nhu vuốt vuốt lỗ tai, có chút khó chịu với âm thanh huyên náo xung quanh.

Những tên lính mọi rợ này lúc nọi chuyện còn vỗ vỗ thằng nhỏ.

Cấp dưới là loại người như vầy thì Tống Dật cũng chả khá hơn là bao.

Tốt xấu gì Tống Dật cùng những người này ở chung nhiều năm, nhìn những người này mân mê cái mông liền biết muốn làm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top