Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1740: Tình yêu cháy bỏng của quân nhân 17

Edit: LAHong

Trong kịch bản Tống Dật lựa chọn tình yêu, đồng thời sự nghiệp từng bước thăng tiến, xem như là người thành công rực rỡ.

Anh em chiến hữu bị tình yêu thay thế.

"Chiến hữu cần kề vai chiến đấu, mà tình yêu cũng cần có thời gian vun đắp. Vì vậy đây là đề tài nan giải" Ninh Thư nhún vai. Cánh máy bay quay rất ồn, cho nên cô phải lớn giọng thì người khác mới nghe được.

Tống Dật khẽ nhắm mắt: "Còn có một cách khác chính là từ bỏ Ngô Tiêm Nhu."

"Anh không làm được, cho nên tôi mới nói là nan giải." Ninh Thư ngừng lại "Có câu này không biết tôi nên nói không?"

"Cô cứ nói."

"Thật ra Ngô tiểu thư có kiểu tình yêu vô cùng bá đạo, giống đuổi cùng giết tuyệt vậy. Nếu anh ở cùng một chỗ với Ngô Tiêm Nhu, anh sẽ phải rời xa chiến hữu chúng ta, bởi chúng ta chiếm quá nhiều thời gian của anh."

"Ngô tiểu thư muốn anh xem cô ta như trung tâm thế giới."

Quan hệ giữa người với người đều nằm trên một mạng lưới, sẽ liên lụy ảnh hưởng lẫn nhau. Trong tiềm thức của Ngô Tiêm Nhu muốn cắt đứt những ảnh hưởng liên lụy khác xung quanh Tống Dật.

Biến hắn trở nên trung thành kiên trinh, lại còn cưng chiều cô ta, phải vô cùng cưng chiều.

Mẹ chết khi cô ta còn nhỏ, bố thì bận rộn công việc, vì thế Ngô Tiêm Nhu có tính cách như vậy cũng không kì quái.

Tống Dật trầm mặc. Ninh Thư lười nói thêm. Nếu một số chuyện có thể nói rõ ràng thì đã không có nhiều việc cẩu huyết xúi quẩy phát sinh.

Máy bay trực thăng quân dụng hạ cánh xuống địa phận phía Đông. Mảnh đất màu mỡ này chứa đựng lượng lớn tài nguyên vô cùng quý giá – dầu mỏ.

Lúc sắp xuống máy bay, Tống Dật nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng. Bây giờ nói gì cũng vô ích, phải hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ trước mắt.

Tại nơi đó hợp tác cùng chính quyền địa phương, cùng nhau bắt giữ người nhà phần tử khủng bố.

Giống kiểu: Mày bắt tao, tao cũng bắt lại mày.

Hơn nữa nhiệm vụ rất khó bởi vì người nhà của chúng đều có người bảo vệ, sợ là những tên này không phải là loại chỉ để tượng trưng cho đẹp.

Giờ là thời điểm sử dụng 18 chiêu thức võ nghệ.

Giết một người rất dễ, bắt sống một người lại khó.

Thế nhưng đây là sứ mệnh quốc gia, bọn họ nhất định phải thực hiện.

Đám người ẩn núp chờ đợi thời cơ.

Xung quanh biệt thự có nhiều tên canh gác được trang bị vũ khí đầy đủ, trên tay cầm súng, đi qua đi lại dò xét.

Tống Dật làm mấy động tác ra hiệu. Đám người hiểu ý, sau đó phân tán.

Trong tình huống này cố gắng không sử dụng súng, lặng lẽ xử lí người.

Ninh Thư tiến tới phía sau một tên, mau lẹ bịt kín miệng hắn, đưa dao găm rạch một đường qua cổ, người này liền chết.

Ninh Thư kéo thi thể vào trong bụi rậm. Bỗng vang lên âm thanh tiếng súng.

Giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, tiếng súng kéo dài không ngừng.

Ninh Thư cầm khẩu súng lục, dựa lưng sát vào tường.

Giờ chỉ có thể mạnh mẽ xông vào biệt thự bắt cóc con tin.

Ninh Thư bắn một đầu dây cáp về phía nóc nhà. Ninh Thư nắm chắc dây cáp rồi chậm rãi leo tường như thạch sùng.

"Đoàng đoàng..." Bên dưới có người nổ súng về phía Ninh Thư.

Ninh Thư một tay nắm dây cáp, một tay nổ súng bắn chết người phía dưới. Ninh Thư đu dây cáp hết sang trái lại sang phải tránh đạn, sau đó nhanh lẹ phi vào trong cửa sổ.

Khắp nơi trong biệt thự đều giăng kín tia hồng ngoại. Ninh Thư lấy ra đèn pin chiếu sáng đặc thù, thân thể uốn éo tránh đi tia hồng ngoại.

Tiếng súng ngày càng dày đặc, biểu thị hai bên giao chiến rất kịch liệt.

Ở trong biệt thự không chỉ có người ngoại quốc, mà còn có quân lực địa phương nước họ.

Ninh Thư mở cửa. Bỗng một cái bóng vụt qua người cô. Ninh Thư nhanh chóng rút súng, đối phương đã rẽ vào khúc ngoặt.

"Là ai? Đứng ra!" Ninh Thư cất giọng trầm thấp.

"Là tôi." Tống Dật nói khẽ.

Ninh Thư ồ lên một tiếng. Thân thể Tống Dật tựa vào vách tường, trên người hắn loang lổ vết máu.

Ninh Thư, Tống Dật cùng mấy người quen biết bắt đầu lục soát toàn bộ biết thự, cuối cùng phát hiện ra mấy đứa trẻ con trong một căn phòng.

Nhỏ nhất tầm 1 – 2 tuổi, lớn nhất 7 – 8 tuổi.

Mấy đứa trẻ lớn tuổi cầm súng chĩa vào đám người phá cửa.

Những đứa trẻ này mặt mũi vô cùng lạnh lùng, nổ súng không chút do dự.

Tống Dật trực tiếp bắn chết mấy đứa trẻ cầm đầu, máu tươi văng tung tóe.

Ninh Thư mặt không biến sắc. Dù những búp bê này tuổi nhỏ nhưng là búp bê lính.

Là người nhà phần tử khủng bố, bọn nhỏ cũng biết giết người.

Cùng nhau trói mấy đứa trẻ lại, mắt bọn chúng lóe sáng như mắt sói, hận không thể cắn chết mỗi người các cô.

Chu Nghĩa không chú ý bị cắn vào tay, mau me be bét.

Chu Nghĩa khẽ cau mày, trói đứa nhỏ lại rồi sử dụng tốc độ nhanh nhất rời khỏi biệt thự.

"Nhanh lên, biệt thự có bom!" Tống Dật vác một đứa trẻ, vừa nổ súng vừa hô.

Chỉ sợ có người tiến vào trong phòng này, kích thích tia hồng ngoại làm bom bắt đầu đếm ngược.

Lũ sói con âm hiểm nhìn nhóm người Ninh Thư cười cười.

Âm thanh Tích Tích Tích quanh quẩn bên tai.

Ninh Thư phóng ra lực Tinh thần xem xét vị trí đặt bom trong biệt thự.

Phát hiện không chỉ có một quả bom, mà có rất nhiều quả nối liền với nhau, căn bản rất khó gỡ.

Cũng chẳng còn nhiều thời gian để gỡ bom.

Nhóm người tăng tốc độ. Bên ngoài còn có vài tên ngăn trở, muốn nhốt các cô lại trong phòng, muốn để các cô nổ tung cùng biệt thự.

Ninh Thư siết chặt quai hàm, nhanh nhẹn nổ súng. Chỗ Ninh Thư ngắm vào đều là chỗ trọng yếu trên cơ thể con người: đầu, đôi mắt và trái tim.

Đây là các nhanh nhất khiến người ta mất đi ý thức hành động.

Trái tim của Ninh Thư nảy lên kịch liệt. Cô thở hổn hển. Mồ hôi tuôn như mưa.

Sau đó bên tai chấn động ù ù. Ninh Thư cảm giác có một lực đẩy mạnh bạo hất cô ra khỏi biệt thự. Cô nằm sõng xoài trên mặt đất. Sóng nhiệt xung kích và những mảnh phế tích đập thẳng vào người cô.

Đại não trống rỗng.

Cô mau chóng phóng ra lực tinh thần tránh đi những chỗ phế tích sắp sửa rơi xuống.

Ninh Thư cắn răng, vác theo một đứa trẻ bỏ chạy.

Lực đẩy mạnh bạo kia đến từ một người đã chết.

Cô nhớ rõ đó là Chu Nghĩa.

Chu Nghĩa bị nổ chết rồi.

Nước mắt không khống chế được chảy ra ngoài, đôi mắt đau xót không mở nổi.

"Đi mau!" Tống Dật gầm thét.

Vì tiếng nổ quá lớn, Ninh Thư tạm thời mất đi thính giác. Cái gì cũng không nghe được, chỉ thấy Tống Dật ra sức vẫy gọi.

Mặt mũi của hắn vặn vẹo nhăn nhó phủ đầy tro bụi.

Ninh Thư khiêng đứa trẻ, cắn răng đuổi theo Tống Dật đến địa điểm tập kết.

Dùng tốc độ nhanh nhất leo lên máy bay quân dụng.

"Lão Tứ hi sinh." Tròng mắt Tống Dật lấp lánh ánh nước.

Mỗi người đều siết quai hàm, lặng lẽ rơi nước mắt.

Đây là số mệnh của quân nhân, Chu Nghĩa vì vậy mà chết.

Phải chăng lúc Chu Nghĩa chết đi cũng giống như Ô Tĩnh trước kia? Đều mang theo một niềm tin rồi ra đi.

Ninh Thư ôm ngực, cảm giác bên trong như có thứ gì chặn lấy ngăn lại nơi này, khiến cho người ta khó chịu đấm ngực dậm chân muốn lôi tảng đá đè nén ra ngoài.

Nặng nề đến mức làm cho người ta không thể thừa nhận.

Nước mắt chảy xuống như đê vỡ, không phân biệt được là tâm tình gì.

Chỉ cảm thấy vô cùng phức tạp. Cảm giác này khiến cho cơ thể không ngừng run rẩy.

Lỗ tai Ninh Thư vẫn bùng nhùng do ảnh hưởng từ dư chấn, não chấn động mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top