Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1749: Tình yêu cháy bỏng của quân nhân 26

Edit: LAHong

Đám người Ninh Thư nhìn Tống Dật, khẽ hít vào ngụm khí lạnh.

Hình như hắn bị đá rồi.

Không những thế còn bị cắm một quả sừng to đùng. Con giáp thứ ba là một gã đàn ông nhìn rất trâu bò.

Mắt Ninh Thư giật giật. Tống Dật bị đá khỏi vị trí nam chính rồi sao?

Ngay từ đầu không kết hôn đã tạo ra sự biến hóa lớn.

Tống Dật trấn định mở miệng: "Đừng quậy nữa! Bố em đang chờ em về nhà đấy. Em thay quần áo đi rồi theo anh về!"

"Tôi là người trưởng thành rồi, ở cùng bạn trai thì có sao? Anh trở về nói cho bố tôi biết, hôm nay tôi không trở về!" Ngô Tiêm Nhu dựa sát vào cánh tay tổng giám đốc Tô, cố ý kích thích Tống Dật.

Muốn cho Tống Dật ăn giấm chua, làm Tống Dật phát cuồng phát bực, để chứng minh Tống Dật yêu cô ta.

Chính mưu tính nông cạn của Ngô Tiêm Nhu đã giết chết tình yêu của cô ta.

Gân xanh trên trán Tống Dật nảy lên thình thịch, nhưng hắn vẫn nhịn xuống.

Tại thời khắc này, sự nhẫn nại của lính đặc chủng được phát huy tối đa.

Ngô Tiêm Nhu thấy Tống Dật vẫn lãnh đạm thờ ơ thì gắt lên: "Tống Dật, anh ra khỏi chỗ này đi. Tôi muốn ở riêng với bạn trai mới."

Ninh Thư cau mày. Ả đàn bà này là người thất thường nhất cô từng gặp.

Vì sao lại vậy? Là bởi có người che chở yêu thương.

Dám cá cô ta là con gái rơi của nữ thần may mắn.

Lúc này Ninh Thư mới ra mặt: "Ngô tiểu thư đừng kích động lòng người nữa."

Ninh Thư quay sang nghiêm giọng nói với gã tổng giám đốc bá đạo tà mị: "Chúng tôi là bộ đội đặc chủng quốc gia. Nếu chúng tôi muốn cưỡng chế đòi người mà anh lại cản trở chúng tôi, thì coi như anh bắt cóc con gái cấp trên của chúng tôi."

Tổng giám đốc Tô nhướn mày: "Các người là bộ đội đặc chủng thì sao chứ? Đều dựa vào thuế của người dân sống mà thôi. Tôi là người giàu đóng không biết bao nhiêu thuế, các người sẽ làm vậy sao?"

"Cứ tự ý lạm dụng quyền lợi sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?" Gã nháy mắt trêu chọc Ninh Thư.

Ninh Thư: ...

Thằng cha này khẩu vị mặn thật. Đến cả cô cũng không tha.

Không sợ gãy xương , đứt gân tay à?

Tống Dật can ngăn Ninh Thư: "Đây là chuyện của tôi, mọi người đừng để bị liên lụy. Đây là việc riêng tư cá nhân, không liên quan đến quốc gia."

Ninh Thư ừm một tiếng, lùi về sau không nói gì.

Tổng giám đốc Tô còn ma mãnh nháy mắt với cô nữa chứ!?

Mắt Ninh Thư suýt trợn ngược ra sau ót.

Gã Tổng đốc này là ngựa đực sao? Ngủ với đàn bà mà như sưu tầm tem vậy.

Mỹ nhân bên cạnh thì không nhìn? Nhìn tôi làm qué gì?

Đối với sinh vật cuồng quyến mị hoặc này, xin thứ cho kẻ bất tài ~! (ノ #-_-) ノ彡 (\ .o.)\

Tống Dật đăm đăm nhìn Ngô Tiêm Nhu: "Em có trở về với anh không?"

"Không trở về." Ngô Tiêm Nhu hếch cằm.

"Vậy chúng ta đi." Tống Dật xoay người rời đi.

Tống Dật mặc áo mưa vào người rồi bước ra khỏi phòng Tổng thống.

Không chỉ riêng Ngô Tiêm Nhu mắt gà chọi, ngay cả người bên lề như Ninh Thư cũng trợn tròn mắt. (⊙ Д ◎)

Bây giờ đi hay không đi?

Ninh Thư quả quyết bước đi. Các đội viên khác thấy tình huống như thế cũng đi nốt.

Ngô Tiêm Nhu: ...

Tổng giám đốc Tô nhún vai: "Tiếp theo làm gì?"

Ngô Tiêm Nhu tức giận cắn nát môi, hai tay túm lấy cổ áo gã: "Hiện tại chúng ta là bạn tình thì hãy làm chuyện mà bạn tình nên làm."

Tổng giám đốc Tô: ...

Gã nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay đang siết chặt cổ áo mình, khẽ hỏi: "Em là nữ quân nhân sao?"

Vẻ mặt Ngô Tiêm Nhu ngốc trệ: "Ý anh là sao?"

"Anh chưa từng ngủ với nữ quân nhân." Tổng giám đốc Tô thầm thì.

"Đồ vô sỉ! Sao anh có thể buồn nôn như thế? Con mụ Ô Tĩnh như vậy mà anh cũng thèm khát? Thật kinh tởm!" Ngô Tiêm Nhu tức thổ huyết.

Ghê tởm chết mất thôi! Ức cái lồng ngực! Aaaa...

"Em đừng nổi nóng." Gã nâng cằm cô ta lên, đôi mắt hẹp dài híp lại xoáy sâu vào tâm khảm đối phương.

Ngô Tiêm Nhu mê mẩn ngắm nhìn khuôn mặt gã, lượng testosterone mạnh mẽ bao trùm cô ta khiến cho trái tim nhanh chóng đập loạn nhịp.

*testosterone: Hoocmon nam giới.

Toàn thân run rẩy như bị giật điện, đây là cảm giác cô ta hoàn toàn không có khi ở cùng Tống Dật.

Nguy hiểm nhưng lại khiến cho người đối diện mê muội đắm chìm.

Cổ họng cô ta khô khốc, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, bên tai chỉ nghe thấy tiếng tim đập rộn rã.

Đây là hương vị chân chính của tình yêu sao?

Ngô Tiêm Nhu nhắm chặt mắt lại. Tổng giám đốc Tô cười nhạt, cúi đầu hôn lên bờ môi mềm mại.

Đồ free dâng tận miệng, có ngu đâu mà không ăn.

Một đám người Ninh Thư chạy bở hơi mới theo kịp Tống Dật.

"Đội trưởng, hay là quay lại đi?"

"Đúng thế. Nhìn cái tên tiểu bạch kiểm kia cũng chả giống loại tốt lành gì."

"Nếu Ngô Tiểu thư chịu thiệt, anh sẽ khó ăn nói với Ngô chính ủy."

Đám người nhao nhao khuyên giải Tống Dật, không muốn hắn vì nhỏ mất lớn.

Cơm mưa tầm tã quất mạnh lên áo mưa vang tiếng lộp bộp. Tống Dật bất lực lắc đầu: "Chuyện đã như vậy thì đành thôi. Tôi chỉ là bộ đội đặc chủng, ngay đến tính mạng còn khó giữ, không có thời gian bên cạnh cô ấy."

Ninh Thư chỉ biết là, chưa phải thời điểm cuối cùng thì chưa nói trước được điều gì.

Phải biết rằng duyên phận hai người này do ông trời tác hợp, nếu dễ dàng chia rẽ thì còn gì là chân ái.

Tình yêu kiên cường như vàng bạc kim cương.

Ninh Thư sẽ không nhúng tay vào, Tống Dật muốn làm gì thì làm.

"Chúng ta trở về đi, mưa to quá."Ninh Thư đi tiên phong.

Những người khác cũng buồn phiền. Trời mưa thế này đều khiến mọi người mệt mỏi.

Tất cả đều quay trở về.

Ninh Thư tắm táp một phen, mặc quần áo khô ráo, cảm giác dễ chịu như được uống canh gừng.

Dạo gần đây có một vị trí phó cán bộ bỏ trống, Ninh Thư dự định tranh cử vị trí này.

Cũng chả biết tranh được hay không bởi vì cô là phụ nữ.

Người để mắt đến vị trí này cũng không ít.

Ninh Thư khởi động máy tính viết một đơn đăng kí.

Phải tận dụng thời gian.

Người ủy thác làm không ít nhiệm vụ, hồ sơ lý lịch rất phong phú.

Làm nữ bộ đội đặc chủng thật không dễ dàng.

Người ủy thác luôn muốn làm cấp dưới của Tống Dật nên bỏ lỡ vô số cơ hội thăng tiến.

Kết cục người ủy thác chẳng nhận được thứ gì.

Tống Dật không dẫn dắt bọn họ đi lên đỉnh cao cùng hắn, vì thế mà người ủy thác mãi chỉ là một lính đặc chủng bình thường, khi chết đi tiền trợ cấp để dành cho người nhà cũng chẳng thấm vào đâu.

Ninh Thư chuẩn bị kỹ lưỡng rồi nộp đơn lên trên. Cô mệt mỏi duỗi lưng, mở ngăn kéo ra, bên trong có một vài huân chương.

Sau mỗi lần làm nhiệm vụ, được thưởng không phải là tiền thì chính là huân chương, muốn con ngựa chạy thì phải cho con ngựa ăn cỏ, nhất là những nghề nghiệp vào sinh ra tử như này.

Hẳn sẽ thăng lên cấp một. Ninh Thư xếp bằng trên giường nhỏ, bắt đầu vận một ít Linh khí ít ỏi chữa bệnh cho bản thân.

Không đến khi về già, những căn bệnh ấp ủ này phát tác ra thì ối dồi ôi.

Đúng là nghề đòi mạng.

Ngày hôm sau, Tống Dật tập hợp mọi người lại, phân phát tiền thưởng cho từng người.

Một xu Tống Dật cũng không cầm, lấy tiền thưởng của hắn đưa cho người nhà Chu Nghĩa.

Ninh Thư rút ra một xấp lớn trong phong bì của mình , đặt lên mặt bàn "Đây là phần của tôi cho Chu Nghĩa."

Lúc diễn ra sự việc kia, Chu Nghĩa đã cân nhắn tình huống, anh ta không chạy thoát được nên mới đem hi vọng sống cho cô.

Những người khác cũng nhao nhao rút một xấp tiền đặt lên bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top