Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10-12

10.

Người đại diện của thụ nói với đoàn phim sẽ rời đoàn không quay nữa, người đại diện của công lại tìm thụ, vẻ mặt rối rắm khó xử: "Không thể quay tiếp được à?"

Thụ lau mũi: "Anh ấy không muốn quay với tôi."

Người đại diện của công: "Ai nói cậu ta không muốn? Nếu không quay, xem cư dân mạng đánh giá như thế, cậu ta chẳng phải sẽ bị mắng là bệnh thần kinh đến chết? Sau này trong giới còn ai dám tìm cậu ta làm việc? Cho dù không quay thì cũng phải đợi cậu ta thành lập lại hình tượng, được không?"

Thụ lau lau nước mũi chảy ra: "... Nhưng chính anh ấy nói không muốn..."

Người đại diện của công: "Nửa đêm hôm đó cậu ta gọi cho tôi, nói muốn suy nghĩ lại, thử lại một lần, xem xem có thể tìm được điểm cân bằng không."

Thụ nước mũi chảy ra cũng không để ý: "Điểm cân bằng gì cơ?"

Người đại diện của công: "Những lời hôm đó cậu nói với cậu ta, cậu ta nói với tôi rồi."

Thụ ừ một tiếng, rũ mắt, không biết nên nói gì.

Người đại diện của công: "Tôi hiểu cậu, nhưng thụ thụ à, cậu nói thì dễ nghe, nhưng khả năng thừa nhận của mỗi người không giống nhau, cậu có nghĩ tới không, khi cậu ấy buồn bã khó chịu thế nào? Cậu nghĩ đến chuyện đó, thì sao không thể bớt chút tự tôn, nhượng bộ một chút?"

Thụ cúi đầu không nói gì.

Người đại diện của công thở dài: "Tôi cũng không chỉ trích cậu, người đại diện của cậu nghĩ cho cậu, tôi cũng nghĩ cho công, mẹ mỗi bên đều nghĩ con mình tốt, tôi chỉ cầu xin cậu, nghĩ đến tình cảm hai mươi mấy năm nay của hai người, quay thêm mấy tập rồi nghỉ, trong chương trình cũng đừng cứng đầu với cậu ấy, được không?"

Thụ gật đầu.

Công vẫn còn ở nhà, hai người đều bị cảm, sau đêm hôm đó có hơi xấu hổ, không biết nói gì.

Đoàn phim mấy ngày sau lại tới nữa, hành trình lần này là đi du lịch, lúc thu dọn đồ đạc trước khi đi, dưới màn ảnh vẫn có thể thấy hai người mới cãi nhau, vô cùng lúng túng.

Thụ xách hai cái vali từ phòng chứa đồ ra, chủ động nói chuyện với công: "Mang hai cái áo dày nhé!? Lỡ như trời mưa hoặc nhiệt độ thấp đột ngột gì gì đó."

Công ừ một tiếng, thụ lục từ tủ quần áo ra hai cái áo công trước kia hay mặc, lại hỏi: "Hơi cũ, hay là... Ngày mai đi dạo phố mua thêm vài cái mới? Hoặc để em bảo họ đưa..."

Công: "Hai cái này được rồi."

Thụ ừ một tiếng, xếp vào vali cho anh, nói: "Mở nhạc nghe đi? Bài nhạc phim của anh ấy, em tải về điện thoại rồi."

Công gật đầu, kết nối điện thoại với loa bluetooth, mở bằng file trong máy anh, nhạc phim chạy xong, bài tiếp theo là bài mới, chưa từng ra mắt, chắc là tự ghi âm, chỉ có giọng công hát và tiếng đàn ghi-ta, bài hát tên là <Ủy khuất>.

Thụ nghe hai câu liền cắn môi không nói gì.

"Anh nhìn em, em nhìn anh ta, em nói đều là giả, thế giới tình cảm làm sao phân biệt rõ thật giả?"

Công ngẩn người một lúc, tắt bài hát, thụ: "Đừng tắt, mở bài này đi! Em muốn nghe bài hát mới của anh."

11.

Thụ nghe xong bài hát, mắt đỏ ngầu, công nhìn thấy, há miệng lại không biết nên nói gì.

Thụ chuẩn bị hành lý xong: "Em nói với bên tổ chức chương trình là chúng ta đi tàu hỏa, nhưng mai vẫn phải mua thuốc say xe để dự phòng, ở nhà không có, anh đừng quên."

Công ừ một tiếng, lát sau nói: "Nghe nói tuần sau em phải vào đoàn phim?"

Thụ gật đầu: "Một bộ phim thương nghiệp(1) đề tài thương chiến(2) của Đỗ đạo diễn."

Lại bổ sung: "Không có cảnh tình cảm."

Công vô cùng lúng túng, nhận cành ô-liu(3) của thụ, không biết nên nói gì, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lại gần giúp cậu đẩy vali ra phòng khách.

Thụ: "Em hỏi đạo diễn rồi, nghe nói chưa có nhạc phim, hay là... anh thử viết xem?"

Công đang đẩy vali, dừng một chút, gật đầu.

Thụ lại bổ sung: "Nhưng anh cũng đừng áp lực quá, bộ phim kia khác phong cách bình thường của anh, nếu không có linh cảm cũng không sao, em bảo họ một câu là được."

Công lại gật đầu, hỏi: "Em uống thuốc chưa? Thuốc cảm."

Thụ: "Em chưa, quên mất, anh cũng chưa uống đúng không?"

Công gật đầu, hai người cùng đi uống thuốc, đều cẩn thận duy trì không khí bình thản lúc này.

Hôm đi hai người đi tàu hỏa, thụ đang nhìn kịch bản, công lấy hoa quả và nước từ túi ra, để ở bàn nhỏ trước mặt cho cậu ăn, lại lấy khăn ướt để bên cạnh.

Thụ bản năng dựa vào vai anh, vừa xem vừa nói: "Anh có muốn đến diễn một vai nhỏ không? Trong này có một vai rất hợp với anh, là cảnh sát, thiết lập(4) vô cùng ngay thẳng, mỗi tội cuối cùng bị pháo hôi(5)."

Công: "Bị ai pháo hôi thế?"

Thụ: "Em. Ha ha ha."

Công: "Trong nhà bị em đánh lén, đóng phim cũng bị em đánh lén?"

Thụ dựa vào cổ anh cọ cọ không trả lời, một lát sau nói: "Ngành âm nhạc kinh tế đình trệ, người đại diện của anh rất lo lắng, hay là... anh rảnh rỗi thì tham gia mấy loại chương trình thực tế thế này hoặc thử đóng phim cũng được."

Công: "Anh không làm được cái này, giao tiếp với người khác rất mệt mỏi."

Thụ ừ một tiếng, không khuyên anh nữa.

Công cầm hoa quả cho thụ ăn, cậu hỏi: "Anh bây giờ có say xe không?"

Công: "Không say."

Thụ: "Thế em kể nội dung phim cho anh nhé? Anh xem có linh cảm không."

Công liền gật đầu nghe cậu nói.

Hai người nói xong vẫn chưa tới ga tàu, đi tàu hơn sáu giờ, thụ tiếp tục xem kịch bản, đổi thành công tựa trên vai cậu ngủ.

Đến nơi đã là sau giờ chiều, là giờ ăn tối, hai người đi khách sạn để hành lý sau đó cùng đi ăn cơm.

Ăn xong thì nhận được nhiệm vụ của chương trình, trong hành trình năm ngày trừ nơi ở chỉ có 500 tệ (~1tr7 VNĐ), không được tiêu tiền cá nhân, phải chơi hết tất cả điểm du lịch.

Thụ không nói gì, công hỏi: "Riêng vé vào cổng đã mấy trăm đồng rồi mà!?"

Ban tổ chức chương trình: "Các cậu tự nghĩ cách đi."

Hai người thanh toán xong liền chuẩn bị đi, thụ lại gọi nhân viên mang túi gói hết đồ ăn thừa vào.

Công: "Cũng không nhiều lắm mà."

Thụ: "Vật giá ở đây cao, cứ gói vào đi! Lỡ như nửa đêm anh đói."

*Chú thích:

(1) Phim thương nghiệp: là loại phim mang tính chất kiếm tiền, ngược với phim văn nghệ chủ yếu dùng để kiếm giải thưởng.

(2) Gốc là 枪战 - thương chiến, có thể hiểu là cuộc chiến trong kinh doanh mà không biết dịch sao cho sát nghĩa, ai biết chỉ mình nha :3

(3) Nhận cành ô-liu: Ô-liu chỉ hòa bình, câu này nghĩa là nhận ý làm hòa của ai đó.

(4) Gốc là nhân thiết tức là thiết lập của nhân vật, ví dụ như: ngay thẳng, xấu xa, bỉ ổi, v... v...

(5) Pháo hôi (nhân vật pháo hôi) là vật hi sinh, thường làm nền cho nhân vật chính. Bị pháo hôi tức là chết ấy :v

12.

Hai người đi bộ về khách sạn, thụ đem theo túi đồ ăn thừa, nhìn cảnh đêm phía xa đong đưa trước mắt, nói: "Thật ra cứ như bây giờ cũng tốt, một tuần 500 tệ, bao nhiêu gia đình đều vậy, nếu chúng ta không làm diễn viên ca sĩ, thu nhập không nhiều, cứ sinh hoạt thế này cũng rất tốt."

Công cười cười: "Tốt kiểu ra ngoài ăn cơm một lần cũng phải đóng gói à?"

Thụ: "Tốt kiểu mang theo túi đồ về nhà, hai người cùng nhau chậm rãi đi dạo."

Ánh mắt công và cậu giao nhau, một lát sau, công vươn tay ra, thu giơ tay lên nắm.

Công: "Ngày mai đi đâu chơi trước?"

Thụ: "Đi điểm du lịch miễn phí trước chứ sao!? Leo núi gì gì đó, đi tàu điện ngầm, để họ theo chúng ta ngồi tàu điện."

Cậu chỉ chỉ nhân viên tổ quay phim.

Công liền cười.

Ngày thứ hai hai người dậy thật sớm, vì còn đang cãi nhau nên thụ không không biết xấu hổ dính lên người công ăn vạ cơn tức khi thức dậy, hai người nhờ nhân viên khách sạn hâm lại đồ ăn thừa hôm qua làm bữa sáng.

Thụ sợ công ăn chưa no, ra ngoài thấy người ta bán đồ ăn sáng lại mua thêm một cái bánh mì trứng cho anh.

Ngày làm việc nên tàu điện ngầm đầy người, hai người rúc vào trong góc, không oán giận gì, trái lại tổ quay phim lại bị chen không quay phim được, hành khách bên cạnh xin chữ ký thụ, hai người đều cho, sau đó công bảo vệ thụ giấu cậu vào một góc.

Công: "Em nổi tiếng quá."

Thụ: "Chịu thôi, ai bảo em đẹp quá."

Công nở nụ cười, xoay mặt đi nơi khác, không nói câu nào.

Thụ lại gần, môi sắp kề vào cổ anh: "Anh cười gì? Ông nội xấu à?"

Hai người đều nghĩ đến hôm bắt đầu quay chương trình, công cười phì: "Em không thấy xấu hổ à, còn nói nữa."

Thụ liền ôm eo anh, hai người dựa chung một chỗ tiết kiệm không gian, công đỡ tay vịn bảo vệ cậu, cũng không nói gì.

Tàu điện ngầm đến ga, hai người bị đoàn người đẩy dồn xuống xe, công xem bản đồ trên điện thoại: "Gần đây có một ngôi chùa, miễn phí, lúc xuống núi nếu có thời gian phải vào bái."

Thụ tán thành, hai người vừa đi vừa hỏi đường lên núi, sợ nước trên núi đắt, thụ mua chai nước một lít ở tiệm tạp hóa dưới chân núi, hai người thay nhau cầm.

Đi được nửa đường thụ bảo công ăn bánh mì.

Công chia cậu một nửa, hai người ngồi trên tảng đá ăn bánh mì, công vừa cười vừa nói: "Bao nhiêu năm không trải qua cuộc sống thế này rồi."

Thụ: "Em năm ngoái còn ở trong núi sống thế này đây."

Công: "Lần quay <Lĩnh sơn> à?"

Thụ gật đầu: "Đạo diễn bảo vào núi trước một tháng để trải nghiệm cuộc sống, lúc đó anh còn tới thăm em, không nhớ à?"

Công: "Lúc đó em xuống thị trấn mà, anh chưa đến đoàn phim."

Thụ nhớ ra: "Vâng, khoảng gần nửa năm đều sống như thế, không ăn bánh mì thì bánh bao, đạo diễn còn nhất quyết chê em béo, không cho ăn, sau đó em quay xong về nhà, anh còn bảo em giống dân tị nạn mới từ trại về."

Công: "Lúc ấy anh đáng lẽ phải lê núi cùng em."

Thụ: "Anh cũng có buổi biểu diễn, có công việc mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top