Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13-15

13.

Hai người leo lên đỉnh núi nhưng không hề thở dốc, chỉ toát chút mồ hôi, thụ đem chai nước đưa cho công chờ anh uống xong mới uống, lau miệng nói: "Bò bò núi, toát toát mồ hôi, trị luôn cảm cúm của em rồi."

Công lấy khăn tay trong túi đưa cho cậu: "Vẫn phải lau mồ hôi đi, không gió lạnh thổi qua lại cảm nặng hơn."

Thụ: "Anh cũng lau đi."

Ngọn núi này không cao, chỉ là một sườn đất nhỏ, leo lên leo xuống cũng chỉ khoảng hai đến ba tiếng, nhưng thụ rất vui vẻ, nói: "Hai hôm nữa là chúng ta không đủ tiền tiêu, anh đi hát rong nhé? Lúc đó em nhảy phụ họa cho anh."

Công cười: "Em nhảy thì thôi, cả người toàn tế bào tập thể dục theo đài."

Thụ ngồi trên ghế đá đưa chân ra, cố ý nói: "Vậy em chờ anh nuôi em vậy, lúc đó anh đừng ruồng bỏ em."

Công: "Tao khang chi thê bất hạ đường."

(Tao khang chi thê: Người vợ lấy khi còn nghèo khó; cả câu nghĩa là khi giàu có thì không vứt bỏ người vợ bên mình khi còn nghèo khổ)

Thụ: "Anh nhớ câu này đấy."

Công sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn hắn, thụ lại quay mặt đi ra vẻ lỡ đãng, nhìn về một cái đình nhỏ phía xa xa.

Thời gian còn sớm, mặt trời phương Nam ấm áp, giấu trong những đám mây, nhiệt độ không khí không cao nhưng hai người đều thấy ấm áp.

Lúc xuống núi thụ nói: "Chúng ta cùng chụp ảnh nhé?"

Công liền lấy điện thoại chụp cùng cậu, chụp xong còn nói: "Anh tưởng em không thích chụp ảnh?"

Thụ bảo anh gửi ảnh cho cậu qua Wechat, mơ hồ nói: "Thật ra em nghĩ nghĩ, thấy cuộc sống phải có chút cảm giác nghi thức, phải giữ kỷ niệm."

Công không biết vì sao trong lòng có chút chua xót, gửi ảnh cho thụ, hỏi: "Đi cái miếu lúc nãy nhé?"

Thụ gật đầu, hai người mang tổ quay phim xuống núi, đến trước miếu hỏi thì hóa ra mất vé, mỗi người hai mươi tệ (~68.000VNĐ).

Công: "Sao dâng hương bái Phật lại cần vé vào cửa? Bồ Tát này có linh không vậy? Mở miệng ra là tiền?"

Ông bảo vệ run run rẩy rẩy: "Nơi quan trọng của Phật môn, đừng nói linh tinh với tôi, mua thì mua không mua thì thôi."

Công: "Nhưng trên cửa viết mười tệ mà."

Ông bảo vệ: "Lên giá rồi."

Công: "Ông thông đồng với họ muốn lừa chúng cháu đúng không!?"

Tổ quay phim vội vàng xua tay.

Công nhìn về phía thụ: "Hai mươi tệ một người, vào không?"

Thụ: "Thôi cứ vào nhé? Đã gặp rồi thì vào lễ đi."

Hai người giao tiền xong đi vào, tổ quay phim phía sau cũng mỗi người đều mua vé vào cửa.

Hai người đều đều không tin Phật, nhưng thụ vẫn bái lạy rất thành kính.

Công hỏi cậu: "Em vừa cầu gì thế?"

Thụ: "Cầu Bồ Tát tha thứ cho anh lúc nãy nói nhảm, phù hộ anh thân thể khỏe mạnh, sự nghiệp trôi chảy."

Công hồi lâu không nói gì, mãi sau mới nói: "Đói không? Có muốn ăn trưa không? Gần đây có một quán đồ chay."

Thụ: "Chỗ đó đắt không?"

Công: "Đắt thì đắt, anh hát rong nuôi em mà, sợ gì?"

14.

Hai người gọi hai món ăn hai phần cơm, so với bữa cơm tối qua thì tiết kiệm hơn nhiều. Thụ ăn xong thì ngồi nhìn công ăn, công hỏi: "Lát nữa về khách sạn nghỉ ngơi nhé?"

Thụ lấy danh sách địa điểm du lịch của chương trình ra, tổng cộng có sáu điểm du lịch, một ngày đi một nơi rưỡi cũng thoải mái, nhưng vài nơi còn lại đều cần vé vào cửa, cậu tra giá cả, vé vào cửa năm điểm du lịch của hai người cộng lại cũng gần hai nghìn tệ (~6tr8 VND).

Thụ: "Về nghỉ cũng được, hỏi họ xem chợ đêm ở chỗ nào, ngủ trưa dậy đến đó bày quán, không thì mai mua xong vé vào điểm du lịch là không ăn được cơm rồi."

Công gật đầu, ăn như hổ đói nhanh chóng đem đồ ăn còn lại ăn hết, lau lau miệng, nói: "Nếu hai ta thật sự không có tiền, em chắc chắn là ông nội trợ rất biết chi tiêu hàng ngày."

Thụ: "Nếu không có tiền thật, em chắc chắn một tháng chỉ cho anh tiền đủ mua một bao thuốc lá, em quản lý anh như thế anh có cãi nhau với em không?"

Công: "Cãi cái gì? Nếu không có tiền thật thì hai ta chẳng lẽ không đem tiền để chung tiêu thật tiết kiệm? Đến lúc đó đừng nói tiền mua một bao thuốc, cai thuốc luôn được ấy chứ."

Thụ nhìn anh cười dịu dàng.

Hai người thu dọn đồ đạc đi tàu điện ngầm về khách sạn, ngủ một lúc, hơn năm giờ dậy đi bán nghệ*.

(*bán nghệ thuật tài năng, ở đây chắc là công đi hát rong =)))

Công lưng đeo đàn ghi-ta, thụ cầm mũ để lấy tiền, hai người đeo khẩu trang, quần chúng chưa chú ý đến họ. Công nhìn dáng vẻ định đòi tiền của thụ đã thấy buồn cười: "Ảnh đế cũng có ngày hôm nay."

Thụ: "Ảnh đế cũng phải trông chờ vào chồng để ăn cơm đây."

Hai người nhìn nhau cười, công tùy tay gảy đàn ghi-ta, hát:

"Em là mưa mùa xuân, hoa mùa hè,

Là lò sưởi mùa đông, mocha mùa thu,

Vòng quay mỗi năm xoay xoay,

Em là bảo bối nhỏ trong lòng anh,

Là nỗi lo anh chẳng thể dứt bỏ..."

Đây là bài hát công mới viết tạm, thụ nghe đến nỗi quên cả thu tiền, nước mắt tí tách rơi, đứng ở đó nhìn anh hát, đợi công hát xong, ngượng ngùng nói: "Sao anh hát tình ca không bảo em trước? Em không kịp chuẩn bị."

Công không đáp lời, hát tiếp:

"Em là túi nước mắt nhỏ hay khóc nhè,

Là nhóc ngốc biết làm nũng nhất..."

[ Ể, sến quá]

15.

Công hát xong, thụ liền nhào tới ôm lấy anh, công một tay ôm cậu một tay cầm đàn ghi-ta, hôn lên tóc cậu một cái.

Thụ nước mắt lã chã, há miệng, do dự rồi lại ngậm miệng.

Công vuốt ve tóc cậu, ghé sát lỗ tai cậu nói nhỏ: "Em muốn nói gì?"

Thụ: "... Không có gì."

Công: "Muốn nói gì thì nói đi, đi qua thôn này là không còn quán này nữa đâu."(1)

Thụ ngẩng đầu, nhìn công qua đôi mắt mờ mịt hơi nước, nháy mắt một cái nước mắt đã rơi xuống, như rơi vào lòng ca sĩ công vậy.

Công giơ tay lên lau nước mắt cho cậu: "Đừng khóc, ngoan."

Thụ: "... Không... không ly hôn được không anh?"

Công không nói gì.

Thụ thút tha thút thít nấc lên một cái: "Em... em sau này mỗi lần đóng phim đều bàn trước với anh, được không?"

Công cúi đầu hôn lên đôi môi ấm nóng vì khóc của thụ, mọi người xung quanh đều xông tới, nhao nhao vỗ tay, không biết vui gì, nhưng xem hai anh đẹp trai hôn nhau cũng hài lòng.

Thụ kéo vạt áo công, hỏi nhỏ lại lần nữa: "Được không?"

Công lại hôn lên nước mắt trên mặt thụ: "Được."

Thụ liền lại khóc, đầu chôn vào cổ anh, công: "Sao em dễ khóc thế?"

Thụ làm bộ đẩy anh một cái: "Lúc kết hôn anh không biết ông nội dễ khóc à?"

Công: "Lúc kết hôn chỉ thấy mắt em khóc xinh đẹp, muốn bắt nạt để em khóc."

Thụ lau nước mắt: "Sao anh muốn ăn đòn thế?"

Công lại ôm thụ vào ngực: "Sau này sẽ không để em phải khóc nữa."

Thụ: "Tự anh nói đấy nhé."

Công: "Anh nói."

Hai người đứng ven đường ôm nhau khóc thoải mái, công mới cầm đàn ghi-ta hát tiếp, hát bài hát cũ trước đây.

Thụ khóc đến nỗi mắt đỏ lên, trông càng đáng thương, giơ mũ chắp tay với người đối diện, nhưng có người cho nhiều cậu lại không lấy, đem tiền trong mũ lấy ra trả, nhẹ nhàng nói: "Nhiều quá, không cần nhiều thế đâu, mọi người cũng không dễ dàng gì, có lòng là được rồi."

Vợ chồng hợp tác rất tốt, khán giả xung quanh nối liền không dứt, có người còn đứng từ đầu đến cuối.

Công hát vài bài, thụ đưa nước cho anh để anh thanh giọng, tiền trong mũ cũng gần đầy, công đã hát hơn một giờ rồi, thụ nói: "Hôm nay thế này thôi nhé?"

Công: "Hát thêm một lúc nữa nhé?"

Thụ: "Anh có mệt không?"

Công: "Anh không mệt, vui mà."

Thụ vừa nhìn anh uống nước vừa nói: "Hát thêm một lúc nhé! Hát thêm hai bài nữa, hát nhiều quá mất giọng mất."

Công hát thêm hai bài, nhân dân quần chúng xung quanh kêu thế sao được, có cả fan cũ khóc còn ác hơn thụ, trong mắt đều là nước mắt, vừa quay video vừa run rẩy.

Thụ: "Cảm ơn mọi người, buổi biểu diễn nhỏ hôm nay kết thúc ạ."

Công: "Hát một bài nữa đi! Em hát, anh đệm nhạc cho em."

Thụ: "Em hát dở lắm."

Công: "Hay mà, hát bài em hát lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ấy."

Thụ: "<Anh hùng thực lòng> ấy ạ?"

Công: "Yup"

Sau đó công đánh đàn ghi-ta lấy nhịp cho thụ.

Thụ há miệng hát âm điệu lệch chạy đến tận Bắc Kinh, khán giả bắt đầu cười, công cười ác nhất, cười đến nỗi đàn không đánh nổi, thụ vừa hát vừa bóp tai công tỏ vẻ kháng nghị.

(1) Qua thôn này là không còn quán này nữa: Ý là bỏ qua cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top