Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

● GẢ CHO NGƯỜI CÕI ÂM ●

- Chương 13 -

Là Trần Nhiên đang an ủi anh sao?

Quả Đông ôm chặt con thỏ của mình.

Lý Trác Phong đang định mở miệng thì giọng nói của Tô Phong từ bên cạnh truyền đến, "Đây là gì vậy?"

Tô Phong kinh ngạc nhìn quan tài, tất cả mọi người đều nhìn theo tầm mắt của cô, ngay cả Quả Đông cũng không nhịn được mà vươn cổ.

Trong chiếc quan tài tối tăm và cũ kỹ, trên thi thể cuộn tròn ấy dường như có thứ màu đỏ đang động đậy. Mới đầu tốc độ rất chậm, nhưng màu đỏ đó càng lúc càng ra nhiều, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.

Trong vòng chưa đầy hai giây, thứ màu đỏ kia đã quấn lấy cái xác.

"Xác chết đã sống lại." Trần Nhiên nói.

"Gì hả?" Lão Tuyên sải bước về trước.

Thứ màu đỏ ấy là một chiếc áo cưới đỏ cổ xưa, nó trùm cả xác chết, không gió tự bay.

Di chuyển cùng lúc với nó còn có cái xác kia.

Khuôn mặt nhăn nhúm của nó dần dần lộ ra, khôi phục mờ mờ thành một gương mặt xinh đẹp của một cô gái trẻ.

Ngay sau đó, nó bắt đầu rữa ra. Gần như trong nháy mắt chỉ còn chưa tới một phần ba, những phần khác cũng đã thối rữa.

Chị ta từ từ mở mắt, đôi mắt không tròng trắng chất chứa nỗi căm hận, tuyệt vọng, không cam lòng và sát ý trộn lẫn vào nhau hóa thành thù hận.

Nhiệt độ xung quanh giảm xuống một cách đột ngột.

Thậm chí trong phút giây ấy mọi người bỗng có ảo giác đang đứng giữa trời đông tuyết phủ, đến cả hơi thở phà ra cũng bốc khói trắng.

Cùng kéo tới còn có nỗi sợ ngấm vào tâm hồn.

Ngửi được mùi thơm mịn và ngọt ngào như bơ, Quả Đông không nhịn nổi mà hít lấy hít để. Thơm quá...

Con thỏ anh ôm trong tay cũng ngóc đầu dậy, đôi mắt ngọc đỏ đầy tham lam, miệng khâu những đường chỉ đỏ sẫm, khóe miệng không cưỡng lại được mà cứ nhếch lên.

Quả Đông xoa xoa đầu nó, trên khuôn mặt trắng muốt toàn sự thích thú.

"Đây..." Lão Tuyên nào gặp qua tình cảnh thế này, ông lảo đảo lui ra sau. Do không chú ý, gót chân không biết vướng phải cái gì ngã ra, mông đập xuống đất.

Hai người Trương Diệp và Tô Phong cũng sợ không kém gì, lẹ làng lùi về sau.

Lý Trác Phong nhìn Trần Nhiên, Trần Nhiên vẫn lẳng lặng nhìn bên trong quan tài.

Áo cưới màu đỏ càng ngày càng sặc sỡ, sắc đỏ ấy người trông thấy là phát hoảng, đỏ đến mức phải chấn động tâm can, đỏ đến mức khiến lòng người run sợ!

Hơi thở tuyệt vọng cùng con mắt đỏ tươi kia lại càng trở nên dày đặc thêm.

Yết hầu Quả Đông động đậy, anh nhìn thẳng vào hai con mắt đó.

Chị ta là em út trong nhà, trên chị ta còn có hai người chị. Gia đình bọn họ sống trên núi, nhà không được xem là giàu có, nhưng cũng đủ ấm no. Chị ta rất thích mái nhà này.

Ít nói, luôn mong mỏi một đứa con trai là cha. Hiền lành, thùy mị là mẹ. Hơn chị ta rất nhiều tuổi nhưng đối xử cực kỳ tốt với chị ta là hai chị gái...

Vào một hôm kia, có một bà buôn người đã ghé nhà bọn họ.

Từ lúc ấy trở đi, cha bắt đầu nói nhiều hơn, thường hỏi rằng con đã ăn no mặc ấm chưa. Mẹ thì khóc mãi chẳng ngừng. Các chị luôn nhìn chị ta với ánh mắt áy náy và đau lòng...

Sau này chị ta mới biết chị ta đã được hứa hôn với người ta.

Chị ta cũng rất buồn khi biết mình sẽ phải xa nhà, nhưng không quá buồn vì chị ta vẫn có thể quay về mà. Tuy gả đi có hơi xa, nhưng chị ta không dè đường núi cũng không dè khổ cực, chị ta có thể thường xuyên về nhà.

Chưa kể nhờ chuyện này, tình hình gia đình cũng có thể tốt hơn...

Chị ta an ủi cha mẹ và chị, nhưng chỉ đổi lấy tiếng khóc nức nở.

Chị ta hơi hoảng hốt, song tự trấn an mình rằng chỉ là cha mẹ và chị không nỡ.

Thoắt cái ngày lấy chồng đã đến, chị ta khoác một chiếc áo cưới màu đỏ, son tô đỏ chót, chị ta chưa bao giờ đẹp như vậy.

Chị ta được đưa tới một ngọn núi, mãi đến khi màn đêm buông xuống, cuối cùng mới dừng chân.

Chị ta lại được dẫn vào một cái thôn, thôn nọ có một cây hòe rất lớn ở cửa vào, được gọi là thôn Hòe.

Tiếng khua chiêng gõ trống inh ỏi bên tai dọc đường vào thôn. Lòng bàn tay chị ta cũng bởi căng thẳng mà tiết mồ hôi, đồng thời nỗi bất an dần bủa vây, ánh mắt của đám người trong thôn khi nhìn chị ta rất quái lạ.

Chị ta được đội rước dâu dẫn đi quanh thôn, nhưng mãi vẫn chưa vào nhà của gia đình nào trong thôn này cả, mà lại bị dẫn ra cánh rừng ngoài thôn.

Trông thấy nghĩa địa và từ đường ở cạnh dần dần rõ nét hơn, chị ta đã tự ngầm hiểu. Chị ta muốn chạy trốn nhưng bị bắt lại, chị ta vùng vẫy như điên nhưng không thể xoay chuyển giữa hai người đàn ông đang đè chị ta xuống. Chị ta thì cầu xin, người xung quanh lại tươi cười chúc mừng, vĩnh kết đồng tâm, muôn đời chẳng rời.

Chị ta bị ép vào từ đường chứa đầy hình người bằng giấy, chị ta nhìn thấy người chồng tương lai của mình: một cái xác vàng vọt sưng tấy, hai má hóp vào. Chị ta khóc lóc van xin, nhưng vẫn bị ép bái thiên địa, uống rượu giao bôi.

Chị ta tưởng rằng vậy là xong rồi, nhưng những người đó không hề buông tha cho chị ta. Họ lấy kim khâu miệng và đóng đinh sắt vào chân chị ta.

Họ cười rồi đặt chị ta vào quan tài, còn chúc chị ta hạnh phúc mĩ mãn.

Họ chôn sống chị ta, nghe thấy tiếng đất rơi vãi trên nắp quan tài, chị ta mặc vết thương trên miệng và chân mà đập như điên, nhưng đáp trả lại chẳng ngoài tiếng cười và lời chúc mừng.

Chị ta khóc đến khi mệt lả, chị ta cuộn mình lại. Chị ta sợ lắm, chị ta muốn quay về... Và rồi chị ta chợt hiểu ra vì sao mẹ và các chị lại khóc, bởi vì chị ta không thể quay về được nữa!

Ngay từ đầu bọn họ đã biết.

Chị ta khóc mỗi lúc một lớn hơn, nhưng không một ai nghe thấy.

Chị ta càng ngày càng lạnh, chị ta bắt đầu thở hổn hển, chị ta sợ hãi, chị ta oán, chị ta hận...

Chị ta ngẩng đầu rồi bật dậy khỏi quan tài, chị ta muốn giết tất cả mọi người! Toàn bộ!

Chị ta muốn quay về, chị ta muốn hỏi cho rõ, tại sao vậy?

Trường đao trong tay Trần Nhiên đâm phập xuống, đâm thủng ngực của cái xác đó, đóng vào ván quan tài.

Chị ta ngẩn người, nhìn Trần Nhiên với ánh mắt thù hằn, không cam tâm.

Ánh đen mờ hiện trên thanh trường đao, một làn sương đen bắt đầu bốc lên từ cái xác khô trong tích tắc, như thể thanh đao ấy là một thanh sắt nung đỏ.

"Á..." Chị ta bị đau mà hét lên, bắt đầu giãy giụa. Chị ta nắm lấy thanh đao định đẩy nó ra, nhưng chạm đến chỗ nào của thanh đao đều bị bỏng ngay tắp lự.

Cơ thể chị ta bắt đầu vặn vẹo, chị ta ngày càng trở nên oán hận hơn. Tại sao vậy?

Tiếng hét the thé nhức óc đột ngột dừng lại, thế giới trở lại yên tĩnh.

Mặt Trần Nhiên không đổi sắc rút đao rồi tra vào vỏ.

Lão Tuyên buông tay bịt tai, nhếch nhác bò khỏi mặt đất. Ông ta nhìn vào trong quan tài, thấy cái xác khô bị thọc một lỗ trên ngực, mắt ông ta ánh lên vẻ kinh ngạc và mừng rỡ, "Cậu có thể..."

Lão Tuyên kích động nhìn sang những chiếc quan tài khác.

Nếu Trần Nhiên có thể giết được thứ đó, vậy thì sẽ không có gì đáng sợ nữa.

Trần Nhiên cười khẩy.

Lão Tuyên phản ứng lại, vẻ xấu hổ hiện rõ trên mặt.

"Anh..." Tô Phong thở phào nhẹ nhõm.

Gương mặt Lý Trác Phong lộ rõ niềm vui mừng khi vừa thoát khỏi cửa tử. Gia linh, quỷ da người, nữ quỷ đồ đỏ, tình huống hiện tại đã đủ khó khăn rồi, thêm một con nữa bọn họ đều phải chết ở chỗ này mất.

Trương Diệp còn đang hoảng hồn chưa định thần lại ngay, nhưng cũng thấy vui mừng.

Trần Nhiên theo bản năng nhìn về phía Quả Đông, trong mắt là sự mỉa mai không thèm che giấu, không hề bất ngờ sẽ bắt gặp vẻ mặt khoái trá của Quả Đông.

Quả Đông đang trợn trừng, mang vẻ mặt không vui bởi chưa ăn được kẹo. Quả Đông thấy cậu nhìn qua, tức giận dời mắt đi không để cậu nhìn.

Trần Nhiên hơi khựng lại, kế đó khóe miệng cậu lại không kìm nổi mà nhếch lên.

"Á..."

Một tiếng gào inh phá vỡ sự yên tĩnh, ai cũng nhìn tới hướng phát ra âm thanh.

Âm thanh phát ra từ trong rừng cây cách họ không xa, hẳn là có người nào trong đội Ngũ Lâm đã bị nữ quỷ bắt được.

"Tìm mau đi." Trần Nhiên "Chậc" một tiếng, thúc giục.

Mọi người tỉnh táo lại ngay. Bọn họ phải lục soát nơi này trước khi nữ quỷ đó đuổi tới đây, nếu không sẽ không kịp.

Người có thể đối phó với thứ này ở đây chỉ có Trần Nhiên và Lý Trác Phong, vậy nên đội cũng tự nhiên chia thành hai đội.

"Tôi sẽ qua đó." Lý Trác Phong dẫn Quả Đông và vài người nữa theo định đi sang bên đó.

Trần Nhiên bắt lấy Quả Đông, "Anh ta sẽ theo tôi."

Nói rồi cậu xách Quả Đông trưng vẻ mặt không tình nguyện rời đi.

Quan tài trong nghĩa địa không quá nhiều, tổng cộng chỉ có tám chín đôi, ngoại trừ một vài đôi xếp cạnh từ đường, còn lại đều rải rác khắp nơi.

Lý Trác Phong đưa người đi nơi khác mở quan tài, Trần Nhiên dẫn Quả Đông đến mở chiếc quan tài anh vừa mới ngồi xong thì đi tới từ đường bên cạnh.

Đa số tình huống trong quan tài là như nhau, đều bị khâu miệng, chân đóng đinh và chôn sống. Chết một cách thảm thương hiển nhiên lòng sẽ sinh hận thù, hầu như năm sáu cái quan tài không một cái nào là sạch sẽ.

May là quỷ mới sống dậy đa phần sẽ yếu ớt, cũng có nhiều thi thể biến thành phụ linh vật nên dễ đối phó.

Trần Nhiên cười nhạt, một nơi nhỏ bé thế này mà lại có thể sinh ra nhiều thứ tà ác như vậy. Cái thôn này dù không bị quỷ ám vào giày diệt thôn thì sớm muộn gì mọi người cũng sẽ chết một cách thê thảm mà thôi.

Giải quyết xong cái xác cuối cùng, Trần Nhiên quay đầu nhìn Lý Trác Phong.

Nhóm Lý Trác Phong đứng vây trước quan tài mãi không nhúc nhích, Trần Nhiên cau mày bước sang chỗ đó, đi được vài bước không thấy Quả Đông theo kịp bèn ngoảnh lại.

Quả Đông đang ôm con thỏ của mình đứng trước quan tài hờn dỗi.

Trần Nhiên không chỉ là ngài Krabs mà còn là ngài Krabs đáng ghét!

Trần Nhiên tức cười, thẳng tay xách người đi.

"Chuyện gì vậy?" Đến gần đội Lý Trác Phong rồi Trần Nhiên mới cất tiếng hỏi.

Lý Trác Phong không giải thích, anh ta tránh sang một bên để Trần Nhiên tự mình xem.

Trần Nhiên hoài nghi nhìn vào quan tài, thấy rõ thi thể trong quan tài thì thân thể cậu không khỏi cứng đờ.

Thi thể trong quan tài khác với thi thể cậu nhìn thấy trước đó. Nó là một thi thể nhỏ bé, cánh tay nhỏ nhắn, đầu nho nhỏ, lúc chết có lẽ bé gái còn chưa tới mười tuổi.

Trong quan tài đã có thay đổi, Lý Trác Phong nâng súng mấy lần vẫn không thể bắn được.

Mặt Trần Nhiên không biểu lộ cảm xúc, đao chém chuẩn phóc.

Trần Nhiên cất đao rồi nhìn qua từ đường, "Tôi sẽ tìm trên tầng hai với ba, mấy người lục soát hết tầng một đi."

Nói đoạn, Trần Nhiên đi về phía từ đường.

Nhìn bóng lưng Trần Nhiên rời đi, đám người lộ ra sắc mặt phức tạp.

"Cậu ta không có tim à?" Trương Diệp nổi giận.

"Thế chúng ta cũng không thể để thứ này thực sự sống lại." Lão Tuyên sợ hãi.

"Con mẹ ông vẫn còn mặt mũi mà nói à!" Trương Diệp lập tức phát cáu, giơ tay vung một đấm về phía Lão Tuyên.

Lão Tuyên gặp bất ngờ không kịp đỡ bị đánh lui về sau mấy bước, miệng la ái úi. Ông ta đã ngoài năm mươi, vốn chẳng phải là đối thủ của Trương Diệp, có muốn đánh thật cũng chỉ có thể chịu đòn.

Lý Trác Phong không ngăn cản Trương Diệp, xoay người đi về từ đường.

Về mặt lý trí, anh ta biết những gì Trần Nhiên làm là đúng, nhưng về mặt tình cảm thì anh ta lại không thể chấp nhận nổi.

Khâu miệng hay đóng đinh chân, miễn là không làm tổn thương tới động mạch thì sẽ không chết ngay tức thì, chôn sống sẽ thiếu ôxy, mà quá trình này lại dài vô cùng. Một đứa trẻ chưa tới mười tuổi, cô bé phải trải qua bao nhiêu sợ hãi mới có thể chịu đựng được chứ...

Tại trường hợp này, ngay cả cái chết lại trở thành một loại giải thoát.

Từ đường được xây dựng đã rất lâu đời, ít nhất cũng phải 60 đến 70 năm rồi nên trông hết sức cũ kỹ, thậm chí có nơi còn nhìn ra được dấu tích của thời đại trước.

Ở chính giữa đại sảnh thờ cúng quỷ thần ba đầu sáu tay, mặt mũi hung tợn, hai bên dán câu đối chữ đen trên nền đỏ, bên trên thì treo một quả tú cầu nơ đỏ cực lớn.

Trước bệ thờ cúng quỷ thần là một cái bàn đặt đủ loại cống phẩm, đồ còn khá mới, hẳn mới đổi gần đây.

Hai bên bàn là hai chiếc ghế gỗ gụ, phía trước mặt ghế là hai cái đệm đỏ để bái thiên địa.

Bên cạnh đệm đặt mấy người giấy, có bà mối, cũng có người làm chứng, nét mực vẽ từ khóe miệng dài lên khóe mắt, vừa vui mừng mà vừa quái dị.

Mấy người Lý Trác Phong đi qua trông thấy cảnh tượng hoan hỉ thế này, nhớ lại những gì vừa thấy, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

"Tìm lẹ đi!" Trương Diệp vào cửa.

Trần Nhiên nhìn Quả Đông, Quả Đông đang bước rì rì một mình ở cuối.

Trần Nhiên xách người vào cửa.

Cậu lách qua người giấy, đi ra phía sau đại sảnh để tìm đường lên tầng trên.

"Kết đôi qua minh hôn thường là nữ kết đôi với nam, hiếm khi có nam kết đôi với nữ. Trước đây, nhiều người sẵn lòng để con gái đã chết của mình kết đôi qua minh hôn. Vì con gái chưa gả đi sẽ không thể đưa vào phần mộ tổ tiên, chỉ có thể chôn cất ở bãi tha ma. Lấy chồng rồi thì sẽ được vào phần mộ tổ tiên của gia đình người ta." Giọng Trần Nhiên truyền đến.

Quả Đông ngẩng đầu nhìn.

"Về sau tình huống như này không được cho phép, bể nổi cũng đã vơi đi, nhưng chưa từng ngừng lại. Kéo dài cho đến hiện tại, chuỗi cung ứng càng hoàn thiện hơn. Thi thể được định giá trực tiếp theo phẩm chất, dáng vẻ ổn, có học vấn có thể bán tận hai tới ba mươi vạn. Phẩm chất kém hơn một chút thì chỉ cần thân thể đầy đủ là cũng có thể bán được hơn mười vạn."

Trần Nhiên cười lạnh, "Không có nổi mười vạn thì đừng hòng cưới."

Trần Nhiên tìm ra đường lên lầu, dẫn trước dò đường.

Quả Đông đi đằng sau, lúc đầu không hiểu sao Trần Nhiên lại đột nhiên nói với cậu chuyện này, một chốc nữa mới phản ứng lại. Là Trần Nhiên đang an ủi anh sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top