Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

● GẢ CHO NGƯỜI CÕI ÂM ●

- Chương 14 -

Có ai nói cho cậu biết nguyên nhân người ta không ưa thích mình không?

"Nhưng cho dù như vậy cũng khó để tìm ra một cái xác." Trần Nhiên đứng trên cầu thang tầng hai ngoảnh lại nhìn.

Tầng hai cũng có đèn nhưng ánh sáng cứ âm u, điều này làm cho khuôn mặt của cậu bị che khuất trong quầng sáng đỏ sẫm.

Quả Đông ôm con thỏ của mình, ngước nhìn cậu.

"Không có, vậy thì sẽ tạo. Làm một chuyến là có ngay hai tới ba mươi vạn, dễ dàng hơn nhiều so với chuyện làm việc đầu tắt mặt tối trong nửa đời." Trần Nhiên châm biếm.

"Thông thường bọn họ sẽ chọn những cô gái bỏ nhà đi hoặc bán dâm để xuống tay, bởi vì kiểu người thế này không những dễ xuống tay mà còn không bị ai báo cảnh sát. Chỉ cần thi thể không được tìm thấy, cùng lắm thì được tính là mất tích hoặc bắt cóc mà thôi."

"Những gì cậu nói là thật ư?" Giọng Tô Phong đột ngột cất lên.

Quả Đông quay lại nhìn. Không biết tự khi nào Tô Phong đã đứng bên cạnh anh, và chị cũng đang ngửa đầu nhìn Trần Nhiên.

"Cậu đang nói thật sao?" Giọng nói của Tô Phong run run.

Trần Nhiên nhíu mày.

"Thật sự sẽ có người bắt cóc trẻ bỏ nhà đi..." Giọng nói của Tô Phong ngày càng run dữ dội.

"Thị trường có thì nhu cầu sẽ có." Mặt Trần Nhiên lạnh tanh.

Lời cậu vừa dứt, nước mắt Tô Phong lập tức chảy xuống. Chị đưa tay che miệng không muốn thất thố, nhưng làm sao nước mắt cũng không ngừng.

Chị ngồi xổm xuống, cổ họng dằn tiếng khóc đến cực điểm.

"Cô không sao chứ?" Quả Đông nhích từng bước về phía chị, anh muốn an ủi nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Cách đây năm năm, con gái tôi mất tích. Tôi đã tìm khắp nơi nhưng làm sao cũng không tìm thấy, sau này nghe phong thanh người ta nói có một khu chợ đêm, ở nơi đó tốt xấu lẫn lộn, có kẻ hành nghề lừa bán người dân. Tôi đã thôi việc rồi đổi tên trà trộn vào đấy..." Hai mắt Tô Phong đỏ hoe.

Quả Đông ngây người, anh ngẩng lên nhìn Trần Nhiên, trong mắt là vẻ cầu cứu, thế mà Trần Nhiên vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như cũ.

"Tôi dò hỏi hồi lâu mới nghe ngóng được trong khoảng thời gian đó có một cô bé trạc tuổi con gái tôi bị hai người đàn ông dẫn đi và đưa lên núi."

"Sau đó, tôi đã đến nơi đó rất nhiều lần, nhưng tôi lục tung khắp nơi cũng chẳng tìm thấy người..." Tô Phong nghẹn ngào đến nỗi khó nói nên lời.

"Cô đừng khóc mà..." Quả Đông càng thêm lúng túng, níu chặt con thỏ.

Một lần nữa nhận được ánh mắt Quả Đông, Trần Nhiên mở miệng: "Vì thế nên?"

"Nơi đó có tập tục minh hôn..." Tô Phong khóc không thành tiếng.

Quả Đông nhất thời không biết nên nói gì, anh nhìn Trần Nhiên, Trần Nhiên rõ ràng rất bất ngờ.

"Chuyện gì xảy ra à?" Mấy người Lý Trác Phong nghe thấy động tĩnh bên này nên đi tới.

Nhìn thấy Tô Phong đang khóc, ai nấy đều ngạc nhiên nhìn Trần Nhiên và Quả Đông. Chủ yếu là Trần Nhiên, Quả Đông không giống kiểu người sẽ khiến ai đó khóc.

Trần Nhiên không có ý giải thích chút nào, xoay người bỏ đi, "Hiện giờ, ưu tiên hàng đầu là sống sót."

Quả Đông nhìn Tô Phong đang ngồi xổm trên mặt đất, rồi đánh mắt về phía Trần Nhiên. Anh hoàn toàn không biết phải ứng phó tình hình này thế nào, đành chạy lên tầng hai theo Trần Nhiên.

Tầng hai được dùng làm nhà kho, bên trong đặt rất nhiều ghế, người giấy, nến và những vật khác. Những thứ này phối với đèn lồng tỏa ánh sáng đỏ, trông vừa quỷ dị vừa khiếp đảm.

Đặc biệt là những người giấy đó, một số được để trong góc, một số lại đặt trên ghế ngồi.

Dường như chúng đang rủ rỉ với nhau, bởi lẽ bọn họ đã đến nên chúng mới yên lặng.

Gần đến cầu thang, Quả Đông ngoảnh lại thấy Trương Diệp và Lão Tuyên đang tranh cãi.

"Đây không phải chuyện tôi định đoạt, là do quy củ từ tổ tiên truyền lại mà. Với lại chúng tôi chỉ trả tiền, người là từ bà buôn tìm hết..." Lão Tuyên thấy hơi sợ, ông ta đã ngoài năm mươi, sức đâu ra chịu được nắm đấm của Trương Diệp.

"Ông nói thêm một câu nữa đi!" Trong lòng Trương Diệp vốn đã khó chịu, giờ tìm được chỗ xả lập tức trút hết cơn giận lên người Lão Tuyên.

Lão Tuyên lầm bầm, giọng rất nhỏ, nhưng chắc chắn không phải là lời hay.

Trương Diệp nghe xong ra vẻ tiến lên.

Lý Trác Phong không thể nhìn nổi nữa bèn bảo, "Thời gian đã không còn nhiều, đừng lãng phí ở đây."

Trương Diệp hung tợn nhổ nước bọt về phía Lão Tuyên, vừa chửi bới vừa bước sang nơi khác tiếp tục lục lọi.

Lý Trác Phong nhìn Tô Phong, anh ta muốn an ủi, nhưng bây giờ có nói gì cũng vô dụng.

Trái lại, Tô Phong tự mình lau nước mắt trên mặt rồi đứng dậy, "Trước tiên tìm đồ đã."

Bất kể có phải như chị nghĩ hay không, thì chỉ có sống sót thoát ra ngoài mới tìm được lời giải.

Lý Trác Phong kinh ngạc, ngẫm nghĩ rồi nói: "Chờ khi thoát ra ngoài, tôi sẽ nhờ người trong tổ chức giúp cô hỏi thăm, biết đâu có thể tìm được tin tức hữu ích đấy..."

Quả Đông không nghe những lời tiếp theo, tâm trạng của anh vì chuyện vừa xảy ra mà vô cùng phức tạp. Anh cảm thấy xa lạ với những người này, không biết rốt cuộc ai mới là quỷ nữa.

"Loại chuyện này quá nhiều, căn bản không thể quản xuể được." Giọng nói lạnh lẽo của Trần Nhiên truyền đến.

Quả Đông ngoảnh lại nhìn.

Trần Nhiên thô bạo đẩy người giấy, kiểm tra tủ đặt vải đỏ.

"Nếu có tâm tư lo tới việc này, không bằng lo cho bản thân mình ổn thỏa cái đi." Trần Nhiên nói.

Quả Đông càng vững tin rằng Trần Nhiên đang an ủi anh.

"Đây là cách cậu thường an ủi người ta à? Có ai nói cho cậu biết nguyên nhân người ta không ưa thích mình không?" Quả Đông phát hiện Trần Nhiên khiến người ta không thích không phải không có lý, có thể an ủi người ta như vậy mà khiến người ta thích mới là quỷ ấy.

Thân thể Trần Nhiên cứng đờ, cậu quay đầu, mặt không chút cảm xúc, "Ai nói tôi đang an ủi anh?"

Mặt Quả Đông đầy cảm thông, xem ra Trần Nhiên cũng biết mình không được người ta ưa thích, thậm chí là đã chấp nhận luôn rồi.

Ánh mắt Quả Đông chân thành, "Nói chuyện quá chướng tai, nghĩ một đằng nói một nẻo. Như vậy sẽ bị ghét bỏ, có thể sẽ phải sống trong cảnh cô độc suốt quãng đời còn lại đó."

Khuôn mặt không đổi sắc của Trần Nhiên dần dần vặn vẹo, "Sống cô độc suốt quãng đời còn lại?"

Quả Đông bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Hay là cậu đang ngại ngùng?"

Trần Nhiên bắt đầu muốn giết người.

Quả Đông suy ngẫm, nhanh tay móc ra cuốn vở nhỏ của mình rồi đưa tới.

Trần Nhiên ngẩn người, "Làm sao nào?"

"Kết giao với người là phải để tâm, chỉ có như vậy mới có thể kéo quan hệ gần lại."

Trần Nhiên nhướng mày, "Vậy nên?"

Quả Đông nghiêm túc chỉ bảo, "Ví dụ như tôi thì thích an ủi bằng vật chất hơn an ủi ngoài miệng, tăng gấp đôi tiền thưởng chẳng hạn."

Khóe miệng Trần Nhiên giật giật, làm lơ Quả Đông đang nhích từng bước tới bên mình, cậu lách qua Quả Đông đi lên lầu ba.

Tức thì, Quả Đông chạy theo chặn Trần Nhiên lại lần nữa.

Quả Đông chặn người rồi cầm cuốn vở nhỏ vỗ vỗ vào ngực Trần Nhiên, cố sức bày ra vẻ mặt cực đau lòng. Anh rất chi là buồn, không có tiền thưởng để an ủi thì sẽ không ổn chút nào.

Quả Đông cũng chu đáo đưa bút tới, "Ông chủ không quỵt nợ mới là ông chủ tốt."

Trần Nhiên không trốn được, khóe miệng co rút dữ dội hơn, cậu cầm lấy cuốn vở nhỏ bắt đầu xem.

Quả Đông thấy vậy vội vàng đặt con thỏ lên bàn, giúp cậu lật cuốn sổ nhỏ tìm chỗ cần ký tên, sau đó còn vô cùng chu đáo chỉ cho Trần Nhiên nhìn vào.

Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu khi vừa mở cuốn vở ra chính là dòng chữ lớn "Hợp đồng làm thêm giờ". Trần Nhiên nhìn sơ qua một lần, viết còn rất hẳn hoi nữa cơ. Vị trí cuối cùng còn chu đáo đánh dấu bốn chữ in đậm lớn "Thanh toán theo mỗi lần".

Quả Đông thấy Trần Nhiên đọc xong là đưa bút qua ngay, "Bút nè."

Trần Nhiên không cầm bút mà lật sang trang xem điều khoản tiền thưởng thêm ở mặt sau.

Chưa được ký tên, tay Quả Đông bỏ thõng xuống.

Anh mò tới bàn muốn ôm con thỏ, tay anh vươn tới nhưng lại mò vào khoảng không.

Anh vội vã nhìn lại thì chỉ thấy chiếc bàn trống trơn.

Quả Đông lập tức bình tĩnh, anh xoay đầu kiểm tra tứ phía. Ở lối lên cầu thang cầu thang, con thỏ đáng lẽ nằm ngay ngắn trên bàn lại đang lẻn xuống lầu.

Thấy mình đã bị phát hiện, nó từ từ quay lại đối mặt với Quả Đông.

Quả Đông ra vẻ sẽ tới bắt, mà chân mới xoải được một bước, đống người giấy xếp ở một góc bỗng ngã sang bên cạnh tạo ra tiếng đổ rầm.

Lực chú ý của Trần Nhiên ngay lập tức bị thu hút, cậu áp cuốn vở vào trong ngực Quả Đông, kéo người về sau rồi rút ​​đao ra.

Mặt sàn trải đầy vải đỏ và giấy đỏ, những người giấy đó dường như có sinh mệnh, có đứng có nằm trên sàn và đều đang quan sát họ từ mọi góc độ.

Trần Nhiên chậm rãi bước lại gần, cảm giác được thanh đao rung nhẹ, cậu quan sát đống người giấy bình thường trước mặt, lông mày nhíu lại.

Quả thật vừa nãy cậu đã cảm giác được quỷ khí, thanh đao của cậu cũng chứng minh cho suy đoán của mình, nhưng hiện tại quỷ khí đó đã bặt tăm.

Khi Quả Đông quay lại, lối lên cầu thang đã không vật, con thỏ hư hỏng đó đã lợi dụng cơ hội này để chuồn mất.

Quả Đông thấy Trần Nhiên đang quay lưng lại với mình, lén đi tới lối lên cầu thang cầu thang toan tóm nó về.

Anh vừa mới đến lối lên cầu thang cầu thang thì sau cổ áo đã bị xách lên.

"Chỉ là một cơn gió thoảng qua thôi." Trần Nhiên nhìn Quả Đông định chạy trốn, vừa hơi bất ngờ vừa thấy buồn cười. Cậu còn tưởng Quả Đông thật sự không sợ trời không sợ đất cơ đấy.

"Chúng ta lên tầng ba." Trần Nhiên kéo người về phía tầng ba.

Trông thấy con thỏ càng ngày càng xa mình, Quả Đông sốt ruột, "Hay là tôi xuống lầu tìm, tách riêng hành động thì hiệu suất sẽ cao hơn."

"Dưới lầu có ba người lận, đủ rồi."

Quả Đông còn muốn nói gì đó thì bị Trần Nhiên kéo lên tầng ba.

Tầng ba trống hoác, hầu như chả có đồ gì, cũng không có đèn lồng.

Vừa bước vào nơi này, Quả Đông chỉ cảm thấy lạnh cả người, ở đây có thứ gì đó.

Ở tầng dưới, mấy người Lý Trác Phong lục soát khắp tầng một cũng chưa tìm thấy giày, đành tụ tập ở đại sảnh.

"Nếu không thì lên lầu kiểm tra xem?" Tô Phong đề nghị, hiện tại chị rất nóng lòng muốn ra khỏi đây.

Lý Trác Phong lắc đầu, "Nếu Trần Nhiên tìm không được, chúng ta lại càng tìm không được." Xét về năng lực làm việc, Lý Trác Phong rất tin tưởng Trần Nhiên.

"Thế giờ phải làm sao?" Nét mặt Trương Diệp đã tỏ vẻ bực dọc, vốn dĩ hắn ta đã nghĩ chắc mẩm mình có thể tìm thấy.

"Xem ra đồ đang ở trong thôn rồi." Lý Trác Phong đưa mắt hướng về phía rừng cây tối tăm ngoài cửa.

Bọn họ đã ở đây rất lâu rồi nên phải rời đi càng sớm càng tốt. Bằng không đến lúc nữ quỷ đồ đỏ hay con quỷ da người tìm tới thì sẽ chấm hết, hoặc tệ hơn là cả hai thứ đó cùng tới.

"Tóm lại là mấy cậu đang tìm cái gì thế?" Lão Tuyên không kiềm chế được bèn hỏi. Tuy rằng ông ta nhìn ra được đám Lý Trác Phong đang rất gấp, nhưng cũng không rõ bọn họ đang tìm gì.

Lý Trác Phong do dự một lúc mới nói với Lão Tuyên về chuyện chiếc giày, "... Ông từng nhìn thấy nó chưa?"

"Thôn của chúng tôi chắc chắn không có thứ này đâu." Lão Tuyên mang vẻ mặt mệt mỏi mà lắc đầu, "Tuy chỗ chúng tôi có hơi lạc hậu thật nhưng không còn ai đi loại giày vải cũ như vậy cả, màu đỏ thì càng không."

"Xem ra chúng ta vẫn phải đến nhà của Tuyên Đức Nghĩa tìm rồi." Lý Trác Phong thở dài. Hiện giờ đến cả việc rời khỏi nơi này bọn họ còn không làm được nữa là.

"Tuyên Đức Nghĩa? Mấy người đang nghi ngờ đồ ở nhà gã hả, không thể nào. Áo cưới của con gái gã vốn là của mẹ con bé, con bé đã từng mặc thử, chúng tôi cũng nhìn thấy kiểu dáng rồi, không phải kiểu mấy người nói đến đâu." Lão Tuyên bác bỏ.

Tô Phong cau mày, "Cô ấy từng mặc thử sao?"

Lý Trác Phong đột nhiên sực tỉnh, "Cô ấy không phải đã chết rồi ư?"

"Mấy người đang nói gì thế? Dĩ nhiên con bé vẫn còn sống chứ." Sắc mặt Lão Tuyên trở nên kỳ lạ nhưng lời nói ra lại hết sức kiên định.

"Lần trước ông nhìn thấy cô ấy là khi nào?" Lý Trác Phong hỏi.

Nếu cô dâu vẫn còn sống thì những suy đoán trước đó của bọn họ không phải sai tất sao, nữ quỷ đồ đỏ sẽ không phải là con gái của Tuyên Đức Nghĩa.

Mặt Lão Tuyên càng thêm lạ lùng, cứ như không muốn nhắc tới chuyện này lắm, có điều ông ta vẫn mơ hồ nói: "Hai ngày trước con bé muốn chạy trốn lại bị mẹ phát hiện, đều do chúng tôi giúp tìm về. Lần đó phần lớn người trong thôn thấy hết rồi, sau đó con bé đã bị mẹ nhốt lại".

Nghe Lão Tuyên nói xong, ai nấy cũng tỏ tường.

Vẻ mặt Lý Trác Phong trở nên là lạ, "Con trai trưởng thôn..."

Lão Tuyên gật đầu lia lịa.

Người có vấn đề không phải là con gái Tuyên Đức Nghĩa mà là con trai của trưởng thôn.

"Mọi người..." Lý Trác Phong còn muốn nói gì đó, khóe mắt lại thoáng thấy một cái đầu tòi ra ở chỗ ngoặt của lối lên cầu thang.

Không phải đầu người, mà là đầu thỏ.

Một con thỏ bị cắt một cách tàn nhẫn và chỉ khâu qua loa đang chật vật leo lên cầu thang. Khi phát hiện ra mình bị trông thấy, đầu nó quay ngoắt 180° đối mặt với Lý Trác Phong trong ánh đèn đỏ lờ mờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top