Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

● GẢ CHO NGƯỜI CÕI ÂM ●

- Chương 16 -

Con thỏ nhe răng, cực dữ tợn

Trần Nhiên hoài nghi liếc sang quan sát Quả Đông, không nói lời nào mà tiếp tục xách đèn lồng lục soát tầng ba.

Tầng ba là một căn gác xép, nhỏ hơn tầng hai rất nhiều, người không thường xuyên lui tới nên bụi bám dày đặc, nhưng cũng có nhiều thứ kỳ quái hơn tầng hai nhiều.

Toàn bộ mái tầng ba đều phủ một tấm màn vàng sẫm, trên tấm màn vẽ rất nhiều chữ Rune[1] kỳ lạ bằng chu sa, bên dưới tấm màn là một hàng bài vị, trên hàng bài vị không viết tên người mà lại viết ngày tháng năm sinh.

Hai thứ khác biệt kết hợp với nhau khiến nơi này giống như một bục cúng tế kỳ dị, chỉ cần bước vào thôi cũng khiến người ta khó chịu.

Sau khi lướt qua một vòng, Trần Nhiên không khỏi cười khẩy. Những thứ này hẳn tồn tại như khâu miệng hay đinh đóng chân, đều được dùng để trấn áp oán khí của cô dâu.

Trước đây thôn này chắc chắn đã xảy ra chuyện ma quỷ rồi, nhưng người trong thôn chẳng những không rút ra bài học, ngược lại còn mời "cao nhân" đến trấn áp.

Vừa sợ vừa dùng cách này để trấn áp, rồi vẫn tiếp tục bức hại. Thật tình người trong thôn chết đi không hề sai, thậm chí là xứng đáng.

"Tìm thấy chưa?" Trần Nhiên hỏi, Quả Đông đang tìm ở phòng khác.

"Không thấy." Quả Đông lắc đầu.

Trong lúc nói, anh như vô tình ngước lên nhìn thoáng qua góc xà nhà, nơi mà chiếc đèn lồng không thể soi tới.

Tuy không có giày ở tầng ba, thế nhưng có một thứ khác, thứ đó đã dõi theo bọn họ từ lúc bước vào đến giờ.

"Vậy đi xuống thôi." Trần Nhiên từ bỏ.

Quả Đông lon ton chạy tới, anh còn phải mau mau đi bắt con thỏ hư hỏng đó.

Trần Nhiên xách đèn lồng đi về phía cửa, vừa đi vừa hỏi: "Quan điểm của anh thế nào?"

"Gì cơ?"

"Tôi đang hỏi quan điểm của anh về chiếc giày đó là thế nào?" Trần Nhiên ngoảnh đầu lại.

Quả Đông ngạc nhiên, mặc dù thời gian đi chung với Trần Nhiên chưa được bao lâu, nhưng anh vẫn cảm thấy Trần Nhiên ngày thường nhất định là một người cô độc chỉ làm theo ý mình. Tuyệt đối không phải là kiểu người sẽ hỏi ý kiến ​​của người bên cạnh.

Nhìn ánh mắt Quả Đông tỏ vẻ nghi ngờ không biết có phải cậu đã bị quỷ ám hay không, khóe miệng Trần Nhiên giật giật. Rốt cuộc, cậu để lại trong mắt Quả Đông là ấn tượng gì vậy?

Cậu chỉ thuận miệng hỏi một câu, nhất thiết phải kinh ngạc đến vậy à?

Nhìn thấy Trần Nhiên lộ ra biểu cảm sắp giết người, Quả Đông vội nói: "Tôi nghĩ nên trở về thôn kiểm tra cái đã."

Trần Nhiên quả nhiên là ngài Krabs!

Phụ linh chắc chắn là thứ có quan hệ mật thiết với lệ quỷ tạo ra phụ linh. Phụ linh của phó bản này chính là giày cưới, từ những thông tin nhận được đến hiện tại thì nữ quỷ đồ đỏ có khả năng là lệ quỷ cao nhất.

Và sân nhà của nữ quỷ đồ đỏ rõ ràng không phải là cánh rừng này, mà là trong thôn.

Nói đến việc về thôn, Trần Nhiên mới sực nhớ ra bọn họ không thể đi ra ngoài, cậu "chậc" một tiếng, "Phải nghĩ cách ra khỏi rừng cây quỷ quái này..."

Lời nói cậu còn chưa dứt, từ khu rừng phía xa vọng lại tiếng la mừng rỡ, "Mọi người nhìn coi đó là gì?!"

"Là đám Ngũ Lâm." Quả Đông lập tức nhận ra người vừa la lên là Ngũ Lâm.

Trần Nhiên hiển nhiên cũng nhận ra giọng của Ngũ Lâm, điều này khiến cậu phải nhíu mày. Bởi vì nhóm Ngũ Lâm đi qua đây đồng nghĩa với việc nữ quỷ đồ đỏ có lẽ cũng đang đi về hướng này, không thể nấn ná ở đây nữa.

Trần Nhiên không nói lời nào trực tiếp vác Quả Đông chạy ra cửa, phải nhanh chóng đi xuống.

Gần như cùng với lúc cậu di chuyển, cánh cửa phòng đang mở toang ở tầng ba đột nhiên đóng sầm lại sau tiếng kêu cót két ê răng, chặn đứng đường đi của Trần Nhiên.

Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, Trần Nhiên không có vẻ gì là bất ngờ. Cậu đạp cánh cửa gỗ cũ mèm nhưng vững chắc đến không ngờ, vậy mà nó không bị sứt mẻ chút nào.

Trần Nhiên thả Quả Đông xuống, đồng thời dúi đèn lồng cho anh, "Cầm lấy."

Ngó chung quanh một hồi, Trần Nhiên xách Quả Đông đến một góc tương đối an toàn sau cánh cửa rồi thả xuống, "Anh ở yên đây cho tôi, dù xảy ra chuyện gì cũng đừng đi ra ngoài."

Được sắp đặt vậy, Quả Đông ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xổm trên sàn, giống như hạt đậu tự gieo mình xuống đất.

Trồng xong rồi Quả Đông còn nhích nhích mông, tạo cho mình một chỗ thoải mái.

Chỉ khi Trần Nhiên nhanh lên thì anh mới có thể nhanh chóng xuống kia bắt con thỏ hư hỏng, nếu quá trễ thì ấy sẽ là kết thúc.

Trông dáng vẻ ngoan ngoãn của Quả Đông, khóe miệng Trần Nhiên cong lên. Cùng lúc đó, ánh sáng từ chiếc đèn lồng trong tay Quả Đông rọi tới một đôi chân trần của trẻ con hiện ra ở góc trong cùng.

Trần Nhiên quay lại nhìn, nụ cười trên mặt vụt tắt, thay vào đó là sát ý lạnh thấu xương. Cậu vốn không định gây chuyện, nhưng là do đối phương chủ động ra tay, vậy thì đừng trách cậu không khách sáo.

***

Trong rừng.

Đồ Đan đang chạy như điên về trước.

Ngày thường cô ta chạy nhiều nhất cũng chỉ trong tiết thể dục, chứ thường thì không cần là hầu như sẽ chẳng ló ra cửa. Bây giờ chạy hết tốc lực như thế, tim, phổi và cổ họng của cô ta đã sắp nổ tung, đau muốn chết đi được.

Nhưng dù có thế, cô ta cũng không dám lơi lỏng tí nào, vì nếu không chạy là sẽ chết thật.

Vừa cắn chặt răng vừa tiếp tục tiến lên, Đồ Đan lại không nhịn được mà quay đầu nhìn.

Chỉ cách họ tầm mười mét, một người phụ nữ mặc áo cưới đỏ đang ung dung bay sát đằng sau.

Một nửa gương mặt của chị ta đều đã thối rữa, để lộ cái miệng đen sì thối ruỗng, có âm thanh như đang khóc như đang cười cứ vang mãi, có lúc thì thảm thương, có lúc lại ai oán.

Đồ Đan không muốn nghe nhưng âm thanh ấy như ngấm vào linh hồn khiến cô ta không thể chối từ.

"Mọi người nhìn xem đó là gì?" Ngũ Lâm đang chạy ở phía trước, đột nhiên hét lớn.

Trước đây Ngũ Lâm cũng từng vào phó bản, biết tầm quan trọng của thể lực nên vẫn luôn chú ý rèn luyện. Do đó, tốc độ của cô so với Đồ Đan hay Chị Nam đều nhanh hơn cả, đến cậu ba nhà họ Tuyên cũng không bì kịp mà còn bị cô bỏ xa một quãng.

Nghe thấy giọng nói của cô, mấy người ở sau đều nhìn về hướng cô chỉ tới.

Nhìn ánh sáng từ đằng xa xuyên qua khu rừng, mắt cả đám đều sáng ngời. Bọn họ đã chạy ra rừng rồi sao?

Thấy có hi vọng, ngay sau đó ai ai cũng tranh nhau chạy tới nơi đó.

Ánh sáng cách vị trí của bọn họ không xa, nhưng sau ba phút bọn họ chạy từ rừng cây ra thì không khỏi hoảng sợ.

Nhìn rõ tình huống xung quanh, nhận ra đây là nghĩa địa. Và còn nhìn thấy gian nhà giữa nghĩa địa được thắp đèn lồng đỏ, treo vải đỏ, dán chữ mừng, mặt người nào người nấy đầy tuyệt vọng xen lẫn ngạc nhiên, hi vọng đã tiêu tan.

"Làm sao lại có nhà ở đây?" Chị Nam gần như muốn khóc.

Cô dừng bước, không biết mình có nên tiếp tục chạy về trước hay không.

Trong nhà khắp nơi đều quái lạ, nhìn ra sao cũng không giống nơi người bình thường sẽ ở. Nếu muốn xông thẳng vào thật, nói không chừng không thể thoát khỏi nữ quỷ đồ đỏ phía sau mà còn trêu chọc tới thứ mới.

Ngũ Lâm chạy đầu vẫn không hề dừng lại, "Đừng dừng lại!"

"Chờ tôi với." Chị Nam thấy những người khác đều chạy trước, còn vượt lên trước mình rất nhanh, cô buộc lòng phải nhanh chóng đuổi theo.

Cô chỉ lơ đãng một chốc, nữ quỷ đồ đỏ phía sau đã đuổi kịp cô, cách cô chưa đầy năm mét.

"Đồ ngu." Đồ Đan thầm chửi trong lòng, đồng thời cũng tăng tốc, bỏ Chị Nam lại cuối cùng.

Chị Nam thấy tình cảnh thế càng thêm hoảng sợ, cô cũng tăng tốc theo, nhưng sức lực mới vừa trút ra nào có thể chạy cho nhanh được.

Thấy nữ quỷ đồ đỏ đã ngay sau cô, cô hét lên bắt đầu cầu cứu, "Chờ tôi, Đồ Đan..."

Cô đưa tay ra, Đồ Đan ở trước mặt cô không xa, chỉ cần Đồ Đan có thể kéo cô...

Lão Tuyên và Ngũ Lâm nghe thấy tiếng gọi thì nhìn lại, thấy Chị Nam đang dần bị tóc cuốn lấy, cả hai đều kinh sợ, nhưng hai người đều đang ở quá xa nên không thể giúp được gì.

"Đồ Đan!" Ngũ Lâm thốt lên.

Đồ Đan không hề quay đầu, cô ta nhân cơ hội này tăng tốc tiếp, nhanh chóng vượt qua cậu ba nhà họ Tuyên đang chạy thứ hai và chạy ngang với Ngũ Lâm.

Đây y như câu chuyện "Chạy đua với gấu" quen thuộc. Cô ta không nhất thiết phải chạy nhanh hơn gấu, cô ta chỉ cần vượt qua những người khác là được.

Càng lúc càng nhiều tóc cuốn lấy, Chị Nam cố vùng vẫy, nhưng mớ tóc ấy như có sự sống bắt đầu điên cuồng đâm vào da thịt cô.

Chị Nam chịu đau đớn, vừa sợ vừa đau, nước mắt đã giàn giụa trên mặt từ lâu, nhưng cô không dám dừng lại, cứ chạy như điên về trước.

Nhưng dù cố gắng thế nào, cô vẫn không thể bắt kịp những người trước mặt, cũng không thể thoát khỏi nữ quỷ đồ đỏ bám trên lưng mà cô đang cõng ấy.

Nữ quỷ đồ đỏ để mặt lên vai cô, đưa mặt kề sát với mặt cô. Chứng kiến bộ dạng của cô bị dọa mất mật rồi tháo chạy, tiếng cười của nó trở nên ghê rợn vô cùng.

"Đừng bỏ tôi lại mà..." Chị Nam khóc lóc van xin.

Đồ Đan đã nhân cơ hội này vượt qua Ngũ Lâm vốn ở đầu, đồng thời cô ta cũng nhìn rõ cảnh tượng bên trong căn nhà nọ, "Đó là gì vậy?"

Biết cứu không được, Ngũ Lâm quyết quay đầu không nhìn Chị Nam nữa. Cô nhìn vào nhà, chỉ liếc mắt một cái cô đã nhận ra Lý Trác Phong, "Là nhóm Lý Trác Phong đó!"

Ngũ Lâm vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nhưng điều ấy kéo dài chẳng được bao lâu, bởi vì cô nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường.

Tiếng gào thảm thiết của Chị Nam không ngừng vọng lại từ phía sau, bảo là âm thanh bi thảm ấy đinh tai nhức óc giữa màn đêm tĩnh mịch cũng không ngoa. Thế mà mấy người Lý Trác Phong cứ chạy ngược chạy xuôi ở trong nhà như thể chẳng nghe thấy gì.

Không sai, chạy ngược chạy xuôi.

"Bọn họ đang làm gì thế?" Đồ Đan cũng phát hiện vấn đề.

Trong tòa nhà đơn độc vừa vui mừng vừa quỷ dị, Lý Trác Phong, Trương Diệp, Lão Tuyên và Tô Phong như bị thứ gì đó kinh khủng đuổi theo, chạy từ đầu đại sảnh này đến đầu bên kia, tiếp đó lại ngồi xổm dưới gầm bàn của quỷ thần ba đầu sáu tay.

Trốn xong, bốn người còn chưa hết hoảng hồn nhìn ra ngoài bàn.

Hành động vén khăn trải bàn cẩn thận như thế khiến ba người Ngũ Lâm chứng kiếm đều phải rợn tóc gáy dưới khung cảnh đó. Cái cảm giác ấy còn đáng sợ hơn việc sau lưng đang có nữ quỷ đuổi theo bọn họ, bởi vì trên cái bàn đó hoàn toàn không có khăn trải bàn.

Thứ mà bọn Lý Trác Phong vén lên, chính là không khí.

Hay có thể nói rằng, cách họ náu mình dưới gầm bàn vốn dĩ chẳng giấu nổi bọn họ.

Hơn nữa, rõ ràng không có gì trong căn phòng đó, vậy bọn họ đang trốn cái gì?

Yết hầu Đồ Đan nhúc nhích, lòng sinh e dè.

Ngũ Lâm không những không do dự, mà còn chạy ngay về hướng đó.

Tình hình hiện giờ bọn họ không còn cách nào khác, tiếng gào của Chị Nam ngày càng thảm thương, với tốc độ thế này thì không bao lâu nữa nữ quỷ sẽ dời lực chú ý tới bọn họ.

Lão Tuyên phản ứng nhanh lẹ, cũng lập tức chạy theo về phía đó.

Đồ Đan thấy vậy thì vội vàng đuổi theo, cô ta không muốn bị bỏ lại.

Khi bước qua ngưỡng cửa, Đồ Đan phát hiện dường như chân mình đã đụng phải thứ gì đó, cô ta cúi xuống.

Nhìn thấy rõ con thỏ ở cạnh cửa, Đồ Đan lấy làm kinh ngạc. Cô ta nhanh chóng nhặt nó lên, cầm nó đi theo Ngũ Lâm tới chỗ bọn Lý Trác Phong thần kinh đang căng thẳng "núp" dưới gầm bàn, "Bọn họ sao thế?"

Con thỏ thật vất vả mới giãy ra khỏi tay Lý Trác Phong bò đến cạnh cửa, thấy mình lại bị mang trở lại trong phòng, cười càng lúc càng vui vẻ, khóe miệng rách toác đến tai, đôi mắt ngọc đỏ tràn đầy sát ý điên cuồng.

Nhận ra điều đó, nữ quỷ đồ đỏ đang ở nghĩa địa khựng lại, chị ta từ từ nghiêng đầu nhìn vào trong nhà.

Con mắt ngọc đỏ không một chút do dự trợn trừng với nó, muốn chết ư?

Nữ quỷ đồ đỏ cứng đờ.

Con thỏ nhe răng, cực dữ tợn.

Nữ quỷ đồ đỏ ngây người. Giây phút tiếp theo, chị ta quay đầu lủi vào rừng cây rồi mất hút trong bóng tối.

----------------------------------------------------

[1] Chữ Rune có dạng thế này:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top