Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

● GẢ CHO NGƯỜI CÕI ÂM ●

- Chương 17 -

Cô ta không hiểu rốt cuộc Quả Đông có gì đáng giá để Trần Nhiên che chở như vậy

"Lý Trác Phong?" Ngũ Lâm lên tiếng thăm dò thử.

Lý Trác Phong đang núp dưới gầm bàn không hề phản ứng, anh ta nín thở vén tấm màn che bàn trước mặt lên thận trọng nhìn ra ngoài. Trương Diệp, Lão Tuyên và Tô Phong ở cạnh anh ta đều hết sức căng thẳng.

"Sao lại như vậy?" Người lên tiếng không phải bọn Ngũ Lâm, mà là Lão Tuyên. Ông ta sợ hãi, mồm mép đang run rẩy.

"Con mẹ ông còn không biết ngượng dám nói thế nữa à? Nếu không phải đám cặn bã mấy ông, mọi việc sao có thể thành ra thế này?" Trương Diệp vừa nhắc đến chuyện này là phát nóng.

"Câm mồm hết đi." Lý Trác Phong quát, "Mấy người muốn chết đấy à?"

Lão Tuyên lập tức ngậm miệng, Trương Diệp hậm hực trừng mắt với Lão Tuyên rồi cũng im lặng.

Tình huống bây giờ không thể theo ý hắn ta nữa.

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy, tại sao những người giấy đó tự dưng di chuyển thế?" Lý Trác Phong xác định tạm thời đã an toàn, thả khăn trải bàn xuống nhìn sang Tô Phong mặt cắt không còn giọt máu.

Trên người Tô Phong có nhiều chỗ bị thương, may mà bọn họ cứu kịp lúc, những vết thương đó không sâu, không gây nguy hiểm đến tính mạng.

"Tôi cũng không biết, bọn chúng đột nhiên chuyển động đó chứ." Tô Phong mới nhắc về chuyện vừa xảy ra, nỗi sợ hãi khi bị vô số người giấy bao vây lập tức hiện lên trong tâm trí chị, thân thể chị càng thêm run rẩy.

"Chắc chắn cô đã đụng vào chúng." Trương Diệp kết luận, "Không phải tôi đã dặn cô là phải cẩn thận rồi sao?"

Tô Phong nói: "Tôi đã rất cẩn thận."

"Thế sao chúng lại di chuyển được?" Trương Diệp bực mình. Một người, hai người đều vô dụng như nhau.

"Cậu câm miệng đi." Lý Trác Phong ngắt lời Trương Diệp, vừa rồi khi anh ta đang chọn người thì chính Trương Diệp đã nói không đi đầu tiên. Bây giờ mọi chuyện đã hỏng bét, Trương Diệp thế mà còn có mặt mũi lật mặt trách móc người khác.

Tiếng kẽo kẹt đột ngột vang rõ trong bóng tối, cánh cửa gian phòng mà bọn họ đang ẩn náu bị đẩy ra.

Có cái gì đó tiến vào.

Ai cũng nín thở, nhịp đập bắt đầu tăng tốc không kiểm soát được, tiếng thình thịch đập inh tai.

Sau khi thứ đó vào cửa thì đứng yên tại chỗ một lúc, rồi từ từ bắt đầu bước đi cứng ngắc. Bước chân của nó rất lạ, từng nhích từng nhích một như người què, nhưng lại không giống lắm.

Yết hầu Lý Trác Phong không kìm nổi mà chuyển động, anh ta không dám vén mành che bàn, may mà mành che bàn cũng không phải rủ hoàn toàn, có lẽ vì sợ bẩn nên giữa mành che bàn và mặt đất có để khoảng hở chừng hai đốt ngón tay.

Lý Trác Phong im hơi lặng tiếng chầm chậm nằm ra mặt sàn, anh ta nằm sấp trên sàn nhìn ra ngoài. Khoảnh khắc phóng tầm mắt ra đấy, não anh ta bỗng nhiên tê dại.

Anh ta thấy một con mắt.

Mặt làm từ giấy, mắt vẽ từ mực.

"Á!" Trương Diệp cũng trông thấy, tay chân cùng lùi về sau như phát điên, chân đá vào tấm mành che bàn vén nó lên làm cảnh tượng bên ngoài hoàn toàn lộ ra trước mắt mấy người đó.

"Quỷ kìa!" Lão Tuyên cũng hét toáng theo.

Vào nhà là một người giấy đang bò trên mặt sàn, tứ chi áp xuống đất, đầu dán trên sàn. Đó là lí do mà bọn họ mới cảm thấy bước chân là lạ.

Nghe thấy tiếng hét chói tai và cuộc trò chuyện, nhìn cảnh Lý Trác Phong nằm sấp xuống len lén ngó ra nhìn tình cảnh bên ngoài, ba người Ngũ Lâm đều ớn lạnh.

"Họ... rốt cuộc họ đang làm cái gì vậy?" Cậu ba nhà họ Tuyên vốn định kéo cha mình ra, nhưng thấy phát triển kỳ quái thế này, nào còn dám tới gần?

Môi Ngũ Lâm mấp máy, cổ họng khàn đến mức không thể phát ra tiếng.

"Nếu không thì chúng ta đi nhé?" Đồ Đan đề nghị. Tiếng thét của Chị Nam vẫn còn đó, khoảng thời gian lần này cô sống lâu hơn thôn dân bị bắt trước đó, nhưng dù vậy không có nghĩa là bọn họ đã an toàn.

Ngũ Lâm và cậu ba nhà họ Tuyên không nhúc nhích. Cậu ba nhà họ Tuyên là vì Lão Tuyên, dù sao đó cũng là cha của hắn, Ngũ Lâm là vì Lý Trác Phong, bỏ Lý Trác Phong lại rồi tự cô rời khỏi phó bản này là điều gần như không thể.

Vốn dĩ cô từng cho rằng phó bản này hẳn là cấp A, nhưng hiện giờ xem ra phó bản này nhất định phải trên cấp A.

Ở phó bản cấp A để một người còn sống thoát ra ngoài đã là chuyện hoang đường rồi, huống chi bây giờ...

"Ngũ Lâm?" Đồ Đan càng lúc càng sốt ruột.

"Làm sao lại không gặp được bọn Trần Nhiên nhỉ?" Ngũ Lâm cố gắng trấn tĩnh. Nếu có người có thể sống sót thoát ra được, nhất định người đó là Trần Nhiên.

Nhắc đến, Đồ Đan cũng nhớ tới Trần Nhiên, cô ta đưa con thỏ nhặt được cho mọi người xem, "Chẳng nhẽ bọn họ đã chạy rồi? Con thỏ này không phải của Quả Đông đó sao?"

Ngũ Lâm nhận ra con thỏ, sắc mặt khó mà ổn định. Trần Nhiên đúng là loại người sẽ vứt bỏ người khác rồi rời đi một mình.

"Ngũ Lâm?" Đồ Đan thúc giục.

"Chúng ta không thể bỏ họ lại, tôi phải đưa cha tôi trở về, hơn nữa không phải họ là đồng đội của cô ư?" Cậu ba nhà họ Tuyên nắm Ngũ Lâm. Không có Ngũ Lâm thì hắn không thể nào đối phó với tình huống kỳ dị này, chứ đừng nói tới việc đưa cha hắn trở về.

"Vậy anh cứ ở lại đây chết cùng bọn họ đi!" Đồ Đan muốn gạt tay cậu ba nhà họ Tuyên ra. Hắn muốn ở đây thì cứ ở, níu chặt Ngũ Lâm làm cái gì?

Cô ta chỉ mới bước lên thì có một tiếng động lớn vang từ trên đỉnh đầu, nghe như có thứ gì đó đang đạp mạnh vào tấm gỗ.

Mấy người họ đều giật mình lần lượt ngẩng đầu nhìn, bọn họ chưa kịp thấy rõ, một bóng người đã nhảy từ tầng trên xuống cái rầm, đáp ở ngoài cửa chính.

"Trần Nhiên!" Ngũ Lâm nhận ra Trần Nhiên ngay.

Trần Nhiên quỳ một gối xuống, đồng thời cũng đưa mắt nhìn vào trong phòng. Tiếp đó, không đợi mọi người phản ứng, cậu ném Quả Đông đang bị cậu xách bằng một tay vào trong.

Nhào vào lòng đám người Ngũ Lâm, Quả Đông loạng choạng vài bước cuối cùng mới đứng vững.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Ngũ Lâm không quan tâm đến Quả Đông, lực chú ý của cô dồn cả vào Trần Nhiên ở cửa.

Trần Nhiên trông nhếch nhác vô cùng, mình mẩy có rất nhiều vết thương. Bụng, tay trái và trán là ba nơi có vết thương sâu nhất, máu chảy nhuốm quần áo đỏ rực, nhìn mà phát hoảng.

"Là quỷ da người." Quả Đông vừa giải thích vừa quay đầu về phía Đồ Đan nhìn con thỏ của mình.

"Nhìn gì?" Đồ Đan không thích Quả Đông.

So với Trần Nhiên, một cọng lông của Quả Đông còn chẳng bị tổn hại gì.

Nhìn tình huống vừa nãy Trần Nhiên vác Quả Đông nhảy xuống, rõ ràng là Trần Nhiên cố ý bảo vệ Quả Đông nên Quả Đông mới không bị thương. Bằng không thì một người bình thường như Quả Đông đã chết từ sớm rồi.

Đồ Đan nghiến răng, ngực chua xót ghê gớm. Cô ta không hiểu rốt cuộc Quả Đông có điểm gì đáng giá để Trần Nhiên bảo vệ như vậy.

"Thỏ." Quả Đông đi về phía bên phải Đồ Đan, toan bắt lấy con thỏ hư.

Nhìn thấy Quả Đông, con thỏ vừa nãy còn hung hăng lập tức gục đầu giả chết. Không phải nó làm, nó chẳng biết gì cả.

Gần như cùng lúc đó, đám người Lý Trác Phong bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Lý Trác Phong đang hoảng sợ giơ súng, nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, trong mắt chỉ toàn kinh ngạc, "Làm sao..."

Tô Phong, Trương Diệp và Lão Tuyên cũng như vậy. Rành rành một khắc trước còn đang ở tầng ba không một tia sáng và rồi bỗng dưng trước mắt bọn họ trở nên sáng bừng, người giấy đang nhìn bọn họ cũng không thấy bóng dáng đâu, trong đầu ba người trở nên trống rỗng.

"Mấy người không có chuyện gì chứ?" Ngũ Lâm dò hỏi.

"Ngũ Lâm?" Lý Trác Phong chui từ dưới gầm bàn, "Sao cô ở đây được thế? Mấy người không phải đang ở trong rừng à..."

"Cậu ba, con vẫn còn sống..." Lão Tuyên nhận ra con trai mình, đôi mắt già nua đỏ hoe.

"Cha, cha không sao chứ!" Cậu ba nhà họ Tuyên vội vàng đưa tay ra dìu.

Không chờ Lý Trác Phong và Ngũ Lâm nắm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì lại vang lên tiếng vật nặng đập vào cửa.

Cả đám nghe thấy tiếng động thì nhìn sang, hóa ra người đập là Trần Nhiên. Trước mặt cậu là một "người" không có da, không rõ nam nữ, máu thịt lẫn lộn nằm toài ra đất như con nhện dõi theo bọn họ.

Xung quanh nó là hơn chục da người chỉ còn lớp da xiên xẹo, la liệt trên mặt đất.

Lúc bọn họ nhìn qua, những da người đó vậy mà lại chầm chậm "đứng" lên.

Trần Nhiên đứng dậy khỏi đống đổ nát, cậu khạc một bãi máu loãng, nắm chặt trường đao trong tay.

Đám da người đó bị âm khí điều khiển, chém cũng không chết. Cho dù chém chết rồi thì chỉ cần truyền âm khí lại là dùng được ngay, phiền không chịu nổi.

Trần Nhiên đỏ mắt nhìn người máu đứng sau cùng đám da người, nơi này là địa bàn của quỷ da người, không giải quyết được thì bọn họ đừng hòng ra ngoài.

Quỷ bám trên người máu không da, nếu muốn giải quyết triệt để, trước tiên phải tìm cách ép nó ra ngoài.

Trần Nhiên vẫy máu dính trên thanh trường đao đang cầm. Ánh mắt lạnh buốt đầy sát ý cùng với thân người đẫm máu khiến người ta không thể phân rõ rốt cuộc ai mới là quỷ.

Trái tim của những người trong phòng đều siết chặt.

"Thỏ..." Lực chú ý của Quả Đông đều để ở con thỏ của mình.

Lực chú ý của Đồ Đan bị kéo về, cô ta nhíu mày chặt hơn. Cô ta lia qua Trần Nhiên ở ngoài cửa và bọn Ngũ Lâm đang dồn lực chú ý ở con quỷ da người, cắn răng, cố tình ném con thỏ tới đầu cầu thang.

Đôi mắt cô ta ních đầy thù hằn.

Sao Quả Đông vẫn chưa chết nữa?

Quả Đông nhìn Đồ Đan, lại nhìn sang đầu cầu thang đằng kia, xách theo chiếc đèn lồng mà Trần Nhiên giao cho anh giữ, rồi mau chóng chạy tới.

Gần như cùng một lúc, không khí chung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo như có thứ gì đó sắp bùng nổ rồi lan ra toàn bộ thôn, toàn bộ rừng cây, ngay cả âm khí của toàn bộ phó bản này cũng điên cuồng lao về phía tòa nhà đơn độc. Rừng cây hoàn toàn bị bao phủ trong bóng tối đã trở thành màu đen thuần tựa như địa ngục.

Ngoài cửa, con quỷ da người chững lại.

Nó kinh ngạc lướt qua Trần Nhiên nhìn vào nhà, trong mắt thoáng hiện vẻ sợ sệt.

Trần Nhiên cũng nhận ra sự thay đổi lạ thường, trường đao trong tay cậu bắt đầu run lên một cách điên cuồng với tần suất mà cậu chưa từng cảm nhận, như là đang sợ hãi tột độ.

Trong phòng, Quả Đông bám lấy khúc ngoặt của cầu thang rồi đứng dậy như người bình thường. Những đường khâu trên người nó liên tục đứt đoạn, đôi mắt ruby đỏ sẫm đến mức nhỏ máu, con thỏ đang nhìn chằm chằm Đồ Đan với sát ý sôi sục.

Lần này, nó không trở nên ngoan ngoãn ngay tức khắc như trước, nó giơ chân phải lên chống ở trên tay Quả Đông muốn vùng ra.

Cô ta chết chắc!

Nó muốn giết người phụ nữ đó!

Người phụ nữ đó dám gây nguy hiểm cho Quả Đông!

"Mày không ngoan." Nắm lấy con thỏ hư, Quả Đông nhấc nó lên dạy bảo.

Nghe láng máng có tiếng nói chuyện, Đồ Đan quay đầu lại, trông thấy Quả Đông ôm con thỏ ngồi xổm trên sàn lẩm bẩm, cô ta càng thêm chán ghét.

Ngoài cửa, sau khi con quỷ da người rơi vào trạng thái cuồng bạo được một lúc, nó bắt đầu điều khiển da người tấn công Trần Nhiên như điên.

Dưới sự thúc giục của nó, những lớp da người đó càng trở nên hung tợn, hốc mắt trống rỗng với cái miệng há to như muốn nuốt sống người ta, bộ dáng chảy máu đầm đìa ấy làm người ta không rét mà run.

Trần Nhiên toan tránh đòn đánh của những lớp da người và tên người máu ở sau cậu, nhưng làm gì có chuyện con quỷ da người đó lại để cậu được như ý nguyện?

Cả hai đánh qua lại, trên người Trần Nhiên tăng thêm vết thương mới, nhưng tên người máu đó không hề bị tổn hại gì.

"Chậc." Trần Nhiên chau mày.

Âm khí trong không khí càng ngày càng nặng, dày đặc đến mức cậu gần như không thở nổi, quay lại nhìn tòa nhà cô độc sau lưng, cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

"Chuyện gì đây?" Lý Trác Phong và Ngũ Lâm nhìn nhau, họ cũng phát hiện âm khí đang tích tụ một lượng lớn.

"Chẳng lẽ là lệ quỷ sắp thành hình sao?" Ngũ Lâm suy đoán.

Lý Trác Phong mặt đen như than. Nếu là vậy thật thì bọn họ chết cái chắc, bọn họ còn chưa biết giày ở đâu.

Nghe đối thoại của hai người, bọn Đồ Đan vội truy hỏi: "Hai người đang nói gì vậy?"

Ngoài miệng thì hỏi vậy, nhưng bọn họ đã hoảng từ lâu, âm khí dày đến mức cả bọn họ cũng cảm giác được.

Dường như chúng tích tụ để tạo thực thể, thân mình như đang ở trong dòng thác chứa vô số lưỡi dao sắc bén khi âm khí dâng trào. Sự đau đớn như bị dao nhỏ cắt thủng da thịt không ngừng lan đi khắp người bọn họ.

"Là tên đó!" Giọng Quả Đông vọng tới.

Mọi người đều nhìn về phía anh.

Quả Đông ôm chặt con thỏ, vừa đè đầu khiến nó ngoan ngoãn, vừa nhìn chăm chăm con quỷ da người đang bám trên người máu, "Không thể để nó tiếp tục nữa."

Trần Nhiên hoài nghi chốc lát nhưng cũng không nghĩ nhiều, bởi vì sự tồn tại ở đây có thể làm ra chuyện này chỉ có con quỷ da người đó. Và bất kể nó định làm gì đi chăng nữa thì cậu tuyệt đối không cho phép.

"Chúng ta hãy ngăn những tên da người khác đi."

Lý Trác Phong và Ngũ Lâm nhìn nhau và tham gia trận chiến.

Súng của Lý Trác Phong và dao găm của Ngũ Lâm đều có thể gây sát thương nhất định lên da người khi có âm khí bám vào, nhưng chút sát thương đó là không đủ.

Hơn nữa, bản thân da người cũng không phải thật thể, bên trong là một lớp khí. Dù có chém rách thành lỗ cũng không gây ảnh hưởng trực tiếp, thế nên cả hai người nhanh chóng rơi vào thế bất lợi.

Thấy tình hình càng lúc càng bất lợi, Quả Đông suy nghĩ một chút thì quay về phía Trần Nhiên hét lên: "Dẫn chúng vào phòng đi!"

Có hơn chục lớp da người bị quỷ da người đó thao túng, dù Lý Trác Phong và Ngũ Lâm có thể cản được phần nào, thì một mình Trần Nhiên cũng không thể giải quyết dứt điểm tên người máu trong khoảng thời gian ngắn được. Vì vậy, bọn họ chỉ có thể tìm cách để tóm tất cả chúng trong một mẻ.

Mà nếu muốn một mẻ hốt gọn thì chỉ có một cách...

Trần Nhiên gần như ngay lập tức hiểu ý của Quả Đông, không nói một lời cậu đã nhắm tới bên cạnh tên da người đó, nhấc chân đá nó vào nhà.

Bọn Đồ Đan đang đứng ở cửa hồn vía còn chưa ổn định thì thấy một tên người da người máu chảy đầm đìa bay thẳng tới bọn họ, ai nấy đều sợ hãi vội vàng né tránh, trong lúc hoảng loạn trông nhếch nhác hết sức.

"Cậu có bệnh à, để thứ đó vào đây thì chúng tôi biết phải làm sao hả?" Đồ Đan suýt nữa bị gương mặt tên da người vồ vào. Khi cô ta phản ứng mắng Quả Đông, Quả Đông đã ôm con thỏ chạy tới đóng cửa sổ.

"Cút ngay!" Tiếng chửi của Trần Nhiên vang ở cửa.

Đồ Đan quay đầu nhìn, không biết từ lúc nào Trần Nhiên đã dẫn thêm hai lớp da người qua đây hòng nhốt chúng vào phòng.

Trông thấy da người gần trong gang tấc, mặt Đồ Đan tái mét, vội vã tránh đi.

Tô Phong ở cạnh cũng kịp phản ứng, "Cản chúng lại, đừng để chúng thoát!"

"Chúng sợ lửa, dùng lửa đi! Chỉ cần tiêu diệt da người và tên người máu thì con quỷ đó ắt sẽ ra, đến lúc đó sẽ có cách đối phó!" Quả Đông ấn đầu con thỏ, giải thích rất nghiêm túc, "Nhất định phải cản nó lại, chúng ta không thể để nó tiếp tục tích tụ âm khí nữa, nếu không thì phó bản này coi như chấm hết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top