Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

● GẢ CHO NGƯỜI CÕI ÂM ●

- Chương 18 -

Đừng làm lỡ việc đào mộ của anh

Đoán được Quả Đông muốn làm gì, đám người Lý Trác Phong đều trố mắt kinh ngạc, đầu óc Quả Đông xoay chuyển rất nhanh.

Đây không phải là lần đầu tiên, ở lần trước người đầu tiên phát hiện ra trong đội bọn họ thừa người cũng là Quả Đông.

Ngay sau đó, ai nấy cũng vội vã chạy lên đóng tất cả các cửa sổ.

Trần Nhiên, Lý Trác Phong và Ngũ Lâm ở ngoài cửa thì dụ da người vào trong liên tiếp.

Tuy là đòn tấn công vô dụng với những lớp da người đó, nhưng chúng nó vẫn là thứ có thực thể, hơn nữa bản thân không hề suy nghĩ, muốn đưa chúng vào phòng vẫn khá dễ.

Ba người hiệu suất rất cao, đặc biệt là Trần Nhiên, chưa tới năm phút cậu đã dẫn được bảy tám lớp da người vào trong.

Nhận ra ý đồ của bọn họ, người máu chỉ còn lại ba bốn lớp da người bên cạnh cảnh giác quan sát Trần Nhiên. Nó để những lớp da người trong phòng bắt đầu tấn công đám Trương Diệp ở cửa, ý định đào tẩu.

Những lớp da người đẫm máu đó đều là da bị lột ra từ người sống, thậm chí còn có những người vào cùng bọn họ trước đó, có nhiều gương mặt còn rất quen thuộc làm người ta hoàn toàn không dám nhìn thẳng.

Đám người Trương Diệp lại gần tìm ghế hoặc gậy làm vũ khí, nhưng ngoài Tô Phong ra thì đều chỉ dám khua phía xa, không ai dám đến gần cả.

Ngay cả đến gần cũng không dám, đương nhiên sẽ dẫn tới thua thiệt, cả đám mau chóng bị những lớp da người đó ép tới cửa.

Nhìn thấy ở cửa sắp thất thủ, Lý Trác Phong vội chạy tới cửa giúp đỡ, "Đừng để chúng chạy ra ngoài!"

Vừa đến gần, Lý Trác Phong bắn hai phát vào lớp da người đã tới ngoài cửa, đạn xuyên qua da người trúng cây cột trong phòng. Da người đang vồ tới tạm dừng hành động, nhưng chỉ trong tích tắc lại tiếp tục vồ tới Lý Trác Phong.

Lý Trác Phong chửi nhỏ một tiếng, đoạt lấy cây gậy trong tay cậu ba nhà họ Tuyên đang run rẩy lùi về, dùng gậy đập nó trở vào phòng.

Trong lúc da người bay trở vào phòng, Lý Trác Phong mới chú ý tới Quả Đông vậy mà vẫn còn ở trong phòng. Lòng anh ta kinh hoảng, vừa định lên tiếng đã thấy Quả Đông lấy nến trong đèn lồng ra, bắt đầu đi khắp nơi trong phòng đốt lửa.

Thứ đầu tiên anh đốt là hai cửa sổ, bên cửa sổ treo quả tú cầu đỏ, dán chữ mừng, những thứ đều dễ bén lửa. Và một khi ngọn lửa bùng lên thì chẳng khác nào với việc chặt đứt hoàn toàn tâm tư chạy trốn của những lớp da người đó.

Thấy Quả Đông hành động ung dung, thứ tự rõ ràng, Lý Trác Phong càng thêm sửng sốt. Quả Đông bình tĩnh lý trí như vậy với Quả Đông trong ấn tượng của anh ta hoàn toàn khác biệt.

Sau khi châm lửa cửa sổ xong, những nơi khác trong phòng cũng được một cách dễ dàng, Quả Đông chạy ngay về phía cửa.

Cửa đã bị da người vây quanh hoàn toàn, Quả Đông muốn ra nhất định phải vượt qua da người, Lý Trác Phong lập tức gác lại những suy nghĩ thừa thãi, "Tìm cách mở một con đường, Quả Đông còn ở bên trong."

Tô Phong cũng chú ý tới động tĩnh của Quả Đông từ lâu, chị lập tức đi qua giúp đỡ.

Chị dùng ghế băng trong tay xua đi những lớp da người đó. Tuy rằng không trực tiếp gây ra thương tổn cho chúng, nhưng cũng khiến những lớp da người đó không thể đến gần chị trong chốc lát.

"Tại sao anh ta vẫn còn ở trong thế?" Đồ Đan điên tiết, tay chân vụng về cản trở.

Cô ta tiến lên theo giúp đỡ, nhưng rõ ràng là không tình nguyện. Nếu cô ta bị thương vì chuyện này, tất cả đều là lỗi của Quả Đông.

Lý Trác Phong không quan tâm đến cô ta, nhân cơ hội này dùng gậy và súng dồn ép lớp da người né đi, chỉ tạm hở được một khoảng giữa bức tường da người.

"Quả..."

Không đợi Lý Trác Phong gọi hết câu, Quả Đông đã nhắm đúng cơ hội cúi người chuồn ra ngoài.

Ngoài cửa, dưới sự trợ giúp của Ngũ Lâm, Trần Nhiên cuối cùng cũng có cơ hội tiếp cận tên người máu.

Sau khi tránh đi đòn tấn công của tên người máu, Trần Nhiên trở tay chém vào tay nó, cánh tay tên người máu theo tiếng mà đứt lìa, đồng thời tiếng rít vì đau đớn cũng truyền đến.

Người máu đã dừng, nhưng thanh đao có thể đả thương ma quỷ của Trần Nhiên một khi đã chạm vào tất sẽ bị ăn mòn.

Người máu chưa bao giờ bị thương nặng đến thế, không thể dằn nổi cơn thịnh nộ, đôi mắt không mí của nó trợn trừng với Trần Nhiên, trong cổ họng là tiếng gầm rú khó hiểu.

Trần Nhiên không hề sợ hãi, tốc độ từng đợt tấn công càng nhanh lại càng mạnh, thanh trường đao của cậu bốc hơi nhè nhẹ luồng khí đen theo sau.

Trần Nhiên không cho nó thời gian tạm nghỉ, dưới chân vừa di chuyển thì cả người đã lao tới như mũi tên nhọn rời dây cung. Ba động tác chém, chọc, đâm, lưu loát liền mạch vô cùng, eo và bụng của người máu lập tức có thêm một vết thương mới.

Hai lần bị thương, đôi mắt của người máu đã hiện lên vẻ sợ sệt, nhưng nhiều hơn cả là sự hận thù khi bị chọc giận hoàn toàn.

Nó vốn là thứ được tụ thành từ tất cả các loại cảm xúc tiêu cực, nỗi sợ của nó khác với con người, đó chính là cường lực của một liều chất kích thích.

Mất một cánh tay, hai mắt nó càng đỏ hơn, ba chân nằm trên đất[1], thân người áp xuống cực thấp, trong cổ họng phát ra những tiếng gầm bi thảm mà quỷ quái.

[1] Hai tay và hai chân, mất đi một cái và đều trên đất nên mới gọi là ba chân.

Nó nhe răng, máu loãng và nước bọt trộn lẫn thành nước nhầy chảy xuống cái miệng không có môi, trông thật gớm ghiếc.

"Chuẩn bị." Quả Đông hô.

"Cái gì?" Lý Trác Phong ngẩn ra.

Không đợi Lý Trác Phong hỏi rõ, Quả Đông đã đẩy Đồ Đan và Trương Diệp đang nấp bên cửa, rồi nắm lấy vòng gõ cửa[2].

Lý Trác Phong không rõ nguyên do, nhưng anh ta vẫn bắt chước Quả Đông, tay kéo vòng gõ cửa ở bên còn lại.

Ngọn lửa đã lan ra toàn bộ đại sảnh, đứng ở cạnh cửa có thể cảm nhận được sức nóng của lửa cháy liếm vào người, vòng gõ cửa cũng nóng hầm hập.

Ngay sau đó, gần như là cùng với lúc Lý Trác Phong nắm lấy vòng gõ cửa, một bóng người màu đỏ đột nhiên xông tới, nó đánh những lớp da người đang tìm cơ hội điên cuồng vọt ra ngoài, sau đó lôi chúng theo cùng đâm mạnh vào phòng.

"Đóng cửa!" Quả Đông nhanh chóng đóng cửa lại.

Lý Trác Phong phản ứng chậm hơn anh một bước, anh ta kéo cánh cửa định đóng lại thì người máu đã vồ tới. May là hành động của anh ta cũng xem như kịp lúc, tên người máu đó trực tiếp đập vào mặt sau cửa, cú đâm mạnh đó ngược lại còn giúp anh ta đóng chặt cửa.

Đóng cửa lại, Lý Trác Phong còn chưa kịp kinh ngạc trước sự ăn ý của Quả Đông và Trần Nhiên, hai người từ đầu đến cuối không bàn lấy một lời, Quả Đông lại bắt đầu châm lửa.

Ngoài cửa chính cũng treo câu đối với vải đỏ, đây đều là những thứ nhóm lửa cực tốt.

Ngôi nhà này là công trình lâu năm, dùng vật liệu chính là gỗ, đâu đâu cũng giăng lều vải đỏ và bày người giấy. Lửa được đà mà cháy gần như không thể cản, cứ thế nuốt trọn toàn bộ tầng một trong nháy mắt.

Ngọn lửa càng cháy càng mạnh, không bao lâu tầng hai và tầng ba cũng bị nhấn chìm, ngọn lửa mãnh liệt thắp sáng cả bóng tối trong phút chốc.

Đi cùng với ngọn lửa bùng cháy càng ngày càng rừng rực, âm khí bao phủ chung quanh dường như cũng chậm rãi tiêu tán, mọi người cuối cùng đã có thể thở lấy hơi.

Lý Trác Phong kéo Quả Đông lùi lại, những người khác đã trốn đi từ lâu.

Quả Đông đè đầu con thỏ ở trong lòng đang giương ánh nhìn nham hiểm với Đồ Đan, anh ôm nó chặt hơn nữa.

Không thể dọa người, con thỏ tức giận trừng mắt với tòa nhà cổ xưa đang cháy phừng phực.

Khóe miệng nó nhếch thành một nụ cười xấu xa.

Cả đám mới lui về phía xa thì nghe thấy tiếng hét thảm thiết cao vút từ tòa nhà lửa truyền đến, âm thanh càng lúc càng cao như thể bị bọn họ thiêu không phải da người mà là người sống.

Đi với tiếng hét đau khổ đó, mùi cháy khét như thịt nướng cũng lan tỏa.

Ngửi được mùi thơm khiến người thèm nhỏ dãi, lại nghe thấy tiếng gào thé đó, cả đám tái mặt, suýt nữa là nôn ọe.

Con thỏ trong lòng Quả Đông cười nom vui vẻ lắm, đôi mắt ruby sáng rực dưới ánh lửa, khóe miệng đã toét đến tai.

Trần Nhiên nhíu mày, ngọn lửa căn bản không thể làm thương tổn đến ma quỷ, mục đích của bọn họ cũng chỉ nhằm tiêu hủy da người và người máu, nhưng âm khí quỷ quái đó trong tòa nhà lửa đã yếu đi rất nhiều.

Nó sợ lửa sao?

Trần Nhiên quan sát kỹ tòa nhà lửa, nơi lửa cháy ít là cửa sổ tầng hai, cùng với lúc thứ màu đen lao ra từ tường, cậu lập tức di chuyển.

Thanh trường đao trong tay cậu phóng ra, bay với tốc độ cực nhanh về phía bóng đen, sau đó xuyên qua không trung và rồi găm thật mạnh vào một thân cây gần kề.

Và với hành động của Trần Nhiên, mọi người cuối cùng cũng nhìn rõ bóng đen đó.

Đó là một cô bé khoảng bảy tám tuổi, cô bé mặc một chiếc áo đối khâm vải gai màu đỏ không vừa người, đi chân trần.

Hoàn toàn không thể nhận ra nguyên trạng gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, cô bé gào rú như thể đã trải qua chuyện gì đó kinh hoàng trong tòa nhà lửa, nỗi sợ hãi tột cùng. Cô bé cố rút thanh đao đang găm ở bụng để trốn thoát, nhưng hễ nơi nào chạm vào thanh đao đó đều sẽ bốc cháy.

"Á..."

Chỉ trong tích tắc, nó phân tán toàn bộ, hóa thành một làn khói đen rồi biến mất.

Chứng kiến cảnh tượng này, mọi người phải chạy thục mạng nửa đêm, vừa mệt vừa nhếch nhác không nhìn nổi, khi ấy lòng đầy kinh hãi, chỉ cảm thấy trong cổ họng đắng chát đau đớn.

Bọn họ nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng con quỷ dưới lớp da người này hóa ra lại là một "cô dâu", còn là một đứa trẻ chưa trưởng thành...

"Giải quyết xong rồi sao?" Sau một lúc, Trương Diệp phá vỡ sự im lặng.

Trần Nhiên cau mày rút đao, tra vào trong vỏ.

Tiểu quỷ này rõ ràng là yếu hơn nhiều so với lúc đánh nhau với cậu trước đó, hơn nữa rốt cuộc thì cô bé đang sợ cái gì?

Bị lơ đẹp, mặt Trương Diệp tỏ ra không vui, hắn ta như có như không liếc qua thanh đao, lạnh mặt nhìn sang bên.

Biết tránh được một kiếp, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Lão Tuyên hết sức ngồi bịch xuống đất, miệng kêu "ái úi".

Cậu ba nhà họ Tuyên ở bên động viên, nhưng chính cậu ta cũng mệt không nhẹ, nói được hai câu thì cũng yên lặng.

"Vẫn còn có những ngôi mộ khác là minh hôn." Trần Nhiên lạnh lùng nhìn Lão Tuyên và cậu ba nhà họ Tuyên.

Cả hai ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên.

Lý Trác Phong kinh ngạc, còn có nữa?

"Không còn đâu, chỉ nhiêu đây thôi, mấy cậu đều đã..." Lão Tuyên còn chưa nói hết câu thì đao Trần Nhiên đã chém tới, lưỡi kiếm hạ bên cổ Lão Tuyên, chỉ cách chưa đến nửa centimet sẽ cắt qua cổ họng Lão Tuyên.

Dưới ánh lửa rọi sáng toàn bộ nghĩa địa, thanh đao ấy không những không được ánh lửa vàng sưởi ấm, mà ngược lại càng lộ rõ sự âm u lạnh lẽo, khí lạnh tỏa ra dày đặc.

Nhìn thanh đao đang kề trên cổ, nhớ tới trước đó Trần Nhiên đã dứt khoát giết người không chớp mắt, yết hầu Lão Tuyên yếu ớt chuyển động, tay run rẩy chỉ vào mấy ngôi mộ bên cạnh, "Những cái đó..."

Trần Nhiên thu đao.

"Ý cậu là còn có những người khác ư.." Lý Trác Phong nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Lúc trước bọn họ đã mở hơn mười bộ quan tài, thế mà còn chưa phải là tất cả sao?

"Lúc trước chưa từng thấy tiểu quỷ đó." Trần Nhiên bước tới đó.

Lý Trác Phong ngẩn người, một lát sau cười khổ.

Trần Nhiên nói không sai, quan tài của tiểu quỷ vừa nãy bọn họ vẫn chưa thấy đâu.

"Mấy anh nói gì thế?" Ngũ Lâm nghe mà ngỡ ngàng.

Lý Trác Phong quay lại giải thích, Trần Nhiên đã đi về phía mấy ngôi mộ, mộ có mới có cũ, trước mộ còn có nhang giấy cúng bái. Nhìn từ bề ngoài hoàn toàn không thể nhìn ra bên trong chôn cất loại tội ác gì.

"Đào nó lên đi." Trần Nhiên để lại lời này, rồi điềm tĩnh đi sang bên cạnh ngồi xuống.

Nhìn cậu hoàn toàn không dự định giúp đỡ, đám người mệt đến mức đứng không vững đều nghẹn họng, có điều là không một ai phản bác. Trần Nhiên đã bị thương toàn thân, vừa nãy giải quyết con quỷ đó Trần Nhiên cũng góp sức nhiều nhất.

Quan trọng nhất đó là bọn họ đánh không lại Trần Nhiên.

Lý Trác Phong dẫn đám người đang ngậm đắng nuốt cay đi tìm dụng cụ.

Bọn họ không ôm hi vọng, dù sao thì mọi thứ đã thu nhặt đều nằm trong tòa nhà đó, nhưng hiện tại cả tòa nhà đã chìm trong biển lửa, không có cách nào vào trong lại.

Thế mà bọn họ vẫn tìm được công cụ thật, ở bãi đất trống cách tòa nhà không xa, có một cái hố mới đào, hố chôn chung của con gái Tuyên Đức Nghĩa và con trai trưởng thôn.

Hố vẫn chưa được xử lý xong nên xẻng và cuốc đều bị vứt cạnh hố.

Nhìn hố chôn chung sắp chôn người sống, mọi người im lặng trong chốc lát. Song hiện tại không phải lúc nghĩ tới chuyện này, bản thân bọn họ cũng là Bồ Tát đất sét lội sông thôi.

Lý Trác Phong là người đầu tiên cầm lấy xẻng.

Sau anh ta, những người khác cũng lục tục làm theo.

Bọn họ đã mệt đến mức muốn nằm xuống đánh một giấc ngay, nhưng Lý Trác Phong đã vào việc rồi, bọn họ không thể ăn bơ làm biếng được nữa.

Quả Đông ôm con thỏ ngoan ngoãn theo sát xếp hàng nhặt dụng cụ, đến lượt anh thì mặt đất trống trơn. Quả Đông vội ngoảnh lại nhìn những người khác, nhưng bọn Lý Trác Phong đã đi mất.

Đầu Quả Đông quay quay, hơn nửa ngày mới tìm được một cái liềm cắt cỏ cũ mèm.

Anh vội cầm cái liềm chạy lại muốn giúp.

"Lại đây." Trần Nhiên mở mắt.

Quả Đông nhìn, Trần Nhiên đang nói chuyện với anh.

Trần Nhiên quan sát Quả Đông từ trên xuống dưới, thấy Quả Đông ngoài việc làm mình bẩn tóc rối thì cũng không bị thương gì, nét mặt cậu trông dịu hơn một chút. Nhìn cái liềm trong tay Quả Đông, nhìn mặt Quả Đông đầy phấn khích, cậu không nói nên lời.

Vừa mới gặp quỷ, bây giờ đã quá nửa đêm, nơi này còn là nghĩa địa, dưới tình huống này đào mộ không phải thể nghiệm hay ho gì. Đồ Đan và Trương Diệp đang lề mà lề mề nghĩ cách lười biếng, Quả Đông thì hay rồi, hào hứng quá mức.

Đào mộ là chuyện thú vị tới vậy à?

"Ngồi xuống." Trần Nhiên nói.

"Hả?" Quả Đông khó hiểu.

Trần Nhiên hung dữ, "Bảo anh ngồi thì ngồi đi."

Quả Đông càng thêm mờ mịt, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống. Anh cẩn thận đặt con thỏ trên đùi mình đề phòng nó thoát ra lần nữa, rồi nhìn Trần Nhiên đầy mong đợi.

Mắt Trần Nhiên khép lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chờ đến khi không có lời nói nào nữa, Quả Đông càng hoang mang hơn. Anh ngồi xuống rất nhanh, Trần Nhiên rốt cuộc có chuyện gì, anh còn phải đào mộ, đừng làm lỡ việc đào mộ của anh.

Chờ thêm một hồi, thấy Trần Nhiên có vẻ đã ngủ rồi, Quả Đông ôm con thỏ của mình bò sang bên, định chuồn đi.

Anh vừa nhúc nhích, Trần Nhiên đã mở mắt ra, nhìn một cách sâu xa, "Đi đâu đấy?"

Bị bắt tại trận, Quả Đông chột dạ quơ quơ dụng cụ nhặt được, "Đào mộ."

Trần Nhiên nhìn cái liềm đã rỉ sét đến mức còn không nhìn ra lưỡi dao, khóe miệng giật giật dữ dội,"Anh ở yên đây cho tôi, chuyện này để bọn họ làm là được, chạy lâu như vậy, anhkhông mệt à?"

----------------------------------------------------

Vòng gõ cửa:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top