Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

● GẢ CHO NGƯỜI CÕI ÂM ●

- Chương 7 -

Không biết nói giúp ông chủ có được tăng lương không nhỉ?

Thứ kia có lẽ không ngờ lại gặp phải Quả Đông cứng cựa thế này, sững sờ trong chốc lát, lại rụt đầu mất hút trong bóng tối.

Dọa thắng, tâm trạng Quả Đông tốt lạ thường.

Anh vừa quay lại thì đối mặt với Trần Nhiên, Trần Nhiên ở gần sát người anh, gần đến mức Quả Đông có thể ngửi thấy mùi ngòn ngọt của trên người cậu, "Sao thế?"

Trần Nhiên không nghĩ Quả Đông sẽ quay đầu lại ngay lúc này, và cũng không nghĩ Quả Đông sẽ cười tươi đến thế. Nhìn gương mặt vui cười của Quả Đông, ánh mắt Trần Nhiên trở nên lạ lùng.

Một lát sau, Trần Nhiên bật cười.

Quả Đông càng thêm ngỡ ngàng, ông chủ khốn nạn mất trí rồi hả?

Nhớ tới vụ này, Quả Đông bèn rút cuốn sổ nhỏ ra. Ông chủ không ký hợp đồng không phải là ông chủ tốt.

Lời nói Quả Đông vừa đến miệng, lại bị tiếng ré the thé cắt ngang.

Người hét là Đồ Đan, cô ta ngã huỵch đặt mông ngồi trên đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn thi thể trên đỉnh đầu, "Anh ta, anh ta..."

Vốn mọi người đang chìm trong nỗi sợ, bị cô ta dọa như vậy tức thì da gà nổi khắp người, đồng loạt nhìn tới cái xác kia.

Vừa nhìn thấy cảnh ấy, có vài người không nhịn nổi mà hét theo sau đó, hốc phải một mớ hơi lạnh vào miệng.

Bởi vì thi thể Đồ Đan thấy, vẫn chưa phải là thi thể.

"Anh ta vẫn còn sống ư?" Lý Trác Phong là người đầu tiên phản ứng lại, nhìn tròng mắt không có mí mắt nhưng vẫn đang động nhẹ, giọng của Lý Trác Phong khàn khàn đến mức đổi tông.

Trong những người ở đây Lý Trác Phong được tính là hiểu biết sâu rộng mà còn như vậy, những người khác thì khỏi phải nói, trái tim bị túm chặt không thở nổi, cảm giác sợ hãi cực độ, dồn ép tất cả mọi người phải phát điên.

"Đặt anh ta xuống đi, xem thử chuyện gì." Lực chú ý của Trần Nhiên cũng bị nó thu hút.

Lý Trác Phong liếc sang Trần Nhiên một cái, không nhúc nhích.

Tất cả mọi người đều bị treo thẳng lên cành cây gãy, người kia cũng không ngoại lệ, hắn bị cành cây đâm thủng một bên bụng, thương tổn xuyên lỗ đến mức đó, cho dù lớp da vẫn còn thì việc hắn chết cũng đã được định sẵn.

Hắn còn sống, chẳng biết nên nói là may mắn hay xui xẻo nữa.

Có lẽ trước đó hắn đã bất tỉnh, bây giờ tỉnh lại, nhìn thấy bọn Trần Nhiên thì adrenaline của hắn tăng vọt, ở tình huống không có da miệng và mặt thế mà lại phát ra âm thanh, "A a..."

Tiếng của hắn rất nhỏ, lại không rõ, làm người ta chẳng thể nghe ra hắn đang nói cái gì. Cảnh tượng sống động quá đỗi khủng khiếp thế này càng tăng thêm phần kỳ dị, khiến lưng người ta ớn lạnh muốn xoay người bỏ chạy.

Mọi người không dám nhìn hắn nữa, sợ phải đối mắt với hắn.

Đôi mắt nhuốm máu đỏ ấy, chỉ cần nhìn một lần, đời này sẽ không thể nào quên được.

Bọn họ muốn chạy lắm, bọn họ muốn trở về, bọn họ muốn rời đi, một khắc thôi bọn họ cũng chẳng chờ nổi.

"Chúng ta đi thôi..." Không biết ai lẩm bẩm một câu, giọng nói chỉ toàn nghẹn ngào.

Từ tận đáy lòng tất cả đều tán thành, nhưng không người nào có mặt dám động đậy, rừng cây nhìn quanh không thấy ranh giới dường như ẩn chứa vô số ánh mắt, đấy sẽ thành nỗi sợ khắp mọi nơi.

Nếu bọn họ tự ý tách khỏi đoàn lớn, nói không chừng cũng sẽ gặp phải cảnh ngộ đêm qua như những người này. Tưởng tượng đến khả năng kia, chân ai nấy tựa như đổ chì.

Thấy Lý Trác Phong không dám tiến lên, Trần Nhiên "Chậc" một tiếng, cậu nhờ vào hai thân cây trồng liền nhau, chạy một đoạn lấy đà, với động tác nhanh nhẹn đáng kinh ngạc, nhanh chóng leo lên cây kế bên, nhìn xuống người kia.

Nhìn thấy Trần Nhiên đến, người kia run kịch liệt hơn, giọng nói trong cổ họng cũng ngày càng vang lớn, "Ực... Cứu với..."

Trần Nhiên không tiến lên, "Chuyện gì đã xảy ra?"

Trường hợp thế này hoàn toàn không có cách cứu, thôn này đã không có bệnh viện, còn không có thiết bị cầm máu nhanh bằng tay, thậm chí cả thuốc khử trùng cũng không có.

Gọi xe cấp cứu lại càng vô vọng, đến cả việc rời khỏi thôn này bọn họ còn không làm được.

"... Ư..." Người kia nghe thấy lời nói trước tiên trong mắt lóe lên một chút ngờ vực, sau đó đồng tử co rút. Trong cổ họng phát ra âm thanh hoảng sợ muôn phần, như thể câu hỏi của Trần Nhiên gợi lại ký ức tệ hại nào trong lòng hắn vậy.

Sau khi dẫn những người khác vào rừng, hắn luôn đảm bảo đi thẳng một hướng về phía trước, lúc đầu bọn họ chỉ thấy rừng cây này kín gió đầy đáng ghét, nhưng khi đã đi được gần hai giờ, mọi người bắt đầu cuống cuồng.

Dường như cánh rừng này vĩnh viễn không có điểm cuối.

Bọn họ muốn trở về, thế nhưng con đường trở về lại mất tiêu chẳng thấy đâu.

Bọn họ thử gào lớn, bọn họ thử trèo lên cây, nhưng bất kể bọn họ có cố gắng thế nào vẫn không thể thoát khỏi đây.

Trông thấy màn đêm buông xuống, trái tim cả đám bắt đầu nhảy loạn, một số còn thì thà thì thầm, ấy mà lại bắt đầu trách móc hắn đã dẫn bọn họ vào rừng.

Là hắn tự cầu bọn họ, trói bọn họ lại để vào cùng hắn hay gì? Rõ ràng chính bọn họ sợ chết mới vào đây, bây giờ bọn họ còn không biết xấu hổ quay lại trách hắn ư?

Sau khi ầm ĩ nháo nhào một trận, bọn họ đốt lửa trong rừng, định bụng chờ bình minh sẽ bàn tiếp.

Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ tới, đấy lại là mở màn tử vong.

Hắn giật mình nửa đêm đi tiểu, bỗng phát hiện người gác đêm đã biến mất tăm, ngay lúc ấy hắn tức giận vô cùng. Nếu không có người canh gác ở nơi thế này nhỡ đâu xảy ra chuyện thì tính làm sao đây?

Đến khi hắn ngửa mặt lên, chúng kiến con quái vật không da đang lượn vòng giữa những thân cây, cùng với tên gác đêm bị lột da đang treo trên cây!

Hắn không la hét, không quấy rầy, cũng chẳng đi đánh thức những người khác... Đùa cái gì vậy? Thứ đó rõ ràng không phải vật bình thường, bọn họ không có vũ khí, căn bản là đánh thức những người khác cũng không đối phó được.

Dù sao cũng chết mà, chi bằng để họ thay hắn kéo dài thời gian, thế thì ít nhất hắn có thể chạy trốn!

Hắn không muốn chết!

Hắn không muốn chết chút nào!

Hắn không thể chết được, hắn còn rất nhiều việc muốn làm!

Con trai hắn vẫn đang học, nó luôn đạt thành tích đứng đầu, mỗi lần họp phụ huynh thì hắn hãnh diện hết sức, hắn thích nhìn biểu tình ghen tị và nịnh nọt của những phụ huynh còn lại. Ông chủ Tiểu Khai thì sao hả? Chả phải sinh ra một đám đần độn không còn gì, không được như hắn...

Vợ hắn tuy không phải người biết phấn đấu nhưng được cái nghe lời và chịu khó, tính tình hắn hơi nóng nảy, nhưng mấy năm gần đây rất ít khi động tay...

Vừa nghĩ đến người phụ nữ đó, bụng hắn lại bùng lửa. Nếu không phải người phụ nữ đó suốt ngày lải nhải trước mặt hắn, làm sao hắn sẽ ra ngoài uống rượu với bạn bè, làm sao đang trên đường về nhà lại bị kéo đến nơi chết tiệt này chứ?

Chờ hắn trở về, hắn sẽ không để yên cho cô ta!

Càng nghĩ càng hờn, con ngươi hắn rung rung, hắn nhìn lướt qua cái xác đang treo ngay bên cạnh mình.

Cái xác không da rực đỏ như thể nó đang khoác áo cưới đỏ thẫm.

"A..." Miệng hơi mở, vì sao hắn lại ở chỗ này? Không phải hắn đã chạy đi rồi sao?

Ánh mắt của hắn dần mất đi sự sáng trong, rơi vào điên cuồng, dường như hắn lại sa vào nỗi sợ vô tận của đêm qua một lần nữa.

Chứng kiến cảnh này, lại ngửi thấy mùi tuyệt vọng trong không khí ngọt ngào và đậm đà như bơ, Quả Đông không nhịn được mà há miệng hít khí, kích động đến mức vành tai trắng bóc sung huyết.

Con thỏ được anh ôm trong lòng cũng chầm chậm ngẩng đầu, ngửa mặt trông lên nơi phát ra mùi thơm ngọt đó, đôi mắt ngọc đỏ sáng lên.

Quả Đông xoa xoa đầu nó, ngoan nào.

Không hỏi ra thứ gì hữu dụng, Trần Nhiên nhíu mày.

Cậu nhìn đến những thi thể khác ở cạnh, có sự khác biệt khi đi lại nhìn gần và quan sát từ xa, thù hận và sợ hãi hiện trên những thi thể dữ tợn đó ngày một rõ hơn.

Trần Nhiên lại quay đầu nhìn người đàn ông nọ, thấy miệng vết thương trên người hắn đang chảy máu, trong nháy mắt cậu hiểu ra nguyên nhân người đàn ông vẫn còn sống. Cậu khựng nhẹ, ngay sau đó cười gằn một tiếng, nhảy phắt xuống cây.

Độ cao gần hai tầng lầu, vậy mà Trần Nhiên tiếp đất rất vững vàng. Nếu là lúc thường khó tránh việc mọi người phải thán phục một phen, nhưng hiện tại mọi người vốn chẳng để ý, lực chú ý của bọn họ đều đặt trên người đàn ông.

"Anh ta..." Đồ Đan khóc quá nhiều, đến mức khàn cả giọng.

Trần Nhiên lạnh lùng nhìn cô ta, lại liếc sang những người khác bên cạnh đang sợ trước sợ sau, trực tiếp rút súng lục giắt bên hông Lý Trác Phong, chẳng cần ngoái đầu lại, "đoàng đoàng" hai phát nhằm về thi thể kia.

Mọi người vốn như chim sợ cành cong, đột nhiên Trần Nhiên nổ súng làm cả rừng ngay lúc ấy là một loạt tiếng hét thất thanh.

Âm thanh kinh hồn ấy xuyên qua rừng cây tăm tối không nhìn thấy biên giới, không biết đến nơi nào, lại vọng về, âm điệu tiếng hét biến đổi mang lại sự run rẩy ngấm vào linh hồn.

"Anh làm gì vậy hả? Anh ta còn sống mà..." Đồ Đan điên mất thôi, Trần Nhiên sao lại dám giết người chứ? Người đàn ông đó vẫn còn sống, đấy là một sinh mệnh đang sống sờ sờ!

Trần Nhiên là kẻ điên, kẻ điên hoàn toàn!

Trần Nhiên mặt lạnh chế giễu, ném khẩu súng trong tay lại cho Lý Trác Phong, người cũng đang bày vẻ mặt sợ sệt và hãi hùng, rồi cậu xoay người bước về phía thôn.

Trần Nhiên vừa di chuyển, mọi người lùi hết lại như chim sợ cành cong, nhường thành một con đường cho cậu.

Lúc trước bọn họ vẫn cho rằng Trần Nhiên khó hòa hợp, nói chuyện không xuôi tai, nhưng bây giờ bọn họ cũng có chung ý nghĩ với Đồ Đan. Đó chính là Trần Nhiên nhất định đã bị điên, cậu là một kẻ điên hoàn toàn!

Nhìn thấy Trần Nhiên ở xa tít, Đồ Đan chùi nước mắt trên mặt, không lo việc ngụy trang nữa, trong mắt chỉ toàn thù hằn, "Anh ta là kẻ điên, là một kẻ điên hoàn toàn đấy!"

Những người còn lại đều im thin thít, ít nhất tại giây phút này bọn họ đều tán thành với Đồ Đan.

"Cho dù người đó không còn cứu được nữa, Trần Nhiên cũng không cần phải giết anh ta. Đấy là người, một con người mà, sao Trần Nhiên lại giết người mà không lấy một lần chớp mắt chứ?" Đồ Đan gào, "Đã như vậy rồi, mấy người còn muốn đi theo anh ta, tin tưởng anh ta à?"

Lời của cô ta đổi lấy một khoảng lặng.

Tuy Trần Nhiên đích thực là kẻ điên, nhưng...

"Lẽ nào mấy người còn định chờ hắn giết tất luôn à?!" Hai tay Đồ Đan siết chặt thành nắm, đã đến lúc này mà những người này còn chưa thấy rõ hay sao?

"Sở dĩ người đàn ông đó vẫn còn sống là vì anh ta đã đẩy những người khác làm kẻ chết thay." Giọng nói trong trẻo không hợp với bầu không khí ngột ngạt đã phá vỡ màn độc thoại của Đồ Đan.

Mọi người đều sửng sốt, một lát sau mới phản ứng lại người vừa nói là Quả Đông.

Quả Đông rất ít khi mở lời ở thời điểm thế này, đây là lần đầu tiên.

Bị mọi người nhìn chăm chăm, Quả Đông hơi căng thẳng, cậu khều khều con thỏ của mình, "Máu trên người anh ta vẫn chưa khô, lại là người chết cuối cùng, hơn nữa khoảng thời gian chết cách những người khác rất dài. Dù anh ta không trực tiếp động tay, hẳn anh ta cũng gián tiếp lợi dụng cái chết của những người khác."

Mọi người nghe vậy, theo bản năng nhìn tới người đàn ông vừa bị Trần Nhiên nổ súng bắn chết, chỉ vội lướt qua bọn họ đã mau chóng chuyển tầm mắt đi, cảnh tượng đó bọn họ tuyệt đối không mong sẽ nhìn thấy lần thứ hai.

"Thế cũng không nên giết hắn!" Đồ Đan tức tối trừng mắt với Quả Đông, đến lúc này rồi mà Quả Đông lại còn đỡ lời Trần Nhiên.

"Vậy thì chúng ta nên nhìn anh ta chết dần trong đau đớn?" Quả Đông khẽ nghiêng đầu, đôi mắt trong veo và sạch sẽ, giọng điệu không phải đang oán giận gì cả, nhưng lời nói ra lại khiến Đồ Đan và mọi người nghẹn họng hết.

Nhất là Đồ Đan.

Cô ta siết chặt nắm tay, lườm Quả Đông một cách hung tợn.

"Và Trần Nhiên đã nói trước rồi còn gì, chỉ có tìm giày mới có thể rời khỏi đây." Quả Đông ôm chặt con thỏ của mình, những gì có thể nói Trần Nhiên đã nói rõ cả rồi cơ mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top