Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Phiền phức nhỏ thành tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Bông + Cookie Bunny

Beta: Cookie Bunny

------

Minh Trăn xoa xoa cằm của mình, trong lòng tủi thân: "Đối với A Trăn điện hạ không tốt."

Kỳ Sùng đưa mắt nhìn xuống nàng: "Không tốt chỗ nào?"

Minh Trăn khẽ tính toán: "Điện hạ không chơi với A Trăn, để A Trăn đi một mình, còn làm A Trăn đau....."

Dấu tay trên da thịt nàng mãi vẫn chưa hết, ửng đỏ một mảnh, càng nói Minh Trăn càng giận, nước mắt tuôn trào xuống, cầm khăn tay lau đi: "Hừ"

Kỳ Sùng giữ tay Minh Trăn lại, cầm lấy khăn của nàng lau một chút: "Được, đừng khóc. Con anh vũ này quá rêu rao, cô sẽ cho người mang trả lại cho Kỳ Thưởng, ngươi không thể giữ lại chơi được."

Kinh thành chỉ có một con vẹt ngũ sắc, ở trong tay Kỳ Thưởng, nếu để cho Minh Trăn mang về An Quốc Công phủ, chỉ sợ sẽ khiến người khác chú ý.

Vẹt ngũ sắc còn cao giọng kêu to: "Minh cô nương! Minh cô nương!"

Có lẽ Kỳ Thưởng đã dạy nó rất nhiều ngày.

Kỳ Sùng liếc thoáng qua con vẹt này một cái, có vẻ con vẹt cảm nhận được hình như Kỳ Sùng người này không dễ chọc, ba tiếng "Minh cô nương" kêu được một nửa liền ngậm lại.

Ồn ào.

Chẳng qua, Kỳ Thưởng xưa nay phong lưu, cho đến bây giờ các cô nương xinh đẹp bên người cũng chưa bao giờ thiếu, sợ là thấy Minh Trăn vừa đẹp lại dễ lừa, cho nên mới cầm cái gì may mắn đến để dụ dỗ Minh Trăn.

Minh Trăn không cam lòng: "Cái này cho ta, không được trả."

Kỳ Sùng nhéo nhéo chóp mũi Minh Trăn: "Của ngươi là của cô, những đồ vật này tất nhiên cũng thuộc về cô, trả về."

Minh Trăn từ đầu đã khóc đến chóp mũi đỏ hồng bị hắn nhéo lại càng đỏ.

Sau đó Kỳ Sùng ở một bên xem công văn, Minh Trăn liền sáp lại gần. Nàng thích làm phiền Kỳ Sùng lúc mà hắn đang bận việc, chỉ vào một dòng chữ hỏi Kỳ Sùng cái có nghĩa gì. Nếu Kỳ Sùng không trả lời, Minh Trăn sẽ liên tục hỏi bên tai hắn.

Quả thật là một cái phiền phức nhỏ thành tinh.

Minh Trăn thấy Kỳ Sùng viết chữ, cũng tự mình cầm bút chấm mực, ngồi một bên viết một chữ y hệt.

Đều viết chữ "được", nhưng có điều Kỳ Sùng đành dùng bút đỏ để phê, còn Minh Trăn là dùng bút mực. Kiểu chữ của Kỳ Sùng sắc bén, khí phách hào hùng, mấy năm nay lại càng thêm sắc sảo, Minh Trăn cũng không thể nói là bắt chước được giống mười phần, nhưng chín phần thì có thể.

Từ nhỏ nàng đã được chính Kỳ Sùng cầm tay viết chữ, từ thân đến tâm đều mang dấu vết của Kỳ Sùng, muốn viết chữ giống Kỳ Sùng cũng không khó.

Kỳ Sùng nhìn lướt qua.

Minh Trăn khẽ cười: "Có giống không?"

Kỳ Sùng nói: "Giống."

Chẳng qua chữ Minh Trăn viết là chữ thanh lệ nhỏ và nổi, mỗi một nét bút mềm mại như không có xương vậy, vẫn phải bắt chước theo kiểu chữ của Kỳ Sùng quả thật rất mệt.

Lý Phúc tiến vào dâng trà, vừa ngước mắt nhìn liền thấy Minh Trăn và Kỳ Sùng đang thưởng thức một cái quạt ngọc được đặt trên bàn, tiểu nha đầu còn nóng lòng muốn thử lưu lại chữ viết vụng về của nàng trên cây quạt đó, Lý Phúc đặt trà xuống: "Hôm nay trời đẹp, cô nương đi ra ngoài chơi một chút, bên ngoài có con khổng tước xòe đuôi màu lam, cô nương đi xem đi, bọn nha hoàn đang tụ tập một nhóm để nhìn, điện hạ đang bận, không nên quấy rầy."

Minh Trăn đột nhiên ôm lấy eo Kỳ Sùng, đem mặt vùi vào lồng ngực của Kỳ Sùng: "Ta không đi."

Bút trong tay Kỳ Sùng trượt xuống, lem ra giấy một mảng, lấy tay nàng ra: "Bướng bỉnh."

Lý Phúc dâng trà lên.

Minh cô nương hơi bướng bỉnh một chút. Còn không phải do Kỳ Sùng nuông chiều sao, nếu Kỳ Sùng nghiêm khắc trách cứ nàng một phen, tiểu cô nương chắc chắn sẽ vừa chạy vừa khóc, sau đó sẽ không bao giờ làm phiền hắn nữa.

Lý Phúc để trà xuống rồi đi ra ngoài, Minh Trăn nếm một ngụm, mày nhăn lại: "Lạnh, lại còn không có đường, vừa đắng vừa chát."

Trà này là chuẩn bị cho Kỳ Sùng, cho nên là trà lạnh, Kỳ Sùng không thích ngọt, người bình thường uống trà cũng sẽ không thêm một ít đường vào. Nhưng Minh Trăn thích ngọt như mạng.

"Ăn đường quá nhiều sẽ bị đau răng." Kỳ Sùng gõ một cái vào trán Minh Trăn, "Sau này ăn ít lại."

May là sớm muộn gì cũng phải đánh răng súc miệng, chấm cành dương liễu vào thuốc mỡ để vệ sinh, hàm răng của Minh Trăn mới trắng sáng như cũ.

Minh Trăn phủ nhận: "Mới không có."

Kỳ Sùng tách cánh môi của nàng ra, hàm răng trắng như ngọc, hai hàm trắng sáng, đôi môi màu anh đào mềm mại ướt át, nổi bật trên làn da trắng như tuyết, thuần khiết đẹp đẽ.

Minh Trăn thấy hắn nhất thời thất thần, khóe môi cong cong: "Điện hạ thấy rồi đó, không có đúng không?"

Kỳ Sùng ôm lấy eo nàng, đem nàng nàng đặt lên một cái nệm: "Ngồi yên."

Hắn uống ngụm trà, căn phòng vốn dĩ thoáng mát, trong thư phòng có mùi hương mát lạnh làm tỉnh táo tinh thần, nhưng bởi vì Minh Trăn ngồi bên cạnh, nên căn phòng lại có chút mùi hương thơm dịu.

Minh Trăn có mái tóc dài và dày, cho nên phải chải rất nhiều, tóc dài đến tận hông, nàng nghịch sợi tóc của mình, chỉ chốc lát sau đã dựa vào cái đệm ngủ.

Cửa sổ vẫn đang mở, gió bên ngoài thổi vào, mang theo khí lạnh của rừng trúc, thời gian buổi trưa khoan thai trôi qua hơn phân nửa. Bất luận trong triều đình hay ngoài triều đình, Kỳ Sùng đều phải duy trì trạng thái đấu đá lẫn nhau, trên có thiên tử, bên cạnh có huynh đệ, dưới có chư thần, mỗi người một ý, lòng dạ lại mang đầy âm mưu, có lúc muốn lấy mạng hắn, có lúc là muốn thu được một chút lợi từ người hắn, trên đời này trước sau cũng vì lợi ích cho bản thân.

Nói chung cũng chỉ có Minh Trăn là khác, hắn đặt một tay lên eo nàng, nhìn nàng từ một tiểu cô nương nói năng không rõ đã trưởng thành trở thành một thiếu nữ tài nghệ song tuyệt, bản thân hắn cũng từ thiếu niên lúc trước bốn bề thụ địch đã trở thành một nam nhân.

Có lẽ là cảm thấy lạnh, Minh Trăn rụt rụt người vào trong góc, Kỳ Sùng bế nàng lên, đặt xuống giường mình.

Trên chân nàng còn đôi giày thêu, đôi giày được thêu vài bông hoa thược dược, Kỳ Sùng cởi xuống cho nàng, nhét chân nàng vào trong chăn.

Minh Trăn có thói quen là luôn luôn nói mớ, ngủ say là lại lẩm bẩm gì đó, nhưng hôm nay lại không như thế, an an tĩnh tĩnh vùi mình trong chăn.

Anh vũ tất nhiên là sai người trả về.

Lý Phúc không để những người khác chạy vặt, bởi vì trả lại đồ vật, sợ rằng Kỳ Thưởng cảm thấy mất mặt, cho nên hắn phải tự mình đi.

Kỳ Thưởng ngồi dưới gốc cây hoa uống rượu, bên cạnh một công tử trẻ tuổi, Lý Phúc bước tới: "Lục hoàng tử, Trần công tử."

Trần công tử thấy người này có lễ độ, thân phận cũng không đơn giản, chỉ là không biết làm thế nào lại đi chung một hội với Kỳ Thưởng, có lẽ Kỳ Thưởng là một người thẳng thắn hào phóng, ai cũng có thể chơi được, Lý Phúc đánh giá từ trên xuống dưới một phen, sau đó nói: "Lục công tử, con vẹt này, điện hạ bảo nô tài mang trả cho ngài."

"A Trăn muội muội chơi chán rồi à?"

"Không phải ạ." Lý Phúc nói: "Khụ, Tần Vương điện hạ không thích loài vật nhỏ miệng lưỡi cứ líu ríu nói theo con người. Còn Minh cô nương — Lục hoàng tử điện hạ, Minh cô nương lớn lên xinh đẹp, được ngắm nhìn cô nương nhiều như vậy, ngài đừng chỉ nhìn mỗi nàng ấy, Tần Vương điện hạ sẽ không vui."

Con ngươi của Kỳ Thưởng xoay chuyển, lúc này mới phản ứng lại, bản thân đại khái đã làm cho Tần Vương hiểu lầm. Hắn làm trò cho Minh Trăn vui vẻ vì ý định ban đầu là để lấy lòng Tần Vương.

Có điều — gái lớn gả chồng, bản thân Kỳ Thưởng không phải là một mẫu người yêu tốt đẹp gì, nhưng vẻ ngoài hay gia thế thì đều là hạng nhất, huynh trưởng của mình không đến mức đặc biệt cho người mang đồ vật gì đó trả về chứ?

Lăn lộn ở tình trường lâu như vậy, Kỳ Thưởng chính là một tay lão luyện.

Hắn ho khan một tiếng, ý bảo Trần công tử ở bên cạnh lui ra. Sau đó mới hỏi Lý Phúc: "Nói thật cho ta biết, có phải hoàng huynh thích A Trăn đúng không?"

Vẻ mặt Lý Phúc tái lại: "Nô tài.... Nô tài không biết."

Kỳ Thưởng cười nói: "Ngươi không biết? Ngươi là người ở gần hoàng huynh nhất, nói cho bổn hoàng tử biết, nếu không sau này, bổn hoàng tử vô tình lại gần A Trăn cô nương, chọc cho hoàng huynh bất mãn, tình cảm huynh đệ chẳng phải là sẽ bị ảnh hưởng sao?"

"Ai, người đừng uy hiếp nô tài." Mặc cho việc lớn nhỏ, riêng tư hay không riêng tư, chỉ cần là chuyện của Kỳ Sùng, nếu không có sự cho phép của Kỳ Sùng, Lý Phúc cũng không hé nửa lời, có thể ở bên Kỳ Sùng hầu hạ lâu như vậy, bản lĩnh để bảo toàn sinh mạng của mình hắn vẫn phải có, "Điện hạ thông minh hơn người, bản thân ngài ấy cũng đã nói rõ ràng. Huống hồ, Tần Vương có lòng dạ bao dung, tình cảm huynh đệ với ngài lại càng thâm sâu, sao có thể bởi vì một chút việc mà bị ảnh hưởng?"

Kỳ Thưởng biết Lý Phúc này đã thành tinh, hắn đưa một nắm dưa vàng tử thưởng cho: "Tốt lắm, ngươi quay về đi."

Sắc trời vừa tối, Lý Phúc đã nhanh chóng trở về.

Kỳ Thưởng tiếp tục trêu đùa con vẹt.

Lý Phúc còn nhớ đến sự tình của Minh Trăn, mấy ngày nay, sắp phải đưa Minh Trăn trở về An Quốc Công phủ, nghe nói Dư Trúc ở bên kia cũng rất nôn nóng, sợ chậm trễ sẽ không thể ăn nói với AN Quốc Công.

Hai nha hoàn Thiên Cầm và Tân Dạ cũng đi theo, nói là do Dư Trúc mua, hai nàng ta cũng có chút bản lĩnh, có thể bảo vệ Minh Trăn an toàn.

Những thứ như quần áo trang sức gì đó đều không thể mang theo, kể cả các tiểu thư khuê các trong kinh thành cũng hiếm khi thấy Minh Trăn ngày thường sử dụng những thứ đó, nhưng mang về cũng quá rêu rao, chỉ sợ sẽ đem đến phiền phức. Vào mùa hè Minh Trăn rất thích mặc y hục vải dệt, mùa thu thì thích mặc đồ gấm, mà phụ nhân có tay nghề tinh xảo phải mất ba tháng mới có thể làm ra được một bộ, còn khỏi phải nói đến các loại trang sức khác.

Điều Lý Phúc lo lắng nhất là, Minh Trăn ở Tần Vương phủ lâu rồi, chỉ sợ khi quay về An Quốc Công phủ, trên có mẹ cả La thị thì vừa khôn khéo vừa tài năng, lại thêm các tỷ tỷ không có quan hệ tốt, liệu có thể bị bắt nạt hay không.

Trong khoảng thời gian này, nhân lúc vẫn chưa phải trở về, Lý Phúc muốn Tân Dạ các nàng biết toàn bộ thành viên trong An Quốc Công hủ, để cho các nàng nói lại cho Minh Trăn, chớ để đến lúc đó lại nói sai lời gì.

An Quốc Công phủ cũng biết được tin tức Minh Trăn sắp về. Mới đầu là Minh Nghĩa Hùng nói La Thị sắp xếp một cái sân để cho A Trăn ở, nhưng lại có người nhiều chuyện đi nói cho Minh Huệ.

Minh Phù đã lấy chồng, nhưng Minh Huệ thì vẫn chưa, nàng ta vừa mới đính được mối hôn sự không tệ, đối với Minh Trăn trong trí nhớ của Minh Huệ cũng không quá sâu sắc, hình như là một tiểu nha đầu vụng về xinh đẹp.

Nha hoàn bên dưới đều đang nói: "Một công tử họ Ôn nhiều lần đến đây, nghe nói lão gia có ý định gả Cửu tiểu thư cho hắn. Tuy rằng gia cảnh bần hàn nhưng Ôn công tử này lại là người thông minh có ý chí cầu tiến, Cửu tiểu thư ở trong thôn trang nhiều năm như vậy, phơi nắng phơi sương nói không chừng đã trở thành một nha đầu thôn dã rồi, hơn nữa trời sinh ngốc nghếch, không có chút dáng vẻ nào của tiểu thư khuê các, thật là tiếc cho vị Ôn công tử này."

Minh Huệ đắc ý dào dạt: "Tiếc cho hắn làm gì? Hắn thấy sang bắt quàng làm họ còn không phải vì tiền đồ hay sao? Bằng không làm sao có thể nguyện ý cưới một nha đầu ngốc ở nông thôn, kết thân với nhà chúng ta cũng là tiện nghi cho hắn. Hai ngày trước hắn gặp ta, muốn nói chuyện với ta, bộ dạng nịnh nọt, ta liền không để ý đến hắn, cũng vừa vặn xứng với A Trăn."

La thị không thích Minh Trăn, thử tính một chút phân lượng của Minh Trăn trong lòng An Quốc Công, cho nên sắp xếp cho Minh Trăn một cái viện vắng lặng, tuy rằng viện đó nhỏ, nhưng cũng sạch sẽ gọn gàng, đồ vật bên trong lại kém hơn một chút những cái bình thường Minh Trăn hay dùng một chút.

Minh Nghĩa Hùng cũng viết thư thúc giục Dư Trúc hai lần, Dư Trúc vẫn luôn báo là sắp về sắp về.

Hết chương 22.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top