Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Liếm máu trên mũi đao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cookie Bunny - Hìnᕦ(ಠ_ಠ)ᕤ

Beta-er: Cookie Bunny

------

Giờ cơm tối, mọi người ngồi quanh cái bàn.

Minh Huệ lén xoa xoa hai tay nhìn Minh Trăn một cái.

Minh Trăn đã sớm thay sang bộ y phục khác, màu sắc của bộ y phục lộ ra gương mặt ngọc tuyết trong sáng lại càng trông đáng yêu của cô bé. Không thể để cho An Quốc Công phu nhân La thị nhìn thấy bộ dáng chật vật thảm hại của Minh Trăn, Minh Huệ rốt cuộc cũng có vài phần không phục.

Hiện giờ, nữ hài tử của các danh gia vọng tộc đều có thể đọc sách, hôm nay là ngày Minh Huệ nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đến học đường, trời còn chưa rõ đã phải thức dậy, rửa mặt chải đầu một hồi. Nàng ta chán ghét việc này, chỉ là nữ tử nhà người ta đều đi, Minh Huệ cũng không thể không đi.

Nghĩ đến Minh Trăn mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ ở nhà, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, không cần học cầm kỳ thi họa, cũng không cần phải so đo ganh đua với những nữ hài tử khác, trong lòng Minh Huệ lại buồn bực một trận.

Minh Trăn ngoan ngoãn cầm bát, gắp món ăn ở trước mặt nàng ta. Minh Huệ cố ý gắp một đũa thịt đặt vào trong bát Minh Trăn, "Muội muội ăn nhiều thịt một chút, đây là thịt thỏ kho tàu, ăn rất ngon."

Tay Minh Trăn run run, không còn bụng dạ ăn uống.

Nghĩ đến thỏ con của mình, đôi mắt của Minh Trăn lập tức đỏ lên.

Minh Huệ cười hì hì nói: "Muội muội còn chưa đọc sách tập viết, có biết chữ 'con thỏ' viết như thế nào không?"

Minh Trăn lắc lắc đầu.

Ngón tay tinh tế non mịn của Minh Huệ viết vài nét, "Muội xem, viết như này này."

La thị ở một bên cười nói với Minh Nghĩa Hùng: "Lão gia, người xem tỷ muội hai người chơi với nhau vui vẻ chưa kìa. Cơm cũng nguội rồi, A Trăn, đừng chỉ lo nghe tỷ tỷ con nói chuyện, mau ăn cơm đi."

Minh Trăn nhìn món thịt thỏ kho tàu thơm nức mũi kia nhưng lại chẳng có tí khẩu vị gì, đôi đũa lấy một miếng cơm, đưa lên miệng, "Con no rồi."

"Sao lại không ăn hết?" Minh Huệ thấy miếng thịt thỏ mình gắp cho Minh Trăn cũng không cắn miếng nào, "Bình thường A Trăn ăn nhiều như vậy, hôm nay không thoải mái sao?"

Minh Trăn khẽ lắc đầu, rồi truyền nha hoàn dâng trà, uống một ngụm nước, "A Trăn muốn về."

Minh Nghĩa Hùng nhìn tiểu nha đầu này một cái, Minh Trăn tuổi còn nhỏ, nhưng lại có gương mặt xinh đẹp khó cưỡng, lúc này đã bắt đầu thấy được dáng vẻ khi lớn lên.

Bộ dáng của tiểu cô nương xinh xắn, so với nương nàng trước đây thì càng diễm lệ hơn vài phần. Bởi vì đứa trẻ vẫn còn mũm mĩm, chưa nhìn rõ được về sau gương mặt này sẽ nảy nở như thế nào.

Chẳng qua là, nhìn đôi mắt cái mũi này lại chẳng hề giống với Lan Cơ, nhất là ánh mắt, đôi mắt của Lan Cơ thuở niên thiếu là đôi mắt phượng, Minh Trăn lại có đôi mắt to, làn da khi sương đấu tuyết [1], so với Lan Cơ còn trong sáng hơn vài phần.

[1]: "Khi sương đấu tuyết": làn da 'bắt nạt sương, sánh với tuyết'. Ở đây hiểu là làn da trắng hơn tuyết hơn sương.

Tính tình cũng không giống Lan Cơ.

Minh Nghĩa Hùng cảm thấy cô đơn một chút. Đầu óc của A Trăn có vấn đề, tính cách cũng sẽ không giống bất kì một người nào.

Chờ khi Minh Trăn rời đi, Minh Nghĩa Hùng mới nói với La thị: "A Trăn phản ứng chậm chạp, thân thể yếu kém, không thích hợp nuôi dưỡng ở trong công phủ."

La thị ôn hòa cười cười, "Đứa nhỏ của nhà chúng ta, cũng không thể đưa đi, người nào cũng là hòn ngọc quý trên tay lão gia, đều nên được nuôi dưỡng thật tốt."

Sự tôn trọng Minh Nghĩa Hùng dành cho La thị nhiều hơn cả tình yêu, hai người tương kính như tân, có một số việc, Minh Nghĩa Hùng cũng sẽ thương lượng với La thị một chút.

Suy nghĩ một lúc, Minh Nghĩa Hùng nói: "Những đứa trẻ được nuôi trong thôn trang ở nông thôn đều khỏe mạnh, ta muốn đưa A Trăn đến thôn trang."

'Bang' một tiếng, miếng thịt đầu sư tử bị kẹp trong đôi đũa của Minh Huệ rơi vào trong bát, nàng ta không thể tin được vào lỗ tai của mình, trong nháy mắt vừa mừng vừa sợ. Đây là thật sao? Phụ thân muốn đưa đứa ngốc Minh Trăn này ra ngoài, đưa đến thôn trang?"

Ở trong thôn trang dưỡng vài năm, Minh Trăn chắc chắn sẽ trở thành một đứa không khác gì dã nha đầu ở nông thôn. Đối với gương mặt xinh đẹp của Minh Trăn, Minh Huệ vô cùng ghen tị, sau khi đưa Minh Trăn đi, phủ An Quốc Công sẽ không còn cô nương nào có thể lấn át nàng ta được nữa.

Đôi mắt của Minh Huệ xoay chuyển loạn lên, không giấu được niềm vui sướng của mình.

La thị liếc mắt cảnh cáo nhìn nàng một cái.

Minh Huệ lập tức cúi đầu xuống ăn cơm.

La thị nói: "Thế này sao được? Rời nhà xa như vậy, ta cũng không nỡ."

"Chuyện này đã quyết định rồi, thôn trang đã mua xong từ hai ngày trước." Minh Nghĩa Hùng nói, "Nha hoàn bà tử cũng đã mua xong, chỉ cần đưa A Trăn đến đó là được."

Tuy rằng kính trọng vợ cả của mình, nhưng trong chuyện này, Minh Nghĩa Hùng cũng không yên tâm giao cho La thị làm. Tất cả người đi theo đều là mới mua về, không phải người La thị xếp vào. Như vậy, tôi tớ đều nghe lệnh của Dư Trúc an bài, sẽ không làm ra chuyện mưu hại sau lưng tiểu thư.

La thị đành phải gật đầu, "Nếu lão gia đã quyết định xong rồi, vậy cũng chỉ có thể như thế thôi. Bình thường ta sẽ phái thêm người đi nhìn A Trăn một chút, ngàn vạn lần không được để đứa nhỏ bị ủy khuất."

Minh Nghĩa Hùng phân phó nói: "Nhớ chuẩn bị cho nó thêm vài bộ quần áo."

"Lão gia yên tâm, gần đây nhóm ma ma mới may quần áo mùa đông, ta sẽ đưa cho A Trăn mang theo." La thị nói: "Khoảng thời gian trước ta còn làm hai cái khóa trường mệnh, Huệ Nhi một cái, cái còn lại là cho A Trăn."

Tác phong làm việc của La thị sẽ không làm Minh Nghĩa Hùng lo lắng, mọi chuyện đều làm vô cùng gọn gàng lưu loát. Cũng bởi vì La thị quản gia có tiếng nên những năm gần đây, Minh Nghĩa Hùng cũng chiếu cố nhà mẹ đẻ của bà.

Ngày hôm sau Minh Trăn mới biết được chuyện này, tiểu cô nương ngồi một mình trong phòng, nhìn từng chiếc lá của cây đào bên ngoài cửa sổ rơi xuống, Minh Trăn đang say mê đếm xem có bao nhiêu lá cây rơi xuống, bé cũng không biết được là có bao nhiêu, đếm đến đếm đi liền bị cắt ngang.

Nghe được tiếng bước chân sau lưng, Minh Trăn quay đầu lại, chỉ cần nhìn màu sắc cùng hoa văn trên y bào, Minh Trăn liền biết là An Quốc Quốc Công đến đây.

Bé nhảy từ trên tháp xuống, "Phụ thân!"

An Quốc Công xoa xoa đầu Minh Trăn, "Bé ngoan!"

Minh Trăn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, "Khi nào ca ca trở về ạ?"

Thỏ con của bé còn đang ở trong tay ca ca.

An Quốc Công cho rằng người Minh Trăn nói đến là mấy ca ca dòng thứ, ông nói: "Buổi tối sau khi học xong sẽ trở về. A Trăn, hôm nay phụ thân cho người đưa con đi đến một nơi chơi rất vui, sau khi đi con nhất định phải ngoan."

Minh Trăn nghe không hiểu lắm ý của An Quốc Công, thấy người lớn nói gì, bé liền gật đầu theo.

An Quốc Công nói: "Tóc A Trăn rối rồi, đi lấy lược đến đây, phụ thân chải giúp con."

Minh Trăn chạy lon ton đến bàn trang điểm cầm lấy một chiếc lược gỗ đào, đem lược đặt vào tay An Quốc Công.

An Quốc Công tiếp nhận lấy chiếc lược gỗ, để Minh Trăn ngồi ở đằng trước mình, ông thả búi tóc của tiểu nha đầu xuống, tay đặt trên đầu bé mà sờ sờ.

Tướng mạo của Minh Trăn rất đẹp, mái tóc dày đen nhánh, bàn tay thô ráp của An Quốc Công xoa xoa đầu bé một vòng, vẫn chưa nhận thấy điều khác thường.

Ông khẽ thở dài một tiếng, chải tóc cho Minh Trăn rồi tùy tiện buộc lại.

Minh Trăn đã bất tri bất giác dựa vào chân của An Quốc Công ngủ mất.

An Quốc Công nhìn vẻ mặt khi ngủ của Minh Trăn, trong đầu không tự giác mà hiện lên lời nói năm đó của Lan Cơ: "Quá thông minh cũng không tốt, lớn lên sẽ là tai họa. Cứ để nó cơm áo vô ưu, ngốc ngốc nghếch nghếch sống cả đời lại không thể tốt hơn được nữa."

Với năng lực của An Quốc Công, bình an nuôi lớn Minh Trăn cũng không khó.

Ở thôn trang vài năm, chờ dến khi cập kê lại trở về, An Quốc Công tự mình chọn lựa một người trẻ tuổi thành thật trung hậu, gia phong trong sạch để Minh Trăn gả cho thiếu niên trung trực này, bình bình đạm đạm trả qua hết đời, không thể không tốt hơn.

Đến khi Minh Trăn tỉnh lại, bé đã ở trên xe ngựa, nhìn thấy hoàn cảnh lạ lẫm, Minh Trăn có chút sợ hãi, lại không dám phát ra âm thanh, chỉ có thể yên lặng lau nước mắt.

Đến lúc chạng vạng, thời điểm tới thôn trang, Dư Trúc vén màn xe lên, để ma ma bế Minh Trăn đang ngủ say thì mới phát hiện đôi mắt của tiểu nha đầu đã khóc đến sưng đỏ.

Dư Trúc cũng không phải không có con cái, hắn có đại nhi tử tuổi tác không sai biệt lắm với Minh Trăn, ba tháng gặp một lần. Nhìn thấy Minh Trăn khóc thảm như vậy, Dư Trúc đột nhiên lại nhớ đến hài tử của mình.

Hắn nửa ngồi xuống, "Tiểu thư đừng khóc, người hiện tại đã có chỗ ở mới. Có phải là nhớ thỏ con không? Thỏ con của người ở ngay chỗ này."

Minh Trăn khóc thút tha thút thít, bé lau nước mắt, khóc nấc lên một cái, "Thật, thật không?"

Dư Trúc gật gật đầu: "Đương nhiên là thật."

Thôn trang rất sạch sẽ, nơi này dân phong thành thật chất phác, thấy Dư Trúc liền gọi một tiếng "Dư gia".

Mãi đến sau khi nhìn thấy thỏ con, Minh Trăn ôm chặt lấy thỏ con, quên hết những sự việc kia lên chín tầng mây.

Thời điểm còn ở An Quốc Công phủ, Minh Trăn không thân thiết với người khác, cũng không có người làm cho bé cảm thấy rất lưu luyến.

Chỉ là vì mới đến, buổi tối Minh Trăn ngủ một mình, nha hoàn đều ở bên ngoài, bé vô cùng sợ hãi, ở trên chiếc giường nhỏ trộm khóc.

------

Mấy ngày sau, trong Tần vương phủ.

"Lấy bao nhiêu ?"

Đối mặt với câu hỏi bâng quơ của Tần vương, ám vệ thân thể run rẩy, âm thanh hắn cũng run run: "80 vạn lượng bạc trắng."

Lý Phúc ở bên cạnh căn bản không dám phát ra âm thanh, yên lặng châm trà cho Tần vương.

Đầu năm nay có hai cung điện xảy ra hỏa hoạn, nhất định phải tu sửa xây lại, phụ trách vận chuyển những phần gỗ to chính là Vũ Văn Thần, cũng chính là tam cữu của Tần vương. Vũ Văn Thần làm trung gian kiếm lời vào túi tiền riêng, tham ô 80 vạn lượng bạc trắng.

Việc này nếu như bị đám quý phi của một đảng tố giác lên, ắt sẽ ảnh hưởng đến Kỳ Sùng.

Kỳ Sùng híp mắt: "Vũ Văn Thần...."

Hắn trời sinh thô bạo lạnh nhạt, cũng không phải là người để tâm đến huyết thống huống chi là tình người, đối với hoàng đế có quan hệ phụ tử với hắn còn động sát tâm, thì đối với những người khác sẽ càng không lưu tình.

Nhưng trước mắt vẫn chưa thể giết tên rác rưởi Vũ Văn Thần này, hắn trước tiên chỉ có thể giúp Vũ Văn gia, đem chuyện này giá họa cho một đảng quý phi.

Kỳ Sùng trời sinh am hiểu đùa bỡn nhân tâm, đối với hắn đổi trắng thay đen tính kế đối thủ không phải là chuyện khó.

Kỳ Sùng ngày đêm bước đi trong những toan tính âm mưu, liếm máu trên mũi đao, tính cách đã sớm vặn vẹo từ lâu.

Chỉ là từ trước đến nay hắn che giấu vô cùng tốt, trong mắt người ngoài, Kỳ Sùng vẫn luôn là Tần vương Điện hạ uy nghiêm lại cao quý, không nhìn ra nửa phần máu tanh ô uế.

Chờ ám vệ lui xuống, Lý Phúc nói: "Ngày mai còn phải gặp ba vị đại nhân, bọn họ gộp lại cũng lên đến 200 tuổi, mấy lão già này người trước so với người sau lại càng khó đối phó hơn, Điện hạ, người cứ nghỉ ngơi trước đi."

Chờ Kỳ Sùng đi nghỉ ngơi, Lý Phúc thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lui xuống.

Vừa vặn lúc đi ra liền thấy Dư Trúc.

Dư Trúc thi lễ với Lý Phúc: "Lý công công."

Lý Phúc liền nói: "Điện hạ đã đi nghỉ rồi, có chuyện gì thì nói cho ta biết, ngày mai ta sẽ nói cho ngài ấy."

Dư Trúc nói: "Cũng không có chuyện gì, chỉ muốn báo cho điện hạ một tiếng, ta mới đưa cho Minh tiểu thư một con thỏ con, nàng rất vui vẻ, vẫn luôn nhờ ta nói cảm ơn với điện hạ."

Lý Phúc lắc đầu: "Điện hạ một ngày trăm công nghìn việc, chút việc nhỏ này không cần phiền người."

Nói được một nửa, hai mắt Lý Phúc đột nhiên sáng lên.

Gần đây tâm trạng của Tần vương không tốt, ai nấy đều lo sợ bất an, chỉ sợ chọc phải vị sát thần này rồi bị chém đầu.

Lý Phúc luôn muốn dùng thứ gì đó để lấy lòng vị chủ tử này.

Do dự một lát, Lý Phúc nói: "Ngươi có thể thần không biết quỷ không hay mà mang tiểu nha đầu đó đến Tần vương phủ để làm cho Tần vương điện hạ vui vẻ được không?"

Tựa như nuôi một con thỏ con vậy, Tần vương có thể sẽ cảm thấy vui.

Dư Trúc nói: "Được thì được, tất cả mọi người trong thôn trang đều nghe lệnh ta. Chỉ có điều, cô nương này là nữ nhi của An quốc công —"

"Điện hạ của chúng ta sợ ông ta?" Lý Phúc nói: "Lôi kéo người không thành thì sau đó Điện hạ đều sẽ trừ khử. Nói không chừng là tiểu cô nương này có phúc khí, làm cho Điện hạ vui vẻ, nhận Điện hạ là cha nuôi, Điện hạ sẽ tha mạng cho nàng và người cha ngu dốt của nàng một mạng."

Dư Trúc liếc mắt nhìn Lý Phúc một cách quỷ dị, Lý Phúc thật sự làm cha nuôi đến nghiện rồi, nhận mười đứa con nuôi chưa đủ, còn muốn Điện hạ cũng học theo hắn làm cha nuôi gì đó.

.....Nhưng Điện hạ cũng không phải là công công, có thể tự làm cha vì cái gì mà phải làm cha nuôi chứ.

Hết chương 7.

------

Đôi lời của Cookie Bunny: Hôm nay đăng trước 1 chương nha, mai tui beta kịp 4 chương còn lại thì tui sẽ đăng luôn nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top