Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 202: Người tự dâng đến cửa, ngu sao không đánh (1)

Quả nhiên chiêu này vô cùng hiệu quả, thành công đánh trúng chỗ đau của Vân Ưu Liên.

Khuôn mặt tinh xảo của ả lập tức biến hóa. Vào phủ đã được ba năm, ngoài mặt dù rất được Mặc Liên Thành sủng ái, nhưng đằng sau đó, ngay cả chạm hắn cũng chưa từng chạm đến ả, đây là sự sỉ nhục đến mức nào? Chuyện này, từ trước đến giờ nàng vẫn không dám kể với ai, cũng không để truyền ra ngoài, cho dù là bị đánh vỡ mồm cũng phải nuốt vào cùng với máu.

"Kính Tâm! Tiễn khách." Khúc Đàn Nhi hướng ra ngoài hô một tiếng.

Chỉ là, qua nửa ngày cũng không thấy Kính Tâm đáp lại. Nàng không khỏi nhíu mài. Đã xảy ra chuyện gì? Kính Tâm vì sao không hầu ở bên ngoài?

Vân Ưu Liên sắc mặt u ám, chân bước chậm rãi hướng đến gần bên giường, "Vương Phi, ngươi đang uy hiếp ta?"

"Nếu ngươi nghĩ như vậy, thì cứ cho là như vậy. Nhưng mà, cho dù bản vương phi uy hiếp ngươi thì có làm sao? Chỉ bằng ngươi? Chỉ dựa vào cái vỏ bọc sạch sẽ của một Câu Lan Viện trong hầu phủ kia. Ngươi còn ảo tưởng sẽ được Vương gia sủng ái? Quả thực là si tâm vọng tưởng." Khúc Đàn Nhi cười nhạt, đối với chuyện Vân Ưu Liên tiến lại gần, không hề có chút hồi hợp, trái lại lời lẽ nói ra càng cay độc.

Nếu đã không thể tránh khỏi, vậy thì không cần phải tỏ ra yếu thế để người khác trèo lên đầu lên cổ nữa.

Nàng ngược lại là muốn nhìn thử một chút, xem Vân Ưu Liên có thực sự dám đụng tới nàng hay không?

Cho dù nàng là nữ nhân không được sủng ái, nhưng cũng đường đường là một Vương phi. Chưa nói đến chuyện gần đây người tên Mặc Liên Thành kia có chút thất thường với nàng. . . xem như hắn không đứng về phía nàng, chắc cũng sẽ không đi giúp Vân Ưu Liên.

"Ta nghe không hiểu người đang nói gì?" Hai mắt Vân Ưu Liên lấp lóe, hết chuyển lại chuyển. Cánh tay vừa định giương lên trong tay áo, lại run rẩy buông xuống. Đó là một nỗi đau khác của ả, xuất thân từ thanh lâu, lúc nào cũng lo sợ người ngoài phát hiện quá khứ của mình, càng sợ Mặc Liên Thành nhìn thấu mục đích lúc đầu vào trong Vương phủ của nàng.

Nhưng mà, một nam tử thần thái như thiên tiên như vậy, có nữ nhân nào sẽ không động tâm chứ?

Vân Ưu Liên nàng cũng không ngoại lệ, vô thanh vô thức đã hãm vào thật sâu, đến nỗi đã không còn đủ tỉnh táo.

Editor: Lily073

"Ngươi không thắc mắc làm sao Bản vương phi biết được chuyện này à? Trong mắt người ngoài, ta là do Khúc phủ đưa vào, Khúc phủ là người của ai? Chắc trong lòng ngươi tự rõ. Dám động đến Bản vương phi, ngươi quả thật không muốn sống!"  Khúc Đàn Nhi lại đột nhiên hung hăng giơ chân lên, hướng thẳng đến người nàng ta mà đá một cái.

Bốp!

"Á"

"A! . . ."

Hai tiếng kêu thảm của hai nữ nhân gần như vang lên cùng một lúc.

Khuôn mặt nhỏ của Khúc Đàn Nhi vặn vẹo, rầu rĩ đến mức muốn đập đầu vào tường, đã làm động đến vết thương ở chân. Nàng chưa từng nghĩ tới, bản thân mình sẽ có một ngày khổ sở như vậy. Vốn định nhấc cái chân lành lặn kia, nhưng đại não nhất thời không theo kịp, thành ra theo phản xạ xúc luôn cái chân đang bị thương. Đúng là tự tạo nghiệt không thể sống nha...

Thời khắc cao trào như vậy, mà còn dùng sai chân cho được, thiệt quá mất mặt, nhục quá xá nhục!

"Khúc Đàn Nhi, ngươi dám đá ta? !" Vân Ưu Liên sau khi kêu thảm một tiếng, cũng hàng thật giá thật ngã ngồi trên đất, gương mặt so với nàng còn vặn vẹo hơn, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Khúc Đàn Nhi, trong mắt hỏa khí, cùng hận khí bắt đầu nồng đậm

"Đá ngươi thì sao? Ngươi sẽ đi cáo trạng à?" Nói đùa, nghĩ Khúc Đàn Nhi nàng dễ khi dễ sao?

Người tự dâng mình đến cửa, ngu sao không đánh.

Bất thình lình, Khúc Đàn Nhi cười gằn một tiếng. Bỗng nhiên đứng lên nhào tới Vân Ưu Liên, nhấc cổ áo ả ta, tiếng cười càng làm cho người ta cảm thấy quỷ dị "Nếu đã muốn chơi, không bằng chơi lớn một trận. Ta là loại người thích sự kích thích nha"

Vân Ưu Liên bị khí thế của Khúc Đàn Nhi đè ép, lập tức trở nên yếu thế, lửa giận nhất thời không thể phát tác "Ngươi..... ngươi muốn làm gì?"

Lời vừa dứt ."Bốp!"

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, Khúc Đàn Nhi chỉ đơn giản giơ tay, lập tức đánh xuống, một bạt tay rơi ngay vào mặt Vân Ưu Liên.
Bốp!

Sau đó, lại một bạt tay khác giáng xuống.

------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top