Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 213: Mùi vị... không được tốt lắm(1)

Cửa phòng đóng lại, cấm người ngoài bước vào.
Một tốp người lo lắng động tĩnh người bên trong, cũng chỉ có thể im lặng chờ.
Trong phòng, Khúc Đàn Nhi ngồi trên giường, hơi tựa vào vai Mặc Liên Thành, cau chặt đôi mi thanh tú, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy.

Đáng chết! Thật thật...

Khóe miệng khẽ động, nàng thật... ..Thật đói!

Cái tên Mặc Liên Thành nói nàng phải giả sao cho giống một chút, nên để nàng nhịn ăn.

Không bao lâu sau...

Trong phòng truyền ra tiếng Mặc Liên Thành gầm thét: "Ngươi chỉ cần nói cho Bản Vương biết, có thể rút ra hay không?

Đại phu trả lời: "Bẩm Bát Vương Gia, mũi tên trên vai Vương phi cắm vào quá sâu, tiểu nhân chỉ sợ. . ."

"Đáng chết, nếu ngươi không thể rút ra, vậy giữ ngươi lại có ích gì?"

"Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết. Xin Vương Gia tha mạng ...!..."

Từ động tĩnh truyền ra bên trong phòng có thể suy đoán, hẳn là Vương Phi bị thương quá nặng, khiến đại phu bất lực. Vương Gia tức giận nên đả thương đại phu. . . thật không khỏi làm người ta lo lắng cho tính mạng của Vương phi, lần này chắc khó giữ.

"Cút ra ngoài." Vương Gia dường như đã hết nhẫn nại.

"Tiểu nhân cáo lui." Sau câu nói đó, mọi người nhìn thấy đại phu lộn nhào trốn ra khỏi phòng.

Trong phòng.

"Khụ khụ." Khuôn mặt nhỏ của Khúc Đàn Nhi nghẹn đến đỏ bừng vì. . . nén cười.

Editor: Lily073

Nàng muốn cười mà không thể cười, tương đối khó chịu, chỉ có thể phát thành tiếng ho nhẹ ra bên ngoài.

Vừa rồi giọng nói phẫn nộ cực điểm của Mặc Liên Thành phát ra, nếu mọi người nhìn thấy tư thế lười nhác cùng gương mặt tỉnh như ruồi của hắn bây giờ đang thong thả mà phun ra những câu vô cùng lo lắng, sốt ruột, không khỏi cảm thấy có chút kinh dị! Sao lại có người có thể đạt đến cảnh giới diễn suất cao siêu như vậy, tuyệt đối trời sinh ra để làm minh tinh mà. Nàng phát hiện ra hắn quả thật là một tài năng nha, nhân tài a nhân tài a!

"Muốn cười thì cười đi..."

"Tốt! ha...ưm" Khúc Đàn Nhi vừa định cười thành tiếng.

Nhưng không ngờ đôi môi kiều diễm bị ngăn lại.

Nàng không khỏi mở to hai mắt kinh ngạc, không thể tin được. Nàng trừng to mắt nhìn gương mặt đang phóng đại trước mặt mình.

Hắn, hắn, hắn...

Tên Mặc Liên Thành này, vậy mà dám đánh lén nàng? Thừa dịp không chú ý lại cúi xuống hôn môi ngta. Hơn nữa, còn vô cùng bá đạo, chà xát, cắn xé, trêu chọc, lại tinh tế thưởng thức, lưa luyến không đường về.

Đột ngột, nàng há miệng cắn nhẹ!

Mặc Liên Thành bị đau, khẽ nhíu mày, không tình nguyện mà kết thúc nụ hôn này. Nhìn chằm chằm cánh môi bị bản thân hôn đến nỗi hơi sưng đỏ, không chút xấu hổ mà liếm liếm môi. cười nhạt một tiếng "Mùi vị... không được tốt lắm."

"Ngươi... Cút cho lão nương!"

Khúc Đàn Nhi cắn răng mắng chửi, tức muốn phát điên. chiếm tiện nghi của nàng, còn dám nói không được tốt lắm? Vừa định phát tác, lại phát hiện trong phòng còn có những người khác tỷ như Kính Tâm.... Khuôn mặt nhỏ lập tức hồng lên đến mang tai. Chuyện này... cái tên này, hắn căn bản không biết chữ "ngại" viết như thế nào mà!!! Da mặt này cũng không có dày như hắn, tay nhỏ lặng lẽ duỗi về phía hông Mặc Liên Thành, hung hăng cấu một cái, mặt thì cười đến vô cùng dịu dàng: "Vương Gia, vậy còn cái này thì thế nào?"

"Ừm, vô cùng... mê hồn."

"?!..." nàng muốn phun máu

Khúc Đàn Nhi lần này thừa nhận bản thân bại trận.
------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top