Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 223: Quả nhiên, tên Thập Tứ này cũng không phải người tốt lành gì! (2)

 Tâm sự mỏng của bạn Editor:

Có lòng trồng hoa, hoa không nở

Vô tâm cắm liễu, liễu lại xanh.... \TT_TT/

Chính là nỗi lòng của ta a.... Vốn định phát triển 1 page fb để edit nhiều truyện hay chia sẻ với mn, trang wattpad chỉ là phụ thôi. Nhưng không ngờ... Fb lại không có tương tác :(. Dù sao cũng cám ơn mn vì mấy tháng nay tình trạng ra chậm như rùa bò vẫn ủng hộ ta nhaaaa....

Bắt đầu từ chap này, để  đẩy nhanh tiến độ ta sẽ thỉnh thoảng viết tắt tên 2 NV chính nha các nàng. Chịu khó nha, thử vài chap xem sao, nếu khó đọc quá thì báo ta ha.
Chap này tặng riêng cho các bạn bên fb nên post fb trc nha <3

-------------Hết tâm sự--------- vô truyện nhanh cho ngta đọc >"<-------------

NOTE: 

MLT: Mặc Liên Thành

KĐN: Khúc Đàn Nhi

--------------------

Sắc mặt của Y Hương Nùng cùng Vân Ưu Liên lập tức xanh mét, vặn vẹo hết sức khó coi.

"Vương gia, thần thiếp không có ý muốn hại Vương phi a". Y thị nhanh chóng bày ra bộ dạng ủy khuất, kêu oan với Mặc Liên Thành.

MLT chỉ vẻn vẹn ừ nhẹ một tiếng, không nói thêm tiếng nào.

"Vương phi có phải còn trách Ưu Liên chuyện hôm trước không?" Vân Ưu Liên cẩn thận quan sát MLT, lúc xác định hắn không có ý bất mãn gì mới từ từ hỏi một câu.

"Ngày nào á?" Khúc Đàn Nhi cười híp mắt hỏi.

"Là do muội nghĩ nhiều rồi" Vân Ưu Liên cười  khan 1 tiếng.

"Ơ! Ta nhớ lại rồi, ngươi nói chính là cái hôm ngươi tự dưng chạy đến đẩy ta có đúng không?" Khúc Đàn Nhi đột nhiên ra vẻ bừng tĩnh đại ngộ. Cho dù là kẻ ngốc cũng nhận ra được, nàng chính là đang đùa cợt Vân thị.

Quả nhiên, gương mặt Vân Ưu Liên lập tức đen lại.

Editor: Lily073

"Lúc ấy là vô tình tạo sai lầm, không lẽ Vương phi vẫn còn trách muội a?" Vân Ưu Liên đè nén lửa giận, không dám phát tác, vẫn phải tỏ ra vẻ hối hận cầu xin tha thứ.

"Không trách, không trách. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để bụng đâu." Khúc Đàn Nhi khoát khoát tay cười quỷ quyệt.

Nàng làm sao trách được, bởi vì đối với nàng, Vân thị chỉ là ruồi muỗi thôi a.

Vân Ưu Liên trầm mặc.

Lúc này, MLT quét mắt một lượt, buông nhẹ 1 câu "Các ngươi còn việc gì sao?"

Không gọi thẳng tên nhưng ai cũng nghe ra là đang nói đến Y thị và Vân thị. Câu kia ngoài mặt là hỏi, nhưng thực chất bên trong lại ẩn ý muốn đuổi khách.

Y thị không ngốc, dĩ nhiên nghe ra ý ở trong lời của MLT. Chậm rãi đứng dậy đến trước mặt MLT nói vài câu khách sáo, sau đó mặt đầy tươi cười ra khỏi đình viện.

Vân thị thấy thế cũng đứng dậy phúc thân với MLT rồi cáo lui.

Editor: Lily073

"Ha ha, Bát ca, hai nữ nhân này của huynh đúng là càng ngày càng thú vị." Mặc Tĩnh Hiên cuối cùng cũng không nín được cười, cười đến nổi eo cũng không thẳng lên được.

"Nếu đệ thích, thì tặng cho đệ."

"Được" Mặc Tĩnh Hiên đang trong trạng thái không suy nghĩ, trực tiếp đồng ý. Chỉ là nói xong mới phát hiện có gì đó sai sai, khóe miệng giật 1 cái, cười cười nói "Ha ha, Bát ca đúng là thích nói giỡn, các nàng là thị thiếp của huynh, sao đệ có thể thích muốn được chứ"

"Bản Vương giống như đang nói đùa sao?" Mặc Liên Thành không để ý tới Mặc Tĩnh Hiên, ngược lại cúi đầu ôn nhu hỏi người trong ngực.

"Không giống!" Nữ nhân này chỉ sợ thiên hạ không loạn

"Giống." Tên thập tứ nào đó vội vã trả lời.

Hai tiếng gần như là cất lên cùng 1 lúc.

Mặc Liên Thành lại ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn về phía Mặc Tĩnh Hiên, nói: "Thập Tứ, chờ đến lúc đệ nhận người rồi cám ơn ta cũng không muộn.

"Bát ca, huynh đừng có hại đệ mà" Mặc Tĩnh Hiên liền vội vàng lắc đầu, muốn bao nhiêu đau khổ có bấy nhiêu

Mặc Liên Thành nhíu mày, hỏi lại: "Bản Vương đã hại đệ khi nào?" có vẻ như lần này hắn thật sự muốn cưỡng ép tặng người a.

"Vậy nếu đệ nói, đệ muốn Bát tẩu! Có phải Bát ca không nói hai lời, trực tiếp đáp ứng ta có đúng không?"  Mặc Tĩnh Hiên bất thình lình chỉ vào Khúc Đàn Nhi, không có nghĩ nhiều, lại nói quá nhanh. Đến khi phát hiện ra thì đã không còn đường rút lại nữa. (Ly: Ối ối... ._.!!)

Lời đã nói ra, cũng như nước hất ra rồi không thể hốt lại

Bầu không khí lập tức trở nên mấy phần quỷ dị.

"Ngươi muốn chết." gương mặt tuấn tú của  Mặc Liên Thành trầm xuống, ánh mắt quét về phía Mặc Tĩnh Hiên.

Khúc Đàn Nhi thấy có người đang nói đến mình, chỉ cho là nói đùa, không có nghĩ gì, ngược lại vốn định trêu chọc hắn vài câu. Nhưng không ngờ nghe được lời này của MLT, có chút sửng sốt. Nàng cảm nhận rõ ràng có một luồng khí tức  bạo phát từ người hắn đi ra, chính xác chính là cái loại làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt khó thở ấy.

---------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top