Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

03 - 04.

03.

tuyết rơi ròng rã suốt mấy ngày trời cuối cùng cũng đã ngừng lại, nhiệt độ có giảm xuống một chút. sau đợt tuyết kéo dài, bầu trời trong xanh bất chợt hiện ra, nhìn xung quanh là một vùng đất rộng mênh mông nhưng lại có vẻ sạch sẽ lạ thường. hoàng nhân tuấn sợ lạnh nên choàng thêm một chiếc chăn bông mỏng rồi nằm dài trên chiếc bàn nhỏ trên giường đất để làm bài tập. thời điểm thi cuối học kỳ sắp đến gần, môn toán học khiến cho đầu óc nó rối bời, viết viết một hồi, nó đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn lý đế nỗ ngồi bên cạnh, đang lấy tay day day mũi, lông mày và mắt nhíu chặt lại với nhau.

"mùi này rất khó ngửi có đúng không?" hoàng nhân tuấn nói, "cũng không thể nào khác đi được. các nhà máy sản xuất giấy ở đây đều là như vậy đó. ở lâu rồi cũng sẽ quen thôi, quanh năm suốt tháng đều phải ngửi cái mùi này, nên không còn ngửi thấy được nữa."

hoàng nhân tuấn chỉ vào cái ống khói khổng lồ đang không ngừng tỏa ra đống khói trắng dày đặc từ bên ngoài cửa sổ, nói với lý đế nỗ: "cậu nhìn bên đó xem có thấy không? nhà máy ở đằng kia, cha mẹ tôi làm việc trong đó. dãy nhà gỗ kế bên là trường học của đám trẻ con, tôi học ở đấy."

lý đế nỗ nhìn theo hướng ngón tay của nó, gật đầu, rồi đột nhiên cả người run lên và hắt hơi một cái thật lớn.

"ây dô, cậu còn hắt hơi được cơ à?" hoàng nhân tuấn bị cậu ta làm cho sửng sốt, "tôi vẫn đang còn bị điếc mũi, không có hắt hơi được."

lý đế nỗ híp mắt cười, có chút ngượng ngùng mím mím khóe miệng.

việc cậu ta không thể nói được khiến lý đế nỗ dễ dàng bị giữ lại hơn, dù sao thì chính cha mẹ của hoàng nhân tuấn cũng đã làm giả danh tính cho cậu ta. sau khi thảo luận và bàn bạc, một người bắc triều tiên được đưa về nhà vào lúc nửa đêm đã được chọn ra một danh tính mới chính là họ hàng xa của hoàng nhân tuấn ㅡㅡ cha mẹ cậu ta đều không còn nữa, vậy nên cậu ta đã chuyển đến đây.

cậu ta được sắp xếp ở chung phòng với hoàng nhân tuấn một cách rất tự nhiên. người này lúc đi ngủ cũng rất thành thật, chẳng những không có ngáy, mà đối với thanh âm lúc hô hấp cũng đều rất nhỏ nhẹ và cẩn thận. hoàng nhân tuấn sau khi được ngủ đủ giấc, cả người tràn đầy năng lượng, kéo lý đế nỗ chơi trò "tôi hỏi cậu trả lời".

"cậu nói là cậu mười lăm tuổi, vậy cậu nói xem cậu sinh vào ngày tháng nào?"

trước tiên lý đế nỗ duỗi ra bốn ngón tay bằng bàn tay trái của mình, sau đó lại ra hiệu hai và ba ở bên tay trái và bên tay phải. (tháng trước ngày sau)

"ngày 23 tháng 4 phải không? cậu chỉ nhỏ hơn tôi có một tháng thôi," hoàng nhân tuấn vui vẻ nói. nó là con một trong gia đình. từ nhỏ nó đã luôn ghen tị với những người khác bởi vì bọn họ đều có anh chị em. nó không ngờ hôm nay lại đón về một đứa em trai dễ dàng như vậy. "của tôi là ngày 23 tháng 3. tôi lớn hơn cậu. cậu phải gọi tôi là anh trai."

nói xong lời này, nó dường như lại ý thức được điều gì, hào phóng khoát tay, nói: "quên đi, quên đi, cậu không thể nói được mà, cậu chỉ cần nhớ kỹ, tôi từ nay về sau sẽ là anh trai của cậu."

lý đế nỗ chớp chớp mắt và gật đầu lần nữa. hoàng nhân tuấn thấy đôi mắt cậu ta cong cong như một cây cầu hình vòm, thấy cậu ta cười lên trông cực kỳ ngoan ngoãn nên nó liền ra dáng bản thân là một người anh trai, đưa tay xoa rối mái tóc lý đế nỗ, chân tâm thật ý nói lời khen: "ngoan quá!"

đáng tiếc thay cái danh anh trai lớn này ở trên người hoàng nhân tuấn còn chưa được nửa ngày, đến đêm cha nó đã liền giúp nó miễn trừ trách nhiệm.

"sau này con đi ra ngoài nên gọi là anh đế nỗ."

"gọi cậu ta là anh? tại sao con phải làm thế?" hoàng nhân tuấn cãi lại cha mình, "cha, con lớn hơn cậu ta một tháng mà?"

"đứa trẻ này không phải là con của công nhân nhà máy, vì vậy thằng bé không thể đến trường dành cho đám trẻ con. hơn nữa, gia đình chúng ta không thể nuôi hai người là học sinh được. chúng ta chỉ có thể tìm cho thằng bé một công việc trong nhà máy và để nó tự nuôi sống mình. nhà máy quy định rõ ràng rằng người dưới mười sáu tuổi được coi là lao động trẻ em và chúng không được chấp nhận. cha đã báo cáo lên cấp trên rằng thằng bé mười sáu tuổi."

cha tiếp tục mà không đợi hoàng nhân tuấn kịp nói: "hãy thành thật đi, và con có thể nói bất cứ điều gì con muốn. nếu như có ai đó phát hiện ra thằng bé, nó sẽ không chỉ đơn giản là bị đuổi khỏi nhà máy thôi đâu, mà ngay cả ngọn nguồn về thông tin thật sự của nó cũng sẽ bị đào bới bung bét lên hết, cả gia đình chúng ta cũng sẽ phải chịu đau khổ."

bây giờ cả người hoàng nhân tuấn hoàn toàn uể oải, nó bĩu môi một lúc lâu rồi hỏi: "vậy cậu ta đi làm công việc gì trong nhà máy ạ?"

"người tuyển dụng nói chỉ là trong xưởng khai thác gỗ thiếu người, vừa vặn chú khương của con cũng ở đó, hơn nữa còn có người trông nom, ngày mai cha dẫn nó đi báo danh."

những công nhân trong xưởng khai thác gỗ hàng ngày đều phải leo núi chặt gỗ bằng những chiếc cưa tay sắc bén, nếu không cẩn thận sẽ bị thương, mất tay, cụt chân là chuyện không hiếm khi xảy ra, nên bọn họ lúc nào cũng phải mặc quần áo bảo hộ dày cộp. hơn nữa, đó còn là công việc lao động chân tay, dù sao thì những người khai thác gỗ khác đều cao lớn và mạnh mẽ, nghĩ đến việc lý đế nỗ có thể bị một cơn gió thổi bay đi, hoàng nhân tuấn không khỏi cau mày: "cha... cậu ta có thể làm nổi công việc trong xưởng khai thác gỗ đó không? con thấy nguy hiểm quá, cha không thể nói với nhà máy chuyển sang việc khác được ạ?"

"có công việc để làm là tốt rồi," cha giơ tay gõ lên đầu nó một cái, nói: "không có việc gì phải kén chọn, chỉ cần thằng bé này chăm chỉ, còn con tuân thủ theo quy tắc, cả nhà chúng ta đều có thể yên ổn, hiểu không?"

thấy hoàng nhân tuấn bĩu môi không nói lời nào, cha nó định giơ tay gõ lên đầu nó lần nữa, nhưng hoàng nhân tuấn đã ôm đầu cúi xuống để tránh đi, vội vội vàng vàng đáp lại: "ai da, con hiểu rồi."

mãi cho đến khi trời tối trước khi đi ngủ, hoàng nhân tuấn vẫn còn dáng vẻ hờn dỗi vì chuyện phải gọi lý đế nỗ là anh. lý đế nỗ thấy nó thu dọn giường với khuôn mặt lạnh lùng không chịu nói câu nào, liền lặng lẽ nép vào bên cạnh nó, ước gì bản thân cậu ta có thể biến thành người vô hình. hoàng nhân tuấn trải chăn ra, quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cậu ta, cảm thấy bản thân mình trên thực tế đúng là anh trai vậy mà lại bởi vì ba cái chuyện xưng hô ở bên ngoài này mà trở nên thật hẹp hòi, thế là nó thở dài một cái, vẫy tay với đối phương, nói: "cậu qua đây."

"chuyện công việc cha tôi đều đã nói rõ hết cho cậu biết rồi đúng không," lý đế nỗ gật đầu, hoàng nhân tuấn ngay lập tức mở to mắt cùng cậu ta thảo luận qua, "vậy thì tôi chỉ có thể nói với cậu rằng sau này lúc ở trước mặt người khác cậu sẽ là anh họ của tôi, nhưng trong cuộc sống riêng chỉ có tôi và cậu, cậu phải nhớ rằng tôi lớn hơn cậu ㅡㅡ lớn hơn cậu tận một tháng. chuyện này đối với cậu cảm thấy như thế nào tôi sẽ không bận tâm đâu, tôi nói cho cậu biết, nghe rõ chưa?"

hoàng nhân tuấn nhận ra rằng miễn là mỗi lúc nó cùng nói chuyện với lý đế nỗ, cậu ta đều sẽ luôn mỉm cười. nó vỗ vai người nọ, khẽ nhíu mày nói: "này, nói chuyện nghiêm túc đấy, cậu đừng có mà cười."

lý đế nỗ lại ngay lập tức mỉm cười.

hoàng nhân tuấn tiếp tục dặn dò: "phải luôn chăm chỉ làm việc, cậu sẽ được ăn no và không bị bỏ đói. nếu cậu làm tốt, tôi sẽ bảo cha tôi nghĩ cách thay đổi xưởng làm cho cậu." nó xoa xoa mái tóc đen của lý đế nỗ, cảm thấy hơi cứng hơn tóc của mình một chút, ở trong tay nó cũng không có được cảm giác mềm mại, giống như lá thông, "tay chân lúc nào cũng nhanh nhẹn, lúc làm việc cũng phải thông minh hơn một chút, đừng khiến người nhà phải mất mặt, có hiểu không?"

lý đế nỗ bật người đứng thẳng dậy, mở to mắt và gật đầu một cách mạnh mẽ. hoàng nhân tuấn vò đầu bứt tóc cười xòa: "ngu ngốc."

mùa đông ở phương bắc lúc nào cũng trong trạng thái im ắng, mặt trời dường như sợ lạnh, ẩn mình sau những đám mây dày đặc không chịu ló ra, trời hửng sáng rất muộn. sau khi tuyết tan, không khí được hít đầy vào buồng phổi, không khí lạnh cần một thời gian dài mới có thể ấm lên. trên đường từ thị trấn vào nhà máy, đèn đường hai bên đường lúc tỏ lúc mờ, ai nấy dậy sớm đi làm, đi học cũng đều phải chuẩn bị theo một cái đèn pin. cha mẹ nó dùng đèn pin đi phía trước để mở đường, hoàng nhân tuấn men theo tia sáng yếu ớt trong bóng tối mà giẫm lên tuyết, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn lý đế nỗ phía sau.

đi đến trước cổng nhà máy sản xuất giấy, hoàng nhân tuấn dậm dậm đôi chân đã lạnh cóng, chạy đến chỗ lý đế nỗ, nhanh chóng đưa tay chỉnh chỉnh sửa sửa lại khăn quàng cổ của cậu ta, sau đó kéo mũ xuống che kín toàn bộ khuôn mặt, chỉ để lộ ra mỗi đôi mắt.

"ngàn vạn lần ghi nhớ phải luôn chú ý an toàn, mang theo đầy đủ đồ dùng đã được trang bị bảo hộ." một bên hoàng nhân tuấn xuyên qua lớp khăn quàng cổ cất giọng nghẹn ngào nói, một bên dùng đầu ngón tay vuốt đi những bông tuyết li ti còn vương trên mi mắt của đối phương, lý đế nỗ lại híp mắt.

hoàng nhân tuấn cho hai tay vào túi quần, nhìn cha mẹ nó dẫn theo lý đế nỗ đi vào bên trong cổng nhà máy, rồi nó cũng nhanh chóng vác theo cặp sách trên lưng chạy đến trường.

04.

lý đế nỗ vươn thanh gỗ trong tay ra phía trước người mình rồi cầm nó dựng thẳng đứng lên, cậu ta nheo mắt lại giẫm lên lớp tuyết đọng dày đặc và lùi về phía sau, mãi cho đến khi nhìn thấy cái cây cần đốn ngã có chiều dài bằng với thanh gỗ trên tay thì mới dừng lại.

"khoảng cách từ mắt của cậu đến tay dài bằng một cây gậy gỗ nên sau khi cây gậy đã thẳng đứng, cậu chỉ cần lùi lại là sẽ nhìn thấy được gậy gỗ cao bằng cái cây, nói vậy có nghĩa là khoảng cách giữa cậu và gậy gỗ bằng chiều cao của cái cây." hoàng nhân tuấn bắt đầu phân tích như một người thuyết giảng ở bên cạnh, cả khuôn mặt nó đều ra vẻ hối hận vì không thể nhanh nhanh rúc vào bên trong chiếc khăn quàng cổ, nó nói với một tông giọng rất thấp, hoàng nhân tuấn không biết lý đế nỗ có thể nghe rõ hay không, vậy nên nó chỉ có thể nói với chính mình: "ai da, cái này chính là tỷ lệ thu nhỏ của tam giác vuông cân mà tôi đã được học ở trường đó."

lý đế nỗ nghe thấy tiếng nó lầm bầm rất nhiều, hàng mi dài khẽ chớp hai lần, sau đó gật đầu tán thành. cậu ta bước đến chỗ hoàng nhân tuấn, đem cây gậy gỗ kẹp dưới cánh tay, vừa vỗ lên vai hoàng nhân tuấn vừa chỉ vào ngôi làng dưới chân núi.

"cậu để cho tôi về nhà sao?" hoàng nhân tuấn hỏi, nhìn thấy đối phương gật đầu, người nọ đã lạnh đến mức máu chảy khắp cơ thể cũng khó lưu thông, nó nhìn xung quanh và thấy những công nhân khác đang đứng cách ở đó không xa, nó liền nhón chân ghé vào tai lý đế nỗ và nói: "tôi đây mới chính là anh trai cơ mà, vậy nên tôi đến để hướng dẫn cho cậu làm việc."

nói là hướng dẫn, nhưng thực ra là đến để khoe khoang. lý đế nỗ đến làm việc tại nhà máy còn chưa được hai tuần, ông chủ của cậu ta, chú khương, đã không ít hơn một lần khen ngợi lý đế nỗ trong nhà ăn của công nhân với cha mẹ của hoàng nhân tuấn rằng ㅡㅡ cậu ta thông minh chăm chỉ, cái gì cũng hiểu, trông gầy yếu nhưng lại rất khỏe, tuy bị câm nhưng cậu ta không hề thua kém những người khác. cha mẹ buổi tối về nhà đều đem những lời này ra để nói lại với lý đế nỗ, cậu ta chỉ nheo mắt và cúi đầu mỉm cười, hoàng nhân tuấn nhìn đôi má phớt hồng vì xấu hổ của cậu ta, liền cảm thấy rằng những gì mà nó đã nói với lý đế nỗ trước khi vào nhà máy quả thực rất hiệu quả, và nó cũng cảm thấy như thể mình đã đạt được thành tựu trong việc nuôi dưỡng ra một đứa em trai vô cùng xuất sắc. thế nên là, tranh thủ lúc tan học vẫn còn sớm, nó đã cố ý chạy lên núi, đứng một bên xem lý đế nỗ làm việc bất chấp cái lạnh.

chú khương dẫn lý đế nỗ đi tỉa thân cây, hoàng nhân tuấn nhìn bọn họ kéo xích cưa để cắt bỏ những cành thừa từ trên xuống dưới, rồi nhanh chóng dọn sạch một thân cây.

"chú," hoàng nhân tuấn mở miệng nói, "đế nỗ cậu ta vẫn đang làm việc rất tốt, phải không ạ?"

chú khương vươn tay phủi nhẹ đi lớp mùn cưa rơi trên người mình, thẳng lưng nói: "nhân tuấn à, anh trai con rất nghiêm túc trong công việc, con nên học hỏi thêm từ anh trai của mình đi, ở trong trường nhớ phải chăm chỉ học tập vào đấy." cuối cùng, chú đưa tay ra phẩy phẩy hai lần, "nhìn xem con kìa, con ăn uống phải đầy đủ đi chứ, nhìn xem xem anh con cao lớn biết bao nhiêu."

"chú, những gì chú nói về con, tại sao đều thua kém hơn người khác vậy chứ." hoàng nhân tuấn cau mày và lẩm bẩm. nó nhìn lý đế nỗ, người đang trộm nhìn nó với ánh mắt lén lút, sau khi bị phát hiện rất nhanh liền quay đầu đi chỗ khác.

chú khương nghe thấy trong lời nói của nó có chút nhỏ nhen, cười to, vỗ vỗ lưng hoàng nhân tuấn dỗ dành: "làm sao có thể được? nhân tuấn cũng là một cậu bé ngoan, cả nhà con đều là những đứa trẻ ngoan. này, hôm nay bởi vì có sự xuất hiện của con ở đây, chú sẽ thưởng cho anh trai con tan làm sớm hơn nửa tiếng."

"thật sao ạ?" hoàng nhân tuấn cao giọng và mở to mắt.

chú khương đưa tay ra hiệu đừng la lớn, hướng hai người phất phất tay: "nhanh, yên lặng rời đi đi."

hoàng nhân tuấn gật đầu với chú khương, kéo theo lý đế nỗ chạy xuống núi. mọi người trong một ngày đều sẽ lên xuống núi rất nhiều lần, tuyết trên mặt đất bị giẫm đến mức bằng phẳng và rắn chắc, hoàng nhân tuấn còn chưa bước đi được hai bước đã trượt chân ngã xuống, lý đế nỗ bị nó kéo theo cũng ngã lăn trên mặt đất, hai người ôm nhau cuộn thành một quả bóng, một đường lăn thẳng đến dưới chân núi trong tiếng hét của hoàng nhân tuấn.

khi bạn hạnh phúc suy nghĩ của bạn cũng sẽ hạnh phúc, nhưng khi bạn đau khổ, bạn thực sự sẽ rất đau khổ. buổi tối lúc đang làm bài tập, hoàng nhân tuấn toàn thân run rẩy nhìn lý đế nỗ đang hong khô hai chiếc áo lót ướt sũng bên bếp lửa, nó không khỏi rùng mình và quấn chặt chiếc chăn mỏng quanh người hơn. đương nhiên, nó không thể học được gì khi bị nhiễm lạnh, hoàng nhân tuấn cảm thấy các khớp ngón tay của mình cứng đờ đến mức không thể cầm được bút, nó dứt khoát đập xuống bàn một cái thật kêu, triệt để đình công không làm bài tập nữa.

nghe thấy động tĩnh, lý đế nỗ quay đầu nhìn sang, thấy hoàng nhân tuấn đang nằm dài trên bàn với một chồng vở bài tập và không ngừng thở dài, cậu ta lập tức treo quần áo lên rồi đi tới. cậu ta cầm bài kiểm tra toán của hoàng nhân tuấn lên nhìn một lúc rồi cúi đầu bắt đầu viết vào giấy nháp.

lý đế nỗ đẩy quyển giấy nháp cho hoàng nhân tuấn để đọc, sau khi bên kia liếc nhìn vào bên trong tờ giấy, nó đột nhiên trở nên cực kỳ sảng khoái.

"nhân tố phân giải, thứ cậu viết ra chính là đáp án cho câu hỏi đó!" hoàng nhân tuấn chui ra khỏi chăn, nhìn các bước giải toán trong giấy nháp, tự vỗ vào trán mình, kêu lên: "sao mình không nghĩ ra bước này nhỉ!"

lý đế nỗ mím môi cười, đưa tay xoa xoa cái trán phiền muộn của nó. hoàng nhân tuấn lúc này còn không buồn chú ý đến quy tắc không được chạm vào em trai mình, nó lôi kéo lý đế nỗ yêu cầu cậu ta viết ra những câu trả lời cho những câu hỏi khác trên giấy: "cái này, bài toán hình học này, làm thế nào để tìm đường phụ? còn phương trình này, làm thế nào để giải được nó?"

hoàng nhân tuấn lại nhìn lý đế nỗ lần lượt viết ra câu trả lời cho từng câu hỏi, gần như là không ngừng viết lại một chút nào cho đến khi cậu ta viết câu trả lời cho câu hỏi cuối cùng, nó ngẩng đầu lên và nói một cách chân thành: "cậu thật sự... đúng là cái gì cũng đều giỏi hết thật đấy à."

nghe được lời khen này, lý đế nỗ cười đến mức lộ ra một hàng răng nhỏ trắng xinh, xấu hổ lắc đầu.

"cậu ở bên đó có còn đi học không? những thứ này cậu cũng được học hả?"

lý đế nỗ nghe thấy câu hỏi của hoàng nhân tuấn, vội vàng thu lại ý cười, cúi đầu viết trên giấy: "gia đình dạy cho tôi."

"thì ra cậu xuất thân từ một gia đình tri thức, nên cha mẹ cậu..." hoàng nhân tuấn còn chưa nói xong, đã nhìn thấy đuôi mắt rũ xuống cùng khóe miệng buồn bã của lý đế nỗ, nó lại nuốt xuống câu định hỏi, xua tay nói: "tôi không hỏi, tôi không hỏi nữa. cậu không muốn nói cũng không sao, nếu muốn thì đợi sau này rồi nói cũng được."

đầu của lý đế nỗ cúi xuống rất thấp gần như là áp sát vào mặt bàn, hoàng nhân tuấn sợ bản thân khơi dậy nỗi buồn của cậu ta nên nó từ phía sau ôm chầm lấy lý đế nỗ, nghiêng đầu tìm kiếm ánh mắt người nọ: "ai da tôi xin lỗi, là tôi nói sai rồi, cậu vĩnh viễn không muốn nói cũng không có sao hết trơn á, tôi cũng không thèm quan tâm đến điều đó nữa đâu."

hoàng nhân tuấn như một con gấu túi thứ thiệt treo nửa người trên người lý đế nỗ, ghé vào tai cậu ta nói đôi ba lời: "tôi nhé, hoàn toàn không thèm quan tâm đến cái quá khứ kia một chút nào đâu, tôi có thể nhìn thấy được hiện tại cậu là một người đặc biệt thông minh, tất cả mọi thứ cái gì cũng có thể làm rất tốt."

hoàng nhân tuấn cầm lên tờ giấy nháp ghi đáp án của môn toán học trên bàn, phe phẩy qua lại rồi nói: "không nói tới những cái khác, cậu còn giỏi toán học hơn cả tôi. tôi muốn học hỏi cậu thêm ở mảng này, cho nên... cậu dạy tôi nhé?"

cảm nhận được cái gật đầu của người đang được mình ôm, hoàng nhân tuấn quay lại và ngồi đối mặt với cậu ta.

"móc tay." hoàng nhân tuấn nói.

lý đế nỗ duỗi ngón tay út ra và móc nó vào với ngón tay của hoàng nhân tuấn.

"đóng dấu." hoàng nhân tuấn lại nói.

lý đế nỗ hướng ngón tay cái về phía ngón tay của hoàng nhân tuấn và ấn mạnh lên đó.

"thầy giáo tiểu lý," hoàng nhân tuấn cười nói, khi thấy lý đế nỗ ngẩng đầu lên cười, liền chăm chú nhìn vào mắt cậu ta nói: "tuy rằng... tôi không biết nói như vậy có phải là ý hay hay không, nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu ㅡㅡ"

đây chỉ là một đêm bình thường như bao đêm khác, cả thế giới bị tuyết chèn ép sao cho thật vuông vức giống như một khối thủy tinh, mọi thứ đều chìm trong im lặng, như thể đang cùng lý đế nỗ chờ đợi hoàng nhân tuấn kể xong câu chuyện của đêm nay.

"người nhà của cậu, bọn họ nhất định đều là người rất tốt, mới có thể dạy dỗ được cậu tốt như vậy ㅡㅡ chỉ có điều này, mới là điều mà tôi thật sự quan tâm."

_tbc_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top