Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

05 - 06.

05.

thời tiết mỗi ngày một lạnh hơn, những ngày cuối năm đang dần đến gần.

kể từ khi có thêm một giáo viên dạy toán ở trong phòng, hoàng nhân tuấn đã được nếm trải qua những lợi ích của việc có trong tay một giáo viên nhỏ, và hứng thú học tập của nó đột nhiên được khơi dậy, ngồi trong phòng thi vào kỳ thi cuối kỳ, nó viết hăng say như thể được thần thánh nhập vào người, thậm chí còn nộp bài đầu tiên.

về đến nhà nhìn thấy mẹ đang tất bật nấu cơm trong gian phòng, nó vén rèm đi vào bếp, với tay thó vội một miếng bánh nhét vào miệng ăn.

mẹ đang vì chuẩn bị đồ ăn cho năm mới, bận rộn xử lý một mớ rau cải thảo trên thớt, thấy con trai mình ăn vụng đồ ăn, bà đưa tay đập một cái lên tay nó: "đã rửa tay chưa mà cầm vào đồ ăn rồi hả? thi cử thế nào? có làm được không?"

hoàng nhân tuấn gật đầu lia lịa, miếng bánh dẻo lấp đầy trong miệng, lời nói ra từng chữ một cứ dính cả vào với nhau, thật khó nghe: "m-mọi thứ, không khó chút nào, rất đơn giản."

"thật vậy à?" mẹ bật cười trêu chọc nó, "con đừng có mà khoác lác, đi ra ngoài chắc ngại chết chả dám để cho người ta xem điểm đâu nhỉ."

"tại sao lại không dám?" hoàng nhân tuấn cầm ly nước lên uống một ngụm, sau đó đặt ly xuống bàn, "mẹ, con nói cho mẹ biết, lần này con đã trả lời rất xuất sắc bài toán hóc búa và khó nhằn nhất, nhất định con sẽ thi được. cá cược một chút, nếu như con làm bài tốt, mẹ phải thưởng cho con!"

"được thôi, nếu đã như vậy, năm nay nhà chúng ta sẽ được ăn một bữa thịt sớm."

nghe nói sắp có thịt ăn, hoàng nhân tuấn lập tức hai mắt sáng rỡ lên như một con cáo nhỏ tham lam: "thật nhé ạ! mẹ, mẹ nói nhất định là phải giữ lời đấy!"

hoàng nhân tuấn dậy thật sớm vào ngày nhà trường thông báo đến nhận bảng điểm. lý đế nỗ vẫn còn đang ngủ trong phòng, nó nhẹ nhàng thay quần áo, cầm đèn pin, rón rén ra khỏi phòng. ngay khi cánh cửa đóng lại, hoàng nhân tuấn đã vội vàng chạy ngay đến trường mà không nghĩ đến việc ăn uống. khi đến trước cửa lớp, nó thấy rất nhiều học sinh đang tụ tập xung quanh bảng thông báo để dò tên, hoàng nhân tuấn cúi người chen vào đám đông, chen chúc một lúc lâu mới đến được bảng thông báo ㅡㅡ tờ giấy được viết rất rõ ràng bằng hai màu mực đen và đỏ trên nền đỏ, hoàng nhân tuấn, học sinh lớp một.

nhìn thấy kết quả này, hoàng nhân tuấn vẫn còn hơi sững sờ, nó luôn đạt được điểm cao, nhưng nó chưa bao giờ đứng đầu trong một kỳ thi nào cả. mãi cho đến khi các bạn học xung quanh chúc mừng, nó mới định thần lại, gãi đầu cười ngượng ngùng.

"hoàng nhân tuấn, đúng vậy đó, lần này cậu đã thi rất tốt. cứ tiếp tục như vậy, năm sau nhất định có thể thi đậu. môn toán cậu đã làm như thế nào vậy? đạt điểm tuyệt đối luôn!"

hoàng nhân tuấn nghĩ đến những bài toán mà lý đế nỗ đã cùng với nó giải ra từng bài một trong suốt những đêm lạnh đến rùng mình đó, và nghĩ rằng sự chăm chỉ cuối cùng cũng đã được đền đáp nên nó nói: "cũng không có gì đâu, đều là nhờ có thầy giáo tốt của mình thôi."

nghe thấy những gì mà nó nói, bạn cùng lớp đã nói đùa: "giáo viên dạy toán của chúng ta không có ở đây, cậu đang tâng bốc người nào vậy?" khi lời vừa được nói ra, mọi người xung quanh đều cười phá lên và hoàng nhân tuấn cũng cười theo.

sau khi nghe giáo viên ở trường giao bài tập về nhà bắt buộc phải hoàn thành sau khi kết thúc kỳ nghỉ xong, lúc này kỳ nghỉ của đám học sinh mới thực sự chính thức bắt đầu. trên đường về nhà, hoàng nhân tuấn không hề hạ được khóe miệng xuống, nó thầm cảm ơn chiếc khăn đang che nửa khuôn mặt mình, nếu không có lẽ nó đã dọa cho những người hàng xóm đang đi trên đường một phen hoảng sợ. nó vội vã trở về nhà, ngay khi mở cổng bước vào trong sân, hoàng nhân tuấn đã bắt đầu hét lên:

"mẹ! con đã về rồi đây!"

khi hoàng nhân tuấn trở về, vừa kịp lúc đến giờ ăn trưa, vào các ngày khác trong tuần, lý đế nỗ không bao giờ về nhà ăn cơm vào buổi trưa, cậu ta luôn ăn ở nhà ăn của lâm trường với các đồng nghiệp trong xưởng, đôi khi cha mẹ của hoàng nhân tuấn cũng quá bận bịu nên không thể về nấu ăn. đó là một ngày hiếm hoi cả cha và mẹ đều nghỉ ở nhà, hai người đã nấu cơm xong, đang ngồi ở chiếc bàn vuông giữa phòng đợi nó.

"về rồi à? mau lại đây, đều đang đợi con đấy." mẹ nó giơ tay lên vẫy chào con trai.

hoàng nhân tuấn lấy phiếu báo điểm từ trong cặp ra đưa cho mẹ, phất qua phất lại trước mặt bà, bình chân như vại nói: "mẹ xem đi, xem thử xem lần này con trai của mẹ được bao nhiêu điểm."

"ây dô," mẹ vỗ vỗ lên vai cha đang ngồi bên cạnh, đưa bảng điểm của hoàng nhân tuấn đến trước mặt ông ấy, "đứng số một đó!"

cha lập tức đặt ly rượu xuống, gật đầu cười khen: "không tệ, kỳ thi lần này con làm rất tốt. nhân tuấn, cố gắng học tập, nhất định phải thi đậu. nào nào nào, đừng đứng nữa, ngồi xuống đi."

hoàng nhân tuấn đáp lại, cởi chiếc khăn quàng cổ ra và nói: "mẹ, mẹ còn nhớ không, chúng ta đã có một vụ cá cược với nhau ㅡㅡ con thi đậu, mẹ sẽ thưởng cho con. con sẽ đợi mẹ mua thịt về cho con."

"con không cần phải đợi đâu," mẹ nói rồi nhấc nắp đậy cái đĩa ở giữa chiếc bàn vuông lên, nói với nó: "hôm nay con gặp may đấy, cái này chỉ là để mừng con đứng hạng nhất trong kỳ thi."

"mẹ, mẹ mua thịt thật ạ?" hoàng nhân tuấn mở to mắt, nhanh chóng ngồi xuống bàn ăn.

khi làn hơi nóng từ từ bốc lên, hoàng nhân tuấn cúi xuống đĩa và hếch mũi lên để ngửi, mùi thịt xộc thẳng vào lỗ mũi, miệng nó lập tức tiết nước bọt. hoàng nhân tuấn lo lắng chờ bố mẹ nó động đũa trước, không khỏi nóng lòng thốt lên: "mùi thơm quá."

mẹ gắp một miếng thịt cho vào bát của nó, hoàng nhân tuấn lập tức bưng bát thu lại về phía mình, vừa ăn vừa nghĩ đến lý đế nỗ, nó hỏi: "mẹ, mẹ có để phần cho đế nỗ không?"

"cất kỹ rồi, đã bày ra phần riêng cho một mình nó, con cứ lo ăn phần của con đi. con còn thật sự lo lắng là không đủ ấy à."

hoàng nhân tuấn chỉ nghe thấy thế liền cảm thấy vui vẻ, hạng nhất này không phải chỉ có một mình nó lấy được, lý đế nỗ cũng đã lấy được một nửa của hạng nhất, vậy nên tất nhiên nó không thể nào quên nhớ về cậu ta khi ăn thịt. nó không chỉ nghĩ về lý đế nỗ mà còn nghĩ về con chó vàng tên ồn ào ở nhà nữa. cầm trong tay miếng xương đùi, nó gặm cắn một hồi, để lại một chút thịt vụn còn sót lại, cúi đầu gọi chó: "nào! ồn ào!"

"con chuyên tâm ăn cơm của mình đi, đừng la hét." cha nói với nó.

"ồn ào đâu?" hoàng nhân tuấn nhìn ra cửa sổ hướng về phía chuồng chó, nhưng không thấy con chó đâu, lẩm bẩm trong miệng, "nó lại đi đâu rồi?"

mẹ đột nhiên ho khan, đặt một ít cải muối cay vào đĩa của hoàng nhân tuấn: "mấy hôm trước mẹ vừa mới muối một ít, con ăn thử đi."

hoàng nhân tuấn không động đũa, nhìn mẹ chằm chằm một lúc rồi đột nhiên buông đũa xuống, đứng dậy chạy ra sân.

"ồn ào! ồn ào!"

hét một hồi lâu không thấy có âm thanh nào đáp lại, hoàng nhân tuấn vội chạy vào phòng thở hổn hển, nhìn thấy cha mẹ không nói một tiếng nào: "con chó của con đâu?!" nó hét to đến mức muốn thủng cả màng nhĩ, nước mắt tuôn rơi cùng với câu hỏi không ai trả lời.

"con nuôi nó! con cho nó ăn từng chút một!" hoàng nhân tuấn vô cùng tổn thương, nước mắt lăn dài trên má, cổ họng đau rát, "nếu như hai người bây giờ vẫn không chịu nói một lời nào, vậy thì giết con luôn đi cho rồi."

hoàng nhân tuấn vẫn không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, nó thật sự không nhận được bất kỳ một lời giải thích nào. đối với cha mẹ mà nói, con chó này tồn tại chính là bởi vì nó là một sinh vật nhàn rỗi có thể giúp trông nhà và bảo vệ cho ngôi nhà, đến khi không cần nữa con chó sẽ bị giết và được phục vụ trên bàn ăn, vì vậy bọn họ không bao giờ phải quan tâm quá nhiều đến chúng. hoàng nhân tuấn từ nhỏ đã nuôi nấng ồn ào, ồn ào cũng nhỏ xíu nằm gọn trong lòng bàn tay, từng ngày từng ngày đút cho ồn ào ăn, nuôi ồn ào lớn đến được như bây giờ, có cái gì ngon ngọt cũng đều chia năm xẻ bảy với nhau, giữa mùa hè nóng bức sẽ đưa ồn ào đi tắm sông, tiết trời lạnh lẽo nhất sẽ ôm ồn ào vào phòng nhỏ sưởi ấm, buổi tối cha mẹ hoàng nhân tuấn không có ở nhà, cũng là nhờ có ồn ào một mực ở trong sân bảo vệ cho nó an toàn.

hoàng nhân tuấn nhìn miếng thịt còn lại trên đĩa, đột nhiên nó cảm thấy buồn nôn, vội vàng chạy ra khỏi phòng và dựa vào góc tường để nôn. nó không nôn ra được thứ gì cả, nó đóng sầm cửa phòng lại, cầm cốc nước lên và rót nước. nước mà nó vừa uống vào dường như lại chảy ra ngoài bằng đường mắt, càng ngày càng nhiều, bao phủ cả khuôn mặt, hoàng nhân tuấn cuối cùng ném chiếc cốc trên tay xuống đất và bật khóc.

sau khi lý đế nỗ về nhà vào buổi tối, cậu ta đi đến gian phòng phía đông để chào hỏi cha mẹ của hoàng nhân tuấn như thường lệ. mẹ của hoàng nhân tuấn thấy cậu ta đã về, dường như cuối cùng cũng chờ được cứu tinh, vội vàng mở miệng nói với cậu ta: "đế nỗ, cậu vào phòng nhân tuấn xem thử. nó đã nhốt mình trong phòng cả buổi chiều nay rồi, cậu đi xem một chút đi."

lý đế nỗ tuy không hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn gật đầu, đi ra ngoài hướng về phía phòng hoàng nhân tuấn, đang định đẩy cửa bước vào trong, nhưng sau vài giây suy nghĩ lại lại giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, còn chưa kịp chạm vào cánh cửa, đã nghe thấy bên trong truyền ra một câu: "đừng làm phiền tôi!"

tiếng hét của hoàng nhân tuấn khiến lý đế nỗ sững sờ mất một lúc, cậu ta quay sang nhìn cha mẹ hoàng nhân tuấn, hai người bọn họ phẩy tay với cậu ta, ra hiệu cho cậu ta mau vào trong, lý đế nỗ lại mở cửa bước vào phòng.

hoàng nhân tuấn đang nằm trên giường nghe thấy có người vào phòng liền quay lưng về phía cửa, nhỏ giọng nói: "không ăn, không đói, cũng không muốn nói chuyện, làm ơn để tôi yên đi được không." đúng lúc này, đột nhiên có người vỗ lên vai, hoàng nhân tuấn thẳng người ngồi dậy, vừa định nói ra, quay người lại, liền thấy lý đế nỗ cẩn thận mở to mắt, cảnh giác nhìn nó.

hai người nhìn nhau một lúc, hoàng nhân tuấn bỗng dưng bĩu môi nói: "bọn họ đã giết ồn ào mất rồi", nó nói trong nước mắt và nghẹn ngào uất ức, "con chó của tôi, con chó của tôi... tôi đã ăn nó..."

hoàng nhân tuấn im lặng, đôi mắt đỏ hoe nhìn lý đế nỗ hỏi: "cậu ăn chưa?" thấy lý đế nỗ lắc đầu, nước mắt của hoàng nhân tuấn lại lăn dài trên má, ho khan hai tiếng nói: "nhưng mà tôi ăn rồi, tôi thực sự đã ăn rồi..."

hoàng nhân tuấn ôm lấy đầu gối vùi mặt vào trong đó, mím môi vì không muốn khóc trước mặt lý đế nỗ cho nên đã để lại một bờ vai run rẩy cho lý đế nỗ nhìn thấy. cảm thấy lý đế nỗ khẽ lay vai mình, hoàng nhân tuấn dùng quần quệt qua nước mắt còn dính lại trên mặt và nhìn lên.

lý đế nỗ đưa cho nó một chiếc khăn tay sạch, hoàng nhân tuấn cầm lấy và lau mặt một cách qua loa. không biết vì sao, hoàng nhân tuấn càng nghĩ lại càng buồn, nó lấy khăn tay che mắt, không thèm để ý đến thể diện mà bật khóc một lần nữa.

thấy nó khóc đến thảm thương như vậy, lý đế nỗ hoảng sợ nói: "đừng khóc mà."

lúc này hoàng nhân tuấn mới hoảng hồn nhận ra rằng có cái gì đó sai sai, đôi mắt tròn xoe còn đọng một tầng sương mù, trong sáng như hạt thủy tinh, nó ấp úng nói: "lý đế nỗ... cậu, sao cậu có thể nói chuyện?"

06.

trời càng về đêm càng yên tĩnh, hoàng nhân tuấn thậm chí có thể nghe thấy rõ tiếng tim mình đang đập nhanh hơn.

hoàng nhân tuấn nhìn lý đế nỗ, mái tóc đen tuyền được cắt tỉa gọn gàng, đôi mắt đen sáng ngời mở to hết cỡ, nó nhìn vào mắt cậu ta, theo bản năng rụt người lại, suýt chút nữa nghi ngờ rằng vừa rồi bản thân mình bị ảo giác, liền hỏi lại: "cậu, cậu có thể nói chuyện?"

lý đế nỗ vẫn đứng nguyên tại chỗ không di chuyển, bàn tay đang nắm chặt được buông lỏng ra, mím môi khẽ gật đầu: "lúc căng thẳng... không nói được, lần đầu tiên không có cơ hội mở miệng nói, về sau cũng không có cơ hội nói chuyện với cậu để giải thích," cậu ta thấy khuôn mặt của hoàng nhân tuấn trở nên tái nhợt và nhăn nhúm lại, có chút xấu hổ nói, "chỉ là... sợ rằng sẽ dọa cho cậu sợ."

một lúc sau, hoàng nhân tuấn dùng hai tay vỗ ngực, thở dài thườn thượt: "cậu làm tôi sợ thật đấy..."

lý đế nỗ thận trọng đến gần, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng nó, cậu ta còn chưa vỗ đến cái thứ hai, hoàng nhân tuấn đã nắm lấy tay cậu ta kéo đến bên cạnh mình, hỏi: "vậy nên cậu một mực không nói gì cả, cậu giả câm lâu như vậy sao?"

lý đế nỗ gật đầu: "vốn dĩ tôi cũng khá kiệm lời."

hoàng nhân tuấn sau khi nghe câu này đã bật cười: "cậu giỏi thật đấy, muốn tôi giả câm, chi bằng để tôi thật sự bị câm thì hơn. những lúc căng thẳng, cậu không thể nói được một lời nào sao? cậu bị sao vậy? tôi thật sự cảm thấy cậu là một người câm thật đó," nói đến đây nó mới chợt nhận ra: "nhưng mà bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng cậu bị câm, làm sao cậu có thể nói được? như vậy chẳng khác nào đang quá mức lộ liễu?"

lý đế nỗ nhìn nó: "sau này sẽ không nói cho người khác biết, chỉ nói với cậu."

hoàng nhân tuấn gật đầu, lẩm bẩm một mình: "đúng vậy, cậu không thể nói chuyện trước mặt người khác, kể cả cha mẹ tôi cũng không. để cho bọn họ biết được nhất định bọn họ sẽ lo lắng về điều đó, cậu bị đuổi đi rồi tôi biết phải làm sao. tôi nghĩ không biết vẫn sẽ tốt hơn..." suy đi nghĩ lại, nó ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn lý đế nỗ nói: "tóm lại chuyện này chỉ có tôi và cậu biết, không thể để có người thứ ba biết được, hiểu rồi chứ?"

"hiểu rồi."

"phải tiếp tục giả câm."

"ừm."

thấy cậu ta thành thật gật đầu đáp lại, hoàng nhân tuấn không đành lòng, nghiêm túc giải thích: "ý của tôi là, cậu vẫn không thể nói chuyện trước mặt người khác, nhưng giữa hai chúng ta, cậu muốn nói cái gì cũng được."

lý đế nỗ mỉm cười với hoàng nhân tuấn: "tôi biết."

hoàng nhân tuấn cũng cười, đẩy vai lý đế nỗ: "cậu có thể nói chuyện được, thật tốt."

lý đế nỗ cụp mắt, nhặt chiếc khăn tay mà hoàng nhân tuấn vừa ném sang một bên giơ tay lên lau những giọt nước mắt còn đọng trên khuôn mặt tươi cười của đối phương, liền nghe hoàng nhân tuấn vui vẻ nói: "thật sự, thật sự là chuyện tốt. tôi vốn tưởng rằng cậu không nói chuyện được đúng thật là đáng tiếc, nhưng mà bây giờ tôi không còn thấy đáng tiếc nữa." cuối cùng, nó thở dài, "tốt thật đấy."

lý đế nỗ dừng lại công việc đang làm, lặng lẽ nhìn hoàng nhân tuấn, không nói gì, đứng dậy rót một ly nước rồi mang đến cho nó. hoàng nhân tuấn cầm ly nước uống một ngụm lớn, cổ họng vừa khô vừa rát lập tức cảm thấy dễ chịu hơn, nó kéo lý đế nỗ đến ngồi bên cạnh mình: "nhưng nghiêm túc mà nói, cậu làm thế nào lại giả câm tốt như vậy? tôi thật sự một chút cũng không nhìn ra điều đó."

"không khó." lý đế nỗ nói như thể đây là chuyện đương nhiên, "cũng không có gì nhất định phải nói."

"tại sao lại không có? khi cậu giảng bài cho tôi, tôi luôn nghĩ, nếu cậu có thể nói chuyện, sẽ thuận tiện hơn và tránh xảy ra nhiều rắc rối." nói xong, hoàng nhân tuấn ngồi thẳng dậy, nhìn lý đế nỗ: "này, cậu mau đoán thử xem tôi đã đứng hạng mấy trong kỳ thi vừa rồi đi?"

lý đế nỗ nhìn khuôn mặt lúc nắng lúc mưa của hoàng nhân tuấn, có chút buồn cười, gật đầu ra hiệu để nó tự nói với mình.

hoàng nhân tuấn duỗi ngón tay về phía lý đế nỗ, sau đó nói: "cậu tự mình đoán."

lý đế nỗ lắc đầu, hoàng nhân tuấn lắc lắc ngón tay mà nó vừa mới duỗi ra: "tôi đã cho cậu gợi ý rồi mà, cậu có đoán được không ㅡㅡ tôi đứng hạng nhất!"

lý đế nỗ bật cười, trông cậu ta rất vui, hoàng nhân tuấn cũng cười theo, cười một chút lại thay đổi sắc mặt, khóe miệng cong cong hạ xuống nhìn qua lý đế nỗ: "nếu biết trước, tôi có lẽ đã không đứng hạng nhất trong kỳ thi lần này." dứt lời, nó dừng lại một lát, lắc đầu nói tiếp: "quên đi... sớm muộn gì cũng sẽ bị giết, nguyên do cũng không phải vì ba cái chuyện thứ hạng này mà thành ra như vậy..."

lý đế nỗ nhìn vào đôi mắt ướt át của hoàng nhân tuấn, một hồi sau nói: "hôm khác tôi sẽ ôm cậu một cái nhé."

"không cần nữa." hoàng nhân tuấn xua tay và cúi đầu, "cuối cùng nó vẫn sẽ kết thúc thôi kể cả khi cậu cố gắng níu giữ nó... đừng khiến tôi day dứt thêm nữa."

"được," lý đế nỗ trả lời, "sẽ không."

hoàng nhân tuấn ngước mắt nhìn người ngồi đối diện, và lý đế nỗ cũng nhìn nó. hoàng nhân tuấn quan sát người nọ một lượt từ trên xuống dưới, cảm thấy tính cách và khí chất của người này vừa hay rất hài hòa ㅡㅡ đáng lẽ ra phải nên thẳng thắn và dứt khoát như thế này. bốn mắt nhìn nhau, hoàng nhân tuấn chỉ vào lông mày của lý đế nỗ: "lần đầu tiên nhìn thấy cậu, cậu đang nằm trên giường trong gian nhà ngoài kia, tuyết rơi đọng lại trên lông mày cậu, hai hàng trắng xóa," nó cười, "tôi lúc đó còn cảm thấy rằng, cậu thật sự trông giống như một con chó khổng lồ vậy ㅡㅡ một con chó lớn sẽ được dùng để kéo xe khi mặt sông bị đóng băng vào mùa đông."

"có thể." lý đế nỗ nói.

"có thể gì cơ?"

"cậu muốn đi xe trượt tuyết, tôi kéo cậu."

hoàng nhân tuấn nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và chân thành của lý đế nỗ, đẩy vai cậu ta, sững sờ hỏi: "cậu đang nói cái gì vậy chứ? chẳng lẽ tôi lại để cậu làm cu li cho riêng mình hay sao?"

lý đế nỗ không trả lời, cậu ta đặt tay của hoàng nhân tuấn lên vai mình, tay còn lại lấy từ trong túi ra một vật, nhét vào trong lòng bàn tay nó.

"đây là cái gì?" hoàng nhân tuấn vừa hỏi vừa mở lòng bàn tay ra, nhìn thấy một quả thông nằm trong tay, liền cười nói: "sao lại đưa cho tôi cái này?"

"tôi nhặt nó trên đường về nhà, cho cậu cùng chơi." lý đế nỗ trả lời.

hoàng nhân tuấn mân mê vật nhỏ, hỏi cậu ta: "tôi là con sóc sao? những người khác đều hái hoa trên đường tặng cho nhau, còn cậu lại hái quả thông là sao?"

nghe nó nói vậy, lý đế nỗ dường như suy nghĩ rất kỹ càng, rồi cậu ta nói: "bây giờ trên đường không có hoa, chúng ta phải đợi mùa xuân đến." cậu ta chỉ vào quả thông trong tay hoàng nhân tuấn, "nó cũng không bị héo."

mọi thứ trên đời này đều không thể thoát khỏi vòng tròn sinh tử, hoàng nhân tuấn nhìn quả thông trong tay mình, rồi lại nghe từ miệng lý đế nỗ nói nó sẽ không héo và mất đi, liền nhận ra rằng thực sự có những thứ ở trong trái tim của đối phương có thể tồn tại mãi mãi. hoàng nhân tuấn ngạc nhiên một hồi, lý đế nỗ cũng không nói gì, chỉ nhìn nó.

"tôi chưa từng có anh chị em..." hoàng nhân tuấn đột nhiên nói, và sau khi kết thúc một quãng nghỉ thật dài nó mới tiếp tục, "khi tôi còn nhỏ, nếu như cả cha và mẹ tôi đều đi làm ca tối, tôi sẽ phải ở nhà một mình. ngày đó, con chó nhỏ nhà chú khương vừa sinh được một lứa con non, tôi đã chạy sang nhà chú ấy để mang về một con, lúc mới mang về nó chỉ bé bằng lòng bàn tay, cha mẹ tôi ngày ngày đi làm nên cũng không có thời gian chăm sóc và tôi đã nuôi nó. vào ban đêm nó cứ sủa mãi mỗi khi nghe thấy một vài tiếng gió thổi hoặc tiếng cỏ xào xạc, điều đó luôn khiến tôi mất ngủ. có lẽ là vì tôi đã không chọn cho nó một cái tên nào khác hay hơn chăng ㅡㅡ ồn ào ㅡㅡ nó thật sự khá là ồn ào. nhưng thật ra tôi không hề cảm thấy phiền phức... có khi tôi bị đánh thức, tôi liền chỉ nằm dài bên bậu cửa sổ và ngắm nhìn những vì sao thôi ㅡㅡ cậu có biết không? khi tiết trời lạnh nhất, cũng là lúc những ngôi sao tỏa sáng nhất..."

hoàng nhân tuấn ngước nhìn lý đế nỗ, người chỉ đang ngồi một bên yên lặng lắng nghe nó nói và nhìn nó, hoàng nhân tuấn đưa tay vò rối mái tóc cậu ta, có chút xấu hổ cười, "tôi đang nói cái gì vậy chứ..." nó đang cười nhưng rồi rất nhanh lại trở nên buồn bã, trong lòng đau xót, nói với lý đế nỗ: "chỉ là... tôi rất muốn có một ai đó có thể cùng mình lớn lên."

lý đế nỗ dường như hiểu được rằng nó đang cố gắng kìm nước mắt nên đưa tay ra nhẹ nhàng lau khóe mắt của hoàng nhân tuấn, trầm giọng nói: "từ nay về sau tôi sẽ ở bên cạnh cậu."

hoàng nhân tuấn không nói gì nữa, nó nhìn lý đế nỗ, rồi nhìn lên bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ phía sau lưng cậu ta. bầu trời đầy sao cô đơn. hoàng nhân tuấn chớp chớp đôi mắt đỏ hoe, và thở ra một hơi dài. nó muốn nghiêng đầu sang một bên, lý đế nỗ cũng nghiêng đầu nhìn nó, không để nó tránh đi tầm mắt, nghiêm túc hỏi: "cậu thật sự muốn cưỡi xe trượt tuyết à?"

"cậu nói thật ấy hả?" hoàng nhân tuấn mím môi, thấp giọng nói, "tôi muốn ngồi."

lý đế nỗ gật đầu, "được, hôm khác ngồi."

hoàng nhân tuấn lập tức bật cười, nó bị sặc và ho khan vài tiếng, lý đế nỗ vỗ nhẹ vào lưng hoàng nhân tuấn để giúp nó hít thở, sau khi đã ổn định lại nhịp thở, cậu ta dùng lòng bàn tay xoa xoa lên chỗ vừa vỗ và nói: "đừng khóc nữa!" cậu ta cười với hoàng nhân tuấn, đôi mắt lại cong lên thành vầng trăng khuyết, cậu ta đã thực sự chun mũi giống hệt như một con chó khổng lồ vậy.

hoàng nhân tuấn gật đầu đáp lại, nheo nheo mắt, lắc đầu và nhăn mũi giống lý đế nỗ. hai người cứ như vậy chơi trò lắc đầu, và cuối cùng là cùng nhau cười vui vẻ đến mức ngã nhào lên giường. hoàng nhân tuấn quay đầu lại nhìn lý đế nỗ đang nằm bên cạnh, ngay đúng vào khoảnh khắc người kia cũng quay đầu nhìn mình, nó hiểu được rằng cùng nhau đón năm mới chính là niềm vui lớn nhất trên đời.

_tbc_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top