Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

07 - 08.

07.

giẫm lên lớp tuyết còn đọng lại để leo lên sườn núi, hoàng nhân tuấn lần theo các biển chỉ dẫn bên đường để tìm đến đội khai thác gỗ ㅡㅡ trong bộ quần áo bảo hộ toàn là màu xám, nó nhìn thoáng qua liền thấy được chiếc khăn quàng cổ màu nâu mà lý đế nỗ đang quàng.

"lý đế nỗ!"

lý đế nỗ quay lại khi nghe thấy tiếng gọi, hoàng nhân tuấn nhảy lên và vẫy tay với cậu ta, nó nhìn thấy lý đế nỗ đặt chiếc rìu trong tay xuống và chạy về phía mình.

tết nguyên đán đang đến gần từng ngày, nhưng trước khi nhà máy đóng cửa, hoàng nhân tuấn, học sinh duy nhất ở trong nhà, được nghỉ sớm. ban ngày, hoàng nhân tuấn ở nhà ôn tập và làm bài tập, đến khi trời dần tối, nó sẽ chạy lên núi đợi lý đế nỗ cùng về nhà.

lý đế nỗ chạy đến, hoàng nhân tuấn thấy xung quanh không có ai nên hỏi cậu ta: "có thể tan làm được không?"

lý đế nỗ nhìn nó, rồi quay sang nhìn chú khương vẫn đang làm việc ở bên kia, đáp: "không được, hôm nay sư phụ muốn đi xem kho gỗ của xưởng, nên phải đi cùng ông ấy."

"ồ, vậy được." hoàng nhân tuấn gật đầu.

lý đế nỗ cau mày, cởi bỏ đồ bảo hộ trên tay, quấn lại chiếc khăn quàng cổ đã bị hoàng nhân tuấn kéo xuống cho nó: "có lạnh không?"

"không lạnh," hoàng nhân tuấn cười, "vậy tôi về nhà trước, ngày mai cậu tan làm tôi sẽ lại đến."

"ngày mai tôi không về nữa," lý đế nỗ tiếp lời, "trước khi nghỉ lễ, mỗi ngày tôi đều phải đến kho gỗ của xưởng."

"ồ, ra là vậy." hoàng nhân tuấn sửng sốt một lúc, rụt cổ lại và trốn vào trong lớp khăn quàng, rất đơn giản nói: "được thôi, vậy tôi về đây." nói xong nó quay đầu rời đi, được vài bước lại quay người lại vẫy tay với lý đế nỗ, xem như câu chào tạm biệt.

khi trở về nhà, cùng là một con đường cũ giống như lúc đi lên, nhưng nó lại hoàn toàn mất hết sức lực, hoàng nhân tuấn đã mở cửa sân, cha mẹ nó vẫn chưa tan làm. nhìn vào khoảng không mênh mông trắng xóa, nó thở dài tự nhủ: "thà đến trường đi học còn hơn..."

một người buồn chán lâu ngày sẽ sinh ra tức giận khắp toàn thân, quả nhiên sau khi lý đế nỗ về nhà muộn mấy ngày, hoàng nhân rốt cuộc không nhịn được mà hét lên với bóng người mờ ảo đang khẽ đẩy cửa bước vào phòng: "cậu đã làm cái gì suốt cả một ngày vậy hả? bộ không tính để cho người khác ngủ hay sao?"

bóng người đông cứng lại. hoàng nhân tuấn kéo dây hạ đèn xuống, ánh sáng chói mắt khiến nó chỉ có thể nheo mắt để nhìn ㅡㅡ lý đế nỗ đang đứng bất động ở ngưỡng cửa với chiếc khăn quàng cổ và găng tay trên tay, đôi mắt cậu ta mở to, mím môi nhìn về phía nó, một lúc sau mới mở miệng nói: "làm phiền cậu rồi..."

nhìn thấy bộ dạng của cậu ta, hoàng nhân tuấn phiền muộn đến mức cũng chẳng buồn nổi nóng, kéo chăn lên trùm kín đầu: "ngủ đi, ngủ đi."

nói miệng là vậy nhưng căn bản ngủ không được, hoàng nhân tuấn nằm thẳng tắp trên giường, nghe thấy lý đế nỗ tắm rửa xong trở về phòng, cả người mang theo một luồng khí lạnh vén phần chăn bông bên cạnh lên. một lúc sau, trong phòng không còn âm thanh gì nữa, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của hai người.

cơn buồn ngủ của hoàng nhân tuấn cuối cùng cũng lên đến đỉnh điểm, từng chút một bao phủ lấy cơ thể nó, vào thời điểm sự tỉnh táo cuối cùng còn xót lại của nó sắp trôi vào cõi mộng, nó dường như nghe thấy bên tai có một câu chúc ngủ ngon mà trước giờ chưa từng nghe thấy.

khi hoàng nhân tuấn tỉnh dậy vào ngày hôm sau, nó thấy lý đế nỗ vẫn đang nằm bên cạnh mình, nó bàng hoàng liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, như thể nhận ra rằng đã quá giờ làm việc. hoàng nhân tuấn hét lên với một tông giọng mơ hồ, "lý đế nỗ?"

lý đế nỗ còn chưa tỉnh dậy, hoàng nhân tuấn từ trong chăn vươn tay ra, đẩy người cậu ta: "lý đế nỗ, dậy đi, muộn giờ làm mất rồi."

lý đế nỗ vừa mới tỉnh dậy, quay người hướng mặt về phía hoàng nhân tuấn, bộ dạng nom vẫn đang còn ngái ngủ dữ lắm, mở miệng nói: "nghỉ làm rồi, hôm qua là ngày cuối cùng."

hoàng nhân tuấn chống người ngồi dậy, nhìn vào quyển lịch treo cạnh giường, vẫn còn nguyên tờ lịch của đêm giao thừa mà nó đã xé ra mấy ngày hôm trước, nó lắc đầu, ý thức dần trở nên rõ ràng hơn. lúc này, nó mới nhận ra được rằng mẹ mình vẫn còn đang nói về bữa tối giao thừa trên bàn ăn ngày hôm qua. thông thường, nhà máy cũng sẽ đóng cửa trước một ngày, điều này đã trở thành một thông lệ. hoàng nhân tuấn đang trong kỳ nghỉ, và cuộc sống của nó thật rối ren, dường như nó đã nghe thấy những gì mà cha mẹ nói về lễ tết trong nhiều ngày, nhưng tất cả đều chui vào bằng tai trái và ra ngoài bằng tai phải.

lý đế nỗ, người đã tỉnh dậy hoàn toàn, chớp mắt với hoàng nhân tuấn và hỏi: "cậu không đi ngủ sao?"

"ngủ." không ngủ thì sẽ làm sao, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ là truyền thống cả nhà đều cùng đi ngủ, không ai trong nhà có ý định sẽ dậy sớm cả.

hoàng nhân tuấn rùng mình chui trở lại trong chăn, cảm thấy hơi ấm mà mình cố gắng ủ ấm cả một đêm, vừa rồi đều đã bị hai lần bật dậy của mình mà tiêu tán hết cả, bèn đem chân luồn vào dưới chăn của lý đế nỗ để lấy trộm chút hơi ấm ㅡㅡ người đã ngủ một giấc suốt đêm dài, ấy vậy mà chân cậu ta vẫn lạnh như băng, vừa chạm vào da lý đế nỗ, cả hai người đều rùng mình. hoàng nhân tuấn nhìn lý đế nỗ, mắt cậu ta nhắm nghiền, không biểu lộ chút biểu cảm nào, đột nhiên, cậu ta vươn tay kéo hoàng nhân tuấn vào trong ổ chăn của mình, dùng bắp chân kẹp chặt chân hoàng nhân tuấn, hai tay lại choàng qua vai nó đem cả người quấn chặt trong chăn.

mùa đông đến, hoàng nhân tuấn có được một cái túi sưởi ấm áp như vậy, lập tức nhích gần về phía lý đế nỗ, cảm nhận được vòng tay đang ôm chặt của cậu ta, hoàng nhân tuấn chỉ nghiêng người nằm trên gối của lý đế nỗ, hai người tựa đầu vào nhau, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

lúc nhân tuấn tỉnh dậy thì đã là buổi trưa, khi nó nhìn lên thì lý đế nỗ không có trong phòng. nó vươn tay đẩy phần chăn trên người, cảm thấy hình như lại nặng thêm, cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện đối phương đắp cho nó hai lần chăn, khó trách lại thấy ấm như vậy. nó lăn người qua tấm chăn, ngân nga vài tiếng rồi lập tức ngồi dậy khỏi giường.

sau khi mặc xong quần áo, hoàng nhân tuấn mở cửa và rời khỏi phòng. lúc này đã là giữa trưa, mặt trời treo trên đỉnh đầu, thứ dường như rơi trên mặt đất không phải là tuyết nữa mà là thủy tinh vụn, lập lòe lấp lánh. hoàng nhân tuấn hít một hơi thật sâu, thầm cảm thấy rằng mùa đông này cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.

"nhân tuấn, mau đến đây giúp đi!" mẹ từ trong gian phòng chính nghiêng đầu ra, hướng về phía hoàng nhân tuấn kêu lên.

"đến đây!" hoàng nhân tuấn chạy một mạch vào gian phòng phía đông, nhìn thấy lý đế nỗ đang cẩn thận treo mấy bức tranh năm mới trên tường, nó lùi lại vài bước và nhìn chúng, "bên phải, bên phải, cao hơn, xích xuống... ừm, như vậy vừa đẹp."

lý đế nỗ làm theo lời nó nói, treo xong những bức tranh năm mới xong, cậu ta quay lại cười với nó rồi quay người cầm cây chổi và đồ hốt rác để sẵn ở cửa đi ra khỏi phòng. hoàng nhân tuấn vừa muốn đi theo thì bị mẹ ngăn lại: "này, vào giúp mẹ lau tủ đi. trên bàn có khăn lau đấy." hoàng nhân tuấn đáp ứng, lập tức xắn tay áo đi lấy khăn.

công việc dọn dẹp bận rộn này đã quá thời gian ăn uống buổi trưa, phải đến khi bụng hoàng nhân tuấn đánh trống biểu tình, mẹ nó mới nhận ra, vội vàng lấy rau trong ngăn tủ ngầm ra, nhanh chóng làm canh và thổi cơm, rồi gọi cả nhà đến quây quần cùng nhau ăn bữa cơm ấm áp, no say. kết thúc bữa ăn, cha mẹ tiếp tục dọn dẹp nhà cửa, để hoàng nhân tuấn và lý đế nỗ lo việc rửa bát.

sau khi đem hết bát đĩa và đũa vào phòng bếp, lý đế nỗ ngồi xổm trên mặt đất và bắt đầu rửa chúng. hoàng nhân tuấn xắn tay áo muốn giúp đỡ nhưng bị lý đế nỗ ngăn lại.

"để tôi làm cho."

thấy tay lý đế nỗ đã đỏ bừng lên vì nước lạnh, hoàng nhân tuấn cau mày nói: "để tôi đi lấy nước nóng, như này làm sao mà rửa được?" nói xong, nó lấy một cái phích nước, bảo lý đế nỗ đứng dịch sang một bên và đổ nước nóng vào chậu rửa bát đĩa. hoàng nhân tuấn đưa tay thử nhiệt độ nước: "vừa đủ." sau đó nó kéo đến một chiếc ghế đẩu nhỏ và nói với lý đế nỗ, "ngồi đây đi, đừng ngồi xổm."

chiều cao của hoàng nhân tuấn vừa hay khiến lý đế nỗ vừa ngồi xuống liền trông thật thấp bé, tay chân co ro vì lạnh, nhìn kiểu nào cũng thấy thật buồn cười và khó hiểu. hoàng nhân tuấn bật cười, lý đế nỗ quay sang nhìn thấy nó cũng cười theo, rất vui vẻ, hai tay không ngừng rửa bát.

hoàng nhân tuấn dựa vào khung cửa của phòng bếp và nhìn lý đế nỗ: "cậu giả câm đúng là dễ dàng thật đấy, tổng cộng số chữ mà cậu nói ra đều chẳng được bao nhiêu ㅡㅡ" nó liếc nhìn đối phương và hỏi, "hẳn là tối hôm qua tôi nói cậu một tràng dài như vậy, cậu chắc là sẽ tức giận tôi lắm nhỉ?"

nghe xong câu này, lý đế nỗ dừng tay, đặt miếng bông rửa chén sang một bên, tròn mắt nhìn hoàng nhân tuấn, khi nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của đối phương, cậu ta mới biết là đang nói đùa với mình nên nghiêm túc nói: "không có, tôi làm phiền cậu ngủ, là tôi không đúng." sau đó, suy nghĩ một lúc tựa hồ như thật sự muốn nói thêm vài câu, liền mở miệng nói: "tôi muốn xong việc sớm một chút, dẫn cậu ra ngoài chơi."

ngay khi nghe nói đến việc đi chơi, hoàng nhân tuấn đã rất phấn khích. khụy gối xuống trước mặt lý đế nỗ, vội vàng hỏi: "đi đâu vậy? đi đâu vậy?"

"đợi một tí nữa sẽ biết thôi." lý đế nỗ cười nói. nụ cười lần này rất khác so với những lần khác, nhìn thấy hoàng nhân tuấn bị kích thích và háo hức chạy quanh phòng, lý đế nỗ bật cười thành tiếng, lộ ra một hàm răng trắng nhỏ, cực kỳ hạnh phúc. dù cho hoàng nhân tuấn có bày ra trò gì đi chăng nữa, cậu ta vẫn rửa bát rất cẩn thận trong khi nói: "chuyện đó để sau hãy nói."

nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc không biểu cảm của cậu ta, hoàng nhân tuấn nhỏ giọng rên rỉ để bày tỏ sự không hài lòng. lý đế nỗ bĩu môi nhìn nó, hoàng nhân tuấn lập tức trừng mắt nhìn lại, cậu ta muốn cười lại không dám cười nữa, cúi đầu tiếp tục rửa bát trong chậu, một lúc sau mới tự mỉm cười với chính mình và lắc đầu.

hoàng nhân tuấn nhìn thấy nụ cười trên môi cậu ta, và nó nhận ra rằng nó chưa bao giờ được thấy lý đế nỗ vui vẻ như vậy, đây là lần đầu tiên, nó vừa tức vừa buồn cười: "cậu vui như vậy chỉ là vì trêu chọc tôi thôi đấy hả?"

lý đế nỗ nghe xong cũng không hề ngẩng đầu lên, hai mắt híp lại thành một đường thẳng. cậu ta nhỏ giọng lầm bầm điều gì đó, nhưng hoàng nhân tuấn nghe không rõ, nó hỏi: "cậu nói gì thế?" lý đế nỗ không chịu nói, chỉ trả lời: "không có gì."

chỉ trong vài phút, hoàng nhân tuấn đã muốn thu hút sự chú ý từ người khác những hai lần, nó tức giận đến mức ngã người nằm dựa lên lưng lý đế nỗ để làm cậu ta cảm thấy nhột. sau khi làm loạn lên một hồi, lý đế nỗ vì sợ nước bắn ra ngoài nên liên tục cho tay vào trong chậu rửa, không nhịn được cười liền nói: "đừng làm loạn nữa, để tôi rửa nhanh cho xong đã."

"được thôi, tôi không làm phiền cậu nữa ㅡㅡ" hoàng nhân tuấn buông tay đứng dậy, phồng một bên má và nghiến răng nanh nhỏ, trông giống hệt như con cáo nhỏ trong "hồ ly giả hổ uy", nhưng lại không hề có một chút uy nghiêm nào, nói ra những lời khó nghe cũng chỉ giống như đang giận dỗi, chỉ tay vào lý đế nỗ và nói: "đừng có mà nói dối đấy, tốt hơn hết là cậu nên tạo cho tôi một điều bất ngờ đi."

08.

thời gian chưa trôi hẳn về đêm, nhưng trời cũng đã nhập nhoạng tối. lúc này, gió bất chợt thổi qua ㅡㅡ thật là lạnh, lại còn là nhiệt độ mà vùng biên giới nên có vào ban đêm, vì vậy hoàng nhân tuấn gọi cơn gió này là gió đêm.

lý đế nỗ đưa hoàng nhân tuấn đến một cái hồ trong mùa đông, mặt nước sớm đã đóng một lớp băng dày, lượng tuyết rơi ngày hôm qua vẫn còn đọng lại trên mặt băng, một lớp mỏng như đường sáp mềm. bầu trời đầy sao tỏa sáng vô cùng rực rỡ, có thể mơ hồ nhìn thấy được bóng dáng của dãy núi tuyết phía xa, vạn vật tĩnh lặng như tờ, quả là một thế giới yên bình.

lý đế nỗ kéo hoàng nhân tuấn đứng ở trung tâm của mặt sông băng, sau đó đi ra phía sau lưng, lấy hai tay che mắt nó: "nhắm mắt lại đi."

hoàng nhân tuấn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

"cậu tự mình nhắm mắt nhé."

"cậu định làm gì vậy? không phải là cậu muốn cùng đi chơi với tôi sao?" hoàng nhân tuấn mỉm cười nói, đồng thời tuân theo mệnh lệnh của lý đế nỗ, nó sẽ làm theo mọi mệnh lệnh.

lý đế nỗ không nói gì, tiếng bước chân ngày một xa dần. hoàng nhân tuấn trong lòng lẩm bẩm vài lần, nhưng vẫn thành thật nhất quyết không mở mắt ra. một lúc sau, hoàng nhân tuấn cảm thấy bên tai mình mãi vẫn không có động tĩnh gì, nó bởi vì hoảng sợ nên đã không kìm được mà hét lên: "lý đế nỗ! cậu đi đâu mất rồi?"

"cậu không định nói là tôi có thể mở mắt ra hay sao?" hoàng nhân tuấn xoay người nhưng vẫn nhắm mắt, "tôi mở mắt đấy nhé? cậu ngược lạiㅡㅡ"

hoàng nhân tuấn mở mắt ra, trong vô thức nó thốt ra ba từ "mau nói đi", âm cuối bị kéo dài ra, vang vọng vài lần liền biến thành tiếng hét đầy kinh ngạc.

"a! cái này, cái này!" hoàng nhân tuấn thích thú nhảy dựng lên trên mặt băng, chỉ vào lý đế nỗ không biết đã xuất hiện từ lúc nào phía sau nó, "cậu thực sự đã làm một chiếc xe trượt tuyết này!"

lý đế nỗ đẩy chiếc xe trượt tuyết đến cho hoàng nhân tuấn, thấy nó ngay lập tức ngồi xổm xuống và bắt đầu chơi với chiếc xe, cậu ta nói: "đây là lần đầu tiên tôi làm cái này, không phải. lần sau tôi sẽ làm cho cậu một cái khác tốt hơn."

hoàng nhân tuấn tháo găng tay ra và chạm vào nó, khi chạm vào một mảng trơn bóng, nó ngạc nhiên nói: "cậu cũng đã sơn véc-ni lên đây sao? nó thực sự rất tốt... cái này không tốt sao? nó tốt thật đó! tôi nghĩ chiếc xe này còn tốt hơn cả của những người khác nữa. lần trước tôi chơi với các bạn cùng lớp, nó đã bị gãy sau hai lần ngồi lên. làm tôi bị ngã rất đau, đầu gối sưng mất mấy ngày mới lành lại được. cái này vừa nhìn vào liền biết là rất chắc chắnㅡㅡ" hoàng nhân tuấn bỗng nhiên nhận được một món quà như vậy nên đã tròn mắt hỏi lý đế nỗ: "cho nên, mấy ngày trước cậu về nhà muộn là vì làm xe trượt tuyết à?"

lý đế nỗ xoa xoa đầu của nó, cười nói: "cậu thích là được rồi, cùng cậu chơi nhé?"

"được, được." hoàng nhân tuấn gật đầu, ngay lập tức trèo lên băng ghế của xe trượt tuyết và ngồi xuống. lý đế nỗ đem sợi dây thừng dày được buộc trước đầu xe trượt tuyết vòng qua nửa vai, nghiêng đầu hỏi nó: "chuẩn bị xong chưa?"

"xong rồi! xuất phát!"

những ngọn đèn nhỏ leo lét ở trong ngôi làng phía xa kia còn chẳng sánh được bằng ánh sáng của sao trời. hoàng nhân tuấn hai tay giữ lấy phần tay vịn của chiếc xe trượt tuyết, nó được kéo đi di chuyển thật nhịp nhàng và nhanh chóng trên mặt băng, hoàng nhân tuấn ngửa đầu ra sau ghế, nhìn lên bầu trời xanh sẫm màu không một gợn mây, tự nhiên nó cảm giác được như thể là bản thân nó đang bay, thế là nó dang rộng hai cánh tay ra, hoàn toàn thả lỏng cả về thể xác lẫn tinh thần, rồi nó hét lên một tiếng thật dài, mãi cho đến khi cổ họng nó thực sự đau rát, nó mới nở một nụ cười và dừng lại, hơi lạnh đột nhiên xộc thẳng vào khoang mũi, khắp cả cơ thể nó đều cảm thấy thật sảng khoái, tựa như nó vừa hoàn thành xong cái nghi lễ mà người ta hay gọi là chào tiễn biệt người cũ để đón chào người mới đến. hoàng nhân tuấn đã đến gặp lý đế nỗ, người cũng quay đầu lại nhìn nó.

"tôi rất thích cái này!" hoàng nhân tuấn la lên với cậu ta.

"cậu thích là tốt rồi." lý đế nỗ đáp.

"khi nào chúng ta lại chơi cái này tiếp nha, tôi sẽ kéo cậu, có được không?" hoàng nhân tuấn hơi rướn người về phía trước và hỏi lý đế nỗ.

lý đế nỗ không nói lời nào, hoàng nhân tuấn nghe thấy cậu ta cười nhưng lại có vẻ không vui, lập tức nói: "cậu cười cái gì? tôi cũng có thể kéo cậu mà." như để muốn chứng tỏ bản thân, nó nói thêm: "cậu không tin có phải không? vậy chúng ta thử luôn bây giờ điㅡㅡ" nói xong, hoàng nhân tuấn định xuống xe trượt tuyết, không đợi lý đế nỗ kịp phản ứng và dừng hẳn lại, chân của nó đã bước về phía trước, thế là bị trượt chân, cả người nó ngã nhào khỏi xe trượt tuyết.

thấy hoàng nhân tuấn bị ngã, lý đế nỗ nhanh chóng thả sợi dây thừng trên vai xuống và đỡ nó dậy: "không sao chứ."

"tôi không sao," hoàng nhân tuấn đau đến mức thở hổn hển, vẫn cố chấp vươn tay đẩy lý đế nỗ ra: "cậu đi, đi đến đây ngồi, để tôi kéo cậu."

lý đế nỗ đứng yên tại chỗ, nhìn hoàng nhân tuấn lại đưa tay ra đẩy mình, vẻ mặt bất lực: ược, lần sau sẽ để cậu kéo, lần này cậu bị ngã rồi, không được dùng sức nữa."

thấy lý đế nỗ hoàn toàn không thể nói nên lời, hoàng nhân tuấn đành chấp nhận giải pháp lùi lại một bước, vỗ nhẹ vào lớp tuyết mỏng trên người, để lý đế nỗ đỡ nó ngồi trở lại trên xe trượt tuyết, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: "tôi thật sự có thể kéo được, không nên xem thường người khác, tôi ăn cơm cũng không có ít hơn cậu bao nhiêu đâu."

lý đế nỗ chỉ cười và không đáp lại lời của nó. giúp hoàng nhân tuấn ngồi lên xe trượt tuyết xong, cậu ta cũng ngồi dựa vào xe trượt tuyết. hoàng nhân tuấn cho rằng lý đế nỗ không tin mình nên tức giận không muốn nói chuyện nữa, thấy lý đế nỗ ngồi dưới chân mình, lưng tựa vào thành ghế nhìn lên trời, nó cũng ngước đầu lên nhìn những vì sao.

hoàng nhân tuấn đang mãi mê nhẩm đếm những vì sao, đột nhiên nó nghe thấy giọng lý đế nỗ nói bên tai: "chị gái của tôi đã từng nói với tôi rằng có thể tìm thấy cha mẹ của mình bằng cách đi theo ngôi sao ở phía cực bắc." hoàng nhân tuấn sửng sốt một lúc, sau đó cúi đầu xuống nhìn lý đế nỗ ㅡㅡ trên mặt cậu ta không có cảm xúc gì, như thể cậu ta chỉ đang nói ra sự thật.

"cuối cùng, chị gái tôi lại nói với tôi rằng chị ấy không thể tìm thấy ngôi sao ở phía cực bắc ㅡㅡ thật ra thì cũng không đúng," lý đế nỗ chỉ vào ngôi sao sáng nhất và nói với hoàng nhân tuấn, "chính là nó."

hoàng nhân tuấn chưa bao giờ nghe lý đế nỗ nhắc đến gia đình mình, đây là lần đầu tiên. nó nhìn về hướng ngón tay của lý đế nỗ, và sau một lúc im lặng, nó bỗng dưng nói: "có lẽ chị ấy đã trở thành ngôi sao đó rồi." thấy lý đế nỗ quay sang nhìn mình, hoàng nhân tuấn nói thêm, "ㅡㅡ để cho cậu có thể nhìn thấy chị ấy thêm một lần nữa."

lý đế nỗ nhìn hoàng nhân tuấn rất an tĩnh và gật đầu. đôi mắt của cậu ta nhìn đen láy và lấp lánh trong khi xung quanh là màu trắng, trông giống như một vũng nước nhỏ dưới ánh trăng. hoàng nhân tuấn nhìn cậu ta và không nói gì nữa.

hai người im lặng một lúc lâu, lý đế nỗ lại nói: "cha mẹ tôi rời quê hương khi tôi mười ba tuổi và được cử đi học ở liên xô. trước khi đi, bọn họ đã tổ chức sinh nhật lần cuối cùng cho tôi. mẹ tôi hỏi tôi về điều ước của mình, tôi nói, tôi hy vọng đất nước có thể sớm sửa chữa được hệ thống điện khí hóa đường sắt. cha tôi sau khi nghe điều này đã rất vui, và ông nói với tôi rằng đây cũng là mong muốn của ông ấy ㅡㅡ ông ấy đã luôn nói với tôi sau khi điện khí hóa đường sắt được sửa chữa, chúng ta liền có thể đi đến được những nơi xa hơn, đến những ngôi làng, thành phố khác, thậm chí là cả quốc gia. nhưng thực sự, tôi không quan tâm lắm đến điện khí hóa đường sắt là gì."

"nhưng cậu rõ ràng đã ước điều đó." hoàng nhân tuấn nói.

lý đế nỗ cúi đầu cười nhẹ một tiếng: "tôi không có. tôi đã nói dối ㅡㅡ điều ước của tôi là bọn họ sẽ sớm quay về."

hoàng nhân tuấn sợ những gì mình nói sẽ lại làm khơi dậy vết sẹo trong lòng của cậu ta, nên nó trầm mặc đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của lý đế nỗ. lý đế nỗ ngẩng đầu nhìn nó, chậm rãi nhớ lại: "lần đầu tiên nhìn thấy cậu... tôi thật sự rất muốn nói chuyện với cậu, nhưng một câu cũng không nói được."

"tôi biết, cậu không thể nói được mỗi khi cậu căng thẳng," hoàng nhân tuấn cố ý thả lỏng giọng điệu và hỏi lý đế nỗ: "chẳng lẽ là, do tôi làm cậu sợ sao?"

lý đế nỗ lặng lẽ cười, lắc đầu và nói: "tôi phát hiện ra vấn đề này sau khi cha mẹ tôi bỏ nhà ra đi. vào thời điểm đó, tôi thường xuyên bị gọi đến thẩm vấn. lần đầu tiên bị thẩm vấn, bởi vì ở trong trạng thái căng thẳng nên cổ họng của tôi đột nhiên không thể phát ra được bất kỳ một âm thanh nào, và để tránh cho tôi sau này sẽ không liên tục bị thẩm vấn nữa, chị gái đã bắt tôi giả câm, như vậy cũng là một chuyện tốt."

mặc dù lý đế nỗ đã nói như vậy, nhưng bởi vì lý do này, hoàng nhân tuấn vẫn cảm thấy không công bằng cho lý đế nỗ: "đám người kia vì cái gì lại phải thẩm vấn cậu?" lời vừa nói ra, nó nhìn thấy lý đế nỗ ánh mắt ủ rũ, rất nhanh liền cảm thấy hối hận, vội vàng thêm vào: "cậu không muốn nói vậy thì không cần nói nữa."

hoàng nhân tuấn lo lắng nhìn lý đế nỗ, thấy cậu ta mím môi, im lặng một lúc lâu mới nói tiếp: "tư tưởng đoan chính. cha mẹ tôi... sau khi bọn họ rời đi không bao lâu, đã bị kết tội là phản quốc."

hoàng nhân tuấn khi nghe đến câu này, đầu nó kêu ong ong mấy tiếng ㅡㅡ một khi cha mẹ nó bị đóng đinh vào cây cột và chết ở nơi xứ người, sẽ không khó để tưởng tượng ra được tình cảnh của những đứa trẻ ở lại quê nhà, huống hồ gì còn là vào những năm đói kém. hoàng nhân tuấn cảm thấy tiếc cho quá khứ của lý đế nỗ, lại nghe thấy đối phương nói chuyện một cách chế giễu: "từ lâu tôi đã từ bỏ hẳn ý định hỏi những câu hỏi đúng sai. dù sao thì, bây giờ tôi cũng là một kẻ phản quốc." tuy rằng, nó bây giờ hoàn toàn không có vẻ gì là quan tâm, nhưng cũng rất nghiêm túc thay người khác bênh vực kẻ yếu: "cậu đừng nói về bản thân như vậy, cậu cũng là bất đắc dĩ bị ép mà thôi, cái này chẳng có gì đáng để mà phải trách cậu cả."

lý đế nỗ nhìn hoàng nhân tuấn, đôi mắt thật sự vô cùng sáng ngời. họ im lặng ngồi với nhau dưới ánh trăng, cuối cùng lý đế nỗ nói: "hiện tại những điều đó không còn quan trọng nữa, điều duy nhất mà tôi hối hận chính là tôi đã không chăm sóc tốt cho chị gái mình, ngược lại, đã từng có rất nhiều chuyện xảy ra, chị ấy luôn ở trước mặt che chắn cho tôi..."

tất cả những điều được kể ra từ miệng của lý đế nỗ dường như phảng phất trong đó là câu chuyện của một người nào khác, duy nhất chỉ có câu này, là hoàng nhân tuấn nghe ra được sự áy náy của cậu ta sau khi cởi bỏ lớp ngụy trang. nó lặng lẽ đặt tay lên vai lý đế nỗ và nói với cậu ta: "đừng có buồn nữa."

"nhất định sẽ không buồn nữa." lý đế nỗ đáp. cậu ta nắm lấy tay hoàng nhân tuấn, thở phào nhẹ nhõm, khẽ xoa lên mu bàn tay nó, hỏi: "cậu có lạnh không?"

hoàng nhân tuấn lắc đầu: "không lạnh."

"ừm, đến lúc quay về rồi, hôm khác lại đi chơi nhé." lý đế nỗ đứng dậy, vươn tay kéo hoàng nhân tuấn lên, lại vắt sợi dây thừng lên vai, nói với hoàng nhân tuấn: "về nhà thôi."

gió đêm thổi qua người hoàng nhân tuấn, mặc cho hơi lạnh từ mọi hướng len lõi vào bên trong quần áo, hoàng nhân tuấn nhìn lý đế nỗ đang đi trước mặt mình, nhưng trong lòng nó lúc này đã từ từ dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường ㅡㅡ cậu ta xem nơi này như là nhà của mình sao? các thành viên trong gia đình đã đánh mất cũng được tìm thấy ở nơi đây, phải không? hoàng nhân tuấn nghĩ như vậy, chạy nhanh lên trước vài bước, đến bên cạnh lý đế nỗ và giúp cậu ta đẩy chiếc xe trượt tuyết nặng nề, đi về hướng ngôi nhà mà lý đế nỗ đã nói đến kia.

_tbc_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top