Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15 - 16.

15.

để được ở lại xưởng gỗ trong kỳ nghỉ hè, hoàng nhân tuấn đã phải liên tục giả vờ đọc kinh niệm chú trước mặt mẹ, mẹ của hoàng nhân tuấn bởi vì bị nó làm phiền đến mức phát cáu nên đành phải chấp nhận cho nó một cơ hội để thỏa hiệp: "được rồi được rồi, đừng cứ suốt ngày đi theo lải nhải bên tai mẹ nữa, nếu như con thật sự muốn đi thì cứ tự mình nói ra thôi ㅡㅡ thi cuối kỳ đạt được thành tích tốt, mẹ liền đáp ứng cho con đến chơi với lý đế nỗ trong kỳ nghỉ hè. như thế đã được chưa nào?"

"được ạ!" hoàng nhân tuấn sợ mẹ nó đổi ý sau khi vui mừng lập tức trở nên nghiêm túc nói: "mẹ, mẹ đừng có mà thấy hối hận đấy nhé, mẹ cũng không thể xem nhẹ mấy lời mà mẹ đã hứa với con đâu đấy."

mẹ xua tay với nó: "nếu con lo mẹ sẽ hối hận thì sao không dành thời gian suy nghĩ cho thật kỹ làm thế nào để trả lời bài thi của con cho tốt đi. đến lúc đó làm không được thì đừng có mà tìm đến mẹ, thành tích ra sao trên mặt con đều biểu đạt hết cả rồi."

lại có thêm một vụ thỏa hiệp nữa, hoàng nhân tuấn thật sự cũng không dám lơ là, hoàng nhân tuấn đã rất cố gắng trong một thời gian dài, may mắn là cuối cùng phiếu điểm nhìn vô cùng thuận mắt, mẹ nó không chút do dự, trao cho nó quyền tùy ý ở lại xưởng gỗ trong kỳ nghỉ hè.

mọi thứ về mùa hè năm ấy trong tâm trí của hoàng nhân tuấn đều rất đặc biệt ㅡㅡ ngọn đèn dầu được treo cao trước cửa phòng canh gác của xưởng gỗ, tỏa ra một luồng ánh sáng còn dịu dàng hơn cả ánh trăng bên ngoài kia. bộ quần áo bằng vải bông mềm mại, gió chiều thổi tung chiếc cửa sổ nhỏ chưa được đóng chặt, cuốn đi những giọt mồ hôi run rẩy trên người, có một đêm nọ giữa những ngày hè, bởi vì sợ lạnh nên đã ỷ lại vào người đang kề gối nằm sát bên cạnh mình mà tham lam nép thật sâu vào trong vòng tay của họ. trên chiếc giường gỗ ghép tạm ở gian trong của phòng canh gác, nó và lý đế nỗ ôm nhau, nghịch ngợm trao cho nhau những nụ hôn, những ngón tay không an phận, thích thú luồn vào mái tóc đối phương. miệng hoàng nhân tuấn không biết đã bao nhiêu lần nói ra lời yêu lời thích, đêm nào bên tai cũng nghe thấy rõ tiếng đồng hồ kêu tích tắc, những đêm hè của năm đó dường như còn dài hơn cả ban ngày.

hoàng nhân tuấn luôn chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng, không biết đã qua bao lâu, trong lúc mơ hồ có thể nghe thấy tiếng lý đế nỗ đứng dậy rời đi, trong sự mông lung thậm chí không thể mở mắt nổi, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng, vô thức cuộn chăn lại quấn mình trong đó, quay đầu sang bên kia, ngửi thấy mùi thơm của xà phòng do tóc lý đế nỗ lưu lại trên vỏ gối ㅡㅡ rõ ràng là cùng dùng chung một loại xà phòng với nhau, nhưng mùi hương lại không giống ㅡㅡ mùi hương này khống chế thần kinh của nó, khiến hoàng nhân tuấn nhanh chóng bình tĩnh lại, ý thức của nó dần dần trở nên không rõ ràng. cho đến khi nó cảm thấy nguồn sáng trên đầu nhẹ nhàng được tắt đi, lý đế nỗ mới trả lại cho nó một giấc ngủ đêm trọn vẹn.

vào giây phút cuối cùng trước khi thực sự quay trở lại với giấc ngủ, nó đã nghĩ rằng mình sẽ được nhìn thấy cậu ta ngay khi mở mắt ra vào ngày hôm sau. nên cứ thế lặp đi lặp lại chu trình ngày và đêm như vậy, để cho mùa hè chậm rãi trôi qua.

"chỗ đó," hoàng nhân tuấn giơ ngón tay chỉ vào một ngôi sao, "cậu có nghĩ nó trông giống như một chú chó nhỏ đang đuổi theo cái đuôi của mình khi được nối lại với những ngôi sao khác ở xung quanh không?"

lý đế nỗ nhìn theo hướng tay mà nó đang chỉ, nheo mắt cẩn thận quan sát, cuối cùng lắc đầu nói: "tôi nhìn không ra." nhìn thấy hoàng nhân tuấn bày ra vẻ mặt thất vọng, cậu ta nói thêm vào: "cậu nói như thế nào, thì sẽ là thế ấy."

"vậy cậu nhìn chỗ này đi ㅡㅡ" hoàng nhân tuấn dùng tay vẽ lên không trung một hình vòng cung, cuối cùng điểm dừng rơi xuống đuôi mắt lý đế nỗ, nó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, cười nói: "nơi này cũng có một ngôi sao."

lý đế nỗ nheo mắt, bắt lấy đầu ngón tay của hoàng nhân tuấn, nắm gọn trong lòng bàn tay cậu ta, lại lắc đầu một lần nữa, lúc mỉm cười luôn là dáng vẻ của sự ôn hòa: "vẫn là nhìn không ra."

"ngay dưới đuôi mắt của cậu, có một nốt ruồi rất nhỏ," hoàng nhân tuấn nghiêng đầu nói, "cậu mau nhắm mắt lại đi, để tôi xem xem."

hoàng nhân tuấn trong lúc lý đế nỗ rũ mi mắt xuống, đã dịu dàng hôn lên đuôi mắt của cậu ta, thật bình lặng mà hôn phớt qua một cái rồi rời đi: "ngay tại đây."

trong giọng điệu nghe thấy rất rõ sự tự hào xen lẫn, lý đế nỗ giả vờ không nghe thấy, hé mắt, hỏi lại: "ở đâu cơ?"

hoàng nhân tuấn vui vẻ giả ngốc, chiều theo ý của lý đế nỗ, lại hôn cậu ta: "chỗ này! hài lòng chưa hả?"

lý đế nỗ gật đầu, mím môi cười: "ừm, đã biết rồi."

"đức hạnh* ㅡㅡ" hoàng nhân tuấn cũng cười, dựa lưng vào tường ngồi xuống. nó nhìn lên khoảng không bao la và thở dài: "mùa hè sắp kết thúc rồi, cũng đã đến lúc quay lại trường học."

lý đế nỗ ngồi xuống bên cạnh nó, nhìn thấy được một bên mặt: "đi học không tốt sao?"

"đi học đương nhiên là tốt," hoàng nhân tuấn quay đầu nhìn lý đế nỗ, chun mũi mím môi, "chỉ là thi cử không thoải mái thôi."

"là vì làm bài thi không tốt sao?"

"muốn thi để đi được xa hơn ở ngoài kia thì phải tốn nhiều công sức," hoàng nhân tuấn cúi đầu nhặt một cành cây trên mặt đất tô tô vẽ vẽ, "giáo viên nói rằng điểm số của tôi không được ổn định, bản thân tôi cũng biết điều đó ㅡㅡ lúc tôi để tâm đến, tôi cũng nguyện ý học hành chăm chỉ hơn, nhưng cũng có những lúc tôi lại không thể tránh khỏi việc bị phân tâm."

lý đế nỗ nắm lấy tay trái của hoàng nhân tuấn, nhìn vào mắt nó, nhỏ giọng nói, như thể đang động viên: "vậy thì phải cố gắng thêm một chút nữa."

"tôi cũng biết là vậy," hoàng nhân tuấn lẩm bẩm, trong lòng cũng đang đánh trống liên hồi, cảm xúc của con người luôn là thứ khó nắm bắt nhất, "giống như lần trước, mẹ hứa nếu như tôi thi tốt sẽ được đến chơi với cậu, nên tôi đã quyết tâm thi thật tốt và muốn học thật chăm chỉ. nhưng mà thi đại học thì khó lắm, rất khác nhau, tôi nghĩ thi để được ra bên ngoài quá khó, sợ rằng cuối cùng mình sẽ thi đậu vào một trường đại học nào đó ở cáp nhĩ tân ㅡㅡ thật sự nói trắng ra là, ngay cả chính tôi trong lòng căn bản cũng không có một chút tự tin nào cả..."

lý đế nỗ nghe nó nói xong, trầm mặc một lát mới hỏi: "tại sao lại muốn thi đậu?"

"tôi muốn được nhìn thấy một mùa đông không có tuyết rơi." hoàng nhân tuấn nói xong câu này, cau mày cười, hỏi lý đế nỗ: "có kỳ quái lắm không?"

lý đế nỗ tròn mắt, lắc đầu trả lời: "không hề kỳ quái."

"đã từng có những thanh niên có học thức trong nhà máy đến từ thượng hải, tôi nghe bọn họ nói rằng, ở nơi đó không có tuyết rơi vào mùa đông, và vẫn có hoa nở." hoàng nhân tuấn mở to mắt, nghiêm túc hỏi lý đế nỗ, "mùa đông hoa nở, cậu đã từng thấy bao giờ chưa?"

"chưa từng nhìn thấy." lý đế nỗ lắc đầu, "đợi đến lúc cậu vượt qua kỳ thi rồi, sẽ có thể nhìn thấy nó."

"nếu thực sự thi đậu trong kỳ thi đó, sẽ suy nghĩ đến việc muốn nhìn thấy lúc vào nào cũng được," hoàng nhân tuấn cười, "tôi muốn cùng với cậu nhìn thấy nó, có được không?"

lý đế nỗ thấy nó bỗng nhiên vui vẻ trở lại, mỉm cười gật đầu, xoa xoa đỉnh đầu nó. hoàng nhân tuấn chui vào ngực cậu ta, dựa lên vai, hỏi lại: "được không?"

"được." lý đế nỗ đáp, cẩn thận hôn lên khóe mắt nó.

bước sang năm thứ ba trung học sau khi khai giảng, không khí trong lớp dường như đã bất chợt thay đổi, sự căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt của mỗi học sinh dù bọn họ không nói một lời nào, những giờ nghỉ giải lao thiếu sức sống. không biết là do căng thẳng tinh thần hay do cơn mưa mùa thu không thể tránh khỏi mà hoàng nhân tuấn đã ngã bệnh vì cảm lạnh và sốt chỉ vài ngày sau khi năm học mới bắt đầu.

hoàng nhân tuấn đêm hôm trước đang làm bài tập bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, tiếng mưa ngoài cửa trở nên cực kỳ khó nghe, nó chỉ viết đáp án qua loa lên giấy, tắt đèn sớm rồi trốn trong chăn. tưởng rằng chỉ ngủ thôi chắc cũng không sao, nhưng sáng hôm sau khi thức dậy, cổ họng lại không thể phát ra được âm thanh nào, cả cơ thể nặng trĩu như có ai đó đang đè lên, dù có làm cách nào cũng không thể dậy nổi.

"nhân tuấn! con dậy chưa? có biết là mấy giờ rồi không, sắp trễ học đến nơi rồi!" mẹ hướng về phía phòng ngủ gọi, qua một hồi lâu vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, bà đi tới mở cửa. nhìn thấy hoàng nhân tuấn cau mày nằm co rúm người lại trong chăn, vội vàng đặt tay lên trán nó. "ôi chao, phát sốt rồi!"

"nhân tuấn!" mẹ gọi tên nó, "con ngồi dậy được không? mẹ đưa con đến trung tâm y tế để kiểm tra xem sao nhé?"

hoàng nhân tuấn lắc đầu, ngay cả động tác này cũng tốn rất nhiều sức lực, nó cảm giác mọi thứ đang không ngừng quay cuồng trước mắt, không thể động đậy.

"vậy phải làm sao?" mẹ nó cũng lo lắng, nắm chặt tay nó, "cha con đi làm ca đêm, tối qua không về nhà, hay mẹ đến trạm y tế gọi bác sĩ về nhà, con ở nhà một mình một lúc thôi được không?"

hoàng nhân tuấn muốn đáp lại, nhưng cổ họng khô khốc không thể phát ra được âm thanh, đành phải ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ, muốn nói vài lời an ủi, nhưng vừa chớp mắt một cái, nó lại chìm vào giấc ngủ.

nghe thấy tiếng mẹ mình đóng cửa rời đi, hoàng nhân tuấn trở mình trên chiếc giường nhỏ, toàn thân lúc nóng lúc lạnh, chăn bông dù đã quấn chặt quanh người nhưng vẫn không có chút hơi ấm nào. nó ngủ rồi lại tỉnh dậy, nằm nghiêng đầu trên gối, vì nghẹt mũi nên nước mắt tự nhiên không kìm được mà loang ra một mảng trên vỏ gối. lúc nước mắt rơi xuống, hoàng nhân tuấn chợt cảm thấy người bị bệnh như vậy có chút tủi thân.

trong lúc đang choáng váng và buồn bã, hoàng nhân tuấn nghe thấy xung quanh có tiếng động, không lâu sau, nó cảm thấy có người nắm lấy tay mình. bàn tay này mang theo sự ẩm ướt của cơn mưa bên ngoài kia, lau đi những giọt nước mắt không thể giải thích được từ khóe mắt, một lúc sau, trán hai người chạm vào nhau, hoàng nhân tuấn bị mất khứu giác, đôi mắt cũng bị cơn buồn ngủ che mờ, nhưng nó vẫn biết chắc người nọ là lý đế nỗ.

bên gò má hoàng nhân tuấn lạnh buốt, lý đế nỗ nhẹ nhàng hôn lên thái dương nó.

"không sao đâu."

khi nghe những lời này, sự bất an của hoàng nhân tuấn đột nhiên biến mất ㅡㅡ ba từ này dường như thực sự có ma thuật, và vì bản thân pháp sư đang ngồi bên giường của hoàng nhân tuấn, nắm chặt một tay của nó, năng lượng thật sự chảy vào cơ thể hoàng nhân tuấn, hoàng nhân tuấn cuối cùng cũng ngủ yên.

không biết đã qua bao lâu, khi nó lần nữa mở mắt ra, hoàng nhân tuấn nhìn thấy lý đế nỗ đang thay túi truyền cho nó, đối phương thấy nó đã tỉnh, dừng lại một chút, nhỏ giọng hỏi nó: "tôi làm cậu thức giấc sao?"

hoàng nhân tuấn nhướng mi nhìn lý đế nỗ, sau khi từ từ tỉnh lại, nó lắc đầu. lý đế nỗ treo túi truyền lên móc áo, ngồi tựa lưng vào giường đỡ hoàng nhân tuấn ngồi dậy, cầm cốc nước trên bàn cạnh giường đưa đến cho nó uống một ngụm. hoàng nhân tuấn dựa vào cậu ta, giơ tay chọc chọc lên người lý đế nỗ, hỏi: "sao cậu lại tới đây? mẹ tôi bảo cậu tới hả?"

giọng nó vẫn còn khàn khàn, lý đế nỗ kê cốc nước lại gần môi, đút cho nó uống thêm vài ngụm trước khi đáp: "dì đã gọi bác sĩ từ trung tâm y tế về nhà. bác sĩ nói cậu bị cảm lạnh, truyền túi nước biển này thêm hai ngày nữa là sẽ khỏe lại. không sao đâu, không có gì nghiêm trọng cả. gần đây trong nhà máy có một cuộc thi vận hành, dì và chú không thể cứ liên tục đi đi về về được. bọn họ đã quay lại nhà máy trước. tôi sẽ ở nhà với cậu." cậu ta đưa tay đặt lên trán hoàng nhân tuấn để kiểm tra nhiệt độ cơ thể. "không còn sốt nữa. thấy dễ chịu hơn chưa?"

hoàng nhân tuấn gật đầu, đưa tay nắm lấy bộ quần áo làm việc của lý đế nỗ, cọ lòng bàn tay vào lớp vải hai lần, liên tục hỏi: "bên ngoài vẫn còn mưa à?"

lý đế nỗ nhìn ra ngoài cửa sổ và trả lời: "bây giờ thì tạnh rồi."

"lý đế nỗ," hoàng nhân tuấn dựa sát vào người cậu ta, có thể nghe được nhịp tim của cậu ta, nó mím mím đôi môi khô khốc, quay đầu nhìn lý đế nỗ nói: "tôi muốn ăn thanh mai đóng hộp."

đây là đặc quyền của người bệnh, khi bị bệnh, tất nhiên là có thể được phép thỏa mãn những ham muốn mà bình thường bị cho là xa xỉ. lý đế nỗ nghe nó nói, biết nó sau khi ngủ một giấc cũng gần như đã khỏe lại, bắt đầu muốn ăn uống, gật đầu hỏi nó: "còn gì nữa không?"

cho dù là bị bệnh, được cha mẹ mua cho một loại đồ hộp, cũng rất ngại khi xin thêm loại thứ hai, nhưng vì là đang ở với lý đế nỗ nên lòng tham nhỏ bé của nó cũng không sợ bị gạt bỏ, thế là đôi mắt hoàng nhân tuấn hơi híp lại, mím môi nói: "vẫn còn, còn có quýt đóng hộp."

nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của nó, lý đế nỗ thả lỏng tinh thần căng thẳng, mỉm cười. cậu ta ngẩng đầu nhìn túi truyền vẫn đang chảy giọt trong ống truyền tĩnh mạch của hoàng nhân tuấn, chỉnh cho tốc độ chậm lại, nói với nó: "cậu ở nhà đợi tôi, tôi bây giờ sẽ đi cửa hàng mua ngay."

lý đế nỗ nói xong liền chuẩn bị đứng dậy, ở bên cạnh hoàng nhân tuấn giống như một cái bếp than ấm áp, hơi nóng vẫn còn tản ra ngay cả khi họ đã cách xa nhau một chút, hoàng nhân tuấn vội vàng túm lấy tay cậu ta: "này ㅡㅡ đợi một chút, lát nữa rồi hãy đi mua nhé, cậu ở lại với tôi đi."

"vậy thì ngồi dậy ăn cháo được không?"

hoàng nhân tuấn lại lắc đầu, ôm lý đế nỗ trong lòng, trầm giọng nói: "bây giờ không ăn được."

lý đế nỗ ém lại góc chăn bông của hoàng nhân tuấn, ôm nó cùng chăn bông vào trong lòng. hoàng nhân tuấn còn đang buồn ngủ, nhắm mắt lại, cảm nhận được lý đế nỗ nhịp nhàng vỗ lên lưng mình, nhéo mũi cậu ta hỏi: "cậu đang dỗ trẻ con à?"

lý đế nỗ tựa cằm lên vai hoàng nhân tuấn, cười nhẹ: "ừm, đang dỗ cậu đó."

hoàng nhân tuấn được cậu ta nhẹ nhàng vỗ về, rất nhanh lại ngủ thiếp đi, đang mơ màng liền nghe lý đế nỗ nói: "ngày còn nhỏ, cảm thấy rất ghét trời mưa ㅡㅡ bởi vì trời đổ mưa rồi sẽ không được mẹ cho ra ngoài chơi nữa."

hoàng nhân tuấn quay đầu nhìn cậu ta hỏi, "vậy còn bây giờ thì sao?"

"hiện tại vẫn không thích." lý đế nỗ nói.

nước trong túi truyền trong thời tiết này cũng trở nên lạnh lẽo, bàn tay có kim của hoàng nhân tuấn buông xuống yếu ớt, vừa lạnh lẽo lại mềm mại, giống như đang cầm tuyết. lý đế nỗ chụm hai tay của cậu ta lại với nhau, truyền hơi ấm cho nó.

"những thứ làm cho cậu bị bệnh, đều không thích."

giọng nói của lý đế nỗ lúc này còn lạnh hơn cả mưa, đây là lần đầu tiên hoàng nhân tuấn thấy cậu ta tức giận, ngay cả nguyên nhân của sự tức giận ấy còn chẳng phải là một sinh vật sống, thời tiết chính là thứ sờ không được mà nắm lấy cũng chẳng xong. hoàng nhân tuấn muốn cười, cười vì cậu ta không thể nói lý lẻ. nhưng nó còn chưa kịp cười, khóe mắt đã ươn ướt ㅡㅡ nó cũng không thể nói lý lẻ được giống như lý đế nỗ vậy.

hoàng nhân tuấn ngồi dậy được thêm một chút, dựa vào thành giường, quay người đối mặt với lý đế nỗ, ánh mắt vừa chạm nhau, liền không có cách nào đối mặt được nữa, cả người vùi vào trong lồng ngực lý đế nỗ. nó tự nhủ trong đầu tất cả là do mình bị nghẹt mũi, chỉ là nước mắt sinh lý mà nó phải kìm lại mà thôi. kết quả, nó nép người vào ngực lý đế nỗ, lắng nghe nhịp tim của cậu ta, một dòng nước mắt dài mơ hồ lăn xuống từ khóe mắt.

"làm sao vậy?"

lý đế nỗ hỏi nó nhưng không nhận được phản hồi nên không hỏi nữa, chỉ ôm chặt hoàng nhân tuấn. hoàng nhân tuấn nghe nhịp tim của cậu ta, không thứ gì có thể khẳng định sự tồn tại của một người hơn thế này cả.

"lý đế nỗ, chúng ta đều muốn được khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, và vĩnh viễn ở bên nhau." hoàng nhân tuấn chắc chắn là mình đã sốt cao đến mức mê sảng nên mới nói ra những lời như vậy, nó tự tin nói với sự bất bình của một người bệnh: "tôi thật sự rất thích cậu, cậu căn bản không biết được tôi thích cậu nhiều đến nhường nào đâu."

lý đế nỗ im lặng một lát rồi nói: "tôi biết."

cậu ta ôm lấy hoàng nhân tuấn một cách vô cùng trân trọng, đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn vương lại bên má, đôi mắt hoàng nhân tuấn đỏ hoe, nó nhắm mắt lao vào vòng tay lý đế nỗ, áp tai vào ngực, hoàng nhân tuấn có thể cảm nhận được sự rung động của lồng ngực thông qua từng lời mà lý đế nỗ nói, truyền đến một luồng cảm giác ngứa râm ran xuyên qua da thịt, truyền vào tận sâu bên trong cơ thể hoàng nhân tuấn.

"nhiều như tôi thích cậu vậy."

16.

"tôi thật sự ổn rồi mà," hoàng nhân tuấn cho một quả thanh mai vào miệng, cau mày nói với lý đế nỗ, "tôi chỉ bị sốt thôi, cũng đã truyền nước hai ngày rồi, cuối tuần nhất định sẽ khỏi hẳn."

lý đế nỗ không để ý tới lời nói của nó, đổ đầy nước nóng vào túi chườm nóng đã chuẩn bị xong, hoàn thành công việc liền vén chăn bông để vào dưới chân hoàng nhân tuấn, sau đó nói: "bắt đầu từ tuần này cậu đừng đến xưởng gỗ nữa, cuối tuần nào cũng ra ngoài để đến chơi, bên đó lạnh lắm."

cậu ta đứng ở bên giường nhìn hoàng nhân tuấn, khóe miệng nhếch lên, ngữ khí hiếm khi thể hiện ra sự nghiêm túc. hoàng nhân tuấn bĩu môi, không thể phản bác được gì, một lúc sau mới nói: "vậy... cậu có chăn bông dày không? ở nhà tôi còn dư, tôi đi lấy cho cậu."

"có đủ hết rồi," lý đế nỗ nói, "đừng lo lắng cho tôi, cậu khỏe lại rồi cũng đừng chủ quan, ban ngày và cuối tuần tôi sẽ đến thăm cậu."

hoàng nhân tuấn nhìn lý đế nỗ, quả thanh mai trong miệng đã sớm mất đi mùi vị, cắn vào lại còn phát ra tiếng lạo xạo, nó lẩm bẩm nói: "tôi biết rồi."

hai người nhìn nhau một lúc, lý đế nỗ là người mỉm cười trước. cậu ta chụm lòng bàn tay đưa đến trước cằm hoàng nhân tuấn, giọng dịu lại, cười hỏi: "nhổ ra đi, còn vị ngọt không?"

hoàng nhân tuấn ngẩng đầu nhìn đôi mắt cong cong của lý đế nỗ, một lúc sau mới lắc đầu nhổ hạt thanh mai vào lòng bàn tay cậu ta, thở dài: "ài, tôi thực sự, thực sự, thực sự không muốn bị cảm lạnh nữa đâu ㅡㅡ" điều quan trọng nên phải nhắc lại ba lần, nó trừng mắt nhìn lý đế nỗ, nghiến răng nghiến lợi. những lời nó nói thực sự nghe cực kỳ ranh mãnh, "lý đế nỗ, cậu có biết là hiện tại cậu đang nợ tôi bao nhiêu một nụ hôn không?"

lý đế nỗ nghe được mấy lời này liền nhướng mày, nhưng vẫn mỉm cười, vẻ mặt không thể tin được. cậu ta đưa tay xoa đầu hoàng nhân tuấn, sau khi bị đẩy ra, nụ cười càng rõ ràng hơn, cậu ta chỉ đơn giản là ngồi đối diện với hoàng nhân tuấn, đặt tay lên ván giường, nhìn theo ánh mắt lảng tránh của nó.

"ai nha, cậu có thấy phiền không vậy ㅡㅡ" hoàng nhân tuấn bị ánh mắt truy đuổi của cậu ta làm cho cả khuôn mặt nóng bừng, nhưng lại không dám chủ động, đành phải dùng lòng bàn tay che mắt lý đế nỗ, không muốn bị cậu ta nhìn thấu trái tim đang rung động của bản thân.

hoàng nhân tuấn tuy phàn nàn là vậy, nhưng lòng bàn tay vừa đặt nhẹ lên mắt lý đế nỗ, liền dễ dàng thu lại. lý đế nỗ nắm tay hoàng nhân tuấn, không cười nữa ㅡㅡ khi cậu ta ngừng cười, luôn có dáng vẻ nghiêm túc chính trực, tựa như không có chuyện gì cần phải lo lắng. đến mức khi cậu ta dùng ánh mắt này nhìn hoàng nhân tuấn, dần dần thu hẹp khoảng cách giữa họ, hoàng nhân tuấn theo bản năng lại muốn tránh né cậu ta.

trong phòng cực kỳ yên tĩnh, gần như chỉ còn lại tiếng thở của hai người, tai hoàng nhân tuấn đỏ ửng, lý đế nỗ đang định áp vào người nó thì bị kêu dừng lại, nó giơ tay còn lại lên ấn vào ngực lý đế nỗ. vừa mở miệng ra đã nghe thấy tiếng thở dốc, lúng túng nói: "tôi bị cảm..."

lý đế nỗ không thèm bận tâm tới lòng tốt của nó, hai tay hoàng nhân tuấn bị nắm chặt, nó liền trở nên thành thật như bị người ta nắm tóc đe doạ, hai mắt nhắm lại dưới ánh mắt dồn ép của lý đế nỗ.

nụ hôn rơi xuống. giống như hôn chúc một đứa trẻ ngủ ngon, lý đế nỗ hôn lên trán hoàng nhân tuấn, chậm rãi áp trán cậu ta lên trán nó.

lúc tách nhau ra, cậu ta nhìn hai mắt của hoàng nhân tuấn từ từ hé mở.

"đúng là đã hết sốt rồi này." cậu ta xoa đầu hoàng nhân tuấn, đứng dậy đi sang một bên uống nước. cậu ta nuốt xuống một ngụm, tựa lưng vào tủ, nhìn hoàng nhân tuấn vẫn còn có chút choáng váng: "sao cậu lại nhắm mắt?"

nhịp tim đập nhanh của hoàng nhân tuấn vẫn còn chưa ổn định trở lại, nụ cười trên khóe miệng lý đế nỗ đã phản bội sự cố gắng của nó, nó nhận ra mình đang bị trêu chọc ㅡㅡ cơn sốt khiến cho phản ứng của nó chậm lại. vì vậy hoàng nhân tuấn vội vàng lắc đầu, đổi ánh mắt chuyển chủ đề, ho khan nói: "tôi lười cùng cậu nói nhảm, đưa cái túi trên bàn cho tôi, tôi đọc sách."

bạn sẽ không dám nghỉ ngơi một giây phút nào trước khi chuẩn bị làm bài thi, bạn phải luôn bắt kịp những ngày học đã bỏ lỡ. nhưng lúc bệnh tới thì như núi đổ, đi rồi thì lại như kéo tơ, việc bị bệnh chẳng bao giờ là điều có thể lường trước được, sau cơn sốt cao, cơ thể hẳn là vẫn còn mệt mỏi, hoàng nhân tuấn ngồi trên giường một lát, có chút mất tập trung, ngước mắt lên nhìn về phía bàn đọc sách bên cạnh có lý đế nỗ đang ngồi gãi gãi.

"cậu gãi cái gì thế?" hoàng nhân tuấn gọi cậu ta lại, "bị ngứa ở đâu, có gãi tới được không? để tôi giúp cậu."

khi lý đế nỗ lại gần và vén áo khoác lên, hoàng nhân tuấn nhìn bóng lưng cậu ta mà giật mình, cậu ta vốn đã trắng trẻo, khiến những vết xước sưng đỏ nổi bật lên trông đặc biệt kinh hãi. hoàng nhân tuấn không khỏi há hốc mồm: "cậu bị cái gì thế này?" nó không dám chạm vào, chỉ có thể thổi lên giúp lý đế nỗ, cau mày nói: "tôi thấy cậu giống như là bị dị ứng, làm sao lại thế?"

lý đế nỗ thả vạt áo xuống, xoay người đối mặt với hoàng nhân tuấn, không trả lời mà còn hỏi ngược lại: "cậu có thích mèo con không?"

hoàng nhân tuấn cau mày, vẫn như cũ nghi hoặc, không có trực tiếp trả lời: "làm sao vậy?"

lý đế nỗ đứng dậy đi ra ngoài cửa, một lúc sau, cậu ta bưng một hộp bìa cứng nhỏ đi vào, đi tới trước mặt hoàng nhân tuấn, đặt hộp bìa cứng lên bàn, sau đó lùi lại vài bước, cố ý đứng xa một chút.

hoàng nhân tuấn nhìn vào hộp bìa cứng, nhìn thấy một con mèo con có vằn màu đen trên nền trắng đang ngủ trong một cái ổ, chỉ lớn bằng lòng bàn tay, rất đáng yêu. hoàng nhân tuấn lúc này mới hiểu, cười hỏi: "nó từ đâu đến?"

"hôm qua tôi nhặt nó ở xưởng gỗ, cơ thể nhỏ bé của nó ướt sũng trong mưa, trông thật đáng thương." lý đế nỗ nói, "tôi nhặt nó lên và muốn giữ nó lại."

hoàng nhân tuấn ôm mèo con vào lòng, nhìn trái nhìn phải, vừa nhìn vừa thích thú. nó ngước lên nhìn lý đế nỗ và nói: "cậu làm thế nào để nuôi mèo? nhìn cậu kìa, cậu bị dị ứng với lông mèo không phải sao." nó trêu chọc con mèo, lắng nghe âm thanh gừ gừ của con vật nhỏ cũng học theo meo meo hai lần, xem chừng có vẻ rất thích, dứt khoát nói với lý đế nỗ: "cho tôi nuôi đi, không uổng công cậu có lòng tốt nhặt nó về đâu, cậu đến thăm tôi cũng thuận tiện nhìn nó."

"chú và dì có đồng ý không?" lý đế nỗ hỏi.

hoàng nhân tuấn cười nói: "chỉ là một con mèo con thôi mà, không cần sợ sẽ có người không thích nó, cho dù không đồng ý cũng phải đồng ý."

sự thật đúng như lời hoàng nhân tuấn đã nói ㅡㅡ khi mẹ nhìn thấy mèo con, bà ấy nói rằng bà không thể nuôi nó, hoàng nhân tuấn đáp lại rằng con mèo vẫn còn nhỏ, mùa này trời mưa liên tục nên nó muốn giữ mèo con lại cho đến khi thời tiết thuận lợi hơn sẽ thả đi, kể từ hôm đó mèo con được giữ lại hơn một tuần lễ. chỉ mấy ngày sau mẹ bỗng dưng thay đổi thái độ ㅡㅡ trước khi đi làm phải đặc biệt đi đến trước ổ của mèo con liếc nhìn một cái, tan làm về nhà rồi, mẹ còn học theo cách mèo kêu meo meo mấy tiếng chơi đùa với mèo con. hoàng nhân tuấn bận rộn với việc học, đi về liền vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng học, nếu lịch làm việc của cha và mẹ bị xáo trộn, thì lúc ở nhà sẽ chẳng có ai bầu bạn với nó, giờ có mèo con rồi, nó có thêm một người bạn đồng hành. nhóc con nhỏ bé này cực kỳ bám người, muốn ăn muốn uống gì cũng lẽo đẽo theo sau hoàng nhân tuấn, đi tới đi lui lâu dần liền cảm thấy thích hoàng nhân tuấn.

khi lý đế nỗ đến nhà hoàng nhân tuấn để ăn tối cùng gia đình vào ngày cuối tuần, mẹ của nó đã chủ động đặt tên cho mèo con ngay trên bàn ăn.

"chọn một cái tên đi, mèo con mỗi ngày đều kêu mimi không ngừng, nhưng nó chẳng có được một cái tên nghiêm túc nào cả."

hoàng nhân tuấn cố ý nói đùa với mẹ: "phiền phức như vậy làm gì, mấy ngày nữa thời tiết tốt hơn rồi chẳng phải sẽ đem thả đi hay sao, việc gì phải bận tâm chuyện đó cơ chứ."

mẹ cau mày nói: "ồ, sau này con vào đại học rồi cũng ở luôn ở nơi đó, chẳng lẽ lại không để cho mẹ ở nhà có người bầu bạn cùng à?"

cha ho khan một cách lúng túng, nhắc nhở mẹ ㅡㅡ lão già nhà bà không phải là người để bầu bạn à. mẹ liếc nhìn cha và giải thích: "ý mẹ là một người bầu bạn có thể nói chuyện ấy."

chơi với mèo thú vị hơn nói chuyện với chồng, so với mèo con lại càng có nhiều điểm chung. cha chỉ im lặng, cong môi.

"được rồi được rồi," hoàng nhân tuấn giả vờ không quan tâm, nén cười nói: "nếu đã muốn giữ lại rồi thì phải đặt cho nó một cái tên, con sẽ tự mình suy nghĩ xem sao."

sau bữa tối, cha mẹ nó xuống lầu trò chuyện với hàng xóm, hoàng nhân tuấn ôm mèo con ngồi trên giường, suy nghĩ kỹ, nhận ra rằng việc chọn một cái tên không phải là một việc dễ dàng. lý đế nỗ đeo chiếc khẩu trang bằng bông mà mẹ của hoàng nhân tuấn đã chuẩn bị cho mùa đông cũng ngồi bên cạnh, đưa ra lời khuyên.

"phải đặt cho nó một cái tên thật xấu." nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của hoàng nhân tuấn, lý đế nỗ cách một lớp khẩu trang phiền muộn giải thích, "tên xấu dễ nuôi."

hoàng nhân tuấn gật đầu, "đúng là có câu nói như vậy thật, mà đã gọi thì phải dễ nhớ." nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vận dụng hết công xuất của não cũng không nghĩ ra được cái tên nào hay ho, nên nó đành nói: "cứ gọi là mèo con đi."

hoàng nhân tuấn dùng một cái tên tiếng trung, nhưng lý đế nỗ nghe không hiểu nên nó đã dịch lại cho cậu ta. hoàng nhân tuấn giúp cậu ta lặp lại: "mèo con."

lý đế nỗ cũng làm theo: "tiểu miêu."

hoàng nhân tuấn kiên trì, giống như dạy cho một đứa trẻ bập bẹ tập nói, lắc đầu từng chút một, lặp đi lặp lại: "mèo ㅡㅡ con ㅡㅡ"

lý đế cũng gật gù nhắc lại theo nó: "tiểu ㅡㅡ miêu ㅡㅡ."

sau khi dạy lần thứ năm, lý đế nỗ cuối cùng cũng đọc chính xác, nhưng hoàng nhân tuấn lại quay đầu lại hỏi, cậu ta mỉm cười, nheo mắt nói: "tiểu miêu."

hoàng nhân tuấn cuối cùng đã bỏ cuộc, trên thế giới có rất nhiều điều khó khăn và lý đế nỗ đã rất cố gắng để học tiếng trung. thế là nó thỏa hiệp: "tiểu miêu cũng không tệ, nghe rất đáng yêu, vậy gọi là tiểu miêu đi!"

nó vừa vui vẻ được một lát thì đột nhiên tâm trạng lại sa sút ㅡㅡ nó nghĩ đến ồn ào. con vật nhỏ đó lớn lên được như vậy cũng là do nó nuôi, hoàng nhân tuấn cảm thấy có chút khó chịu, liền đặt mèo con vào hộp bìa cứng, đẩy nó ra xa, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "nếu như ồn ào còn sống, thì tốt biết bao."

cha và mẹ đều là những người tốt bụng nhưng người tốt đôi khi cũng làm những điều đáng buồn. về cơ bản, một chú chó con có ý nghĩa khác nhau hoàn toàn đối với cha mẹ và hoàng nhân tuấn, nên không thể phán xét đâu là đúng đâu là sai.

lý đế nỗ đi tới trước mặt hoàng nhân tuấn, tháo khẩu trang ra, lặng lẽ nắm lấy tay nó rồi ngồi xuống. hoàng nhân tuấn nghiêng đầu vùi mặt vào bả vai cậu ta, thanh âm có chút khàn khàn: "con chó ngu ngốc kia... sẽ chỉ theo sau tôi đi khắp nơi, cũng chỉ có tôi khi về nhà là nó vui vẻ nhất, lặng lẽ đến bên chân tôi dụi đầu, cha mẹ tôi lúc về nhà, nhiều nhất là gọi tên nó mấy tiếng." hoàng nhân tuấn sắp bật khóc nhưng vẫn nói: "đồ ngốc, chọn người tầm thường nhất trong nhà để bày tỏ lòng trung thành, thì có ích lợi gì chứ? nếu như nó giống như mèo con cũng có thể làm cho người khác yêu thích nó, nói không chừng sẽ không phải chết."

hoàng nhân tuấn cho rằng con chó nhỏ chết là vì không được gia đình yêu quý, đó là biểu hiện sai trái của lòng trung thành, thực ra nó rất tiếc vì cái chết của ồn ào và không tìm được lời giải thích nên rất bực bội về điều đó. lý đế nỗ cũng không vội an ủi nó, vỗ vỗ lưng hoàng nhân tuấn, ôm nó vào lòng. cậu ta biết hoàng nhân tuấn coi trọng con chó nhỏ, liền mềm lòng, suy nghĩ một lúc mới giải thích: "cậu thích nó, đối xử tốt với nó, ồn ào sẽ hiểu thôi, chỉ là riêng mỗi việc làm hài lòng mọi người trong nhà thôi cũng đã là điều khó khăn đối với nó rồi."

những con vật bé nhỏ bám người thì được cho là đáng yêu, trẻ con khóc nhè thì được cho kẹo để ăn, bản chất là như nhau. hoàng nhân tuấn nghĩ nghĩ, cảm thấy chính là bởi vì ồn ào chỉ biết đi theo chủ nhân của mình, cho nên mới không tránh khỏi việc làm cho người ta cảm thấy khó chịu ㅡㅡ nó từ nhỏ đã không bao giờ chịu thua, không thể hòa hợp với người khác, bị cha mẹ bắt lỗi, dù có phải lỗi của mình hay không, nó cũng chỉ gãi cổ không nói gì, cha mẹ lại càng tức giận mỗi lần đánh nó lực tay chỉ càng nhiều hơn chứ không ít đi. không biết mẹ đã mắng nó biết bao nhiêu lần về chuyện này nhưng vẫn như cũ không thay đổi được.

nghĩ đến đây, hoàng nhân tuấn chấp nhận số phận của mình và bất lực thở dài: "làm sao một con chó nhỏ có thể học cách gặp may khoe mẻ được chứ?** điều đó ngay cả tôi đây cũng không thể làm được..." nó kết luận: "nói như vậy thì tôi cũng không có cách nào để làm cho người khác yêu thích bản thân mình được."

lý đế nỗ nghe xong liền cúi đầu nhìn hoàng nhân tuấn, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "có người yêu thích còn cần phải cầu xin sao?" cậu ta không đồng ý với lời nói của hoàng nhân tuấn, nhưng cho dù hoàng nhân tuấn thực sự nghĩ như vậy, cậu ta đã có cách giải quyết vấn đề, nên lý đế nỗ liền chững chạc đưa ra phương án một cách nghiêm túc: "cậu không cần phải cầu xin, tôi sẽ mang sự yêu thích đến đưa trước mặt cậu, như vậy là được rồi."

hoàng nhân tuấn nghe vậy, tựa đầu vào trong lòng lý đế nỗ, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, liền thấy đôi mắt đen phát sáng của lý đế nỗ gần như vô cùng kiên định nhìn nó. sắc mặt của hoàng nhân tuấn lại nóng lên, nó cảm thấy lý đế nỗ rất không có mắt nhìn người, chỉ bằng hai câu, cậu ta đã phá hủy bầu không khí u buồn mà nó đang gợi nên, đồng thời lại cảm thấy cậu ta rất biết cách làm người khác yêu thích ㅡㅡ nhất là cách dùng bản thân mình.

hoàng nhân tuấn vươn tay gãi lên sống mũi lý đế nỗ vừa tức vừa buồn cười: "lại còn nói mèo con biết cách làm cho người khác yêu thích, nhưng hóa ra biết cách làm cho người khác yêu thích nhất chính là ở đây."

hoàng nhân tuấn nhìn đôi mày cong cong của lý đế nỗ, cũng mỉm cười theo. khi nó có người mình thích, cũng giống như ở trong lòng mình nuôi mèo con hay chó nhỏ ㅡㅡ làm cách nào để yêu thích nhưng không quá phận, làm thế nào để đau lòng nhưng lại thấy không đủ. nó thậm chí còn vui mừng khi lý đế nỗ "giả vờ" câm vì sự lo lắng sau khi được cứu, nếu không thì mối quan hệ giữa cả hai đã dừng lịa từ đó. cho nên hoàng nhân tuấn nghĩ, lúc thua thì nên chịu thua, lúc cần yếu thế thì phải bày ra vẻ yếu thế, bằng không, nó thật sự không biết sau này mình sẽ phải chịu tổn thất những gì.

hoàng nhân tuấn sau đó tự mình đưa ra châm ngôn sáu chữ "đánh giá dựa trên tình hình", ai có thể ngờ rằng một đề thi sẽ ngay lập tức được bày ra trước mắt.

_tbc_

*đức hạnh (德行) déxíng: là sự vẹn toàn, tốt đẹp về mặt đạo đức.

**không tra rõ nghĩa của gặp may khoe mẽ được nên mình để nguyên lúc dịch ra luôn chứ không edit lại. mọi người có ai biết 讨巧卖乖 nghĩa là gì thì cmt cho mình biết để sửa lại với nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top