Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 64: Lại tự mình đa tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh ngay sau đó Tiêu Nhất Mặc trở lại chỗ của mình và ngồi xuống.

Anh ngồi ở hàng đầu tiên bên phải trung tâm, Tiêu gia một nhà tài trợ từ thiện lớn, mà đầu tư mạo hiểm của anh lại là đầu tư tốt nhất, anh luôn được coi là một vị khách danh dự. Đinh Giai Lam với tư cách là bạn đồng hành ngồi bên cạnh anh, vừa thấy anh quay lại thì không khỏi thấp giọng trêu chọc: "Muốn quay lại?"

Tiêu Nhất Mặc tức giận trừng mắt nhìn cô ấy: "Được rồi, đừng có mà cười nhạo."

"Ô, định qua cầu rút ván đầy à, đừng quên ai là người tới cầu xin em đến cứu nguy đấy nhé?" Đinh Giai Lam than thở, "Tiểu Tử sẽ không hiểu lầm gì chứ? Vừa rồi cô ấy lãnh đạm với em như vậy, tốt xấu gì lúc trước ngoài đảo tư nhân cũng đều là người chung cảnh ngộ bị hãm hại mà."

Tiêu Nhất Mặc sửng sốt.

Trong buổi đấu giá từ thiện ngày hôm nay, Ưng Tử được đích danh mời đến nhưng thật ra là anh đã nhờ ban tổ chức sắp xếp giúp.

Kể từ sau ngày mà chia tay trong không vui với Ưng Tử ở Bắc Đô đó, anh không tìm thấy bất kỳ cơ hội nào để tiếp cận Ưng Tử, và vì thân thể của Tiêu Ninh Đông anh phải trở về thành phố Tế An.

Tương tư thành họa, có lẽ đó là trạng thái của anh vài ngày trước.

Buổi chiều anh đã đến hội trường, vốn dĩ anh muốn tìm cơ hội gặp gỡ Ưng Tử một cách thật tự nhiên, kết quả là lại đợi được Ưng Tử và Vệ Thì Niên đồng thời xuất hiện trên thảm đỏ, anh tức giận mà không có chỗ phát tiết, đặc biệt là trước mặt Vệ Thì Niên. Vì Ưng Tử có một người bạn đồng hành là nam, anh cũng phải có một người bạn đồng hành nữ làm để không thua kém, không do dự anh đã gọi Đinh Giai Lam đến để cứu nguy.

Nhưng sau câu hỏi của Đinh Giai Lam anh mới nhớ ra rằng Ưng Tử sẽ không hiểu lầm anh có gì đó với Đinh Giai Lam chứ, trong lòng ghen tị nên trộm đi lau nước mắt?

Trái tim Tiêu Nhất Mặc nóng lên nhưng ngay lập tức phỉ nhổ chính mình.

Lại tự mình đa tình.

Lại còn tưởng Ưng Tử vẫn là cô vợ nhỏ uyển chuyển xoay quanh bản thân sao? Đừng nghĩ vớ vẩn nữa.

Trên sân khấu, người dẫn chương trình Điền Nghê đã phỏng vấn xong những việc từ thiện mà Ưng Tử đã làm, để Ưng Tử đứng một mình trên sân khấu, âm nhạc vang lên.

Tiêu Nhất Mặc gạt những suy nghĩ vớ vẩn sang một bên, lắng nghe chăm chú.

Những ngày hai người xa cách, Ưng Tử không tham gia nhiều buổi biểu diễn, Tiêu Nhất Mặc vì nhiều lý do nên không thể đích thân đến hiện trường nghe trực tiếp, hôm nay là lần đầu tiên anh nghe Ưng Tử hát trực tiếp sau khi nổi tiếng.

Khi lời bài hát đầu tiên thoát ra khỏi miệng của Ưng Tử anh gần như nín thở.

Khác với âm thanh hậu kỳ hoàn hảo trong đĩa, giọng hát nghe trực tiếp của Ưng Tử càng thêm cảm xúc dào dạt. Dù là hát trầm bổng hay cao độ đều rõ ràng và da diết, đều có cảm giác luyến láy làm xúc động lòng người.

Viên phấn viết trên những lỗ bảng đen.

Những con sên trên tường rơi ra, lộ ra những viên gạch đỏ.

Âm thanh của bàn, là bản nhạc đệm hay nhất.

Em mỉm cười với chúng tôi, nói: Nào, chúng ta hãy hát cùng nhau.

Hi, cười cười, cười vang cả một bầu trời.

Hi, hát hát, hát lên niềm vui chân thành.

.....

Trong âm điệu cuối trong câu Ưng Tử nhắm mắt, ngân nga một âm thanh rung cao phát ra từ mũi rồi đột ngột dừng lại, chỉ còn lại âm thanh một nhóm trẻ em đang vui vẻ ca hát và nhảy múa trong tiếng nhạc đang bồi hồi trong đầu người nghe.

Tiêu Nhất Mặc nhìn chăm chú lên sân khấu, đột nhiên phát hiện Ưng Tử đang chìm đắm âm nhạc giờ phút này dường như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng. Đã từng là người vợ bé nhỏ nhát gan, trong giờ phút này cô trở nên tự tin mạnh mẽ khiến người khác muốn gục ngã dưới chân cô.

Nếu lúc đó cô vì anh mà từ bỏ âm nhạc, liệu anh có còn nhìn thấy Ưng Tử như thế này không?

Suy nghĩ này xuất hiện, Tiêu Nhất Mặc chỉ cảm thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh.

Tiếng vỗ tay như sấm ở hiện trường kéo Tiêu Nhất Mặc ra khỏi ảo giác. Khi anh nhìn lại, một người nào đó đã lên sân khấu tặng hoa. Trong số những người hâm mộ trẻ tuổi, nổi bật có một người đàn ông khoảng 27-28 tuổi. Ánh mắt Tiêu Nhất Mặc ngưng tụ, anh nhận ra ngay lập tức: Đây không phải là tiểu Lộ tổng của Tập đoàn Điện tử Hoằng Vĩ hay sao? Khi nào cậu ta cũng học được những chiêu trò tán tỉnh, gửi hoa để lấy lòng phụ nữ?

Sự kiện đấu giá mùa hè chính thức bắt đầu khiến Tiêu Nhất Mặc càng thêm bực mình không thôi.

Tên của tiểu Lộ đó là Lộ Soái, xét về vai vế thì cậu ta cũng là cháu trai của Tiêu Nhất Mặc, hành động ngả ngớn, cậu ta lại công khai theo đuổi Ưng Tử một cách táo bạo trong dịp như này, không chỉ cố ý thay đổi vị trí với người khác để ngồi bên cạnh Ưng Tử nói chuyện lại còn xum xoe muốn đấu giá được cây đàn ghi-ta mà Ưng Tử quyên góp.

Làm sao Tiêu Nhất Mặc có thể cho cậu ta được như ý.

Đinh Giai Lam ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt âm trầm của Tiêu Nhất Mặc, hết lần này đến lần khác tăng giá theo sau Lộ Soái, trong lòng không khỏi than thở.

Đây rõ ràng không phải muốn đắc tội với người ta sao? Lộ Soái cũng được coi là một nhân vật có tiếng trong giới, nếu cứ không nể mặt như vậy không phải cậu ta sẽ ghim cô ấy sao? Cuộc "cứu nguy" này thực sự là tốn công vô ích rồi.

Cuối cùng Đinh Giai Lam đã mua được cây đàn với giá 108,000 nhân dân tệ, thiết lập một mức cao mới cho đơn vị giá cuộc đấu giá này.

Đem cây đàn ra khỏi sân khấu, Đinh Giai Lam tức giận đặt nó lên đùi Tiêu Nhất Mặc: "Nhớ kỹ đấy, sau này nếu Lộ Soái có ngáng chân em thì anh cũng không được khoanh tay đứng nhìn."

"Cậu ta dám?" Tiêu Nhất Mặc lạnh lùng nói, "Tôi chưa đối phó cậu ta đã là may mắn rồi."

Đinh Giai Lam hơi buồn cười. Vịt chết còn cứng mỏ, chắc chắn là nói về Tiêu Nhất Mặc.

"Tình cũ khó quên thì theo đuổi đi, đừng chết vì sĩ diện như vậy" Đinh Giai Lam quay đầu nhìn, "Tiểu Tử trông rất nổi tiếng đó."

Ưng Tử không cảm nhận được sự nổi tiếng cô chỉ cảm thấy đau đầu.

Vị tiểu Lộ tổng này đúng là rất đẹp trai, có nét quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, cũng nói rất nhiều từ khi ngồi bên cạnh cô anh ta vẫn nói không ngừng nghỉ, pha trò mượn quá khứ để nói đến hiện tại, rất dí dỏm.

Nhưng cô thực sự không thích kiểu đàn ông này, và cô cũng không có tâm trạng nói vào lúc này.

Khi cây đàn bị Đinh Giai Lam lấy đi cô mới thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Lộ tổng cũng cảm thấy hơi mất mặt nên cuối cùng im lặng, ngồi được một lúc thì anh ta cũng đi mất.

Vệ Thì Niên đã quyên tặng một bộ đĩa nhạc có chữ ký số lượng có hạn kể từ khi anh ấy ra mắt, bộ đĩa nhạc đã bị một người phụ nữ giàu có lấy được. Người phụ nữ giàu có đó là người hâm mộ lâu năm của anh ấy nên cũng ghé qua nói chuyện vài câu.

Sau cuộc đấu giá là tiệc tự chọn. Một vài nhà đầu tư quen biết đến trò chuyện với Vệ Thì Niên, Ưng Tử đứng bên cạnh đáp câu được câu không trong đầu vẫn luôn nghĩ đến việc EP sau hậu trường lúc nãy và việc Đinh Giai Lam giành được đàn ghi-ta.

Đầu óc cô càng ngày càng hỗn loạn, một ý nghĩ trong đầu cứ hiện ra càng ngày càng rõ ràng.

Chẳng lẽ Tiêu Nhất Mặc vẫn luôn có chút quan tâm cô sao? Nếu không, tại sao anh lại bí mật mua EP của cô để nghe? Đinh Giai Lam chắc chắn sẽ không bỏ ra hơn một trăm vạn để mua cây đàn của cô, người đứng sau không cần nghĩ cũng biết là ai, Tiêu Nhất Mặc đang ám chỉ điều gì?

Tim cô đập loạn xạ cô vô thức nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Tiêu Nhất Mặc mà lại thấy Đinh Giai Lam bị Lộ Soái chặn lại, hai người hình như đang tranh cãi.

Một lúc sau Tiêu Nhất Mặc từ đâu xuất hiện, Lộ Soái lập tức nhăn mặt nói vài câu rồi nở nụ cười xin lỗi, Đinh Giai Lam hất cằm về phía Lộ Soái vênh váo khoác lấy cánh tay Tiêu Nhất Mặc, sau đó hai người cùng nhau ngồi xuống ghế tình yêu bên cạnh.

Tâm trạng vừa mới khôi phục lại đột nhiên chùng xuống, lồng ngực tức đến mức thở không ra hơi, Ưng Tử đặt đũa xuống nói nhỏ với Vệ Thì Niên, "Vệ đại ca, em cảm thấy hơi không thoải mái....em muốn đi về trước."

Vệ Thì Niên sửng sốt một chút lập tức xin lỗi nhà đầu tư bên cạnh, cầm túi xách cho cô: "Đi thôi, anh đưa em về."

Xe bảo mẫu của Vệ Thì Niên ở bên ngoài hai người cùng nhau lên xe.

Ưng Tử dựa vào cửa sổ xe một tay chống cằm, bất giác nhìn ánh đèn neon ngoài, trong đầu cô như có hai nhân vật nhỏ đang đánh nhau.

Hôm nay Tiêu Nhất Mặc như này chắc chắn vẫn thích cô.

Làm sao có thể, thân mật với Đinh Giai Lam như vậy cô đừng tự mình đa tình nữa.

Nếu không thích thì sao có thể vào hậu trường động viên rồi mua lại đàn ghi-ta.

Không đời nào, thích như thế sao nghe không hiểu ý của 'Ngoan ngoãn' là gì?

...

Đánh qua đánh lại, người sau chiếm ưu thế hơn.

Cô luôn cho rằng mình viết 'Ngoan ngoãn' là vì muốn hòa giải với Tiêu Nhất Mặc dù sao thì năm đó Tiêu Nhất Mặc đã giúp đỡ cô rất nhiều, nhưng hôm nay sau khi hiểu được tình cảm của chính mình cô chưa từng buông được Tiêu Nhất Mặc, giữa những ca từ đều là những hy vọng muốn quay lại của cô.

Đáng tiếc là cô ám chỉ nhiều như vậy Tiêu Nhất Mặc vẫn không nghe thấy ý hòa giải mà cô muốn, điều này làm cô rất uể oải. Vừa rồi khi nhìn Tiêu Nhất Mặc và Đinh Giai Lam thân mật đã nhân đôi sự chán nản trong cô.

Đừng nghĩ nhiều nữa, không có hy vọng thì cũng sẽ không có thất vọng.

Ưng Tử nghĩ thầm trong lòng.

Một lúc sau, về đến nhà Ưng Tử cảm ơn Vệ Thì Niên, xuống xe chuẩn bị đi vào tiểu khu Vệ Thì Niên cũng xuống xe gọi cô lại.

Ánh trăng sáng tỏ, gió hè phơ phất.

Người con gái dưới ánh trăng xinh đẹp mềm mại, đẹp như tranh vẽ nhưng lại thuộc về một người khác.

Vệ Thì Niên nhìn cô chằm chằm, cảm thấy mất mát buồn bã.

Duyên phận của tuổi trẻ cuối cùng cũng trôi qua, những năm tháng tươi sáng nhất của Ưng Tử anh ấy đã chậm hơn Tiêu Nhất Mặc một bước, bỏ lỡ từng bước từng bước một

Nhưng dù vậy, anh cũng không muốn người con gái anh ấy thực sự thích phải quá buồn.

Ưng Tử trở nên hơi căng thẳng trước cái nhìn của anh ấy: "Vệ đại ca, có chuyện gì vậy?"

"Vẫn cảm thấy buồn khi vì Tiêu Nhất Mặc và cô gái đó sao?" Vệ Thì Niên nhỏ giọng hỏi.

"Không đâu." Ưng Tử nói trái lòng mình, cúi đầu xuống mũi chân vô thức cọ vào gạch lát trên mặt đất.

Vệ Thì Niên do dự một hồi, cuối cùng ám chỉ: "Anh thấy anh ta và người phụ nữ kia.... chắc hẳn không có gì với nhau, thời gian ánh mắt anh ta nhìn người kia còn chả nhiều bằng anh ta nhìn em."

Ưng Tử bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời "Thật sao?"

"Tiêu Nhất Mặc, người này mặc dù rất chuyên quyền độc đoán nhưng bản chất của anh ta vẫn tốt." Vệ Thì Niên không thể không đánh giá đúng người tình địch này, "Em cũng đừng quá buồn, có lẽ mọi chuyện vẫn sẽ có cơ hội."

Ưng Tử nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi vui vẻ cười, mặt mày sáng lên: "Cảm ơn anh Vệ đại ca, em biết rồi, em sẽ không để tâm chuyện vụn vặt này đâu."

Tạm biệt Vệ Thì Niên, Ưng Tử xoay người bước về nhà. Chiếc váy là một chiếc váy dạ hội, dài đến mức cô phải kéo gấu váy bước đi cẩn thận, chậm rãi. Rẽ vào một góc, có khu vườn nhỏ phía trước cũng đã cuối tháng vẫn còn lác đác vài đóa hoa sơn chi, tỏa hương thơm nhàn nhạt.

Ưng Tử vươn lên muốn ngửi, nhưng cô lại vấp phải gấu váy loạng choạng hai bước sắp ngã xuống, một đôi tay rộng rãi vững vàng đỡ lấy eo cô.

_______________________


Tác giả có chuyện muốn nói:

Chú Tiêu: Không nhịn được nữa, mặc kệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top