Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27: Ảnh hậu cùng đường bí lối (4)

Editor: MilliiFran

Đến bây giờ, Sa Hạ đối với ký ức của nguyên chủ đã cảm thấy vô cùng mơ hồ, nhưng không hiểu sao hình ảnh đối phương lần đầu nhìn thấy Chí Huân lại khắc sâu trong trí nhớ. Dưới cây ngô đồng, thiếu niên sáng sớm ngồi ở trên băng ghế nghiêm túc ngâm nga từ đơn tiếng Anh, sườn mặt quen thuộc đó nhìn một lần đã không thể quên, thật sự rất giống Thế Huân trước kia. Đó là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt, mặc dù Chí Huân không biết điều đó.

Có thể nói, Sa Hạ ban đầu rất mạnh mẽ, cũng lại yếu ớt đáng thương, Thế Huân đã đem cô vứt thật xa ở sau đầu, cô trước sau lại cố chấp níu giữ một chút hơi ấm ngày xưa của hai người, chết không buông tay, cuối cùng khiến cho vết thương của chính mình càng thêm chồng chất.

Nghĩ như vậy xong, dưới ánh đèn, Sa Hạ nhìn thấy trong mắt Chí Huân hiện lên một tia khuất nhục, nhưng vẫn chậm rãi cởi bỏ quần áo, leo lên giường cô, nhắm chặt hai mắt, rất giống người vợ nhỏ đang giữ gìn trinh tiết của mình.

Thấy thế, Sa Hạ cười khẽ, chống cằm, quan sát cậu ta một lúc lâu, vươn ngón trỏ nhẹ nhàng trượt xuống theo đường sống mũi của đối phương, trượt thẳng đến môi. Chí Huân đột nhiên mở mắt ra, hai mắt đối diện nhau. Sau đó cũng không biết cậu ta nghĩ gì, thế nhưng một phen đem Sa Hạ ôm chặt vào lòng.

"Không phải nói buồn ngủ sao? Ngủ đi. Nên ngủ thế này, đừng lộn xộn..."

Nghe vậy, Sa Hạ đang nằm trong vòng tay của đối phương sửng sốt một lúc, liền mỉm cười, điều chỉnh một tư thế khiến cô thoải mái, ôm Chí Huân lập tức chìm vào giấc ngủ.

Mà Chí Huân bên này nhìn đỉnh đầu của Sa Hạ trong mắt chợt lóe lên chán ghét. Người phụ nữ này có thể phá hủy tất cả nỗ lực và tâm huyết của hắn chỉ bằng một câu nói, một ánh mắt, bất kể hắn làm gì, làm tốt đến cỡ nào. Sa Hạ, Sa Hạ, cái tên này giống như là một lời nguyền, gắt gao giam cầm hắn, khiến cho hắn muốn hít thở cũng cực kì khó khăn.

Cho nên rốt cuộc đến khi nào hắn mới có thể hoàn toàn thoát khỏi cô?

Sa Hạ nghe hệ thống nhắc nhở hảo cảm của Chí Huân lại giảm thêm 5, cũng không mở mắt ra, ngược lại đem tất cả sức lực của chính mình đè lên người cậu ta, thoải mái ngủ một giấc ngon lành.

Mà ngày thứ hai từ lúc khởi quay, Tần Khả Phi sáng sớm đã trang điểm xong, chờ ở bên cạnh thấy Sa Hạ ngáp dài đi ra, theo sau là Chí Huân dưới mắt hiện rõ quầng thâm, một bộ dáng thiếu ngủ, không khống chế nổi mà kêu một tiếng kinh hãi, sau đó che miệng, ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ. Hoá ra, hóa ra giữa cậu thiếu niên kia và Sa Hạ là loại quan hệ này sao?

Thấy thế, Sa Hạ liền liếc mắt nhìn cô ta một cái, thái độ không mảy may để ý, ăn chút gì đó rồi bắt đầu trang điểm.

Sa Hạ không thèm để ý, nhưng Chí Huân căn bản lại không thể không để ý. Thấy biểu tình của Tần Khả Phi như vậy, trên mặt hết biến xanh rồi lại trở nên trắng bệch. Hai người bọn họ căn bản là không phát sinh bất luận cái gì, chính là người ở đây sẽ không một ai cho rằng như vậy. Bọn họ chỉ cho rằng hắn là vì nổi tiếng, vì địa vị, ngay cả thân thể cũng có thể bán, là loại con trai dễ dãi, dùng nhan sắc kiếm cơm. Về sau tin đồn thậm chí còn sẽ càng lan rộng, ngay cả khi hắn thật sự trở nên nổi tiếng, cũng vĩnh viễn không thoát khỏi được bóng ma của Sa Hạ.

Nghĩ như vậy, sắc mặt của Chí Huân xám xịt, đầu cũng cúi thấp xuống.

Mà đúng lúc này, một cái bánh bao toả ra mùi thơm đậm đà bỗng nhiên được đưa tới trước mặt cậu ta.

"Này, ăn không? Mùi vị rất ngon, cậu nếm thử đi?"

Người đưa bánh bao cho hắn không phải Tần Khả Phi thì còn có thể là ai? Cô gái mặc một thân váy màu vàng nhạt, dành riêng cho vai diễn Tiểu sư muội, nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn hắn, trong mắt thậm chí không có một chút khinh thường, chỉ có tràn đầy thiện ý cùng dịu dàng.

Chí Huân trong lòng nóng lên, tiếp nhận bánh bao, nhỏ giọng nói câu cám ơn, sau đó trong đầu không tự chủ được mà nhớ tới cô gái này cũng trải qua mọi việc tương tự hắn, trong lòng đồng cảm càng thêm sâu sắc. Không lâu sau, tiếng hai người vừa nói vừa cười truyền vào tai Sa Hạ. Cô chớp mắt nhìn qua đó. Người xung quanh đồng loạt nín thở, nhưng ai cũng không nghĩ đến chính là, cô chỉ nhìn thoáng qua liền dời đi ánh mắt, tiếp tục lật kịch bản cầm trong tay.

Ngay từ đầu phần chính của bộ phim điện ảnh này chủ yếu là vai diễn của Tạ Ân Vũ. Khi thảm cảnh diệt môn còn chưa phát sinh, hắn khí phách hăng hái, cùng Tiểu sư muội ngây thơ ngờ nghệch từ từ nảy sinh tình cảm.

Ai?

Sa Hạ bỗng nhiên nhướng mày, Tiểu sư muội? Nảy sinh tình cảm?

Cô ngẩng đầu nhìn n Vũ và Khả Phi đứng ở một bên đã bắt đầu chuẩn bị cảnh tiếp theo. Hai người gần như không hề giao tiếp. n Vũ biểu hiện thờ ơ, Khả Phi ánh mắt oán hận. Chuyện này khiến đạo diễn ngồi sau camera nhíu mày, trong lòng chỉ có thể hy vọng hai người này đừng mang cảm xúc của bản thân vào trong phim thì tốt rồi.

"Sư huynh......"

"Cắt! Khả Phi, biểu cảm của cô cần phải dịu dàng hơn một chút!"

"Sư huynh, huynh hôm nay lại xuống núi sao?"

"Cắt! n Vũ, cậu dịch sang bên cạnh một chút!"

"Cắt!"

"Cắt!"

...

Đây coi như là cảnh diễn đầu tiên của Khả Phi. Ân Vũ diễn xuất không có vấn đề gì, thậm chí có thể nói đặc biệt tốt, gần như hoàn toàn khiến Khả Phi lu mờ. Chẳng bù với Khả Phi, vì căng thẳng, thậm chí những cảm xúc trước đó cũng không kiểm soát được, còn thường xuyên đứng chặn máy quay. Kỳ thật dựa theo cốt truyện mà Sa Hạ tiếp thu, cô không hiểu, Ân Vũ rốt cuộc có thâm thù đại hận gì với Khả Phi, anh ta tại sao lại chán ghét cô ta như vậy? Là sợ đối phương sau này có địa vị sẽ trả thù chính mình? Hay là bởi vì chuyện khác? Dựa theo trực giác của phụ nữ, chuyện này mười thì đến tám chín phần là có ẩn tình!

"Cắt!"

Đạo diễn bực bội, đột nhiên ném mạnh đồ vật trên tay đất.

"Tần Khả Phi, cô rốt cuộc có biết diễn xuất hay không? Hả? Lời thoại, không biết nói lời thoại sao? Biểu cảm không biết thể hiện như thế nào sao? Hả? Đứng trơ ra như khúc gỗ, cô rốt cuộc muốn làm gì? Không thể diễn thì nhân lúc còn sớm biến khỏi đây cho tôi! Đừng lãng phí thời gian của mọi người! Còn có, Ân Vũ, tôi mặc kệ hai người rốt cuộc có mâu thuẫn cá nhân hay không, mong cậu giữ thái độ làm việc mà một diễn viên chuyên nghiệp nên có. Hiện tại nghỉ ngơi hai mươi phút!"

Nói xong, đạo diễn một chân đá bay đồ vật bên cạnh, đi ra ngoài, bốn phía lặng ngắt như tờ.

Tần Khả Phi đứng yên tại chỗ, đôi mắt liền đỏ, nhanh chóng kéo Ân Vũ đi ra ngoài. Không khéo chính là, nơi hai người tới vừa vặn là nơi Sa Hạ nghỉ ngơi, nhưng Tần Khả Phi cũng không quan tâm được nhiều như vậy.

"Ân Vũ, tôi rốt cuộc đắc tội với anh ở đâu? Hả? Anh dứt khoát cùng tôi nói rõ ràng, cho tôi một cái chết thoải mái được không? Anh hà tất nhằm vào tôi như vậy? Người thật sự có lỗi là anh, không phải tôi. Anh rốt cuộc dựa vào cái gì mà nhằm vào tôi hết lần này tới lần khác? Chẳng lẽ mấy năm tình cảm của chúng ta trước kia hoàn toàn vô nghĩa sao?"

"Tôi nghĩ tôi không hiểu cô đang nói cái gì!"

"Được, anh giả ngu với tôi, cứ tiếp tục giả vờ đi. Trong nhà trọ của chúng ta còn nhiều vật dụng cá nhân như vậy, thậm chí cả ảnh chụp chung của hai người chúng ta, còn có bạn bè chúng ta quen biết, tôi không tin anh có thể xoá bỏ hết tất cả những thứ này."

"Kể cả nếu những cái đó tồn tại thì đã thế nào?"

"Tồn tại thì đã thế nào? Ha, nó chứng minh Tạ đại ảnh đế đã từng hẹn hò với một kẻ vô danh tiểu tốt là tôi, hơn nữa ở thời điểm nổi tiếng, một chân đá bạn gái đã từng cùng anh chịu khổ!"

"Đợi đã, tôi cảm thấy suy nghĩ của hai người chúng ta rất khác biệt. Cho tới bây giờ tôi vẫn không cảm thấy hai người chúng ta là bạn trai bạn gái, nhiều nhất chỉ là người cùng thuê nhà. Lúc trước cô nói muốn cùng tôi đến Hán Thành, tôi đưa cô đến rồi. Tôi không cảm thấy tôi đã làm hành động ái muội gì. Tiền thuê nhà ăn cơm gì đó tất cả mọi người đều là giống nhau. Nói đến khổ cực, có vẻ như là tôi còn phải chịu đựng nhiều hơn. Cô làm việc tùy tiện, không màng hậu quả, đắc tội với người ta liền thôi việc, rất nhiều lần nghỉ ngơi ở nhà, không có nguồn thu nhập, không phải tôi không ngại cực khổ chạy đến các đoàn phim kiếm tiền, trả tiền thuê nhà cho cả hai, mời cô ăn cơm hay sao? Tôi lúc ấy cũng là niệm tình chúng ta là đồng hương, tiền cho vay cũng không có ý định bắt cô trả. Sau khi tôi ra mắt, không định ở lại nơi đó, nên gửi tin nhắn nói không cần gặp mặt, ngay cả số tiền đó cũng không đòi cô trả lại, chẳng phải sao? Cô chiếm tiện nghi của người khác mà còn được voi đòi tiên? Hiện tại một bộ dáng đau đớn muốn chết như vậy rốt cuộc làm cho ai xem? Cô là bạn gái của tôi sao? Ồ, tôi bảo cô là bạn gái tôi bao giờ, hành động thân mật với cô khi nào mà lại khiến cô ảo tưởng như vậy? Tôi nhằm vào cô, phải, tôi là nhằm vào cô, một kẻ thiếu tiền không trả, còn bày ra bộ dáng chủ nợ, tôi còn chưa đi được sao? Buông tay!"

Nói xong, Ân Vũ liền phủi bỏ tay Khả Phi đang nắm lấy ống tay áo mình, cúi đầu nhìn thoáng qua Sa Hạ không hề nhúng nhích, quay người lại, chẳng ngờ Chí Huân thế nhưng lại đứng ở phía sau ba người, trong mắt vô cùng ngạc nhiên.

Mà Khả Phi sớm đã bị Ân Vũ nói đến ngây người. Hai người bọn họ không phải bạn trai bạn gái sao? Chẳng lẽ không phải sao? Tất cả hết thảy mọi chuyện trước kia đều là cô hiểm lầm, đối phương chỉ coi cô là đồng hương? Cũng không phải bạn gái? Cho nên chưa bao giờ hôn cô, ngẫu nhiên nắm tay, ôm cũng mang theo khách sáo, nổi tiếng rồi ngay lập tức dọn ra khỏi nhà trọ...

Tần Khả Phi đã hoàn toàn phát ngốc, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng có chút bắt đầu hoài nghi chính mình.

Mà Sa Hạ nghe xong tất cả đối thoại, nhẹ nhàng cong lên khóe miệng. Thật là cô nhóc ngốc nghếch. Người là ảnh đế, muốn câu cô ta còn dễ hơn câu cá. Cô dám cam đoan, có thể Ân Vũ trước giờ chưa từng nói Tần Khả Phi là bạn gái của anh ta, nhưng nhất cử nhất động lại có ý này. Cô bé kia cũng quá ngốc, một câu hứa hẹn còn chưa chiếm được đã theo người ta xa rời quê hương tới một cái thành phố xa lạ.

Chỉ có thể nói Ân Vũ này không chỉ có cặn bã, bản lĩnh giảo biện cũng hoàn hảo, còn có khả năng tẩy não, nhìn Tần Khả Phi hiện tại không phải đã bị nói tới chóng mặt sao? Tạ ảnh đế của chúng ta hẳn là đứng ở điểm cao nhất của đạo đức.

Thật lợi hại!

Sa Hạ đứng dậy, thấy Khả Phi đã bắt đầu rơi lệ, cô không quản. Quay đầu lại thấy Chí Huân sau đó từ bên cạnh đi qua, móc ra khăn giấy đưa tới trước mặt Khả Phi. Đối phương lập tức ôm lấy cậu ta khóc rống lên.

Thời gian nghỉ ngơi hai mươi phút kết thúc, đạo diễn vừa thấy cô ta khóc đến mức không thể trang điểm, cũng không thương hoa tiếc ngọc, mà là lập tức nổi giận.

Lãng phí thời gian của mọi người! Không định diễn thì nhân lúc còn sớm cút cho tôi!

Lần nữa bỏ lại bạn gái cũ, Sa Hạ ngồi ở ghế phụ trên xe cùng Ân Vũ đi ăn, quay đầu nhìn thoáng qua sườn mặt thản nhiên của người bên cạnh.

Rốt cuộc có thâm thù đại hận gì?

Nghĩ như vậy, Sa Hạ lại bắt đầu nghiên cứu cốt truyện mà cô tiếp thu trước đó.
Mà đúng lúc này, một cái tin tức nho nhỏ bỗng nhiên lọt vào tầm mắt của cô. Cô nghĩ có lẽ cô biết nên công lược vị ảnh đế cặn bã tâm cơ thâm trầm này như thế nào...

Sa Hạ cười cười, kéo danh sách của hệ thống trong đầu xuống dưới, ngón tay cũng đi theo thời gian quay trở lại quá khứ.

499...

Lại tăng một trăm!

Chết đòi tiền, ngươi đây là muốn chết mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top