Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Trả thù

Editor: Milana

Gần đây bầu không khí ở chỗ phong thủy rất căng thẳng.

Trước ngày Quốc Khánh vẫn còn cười đùa vui vẻ, mặc cho giáo viên chia thành nhóm nhỏ bốn người đứng đầu mà trêu đùa.

Hiện tại nhóm nhỏ này đã tan rã mất rồi.

Nguyên nhân là Tư Dật cả ngày bày ra vẻ mặt lạnh nhạt không biết cho ai xem, làm cho các cán sự môn đi thu bài tập cũng không dám đi về phía này.

Bây giờ là giờ tự học buổi tối, tất cả học sinh đều đang vùi đầu vào chuẩn bị cho kỳ thi tháng sắp tới, âm thanh từ loa phát thanh lại không đúng lúc vang lên.

"Xin mời lớp trưởng, lớp phó, lớp phó kỷ luật của các lớp 10, 11 đến phòng hành chính 201 để họp."

Âm thanh của loa rất lớn đang lặp đi lặp lại thông báo.

Lục Gia đang ngủ, nghe được thông báo mới chậm rãi đứng lên, vẫy vẫy tay với Tư Dật: "Dật ca, đi."

Tư Dật không phản ứng, cau mày nhìn chằm chằm đề bài trước mắt, giống như đang chìm đắm trong đại dương học tập.

Vương Tư Miểu đứng dậy, đi tới bàn học của Tư Dật gõ gõ vài cái: "Đi thôi, đi họp."

Mọi người khâm phục, không hổ là lớp trưởng mặt lạnh!

Tư Dật dường như đang ngẩn người, vai khẽ nhúc nhích, đứng dậy: "Được."

Đúng lúc khi đứng dậy chạm phải mét sách nên bị rơi xuống ngay chỗ ghế ngồi của Cố Dật Nhĩ ở phía trước.

Cố Dật Nhĩ chỉ ngồi một góc rất nhỏ trên ghế, cơ thể hơi ngả về phía trước, không biết đang làm cái gì.

Tư Dật mím môi, cũng không nhặt sách mà đi theo Vương Tư Miểu ra ngoài.

Lâm Vĩ Nguyệt cảm thấy sự việc có chút nghiêm trọng, rụt cổ một cái, chọc chọc cánh tay của Cố Dật Nhĩ: "Dật Nhĩ, cậu ấy làm sao vậy?"

Cố Dật Nhĩ a một tiếng: "Bà dì" đến chăng?"

Giọng điệu rất là hờ hững.

"Nam sinh làm sao có 'bà dì' ghé thăm được chứ." Gương mặt Lâm Vĩ Nguyệt tràn đầy vẻ không tin.

"Tại sao lại không?"

Cố Dật Nhĩ chỉ chỉ bàn sau: "Cậu ấy không phải sao?"

Nói xong câu đó, Cố Dật Nhĩ lại vùi đầu vào bàn học.

Lâm Vĩ Nguyệt đến gần: "Cậu đang xem cái gì?"

Cố Dật Nhĩ ngẩng đầu lên, Lâm Vĩ Nguyệt phát hiện gò má cô ửng hồng, khóe miệng còn vương nụ cười, đôi mắt sáng ngời.

Cô thần thần bí bí nhìn Lâm Vĩ Nguyệt, kéo từ trong ống tay áo đồng phục lộ ra một cái điện thoại.

Trường học không cho phép mang điện thoại, thế nhưng cũng không ngăn cản được học sinh sẽ lén lút mang đến. Giáo viên đều mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không quá đáng thì sẽ coi như không biết.

"Tớ đang đọc tiểu thuyết, cậu đọc cùng không?" Cố Dật Nhĩ hơi dịch điện thoại về phía bên này.

Lâm Vĩ Nguyệt hầu như chỉ đọc những quyển sách được đề cử trên sách báo, bình thường cũng rất ít khi đọc những truyện của nước ngoài.

"Là Lão Xá (1) hay Ba Kim (2)?"

Cô ấy ngây thơ hỏi.

Cố Dật Nhĩ bật cười: "Cái tớ đọc chính là tiểu thuyết ngôn tình."

"Ngôn tình? Quỳnh Dao (3) sao?"

Cố Dật Nhĩ sắp bị sự ngây thơ của Lâm Vĩ Nguyệt đánh bại: "Vĩ Nguyệt, lẽ nào khi nói tới ngôn tình cậu chỉ đọc mỗi Hoàn Châu Cách Cách?"

Lâm Vĩ Nguyệt lắc đầu: "Không phải, tớ còn đọc cả Tình Thâm Thâm, Vũ Mông Mông (4) nữa."

"Cậu đọc Angel.com chưa? Hoa hỏa ái cách đọc qua chưa?" Cô hỏi.

(Milana: Vì không tìm được tên tiếng việt nên tui để cv luôn á)

Lâm Vĩ Nguyệt mơ màng lắc đầu: "Đó là cái gì?"

Nữ sinh mười mấy tuổi đều sẽ phải có những quyển sách thanh xuân vườn trường ngược tâm, thiếu niên khôi ngô nghèo khó với học muội, hay là lão đại ác ma si tình với cô gái ngây thơ trong sáng. Hoặc là anh yêu em nên muốn phá hủy em, ở ngay trước mặt em lên giường cùng với người con gái khác, tổng tài giám đốc bá đạo yêu nữ chính nên mặc kệ nữ chính ngược đến chết đi sống lại. Không thì là những câu chuyện tình yêu làm rung động trời đất của nữ chính tuyệt vời khiến cho người đọc nước mắt rơi đầy mặt, nửa đêm trốn trong chăn lôi điện thoại ra xem, còn có thể khóc ướt cả gối.

Cố Dật Nhĩ đem điện thoại đưa cho cô ấy: "Cậu xem."

Lâm Vĩ Nguyệt nhìn thấy giao diện màu xanh kia bất giác rất muốn che mắt lại.

【Nụ hôn này như muốn nuốt chửng cô, đầu lưỡi cạy hàm răng của cô ra, không chút thương tiếc mà xâm chiếm, càn quét. Cô cố gắng giãy dụa, nhưng sức lực của nam nữ cách nhau quá xa, không có chút cơ hội nào có thể tránh thoát. Anh gầm nhẹ một tiếng, nụ hôn dần dần dời xuống dưới...

Mặc dù đây là lần đầu tiên Lâm Vĩ Nguyệt đọc nhưng dường như con người được trời sinh ra có trí tuệ thông minh hơn những sinh vật khác nên rất nhanh đã hiểu rõ.

Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu, gò má nóng lên: "Chuyện này..."
"Kích thích không?" Cố Dật Nhĩ nhìn cô ấy nhíu mày.

Lâm Vĩ Nguyệt xấu hổ mà trừng cô một cái, cắn môi nói: "Không nghĩ tới cậu là người không đứng đắn như vậy."

"Tớ chỉ tình cờ đọc được đoạn này thôi, thật ra ở dưới đều là thanh thủy văn."

Đồng thời, Cố Dật Nhĩ đưa điện thoại sang: "Đây, cậu nhìn xem."

Lâm Vĩ Nguyệt đấu tranh tư tưởng rất lâu, nhiều lần xác nhận lại: "Không phải loại tình tiết kia chứ?"

"Không còn nữa, chỉ có một đoạn cậu vừa đọc thôi."

Sau đó, hai người lén lút vùi đầu vào bàn học trộm đọc tiểu thuyết ngôn tình trong giờ.

"Tại sao nam chính đều là mắt đỏ, gầm nhẹ. Anh ta là thỏ sao?"

"..."

"Không phải nữ chính đều thích nam chính sao? Tại sao khi nam chính đến tìm cô ấy thì lại đi với nam phụ?"

"..."

"Nam chính mỗi ngày đều gào thét, cổ họng không đau sao?"

(Milana: Em có cùng câu hỏi ^^)

Ngày hôm này Cố Dật Nhĩ mới phát hiện hóa ra Lâm Vĩ Nguyệt quá ngây thơ. Thật sự quá ảnh hưởng đến việc đọc, cô đành phải nói: "Nếu như không có những tình tiết này thì tiểu thuyết còn có thể viết tiếp sao? Trực tiếp đi đến kết thúc, cậu xem của cậu đi nha."

Lâm Vĩ Nguyệt có chút oan ức: "Tớ cũng không nói sai..."

Cố Dật Nhĩ dịch điện thoại: "Cậu vẫn là nên xem sách hóa học của cậu thì hơn."

"Tớ không nói nữa."

Mặc dù có chút ngốc nhưng không thể không thừa nhận, tiểu thuyết ngôn tình hứng thú hơn gấp trăm lần so với sách hóa học.

Ba cán bộ lớn đến phòng họp thì phát hiện bọn họ đến tương đối sớm.

Tư Dật là lớp phó kỷ luật, ngoại trừ hy sinh chút thời gian nghỉ trưa, những cái khác cũng khiến mọi người đều rất hài lòng. Làm lớp phó kỷ luật rất khó, khó ở chỗ nếu như các bạn học không tuân thủ kỷ luật của lớp mà cậu công chính liêm minh ghi tên vào sổ thì chắc chắn sẽ mở ra một con đường không dễ đi.

Cái thứ nhất chính là làm mất lòng bạn học, cái thứ hai chính là làm mất lòng tin trước mặt giáo viên. Vì thế, bình thường chức vụ này không ai muốn làm.

Mà Tư Dật không có cái phiền nào này, khi lên lớp cậu rất ít khi để ý người khác, đa số đều sẽ nghe giảng, nếu không thì sẽ ngẩn người nhìn gáy Cố Dật Nhĩ, cậu cũng không thèm để ý người khác nói to nói nhỏ như nào.

Bài tập giao cho học sinh của lớp 1 hàng ngày đều có thể xếp được một vòng quanh Trái đất, vào tiết tự học buổi tối đều liều mạng làm bài tập thì về nhà mới có nhiều thời gian để ngủ hơn, ngoại trừ âm thanh của ngòi bút ma sát với mặt giấy, hầu như đều không nghe thấy được những âm thanh khác.

Theo thói quen, cậu vừa đeo tai nghe nghe nhạc, vừa làm bài tập, bởi vậy cũng không biết có ai nói chuyện hay không. Cho dù có người bắt được, cậu ghi tên lại thì người kia cũng không dám nói gì.

Ai bảo cậu có rất nhiều đàn em chứ, người giang hồ đều gọi một tiếng 'Dật ca.'

Vương Tư Miểu ngồi ở giữa, cậu và Lục Gia mỗi người ngồi một bên. Vương Tư Miểu viết cái gì đó, còn Lục Gia đã nằm nhoài trên bàn tiếp tục giấc mơ còn dang dở.

Có nữ sinh lén nhìn Tư Dật, thì thầm với nhau, thỉnh thoảng còn có tiếng cười.

Bản thân Tư Dật không hề phát hiện, cụp mắt không biết đang nhìn nơi nào.

"Tư Dật." Có người gọi cậu.

Cậu ngẩng đầu, đứng trước mặt cậu là nữ sinh, đang nhìn cậu cười.

Cũng không biết làm sao Lục Gia bỗng nhiên tỉnh dậy. Cách Vương Tư Miểu mà xua tay với Tư Dật: "Lớp 3, hoa khôi lớp 3."

Sau đó, bị Vương Tư Miểu trừng một cái.

Lục Gia rụt cổ lại, nói một câu cuối cùng: "Tên là Tôn Yểu."

Sau đó nhìn Vương Tư Miểu đành ngậm miệng lại.

Chính là hoa khôi của lớp 3.

"Bên cạnh cậu có ai ngồi không? Tớ có thể ngồi đây được không?"

Giọng nói Tư Dật không chút gợn sóng: "Tùy."

Tôn Yểu ngồi bên phải cậu, chỉnh lại ghế nói: "Lần trước cảm ơn cậu chỉ tớ làm đề."

"Việc nhỏ."

"Nếu cậu không nói các bước giải cho tớ nghe thì tớ suy nghĩ nát óc cũng không ra được."

Giọng nói Tôn Yểu rất chân thành, trên mặt còn mang theo nụ cười ngọt ngào: "Chính là phần tính toán đằng sau có chút khó, tớ tính sai nên làm lãng phí thời gian của cậu để dạy tớ."

Tư Dật nhướng mày: "Cậu làm sai thì còn cảm ơn tôi làm gì?"

"Chẳng lẽ phải làm phiền cậu viết từng bước từng bước viết ra cho tôi? Như vậy làm phiền cậu rồi."

Cũng không biết Tư Dật nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên nở nụ cười.

Khiến người khác cảm thấy rất ngốc.

Cậu thở dài: "Đương nhiên, trên đời này làm gì có người không có lương tâm."

Tôn Yểu cũng không biết cậu nói ai, Tư Dật nói xong câu đó thì nghiêng đầu sang một bên, ý tứ chính là không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ta.

Không lâu sau thầy giáo bước vào. Chủ đề của buổi họp chính là nói về lễ kỉ niệm thành lập trường sắp tới.

Học sinh lớp 12 mỗi ngày đều là ở trong lớp học ôn tập, ngay cả lễ kỉ niệm thành lập trường cũng không thể ngăn nổi sự nhiệt tình trong học tập của bọn họ. Rảnh rỗi nhất chính là lớp 10 và lớp 11.

"Bởi vì năm nay là năm tròn lễ kỉ niệm thành lập trường nên trường học rất chú trọng. Chờ đến hôm đó sẽ có không ít những cựu học sinh có tiếng trở về, các em chính là cán bộ của mỗi lớp nên phải cẩn thận phối hợp với giáo viên để ngày lễ này được diễn ra suôn sẻ, mọi người nghe rõ chưa?"

"Nghe rõ ạ."

Thầy giáo hài lòng gật đầu: "Có thể lễ kỉ niệm lần này sẽ tổ chức cả buổi dạ hội. Lúc đầu, chương trình đã được sắp xếp xong xuôi nhưng đến hiện tại muốn có thêm học sinh tham gia vào biểu diễn. Sẽ không giới hạn người tham gia, nhưng thời gian khá gấp gáp nên các em về hỏi bạn học xem. Nếu ai đồng ý thì đến báo danh."

Chương trình dạ hội của lễ kỉ niệm đã được chuẩn bị từ đầu học kì, hiện tại gần đến ngày lại muốn có thêm tiết mục biểu diễn nên không ai muốn ôm cái đồ sứ sống này.

Chuyện quan trọng đã nói xong, thầy giáo lại tiếp tục nói.

"Gần đây tôi có xem về tình hình kỷ luật của lớp 10, cũng không tệ lắm. Đặc biệt là lớp 1 không có bất kỳ ai vi phạm, chúng ta vỗ tay khen ngợi cho các cán bộ của lớp 1."

"Bốp bốp bốp!"

Tư Dật giật giật khóe miệng, không quá đồng ý tiếp nhận sự khen ngợi này.

Vương Tư Miểu cũng rất bình tĩnh, nhìn mọi người hơi mỉm cười xem như ngỏ ý cảm ơn.

Lục Gia khá là nhẹ nhàng, đứng lên cúi người một cái, ngoài miệng nói mấy từ khiêm tốn dối trá: "Thật ngại quá, thật ngại quá!"

Tiếp theo, thầy giáo rất nhanh đã chuyển chủ đề: "Thế nhưng, chỉ kiểm tra kỷ luật thôi thì không đủ, còn phải đảm bảo hiệu suất học tập của các em nữa. Tôi biết, mới khai giảng được có một tháng, thế nhưng đã có người không nhịn được mà đem điện thoại đến. Tôi cũng không muốn nhiều lời, nhưng quy củ chính là quy củ, trường học đã nói không được phép mang điện thoại đến thì chính là không được mang đến. Nếu như các em nhìn thấy ai lén lút chơi điện thoại phải tịch thu và trực tiếp giao cho giáo viên chủ nhiệm xử lý hoặc giao cho chủ nhiệm khối."

Đây chính là việc làm mất lòng bạn học, càng không ai muốn làm.

Tất cả mọi người đều không có phản ứng gì.

Thầy giáo lại tiếp tục dông dài, mãi mới kết thúc.

"Cũng sắp hết tiết tự học buổi tối rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa, mọi người trở về lớp học đi, ai không học nội trú thì khi về nhà nhớ chú ý an toàn."

Một đám học sinh như chim rời tổ tụm năm tụm ba rời đi, Tư Dật đứng dậy xoay cổ, chuẩn bị thu dọn sách vở về nhà.

"Dật ca, các cậu đi trước đi, tôi ở đây ngủ bù đã. Buổi trưa nay quên nghỉ trưa nên bây giờ buồn ngủ quá." Lục Gia ngáp một cái, sau đó đã gục đầu xuống bàn.

"Nhớ tỉnh sớm, đừng để đến khi tỉnh dậy đã bị khóa ở đây." Tư Dật chân dài, bước vài bước đã ra khỏi lớp học.

"Tư Dật." Vương Tư Miểu bỗng nhiên gọi cậu lại.

Cậu quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi cô ấy có chuyện gì.

Vương Tư Miểu nâng mắt kính lên, vẻ mặt nghiêm túc: "Những lời vừa nãy lão sư nói cậu nghe rõ chứ?"

"Nghe rõ."

"Tôi hi vọng cậu sẽ không bao che cho bạn cùng lớp, nếu như ai vi phạm thì cứ ghi lại."

Đây chính là phong cách nói chuyện của cán bộ kỳ cựu, Tư Dật 'ồ' một tiếng.

"Hi vọng cậu đừng giống như Lục Gia, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu."

Vị lớp trưởng đại nhân này đã làm cán bộ lớp từ tiểu học nên cũng quá tận tâm rồi, thiết tam giác cán bộ lớp cũng do cô ấy xử lý một cách nghiêm túc.

(Milana: Nhắc thiết tam giác làm tui nhớ đến đạo mộ nha tr)

Nói xong câu đó, Vương Tư Miểu xoay người đi về phía Lục Gia. Duỗi tay một cái nắm lấy tai của Lục Gia.

Tiếng kêu thảm thiết của Lục Gia vang lên: "Má ơi! Đau!"

Tư Dật che lỗ tai, trong lòng cảm thấy sợ hãi bước nhanh về lớp học.

Mới vừa trở về lớp học đã có người hỏi cậu: "Buổi họp nói về cái gì?"

"Lễ kỉ niệm thành lập trường."

Lập tức các bạn học trở nên tỉnh táo: "Là nghỉ hè à?"

Vừa qua Quốc Khánh đã muốn nghỉ hè, đám học sinh này cả ngày đều không nghĩ tới chuyện đọc sách sao?

"Không phải, chờ lớp trưởng trở về nói đi."

Vừa nghe không phải nghỉ hè, mọi người đều không muốn nghe nữa.

Tư Dật đi về chỗ ngồi của mình, phát hiện Cố Dật Nhĩ và Lâm Vĩ Nguyệt đang nằm ở trên bàn, bả vai hơi run lên, không biết đang làm gì.

Cậu lặng lẽ khom lưng xuống, phạt hiện một vệt ánh sáng quen thuộc, là ánh sáng của màn hình điện thoại.

Đầu lưỡi chọc qua một bên má, cậu nhíu mày.

Đây là một cơ hội tốt để tỏ rõ sự uy nghiêm của mình.

Cậu nhanh như chớp vươn tay ra, tìm đúng nơi phát ra ánh sáng đó mà cầm lấy.

Điện thoại đã tới tay.

Cố Dật Nhĩ và Lâm Vĩ Nguyệt đồng thời ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút ngốc.

Cậu nhìn Cố Dật Nhĩ nở nụ cười, vốn dĩ tưởng rằng lúc này Cố Dật Nhĩ sẽ tức giận mà đòi cậu trả lại điện thoại nhưng mà không có. Gương mặt cô ửng hồng, đôi mắt trong veo, tỏ vẻ nhỏ bé mà nhìn cậu.

Đây là Cố Dật Nhĩ sao?

Cố Dật Nhĩ cắn môi, nắm chặt tay giậm chân, nhỏ giọng nói: "Nhanh trả cho tớ."

Có... Có chút đáng yêu.

Tư Dật không tỉnh táo cho lắm, theo bản năng liếc nhìn điện thoại vẫn chưa tắt của cô, trên màn hình đã cái gì đó cô đang đọc.

【 Hầu kết của anh di chuyển lên xuống, trông mê hoặc đến cực điểm: "Cô gái, em đây là đang đùa với lửa】

Thật là ngạt thở.


(1) Lão Xá: Lão Xá (: 老舍, năm 1899 - năm 1966), Thư Khánh Xuân (舒慶春), tự Xá Dư (舍予) là một . Ông viết nhiều tiểu thuyết về đề tài học sinh, trí thức và thị dân, nhất là về cuộc sống ở Bắc Kinh. Tác phẩm tiêu biểu của ông bao gồm các tiểu thuyết Lạc đà tường tử, Tứ đại đồng đường, Miêu thành ký và vở kịch Trà quán. (Nguồn: Wikipedia)

(2) Ba Kim: Ba Kim tên thật là Lý Nghiêu Đường, sinh tháng 11/1904 tại Thành Đô, Tứ Xuyên, có nhiều bút danh như Dư Nhất, Vương Văn Huệ...Năm 1920 ông vào học Trường Ngoại ngữ Thành Đô, đến năm 1923 thì ông bỏ nhà- một gia đình phong kiến- ra đi rồi vào học các trường trung học ở Nam Kinh, Thượng Hải. Năm 1927, ông sang Pháp du học, tại đây ông đã xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tay "Diệt vong" dưới bút danh Ba Kim. Từ đó, không mấy người còn nhớ đến tên thật của ông nữa... Năm 1928, Ba Kim quay trở lại Thượng Hải để sáng tác và làm phiên dịch. Từ 1929 đến 1937, ông đã viết rất nhiều sách, trong đó đáng chú ý nhất có "Gia đình", "Giấc mơ của biển", "Ngày Thu giữa mùa Xuân", "Manh nha", "Tuyết", "Cuộc đời mới", Bộ ba tiểu thuyết tình yêu "Sương mù, Mưa, Điện"; các tập truyện ngắn "Phục thù", "Tướng quân", "Thần.Quỷ.Người"; các tập tản văn: "Hải hành tập ký", "Nhớ lại", "Đoản giản".

(3) Quỳnh Dao: Quỳnh Dao (sinh ngày năm 1938) là nhà văn, nhà biên kịch nhà sản xuất phim người , bà chuyên về dành cho độc giả nữ. Tập truyện ngắn đầu tay mang tên "Ngoài khung cửa sổ" ra đời trong khoảng thời gian bà tốt nghiệp trung học và dự thi vào đại học nhưng rớt... Các tác phẩm của bà được dịch ra và xuất bản rộng rãi ở từ cuối .

(4) Tình Thâm Thâm, Vũ Mông Mông: là bài hát trong bộ phim "Tân dòng song ly biệt."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top