Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Cởi quần

Editor: Milana

T

ừ sau khi lễ khai giảng qua đi, mỗi một câu mà Cố Dật Nhĩ nói đều có thể làm cho đại não của cậu trong lúc nhất thời không load được.
Cậu rất ít khi tiếp xúc với nữ sinh, ngay cả vẻ mặt lúc đối diện với nữ sinh cũng không có cảm xúc gì.
Mà người trước mặt này, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cậu tức giận một cách vô cùng chuẩn xác.
Quả thật khiến cho người ta khó mà đề phòng được.
Lúc này, trong lòng Tư Dật dâng lên một chút cảm xúc sợ sệt.
Trên đời sao lại có một nữ sinh như vậy chứ?
Tư Dật dùng tay bảo vệ nửa thân dưới của mình: “Không muốn.”
Cố Dật Nhĩ kiên nhẫn nói lại một lần nữa: “Cởi quần.”
“Cố Dật Nhĩ cậu có phải là con gái không hả? Tại sao cậu lại không biết rụt rè gì thế?”
Mặt Cố Dật Nhĩ không cảm xúc nhìn cậu, lặp lại lần nữa: “Cậu cởi hay không cởi?”
“Tôi không cởi! Tôi thà chết cũng không cởi.”
Tư Dật dựa vào tường, bức tường lạnh lẽo khiến dự cảm không tốt trong lòng cậu càng thêm mãnh liệt.
Cố Dật Nhĩ cười lạnh một tiếng: “Được thôi, cậu không cởi thì tớ cởi giúp cậu.”
Nói xong, cô bước đến gần cậu.
Không còn chỗ lui nữa, Tư Dật rất muốn chạy.
Thế nhưng chạy thì quần của cô làm sao bây giờ? Nhất định sẽ bị mọi người cười nhạo.
Mắt thấy Cố Dật Nhĩ càng bước càng gần, đôi mắt Tư Dật đang nhắm bỗng mở ra, cậu nghĩ thông suốt rồi.
Đàn ông con trai, kiếp này cởi quần thì kiếp sau chính là anh hùng.
Tư Dật cố nén sự nhục nhã mà cởi quần.
Nhưng lại phát hiện Cố Dật Nhĩ đang nhìn rất thoải mái, lỗ tai cậu đỏ bừng: “Nhìn cái gì chứ?”
Vừa rồi Cố Dật Nhĩ tức giận, cả người tỏa ra mùi chết chóc nhưng nghe giọng điệu hung dữ của cậu cũng không tức giận thêm mà ngược lại vẻ mặt có chút thả lỏng.
Vẻ ngoài của Tư Dật cực kỳ giống con chó sói hung ác thế nhưng trong lòng lại sợ hãi như chó con.
Con hổ giấy mà thôi.
“Nhìn cậu thì làm sao? Cậu có mất miệng thịt nào à?” Hai tay cô khoanh trước ngực, càng nhìn say sưa hơn.
Tư Dật cắn môi, cô gái này thật xấu xa mà. Chọc cô tức giận thì chính là gặp vận đen tám đời!
Nhất định sau này phải cách xa cô.
Lề mề mà cởi quần, Cố Dật Nhĩ trực tiếp lấy chiếc quần trong tay cậu, sau đó xoay người đi vào nhà vệ sinh nữ.
Tư Dật ngại ngùng mà đứng đó.
Năm phút sau, Cố Dật Nhĩ mặc quần của cậu đi ra, chiếc quần đối với cô hơi rộng, nhìn giống như đang mặc quần hiphop vậy.
Có chút buồn cười, có vẻ trông cô càng lùn hơn.
Tâm tình Tư Dật phức tập giống như một nồi lẩu thập cẩm vậy, căn bản không biết đó là cảm xúc gì.
Sau đó một chiếc quần đồng phục đã ném tới người cậu.
“Giặt sạch trả tớ.”
Cố Dật Nhĩ nghênh ngang rời đi.
Tư Dật đứng đờ ra ở cửa nhà vệ sinh nam thấy bóng người của cô đã biến mất không còn tăm hơi.
“Fuck!” Cậu tức giận mắng một câu, chạy vào một chiếc phòng đơn trong nhà vệ sinh, sau đó khóa trái cửa lại.
Nếu cậu mặc chiếc quần này cùng lắm chỉ có thể xỏ được vào ống quần. Hơn nữa, cứ coi như cậu mặc quần này đi ra thì phải giải thích vết đỏ trên mông như thế nào? Đàn ông cũng có “bà dì” sao? Bị xxx rồi hả?
Trong thời khắc tuyệt vọng này, Tư Dật lấy điện thoại ra nhắn tin cho Nhị Canh.
【Nhị Canh, tới cứu đại ca cậu.】
Bên kia, đa số mọi người lên lớp đều lén lút chơi điện thoại nên tin nhắn rất nhanh đã được trả lời.
【Dật ca, làm sao vậy?”】
Tư Dật nhục nhã mà nhắn một câu: 【Bị người ta lột quần.】
【???】
【!!!】
【…】
Nhị Canh không hổ là thiên tài buôn chuyện, một đống dấu hỏi chấm đã hoàn toàn biểu đạt được nội tâm đang suy nghĩ cái gì.
【Dật ca, là muốn em đến đưa quần sao?】
【Cậu nói xem!】
【Bây giờ nữ sinh cũng quá cầm thú rồi! Pháp luật cũng quá buôn lỏng. Dật ca, em quyết định sẽ vì anh mà học luật.】
【Con mẹ nó, nếu cậu quá rảnh rỗi thì nhanh chóng đi tìm quần cho tôi đi được không?】
Tư Dật trốn ở trong phòng đơn nhà vệ sinh thở dài.
Lúc này, ở phòng bên cạnh truyền đến âm thanh: “Người anh em, không mang giấy sao? Có cần tôi đây cho cậu không?”
Dứt lời, một miếng giấy từ khe hở đưa tới.
Tư Dật do dự một lát, nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn, tôi tên Lôi Phong.”
Học sinh của trường học này đúng là không bình thường.
Năm phút sau Nhị Canh đã tới, nhỏ giọng thử thăm dò: “Dật ca, anh ở đây sao?”
Tư Dật nói: “Nhanh, đưa quần cho tôi, ném vào từ phía trên.”
Nhị Canh úp úp mở mở nói: “Dật ca, mọi người đều đang lên lớp, em không mượn được quần.”
Tư Dật sắp tức chết rồi, mở cửa lôi Nhị Canh vào trong.
Hai nam sinh ở trong phòng đơn có chút chen chúc.
Nhị Canh liếc nhìn quần mà Tư Dật đang mặc, lại nhìn thấy số ghi trên chiếc quần Tư Dật đang cầm trên tay là của quần của nữ sinh, có chút không dám tin tưởng.
“Bây giờ nữ sinh thật là to gan…” Nhị Canh tặc lưỡi.
Tư Dật cũng chẳng muốn giải thích nhiều, móc quần lên tay nắm cửa, quay sang nói với Nhị Canh: “Cởi quần ra.”
Nhị Canh đang dựa người vào cửa lập tức che hạ bộ: “Dật ca, em, em là trai thẳng.”
“Tôi không quan tâm cậu thẳng hay cong, cởi quần ra!”
Hai người đồng thời tiến đến, một người phòng thủ va vào cửa khiến cửa kêu cót két. Chiếc quần trên tay nắm cửa không biết đã rơi xuống từ lúc nào. Nhưng hai người còn đang tranh nhau chiếc quần nên cũng không ai để ý.
“Dật ca! Nhà em mười tám đời đều là con một. Nhà em còn phải trông cậy vào em để có cháu trai nối dõi!” Dáng vẻ của Nhị Canh mạnh mẽ chống lại giống như phụ nữ đang cố gắng giữ gìn trinh tiết vậy.
“Em chỉ muốn làm anh em với anh, chứ không muốn làm người đàn ông của anh!”
Tư Dật lườm một cái, hiện tại cái gì cậu cũng không muốn quan tâm, chỉ biết là nếu như không mặc quần thì tất cả hình tượng xuất chúng kia mà cậu tích góp được đều sẽ bị hủy hoại trong một ngày.
“Anh em, anh em, hai người anh em.”
Âm thanh ngoài cửa vang lên khiến động tác của hai người dừng lại.
“Bây giờ là ban ngày, phiền hai người nhỏ giọng một chút, cho dù có kịch liệt đến mấy cũng phải chú ý trường hợp chứ.”
Lời nói của người bên ngoài cửa có chút sâu xa.
Ngay lập tức, Nhị Canh giải thích: “Không phải, cậu hiểu lầm rồi…”
“Ôi, tôi hiểu, chuyện này không tiện nói ra. À đúng rồi, hai người làm rơi quần xuống bên ngoài, có cần tôi ném vào cho không?”
Sau đó, chiếc quần dính tương cà được ném vào.
“Lần sau nhớ mang bôi trơn, làm đến mức ra máu rồi này. Người anh em, năng lực của cậu rất tốt nha!”
“…”
“…”
Không lâu sau đó, khắp Tứ trung đều lan truyền tin đồn có đôi nhân tình nào đó nóng máu làm đến mức nứt hậu môn ở trong nhà vệ sinh nam. Càng lan truyền, lời đồn này càng không phù hợp với giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa. Vì thế, trường học cố ý tổ chức một cuộc họp, nhấn mạnh việc nam và nữ nên giữ khoảng cách với nhau. Nam, nữ đều phải giữ đúng mực, ở tuổi này nên cố gắng học tập, không nên làm những việc quá vội vã.
Từ đó về sau, Tự Dật không bao giờ ăn khoai tây nữa.
Đã sắp hết một tiết học mà Tư Dật vẫn chưa lên lớp.
Giáo viên dạy Ngữ văn đang đứng trên bục giảng đọc bài thơ《Ngõ mưa》của tác giả Đới Vọng Thư (1) một cách nhẹ nhàng, diễn cảm. Cố Dật Nhĩ nhàm chán mà vẽ một cậu bé lên trang sách, sau đó lại vẽ cho cậu bé đó một chiếc ô.
Cô thờ ơ liếc mắt nhìn phía sau, chỗ ngồi của Tư Dật vẫn trống không.
Mặc dù ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi.
Nếu như Tư Dật nói với chủ nhiệm thì cô sẽ bị chụp lên đầu một cái mũ bắt nạt bạn học, sau đó chủ nhiệm sẽ gọi cho anh của cô, anh của cô mà biết thì sẽ gọi cho ba của cô, ba của cô lại sẽ nói cho ông nội biết.
Như vậy, toàn bộ nhà họ Cố sẽ biết Cố Dật Nhĩ cô ở trường bắt nạt bạn học nam.
Trong lòng cô cũng tự nhận biết được chính mình có chút quá đáng.
“Cậu làm sao vậy?” Lâm Vĩ Nguyệt phát hiện cô có gì đó không đúng nên nhỏ giọng hỏi.
Cố Dật Nhĩ ồ một tiếng: “Tư Dật không có lên lớp nên tớ cảm thấy có chút kỳ quái.”
Lâm Vĩ Nguyệt chớp chớp mắt, nở nụ cười nói: “Không phải cậu với cậu ấy không hợp nhau sao? Làm sao lại quan tâm đến cậu ấy?”
“…”
Nếu như không quan tâm, nếu cậu ấy đi cáo trạng thì phải làm sao?
Giáo viên Ngữ Văn đã đọc xong bài thơ《Ngõ mưa》, bắt đầu đọc sang bài《Tạm biệt Khang Kiều》rồi. (2)
Lâm Vĩ Nguyệt gõ bàn Phó Thanh Từ, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có biết Tư Dật đi đâu không?”
Phó Thanh Từ đang nhìn vào lời cuối sách trong sách Ngữ Văn, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên lạnh nhạt lắc đầu.
Sau đó lại tiếp tục làm việc của mình.
Ngồi trước sau lâu như vậy rồi, hình như Lâm Vĩ Nguyệt chưa từng nghe thấy Phó Thanh Từ mở miệng nói chuyện bao giờ.
Cậu ấy nói rất ít, sau khi tan học cũng không bao giờ ra ngoài chơi, không giống với cảm giác lạnh nhạt, xa cách của Tư Dật. Có cảm giác như Phó Thanh Từ hoàn toàn không ăn khớp với hoàn cảnh xung quanh, cả người tràn ngập hơi thở người sống chớ lại gần.
Da thịt trắng như tuyết, sắc môi tái nhợt, ngay cả đôi mắt cũng không có chút ánh sáng, không nhìn thấy chút nào gọi là vui vẻ hay tức giận.
Lâm Vĩ Nguyệt cũng không tiện hỏi cái gì.
“Âm thầm là cây sáo tạm biệt… Trầm mặc là đêm nay…”
“Báo cáo.”
Giáo viên Ngữ Văn đang đắm chìm trong những dòng thơ diễn cảm, hai chữ “Khang Kiều” chuẩn bị phát ra đã bị một tiếng báo cáo ở cửa làm cho nghẹn lại.
Tư Dật đứng ở ngoài cửa, giáo viên Ngữ Văn nâng kính mắt lên hỏi cậu: “Làm sao bây giờ mới đến? Cũng đã sắp hết một tiết học rồi đấy.”
“Xảy ra chút chuyện thôi.” Tư Dật miễn cưỡng cười cợt, lại giống như lơ đãng liếc nhìn người nào đó ở trong lớp học.
Chỉ tội nghiệp Nhị Canh nhỏ bé, bất lực đang ở trong nhà vệ sinh.
Trong lòng Cố Dật Nhĩ nhảy lên một cái, rủ mắt xuống.
“Được rồi, mau vào đi. Nhớ ghi đủ bài trên bài vào trong vở.”
Giáo viên Ngữ Văn lại nâng kính mắt lên: “Nghe tôi đọc thơ.”
Tư Dật ngồi vào chỗ của mình, liếc mắt nhìn những dòng chữ trên bảng đen, chọc chọ Phó Thanh Từ bên cạnh.
“Những cái này đều phải chép?”
Phó Thanh Từ: “Chuyện của Từ Chí Ma (3) và Lâm Huy Nhân (4) không cần chép.”
Đúng lúc này Cố Dật Nhĩ đem sách của mình đặt trên mặt bàn của cậu, nở nụ cười đáng yêu: “Chép của tớ đi.”
Tư Dật giật giật khóe miệng, không để ý đến cô mà tiếp tục nhìn bảng đen.
Cố Dật Nhĩ cũng không phải người nhỏ nhen, thấy Tư Dật không để ý đến cô nên cũng không mặt dày nói tiếp.
Đột nhiên, Tư Dật gọi tên của cô: “Cố Dật Nhĩ.”
Cố Dật Nhĩ đáp: “Hả?”
“Coi như tôi chịu thua.”
Cậu vừa cúi đầu viết bài, vừa nói: “Sau này chúng ta chính là nước sông không phạm nước giếng, đợi quần giặt sạch tôi sẽ trả lại cho cậu. Sau đó, chúng ta sẽ coi như không quen biết nhau.”
Cố Dật Nhĩ không lên tiếng.
Ngay cả một chút Tư Dật cũng chẳng muốn để ý đến cô.
“Này…”
Cố Dật Nhĩ do dự rất lâu mới hỏi: “Cậu sẽ không đi cáo trạng chứ?”
Tư Dật có chút không rõ: “Cáo cái gì trạng?”
Tư Dật suy nghĩ vài giây mới ý thức được cáo trạng mà Cố Dật Nhĩ đang nói, cậu xoay cây bút, giọng nói tràn đầy sự khó mà tin được: “Cố Dật Nhĩ, ở trong mắt cậu, tôi là người hẹp hòi như vậy sao?”
Cô đương nhiên nghi ngờ cậu là một người đàn ông có lòng dạ hẹp hòi!
Cố Dật Nhĩ mờ mịt trừng mắt nhìn, không biết tại sao Tư Dật lại tức giận như vậy.
“Nếu tôi còn có chút nào liên quan đến cậu thì tôi chính là chó.” Cậu hừ một tiếng, giọng điệu rất nghiêm túc.
Biết rằng Tư Dật sẽ không đi cáo trạng nên Cố Dật Nhĩ cũng không còn chút nào kiêng kỵ nữa.
“Hừ, quần của tôi cậu nhớ ngâm nước xả vải.”
Tư Dật lườm một cái: “Cậu nghĩ tôi là bảo mẫu à?”
Cố Dật Nhĩ nở nụ cười: “Tư Tiểu Cẩu.”
“…”
Fuck!
Giáo viên Ngữ Văn không nhịn nổi nữa: “Cố Dật Nhĩ, Tư Dật, hai người có phải xem tôi là không khí đúng không hả? Nói chuyện hăng say thế.”
Đêm đó, bài tập về nhà của hai người có thêm một bài, chép phạt thơ của Từ Chí Ma hai mươi lần.
Khi giờ tự học buổi tối kết thúc và về nhà, Tư Dật vào nhà vệ sinh, hơn mười phút vẫn không đi ra.
Mẹ Tư nhìn cặp sách để ở trên ghế salon ở phòng khách, điện thoại cũng để ở trên bàn trà.
Chắc chắn là không phải đi vệ sinh, vì không mang điện thoại vào, thế nhưng sao lại vội vã như vậy?
Khó khăn lắm mới đợi được Tư Dật từ nhà vệ sinh bước ra, mẹ Tư phát hiện, hóa ra cậu giặt quần áo.
“Đây là đồng phục của ai vậy hả?”
Ánh mắt Tư Dật do dự: “Của con.”
Nói xong, lập tức chạy nhanh lên lầu.
Trong lòng mẹ Tư cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Buổi tối, nhân lúc Tư Dật đi tắm, mẹ Tư chạy vào phòng của cậu liếc nhìn ra ngoài ban công.
Tư Dật đều tự phơi quần áo của mình ở ban công, có một vài cái còn vứt lung tung. Trong đó, có một cái rất đặc biệt không bị vứt lung tung, được treo lên rất gọn gàng, còn chưa có khô, nước vẫn đang chảy xuống.
Bà đến gần xem thử, hóa ra là quần đồng phục. Nhưng số đo không đúng lắm.
Bà dùng cây phơi quần áo hạ chiếc quần xuống liếc nhìn số đo. Là cỡ 160, chắc chắn đây không phải là quần của Tư Dật.
Sau đó lại nhìn thấy chỗ mông có dấu vết màu đỏ nhàn nhạt.
Mẹ Tư như bị sét đánh.
Sau khi tắm xong, Tư Dật đang lau tóc bước vào phòng, nhìn thất sắc mặt mẹ Tư tái mét đang cầm chiếc quần đứng ở ban công.
Theo bản năng, cậu lùi lại mấy bước.
“Thằng nhóc khốn khiếp! Con dám mang quần của bạn về nhà sao hả!”
“Mẹ, mẹ nghe con giải thích… Ôi!”
“Mẹ làm sao lại sinh ra cái thứ hư hỏng như con chứ!”
“Mẹ cũng chính là biến thái a! Làm sao lại lục quần của con trai chứ.”
“Còn học được cái thói đổi trắng thay đen nữa hả!”
Dì giúp việc đang lau nhà dưới lầu cũng bị dọa cho giật mình mà bất đắc dĩ lắc đầu.
Cuộc sống của tiểu thiếu gia cũng rất mệt mỏi nha!
Ngày hôm sau, Tư Dật đeo khẩu trang và kính râm đến trường học.
“Dật ca, thật đẹp trai nha!” Chân chó số một Nhị Canh giơ ngón tay cái lên.
Tư Dật lườm cậu ta một cái, bước vào lớp học.
“Quần, trả cho cậu.” Cậu ném cho Cố Dật Nhĩ một cái túi.
Cố Dật Nhĩ bị trang phục của cậu làm cho giật mình: “Cậu bị paparazzi đuổi theo sao?”
“Cần cậu để ý sao?”
Cô bĩu môi, liếc nhìn quần trong túi: “Giặt cũng rất sạch nha.”
Sau đó, còn ngửi một cái: “Cậu dùng nước xả vải hả?”
Trong túi còn có một hộp chocolate.
“Cho tôi?”
“Mẹ của tôi cho cậu.”
Được giặt quần, lại có cả chocolate để ăn, đây đúng là chuyện tốt mà.
Cố Dật Nhĩ như có như không liếc nhìn quần mà Tư Dật hôm nay mặc.
Tư Dật che lại, giọng nói cảnh giác: “Cậu đừng hòng!”
Tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, nhưng Cố Dật Nhĩ cảm thấy Tư Dật hình như có chút sợ hãi.
--------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Dật: Đời này muốn cao lãnh cũng không thể nữa rồi!
Editor cũng có lời muốn nói:
Edit chương này ngồi cười gần chết á
----------------------------
(1) Ngõ mưa – Đới Vọng Thư: Đới Vọng Thư (1905-1950) là một nhà thơ “dấn thân” của Trung-hoa. Ông sinh ngày 5.11.1905 ở Hangxian, Zhejiang. Năm 1928, xuất hiện trên một tạp chí văn nghệ sáu bài thơ của ông trong đó có bài “Con hẻm dưới mưa”. Chính bài thơ này đã khiến người ta ca ngợi ông là “nhà thơ của con hẻm dưới mưa”! Mùa thu năm 1922, nhà thơ Từ Chí Ma từ Anh trở về nước, quyết định ly dị với vợ là Trương Ấu Nghi. Ông đã phụ lòng vợ, từ biệt Khang Kiều Luân Đôn Anh, về nước chỉ để tiếp tục theo đuổi Lâm Huy Nhân. (Nguồn: Thông Luận). Nếu mng muốn đọc thử search ngõ mưa là có nhé
(2) Tạm biệt Khang Kiều: là bài thơ rất nổi tiếng của ông Từ Chí Ma, bài thơ này đã khắc họa lên bức tranh tươi đẹp, tác giả đã mượn cảnh tỏ tình, bộc bạch tình cảm lưu luyến của mình đối với Khang kiều cũng như quãng ngày lưu học tại Anh. Mặc dù lưu luyến nhưng ông vẫn quyết định tạm biệt Khang kiều trở về nước, theo đuổi mối tình với người đẹp Lâm Huy Nhân. (Nguồn: http://vietnamese.cri.cn)
(3) Từ Chí Ma: là bút hiệu của Chương Tự 章垿, người Hải Ninh, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Sinh trưởng trong gia đình giàu có, Chí Ma được hưởng nền giáo dục ưu tú. (Nguồn: thivien.net)
(4) Lâm Huy Nhân: (10/6/1904 – 1/4/1955), người con gái sinh ra ở đất Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang cũng là một trong những bóng hồng gắn với cuộc đời nhà thơ Từ Chí Ma. Bà đã đạt được nhiều thành tựu to lớn trong nhiều lĩnh vực như: Thơ, tiểu thuyết, văn xuôi, kịch, hội họa và dịch thuật. (Nguồn: cafebiz.vn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top