Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Thêm Wechat

Editor: Milana

Ngày Quốc Khánh sắp tới gần nên học sinh cũng không còn tâm tư để học tập nữa.
Học sinh của lớp chọn khá khiêm tốn, bọn họn không thể hiện ra bên ngoài mà vô cùng nghiêm túc, thế nhưng tâm tư của họ đã bay đi đâu thì chỉ có chính họ biết. Mà lúc này, Mộ lão sư đang đứng trên bục giảng giao bài tập toán cho kỳ nghỉ Quốc Khánh.
"Lâm Vĩ Nguyệt, em đến văn phòng lấy hai bộ đề trên bàn của thầy về đây."
Lâm Vĩ Nguyệt gật đầu, chạy ra khỏi lớp học.
Giờ khắc này các bạn học mới hoàn hồn: "Hai bộ đề sao? Sư tử lão sư, thầy thật độc ác nha!"
Mộ lão sư nhẹ nhàng nở nụ cười: "Rất nhiều bài đều đã được giảng qua, đối với các em đều chỉ là việc nhỏ thôi, thầy tin tưởng các em có thể làm được hết."
Đã giảng qua nhưng không có nghĩa là có thể ghi nhớ hết vào trong đầu.
"Còn có sách bài tập nữa, nhớ tóm tắt bài của hai chương đầu."
Giáo viên trẻ tuổi giao bài tập thật là nhẫn tâm mà, đúng là muốn ngược chết học sinh mà.
Lâm Vĩ Nguyệt cầm một tập đề đi vào, Mộ lão sư cười nói: "Phát bài cho các bạn đi."
"Vâng."
Mỗi người hai bộ đề, bắt đầu từ bàn đầu tiên phát xuống, phát đến đâu mọi người đều kêu than một tiếng.
"Ôi, phát điên mất. Toàn bộ đều là bài tự luận."
"Cũng không có đến một bài trắc nghiệm nào!"
Cố Dật Nhĩ nhận được đề, cô nhìn qua hai lần, thật sự không thể vui nổi. Bài đầu tiên là bài tổng hợp về hàm số, toàn bộ phần lớn đều là kiến thức của hai chương đầu, ai có thể làm xong trong vòng vài phút thì cô gọi người đó một tiếng ông nội.
"Vĩ Nguyệt, cậu mau làm trước đi, làm được bao nhiêu thì làm, tớ muốn chép của cậu."
Lâm Vĩ Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: "Tớ cũng không biết mình có thể làm hết được không, nhìn qua thì khá khó."
"Không sao, tớ tin cậu."
Lâm Vĩ Nguyệt ngại ngùng nở nụ cười, tiếp tục phát đề cho Phó Thanh Từ, nhưng cậu ta lại đang nằm nhoài lên bàn ngủ. Cô ấy suy nghĩ một chút xem nên để ở đâu. Vì đề phòng trường hợp đề bị rơi xuống đất nên cô ấy vẫn quyết định đặt ở dưới cánh tay của Phó Thanh Từ.
Do đó, Lâm Vĩ Nguyệt nhẹ nhàng nhấc cánh tay của Phó Thanh Từ lên.
"Làm gì?"
Phó Thanh Từ ngủ không sâu, khi Lâm Vĩ Nguyệt chạm vào tay cậu ta thì cũng đã tỉnh lại.
Tay Lâm Vĩ Nguyệt run lên, đề đều rơi trên mặt đất.
"Phát đề cho cậu, tớ thấy cậu đang ngủ nên muốn để dưới cánh tay của cậu."
Lâm Vĩ Nguyệt nhặt đề lên đưa cho cậu ta.
Phó Thanh Từ nhận lấy, nói: "Tôi không ngủ, cậu trực tiếp gọi tôi là được."
Lâm Vĩ Nguyệt à một tiếng, hỏi: "Vậy những lúc khác khi cậu cũng gục xuống bàn thì sao?"
"Ngoại trừ nghỉ trưa thì tôi đều không ngủ."
Vừa nghe thấy thế, Lâm Vĩ Nguyệt bỗng nhiên hiểu ra, cô ấy cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao lúc tan học ồn như thế mà Phó Thanh Từ có thể ngủ được. Hóa ra, chỉ là nằm thôi.
Mặc dù biết động tác của mình sẽ không ảnh hưởng đến cậu ấy nhưng mỗi khi Phó Thanh Từ nằm gục trên bàn thì Lâm Vĩ Nguyệt đều rất nhẹ nhàng, chỉ sợ phát ra âm thanh quấy rầy đến cậu ấy.
Nếu đã là như vậy thì cô ấy cũng không cần nhỏ nhẹ nữa rồi.
Lâm Vĩ Nguyệt gật đầu: "Tớ biết rồi, lần sau sẽ trực tiếp gọi cậu."
Đôi mắt dưới mắt kính cũng không thể nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, Phó Thanh Từ lại nói: "Sau này cũng không cần cẩn thận như vậy."
"Cậu biết sao?"
Thỉnh thoảng sẽ có lúc mở mắt, sau đó tùy tiện nhìn thoáng qua đều nhìn thấy cô ấy như diễn phim câm, động tác trong rất buồn cười.
Phó Thanh Từ gật đầu.
"Vậy sau này khi hết giờ học, nếu như cậu không ngủ thì tớ có thể hỏi cậu một số vấn đề được không?" Lâm Vĩ Nguyệt hỏi.
Cô ấy học ban tự nhiên, kết quả tốt hơn Cố Dật Nhĩ một chút, bởi vậy bình thường Cố Dật Nhĩ đều sẽ hỏi bài cô ấy. Sau giờ học, Tư Dật sẽ ra ngoài nên cô ấy vẫn muốn hỏi Phó Thanh Từ, nhưng bình thường sau giờ học Phó Thanh Từ đều gục đầu xuống bàn.
"Có thể."
"Cảm ơn cậu." Lâm Vĩ Nguyệt hài lòng nhún vai một cái.
Phó Thanh Từ nâng kính, đưa mắt nhìn đề trên bàn.
Trên bục giảng, Mộ lão sư nói: "Còn 20 phút nữa là tan học, mọi người có thể ngồi làm bài trước, đến kỳ nghỉ cũng sẽ có nhiều thời gian chơi hơn."
Trước tiên, Cố Dật Nhĩ cầm bút lên viết một chút, bài đầu tiên có ba câu hỏi, hai câu đầu tiên đều rất đơn giản, thế nhưng cô lại mắc kẹt ở câu cuối cùng.
Lâm Vĩ Nguyệt vừa trở lại chỗ ngồi đã bị Cố Dật Nhĩ quấn lấy.
"Vĩ Nguyệt, câu này tớ không biết làm."
Lúc mới quen Cố Dật Nhĩ, Lâm Vĩ Nguyệt biết cô là Trạng Nguyên nên đối với cô có chút xa cách. Dù sao, cái tên Trạng Nguyên này không phải chỉ cần thành tích ưu tú là có thể có được. Học sinh ưu tú có rất nhiều, nhưng Trạng Nguyên vẫn là trong hàng vạn người chỉ chọn được một.
Sau một thời gian tiếp xúc, cô ấy mới phát hiện Cố Dật Nhĩ không giống như trong tưởng tượng, hơn nữa còn có chút trẻ con.
Sự cạnh tranh giữa các học sinh đứng đầu đều phụ thuộc vào số điểm gần nhất và điểm cao nhất, đó cũng là sự khó khăn nhất. Nếu khắc phục được điểm yếu nhất thì đó chính là then chốt để chiến thắng.
Môn văn của Cố Dật Nhĩ rất tốt, nhưng môn tự nhiên lại không tốt lắm nên ở sơ trung cô rất ít khi tham gia các cuộc thi. Cô biết rõ mình yếu ở chỗ nào và sẵn sàng dành thời gian của mình để khắc phục nó.
Gặp phải vấn đề khó, Cố Dật Nhĩ cũng không nhăn nhó mà sẽ trực tiếp hỏi, Lâm Vĩ Nguyệt chỉ cần chỉ ra những ý chính là cô đã hiểu. Sau đó vỗ vỗ vai cô ấy, thật là lợi hại.
Những học sinh đứng đầu chân chính đều sẽ giống như Cố Dật Nhĩ vậy. Không chỉ là giỏi ở một mặt mà còn không học lệch, tất cả mọi mặt đều rất ưu tú.
Lâm Vĩ Nguyệt rất thích cô, rất hâm mộ cô. Không chỉ vì thành tích của cô tốt mà vì tính cách của cô rất dễ chịu, ngoại hình cũng rất đẹp.
"Câu nào vậy?"
Cố Dật Nhĩ chỉ vào đề bài: "Câu này, tìm giá trị trong một khoảng."
Lâm Vĩ Nguyệt suy nghĩ một chút nhưng vẫn không nghĩ ra nên cô ấy quay lại, hỏi hai người bàn sau: "Câu này các cậu làm thế nào?"
"Đầu tiên quy đồng mẫu số."
"Đầu tiên đặt t = f(x)."
Hai người cùng nhau nói ra, sau đó đều cùng nhau sững sờ.
Lâm Vĩ Nguyệt gật gật đầu: "Cách này của hai người cũng được, để tớ làm thử xem có cách nào ngắn hơn."
Cô ấy lấy tờ nháp của mình đặt trên bàn Phó Thanh Từ viết, Phó Thanh Từ không còn chỗ viết nên nhìn cô ấy biết.
Tư Dật cũng viết cách tính lên tờ nháp của mình, Cố Dật Nhĩ tò mò nên quay đầu lại xem.
Tư Dật ngước mắt nhìn cô: "Không làm sao?"
Cố Dật Nhĩ gật đầu: "Tớ xem cậu làm."
Cậu cười nhẹ một tiếng, tính toán một cách nhanh chóng.
Một bên khác, Lâm Vĩ Nguyệt cũng chăm chú giải bài, Phó Thanh Từ đưa tay chỉ vào công thức cô ấy vừa mới viết: "Cái này sai rồi, thiếu một dấu trừ."
"A!" Lâm Vĩ Nguyệt kinh ngạc thốt lên một tiếng, vội vã tính lại.
Cô ấy mỉm cươi, lông mi khẽ run, buộc tóc đuôi ngựa cũng không buộc hết được những sợi tóc con còn sót trên trán.
"Như vậy đúng chưa?" Lâm Vĩ Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Phó Thanh Từ, đưa bài mình viết cho cậu ấy xem.
Phó Thanh Từ gật đầu.
Cô ấy cười hì hì: "Vừa rồi cậu cứ nhìn tớ nên tớ hơi căng thẳng, chỉ sợ tính sai thì kết quả sẽ sai."
Mặt Phó Thanh Từ không chút cảm xúc: "Trách tôi?"
"Không trách cậu, không trách cậu."
Lâm Vĩ Nguyệt vội vàng lắc đầu: "Nếu như tớ lại viết sai thì cậu nhắc tớ nhé."
"Ừ."
Cố Dật Nhĩ cảm thấy hình ảnh này vô cùng hài hòa.
Mộ lão sư đang đứng trên bục nhìn khắp lớp, thỉnh thoảng học sinh cũng sẽ hỏi mấy vấn đề khiến bầu không khí của lớp học tốt đến kì lạ.
Cô nhìn lại về phía Tư Dật, phát hiện cậu đã tính sắp xong, thế nhưng kết quả cuối cùng chưa viết.
"Làm sao cậu lại không viết nốt?"
Tư Dật nhìn cô: "Không phải cậu muốn biết tôi làm thế nào sao? Tại sao không nhìn?"
Hóa ra là chờ cô.
Cố Dật Nhĩ bĩu môi nói: "Tớ cũng không ngốc, không cần nhìn từng bước cậu giải mới hiểu."
Tư Dật cũng học cô mà bĩu môi: "Dễ như vậy cũng không biết, không phải ngốc thì là gì?"
"Được rồi, tớ nhìn cậu viết." Cô không muốn cùng cậu tranh cãi, miễn cho cậu cảm thấy không vui.
Nhìn kĩ mới phát hiện Tư Dật mắc lỗi sai cơ bản.
"Cậu nhìn xem, cậu viết sai đề bài, phải có ngoặc." Cô nhắc nhở.
Tư Dật ngạc nhiên một chút, cũng không ngẩng đầu nhìn cô mà chỉ cúi đầu sửa lại chỗ sai.
Sau đó, Cố Dật Nhĩ lại trơ mắt nhìn cậu viết sai một công thức cơ bản.
"A, cậu lại sai rồi."
Lúc này Tư Dật mới ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng nói có chút cứng ngắc: "Cậu không nên nhìn tôi viết."
Cố Dật Nhĩ khó hiểu: "Người muốn tớ nhìn là cậu, không cho tớ nhìn là cậu. Vậy rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
"Cậu không nhìn tôi thì tôi sẽ không viết sai."
Cố Dật Nhĩ cảm thấy câu nói này rất giống với nguyên nhân và kết quả, sau đó cô nhìn thấy Tư Dật cầm tờ nháp hơi nghiêng người tránh cô mà tiếp tục viết.
Cô nhìn thấy bộ dạng này của cậu thì đột nhiên hiểu ra cái gì đó, sau đó nở nụ cười.
"Lẽ nào cậu căng thẳng?"
Câu nói này của cô giống như chọc vào chỗ đau của Tư Dật, cậu lập tức xù lông lên: "Tôi đang làm bài cậu đừng làm phiền tôi!" Giọng điệu của Tư Dật có phần hung dữ, bên trong còn có chút cảnh cáo.
Bộ dạng vừa rồi của Tư Dật đang là một bông hoa cao lãnh tách biệt với thế gian, mà chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã như biến thành một người khác.
Lòng dạ đàn ông giống như mò kim đáy bể.
Lâm Vĩ Nguyệt đã tính ra được đáp án, thỏa mãn nhìn các bước giải trong giấy nháp: "Bài này thật thú vị a."
Những lời mất trí như vậy chỉ có những học sinh giỏi tốt mới có thể nói ra, người khác có thể xem đây là một bài toán khó, nếu nói rõ hơn thì có thể coi là biến thái.
Lâm Vĩ Nguyên đưa đáp án cho Cố Dật Nhĩ, cô xem một chút thì cũng đã hiểu.
"Còn có thể giải như vậy sao?"
"Đây là cách làm ngắn gọn nhất."
Lâm Vĩ Nguyệt đắc ý nhướn mày: "Là Phó Thanh Từ chỉ cho tớ."
Hết một tiết học, có vài người đã làm được bài.
Cố Dật Nhĩ cất bài tập: "Vĩ Nguyệt, trong kỳ nghỉ nếu tớ không giải được thì biết đi đâu để tìm cậu đây. Cậu có wechat không?"
Lâm Vĩ Nguyệt lắc đầu: "Tớ không có điện thoại."
Sau đó lại hỏi Phó Thanh Từ: "Cậu có không?"
Phó Thanh Từ cũng lắc đầu: "Tôi không dùng wechat."
Tư Dật cảm thấy cổ họng không thoải mái nên ho khan một tiếng.
Lâm Vĩ Nguyệt a một tiếng: "Khẳng định là Tư Dật có nha."
Cố Dật Nhĩ liếc nhìn cậu, Tư Dật nhẹ nhàng nhìn cô một cái, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Nếu như không phải lúc tôi nghỉ ngơi thì tôi có thể cố gắng..."
Lời nói còn chưa dứt, Cố Dật Nhĩ đã ngắt lời cậu: "Nếu không biết làm thì sẽ tớ tra Baidu."
Lâm Vĩ Nguyệt bật cười: "Ý kiến hay."
Ngay cả trong mắt Phó Thanh Từ cũng có ý cười.
Tư Dật: "...."
Cậu cảm thấy mình bị nhắm vào.

Nhưng mà Cố Dật Nhĩ đã quên mất rằng đề này là do chính Mộ lão sư ra, trên Baidu sẽ không tra ra được.
Ngày nghỉ của cả nước, lúc này một nhà già, trẻ, gái, trai đều đang ngồi trên sopha trong phòng khách nói chuyện, Cố Dật Nhĩ không muốn tham dự nên về phòng làm bài tập.
Bỗng nhiên cửa bị gõ một tiếng, cô xoay đầu lại, hóa ra là anh của cô đang đứng ngoài cửa.
Cao Tự An cầm một cốc sữa bò đi vào đặt trên bàn, cười trêu ghẹo: "Thật kỳ quái nha, lại có người làm bài tập trong kỳ nghỉ nha."
Cố Dật Nhĩ bĩu môi: "Dù sao cũng nhàn rỗi, nên làm bài tập giết thời gian."
"Nếu như Dật Hiên cũng có tinh thần như vật thì lo gì không đỗ đại học."
Cố Dật Hiên là anh họ của cô, đang học lớp 12 nhưng thành tích học tập đứng nhất từ dưới đếm lên, đề của lớp 10 cũng phải mất nửa ngày mới giải được.
"Anh, nếu không anh xem hộ em bài này làm như nào được không?"
Cao Tự An cầm lấy đề bài nhìn qua: "Dùng định lý Fermat."
Cao Tự An là sinh viên đứng đầu khoa tài chính nên toán học rất giỏi.
Cố Dật Nhĩ bất đắc dĩ: "Đừng sử dụng mấy công thức cao siêu như vậy."
"Vậy anh cũng không biết, toán học là vậy, nếu học càng sâu thì ngay cả 1+1 cũng cảm thấy khó."
Cao Tự An không biết làm: "Em hỏi bạn học thử xem."
Lúc này, dì Cao ở dưới lầu gọi: "Tự An, con nhanh xuống đây chơi cờ với chú."
Cao Tự An đem đề bài trả lại cho cô: "Mẹ anh gọi xuống dưới, em cũng xuống dưới chơi với mọi người đi."
Cao Tự An đi rồi, Cố Dật Nhĩ uống hai ngụm sữa bò, cuối cùng vẫn là lấy điện thoại ra vào wechat.
Tên của group lớp bọn họ là "Nơi tập trung tất cả những học sinh đứng đầu toàn vũ trụ", tên này do lớp phó đặt. Cái tên rất hung hăng, thế nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy cái tên này rất hợp với lớp.
Cố Dật Nhĩ ấn vào ảnh đại diện của Tư Dật, đó là một bức ảnh con mèo có đôi mắt xanh.
【Thêm bạn】
Sau khi thêm bạn, Cố Dật Nhĩ đặt điện thoại xuống, khoảng chừng nửa phút sau thì thấy thông báo bên kia đồng ý kết bạn.
【Bài nào?】
Lời ít mà ý nhiều, Cố Dật Nhĩ trực tiếp chụp đề bài gửi cho Tư Dật.
Sau một phút, bên kia đã trả lời.
【Trước hết hãy gọi một tiếng ba nghe một chút 】
Cố Dật Nhĩ dứt khoát kéo cậu vào danh sách đen.
------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Dật, một người cứng đầu chỉ muốn làm ba của nữ chính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top