Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45: Cuộc Nói Chuyện Trong Phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng đối với minh tinh mà nói là khái niệm gì?

Là quay xong một bộ phim thần tượng bình thường! Hơn mười tập phim truyền hình!

Mấy trăm triệu tiền cát xê quảng cáo!

Đối với nhà sản xuất phim mà nói, có nghĩa là phải thay đổi thời gian PR phim đã được lên kế hoạch từ sớm.

Đương nhiên, vì phòng ngừa những việc này, đoàn phim có thể lược qua vai diễn của Jiyeon, tạm thời quay những người khác. Nhưng thân là nữ chính, Jiyeon có gần tám mươi phút xuất hiện trên màn ảnh trong "2033".

Thiếu đi cô, có rất nhiều đoạn không thể tiến hành được.

Trong mấy chục giây ngắn ngủi, trên hành lang, những người có chút kinh nghiệm đã tính ra hậu quả của việc chậm trễ một tháng.

Chỉ có Jung Jong Hyun dựa vào trên ghế, tay gác ở trên đùi, không ừ hử một tiếng.

Lee Bo Seung đã ở cùng Jung Jong Hyun lâu nhất, vừa thấy anh như vậy thì biết trong lòng anh đã có quyết định.

Anh ta thấy thời gian đã trễ, liền nói với những người khác: "Các người về nghỉ ngơi trước đi, đạo diễn Jung đã có quyết định."

Mấy người Song Ji Won đưa mắt nhìn nhau.

Lee Bo Seung nói tiếp: "Từ trước đến nay đạo diễn Jung làm việc vững vàng, nếu tất cả mọi người đợi ở đây vì chuyện quay phim, để phóng viên nhận được tin tức tới thì sẽ không tốt lắm!"

Lúc này những người khác mới do dự rời đi.

Trong bệnh viện hiện giờ cũng không nhiều người, mấy người cùng nhau đi tháng máy của khách quý xuống lầu.

Phó đạo diễn thở dài trước, loại bỏ những lời thừa, nói thẳng: "Tôi đã hợp tác với đạo diễn Jung vài lần, lần này là lần đầu tiên xảy ra tai nạn lớn như vậy!"

"May là Jiyeon không có việc gì!" Jo Jae Bum ủ rũ dựa vào cửa thang máy.

Một màn đó xảy ra quá nhanh, anh ta hoàn toàn không có thời gian phản ứng.

Song Ji Won là người duy nhất trong ba người, bởi vì tạm thời có việc nên không thể xuất hiện ở phim trường để thấy toàn bộ quá trình, nghe vậy, ấn nút thang máy, nói: "Bây giờ cũng đừng nghĩ cái gì, tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, ngày mai sẽ nghe đạo diễn Jung sắp xếp."

Phó đạo diễn và Jo Jae Bum không yên lòng gật đầu.

Nhóm người bọn họ vừa mới ngồi xe rời bệnh viện, thì có nhóm người khác vô cùng lo lắng chạy lại đây.

Nhưng vì trời tối đen, đèn đường không chiếu tới nên bọn họ cũng không phát hiện sự tồn tại của đối phương.

Sehun được Song Eun Min đẩy, thạch cao trên đùi anh còn chưa có lấy ra, tạm thời không thể đi lại nhanh nhẹn. Đi theo đằng sau xe lăn là Seo Joon Hyuk và Han Jae Ah, bên cạnh phía trước là Tae Ri.

Mấy người hấp tấp lên lầu, vừa đi vừa nhìn số trên cửa.

Han Jae Ah nhìn thấy Andy đang ngồi xổm ở trong góc phòng trước tiên, ngực chị ta căng thẳng, hô lên: "Andy, em sao vậy?"

Andy hoảng sợ ngồi bệch xuống, mặt phờ phạc, Han Jae Ah còn chưa đi tới, cô ta đã khóc rống lên: "Chị, em không phải cố ý, em chỉ là không cẩn thận, em không ngờ sẽ đẩy chị Park ngã!"

Tiếng khóc la, trong hành lang vốn yên tĩnh, đặc biệt bén nhọn chói tai.

Han Jae Ah vừa bối rối lại lo lắng sợ hãi nhìn Sehun

Seo Joon Hyuk cũng nhìn Sehun, nhưng bình tĩnh tự nhiên. "Vẫn nên tìm đạo diễn Jung trước, hỏi tình hình một chút!"

Mắt Sehun rũ xuống, thâm ý liếc nhìn Andy một cái, chuyển ánh mắt ra hiệu cho Song Eun Min tiếp tục đi về phía trước.

Jiyeon còn chưa tỉnh lại. Tae Ri xin ý kiến của bác sĩ đi vào thăm trước. Sehun dừng ở trước mặt Jung Jong Hyun, nhìn chăm chú vào anh ta, nói: "Đạo diễn Jung, chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện không?"

Lee Bo Seung nhận ra Sehun trước.

Ngay lập tức trong lòng có chút bất an, truyền thuyết nói vị tổng giám đốc Oh này máu lạnh, anh ta sẽ không vì Park Jiyeon mà gây chuyện chứ!

Lee Bo Seung lo lắng ngăn cản: "Tổng giám đốc Oh, chuyện này thật sự..."

"Người tôi hỏi là đạo diễn Jung." Sehun nhìn thẳng phía trước. Theo lý, người đang nằm trong phòng bệnh kia là nghệ sĩ của công ty anh, anh có quyền hỏi đến.

Jung Jong Hyun giũ giũ tay áo đứng lên, nói: "Mời."

Vì thế Song Eun Min, Han Jae Ah ở lại, bốn người Seo Joon Hyuk, Sehun, Jung Jong Hyun, Lee Bo Seung đi đến phòng nghỉ cho khách quý, được bệnh viện chuẩn bị cho người có tiền, "nói chuyện phiếm".

Cẩn thận đóng cửa lại, sau khi xác định trong phòng nghỉ không có camera theo dõi, Seo Joon Hyuk mới thả lỏng trong lòng, nói: "Đạo diễn Jung, Jiyeon là nghệ sĩ mới có tiềm năng phát triển nhất của công ty chúng tôi trong vài năm này, cho nên mời anh nhất định phải báo cáo lại chân tướng tình huống của tai nạn."

"Đó là dĩ nhiên." Jung Jong Hyun mỉm cười, từng chút từng chút hồi tưởng lại cảnh tượng ngay lúc đó.

Sehun vào lúc anh ta đang kể tới nữ thành viên của nhóm nghiên cứu thì kêu ngừng lại. "Người nữ thành viên là ai diễn?"

Lee Bo Seung chen vào nói: "Là Andy của quý công ty."

"Nghệ sĩ của công ty chúng ta?" Sehun quay đầu hỏi Seo Joon Hyuk.

"Hình như vậy." Seo Joon Hyuk nói với vẻ không chắc chắn lắm. Cũng không phải anh lãnh đạo tất cả minh tinh của công ty, ngoại trừ những người thường xuyên lộ diện trên ti vi ra, anh cũng không biết được nhiều.

"Thật sự là của quý công ty!" Jung Hong Hyun không nói nhiều, nhưng mỗi một câu đều mang nội dung chính. "Chính là người hồi nãy đó."

Cái cô gái khóc hu hu thảm thiết với Han Jae Ah?

"Tôi biết rồi." Sehun cười tao nhã, tiếp đó trầm giọng nói: "Tôi có thể xem tình huống lúc đó một lần không? Nghe nói Jiyeon bị thương lúc đang diễn, vậy camera của đạo diễn Jung chắc là có ghi lại?"

"Được." Jung Jong Hyun sắc mặt như thường, nói.

Lee Bo Seung ngạc nhiên ngẩng đầu.

Jung Jong Hyun không cho người bên ngoài đoàn phim tiếp xúc trong quá trình quay phim, đây là luật bất thành văn của đoàn. Dù cho là vì Park Jiyeon...

Lee Bo Seung cảm thấy sự việc thật khó giải quyết.

Lúc Jiyeon diễn cảnh đó, anh ta đã đứng xéo phía sau cô, không khéo đúng lúc thấy được ánh mắt của Andy khi cô ta lơ đãng nâng mắt lên.

Đi theo Jung Jong Hyun làm việc nhiều năm như vậy, nhãn lực của Lee Bo Seung đã được luyện còn muốn độc hơn so với đạo diễn bình thường.

Andy cho rằng tất cả mọi người nhìn không thấy điều cô ta cố gắng che dấu. Trên thực tế, không thể thoát được anh. Mưu tính mà cô ta cố gắng che dấu không ẩn trốn được trong mắt anh.

Nhưng Jung Jong Hyun cho rằng là ngoài ý muốn, anh ta cũng tự thôi miên mình coi như là ngoài ý muốn.

Nhưng nếu Sehun nhìn thấy video thì Lee Bo Seung tin rằng Andy sẽ lập tức bị OSH khai trừ. Có ý xấu hại nghệ sĩ của công ty để nổi tiếng, đưa tin ra ngoài, sẽ không bao giờ trở mình nổi trong giới showbiz.

Anh ta cũng không phải lo lắng cho Andy, mà là cho bộ phim. Vai diễn của Andy trong phim, so với những nghệ sĩ mới khác mà nói, là tương đối khó. Nếu cô ta xảy ra chuyện, phim cũng sẽ gặp phải đủ thứ vấn đề.

Lòng bàn tay Lee Bo Seung đổ mồ hôi, lưng vô cùng cứng ngắc.

Jung Jong Hyun lại nói: "Bản thu hình của camera còn ở đoàn phim, nếu tổng giám đốc Oh muốn xem chỉ sợ không thể lập tức làm được."

Vẻ mặt của Sehun dịu xuống một chút. "Không gấp, tôi đi thăm Jiyeon trước."

Ông chủ của công ty giải trí vì một nghệ sĩ mà suốt đêm chạy ngàn dặm tới, còn trước mặt người ngoài nói muốn đi xem nghệ sĩ của công ty. Lee Bo Seung cảm thấy cho dù có người ngoan đạo thành khẩn dùng mạng mình thề với anh ta, nói Park Jiyeon và Oh Sehun không có quan hệ, anh cũng không tin.

Cười hề hề, Lee Bo Seung nói: "Tổng giám đốc Oh đối với nghệ sĩ của công ty thật tốt."

Sehun ngoài cười nhưng trong không cười, trong ánh mắt đông lạnh như băng. "Nghệ sĩ bình thường của công ty, tôi cũng không để vào mắt."

Lee Bo Seung bị cái cười đó khiến cho da đầu run lên. Sau khi Sehun đi ra ngoài, anh ta yếu ớt nói: "Oh Sehun thật đáng sợ!"

Jung Jong Hyun chống cằm, sắc mặt ngưng trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top