Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Giang Lăng tỉnh dậy, ót truyền đến từng đợt ẩn ẩn đau nhức. Một loạt hình ảnh không thuộc về cậu tựa như đèn kéo quân mà xuất hiện dồn dập trong đầu, cuối cùng dừng lại ở cảnh một người thanh mang dáng vẻ giống y như đúc chính mình.

"Please, cậu nhất định phải giúp tôi thay đổi vận mệnh, tôi không muốn khiến người nhà cùng bạn bè vì tôi mà rơi vào kết cục như vậy, van cầu cậu . . . . . ."

Cậu mở mắt ra, nhìn thấy người thân mặc tây trang màu đen đứng cạnh giường, đó là một người đàn ông đẹp trai, lãnh túc bá đạo.

"Cái kia_____"

"Cậu đã tỉnh." Nghe được cậu mở miệng, người đàn ông vỗ vỗ lên cánh tay, giọng điệu hờ hững. Theo cánh tay kia, Thẩm Giang Lăng phát hiện đứng phía sau gã là một người thanh niên. Trông thấy Thẩm Giang Lăng đã tỉnh, thanh niên tựa hồ có chút khẩn trương, ở sau lưng nam nhân mà tránh né, tư thế của cậu ta vừa nhu nhược lại đáng thương, khiến người khác dấy lên ý nghĩ muốn bảo vệ.

"Yên tâm, có tôi ở đây không ai khi dễ em." Người đàn ông cùng thanh niên nói chuyện, giọng nói ôn nhu đến không ngờ, một chút cũng không giống dáng vẻ lạnh lùng khi nói chuyện với Thẩm Giang Lăng. Nghe được lời này, trên mặt thanh niên lập tức xuất hiện ý cười mềm mại e lệ, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông mang theo sùng bái, "Dạ". Người đàn ông hiển nhiên vô cùng hưởng thụ loại ánh mắt này, càng thêm ưỡn ngực thẳng lưng.

Thẩm Giang Lăng từ cô nhi viện mà lớn lên, sau này lại ở dưới đáy xã hội mà gian nan lăn lộn bay nhảy, chuyện cậu giỏi nhất chính là nhìn mặt đoán ý, bởi vậy không hề bỏ xót tia chán ghét chợt lóe rồi biến mất trong mắt người đàn ông này khi nhìn cậu. Cậu nhíu mày lại, không rõ ràng tình huống trước mắt lắm vì vậy bảo trì im lặng.

"Hôm nay nếu không phải cậu ăn nói xằng bậy, lại ở trên lầu tranh chấp, tôi sao lại không cẩn thận đem cậu đẩy xuống chứ?" Người đàn ông nhìn thấy Thẩm Giang Lăng cúi đầu không nói, trong lòng càng thêm không vui nhưng lại cố kị Thẩm gia ở phía sau Thẩm Giang Lăng, dằn lòng lại nói tiếp, "Chuyện này dừng ở đây, nếu nhà cậu hỏi đến lí do bị thương, cậu biết mình nên trả lời như thế nào rồi đấy."

"Thẩm Giang Lăng, đừng khiến tôi càng thêm chán ghét cậu." Nghe được lời này, Thẩm Giang Lăng bỗng cảm thấy đau xót trong lòng, hôn mê bất tỉnh.

Lần hôn mê này, Thẩm Giang Lăng làm rõ được tình huống hiện tại của mình. Cậu vậy mà lại xuyên qua, hay nói đúng hơn là xuyên vào một quyển tiểu thuyết máu chó tổng tài bá đạo. Vai công chính là loại bá đạo tổng tài vô cùng kinh điển, vai thụ chính là đóa hoa trắng nhỏ kiên cường có xuất thân bình dân.

Vai thụ chính khi đó đang làm nhân viên phục vụ không cẩn thận đem rượu vang đổ lên người vai công chính, khiến gã vô cùng giận dữ. Thế nhưng con ngươi đang bị lửa giận thiêu đốt của gã lại bị biểu tình quật cường của vai thụ chính hấp dẫn, sau đó vai công chính đem vai thụ chính về biệt thự của mình, bắt cậu làm người hầu để trừ nợ. Vai thụ chính biết mình đuối lí, chỉ có thể gật đầu ưng thuận. Một màn anh dỗi em, em dỗi anh cứ như vậy mà tiếp diễn, thời gian dần trôi qua cả hai phát sinh tình cảm với nhau. Nếu là truyện ngọt vậy đến đây là có thể HE. Thế nhưng đây là một quyển truyện máu chó, bên trong sao có thể không tồn tại các loại hiểu lầm cùng pháo hôi ác độc được? Bởi vậy vào thời điểm hai người ngọt ngào, nam hôn phu ác độc của vai công chính lên sàn. Biết được vai công chính có vị hôn phu vai thụ chính cực kì bi thương, một mạch muốn rời đi. Thế nhưng vai công chính lại là bá đạo tổng tài, sao có thể dễ dàng thả cậu đi? Thế là gã ngó lơ sự phản khảng của vai thụ chính mà đem người nhốt trong phòng, mỗi ngày đều trình diễn một màn ngược tâm ngược thân, cuối cùng ở trên giường vẽ lên một dấu chấm hết.

Thời điểm vai công chính cho rằng vai thụ chính buông xuống ý niệm bỏ trốn, nguyện ý trở thành người tình của gã, vai thụ chính lại vào ngày gã kết hôn mà bỏ trốn. Nhiều năm sau, vai thụ chính vương giả trở về, khi ấy cậu đã là nhà thiết kế nổi danh, hàng loạt tạp chí lớn đều đăng tải tác phẩm của cậu ta. Vai công chính vừa nghe đến tin tức của vai thụ chính liền đứng ngồi không yên, ném lại phòng họp đang dang dở đuổi theo vai thụ chính, hai người bọn họ dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng. Lúc này bạn lữ hợp pháp của vai công chính, nam phụ độc ác đứng ngồi không yên, mấy lần xuất hiện đều nhắm vào vai thụ chính, nhưng dưới hào quang nhân vật chính, nam phụ độc ác hoàn toàn không thoát khỏi số phận bị vai chính vả mặt, thất bại tan tác mà quay trở về.

Cuối cùng vai công chính cũng nhận ra người mình thực sự yêu là ai, tiên phát chế nhân, gã khiến nhà của nam phụ độc ác phá sản, sau đó hạ quyết tâm ly hôn, hướng vai thụ chính cầu hôn. Thấy gã thành tâm như vậy, vai thụ chính thập phần cảm động, thế nhưng sự tồn tại của nam phụ độc ác chính là cái gai không thể nhổ bỏ trong lòng vai thụ chính. Vai công chính hoàn toàn không có cảm tình với vai phụ độc ác, liền cho người đem cậu đưa lên giường một lão tai to mặt lớn mà so về tuổi tác có thể làm ba cậu, vai thụ chính lúc này mới yên tâm gỡ bỏ khúc mắc, vui vẻ mở lòng ở bên cạnh vai công chính.

Thẩm Giang Lăng đối với loại truyện máu chó này, một chút hứng thú cũng không có, bất đắc dĩ vai phụ độc ác lại trùng tên trùng họ với mình nên muốn xem một chút. Sau khi xem xong mắt cậu xém chút nữa mù.

Nghĩ đến đồng sự tiểu thuyết đang chế nhạo mình "Cậu xem xong đừng xuyên qua", Thẩm Giang Lăng nhịn không được thở dài một hơi. Vô cùng khẳng định miệng của nó đang mở ra rồi đây này.

Về phần vì sao cậu xuyên qua, có vẻ như nguyên chủ đã trải qua cảnh nhà tan cửa nát, vô cùng oan niệm, vừa lúc gặp được chính mình vậy nên không tiếc trả giá linh hồn mà kéo cậu vào trong sách, hơn nửa còn xoay chuyển càn khôn trở về thời điểm mọi bi kịch còn chưa xảy ra. Nghĩ đến đây Thẩm Giang Lăng cảm thấy đầu càng đau nhức dữ dội hơn.

Cậu ở thế giới gốc chỉ là một cô nhi, thật vất vả mới trả xong khoản vay học tập, vừa chi xong tiền đặt cọc dự định ở ngoại ô mua hai phòng ngủ một phòng khách, mắt thấy cuộc sống dần bước vào quỹ đạo, không ngờ lại bị kéo vào trong sách, đã vậy còn làm nam phụ độc ác.

Thật sự là. . . . . . cậu có thể khiếu nại đối phương tội ép mua ép bán không?

Tiếp nhận đầy đủ kí ức nguyên chủ, Thẩm Giang Lăng biết được người đàn ông đứng bên giường lúc nảy chính là vai chính công – bá đạo tổng tài Lãnh Tư Hàn. Kẻ đang ôm tay Lãnh Tư Hàn chính là hoa trắng nhỏ Bạch Liên Hoa (không sai đâu, nó tên Bạch Liên Hoa thiệt đó :D ) .

Thân phận hiện tại của cậu chính là vi hôn phu của Lãnh Tư Hàn, kiêm nam phụ độc ác chuyên vì nhóm vai chính gia tăng độ khó. Sắp xếp lại suy nghĩ, Thẩm Giang Lăng lần nữa mở mắt ra.

Lãnh Tư Hàn mày nhăn đến độ có thể kẹp chết một con ruồi, giọng nói lạnh lùng như thế gió lạnh giữa mùa đông, "Thẩm Giang Lăng, đừng có giả vờ nhu nhược ở đây, đừng nghĩ rằng làm thế tôi sẽ thương tiếc cậu".

Thẩm Giang Lăng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Bạch Liên Hoa đang đứng phía sau Lãnh Tư Hàn, sau khi nghe những lời này khóe miệng cậu ta liền giương lên một độ cung đắc ý. Đúng vậy, vị chủ nhân này hoàn toàn không phải đóa hoa trắng nhỏ mà là đóa hoa sen lòng dạ hiểm độc.

Trách không được nguyên chủ vì sao lại rơi vào thảm trạng như vậy.

Thẩm Giang Lăng vuốt ve chăn, vừa muốn nói chuyện thì cửa đột nhiên bị mạnh mẽ đẩy ra. Một người đàn ông mặc áo khoác đen bước vào, nhìn thấy Thẩm Giang Lăng đang nằm trên giường, dừng chân lại.

"Tiểu Lăng! Sao em lại bị thương? Có nghiêm trọng không? Đầu có đau không?" Nói rồi anh cúi người muốn kiểm tra miệng vết thương. Nhưng đối với đỉnh đầu quấn đầy băng vải của Thẩm Giang Lăng, người đàn ông gấp đến độ oán chính mình không có khả năng nhìn xuyên thấu.

Có lẽ do bị nguyên chủ ảnh hưởng, khi nhìn thấy người trước mặt Thẩm Giang cảm thấy sóng mũi chua xót, hai mắt rưng rưng. Người đàn ông này tên là Giang Hạo Thiên, bạn nối khố của nguyên chủ.

Nhìn thấy cậu bây giờ, Giang Hạo Nhiên càng thêm sốt ruột hận không thể xách bác sĩ đến ngay lập tức.

"Anh Hạo Thiên, em không sao." Thẩm Giang Lăng nắm lấy tay áo của anh, miễn cưỡng cười thật tươi.

"Còn nói không sao, em đau đến phát khóc rồi kia kìa!"

"Em không đau, chỉ cảm thấy xúc động. Không ngờ anh Hạo Thiên vẫn còn quan tâm đến em." Thẩm Giang Lăng hít hít mũi, có chút ngượng ngùng.

Trong cốt truyện có một đoạn như thế này, sau khi "Thẩm Giang Lăng" được đưa vào bệnh viện, Giang Hạo Thiên sốt ruột chạy đến. Nhưng anh còn chưa kịp chất vấn, "Thẩm Giang Lăng" người vốn dĩ yêu Lãnh Tư Hàn yêu đến chết đi sống lại luôn một mực khẳng định rằng do mình đứng không vững nên mới ngã xuống cầu thang.

Giang Hạo Thiên muốn tìm Lãnh Tư Hàn ba mặt một lời nhưng "Thẩm Giang Lăng" liều mạng che chở Lãnh Tư Hàn, dưới tình thế cấp bách còn nói rất nhiều lời khó nghe. Giang Hạo Thiên bị cậu kích thích, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cuối cùng phất tay áo rời đi, hai người hoàn toàn cắt đứt.

Nhưng lúc Thẩm gia bị Lãnh Tư Hàn làm cho phá sản, Giang Hạo Thiên vẫn luôn che chắn cho Thẩm gia, thế nhưng thật đáng tiếc hoàn toàn thất bại. Tóm lại Giang Hạo Thiên là người tốt, mà người tốt như vậy không nên bị thương tổn.

"Em đó ——" Giang Hạo Thiên theo thói quen xoa xoa tóc Thẩm Giang Lăng, tay vừa nâng lên một nửa liền buông xuống, nhẹ nhàng vỗ vai cậu.

Trông thấy Thẩm Giang Lăng thật sự không có chuyện gì, Giang Hạo Thiên lúc này mới quay qua nhìn Lãnh Tư Hàn, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, "Lãnh Tư Hàn, chuyện này là thế nào? Cậu chăm sóc tiểu Lăng như vậy sao!"

Lãnh Tư Hàn bị ngữ khí hùng hổ dọa người của Giang Hạo Thiên làm cho đen mặt, "Chuyện này cùng cậu thì có quan hệ gì?"

"Tôi là bạn của tiểu Lăng, sao lại không có quan hệ?"

Bệnh viện này thuộc quyền quản lí và sở hữu bởi tập đoàn Giang thị, bởi vậy, Thẩm Giang Lăng vừa nhập viện liền có người báo cho Giang Hạo Thiên, anh mới có thể đến đây nhanh như vậy.

Lãnh Tư Hàn đã sớm xem Giang Hạo Thiên không vừa mắt, tuy gã cũng không mấy ưa thích gì Thẩm Giang Lăng nhưng gã xưa nay không có thói quen khoan dung cho bất kì ai mơ ước đến đồ vật của mình. Mỗi lần nhìn thấy Giang Hạo Thiên ân cần hỏi han Thẩm Giang Lăng, gã đều có loại cảm giác bị mạo phạm.

"Cậu bất quá chỉ là người ngoài ——"

"Anh Hạo Thiên không phải người ngoài." Thẩm Giang Lăng đánh gãy lời nói của Lãnh Tư Hàn, nghiêm túc nói, "Anh ấy là người nhà tôi!" Nghe đến đây, cả Giang Hạo Thiên lẫn Thẩm Giang Lăng đều đồng loạt sửng sốt.

"Thẩm Giang Lăng!" Lãnh Tư Hàn không nghĩ đến Thẩm Giang Lăng luôn dịu ngoan lúc này lại đứng về phía Giang Hạo Thiên, trên mặt mang theo vài phần tức giận.

"Anh Hạo Thiên đối với tôi rất tốt, từ nhỏ đã luôn che chở tôi, anh ấy giống như anh trai ruột của tôi vậy."

"Không cần biết tôi muốn làm gì, anh ấy đều cho tôi làm, xin hỏi anh thì sao?" Thẩm Giang Lăng yên lặng nhìn Lãnh Tư Hàn, chậm rãi nói, "Lãnh Tư Hàn, chúng ta ở cạnh nhau lâu như vậy chỉ có tôi một người nổ lực, biết nhau lâu như vậy, anh đã từng tặng tôi thứ gì chưa?"

"Tôi thừa nhận là tôi lúc trước thích anh, anh có quyền làm như vậy."

"Nhưng chúng ta đã đính hôn, vậy mà anh lại công khai dưỡng tiểu tam ở trong nhà còn vì nó mà đẩy tôi xuống lầu."

"Anh không cảm thấy làm vậy rất quá đáng sao?"

"Nếu anh thích người khác, có thể trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ không tiếp tục dây dưa với anh. Nhưng anh lại chẳng buồn hé răng mà đội lên đầu tôi cái nón xanh (cắm sừng!), tôi rốt cuộc làm sai cái gì khiến anh chà đạp tôi như vậy?"

Nghe những lời này, Lãnh Tư Hàn cứng họng. Chuyện này quả thật là gã không đúng.

"Cậu đừng ngậm máu phun người, tôi và Tư Hàn trong sạch không như những gì cậu nghĩ!" Bạch Liên Hoa từ phía sau Lãnh Tư Hàn bước ra, giang rộng hai tay chắn trước mặt gã , lớn tiếng nói.

"Tư Hàn" nghe được xưng hô này Thẩm Giang Lăng chậm rãi cong môi, vô cùng hứng thú đánh giá hai người, "Kêu đến thân mật như vậy, còn nói rằng các người trong sạch?" Muốn lừa ai chứ? Nếu người ngồi đây vẫn còn là người yêu Lãnh Tư Hàn chết đi sống lại, e rằng đã bị bọn họ chọc tức ói máu.

"Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi. Nếu cậu thật sự để tâm, tôi sẽ rời đi." Bạch Liên Hoa hai mắt đỏ hoe, cậu ta nâng tay lau nước mắt, quật cường bên trong mang theo vài phần kiên cường. "Về phần tiền quần áo. . . . . . Tôi sẽ cố gắng làm việc để trả lại, tôi, tôi đi trước."

Lãnh Tư Hàn cầm lấy tay cậu, nói ra lời kịch kinh điển dành riêng cho tổng tài bá đạo, "Không có sự cho phép của tôi, ai cho em rời đi?"

*

*

*

*

Ôi hố cũ chưa lấp xong đã ham hố đào hố mới. Nhưng vì vừa nghía được bộ này trên Danmeila cực kì ưng bụng nên hốt về luôn QAQ truyện gốc vẫn chưa hoàn thành nên mình có thể thông thả mà edit (づ。◕‿‿◕。)づ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top