Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Edit] [Crownz/KkuraEun] Nếu như có thể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như có thể

Miyawaki Sakura x Hong Eunchae

Lảm nhảm: Fic này author lấy cảm hứng từ bài "Nếu như có thể" của Vi Lễ An nên mình có đi nghe thử. Ừm, khá là highly recommended các cậu cũng nên nghe thử bài này một lần và xem cả lyrics nữa nhé 🥺 Nếu được thì vừa đọc vừa nghe cùng bài hát cũng thấm, cũng suy lắm 🥺

----------------

"Hong Eunchae, tao thế nào mà lại nuôi ra một đứa thất bại như mày chứ!" Ngoài cửa ồn ào tiếng phụ nữ la lối, Hong Eunchae cũng không để ý, khóa trái cánh cửa sau lưng lại.

Lại là như vậy, mỗi lần mẹ đánh bạc thua hết tiền lại sẽ ở trong nhà nổi điên, dùng đủ những lý do kỳ quặc vô lý mà tra tấn, giày vò em, ba của em cũng bởi những chuyện này mà ly hôn, đi lấy vợ mới, lập một gia đình mới. Đã quen hay chưa? Eunchae trên mặt không có biểu cảm gì, em lấy từ trong ngăn kéo ra một con dao nhỏ, thuần thục mà rạch một đường lên cánh tay, nhìn máu chảy ra từng chút một, máu chảy dọc theo cánh tay của em xuống tới bàn tay sau đó lại từ ngón tay nhỏ xuống sàn. Cảm giác đau đớn khiến Eunchae càng thêm tỉnh táo, em biết rõ một cách sâu sắc rằng, chỉ có bản thân càng không ngừng học tập, thì lên đại học mới có thể thoát khỏi cái nhà này.

Em đem vết thương xử lý tốt sau đó mới chìm vào giấc ngủ, mất một ít máu khiến em hơi mệt. Trong giấc mơ, em tựa hồ nhìn thấy một cô gái mặc áo trắng đang gọi tên của em, em cố gắng muốn nhìn rõ, nhưng lại chẳng có cách nào, tiến lên bắt lấy tay nàng, thế nhưng nàng đã tan thành mây khói.


Ngày hôm sau, khi em tới trường, vẫn đeo một chiếc mặt nạ thân thiện như mọi khi, trên môi luôn mang vẻ tươi cười, giống như một người bình thường, nhưng không ai biết ẩn sau lớp mặt nạ đó rốt cuộc là như thế nào.

Kì thi đại học sắp diễn ra, em đặt hết hi vọng vào cuộc thi có thể coi như là quyết định sự sống chết này. Việc ôn tập không màng ngày đêm đã khiến tinh thần em không được tốt lắm. Kết quả là khi đang trên đường đi học về, em bị một đám người lôi vào một con hẻm nhỏ, em biết những người này, đây đều là đám côn đồ mà chủ nợ của mẹ tìm được. Bọn chúng không thể xồng xộc xông vào nhà dân, cho nên thường xuyên chặn em trên đường em đi học về nhà. Lần này cũng không ngoại lệ, Eunchae bị mấy tên cao to lực lưỡng đánh gục xuống đất, cảm giác vô lực bao trùm lấy em. Mãi cho tới khi em không còn sức để phản kháng nữa, mấy tên đàn ông kia mới nói một câu nhanh trả lại tiền rồi rời đi.

Eunchae nằm trên mặt đất, không có sức cũng chẳng muốn đứng lên, cuộc sống bế tắc như vậy, mình thực sự còn muốn tiếp tục nữa sao?


"Ở đây tại sao lại có người thế này! Không được, phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện thôi." Eunchae nghe được thanh âm của một cô gái, em muốn mở to mắt để nhìn rõ ràng là ai, thế nhưng mí mắt em lại nặng trĩu, không có cách nào mở ra, và em đã ngất đi.

Đợi khi em tỉnh lại lần nữa, bản thân đã được nằm trên giường bệnh, bên cạnh là một cô gái đã ngủ say rồi. Em hơi cựa mình một chút để có thể ngồi dậy, thế nhưng cái cựa mình này lại đánh thức cô gái kia.

"Em cuối cùng cũng tỉnh, em có thể liên lạc với ba mẹ mình không?" Cô gái trước mặt có một gương mặt rất thanh tú, có lẽ bởi vì ngủ không được ngon giấc nên sắc mặt có chút tái nhợt.

Eunchae quay mặt đi hướng khác, em biết rõ, có liên hệ được cũng vô ích, bố mẹ em sẽ không thèm quan tâm em sống chết ra làm sao. "Viện phí hết bao nhiêu, tôi sẽ mau chóng trả hết." Eunchae từ chối trả lời chuyện bố mẹ.

Miyawaki Sakura thấy vậy cũng không nói gì, chị chỉ là đưa cho em một cái danh thiếp, "Chị là Miyawaki Sakura, tiền thuốc men coi như là chị giúp đỡ người khác đi, nếu em thật sự muốn cảm ơn thì hãy tự chăm sóc chính mình cho tốt."

Eunchae nhận lấy danh thiếp, cảm ơn rồi không nói gì nữa, em cũng không có quá nhiều ý thức về trách nhiệm, nếu đối phương không cần mình trả tiền thì sẽ không trả nữa. 

"Chị còn có việc nên phải đi trước, bác sĩ sẽ đến sau nhé." Sakura cầm lấy áo khoác vội rời đi, để lại một mình em. Eunchae ngắm cây ngoài cửa sổ, bây giờ đúng là mùa hè, từng hồi tiếng ve kêu làm em bực mình mãi không thôi.

"Xin chào, chị là Kim Chaewon, bác sĩ điều trị của em." Không biết qua bao lâu, một người mặc áo blouse trắng đi tới, "Vết thương của em rất nặng, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian, đề nghị nằm viện 2 ngày."

"Thật xin lỗi, tôi sẽ không nhập viện." Eunchae cười tự giễu nhìn số tiền tiết kiệm ít ỏi trong điện thoại của mình.

"Được rồi, vậy em chờ ở trước sảnh để tiến hành thủ tục xuất viện nhé." Chaewon không nói được lời nào.


Sau khi Eunchae xuất viện, lảo đảo chậm rãi trở về cái nơi gọi là "nhà" kia.


"Hong Eunchae, mày to gan lắm rồi đúng không, tới giờ mới mò mặt về." Vừa bước vào cửa chính là tiếng chửi của phụ nữ, "Tao nói cho mày biết, đừng có giả vờ đáng thương với tao, nếu không phải là vì mày, tao giờ đã là một đại tiểu thư giàu có rồi!"

Eunchae liếc nhìn người phụ nữ kia, tới một người xa lạ còn dành cho em thiện ý, nhưng cái người là mẹ của em đây lại không bằng lòng bố thí cho em dù chỉ một chút dịu dàng.

"Tao cho mày biết, ngày mai mày cũng đừng tới trường nữa, tao đã định bán mày cho ông chủ Park rồi, mày đọc nhiều sách như vậy thì làm được cái gì, gả cho người nhà giàu mới có tác dụng." Eunchae nghe được câu này trong nháy mắt liền gục ngã, em cố gắng nhiều như vậy, kiên trì lâu như vậy, chính là vì muốn thoát khỏi cái nhà này, thế nhưng người phụ nữ này lại chỉ dùng một câu hời hợt như vậy mà tuyên cho em một bản án tử.

Eunchae không quan tâm nhiều nữa, hiện tại trong đầu em chỉ có một chữ, trốn, trốn càng xa càng tốt. Đêm đến, khi mẹ đang ngủ say, em đã thoát ra được khỏi cái lồng giam mang tên "nhà". Em một mình đi trên phố, không có mục đích, vô hồn. Lúc này lại có một chiếc xe chạy qua, em nghĩ, có lẽ rời khỏi cái thế giới này mới là kết cục tốt nhất, vậy nên liền chạy ra giữa đường chờ đợi chấm dứt sinh mạng mình. Thế nhưng cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng cũng không có, thay vào đó là tiếng ô tô phanh gấp. Em mở mắt ra và thấy một người phụ nữ từ trên xe bước xuống, chính là cô gái đã đưa mình tới bệnh viện. 


"Chuyện gì xảy ra vậy, không phải bảo em nên tự chăm sóc tốt chính mình sao, em không phải là chạy ra giữa đường để cho chị xem cách em tự chăm sóc bản thân đấy chứ?" Sakura bất mãn nhìn thiếu nữ trước mặt. 

"Xin lỗi, tôi thật sự không cố gắng nổi nữa..." Lời còn chưa nói hết, Eunchae liền ngã xuống, mất đi ý thức.

Sakura đau đầu nhìn cô gái nhỏ này, đây đã là lần thứ hai ngất trước mặt chị, không còn cách nào khác đành cam chịu số phận đem em về nhà mình.


Eunchae ngày hôm sau khi tỉnh dậy lại thấy một khung cảnh lạ lẫm, em cảnh giác nhìn một vòng xung quanh, thấy tờ giấy trên tủ đầu giường: Bữa sáng đặt ở trên bàn, nhớ ăn đó - Miyawaki Sakura

Em ngạc nhiên nhìn cái tên này, bản thân là được chị mang về nhà sao?

Em đi tới phòng khách đã thấy bữa sáng ở trên bàn, mặc dù đã nguội, nhưng đây chắc chắn là bữa sáng ngon nhất mà em từng nếm qua. Để cảm ơn Sakura, em bắt đầu dọn dẹp phòng, chuẩn bị cơm trưa. Đến trưa, Sakura vừa bước tới cửa đã ngửi thấy hương thơm của thức ăn, nhìn vào hướng phòng bếp, là đứa trẻ mình mang về đang nấu ăn. 

"Chị về rồi sao, cơm đã làm gần xong rồi đó, rửa tay chút rồi ra ăn cơm là vừa." Eunchae hét lên với Sakura.

Sakura trong khoảng thời gian ngắn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi rửa tay sạch sẽ, ngồi vào bàn ăn. Trên bàn ăn cả hai người đều không nói chuyện.

"Chuyện kia, em rất xin lỗi, nhưng mà em có thể tạm ở đây một thời gian ngắn không, em bây giờ tạm thời không còn nơi nào để đi nữa cả." Eunchae mở lời phá vỡ cái sự im lặng quỷ dị này.

Sakura nhìn cô gái trước mặt, trong lòng có chút nhói đau, "Không sao, nếu như em muốn." Chị nhìn cô nhóc trước mắt này, không khỏi nhớ tới em trai mình, hy vọng lần này, chị có thể làm được điều gì đó.

Eunchae như trút được gánh nặng thở dài một hơi. Nhưng mà em vẫn còn phải tới trường một chuyến, bởi vì em muốn xin được học ở nhà, em không muốn tương lai của mình bị người phụ nữ kia vùi dập.


Trên đường đi học, đúng như dự đoán, em lại gặp phải mấy tên tìm mẹ mình, em bị những gã cao lớn đó tóm lấy. Khoảnh khắc em suýt bị bắt lên xe, mấy tên đó đều bị tiếng xe cảnh sát dọa sợ mà chuồn mất. Eunchae nhìn thấy Sakura chạy ra từ trong con hẻm nhỏ, trong lòng liền cảm thấy yên tâm.

Thế nhưng Sakura lại không thể bình tĩnh nổi, chạy tới ôm lấy Eunchae, cơ thể không ngừng run rẩy, Eunchae cũng bị động tác này làm cho kinh ngạc, nhưng lập tức phản ứng kịp mà ôm lại chị.

"Em vẫn ổn mà, chị yên tâm đi nhé." Eunchae an ủi Sakura. Được em nhẹ nhàng vỗ về, Sakura cuối cùng cũng bình thường trở lại.

"Xin lỗi em, chị mất bình tĩnh." Sakura trong lòng vẫn còn hoảng sợ, nếu như lúc đó chị cũng có thể làm như vậy, thì em trai chẳng phải cũng sẽ không rời đi sao?

"Em tính làm gì vậy? Không phải cơ thể vẫn còn chưa khỏe sao? Tại sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm?" Sakura hỏi.

"Em muốn tới trường để đăng kí học tập tại nhà. Như vậy sẽ đảm bảo em có thể tham gia kì thi (đại học)." Eunchae nhìn ngôi trường ở phía xa.

Dưới sự giúp đỡ của Sakura, thủ tục rất nhanh đã làm xong, các giáo viên vẫn luôn đặt nhiều kì vọng vào Eunchae, dù rất không đồng ý việc em học ở nhà, thế nhưng cũng không có cách nào khác.


Sau khi về tới nhà, hai người ai cũng không chủ động mở miệng nói chuyện. Sakura đi tới phòng bếp bắt đầu làm cơm tối. Eunchae ngồi ở trên sofa không có việc gì làm, liền mở điện thoại ra xem, tất cả đều là cuộc gọi nhỡ từ mẹ, tin nhắn đầy ắp những lời lẽ xúc phạm, giáo viên còn gọi điện thoại tới, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, cảm giác sợ hãi không chỗ trốn chạy khắp toàn thân, Eunchae thở hổn hển, chật vật nằm trên ghế sofa.

Khi Sakura bước ra và nhìn thấy cảnh này, liền vội vàng ôm lấy Eunchae, an ủi dỗ dành Eunchae như một đứa trẻ. Eunchae ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt trên người Sakura, dần dần bình tĩnh lại.

"Đi ăn cơm trước đi." Sakura rất thức thời không hỏi rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Trên bàn ăn, Sakura không ngừng gắp đồ ăn cho Eunchae, "Em nhìn em đi, gầy như vậy, nên ăn nhiều thêm chút, em hiện tại vẫn đang trong giai đoạn phát triển, cần nạp thêm càng nhiều dinh dưỡng hơn." Eunchae cảm nhận được rõ ràng ý tốt của người trước mặt, rõ ràng hai người quen biết chưa được bao lâu, thế mà người này lại nguyện ý cho em sự yêu mến mà em hằng khao khát, liên tục hai lần chăm sóc tốt khi em ngất đi, cảm nhận được sự ân cần mà em chưa từng có trong 17 năm qua, nước mắt không ngừng tuôn ra, em cũng chỉ cúi đầu ăn cơm.

Sau khi Sakura dọn dẹp bàn ăn xong, đi tới bên cạnh Eunchae, trực tiếp ngồi xuống, chị lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu Eunchae, "Em đã làm rất tốt, em đã vất vả rồi." Sakura giọng nhẹ nhàng dỗ dành em. Eunchae lúc đó không chịu đựng nổi nữa, rúc vào vòng tay Sakura, ôm chị khóc òa lên, tâm tình bị đè nén quá lâu cuối cùng cũng được giải thoát, em càng không ngừng tự hỏi thế giới này tại vì sao cứ luôn bất công như vậy với mình, tại sao em lại phải trải qua những chuyện này chứ, em chỉ muốn có một gia đình cũng như cuộc sống đơn giản thôi mà khó tới vậy sao? Khóc lớn một lúc lâu khiến Eunchae nhanh chóng thiếp đi, Sakura ôm em đưa về phòng, nhìn ảnh chung của chị với em trai ở trên bàn, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.

Năm năm trước, ba của chị vừa say rượu lại bạo lực gia đình, mẹ đem giấu hai chị em chị vào trong tủ quần áo, còn bản thân thì bị đánh đập thậm tệ, cuối cùng sau khi người đàn ông kia ngủ, Sakura mở cửa tủ ra liền thấy mẹ đang cả người đầy máu, chị vội vàng gọi cấp cứu. Ở trên xe cấp cứu, mẹ đưa Sakura một chiếc thẻ ngân hàng, bảo chị lấy tiền đó đem em trai chạy trốn tới nơi khác. Bà nói với Sakura ở quận Yongsan có một bất động sản do ba mẹ bà để lại, để cho Sakura tới sống ở đó, nếu cần có thể tìm cậu, chỉ cần cách càng xa cái nơi thương tâm này càng tốt. Sau khi dặn dò xong những chuyện này, mẹ của chị liền vĩnh viễn rời khỏi cái thế giới này.

Chị không có thời gian để khóc lóc đau buồn, chị cần lập tức mạnh mẽ lên, cả đêm dẫn theo em trai trốn khỏi cái địa ngục này. Cuộc sống đang đi đúng quỹ đạo, số tiền lớn mẹ để lại đủ để cho chị và em trai tiêu xài tới tận khi trưởng thành. Chị tưởng rằng mình đã xóa sạch được dấu vết, chỉ là không biết ba đã tra ra được mẹ chị ở Yongsan có một cái bất động sản, chẳng qua là không biết vị trí cụ thể ở đâu, sau đó ba chị liền dẫn người đi tìm kiếm từng con đường ngõ ngách có thể ở Yongsan. Một buổi chiều, chị vì phải ở lại giúp giáo viên xử lý công việc mà trở về nhà khá muộn, vừa về đến nhà liền phát hiện trong nhà không có ai, trong nháy mắt, cảm giác bất an bỗng nhiên kéo tới, chị dù tìm ở chỗ nào cũng không tìm thấy em trai, chị gọi điện cho giáo viên của em trai, sau khi biết được cậu đã rời trường học, liền trực tiếp chạy tới đồn công an. Hiệu suất xử lý sự việc của cảnh sát rất cao, rất nhanh chóng đã tìm được thi thể của em trai, sau khi biết hung thủ chính là người ba trên danh nghĩa của hai chị em, chị không chút do dự mà báo án ba mình, cuối cùng trước bằng chứng xác thực, gã đàn ông kia bị kết án tù chung thân vì tội cố ý giết người.

Sakura đem em trai với mẹ chôn cất cùng một chỗ, lúc đi viếng mộ, chị cuối cùng cũng không kìm được mà không ngừng khóc, chị đã không còn người thân, không có nhà nữa. Chị vẫn còn tiếp tục sống chính là để thỏa mãn tâm nguyện của mẹ, chị hy vọng mình có thể sống thật tốt. Thời điểm chị chứng kiến Eunchae toàn thân đầy máu đang nằm trong con ngõ nhỏ, trong đầu Sakura tất cả đều là hình ảnh bi kịch của em trai mình, chị không chút do dự gọi xe cứu thương, ngay từ đầu chị đối tốt với Eunchae là vì để khỏa lấp nỗi đau tạo thành khoảng trống trong tim, chị đặt những gì mình nợ em trai lên Hong Eunchae.

Ngày tháng cứ bình thường mà trôi qua, Eunchae dần dần bị lạc vào trong hương thơm dịu dàng nơi Sakura, ở nơi này, em đã cảm nhận được hơi ấm gia đình, giống như hai người chính là chị em ruột thịt, và em cũng càng ngày càng trở nên vui vẻ hơn. Một lần khi đi dạo trung tâm thương mại, Eunchae muốn mua một cặp airpods vì một lần sơ ý đã làm mất một chiếc, em vẫn luôn muốn đổi, tuy nhiên tài chính lại không cho phép, vậy nên chỉ có thể ngắm nhìn mấy lần rồi thôi. Sau khi về đến nhà, em lại tiếp tục chuẩn bị cho cuộc thi, đột nhiên, Sakura mở cửa phòng em, "Eunchae, hôm nay là sinh nhật em đúng không, đây là một món quà cho em."

Eunchae bị lời nói của Sakura thu hút, nhìn thấy trên tay chị đang cầm một bộ airpods hoàn toàn mới, em kinh ngạc không thôi, chính mình cũng chưa từng cùng Sakura nói qua bất cứ suy nghĩ nào về vấn đề này, mà chị lại có thể nắm bắt chính xác. "Eunchae à, em không cần quá hiểu chuyện như vậy, chỉ cần nói với chị em muốn cái gì, muốn mua cái gì, muốn làm gì thì làm." Sakura vẫn như trước dịu dàng xoa đầu Eunchae, "Em không muốn quay về cái nhà kia nữa, chị sẽ là chị gái của em, nơi đây chính là nhà của em. Em gái có thể làm nũng thoải mái với chị gái của mình mà." Eunchae lại một lần nữa vành mắt đỏ ửng, bị mẹ chửi mắng em không có khóc, bị đánh trong ngõ hẻm em không khóc, thế mà người con gái này lại hết lần này tới lần khác làm em khóc bởi tình yêu thương của mình. Eunchae cảm giác mình đã không thể rời xa Sakura được nữa, trong lòng có một loại tình cảm không rõ tên cứ tùy ý như vậy mà phát triển.

Một buổi trưa, Sakura đang nằm xuống bàn nghỉ ngơi, có lẽ là bởi quá mệt, chị cứ thế ở phòng làm việc không có gì che chắn mà ngủ quên mất. Eunchae thấy vậy, cầm một chiếc chăn nhỏ đắp lên cho chị, Sakura đang ngủ say biểu lộ ra đặc biệt đáng yêu, đối với Eunchae mà nói, Sakura mặc dù là chị, nhưng lại rất nhỏ nhắn và mỏng manh, khiến người khác nhịn không được mà muốn ôm vào lòng. Nhìn Sakura không chút phòng bị trước mặt, có lẽ là nắng chiều thu quá mức chói mắt, hay là do nhan sắc say ngủ của người trước mắt quá mức mê người, em ma xui quỷ khiến hôn chị, nhẹ nhàng trên gương mặt của Sakura đặt một nụ hôn.

Nhận ra được bản thân mình đang làm gì, Eunchae liền đỏ mặt chạy đi, chạy nhưng vẫn không quên đóng cửa lại. Phía sau cánh cửa Sakura chậm rãi mở mắt ra, vành tai ửng đỏ phản bội lại chị, không chỉ ngại ngùng, chị hơn nữa là biểu cảm phức tạp nhìn cửa ra vào.

Tình cảm một khi đã bị phát hiện, có muốn giấu cũng không được nữa. Eunchae mỗi ngày ngoại trừ học tập, hầu hết việc làm chính là nhìn chằm chằm vào Sakura, em dùng ánh mắt của mình vẽ lấy khuôn mặt chị , bất tri bất giác ngắm tới ngây người. Thời gian dần tới ngày thi đại học, Eunchae mang theo hộp cơm Sakura làm bước tới trường thi. Trong cuộc thi em đã làm bài rất xuất sắc, sau khi toàn bộ cuộc thi kết thúc, em như trút được gánh nặng. Lần này, em nhất định có thể thoát khỏi cái thành phố này, cùng chị Kkura của em đi tới tương lai tốt đẹp hơn.

Thời tiết tháng 11 không mấy dễ chịu, nhưng may mắn là có chị Kkura bên cạnh, em không còn thấy lạnh nữa. Sakura kêu Eunchae sửa soạn hành lý, chị muốn dẫn em đi đảo Jeju chơi 3 ngày. Eunchae rất phấn khích, đây là lần đầu tiên em được đi tới nơi xa như vậy, thậm chí còn dành cả đêm để tưởng tượng tới khoảng thời gian hạnh phúc của mình và chị Kkura.

"Hey, xin chào, Hong Eunchae, lâu rồi không gặp, còn nhớ chị không?" Kim Chaewon mặc quần áo thoải mái ngồi ở sân bay, hai bên trái phải của nàng đều có người.

"Em chính là Hong Eunchae à, trông cũng được đấy, có vẻ chị Kkura của em chăm sóc em thật sư là vô cùng tốt nha." Một cô gái tóc vàng nhìn em với vẻ thích thú, "Đừng có dọa trẻ con nữa, Huh Yunjin!" Chaewon vỗ một cái vào cánh tay Yunjin, hai người bắt đầu đùa giỡn. "Xin chào, chị là Nakamura Kazuha, em gọi chị Zuha là được rồi." Một cô gái khác giống như là đã quen với việc hai người họ thân thiết với nhau như vậy.

Eunchae bị sửng sốt bởi ba người trước mặt, Sakura sau khi gọi điện thoại xong cũng đi tới, chị hướng Eunchae giới thiệu 3 người kia, "Họ đều là bạn bè của chị, chuyến du lịch lần này của chúng ta là 5 người." Eunchae bất mãn bĩu môi, vốn rất mong chờ chuyến du lịch 2 người với chị Kkura, kết quả lại thành du lịch 5 người.

Thế nhưng là buồn phiền của trẻ con đều quên vô cùng nhanh, em rất nhanh đã bị phong cảnh đảo Jeju hấp dẫn, các nàng đi tới những nơi khác nhau, chơi cáp treo, hái quýt và thậm chí còn cưỡi ngựa. Thế nhưng thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, buổi tối ngày cuối cùng các nàng đi tới một quán ăn bên bờ biển ăn thịt nướng, Eunchae tuy chơi rất vui vẻ, thế nhưng mấy hôm nay em đều không có thời gian ở cùng một chỗ với Sakura. Cho dù là sau khi về tới khách sạn, chị ấy luôn có vẻ rất mệt mỏi, em cũng không đành lòng quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của chị.

Ở chỗ Eunchae không nhìn thấy, Yunjin đang trừng mắt nhìn Sakura đang chuẩn bị uống rượu, nhưng nhìn tới Eunchae ở bên cạnh, chẳng qua lại thở dài, cuối cùng cái gì cũng không nói ra.

Bốn người uống rất nhiều rượu, Eunchae vì là trẻ vị thành niên nên không có uống, năm người các nàng cùng đi dạo trên bờ cát, Yunjin với Chaewon giống như là 2 đứa trẻ một mực cãi nhau ầm ĩ, Kazuha ở bên cạnh vừa cười vừa nhìn 2 cái người ngớ ngẩn kia chơi đùa, chỉ một lúc sau, nàng cũng gia nhập với bọn họ.

Eunchae mang tâm sự nặng nề ngẩn người nhìn bãi cát, lúc này đột nhiên Sakura nắm tay em.

"Shhh, Eunchae, chị mang em bỏ trốn."

Sakura cười nham hiểm, nắm tay Eunchae chạy tới nơi các nàng nhìn không thấy. Eunchae tâm lặng như nước bị những lời này xáo trộn liên tục. Chạy không bao lâu, bản thân còn chưa có bắt đầu thở gấp, Sakura đã mệt mỏi chịu không nổi. Rõ ràng không có chạy bao lâu, tim của mình lại đập càng lúc càng nhanh, nếu như bây giờ ở xung quanh có ánh sáng, Sakura nhất định có thể chứng kiến trên mặt mình có bao nhiêu là đỏ.

"Eunchae à, tất cả sự cô đơn đều sẽ theo sóng dần dần cuốn đi xa và quên hết, hãy dùng trái tim trống rỗng để đối diện với bầu trời rộng lớn đi!" Sakura hét lớn với biển rộng trước mặt, sau đó quay người nhìn về phía Eunchae, "Không phải chị đã nói rồi sao, em không cần phải quá hiểu chuyện, muốn làm cái gì thì cứ làm, muốn ở chung một chỗ cùng chị thì cứ nói với chị, cũng có thể tùy ý làm nũng với chị, bởi vì em chính là đứa em gái quan trọng nhất của chị mà."

Eunchae nhìn chị xinh đẹp tới vô thực ở trước mặt, tình yêu trong lòng em như muốn phá tan trái tim mà mạnh mẽ xông ra, nhưng lại bất chợt dừng lại khi nghe thấy cái chữ "em gái" này, chẳng qua chỉ là em gái thôi sao?

Eunchae đặt tay lên eo Sakura, dụi đầu vào vai chị, "Chị mấy ngày nay đều không có quan tâm đến em, trong mắt của chị chỉ có ba chị kia thôi." Sakura bị tóc Eunchae gãi gãi vào cổ, nghe những lời này càng không khỏi cười ra tiếng.

"Eunchae của chúng ta là đang ghen sao, là lỗi của chị rồi, em muốn chị đền bù tổn thất cho em như thế nào đây?" Sakura xoa đầu em theo thói quen, vì để Eunchae có thể dựa vào thoải mái hơn, chị hơi ngẩng đầu lên, tay kia thì khoác vai em.

Eunchae ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào chị ở trước mặt, giống như là nhìn con mồi, không chút do dự hướng phía môi của chị mà hôn lên, đây là nụ hôn đầu tiên của hai người, rất rõ ràng kỹ thuật hôn của hai người đều đặc biệt vụng về, mùi bia nhàn nhạt trên người Sakura tựa hồ khiến cho Eunchae bị mê muội, hô hấp giao thoa, xung quanh chỉ có thanh âm của sóng biển. Không biết qua bao lâu, Sakura là người đầu tiên thua trận, chị đẩy Eunchae ra, hai người đều có chút thở hổn hển, các nàng vẫn còn chìm trong nụ hôn này. Eunchae ngăn không nổi niềm vui sướng trong lòng, nắm lấy tay Sakura.

"Chị, em thích chị."

Sakura né tránh ánh mắt, không dám nhìn đôi mắt tràn ngập hi vọng kia của Eunchae, "Eunchae à, chị đương nhiên cũng thích em, em dù sao cũng là em gái duy nhất của chị mà."

"Chị, chị biết rõ ràng em có ý gì mà, em..." Eunchae lời vẫn còn chưa nói hết, đã bị ngón tay Sakura chặn lại.

"Eunchae, dừng lại, đừng nói nữa." Sakura thái độ rất rõ ràng, trong lòng Eunchae giống như có thứ gì đó đổ vỡ. Hai người các nàng quay trở về khách sạn, cả đoạn đường đều không ai nói gì. Sakura lấy cớ rời khỏi phòng, cả đêm không có quay về, để lại Eunchae một mình ở lại trong phòng.

Kể từ sau lúc ở bãi biển, các nàng liền rơi vào chiến tranh lạnh, nhưng cũng chỉ là Eunchae đơn phương chiến tranh lạnh. Eunchae tức giận giống như một củ khoai tây, Sakura không còn cách nào, chỉ có thể mỗi ngày đưa em một món đồ ngọt, đặt trước cửa phòng em.

Eunchae phát hiện gần đây thời gian Sakura ở nhà càng lúc càng ít, em tự hỏi vì sao chị lại không an ủi mình, rõ ràng chỉ cần dỗ dành mình một chút là tốt rồi, giống như là vì hờn dỗi, Eunchae lúc đi học đại học cũng không có nói cho Sakura biết, tự mình lén chạy trốn. Khi Sakura mang một chiếc bánh sinh nhật về đến nhà, chỉ có căn phòng trống không lạnh lẽo đang đợi chị, Sakura bất lực thở dài. Xem ra sinh nhật cuối cùng của mình cũng chỉ có một mình tự trải qua. Chị mở bánh kem ra, tự mình đốt nến, chị ước một điều ước mà không có bất kì ai có thể đoán được, thổi tắt nến, cô đơn ăn bánh.

Cuộc sống đại học của Eunchae vừa mới bắt đầu được một tuần em liền không thể liên lạc được với Sakura, một cảm giác sợ hãi âm thầm nuốt chửng em. Em xin nghỉ mua vé trở về ngôi nhà chỉ thuộc về duy nhất Eunchae và Sakura, tất cả mọi thứ đều giống như thời điểm em rời đi, ngoại trừ ở trên bàn ăn có thêm một chiếc bánh sinh nhật. Em ở phòng khách, phòng bếp cùng phòng ngủ thứ 2 tìm kiếm rất lâu nhưng vẫn không có bất kì cái manh mối nào. Eunchae đem toàn bộ chú ý dồn vào căn phòng ngủ chính tràn ngập bí ẩn kia, đó là nơi duy nhất Sakura không cho phép mình bước vào. Em mở cánh cửa ra, ở đó có vô số vỏ chai thuốc, trên bàn là một tờ phiếu chẩn đoán kết quả ung thư. Eunchae không ngăn được nước mắt chảy xuống. Em sớm nên chú ý tới, tại vì sao trên người Sakura luôn có mùi nước sát khuẩn của bệnh viện; vì sao luôn cho mình đồ ăn, còn chị lại ăn rất ít; tại vì sao chỉ vận động đơn giản cũng khiến chị vô cùng mệt mỏi; tại vì sao khuôn mặt của chị luôn tái nhợt như vậy.

Eunchae tự nhốt mình lại trong căn phòng tràn ngập mùi của Sakura, không ai biết em trải qua những ngày này như thế nào. Khi em lần nữa bước ra ngoài, chính là khi Chaewon báo em tới dự tang lễ chị.

Tới nơi Eunchae vẫn giống như một con rối, người khác gọi em cũng không đáp lại, chỉ nhìn vào bia mộ với ánh mắt trống rỗng, người chị của nàng vẫn luôn mỉm cười, người chị luôn luôn cưng chiều của em, không bao giờ còn ở đây nữa, em đã không còn nhà.

"Eunchae, đây là thứ cuối cùng mà chị Kkura muốn chị đưa cho em." Yunjin đưa cho Eunchae một bức thư, Eunchae cứng ngắc mà nhận lấy bức thư. Rõ ràng phong thư vô cùng nhẹ, thế nhưng lại ép em tới không thở nổi.

Eunchae sau khi về đến nhà, ngồi ở trên giường của Sakura mở ra lá thư này.

Eunchae thân yêu.

Khi em đọc được bức thư này, chị có lẽ cũng không còn ở nơi đây nữa. Thật xin lỗi khi lại dùng cách này để tạm biệt em. Chị biết rõ em bởi vì chị từ chối mà tức giận, thế nhưng chị lại thật sự không hy vọng chị trở thành gánh nặng của em, em nên có một tương lai tốt đẹp hơn.

Em đang nghĩ cái gì, em muốn biết điều gì, chị cũng đều biết. Chuyện cho tới bây giờ, nếu chị nói dối em nữa thì thật không công bằng. Eunchae, trước khi gặp được em, thế giới của chị chỉ là một mảnh trời u ám, chị mỗi ngày đều sống trong sự tự trách cùng nỗi đau khổ mất đi người thân, cả ngày trì độn, cuối cùng thân thể chống đỡ không được, chị được chẩn đoán chính xác mắc ung thư gan giai đoạn cuối. Yunjin là bác sĩ điều trị của chị, em ấy rõ ràng biết rõ thể trạng của chị, là chị không cho em ấy nói cho em biết, xin em đừng trách em ấy.

Nhưng thế giới của chị từ khoảnh khắc em bước vào đã thay đổi một cách chóng mặt, chị đã trải qua khoảng thời gian vui vẻ nhất cuộc đời. Có khi chị nghĩ, chị chính là đã dùng hết may mắn để gặp được em. Em giống như mặt trời đã soi sáng cuộc sống tối tăm của chị, khiến cho chị mỗi ngày sau khi tiếp nhận điều trị đau đớn, về nhà đã không còn là căn phòng lạnh lẽo nữa, mà là một ngôi nhà ấm áp cùng với sự đáng yêu của em. Thật ra ngày đó em hôn trộm chị không có ngủ, mà là bụng đau nhức khiến chị không thể nhấc eo dậy, nhưng cũng chính là bởi vì nụ hôn đó chị mới hiểu được tình cảm của chị đối với em. Đáng tiếc trời không thuận ý người, bệnh của chị lại càng ngày càng chuyển biến xấu, lần đi đảo Jeju kia chị đã hoàn toàn từ bỏ việc điều trị, vậy nên đối với tình cảm của em, chị chỉ còn cách cự tuyệt.

Hong Eunchae, chị đã cứu được em 2 lần, lần đầu tiên, chị muốn em tự chăm sóc tốt chính mình, lần thứ hai kia, chị hy vọng, em có thể buông bỏ chị, tiến về phía trước.

Nếu như có thể, chị muốn được gặp em sớm hơn;

Nếu như có thể, chị muốn kiếp sau vẫn làm chị của em;

Nếu như có thể, chị muốn kiếp sau có thể cùng em chính thức trở thành người yêu.

Cuối cùng, chị yêu em, Hong Eunchae, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc sống của chị.

Tạm biệt

Người chị mà em yêu nhất

Miyawaki Sakura.

Từ sau khi tang lễ kết thúc, Yunjin rốt cục không liên lạc được với Eunchae, các nàng lập tức phát giác ra được cái gì không đúng, chạy tới nhà Sakura, sau khi mở cửa, đón tiếp các nàng chỉ là một cỗ thi thể lạnh buốt trong bồn tắm, còn có một tờ giấy.

Chị, thật sự xin lỗi, em cuối cùng vẫn là không tuân thủ ước hẹn, vậy nên chị ở kiếp sau nhất định phải mắng em thật nhiều.

------END------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top