Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 143: Nàng xong rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Quân Ly

Dạ Mộc nghĩ thầm, nhất định phải đáp ứng a! Liên hôn, không phải là việc mỗi hoàng đế đều phải làm sao?

Nhưng lời nói đến bên miệng, nàng lại không nói được nữa.

Không được! Nàng không thể ích kỷ như vậy, nàng đã quyết định trở về rồi chẳng lẽ còn không cho Mặc Lâm Uyên thành thân?

Nàng hạ quyết tâm, thanh âm lại nho nhỏ đáng thương.

"Ngươi...... Đương nhiên nên đáp ứng......"

Thanh âm nàng tuy nhỏ, nhưng Mặc Lâm Uyên làm sao mà không nghe được, lập tức ánh mắt hắn lạnh lùng, nụ cười dần dần thu liễm.

"Tiểu Mộc Nhi, lại đây."

Dạ Mộc có chút cam chịu, nàng đi qua, hai mắt nhắm lại.

Bên tai là tiếng nước, nghĩ đến Mặc Lâm Uyên ở trong đó không mảnh vải che thân, nàng liền...... Dừng lại! Không thể, không thể xuống tay, đây không phải ngươi!

Khi nàng đang suy nghĩ miên man, thanh âm có chút lạnh của Mặc Lâm Uyên lại truyền đến.

"Ngươi vừa mới nói cái gì, trẫm không nghe rõ."

Dạ Mộc lần đầu tiên nghe hắn tự xưng trẫm có chút kinh ngạc mà mở mắt, nhưng vừa mở mắt ra lại không được, bởi vì lúc này Mặc Lâm Uyên từ trong nước đứng lên cách nàng rất gần, nàng quay đầu muốn chạy nhưng lại bị Mặc Lâm Uyên kéo đến trong nước!

Chỉ nghe "tùm" một tiếng, bọt nước vẩy ra, Dạ Mộc bị Mặc Lâm Uyên ôm vào trong ngực, không đợi nàng phản ứng lại, bên tai là thanh âm nghiến răng nghiến lợi của hắn.

"Nói lại lần nữa, nàng hy vọng trẫm thế nào?"

Cả người Dạ Mộc ướt đẫm, bị Mặc Lâm Uyên trần trụi ôm lấy, tim như muốn nhảy ra từ cổ họng!

"Ta, ta......"

"Nàng muốn để ta cưới nữ nhân khác?" 

Cánh tay Mặc Lâm Uyên nắm chặt nàng, mắt phượng híp lại, 

"Nàng lặp lại lần nữa, chỉ cần nàng nói, ta lập tức sẽ cưới công chúa kia!"

Dạ Mộc há miệng thở dốc, lúc này mặt nàng đỏ lên, cũng không thể nói ra mấy chữ kia......

Nàng làm sao vậy, trong tâm nàng lại không muốn giao Mặc Lâm Uyên cho người khác sao?

Mặc Lâm Uyên lại rất vừa lòng thái độ này của nàng.

"Tiểu Mộc Nhi, có đôi khi nên thành thật một chút, trong lòng nàng thật ra có ta!"

Bàn tay chọc chọc ngực Dạ Mộc, mặt Dạ Mộc lập tức biến sắc, 

"Nhẹ chút, đau quá!"

Ngực nàng gần đây còn đang phát dục đó!

Mặc Lâm Uyên cũng ngạc nhiên phát hiện, một thời gian không thấy mà hai bánh bao nhỏ này đã trưởng thành!

Vốn Dạ Mộc chưa có phát triển nhưng mấy năm nay thường xuyên bế quan củng cố căn cơ, hiện tại đã khác lúc trước một chút! Mặc Lâm Uyên cao hứng lại chọc chọc một chút, đương nhiên lúc này hắn nhẹ nhàng.

"Ngươi......" 

Dạ Mộc hết chỗ nói rồi, giở trò lưu manh ngay trước mặt nàng là tưởng nàng chết rồi sao?!

Mặc Lâm Uyên đang vui vẻ Dạ Mộc đột nhiên duỗi tay, khi Mặc Lâm Uyên chưa phản ứng lại liền đè hắn bên cạnh hồ!

"Ngươi không cần tùy tiện động tay động chân, ta...... ta sẽ phản kích!"

Hơn nữa Mặc Lâm Uyên đánh không thắng nàng!

So võ công với Dạ Mộc tuyệt đối là việc Mặc Lâm Uyên cảm thấy bất lực nhất đời này! Hắn âm thầm cắn chặt răng, muốn động thì Dạ Mộc liền ép càng chặt, mặc dù ở trong nước nhưng sức lực của nàng cũng lớn đến làm người không thể động đậy.

Mặc Lâm Uyên rốt cuộc từ bỏ giãy giụa, khẽ cười nói, 

"Nàng không cần như vậy, nàng muốn làm gì ta, không cần động thủ, ta mặc cho nàng làm bừa."

Dạ Mộc cảm thấy mấy năm nay Mặc Lâm Uyên càng thêm đen tối, chẳng lẽ là nghẹn lâu rồi nên vậy?

Nàng khẽ cắn môi, 

"Tóm lại về sau ngươi chạm vào ta phải được ta đồng ý!"

Mặc Lâm Uyên cười như không cười, 

"Vì sao? Khắp thiên hạ đều là của ta, nàng cũng vậy. Thân thể của nàng ta càng muốn chạm vào, hơn nữa về sau mỗi ngày đều chạm!"

"Ngươi vô sỉ!"

Mặc Lâm Uyên cười, 

"Vậy à?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]

Hắn chân đột nhiên đá chân lên, Dạ Mộc đang tức giận nhất thời không bắt được, bị hắn đá bay lên, sau đó Mặc Lâm Uyên duỗi tay kéo lại đè nàng trên vách!

Mặc Lâm Uyên cười đến tà khí, 

"Phải được nàng đồng ý đúng không? Được, hiện tại ta muốn hôn nàng, được không?"

Dạ Mộc vừa định nói không được, Mặc Lâm Uyên đã dùng một bàn tay che môi nàng lại.

Dưới hơi nước, khuôn mặt tinh xảo của hắn lúc này càng thêm tuấn mỹ, bọt nước theo xương quai xanh hắn chảy xuôi, mỗi một chỗ trên người hắn đều mang theo dụ hoặc.

"Ta cho nàng hai lựa chọn."

Hắn cười càng tươi, cơ hồ có thể mê hoặc thần hồn.

"Thứ nhất..... để ta hôn. Thứ hai, để ta...... muốn làm gì thì làm!"

Dạ Mộc đột nhiên hồi thần lại! Một cái nàng cũng không chọn!

Bị nàng căm giận trừng mắt, Mặc Lâm Uyên không bực mà cười, 

"Sau ba tiếng đếm nàng không trả lời hoặc cự tuyệt trả lời, hoặc là không đồng ý, vậy tương đương với chọn cái thứ hai, thế nào? Một!"

Dạ Mộc kéo tay hắn xuống, 

"Ngươi đây là đê tiện!"

Mặc Lâm Uyên mặc kệ, 

"Nàng biết ta từ trước đến nay nói được thì làm được."

"Vô sỉ!"

"Hai."

Dạ Mộc muốn chạy đi ra ngoài, nhưng theo như lời Mặc Lâm Uyên, việc hắn muốn làm từ trước tới nay đều sẽ làm được, hắn nói ra cũng tuyệt đối sẽ không nuốt lời, chẳng lẽ thật sự muốn bị hắn làm gì thì làm?

"Ba......"

"Ta, ta chọn!"

Dạ Mộc quyết định vẫn là chịu thiệt trước mắt, về sau lại trốn xa một chút, quả nhiên vẫn nên tiếp tục bế quan!

"Vậy nàng chọn đi." 

Mặc Lâm Uyên dù bận vẫn ung dung.

"Chọn...... chọn cái thứ nhất!" 

Dù sao hôn một chút cũng không sao, trước kia không phải chưa từng hôn qua, Dạ Mộc tự trấn an chính mình.

Mặc Lâm Uyên sớm biết nàng sẽ như vậy, vì thế chỉ chỉ miệng mình, 

"Vậy đến đây đi!"

"Ta hôn ngươi?" 

Dạ Mộc trợn tròn đôi mắt, cả người lại phòng bị!

Mặc Lâm Uyên cười, 

"Ta hôn cũng có thể, chỉ là ta không cam đoan chỉ hôn một chút."

Dạ Mộc quả thực chịu hắn, đây không phải ép nàng sao...... Ánh mắt nàng dừng trên cánh môi Mặc Lâm Uyên, hơi mỏng, không hồng lắm nhưng thật đẹp.

Nàng...... Có lẽ nên thuận theo tâm ý một lần?

Nàng suy tư mãi...... Dù sao là Mặc Lâm Uyên bắt nàng hôn, nàng liền hôn một chút, sẽ không sao đâu?

Dạ Mộc cũng không biết chính mình còn muốn lừa mình dối người bao lâu, nhưng nàng biết, nàng là nguyện ý hôn hắn.

Vì thế, nàng chậm rãi đến gần một chút.

Mặc Lâm Uyên tuy rằng đều chủ động, nhưng rốt cuộc vẫn còn trẻ, cho nên khi Dạ Mộc chủ động tuy rằng hắn cười, nhưng tim lại không tự chủ được đập nhanh hơn.

Khi Dạ Mộc cách hắn chỉ có một chút, trong phòng im ắng phảng phất đều đang đợi nàng lần đầu tiên chủ động.

Nhưng ngay lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm của cung nhân.

"Bệ hạ, sứ thần Triệu quốc lại cầu kiến, nói có chuyện gấp cần gặp bệ hạ!"

Dạ Mộc vừa nghe cung nhân nói liền nhớ tới công chúa Triệu quốc kia, liền nhớ tới bản thân nàng không thể ở bên Mặc Lâm Uyên một đời, vậy dựa vào cái gì mà hôn hắn?

Nghĩ như vậy nàng lập tức muốn rời đi nhưng Mặc Lâm Uyên sao mà để nàng thực hiện được?

Hắn đột nhiên tiến lại gần cắn môi Dạ Mộc, nhiệt độ nước như lên cao! Nàng không khống chế được tiếng tim đập, Dạ Mộc nhìn Mặc Lâm Uyên trước mắt, trong đầu chỉ có ba chữ nàng xong rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top