Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: Diễn trò cùng nhập hí

Lớp hắc ma pháp phòng ngự năm hai vào buổi sáng, nhà trường sắp xếp học sinh ngồi suốt ba tiếng nghe giảng khiến các học sinh cso thể học được thuật phòng ngự hắn ma pháp tinh túy.

Bất quá Harry cảm thấy, cái loại giáo sư giảng bài này hoàn toàn là phế vât, chuyện thứ nhất –

Nhìn đề bài trong tay, Harry không khỏi bội phục tận đáy lòng.

Nam nhân này là người đầu tiên kể từ khi trùng sinh hắn muốn Avada Kedavra!

Bài kiểm tra này không một chút liên quan đến phòng chống nghệ thuật hắc ám nói chi là liên quan đến hắc ma pháp.

Hắn cầm bài thi phất tay một cái lấy ra tờ khác giống thế. Chỉ có Draco nhận thấy được động tác nhỏ của hắn ' Làm gì vậy?'

'Tìm chút niềm vui từ giáo sư thân ái của chúng ta, miễn cho sau này y lại làm chuyện nhàm chán.' Harry liếc về phía Draco, hắn dang viest dáp án loại nước hoa mà lockhart thích dùng:' Ngươi có thể chịu được?'

Không ... Draco giật giật khóe miệng, dứt khoát bỏ viết xuống:' Ta có thể làm cái gì?'

Harry lập tức đem bài thi của mình cho hắn:' Ngươi viết thực nhanh, làm xong của ngươi thì làm của ta luôn.'

Draco hối hận chính mình muốn giúp đỡ, tự mua việc vào người!

Ba mươi phút sau, Lockhart đắc ý thu bài. Nhìn đến Hermione Granger bên Gryffindor bài thi, mặt mày hớn hở, nhưng là càng thu càng khó chịu.

Phía sau là bài thi của Slytherin, một đám rắn nhỏ nhìn qua liền biết trọng điểm ở đâu, cái gì vô nghĩa, bọn hắn lười phối hợp với kẻ khoe mẽ.

Sau đó Lockhart thấy được một bài thi quỷ dị, lấy mực đỏ viết thành, màu sắc làm lòng người ta tràn ngập phiền muộn.

Lập tức ngẩng dầu, lại không nhìn ra kiệt tác của ai, trên tờ giấy ghi – Gilderoy Lockhart. Này hiển nhiên là khiêu chiến quyền uy giáo sư của hắn.

Lockhart còn chưa kịp biểu đạt phẫn nộ, liền có cảm giác đầu ngón tay run lên, đột nhiên thân thể thẳng tắp ngã ra sau.

Mà Harry cười đến khoái trá, thu hồi mặc thủy khởi xướng(?).

Draco liếc xéo:' Harry, vẻ mặt này không thích hợp .'

'Ta là đang quan tâm tình trạng của giáo sư của chúng ta, Draco, đây là bổn phận của ọc sinh.' Harry đi đến bên người giáo sư Lockhart, thật cẩn thận nâng hắn dậy:' Giáo sư, ngài không có việc gì chứ?'

Lại nhìn Lockhart, tầm mắt kéo một tầng sương mù nhưng cũng không quên lộ ra mỉm cười.

'Harry? Ách ... ta không sai, ha ha ...'

'Không hổ là giáo sư Lockhart, đầu chảy máu nhưng cũng không hề hấn gì, chúng ta hẳn là nên hướng giáo sư học hỏi!' Harry kinh ngạc nói.

Đầu chảy máu?! Lockhart chỉ cảm thấy trong đầu ong một tiếng, rất muốn cứ vậy hôn mê. Bất quá loại vết thương này hắn muốn ... khụ khụ, rất mất mặt.

Trời biết hắn đau bao nhiêu, nhưng vẫn cố gắng cười thoải mái:' Vừa rồi không đứng vwangx, một vết thương nhỏ với ta mà nói không có gì, nhớ ngày trước ta cùng sinh vật hắc ma pháp tà ác một lần lại một lần chiến đấu, bị thương so với hiện tại nghiêm trọng hơn.'

'Nhưng là chảy rất nhiều máu, nếu không mau uống dược bổ máu, cứ vậy sẽ chết người a, hơn nữa không chừng lát nữa não cũng chảy ra.' Harry nghiêm túc nói. Bình mạc thủy dược đích thực có chút hắc ma pháp khiến máu trong người thông qua vết thương nhỏ chảy nhanh ra ngoài, lại không nghĩ có thể dùng tốt vậy!

Lockhart nở nụ cười cứng ngắc, như thế nào không nói sớm? Hiện tại hắn mạnh miệng như vậy, như thế nào rút lại?

'Tuy rằng bội phục giáo sư 'anh dũng' như vậy, để ngươi như vậy giảng dạy, chúng ta cũng không đành lòng –' Harry còn chưa dứt lời, Gryffindor nhất tề gật đầu, Slytherin lại đồng loạt lắc đầu.

Bọn họ tuyệt đối không ngại ngùng, cho nên Harry, ngươi thật sự không cần hảo tâm như vậy.

Harry lộ ra vẻ mạt buồn rầu:' Xem ra mọi người đều không muốn nghe giáo sư giảng bài, làm sao bây giờ? Ta đưa ngài đi bệnh thất hay là chúng ta – tiếp tục?'

Lockhart lung lay, toàn thân dựa vào người Harry:' Nga, quả nhiên mất máu chung quy vẫn không thoải mái, ta muốn bảo trì trạng thái tốt nhất giảng dạy các ngươi, đem tài năng cùng sở học hết thảy truyền thụ cho các học sinh khả ái của ta. Như vậy, hôm nay liền tạm dừng ở đây, phiền ngươi Harry.'

'Vâng, giáo sư.'

Hai người bước rất nhanh, thoạt nhìn Harry cực kỳ lo lắng cho giáo sư mà đỡ hắn, trên thực tế hắn hoàn toàn bị kéo đi. Này coi như Lockhart là mất máu quá nhiều đi?

Ánh nhìn khinh miệt chợt lóe liền tắt, Harry ôn nhu nói:' Giáo sư, ta vẫn rất bội phục hành động của ngài, chúng ta có thể đến văn phòng của ngài, ta thật mong được ngài chỉ giáo được không?'

'Đương nhiên có thể Harry, ta có thể chỉ dạy ngươi nhiều thứ.' Lockhart cước bộ có chút nặng hơn, nhe răng trợn mắt đáp ứng.

Harry liếc mắt phía sau, máu của hắn chảy không ít đi, sau lưng ướt một mảng lớn.

'Bất quá gần đây không thể, gần đây không thể.' Hắn tự như lại nghĩ đến chuyện gì, liên tục phất tay:' Gần đây ta có chút ... có chút .... Tháng sau đi hoặc là lúc nào có thời gian, ta đi tìm ngươi, Harry.'

'Kia, liền làm phiền giáo sư.' Harry nhìn hắn một mình vào bệnh thất, tươi cười.

Hắn không sai, cái loại cảm giác quái dị này ... bất quá ngay cả hắn cũng không ý thức được trên người mình có gì đặc biệt, thứ này đối với mình-vị cứu thế chủ này oán hận rất sâu, đến cùng là cái gì?

Ách ...

Harry dừng bước nhíu mày, lời lẽ cực đoan đối với cứu thế chủ nghe vào tai sao thấy giống như – hắn quay đầu nhìn cửa bệnh thất, cố nén lại xúc động.

Không có khả năng a, không có khả năng ... đi?

Cửa bệnh thất lại mở ra, người từ bệnh thất đi ra nhìn thấy hắn, lập tức vươn tay từ hắc bào của mình bắt lấy hắn, kéo một đường ly khai khá xa bệnh thất mới buông ra

Harry xác định cánh tay của mình nhất định bị bầm tím, Snape lửa giận giống như lớn hơn.

Harry cúi đầu xắn lên tay áo của mình, trên cánh tay một mảng đen thui, không bầm tím như bình thường, nếu hắn dùng lực một chút có thể trực tiếp bẻ gãy.

Snape cũng chú ý đến, so với bạn cùng lứa nhỏ gầy hơn coi như không tính, nhưng sao lại yếu như vậy?

'Thân thể yếu như vậy, còn dám đi tìm nguy hiểm? Ngươi là ngại mệnh mình dài đi!'

'Ta chỉ hướng giáo sư thỉnh giáo một chút về phòng ngự hắc ma pháp, tin tưởng không chút nguy hiểm.' Harry thử chạm vào khối mảng màu đen trên cánh tay, không khỏi nhe răng trợn mắt, đau a.

Snape ném cho một lọ dược:' Uống.'

Harry băng lãnh cầm bình dược:' Ngươi sẽ không độc chết ta cho qua chuyện đi?'

Lửa giận Snape liền bộc phát đến đỉnh điểm, nhưng Harry lại lập tức mở bình, một ngụm uống sạch dược.

Nộ khí đang dâng lên một nửa liền bị ngăn lại, không thể dâng lên đỉnh điểm làm cho người ta thưc buồn bực, cuối cùng Snape chỉ có thể hừ lạnh:' Không sợ ta độc chết ngươi?'

Harry cười cười, mở miệng muốn noí chuyện lại phát ra tiếng như yết hầu bị cắt đứt. Trên mặt hắn mang theo thần sắc hoảng sợ, hắn nhanh tay che cổ, lảo đảo lui về phía sáu, dựa vào tường, gập người cố gắng hít từng ngụm từng ngụm không khí, thống khổ vô cùng.

Snape lập tức đi tới lập tức đỡ lấy hắn, vội vàng tách tay Harry đang ôm cổ, muốn nhìn hắn đến cùng là bị làm sao.

Harry theo lực đạo của Snape tiến sát vào lòng y, hai tay ôm cổ Snape.

'Cho nên ta tuyệt không lo lắng, Severus chẳng phải thực quan tâm ta sao?'

Thân thể Snape trong nháy mắt căng cứng, lập tức dùng lực đẩy Harry ra, không để ý hắn lại lần nữa đụng vào tường.

Lần này Harry thực sự ho một tiếng, phía sau lưng truyền đến đau đớn. Hắn ngẩng đầu nhìn Snape, chưa từng nhìn thấy nam nhân phẫn nộ như vậy, ánh mắt bang lãnh, biểu tình vặn vẹo, cảm xúc không chút che dấu hiển lộ ra ngoại.

Harry đứng thẳng lên, hắn phạm phải điều tối kỵ của Slytherin, lợi dụng tín nhiệm cùng quan tâm của người khác, nhưng như vậy mới có thể bức ra tâm của Snape.

Snape không nói gì, hắn cũng không muốn nói cái gì, hắn thầm nghĩ muốn nhanh chóng ly khai tầm mắt nam hài, đi thật xa, về sau mặc kệ Harry Potter sống hay chết đối với hắn không có bất cứ quan hệ gì!

Hắn xoay người, lại có cảm giác được nam hài từ phía sau ôm lấy hắn.

'Người sinh khí sao? Bởi vì hành vi của ta mà sinh khí?' thanh âm Harry lạnh như băng:' Ta chỉ muốn ngươi biết cảm nhận của ta, hiện tại ngươi hiểu rõ? Ta không phải chỉ biết cho đi mà không cần hồi đáp, Severus, nếu muốn ngươi tín nhiệm khó như vậy, ta đây phải khiến ngươi nếm chút cảm giác tư vị bị lừa gạt.'

Snape đứng đó như hóa thạch, một chút phản ứng cũng không có.

'Việc ngươi sợ hãi nhưng ta thì không, nếu ngươi không tín nhiệm ta vậy làm ta tin ngươi là được.' Harry buông hắn ra, lại không biết nghĩ gì lại đến trước mặt hắn, nhìn vào mắt hắn:' Ta là Slytherin, nhiều lần châm chước mà hành sự, tuyệt không hối hận. Cho nên nếu có một ngày, ngươi phản bội ta, coi như là ta tự tìm, tuyệt không liên can ngươi.'

Snape rốt cục cũng có chút động tác, hắn nhìn Harry, ánh mắt âm u đầy phức tạp, nhưng có chút không giống ánh mắt quyết tuyệt chặt đứt hết thảy can hệ giữa họ.

'Ta chỉ nói những lời này với mình ngươi, Severus.' Harry khôi phục khuôn mặt mỉm cười giả dối thường ngày:' Có thể nhận liền nhận, không nhận cũng đừng nói cho ta biết, để ta tự sinh tự diệt, là tốt nhất.'

Hắn từ tốn rời khỏi, không nhanh không chậm đã sắp đến ngã rẻ, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh như băng của Snape:' Đừng tưởng rằng nói sang chuyện khác ta liền quên đi hành vi càn rỡ của mi, từ hôm nay, buổi tốt sau giờ cơm đến chỗ ta cấm túc, sắp đến giờ cấm mới được trở về phòng!'

Harry lập tức ai oán nói:' Ngươi tước đoạt thời gian ta cùng bạn học tiếp xúc, Severus, sau này ta sẽ ế mất.'

Snape hừ lạnh, cũng không thèm trả lời, lướt qua người Harry rời đi.

Harry nhêch môi, cấm túc y, tức là cũng không còn tức giận, đứa nhỏ này tính cách từ nhỏ đến lớn đều không được tự nhiên, nhưng là thực đáng yêu.

Đêm đó, Lucius lại nhận được liên lạc qua song mặt kính, hắn muốn hướng chủ tử báo cáo, lại phát hiện tâm tình Harry có chút quỷ dị.

Báo cáo thì nên báo cáo, nhưng là hắn vẫn không nhin được mở hỏi:' Ngài là có chuyện vui?'

'Là chuyện thực vui vẻ, hôm nay bị Severus phạt cấm túc, xử lý một đống dược liệu.'

Lucius im lặng, sống trong môi trường lão ông mật ảnh hưởng thực không tốt, đầu chủ nhân đều sắp hỏng theo hắn.

'Bất quá cả buổi tối hắn không thèm để y ta, hẳn là bị kích thích quá độ, Severus thực hả ái.'

Lucius rốt cục biết chủ nhân vui vẻ chuyện gì, chỉ cảm thấy trong miệng đắng chắt, nụ cười của y cũng trở nên cứng ngắc, hắn hiện tại thực may mắn song mặt kính hình ảnh đều thực mơ hồ.

'Chúc mừng Lord, công việc của chúng ta cả hai phương diện đều rất khả quan.'

'Thực đáng chúc mừng, bất quá Lucius, đến bây giờ ta không nhìn thất kinh hỉ ngươi chuẩn bị, ngươi hiện đang chuẩn bị gì a, mới chậm chạm cho ta thấy?'

Hôm nay, nghe được 'tin tức tốt', Lucius cũng không có tâm tình đùa quanh co với Harry:' Ngài hiện ở Hogwarts học kì này không thực khoái trá đi? Nhất đinh có người nhắm vào ngài. Thậm chí gây nguy hiểm cho sinh mạng của ngài.'

Harry nở nụ cười, đây mới là lức tâm tình hắn tốt nhất:' Nguyên lai là ngươi.'

Hắn liền hỏi Lockhart như thế nào có thể hận chính mình.

'Là nhật kí khả ái của ta?'

;Vâng.'

'Ha ha, xem ra chúng ta đều phi thường cờ mong nhau, khẩn cấp đem trận này đánh cho xong, nhanh chóng sinh tồn.' Sống, thật là so với bất cứ thứ gì đều trọng yếu a.

'Lucius, ngươi có từng cùng hắn nới chuyện qua?'

Lucius lập tức lắc đầu, mảnh nhỏ hồn piến điênn cuồng không cho pháp bất cứ người sống nào từ trong tay y thoát được, hắn tuyệt không hứng thú lấy mạng mình ra đùa?

'Phải không? Đáng tiếc.' Từng tư tưởng cùng nguyện vọng điên cuồng, sau tất cả cũng coi như một dạng kiên trì của chính mình. Bỗng nhiên, có một loại cảm giác khác thường, trước kia chưa từng có ...

'Lucius, ta hỏi ngươi, ta có khả năng ngã tự trên vương tọa xuống?'

'Lord sao nói vậy? Đây thực không khả năng, ngài vĩnh viễn cao cao tại thượng.'

'... Nói rất hay, Lucius, ta tựa hồ lâu rồi chưa tiếp xúc tình cảm con người, cần cải tiến.' Hắn nhanh chóng cắt liên lạc, Lucius chỉ có thể nhìn thấy chính mình.

Harry ném song mặt kính, một tay che che mắt, lò sưởi chợt tắt lửa, tất cả chìm trong hắc ám.

Hắn không làm chuyện dư thừa, tư tưởng không đồng nghĩa với ký ức, trốn tránh vĩnh viễn không thể giải quyết vấn đề. Hắn chỉ là cẩn thận suy tư lý tưởng của bản thân kiên trì, chỉ giữ lại thứ đáng giá còn lại tất thảy dều bỏ qua, cuối cùng một hơi ấm vây lấy lồng ngực, cảm thụ luồng hơi ấm từ ngực xua tan đi băng hàn toàn thân, cao ngạo của hắn vẫn được bảo tồn.

Rất hữu hiệu, nhưng lại rất đáng buồn, áp chế hết thảy suy tư cảm tính, dùng lý tính lwuaj chọn con đường có lợi nhất cho bản thân, đem tất cả mọi nhân tố bất lợi bóp nát.

Hoàn toàn loại bỏ ảnh hưởng của cảm tính là việc không ai có thể làm, nhưng hắn tin tưởng, cảm tính có thể phát tiết thông qua dục vọng rồi dần áp chế, chỉ cần ngươi có thể khống chế nó, nó liền không thể ảnh hưởng ngươi.

Hừ, hắn tuyệt không yêu loại luôn mồm không tôn trọng hắn, âm trầm, trong ngoài bất đồng!

Còn nói hắn không hiểu yêu, hắn liền hiểu? Bất cứ ai cũng sẽ kêu hắn tìm người tương thân tương ái, hắn liền đi nhìn một cái?

Điều này là điều hắn vẫn luôn oán niệm, lã già chưa từng có ái nhân lại giơ cao lá cờ tình yêu, nhưng lại có một đống người tin hắn nhưn thần. Sớm biết vậy, năm đó hắn liều mạng làm giàu, hiện tại không chừng được xưng là Merlin đệ nhị.

Nghe tiếng động Draco từ phòng ngủ cầm ma trường đi ra, nhìn thấy Harry tại phòng nghỉ chung, mới nhẹ nhàng thở ra:' Harry, ngươi dùng hơn nửa học kì để dạ du, hiện tại từ bỏ? Nghĩ đến nam hài không cao sẽ không có nữ sinh để ý/'

'Chúng ta là phù thủy, vĩnh viễn không cần lo lắng về vấn đề chiều cao.' Harry híp mắt ô nhu nói:' Lúc ta dạ du, ngươi hình như cũng ngủ không được.'

Mỗi lần hắn không về ngủ, có thể nhìn thất mắt Draco có quầng thâm, hắn đem lo lắng cùng quan tâm che dấu rất khá, nhưng lại quên che đi oán khó chồng chất.

'Có một bạn cùng phòng ham thích dạ du cũng sẽ gây nguy hại đến ta, ta đương nhiên phải đảm bảo ngươi không bị giáo sư mò ra.'

'Ngươi vất vả.' Harry quyết định không nói hắn bọ Snaoe bắt được, miễng cho chút lòng tự trọng bé nhỏ cũng sụp lun.

'Ta muốn không phải câu này!' Draco dùng lực chụp tay Harry trên tay vịn ghế, hùng hổ nhìn xuống.

Harry mặt không đổi:' Draco, khí thế của ngươi so với phụ thân ngươi mạn hơn a.'

'Thật sao? Hai mắt Draco sáng lên, có thể sánh ngang với phụ thân là ướng mơ của hắn.

Harry duy trù tươi cười, gật đầu nói:' Đáng tiếc, không chút cao lớn, ta chỉ là thuận miệng khen ngươi.'

Draco lý trí triệt để mất, giương móng vuất nhào lên:' Ta bóp chết ngươi!' hắn muốn nghiêm túc nói chuyện với tên này, kết quả lại nhận được cái câu này!

Draco ít có lúc điện như vậy. Harry càng nhìn càng thấy giống như người bị thượng qua, mềm nhũn ngả vào tay vịn, thở dốc

'Ta thật sự điên rồi ...' Harry che trán lầm bầm.

Vừa mới quyết định từ bỏ chút tình cảm bình thường, đảo mắt cả thân thể lẫn tư duy đều thoái hóa đến trình độ tiểu hài tử, còn lại cùng với con trai Lucius.

Hắn nhìn Draco có chút ai oán, Draco cũng thế, ai oán cùng ai oand va nhau chan chát vô tình trung hòa rồi tan biến.

'Ta biết ngươi che giấu rất nhiều chuyện, nhưng tac hỉ muốn cho ngươi biết, ta sẽ không phản bội ngươi.' Draco nhớ tới rất nhiều chiện, xụi lơ trên ghế thì thào. Có một số việc sớm đã định sẵn, có lẽ từ lần đầu tiên bọn hắn gặp mặt.

Phụ thân từng nói qua, con người vốn tự do, nhưng may mắn nhất là gặp được kẻ là mình nguyện trung thành. Tựa như ông nội được nhìn thấy thời kì Voldemort huy hoàng, mà phụ thân đến cuối đời chưa từng nhìn thấy.

Mà hắn gặp gỡ Harry, hơn nữa còn bắt được, hắn cho rằng đây mới là may mắn nhất đời mình.

'Ta biết.' Harry vỗ hắn.

Malfoy từ trước đến nay luôn theo bản năng tránh nặng tìm nhẹ, bọn họ phát huy quang đại mà lại ẩn dấu đi phong duệ, ẩn khuất trong bóng tối không dễ dàng thuần phục bất cứ kẻ nào, muốn được môt nhà Malfoy trung thành, so với bọn họ xem như ngươi bạn còn khó hơn trăm lần.

Từ tình hữu nghị mà tiến đến trung thành, từ ban đầu tin tưởng vững chắc lựa chọn của bản thân .. nam hài này so với phụ thân hắn lại càng giống như ông nội hắn, người bạn tốt luôn tận lực giúp đỡ hắn, Abraxas Malfoy.

'Ngốc a.' Hắn đột nhiên mở miệng:' hành vi của ngươi chả giống tác phong Malfoy gia chút nào, không để trứng cùng một ổ. Đừng nói vói ta đột nhiên đại não bốc hơi, Malfoy chưa bao giờ lộ ra lá bài tử.'

'Ách... Harry?' Draco có chút khó hiểu, nơi này chỉ 2 người bọn họ, Harry hiện đang nhìn hắn, nhưng hắn lại có chút là lạ.

'Chính là ý đó, có lẽ ngươi không rõ, có lẽ ngươi ngẫm lại sẽ rõ.' Harry cười, sắc mặt y bọ bóng tói che bớt đi có chút mơ hồ:' Tóm lại – nghĩ lại nếu tôt tông Malfoy gia mà nhìn thấy ngươi như hiện tại – liền khóc thật thương tâm.

Draco lẻ loi ngồi trên sofa, bất giác nhớ ra mình chả hỏi được cái gì, trề môi:' Lừa người, phụ thân nói rồi, Malfoy gia chưa bao giờ dễ dàng khóc!'

Lời tác giả: Xác nhận một điều, V đại là công a công a công a !!! Nói đến tuổi tác khiến ngươi nói hắn thụ, nhưng hắn là công, công tuyệt đối a !!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top