Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6 không có nha mọi người. Tui tìm quá trời quá đất mà không thấy -.- một ít nước thịt cũng không cho người ta nếm ;;-;;
.
.
.
.
.
Thời điểm Charles tỉnh lại liền ngơ ngác ngồi trên giường. Chuyện tối hôm qua khiến đầu óc cậu có chút quay cuồng. Không phải cậu không thích Richard chỉ là cậu không tiếp thu được sự chuyển biến đột ngột này. Tựa như tối qua mình cùng Richard..... Loại chuyện này. Cậu chưa từng trải qua tình dục, theo lí mà nói loại chuyện này chẳng phải là nên làm với người mình thích sao. Charles nhìn thoáng qua Richard đang ngủ bên cạnh, cũng không biết tên này có thích mình hay không. Vừa nghĩ đến đây nội tâm của Charles liền có chút phức tạp.

Lỡ như sau khi Richard tỉnh dậy không thèm quan tâm đến mình nữa thì mình phải làm sao đây, Charles hoảng sợ ôm đầu không dám tưởng tượng. Thế là cậu nhân trước khi Richard tỉnh lại làm một việc mà cậu cảm thấy vô cùng kinh thiên địa nghĩa, bỏ nhà đi bụi. Thầm nghĩ sau này bị con chó đần vứt bỏ chẳng bằng đi trước cho lành.
.
.
.
.
.
.
.
Charles sau khi trốn đi liền hối hận. Cậu thời điểm rời nhà chẳng mang theo thứ gì cả, vừa bước ra khỏi cửa nhà liền chạy như bay vào sâu trong rừng. Đừng hỏi cậu vì sao lại chạy nhanh như vậy vì chính cậu cũng không biết. Cậu chỉ biết khi mình ngừng lại liền bắt đầu cảm thấy hoang mang. Kể từ ngày cậu ở trong nhà phù thuỷ rất ít khi bước chân ra ngoài. Cậu vẫn còn chưa quen thuộc địa hình khu rừng này, bây giờ kêu cậu men theo đường cũ trở về cậu cũng không biết phải đi hướng nào.

Trong rừng có nhiều, rất nhiều thú dữ. Charles rất nhanh bị một con sói hoang đang đói bụng để ý đến. Cậu không thể không leo lên cây tránh né công kích của sói hoang. Loại tình cảnh này bất kể là ai cũng không muốn nếm thử, Charles bị doạ sợ đến nổi tựa vào trên cây khóc rống lên. Nếu bây giờ có Richard ở cạnh thì tốt rồi Charles nghĩ như vậy. Richard cái gì cũng biết nhất định sẽ có biện pháp, càng nghĩ Charles khóc càng lợi hại. Sớm biết sẽ như vậy cậu đã không chạy ra ngoài, coi như bị con chó đần kia ghét bỏ cậu cũng không muốn mắc kẹt ở đây.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Richard sau khi tỉnh lại không thấy Charles hắn rất lo lắng, thăm dò theo mùi hương của Charles mà tiến thẳng vào rừng sâu. Thời điểm tìm thấy Charles hắn liền trông thấy cậu bị một con sói hoang vây quanh, tựa vào thân cây khóc lớn.
.
.
.
.
Lúc đầu Charles thấy trời từ từ chuyển sắc và con sói kia không nhìn chằm chằm vào mình nữa nên cũng từ từ bình tĩnh lại. Thế nhưng cậu tuột từ trên cây xuống mới được một nửa con sói kia lại quay trở về, há miệng to như chậu máu ở dưới cây đợi cậu. Thế là cậu lại phải tiếp tục tựa vào trên cây, nhưng thân thể quá nặng hại cậu xém chút nữa rớt xuống. Richard nhìn thấy toàn bộ, lòng chợt thắt lại, hắn cầm cây côn to vọt về phía trước. Con sói vừa nhìn thấy Richard liền đổi hướng sang tấn công hắn. Thấy vậy Richard chẳng hề sợ hãi, điều khiển cây côn thật linh hoạt đánh nhau với nó.

Khí lực của Richard rất lớn, hoàn toàn đánh chết con sói hung đang đói bụng. Chỉ là trong lúc đánh nhau hắn cũng bị thương. Bờ vai bị sói cắn trúng, tuy vết thương không to nhưng lại không ngừng chảy máu. Điều này làm Charles bị doạ sợ một mực ôm Richard hỏi hắn cảm thấy như thế nào.

"Richard, anh không sao chứ?"

"Tôi không sao". Richard vỗ vỗ đầu Charles, "Bên ngoài rất nguy hiểm chúng ta về nhà đi."

Thấy Richard đối xử với mình vẫn ôn nhu như cũ mà chẳng hề quở trách, Charles oa khóc ôm eo Richard liên tiếp gật đầu.

"Đừng khóc." Richard bất đắc dĩ cười, không biết nên nói gì để dỗ dành cậu.

Vào lúc này Charles đột ngột hiểu ra những lo lắng lúc trước của mình hoàn toàn dư thừa. Richard vô luận thế nào cũng không bỏ mặc cậu, cậu khóc không ngừng được, mơ mơ hồ hồ đối với Richard mà bộc bạch. "Richard, về sau em sẽ không tiếp tục lấy móng vuốt cào anh nữa. Cũng không uống trộm sữa bò của anh, nửa đêm tuyệt không cắn anh nữa."

"Được rồi, được rồi. Cứ cho là em tiếp tục cào anh, uống trộm sữa bò, cắn đuôi của anh, anh cũng không để bụng."

"Thật sao?" Charles ngẩng đầu nhìn Richard, im lặng suy nghĩ thật lâu sau đó mới lên tiếng, "Thật ra em rất thích anh, thật đó."

"Anh cũng thích em, từ lần đầu tiên gặp đã thích." Richard ôm lấy khuôn mặt đã khóc đến khó coi của Charles, cắn cắn chóp mũi đỏ ửng của cậu. "Chúng ta về nhà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top