Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 4: ĐẤU TRANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4: Đấu tranh

Nạp Cổ bộ lạc xây dựng ở một mảnh đất có địa hình bằng phẳng, xung quanh là cây cối , với một hàng rào bằng gỗ đơn giản để ngăn chặn trẻ em chạy ra khỏi bộ lạc. Nơi này xung quanh đều có đội ngũ săn thú định kỳ bảo vệ, không có mãnh thú to lớn nào, do đó cũng không phái người phòng thủ.

Lúc này đúng là thời điểm hoàng hôn, mặt trời muốn xuống lại chưa xuống. Các nam nhân đi ra bên ngoài săn thú được rất nhiều con mồi đã trở lại, nguyên bản đúng một ngày vừa ý nhất, trong đám người lại sinh ra một cỗ cảm giác khẩn trương gương cung bạt kiếm.

Nạp Cổ không hề sợ hại đứng ở trung gian, trên người hắn đã có mấy chỗ có vết thương, tất cả đều là bị hòn đá, thạch đao gây ra thương tích. Hai mắt hắn đỏ sậm lại, xung quanh có mấy người cao to ngã trên mặt đất nhe răng trợn mắt kêu to.

"Đem hắn giao ra đây!" hắn nắm chặt tay lại, không quan tâm đến cái trán đang chảy máu, căm tức nhìn mọi người. Từ nhỏ bị bắt nạp, đau khổ bị đuổi đi, một người cô độc sinh hoạt từng chút một xuất hiện trong lòng Nạp Cổ. Thật vất vả, mới nhặt được một người như vậy, không chê mình là Tai Tinh, nguyện ý cùng mình về nhà. Cho dù biết hắn không phải là giống cái thì có chút mất mát, nhưng cuối cùng vẫn là đem hắn giữ lại.

Hiện tại, bọn họ đem hắn đoạt đi rồi. Lần đầu tiên Nạp Cổ có cảm giác nhất định phải có được một người, vì thật lâu hắn chưa từng tiến vào bộ lạc, đi cùng tộc nhân đã tranh đoạt.thậm chí không tiếc dùng sức mạnh để giải quyết.

Đoàn người xung quanh có chút sợ hãi nhìn Nạp Cổ phát cuồng, có một ít người trong miệng còn lẩm nhẩm nhắc mãi " Quả nhiên là Tai Tinh, vừa trở về lên khi dễ tộc nhân, thế nhưng tay không đánh bại ba người thân thủ tốt nhất."

Hắn không để ý tới người khác nói như thế nào, chỉ nhìn chằm chằm nam nhân mặc váy da hổ trước mắt, " Hắn ở nơi nào?"

Người nọ đúng là kẻ cầm đầu đám người đem Từ Phi mang về, trên người hắn cũng có một ít vết thương, nhìn so với Nạp Cổ còn muốn nghiêm trọng hơn một ít. Miệng hướng phía trên mặt đất phun ra một ngụm máu, không sợ chết nói: " Người nọ là bị ngươi mê hoặc, hiện tại hắn đã bị chúng ta cứu trở về, tự nhiên chính là người của bộ lạc."

Nạp Cổ nghe hắn nói xong, cắn răng phát lực, hai người đều bày ra tư thế, thời điểm chuẩn bị đánh một trận, một đạo thanh âm trầm thấp khàn khàn truyền tới: " Đừng đánh nữa, hắn tỉnh. Nạp Cổ, ngươi cùng ta tới." Người đang nói chuyện là lão tế tư trong bộ lạc, xét thấy lão nhân uy vọng, hai người ngoan ngoãn dừng tay.

Kẻ dẫn đầu kia tuy có không cam lòng, nhưng không dám làm càn. Nạp Cổ cũng thu tay lại, rũ mắt đi theo lão nhân trước mặt, sau đó hắn lại khôi phục bộ dáng trầm mặc ít nói.

Vị này lão tế tư cũng không biết đã bao nhiêu tuổi, đầu tóc bạc tùy tiện dùng dây cỏ buộc lại. lưng có chút còng bước đi vững vàng, thân thể nhìn một chút cũng không biểu hiện xu hướng suy tàn. Nạp Cổ ngước mắt đi trước mặt lão nhân, ánh mắt phức tạp.

Trừ bỏ ba, a mã ngoài ra lão tế tư là người đối chính mình tốt nhất, ở sau khi ba a mã qua đời cũng giúp qua hắn. Nếu không phải là trác trác mã, hắn phỏng chừng còn không có thành niên liền chết rồi. Nếu trác trác mã cũng không đưa Từ Phi cho mình, nên làm sao bây giờ?

Không bao lâu, bọn họ đi tới bên ngoài lều lão tế tư. Các nhà ở khác trong bộ lạc đều là dùng bùn đất trộn thêm lá cây đắp thành, chỉ có ngôi nhà của lão tế tư là dùng da thú cùng gỗ dựng thành. Nhà ở chỗ này là mảnh đất trung tâm, không chỉ là ngôi nhà xa hoa nhất bộ lạc, cũng là nơi an toàn nhất.

Thời điểm da thú xốc lên, tim Nạp Cổ cũng kịch liệt nhảy lên theo một chút, chính là khẩn trương giống như lần đầu nhìn thấy Từ Phi. Khi hắn thực sự nhìn đến người nằm trên giường, lại không tự giác nắm chặt tay.

Từ Phi nằm ở trên tấm ván gỗ làm thành giường đang cố sức giãy giụa, tay chân bị buộc lại thít chặt ra từng vệt đỏ. Từ Phi nhìn đến Nạp Cổ tiến vào, biên độ giãy giũa thu nhỏ lại.

"Trác trác mã", Nạp Cổ trầm giọng nhìn về phía lão nhân, hắn không giám đi lướt qua lão tế tư để cởi bỏ dây thừng cho Từ Phi, chỉ nôi nóng nhìn Từ Phi, trong lòng đau giống như bị đuôi tiệt cá * đánh vậy (* là một loại giống như cá sấu).

"Người đi qua đi, hài tử". Lão tế tư nhìn Nạp Cổ tiến vào lúc sau, Từ Phi bắt đầu thu nhỏ giãy giụa, nhẹ nhàng gật đầu.

Nạp Cổ gấp không chờ nổi đi vào bên cạnh Từ Phi, cở bỏ dây thừng ở cổ tay, đem người ôm chặt, ngăn cản Từ Phi hành vi tự mình hại mình. Hắn không biết người trong ngực bị làm sao, mất lý trí tựa như ăn nhầm phải mê quả, chỉ có thể gắt gao ôm lấy người, cầu cứu nhìn về phía lão tế tư.

"Ta cũng không biết hắn là bị làm sao, vừa tỉnh dậy đã là cái dạng này." Lão tế tư lắc đầu, còn nói thêm: " Xem hắn hiện tại đang ở khôi phục thần chí, chờ hắn tỉnh lại, ngươi liền mang hắn về đi."

Nạp Cổ không nghĩ tới lão tế tư đơn giản liên đem người trả lại cho mình như vậy, cảm kích hướng lão tế tư gật đầu : " Vâng".

Nhận được quen thuộc hương vị, Từ Phi chậm rãi tỉnh táo lại. Nhìn người nọ ôm chính mình cánh tay bị cắn chảy máu cũng không có buông ra, Từ Phi yên lặng đẩy hắn ra, nhỏ giọng nói câu thực xin lỗi.

Nạp Cổ nhìn đến người thanh tỉnh, chỉ cảm thấy kinh hỉ, nơi nào sẽ trách hắn, chỉ hoảng loạn lắc đầu, buông lỏng cánh tay, còn có chỗ nào tàn nhẫn khi đối mặt với những người khác.

Ở thời điểm bị đám người xông tới đánh bất tỉnh, hắn biết liền không xong rồi. Trung học Từ Phi đã từng bị bắt cóc 1 lần, sau được cứu, nhưng tâm lý lại xuất hiện vấn đề, chỉ cần bị người đánh bất tỉnh, hoặc là tỉnh lại không ở đúng chỗ lúc bản thân có ý thức, tất nhiên sẽ biểu hiện khẩn trương, lâm vào trạng thái cuồng bạo. Vấn đề này hắn cũng đã gặp bác sĩ tâm lý, lại được trả lời là trong lòng hắn quá mức chống lại chuyện này, không bỏ xuống phòng bị liền không có biện pháp trị liệu.

Cũng may loại trạng thái này theo tuổi lớn dần, thời gian liên tục càng ngày càng ngắn, thêm nữa do Từ Phi chính mình chú ý, số lần phát cuồng càng ngày càng ít. Bị Nạp Cổ cõng cứu lần đó lại không phát bệnh, phỏng chừng là thân thể quá suy yếu, tinh thần cũng quá mệt mỏi đi.

Cậu bình tĩnh lại, nhìn trừ bỏ Nạp Cổ trước mắt ở ngoài còn có một người khác. Cái kia lão nhân ánh mắt vừa sắc bén lại hiền hòa, mơ hồ nghe thấy người khác tôn kính gọi là tế tư, hẳn là người trong bộ lạc. Từ Phi hướng lão nhân gật đầu kính chào, "Ngài hảo," tiếp theo liền hỏi ra chính mình nghi vấn, "Ngài nơi này có điện thoại sao?"

Lão tế tư vuốt vuốt chòm râu, ngẫm nghĩ một lát mới nghiêm túc hỏi: " Điện thoại là vật gì?"

Nghe ông lão nói như vậy, Từ Phi cũng chưa thất vọng, cậu chỉ giải thích là một loại truyền tin tức công cụ liền không nói tiếp, vốn dĩ tại loại địa phương mặc da thú dùng thạch khí muốn tìm đến điện thoại là vô cùng khó khăn.

Nạp Cổ cũng hoàn toàn nghe không hiểu Từ Phi đang nói cái gì, bất quá hắn chặt chẽ ghi nhớ hai chữ "Điện thoại", tính toàn về sau đi ra ngoài săn thú giúp Từ Phi tìm xem, nếu là Từ Phi muốn, hắn nhất định phải tìm được. Bất quá hiện tại hắn suốt ruột nhất một việc đó là nhanh mang Từ Phi trở về, ở nơi không được hoang nghênh này, hắn một chút cũng không nghĩ tiếp tục ở lại.

Từ Phi đôi mắt vô thần nhìn mặt đất, tựa hồ nghĩ đến cái gì tâm sự. Nạp Cổ ngồi xuống trước mặt cậu, thật cẩn thận mở miệng hỏi: "Từ Phi, ngươi nguyện ý trở về sao?" Tuy rằng hắn rất muốn lập tức mang Từ Phi trở về, chính là vẫn muốn chưng cầu cậu đồng ý.

Từ Phi đang suy nghĩ biện pháp khác, vừa nghe được Nạp Cổ thanh âm, cũng không nghe rõ nội dung, cho nên nghi hoặc liếc nhìn hắn.

Không nghe được câu trả lời, làm trái tim Nạp Cổ chìm xuống một chút, nhưng nhìn đến cậu ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chính mình, Nạp Cổ nuốt một ngụm nước miếng, lấy đủ dũng khí hỏi lại một lần, "Ngươi nguyện ý cùng ta trở về sơn động sao?" Kỳ thật, Nạp Cổ đối với câu trả lời của Từ Phi cũng không giám khẳng định, nơi này có phòng ở thoải mái cùng một đám người, chính mình nơi đó chỉ có một cái huyệt động lạnh băng. Nếu Từ Phi thích nơi này, không muốn cùng chính mình trở về, kia hắn liền ở phụ cận bộ lạc, như vậy cũng có thể nhìn đến cậu.

Lúc này Từ Phi nhưng thật nghe rõ, Nạp Cổ hỏi cậu có nguyện ý hay không trở về. Trong bộ lạc không có điện thoại, người cũng không tốt, xem vết máu khô trên đầu cậu là có thể biết bọn họ đối xử với cậu rất xấu. Cậu lại không muốn sống ở chỗ này, chỉ là tạm thời ở nơi này một đoạn thời gian, vẫn là muốn cùng Nạp Cổ ở cùng nhau. Cậu gật đầu, "Ta và ngươi cùng trở về."

Nạp Cổ nghe được cậu trả lời, tuy rằng không cười ra tới, trong nháy mắt đôi mắt liền sáng lên. Hắn hưng phấn kéo Từ Phi chuẩn bị quay lại họ tiểu gia, bị lão tế tư một quải trượng gõ trên đùi, không đau.

"Hắn chân bị thương, ngươi cõng hắn. Tuy rằng hắn không phải giống cái, ngươi cũng không thể thô lỗ như vậy." Ở trong thế giới bọn họ, giống cái rất ít, cho nên giống cái giống nhau đều được bảo hộ. Thời điểm vừa nhìn thấy Từ Phi, lão tế tư cũng đem cậu trở thành giống cái, rốt cuộc cậu lớn lên vừa gầy yếu lại đẹp, nhưng khi xem đến phía sau tai không có hoa văn, lại cảm thấy có chút tiếc nuối.

Bởi vì đực cái mất cân đối, có không ít giống đực sẽ cùng ái mộ giống đực kết làm bạn đời, cùng nhau sinh hoạt. Cho nên, lão tế tư nhìn đến Nạp Cổ có thái độ khác thường đối với Từ Phi cũng không có nhiều kinh ngạc.

Bị lão tế tư nhắc nhở, Nạp Cổ có chút ngượng ngùng gãi đầu, lại lần nữa ở trước mặt Từ Phi cúi người xuống, "Từ Phi, ngươi đi lên đi."

Từ Phi tuy rằng muốn cự tuyệt, nhưng vừa mới kịch liệt giãy giụa thân thế xác thật có chút vô lực, liền hướng hắn nói cảm ơn, ngoan ngoãn leo lên lưng Nạp Cổ.

Bên ngoài trời đã bắt đầu đen, ba bốn đống lửa cháy to làm cho sắc trời có chút đỏ. Một đám người vây quanh ở bên ngoài túp lều lão tế tư, thấy Nạp Cổ cõng Từ Phi ra tới, không khí lại trở nên khân trương.

Lão tế tư theo sau ra tới, đối với mọi người giải thích: " Người này cũng không phải giống cái, cũng không trúng cái gì tà thuật, hết thảy đều do hắn tự nguyện, các người không cần ngăn trở." Lão tế tư nói, mọi người không giám không tin, tuy rằng trong đám người vẫn có tiếng mắng chửi, nhưng cũng chậm rãi tách ra một con đường. May mắn Từ Phi không phải giống cái, bằng không Nạp Cổ muốn mang cậu đem về sẽ còn phải tốn phí không ít công sức.

Người đã cõng ở trên lưng, tâm Nạp Cổ cũng bình tĩnh lại, lần nữa đối mặt với sợ hãi hoặc căm hận ánh mắt tộc nhân, trong lòng chua sót nhưng cũng không có quá thương tâm. Người quan trọng nhất đã ở trên lưng, không có gì không thỏa mãn.

Nạp Cổ cõng Từ Phi, đi từng bước xuyên qua đám người. Từ Phi ghé vào trên lưng hắn, quay đầu lại mắt mọi người khắc ở trong ánh lửa khuôn mặt có chút vặn vẹo mà không chân thật.

Nạp Cổ cõng cậu chạy trong rừng một lát, làm cho Từ Phi không thể tưởng tượng chính là, ở thời điểm sắc trời hoàn toàn tối đen, Nạp Cổ vẫn như cũ có thể mượn dùng ánh sáng trong rừng rậm phát ra chạy như điên.

Từ Phi vỗ vỗ bả vai Nạp Cổ, muốn cho hắn nghỉ ngơi một chút, tuy rằng chính mình cũng chỉ có hơn năm mươi cân, chính là cõng một người tại dã ngoại chạy cũng không phải một việc dễ dàng gì.

Nạp Cổ cố chấp lắc đầu, hắn hiện tại chỉ nghĩ chạy nhanh mang Từ Phi về nhà. Ban đêm, ở bên ngoài nhiều dừng một phút liền càng nguy hiểm. Lộ trình hai giờ, ở Nạp Cổ toàn lực chạy vội rút ngắn còn có nửa giờ.

Nhìn quen thuộc cửa động ở ngay trước mắt, Nạp Cổ hô một cái, nhảy lên. Từ Phi tinh tường nghe bên tai hô hô tiếng gió, không đến ba giây đồng hồ chính liền chạm đến đáy động. Từ Phi luôn luôn bình tĩnh cũng không khỏi quái dị mà nhìn qua Nạp Cổ, cõng một người sống sờ sờ còn có thể nhảy cao ba bốn mét, vẫn là người sao?

Nạp Cổ chỉ nghĩ chạy nhanh làm Từ Phi ấm người, đảo không chú ý tới Từ phi ánh mắt cổ quái nhìn chính mình, nếu không cái đuôi đang nhếch lên của hắn khẳng định sẽ hạ xuống, đáng thương hề hề nhìn cậu.

Con mồi ban ngày còn an tĩnh nằm trên mặt đất, da thú tứ tung ngang dọc cùng vỡ tan ấm sành vốn dĩ sơn động trống trơn hiện tại có chút hỗn loạn. Nạp Cổ phát hiện Từ Phi bị mang đi, nào còn có tâm tình thu thập, lúc này nhìn đến chính mình sơn động lộn xộn, có chút ngượng ngùng.

Nhìn Nạp Cổ ở trong động chạy tới chạy lui dọn dẹp, Từ Phi muốn hỗ trợ, Nạp Cổ cũng không cho, cậu đành phải ngồi ở một bên.

Con mồi lần này còn không có kịp xử lý, Từ Phi khó được tò mò ngồi xổm xuống, nhìn cái này có mấy cái đuôi hồ ly? Cùng gà lớn lên có chút giống nhưng thân mình lại có gai con nhím, sợ ngây người. Này đó là chưa phát hiện giống loài? Có thể hay không là thế giới đang bảo hộ động vật/

Từ Phi nghĩ nghĩ, không tự giác vươn tay ra, như muốn sờ những cái gai đó, nhìn xem có phải thật sự giống nhau. Nạp Cổ vẫn luôn ở bên cạnh lén lút nhìn cậu một chút liền bắt được tay cậu, thật nhỏ, còn rất mềm, hắn cầm một chút liền buông ra. Chính mình duỗi tày sờ một chút những cái gai dó, sau đó giơ cái tay bị đâm vài lỗ nhỏ cho Từ Phi xem, nhẹ giọng nói: "Đừng sờ, sẽ đau."

Từ Phi nhìn người nọ bị máu hoa hết một bên mặt, trên người còn có rất nhiều miệng vết thương, lúc này lại làm tăng thêm một chút r, đã không còn lời để nói lại có chút bực mình. Cái này dân bản xứ như thế nào ngu vậy? Không biết đau sao?

Trên đầu bị đánh một cái, liền giống như bị lão tế tư dùng quải trượng đánh chân, một chút cũng không đau, Nạp Cổ trộm nhấp nhấp khóe miệng, trong lòng không nhịn được nở hoa.

"Lại đây." Từ Phi ngồi trên giường đá, vỗ vỗ vị trí bên cạnh. Nạp Cổ bước đi qua, sau khi ngồi xuống liền chăm chú nhìn chằm chằm Từ Phi, biểu tình vẻ mặt có gì phân phó.

Từ Phi nhịn không được đỡ trán, tiếp theo mệnh lệnh nói: "Ra bồn nước, đem máu trên người tẩy sạch sẽ, ta cho ngươi bôi thuốc."

Nạp Cổ nghe được cậu cho chính mình bôi thuốc, như một trận gió xông ra ngoài, trái tim lại bắt đầu đập bùm bùm không ngừng.

Từ Phi nhìn Nạp Cổ lao ra, biết là hắn đi thu thập chính mình.

Chờ Nạp Cổ mang theo một thân hơi nước trở về, Từ Phi cũng mang ra một đống thảo dược. "Cái nào là dùng trị bên ngoài vết thương?" Cậu chỉ vào một đống không nhìn ra hình dạng cỏ khô hỏi hắn.

Nạp Cổ cúi người lấy ra một đống đồ vật màu xanh, đưa cho Từ Phi. Từ Phi sờ một chút trong tay thảo dược không bị dính một chút nước nào, này là muốn như thế nào bôi?

Nạp Cổ đợi nửa ngày mà không thấy Từ Phi có động tác gì, cho rằng cậu hối hận, không khỏi có chút ủy khuất.

"Này muốn như thế nào bôi?" Không hiểu liền phải hỏi, Từ Phi đối với những đồ vật không rõ liền hỏi thẳng ra.

Nguyên lai là sẽ không biết, Nạp Cổ một chút lại đầy máu sống lại. "Ta tới," liền đoạt thảo dược trong tay cậu, nhanh chóng cho thêm nước, ngâm mềm, quấy, sau đó một chén sệt sệt, dính dính đưa tới trên tay Từ Phi.

Đồ vật trong chén nhìn khó coi, mùi vị nhưng thật ra thực nhẹ, Từ Phi mặt không đổi sắc lấy một chút bôi lên người Nạp Cổ. Lòng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng ở căng chặt bóng loáng cơ bắp bôi qua một lượt, Nạp Cổ thẹn thùng nhắm mắt lại.

Sau khi bôi thuốc xong, Nạp Cổ liền không ngừng nghỉ đi nấu cơm cho Từ Phi, chỉ là hai người bôn ba cả ngày có chút mệt mỏi, tốt nhất nguyên liệu nấu ăn cũng chỉ vội vàng ăn no bụng, tuy ăn ngon những cũng không thắng nổi nỗi ủ rủ bị đột kích. Trước khi chuẩn bị ngủ, Từ Phi phân ra một bộ phận giường ngủ, để cho người cao to chuẩn bị ngủ dưới đất, "Đi lên ngủ."

Vì thế, người cao to tay dài chân dài trở nên chân tay co cóng, một chút góc áo cũng không dám dính lên thân người thẳng tắp ngủ ở một bên. Từ Phi thật sự quá mệt mỏi, cũng liền mặc kệ hắn.

Nạp Cổ chờ Từ Phi ngủ rồi, nhìn chằm chằm cậu nửa ngày, mới nghiêng thân người đưa lưng về phía Từ Phi, thỏa mãn nhắm mắt lại. Ngày mai còn muốn đi săn thú, lại nhìn hắn sẽ không ngủ được, hắn nhìn đối diện bức tường để bình phục tiểu dã thú nội tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top