Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Đại minh tinh sa cơ lỡ vận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rạng sáng đầu mùa xuân, tiết trời lạnh rét cả xương.

Trời còn chưa sáng hẳn, đoàn làm phim đã bắt đầu khởi công, mọi người đều vội vàng đi chuẩn bị tạo hình cho vai diễn của mình.

Là nam 8 của bộ phim lần này, tôi trước tiên chỉnh lý lớp trang điểm một chút, trong tay ôm cốc sữa đậu nành nóng ngồi trên xe buýt không ngừng run bần bật. Tôi không có công ty quản lý, trợ lý theo giúp lại càng không, cho nên phải chờ phía trên tập hợp nhóm diễn viên quần chúng lại đông đủ mới có thể cùng nhau xuất phát.

Xe chở nam chính vừa vặn chạy thoáng qua chúng tôi, người ngồi bên trong là diễn viên lưu lượng Chử Cảnh Thần. Tôi đoán cậu ta vừa mới sung sướng hưởng thụ bữa sáng do quản lý mang tới, không giống như tôi, chỉ cướp được một ly sữa đậu nành nhỏ thế nhưng lại là vì để sưởi ấm chính mình.

Giữa cái thời tiết khắc nghiệt như thế này, tôi không khỏi sinh chút lòng ghen tị.

Không phải tôi ghen ghét cậu ta, mà chẳng qua vào 7 năm về trước tôi cũng đã từng được hưởng qua loại đãi ngộ như vậy.

Tôi tên Đào Nhan, nghề nghiệp diễn viên.

Thời điểm tôi ra mắt bản thân vẫn còn là một đứa nhỏ, thế nhưng hiện tại cũng 30 tuổi đầu, từng giải thưởng lớn bé tôi đều đã nhận qua không ít. Lúc sự nghiệp của tôi ở trên đỉnh cao nhất đã từng một năm cướp đến mười mấy đại ngôn xa xỉ khắp toàn cầu, năm 22 tuổi trở thành ảnh đế chục tỷ doanh thu phòng bán vé.

Tôi từng được ngành sản xuất trong nước cùng các fans tung hô là yyds(1), sản phẩm nào trước đó doanh số bán không cao sau khi mời tôi làm đại ngôn thành công liền có thể đột phá lên ngàn vạn.

(1) yyds: mãi mãi là Thần.

Là phái điện ảnh thực lực, thành tích của tôi ở mấy chục năm trước có thể khẳng định các diễn viên lưu lượng hiện giờ đều đuổi theo không kịp. Nhưng cho đến ngày hôm nay tôi lại lưu lạc thành vai phụ tầm thường, trở thành phông nền cho kẻ khác, trong lòng khó tránh khỏi thê lương.

Hơn mười phút sau, trên xe đã ngồi đầy ắp người. Xe buýt cuối cùng cũng lăn bánh, điều hoà ấm áp hướng phía tôi mà chậm rãi thổi gió, việc này biểu thị ba ngày làm công sắp tới của tôi lập tức phải bắt đầu rồi.

Tôi gấp không chờ nổi mà lấy sữa đậu nành ở trong tay ra, cắm ống hút vào miệng chai, ngụm sữa ấm nóng trôi tuột xuống dạ dày sinh ra một cỗ sảng khoái mĩ mãn. Nếu không phải Lục tiên sinh đột ngột gọi điện tới, tôi còn cho rằng tâm tình ngày hôm nay của mình sẽ không đến nỗi tệ.

"Anh, em về nước rồi~"

Lại là cái xưng hô khiến tôi chán ghét đến cực điểm, thế mà âm cuối còn cố tình kéo dài, ngân vang giống như đứa trẻ đang làm nũng.

Lục tiên sinh là kim chủ của tôi, tuổi tác so với tôi còn nhỏ hơn 3 năm. Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn ta bắt đầu ác ý cố tình gọi tôi là "anh ơi", khiến cho tôi mỗi lần nghe thấy đều sởn hết tóc gáy.

"Không phải cậu nói sẽ đi thăm thú một vòng à? Sao đã vội vàng trở về rồi?" Tôi đè nặng âm thanh thấp giọng hỏi nhỏ.

Đầu bên kia điện thoại ẩn ẩn truyền đến tiếng cười trầm thấp, mỗi lần Lục tiên sinh cười như vậy tôi đều cảm thấy hắn ta không có ý gì tốt.

"Đương nhiên là nhớ anh, muốn sớm một chút trở về bồi anh rồi!"

Tôi nuốt xuống một ngụm nước bọt mà tưởng chừng bản thân đang nuốt phải một con ruồi bọ chết. Chỉ cần ở cạnh Lục tiên sinh, loại cảm giác này cơ hồ mỗi ngày đều tồn tại.

Tôi nỗ lực thu hết toàn bộ can đảm thông báo với hắn: "Tôi ra ngoài cùng đoàn làm phim rồi."

Người kia chần chờ trong chốc lát, cuối cùng trả về năm chữ, "anh phải đi bao lâu?"

"Ba ngày." Nghe được ngữ khí bằng phẳng của Lục tiên sinh, tôi lớn gan buột miệng thốt ra, trong lòng không khỏi tràn đầy chờ mong.

Tôi chỉ cần ba ngày là có thể đóng máy rời đoàn, nếu như nhằm ngay vào lúc này từ bỏ, bao nhiêu nỗ lực trước kia liền hoá thành công cốc. Tôi cũng không hy vọng xa vời rằng bản thân có thể trở lại đỉnh lưu thêm một lần nữa, nhưng chí ít tôi muốn kiếm đủ tiền chi trả thuốc men cho chính mình.

Bởi vì tôi muốn sống.

Mỗi một phút một giây trôi qua tôi đều giống như tên phạm nhân đang run sợ chờ đợi phán quyết của chủ toà, mà Lục tiên sinh cơ hồ rất hưởng thụ quá trình làm khó làm dễ tôi.

Xe buýt đỗ tại vùng phụ cận bên cạnh phim trường, không gian bên trong xe đột nhiên vang lên một trận xôn xao không hề nhỏ. Tôi tò mò thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nguyên lai là do nam chính vừa mới bước xuống xe, đang chỉnh lý quần áo ở cách đó không xa.

Không thể không cảm thán nam chủ thật đúng là nam chủ, tạo hình cổ trang của cậu ta so với tôi năm đó chẳng thua kém chút nào. Còn nhớ khi đó tôi một thân bạch y, cũng như cậu ta tiên khí ngời ngời, vừa ra khỏi xe liền được nghênh đón bằng một biển fans cùng tiếng thét chói tai luôn không ngừng vang vọng.

Đáng tiếc hiện tại chính mình chẳng khác nào mớ đồ ăn vặt rẻ bèo bán trước các cổng trường tiểu học, lũ trẻ ăn qua rất nhiều thế nhưng không khi nào ghi nhớ hoặc gọi tên của tôi.

Chử Cảnh Thần đã quen thuộc với hoàn cảnh nơi này, việc ấy cũng đồng nghĩa rằng đoàn làm phim phải lập tức bắt tay vào làm việc, mà ngày hôm nay chính là cảnh quay đầu tiên của tôi.

Mắt thấy thời gian không còn nhiều, tay tôi run rẩy nắm chặt lấy di động, chuẩn bị thoả hiệp cùng với Lục tiên sinh, tôi thật sự không chịu đựng được loại im lặng áp bách này.

Tôi có thể mường tượng ra cảnh tượng sau đó phó đạo diễn sẽ hung hăng mắng cho tôi một trận, ở trước tổ làm phim biến tôi thành trò cười, lại vào những ngày tẻ nhạt mỗi lẫn nhắc đến tôi hôm nay đều sẽ là bàn luận giễu cợt không biết chán. Chuyện này cũng tương đương tôi đánh mất vai diễn không dễ gì mới có thể dành được, mặt mày xám xịt cuốn gói rời khỏi đoàn.

Kết cục mới nghe đã thấy thảm, bất quá ở phía sau còn có sự tình càng thảm hơn chờ tôi.

Sau khi rời đoàn phim về nhà, tôi sẽ phải có mặt ở địa chỉ mà Lục tiên sinh cho, bị hắn tuỳ tiện đùa bỡn chà đạp, thẳng đến khi hắn cảm thấy đủ mới chủ động buông tha cho tôi.

Đây là sự thống khổ tột cùng tôi chịu đựng đã lâu.

Bất tri bất giác đuôi mắt tôi có chút ướt át, nhưng tôi không thể phản kháng, cũng không dám phản kháng.

Lục Tranh có tới cả trăm loại biện pháp dày vò tôi đến sống cũng còn không bằng chết, mà cái thân thể rách nát bất kham này của tôi đã từng lĩnh giáo qua cái gì chân chính gọi là cùng cực sự tuyệt vọng.

"Bây giờ tôi lập tức xin nghỉ." Tôi hoà hoãn mở miệng, phải cố gắng hết sức làm cho trong giọng nói không mảy may xuất hiện bất cứ ý niệm phản kháng nào.

"Đào Nhan! Rốt cuộc anh có chịu nghiêm túc nghe em nói chuyện không?" Ở đầu kia điện thoại Lục tiên sinh đột nhiên rống lên, doạ cho tôi ngậm miệng thin thít không dám lên tiếng. Tôi tựa như một con chó nhỏ bị chủ nhân ngược đãi, cả người không khống chế được lại bắt đầu run lên, thực sự uỷ khuất đến muốn khóc. Lục tiên sinh kia... thời điểm gặp lại đến tám phần mười nhất định sẽ đánh tôi.

Đang lúc tôi định xuống xe tìm đạo diễn xin nghỉ, thì vị hung thần ác sát vừa rồi chẳng chút nương tình mà ngắt ngang điện thoại lần nữa bất thình lình gọi điện đến cho tôi. Tôi nỗ lực khôi phục tâm tình mình, nhấn trả lời cuộc gọi: "Lục tiên sinh, cậu đem địa chỉ gửi qua cho tôi thì tốt rồi, tôi sẽ mau chóng chạy đến đó."

"Đào Nhan, anh giận dỗi." Lục tiên sinh chém đinh chặt sắt mà khẳng định.

Không biết Lục Tranh lại đang tính toán chuyện xấu gì, tôi chỉ còn cách bình tĩnh mà ứng đối, tựa như bao lần trước đó chịu cúi đầu khom lưng.

"Tôi không có, cũng không dám."

Lục tiên sinh trong điện thoại lại cười, thế nhưng lần này thứ tôi nghe thấy chỉ có thê lương cùng sự bất đắc dĩ: "Anh, ba ngày sau chúng ta gặp lại, chừng nào xong việc rồi thì gọi điện cho em."

Thiếu chút nữa tôi còn cho rằng mình nghe nhầm, chẳng lẽ lương tâm Lục tiên sinh đột nhiên trỗi dậy rồi?

Không đúng, hắn ta căn bản không có tim, làm sao nhắc đến hai tiếng lương tâm chứ?

E là hắn ở bên ngoài đã có mục tiêu mới, vậy tôi xem như được hưởng ơn đại xá, may mắn thoát khỏi kiếp nạn này.

Tôi không dám tưởng tượng ba ngày sau sẽ phát sinh chuyện gì, hiện tại tôi chỉ nghĩ: mấy ngày tới đây ở trong đoàn làm phim tôi phải làm thật tốt công việc của mình thôi.

Nếu không phải mấy năm trước bị Lục tiên sinh điên cuồng đến quấy phá, tôi kỳ thực chính là một đại minh tinh chuyên nghiệp, bất quá hiện giờ lại nằm trong danh sách đen của không ít đạo diễn.

Đạo diễn chính diện mạo khí phách trông thấy tôi cô đơn một mình đứng bên cạnh xe khách, thế mà lại chủ động tiến tới muốn trò chuyện với tôi.

"Tiểu Đào à, tháng sau anh có một bộ sẽ tổ chức casting, cậu nếu có hứng thú thì đến thử vai nhé?"

Tôi biết đạo diễn nói như vậy là có ý chừa mặt mũi cho tôi, thế nhưng tôi không thể nương theo đó đề cao bản thân quá. Càng huống hồ, chuyện của tháng sau cũng chưa đến lượt tôi đứng ra làm chủ, nếu Lục tiên sinh không đồng ý, tôi chỗ nào cũng chẳng thể đi được.

Nhiệm vụ in trong hợp đồng trước đây của tôi chính là ngoan ngoãn ở nhà đợi Lục tiên sinh tuỳ thời gọi tới, giữa chúng tôi không phải mối quan hệ yêu đương, mà chỉ là bạn tình. Hoặc nói đúng hơn thì tôi cảm thấy bản thân càng giống một tên nô lệ hay một thứ đồ chơi tiêu khiển của hắn ta hơn.

Đối với lời mời mọc nhiệt tình của đạo diễn, tôi chỉ lễ phép cười đáp lời: "Chỉ sợ tháng sau không được rồi, em phải nghe theo sắp xếp của kim chủ, thân bất do kỷ a~"

Đạo diễn nghe xong sửng sốt mất hồi lâu, ngay sau đó thoải mái cười to, bảo: "Đào Nhan, chúng ta quen biết lâu như vậy, thế mà bây giờ anh mới phát hiện ra cậu còn rất hài hước."

Tôi không biết anh ấy rốt cuộc có chịu tin hay không, bất quá những lời tôi nói đều là thật. Đã nhiều năm như vậy trôi qua, đối với hoàn cảnh bất kham của chính mình tôi sớm đã hoàn toàn tiếp thu, cũng không có ý định sẽ nỗ lực kiêng dè hay giấu diếm.

"Em không đùa mà, chuyện này em thật sự không tự quyết định được." Tôi cố ý cường điệu.

Tâm địa đạo diễn trước sau như một đều vô cùng lương thiện, anh ấy tựa hồ nhìn ra tôi khó xử, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai an ủi tôi: "Vậy để tháng sau lại bàn tiếp, vai nam 3 kia thật sự rất phù hợp với cậu, anh trước tiên giúp cậu giữ chỗ, nếu như về sau muốn thay đổi ý định cứ trực tiếp đến tìm anh nói chuyện."

"Nam 3?" Tôi khiếp sợ chớp mắt một cái, người anh em này của tôi không phải điên rồi chứ?

Tôi là Đào Nhan đấy, là tên diễn viên tai tiếng đã từng một lần vì bị phát tán ảnh giường chiếu mà thiếu chút nữa liền bị Tổng cục quảng bá và phát thanh truyền hình ban cho lệnh phong sát. Mời tôi diễn nam 3 cho bộ phim tâm huyết của mình, anh ấy không sợ phá huỷ tương lai của cả bộ phim sao?

Nhìn đến ánh mắt thập phần kiên định của đạo diễn, lòng tôi bất chợt thấy ấm áp khôn cùng. Mặc dù quan hệ giữa chúng tôi khá tốt thế nhưng kỳ thực lần này gia nhập vào đoàn phim, trước đó tôi đều liên lạc thông qua phó đạo diễn, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ đi đánh tiếng với anh ấy. Tuy biết rõ khả năng bị đạo diễn phát hiện là rất cao, bất quá cứ như thế này nói chuyện phiếm cùng nhau, trong lòng tôi ít nhiều vẫn có chút quẫn bách.

"Tốt hơn hết vẫn cứ là thôi đi, em thấy mình càng thích hợp chạy diễn vai quần chúng."

Có nhân viên ở trong đoàn công tác gọi chúng tôi tập hợp, lúc tôi chuẩn bị nhấc chân đi qua, đạo diễn chính liền ở phía sau gọi với tôi một tiếng, trong chất giọng anh ấy là một mảnh đau buồn đến hỗn loạn: "Đào Nhan, chuyện kia đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, cậu cũng nên nhìn đến tương lai mà tiến về phía trước. Năm đó nếu không nhờ có cậu thì anh cũng không thể có được ngày hôm nay, cậu muốn đóng phim cứ việc đến tìm anh, đừng tự làm khổ chính mình nữa."

Anh ấy thành khẩn nói như vậy, thật khiến tôi nhịn không được muốn khóc. Chẳng qua nước mắt còn chưa kịp rơi xuống, tôi liền sực nhớ đến chốc nữa mình còn phải quay phim, hơn nữa bản thân nhận cũng chỉ là một vai diễn nhỏ, không đến mức vô lương tâm đi làm phiền thợ trang điểm thêm nữa.

Tôi nỗ lực ngậm xuống dòng nước mắt, xoay người nhìn anh ấy mỉm cười: "Anh, chuyện của em vẫn chưa qua đi đâu."

Chỉ thấy đạo diễn nhíu nhíu mày, trong ánh mắt cất giấu nỗi phức tạp nhàn nhạt cùng chút bất đắc dĩ. Tôi đoán anh ấy nghe hiểu lời tôi nói, dẫu sao ở giới giải trí lâu vậy rồi, tôi rất giỏi nhìn sắc mặt người khác.

Toàn bộ diễn viên phía bên này đều nương theo sự sắp xếp bên trên tiến vào chỗ của mình, mà cảnh diễn đầu tiên chính là cảnh đặc tả ân oán giữa tôi và nam chính dưới ánh mặt trời mọc. Tôi đứng ở vị trí ngược sáng, để yên cho ánh mặt trời nhàn nhạt nhưng ấm áp rơi phía trên trường bào, thầm đoán, sau khi cảnh quay này kết thúc thời điểm cho ra hình ảnh nhất định sẽ vô cùng tuyệt mĩ.

Nam chính là đồ đệ tôi tự tay nuôi lớn, thế nhưng mạng của một nhà hắn cũng do chính tay tôi hạ thủ giết chóc sạch. Phân đoạn này là cảnh nam chính muốn lấy mạng của tôi, bất quá giằng co tới lui vẫn mãi chậm chạp không cách nào thực hiện. Tôi phụ trách biểu hiện tâm lý của một kẻ đang tham sống sợ chết, trên mặt chẳng hề bày ra một chút biểu tình đắc ý nào.

Tóm lại Chử Cảnh Thần diễn như thế nào, tôi chỉ cần phối hợp tiết tấu trong kịch bản diễn theo y như vậy.

Một cảnh quay muốn đạt kết quả tốt hiển nhiên phải cần đến sự ứng đối, tương tác ăn ý giữa các diễn viên chung cảnh quay, vừa hay tôi chính là diễn viên có kinh nghiệm ở trong phương diện này cho nên bản thân tự nhiên sẽ biết cách làm thế nào để điều động cảm xúc của đối phương.

Đạo diễn ngả lưng dựa vào ghế ở cách đó không xa, bởi vì là người anh chung chiến tuyến, anh ấy bèn hướng về phía tôi làm một cái động tác "cố lên" coi như cổ vũ. Hoàn toàn không phụ sự mong đợi của mọi người, phân đoạn này vừa quay một lần đã thành công thông qua.

Chử Cảnh Thần như vừa trút xuống được gánh nặng ngàn cân mà nhìn tôi cười cười, thấy cậu ta như vậy, tôi cũng không chút keo kiệt nào thoải mái cười đáp lại. Tựa hồ chỉ có tôi mới nhìn ra tầng áp lực vô hình cùng với sự mệt mỏi vô tận của người nọ. Tuổi còn trẻ như thế ấy vậy mà một chút dương quang hiển hiện trên mặt cũng chẳng tìm thấy đâu.

Phần sau trong kịch bản là phân đoạn tình cảm, tôi cùng Chữ Cảnh Thần đối diễn qua loa rồi kết thúc cảnh quay. Cậu ta đối mặt với tôi, gật đầu chào, gọi một câu "tiền bối" bức tôi có chút hổ thẹn không chỗ nào dung thân.

Cậu ta khiến tôi vô duyên vô cớ nhớ tới câu thơ "Trường Giang sóng sau xô sóng trước..."

Đáng tiếc năm ấy tuổi đời vẫn còn trẻ, ấy thế mà Đào Nhan tôi lại bị Lục Tranh bắt chết trên bờ cát kia rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top