Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi biết tin phòng ký túc bị đổi, Thẩm Kiêu cũng không bất ngờ lắm. Song cậu chợt nhớ đến mấy cuộc gọi và tin nhắn tới tấp kia của Lang Lâm thì không khỏi có chút lo lắng chuyện riêng của hai người sẽ bị lộ ra trong các tiết mục sắp tới.

Nhưng điều cậu không ngờ tới chính là mãi đến lúc tập hợp, Lang Lâm vẫn không xuất hiện. Thẩm Kiêu chậm rãi thở ra, không biết bản thân mình đang cảm thấy nhẹ nhõm hay là có cảm xúc khác.

Trang điểm xong, cậu đi vào phòng ghi hình. Thứ tự trang điểm và thứ hạng có liên hệ với nhau. Ví dụ như Đồ Dương là hạng ba nên cả nhóm bọn họ đều được hưởng ké anh ta, trang điểm ở lượt thứ ba. Vì vậy, lúc bọn họ tiến vào phòng, trên sân khấu chỉ có hai nhóm một và hai, trông rất trống trải.

Đồ Dương cầm điện thoại lướt Weibo. Tuy là chương trình huấn luyện kín nhưng nhân viên cũng không cưỡng chế thu điện thoại của thí sinh. Nếu có người cảm thấy mình không kiềm chế được thì hoàn toàn có thể nộp cho nhân viên, nhờ họ giữ dùm.

Thẩm Kiêu tất nhiên là không nộp. Thứ nhất, cậu là người đi cửa sau, lại tham gia trễ nên không muốn để ý đến cái nhìn của người khác. Thứ hai, các bác trong khu nhà có khả năng sẽ giới thiệu khách cho cậu, không thể để lỡ mất.

Ngược lại, Đồ Dương giữ điện thoại chỉ để xem bình luận trên mạng.

Khâu biên tập kỳ một đã được đăng lên, fans đua nhau cổ vũ cho thần tượng của mình, tạo thành một cảnh náo nhiệt.

Đồ Dương vừa kinh ngạc cảm thán mà nhìn lượng fans hùng hậu của những thí sinh có độ nổi tiếng cao, vừa lướt bình luận, đột nhiên thấy được một vài cái không liên quan lắm.

[Sao không thấy Lâu Thừa đâu nhỉ?]

[Đừng tìm nữa, Lâu Thừa rút rồi, haha.]

[Sao lại rút? Tôi vì anh ấy mới xem chương trình này đấy! Chương trình có ý gì vậy, qua cầu rút ván à?]

[Có người có hậu đài to lắm, không trêu vào được, tôi ôm anh Lâu về đây.]

Khu bình luận nổi trên một trận phong ba. Lâu Thừa là người đã có sự nổi tiếng nhất định, lượng fans đông nhất nhì trong số các thí sinh tham gia chương trình, vì vậy bình luận của fans hắn cực kỳ nhiều.

Lúc Đồ Dương kéo xuống, đã có người có ý "tốt" giải thích giúp mọi người đầu đuôi sự việc.

[Lâu Thừa vốn có thành tích đầu bảng. Chẳng hiểu sao có một tiểu bạch kiểm* chen chân vào, cướp đi vị trí của Lâu Thừa. Cho nên tổ biên tập của chương trình cày ngày cày đêm xóa hết cảnh của Lâu Thừa đi. Xã hội này thật là...]

(*): Tiểu bạch kiểm: chỉ những chàng trai có vẻ ngoài trắng trẻo tuấn tú sống dựa vào người khác hoặc bị bao nuôi.

Mặt khác, còn có người "đúng thời điểm" đăng lên mấy tấm ảnh làm chứng cứ.

[Người này nè. Chỉ được có một phiếu mà chương trình cũng dám cho lên sân khấu à?]

[Là anh ta à. Hôm qua tôi còn đang thắc mắc tự nhiên đâu ra có người không được phiếu nào, quá khó coi. Lúc đó tôi còn nghĩ do cổng bình chọn có lỗi nữa, không ngờ tới là như vậy.]

Nghe nói vị trí của thần tượng nhà mình bị chiếm đoạt, fans Lâu Thừa phẫn nộ tột đỉnh.

[Dựa vào cái gì? Hạng nhất mà còn phải nhường à? Cướp ở đâu ra thế này?]

[Đau lòng cho Lâu Thừa.]

[Lâu Thừa mấy hôm trước còn nằm viện, có phải cũng do người này làm không?]

[Quá ghê tởm! Chúc chương trình vĩnh viễn flop! Thí sinh cũng flop!]

—–

Đồ Dương nhìn loạt bình luận này, cả giận nói: "Quá đáng! Bọn họ sao có thể đổi trắng thay đen như vậy?!"

Anh ta đã từng là bạn cùng phòng của Lâu Thừa, rõ nhất cái tính bạo lực khó ưa của Lâu Thừa. Lúc mới gặp nhau, Đồ Dương còn suýt bị hắn ta đánh.

Rõ ràng là do bản thân mình gây chuyện nên mới bị chương trình đá ra, sau đó Thẩm Kiêu mới có cơ hội tham gia. Bây giờ lại đổ tội lên đầu Thẩm Kiêu, thân là em trai, sao Đồ Dương có thể không tức giận?

Thẩm Kiêu đang nhẩm lại lời bài hát, chợt nghe thấy âm thanh liền thò đầu qua hỏi: "Sao vậy? Có người mắng cậu à?"

Đồ Dương còn đang phân vân không biết có nên cho Thẩm Kiêu xem không thì điện thoại đã bị người nọ cầm lấy. Nhìn vào loạt bình luận mắng chửi, đoán mò không có bằng chứng nhằm vào chính mình, lông mày Thẩm Kiêu chậm rãi nhướng lên.

Đồ Dương nhanh chóng an ủi: "Anh đừng có để trong lòng nha. Đám người này nhìn là biết bị người ta dắt mũi..."

Thẩm Kiêu ngắt lời Đồ Dương: "Tôi không tức giận đâu. Cậu đừng xem cái này nữa, chẳng may nếu đấu với nhóm một thì cậu định hát chiến ca thay vì tình ca à?"

Đồ Dương nóng nảy đáp: "Bọn họ mắng anh như vậy mà anh còn có tâm tư nói đùa à?"

"Vậy cậu muốn tôi để trong lòng hay không đây?" Thẩm Kiêu thấy anh ta nghẹn lời, trả điện thoại lại rồi nói, "Mấy thứ bọn họ nói toàn là lời sáo rỗng không có căn cứ, cũng không làm rớt miếng thịt nào của tôi cả, sao phải tức giận?"

Thẩm Kiêu đã đoán được sẽ có ngày này nên cậu cũng chẳng thấy bực tức gì, thậm chí còn có loại cảm giác của người ngoài cuộc xem diễn, xem fans não tàn lên tiếng, tự dưng cảm thấy buồn cười.

Tuy nhiên có một bình luận làm Thẩm Kiêu chú ý, bèn hỏi: "Lâu Thừa nằm viện à? Khi nào vậy?"

Đồ Dương mắt thấy Thẩm Kiêu không quan tâm việc của mình mà đi quan tâm Lâu Thừa, anh ta tức muốn chết, nhưng vẫn trả lời: "Hôm rời chương trình đó."

Vậy chắc hẳn là hôm mình nhìn thấy Lâu Thừa lần đầu tiên.

Nói vậy là... trợ lý kia thật sự làm theo lời mình à?

Ác giả ác báo.

Chuyện ngày hôm qua trên sân khấu bị chơi xỏ đến loạt bình luận ngày hôm nay đều có bóng dáng của Lâu Thừa. Tuy nhiên sau khi nghe hắn ta gặp chuyện, Thẩm Kiêu càng bình thản hơn, lôi kéo Đồ Dương: "Này, động tác buổi sáng cậu học xong chưa? Nhảy cho tôi xem thử."

"...."

Quả nhiên hoàng đế không vội thái giám đã gấp muốn chết!

Không đúng, anh ta không phải là thái giám!

Đồ Dương cảm thấy rất uất ức nên im lặng. Anh ta đổi vị trí với một thí sinh cùng nhóm, chạy đi chỗ khác đứng xem bình luận tiếp, càng xem càng tức. Còn cố tình làm mình làm mẩy không chịu nói chuyện.

Thẩm Kiêu không nói gì. Chương trình còn chưa phát sóng đã gây chuyện với fans người khác, nếu để người đại diện biết còn không mắng chết cậu à. Cậu trêu Đồ Dương: "Cậu cứ tức giận như vậy không khéo sẽ biến thành cá nóc đấy, mỗi tội không có gai thôi."

Đồ Dương lúc này như cái túi khí hình cầu, không để ý đến Thẩm Kiêu.

Thẩm Kiêu vô lương tâm cười ngoác cả mồm. Ba người còn lại trong nhóm liếc nhìn bọn họ một cái, không hé nửa lời, ai chưa thuộc lời thì nhẩm lại, ai chưa thuộc vũ đạo thì vặn vẹo trên ghế một hồi, nhìn qua không khác gì bệnh viện tâm thần.

Lang Lâm hôm nay đến rất sớm, nhưng anh ngồi trong phòng biên tập chứ không đến trường quay. Anh dán mắt lên màn hình, nhìn thấy Thẩm Kiêu và Đồ Dương đang làm loạn, lông mày tựa hồ co giật vài cái.

Nếu Thẩm Kiêu ở đây, cậu sẽ biết Lang Lâm là đang lo lắng. Nhưng tổ biên tập chương trình không biết, nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh chờ anh chỉ đạo.

Nhưng mãi không thấy Lang Lâm lên tiếng, mọi người chỉ có thể thúc giục.

"Thầy Lang, nhanh chóng bắt đầu quay thôi."

Nhắc đến lần hai, Lang Lâm mới hoàn hồn lại, 'Ừm.' một tiếng rồi rời đi.

Các thí sinh nối đuôi nhau đi vào trường quay, chuẩn bị sẵn sàng. Ánh đèn sân khấu sáng lên được một lúc thì Lang Lâm và hai MC xuất hiện.

Nam MC đến gần các thí sinh, cười hỏi: "Lo lắng sao?"

Mọi người đồng thanh hô to: "Lo ạ!".

"Lo lắng không có tác dụng, chúng tôi cũng không thể nào cho các cậu thêm 24 giờ được." Nam MC bất đắc dĩ nói.

Trò chuyện một lúc, bài kiểm tra bắt đầu.

Lang Lâm bình thường kiệm lời nên ngắn gọn công bố nội dung: "Ca khúc đầu tiên là một bài hát bằng tiếng Anh."

Ống kính bắt đầu chuyển qua các nhóm có bài hát tiếng Anh, trông ai cũng hồi hộp, lo lắng.

Lang Lâm nhìn về phía Thẩm Kiêu, để ý thấy đuôi lông mày của cậu khẽ giật, anh cong môi nở nụ cười nhạt, tiếp tục nói: "Là bài của một nam ca sĩ."

Lang Lâm tạm dừng một lúc lâu, mãi đến khi bị Thẩm Kiêu liếc một cái mới mãn nguyện mà nói tiếp: "Bài hát Cuckoo của Adam Lambert."

"Aaaaaaaa."

Nhóm bị chọn tức khắc kêu rên, ra vẻ chúng tôi chưa sẵn sàng.

Ngược lại, Thẩm Kiêu nhẹ nhàng thở phào, không phải là bọn họ.

Tuy trước sau gì cũng phải lên sân khấu nhưng nhóm biểu diễn sau sẽ có thời gian chuẩn bị một chút.

Đồ Dương bị không khí ở hiện trường làm cho lo lắng theo. Anh ta tiến lại gần Thẩm Kiêu, nhỏ giọng hỏi: "Anh, chúng ta khi nào diễn?"

"Sao tôi biết được?"

Đồ Dương nhích lại gần, kề đầu vào sát người Thẩm Kiêu: "Anh tính một quẻ xem. Nhìn tướng mạo em rồi bấm tay mấy cái."

Ba người đồng đội bên cạnh nhìn bọn họ thì thầm, có chút khó hiểu.

Đột nhiên Lang Lâm phóng tầm mắt về phía này, Thẩm Kiêu có chút chột dạ, bèn đẩy đầu của Đồ Dương ra, nói lung tung: "Cậu trang điểm rồi, tôi không thấy rõ mặt."

"...." Đồ Dương không biết còn có luật này, ngây ngốc một chút rồi nói: "Vậy nhìn anh thì sao? Sáng nay anh có nhìn mình trong gương không?"

Thẩm Kiêu cố tránh tầm mắt của Lang Lâm, nói: "Y giả không tự y**, tự xem tướng của bản thân cũng không chuẩn được."

(**): Bác sĩ không tự chữa bệnh cho chính mình.

Đồ Dương rầu rĩ, sụp hai vai xuống, biết vậy đã hỏi sớm một chút rồi.

Thẩm Kiêu thấy dáng vẻ của anh ta, nhịn không được liền cười: "Cậu cho tôi bát tự của cậu, để tôi xem thử."

Từ Dương suy nghĩ một chút, viết lên lòng bàn tay chữ 'Ye'***.

(***): 也

Thẩm Kiêu nói: "Chữ này của cậu có hai nét dọc, phía trên là hai mươi, dưới là một, tổng cộng là hai mươi mốt. Chúng ta có năm người, lượt diễn là thứ năm."

Đồ Dương nghe thế thì đếm đếm ngón tay. Kỳ đầu là phân ban, kỳ hai bắt đầu với việc bọn họ vào ký túc xá cùng vòng huấn luyện này, phải đến giữa kỳ mới bắt đầu thi đấu, chưa kể phải xen kẽ 24 giờ để chuẩn bị... Tính toán một hồi, lượt diễn thứ năm vừa hay ở cuối kỳ.

Anh ta mừng rỡ nói: "Vị trí tốt quá đi mất. Là vị trí hạ màn."

Thành viên cùng nhóm vừa nãy đổi chỗ cho Đồ Dương – Cao Phi Dương, nghe thấy thế thì khịt mũi coi thường: "Nói vậy mà cậu cũng tin sao? Anh ta chỉ muốn chơi cậu thôi! Tạ Thạch**** khi xưa cũng nói chữ 'Ye' bên trên là ba mươi, ở dưới có một nét ngang hiển thị số một. Nếu vậy thì chúng ta là nhóm thứ bảy chứ?"

Tính cách Thẩm Kiêu bình thường rất Phật hệ nhưng vẫn sẽ phản ứng lại đối với các nghi ngờ về trình độ chuyên môn của mình. Cậu bình tĩnh liếc Cao Phi Dương một cái, nói: "Nếu anh biết chuyện đoán chữ của Tạ Thạch, ắt hẳn cũng nên biết chuyện vua Tống Huy Tông và một vị đạo sĩ cùng viết một chữ nhưng lại có kết quả khác nhau*****. Anh lấy bát tự của một vị phu nhân thời xưa mang thai côn trùng đi so sánh với một thanh niên thời hiện đại chưa lập gia đình, không thấy ngu ngốc à?"

Cao Phi Dương chỉ trùng hợp nghe qua câu chuyện này, vô tình nghe Thẩm Kiêu nói thì muốn lấy ra khoe khoang một phen, căn bản không hề ngờ tới nó còn liên quan đến những thứ khác nữa.

Bị Thẩm Kiêu nói như vậy, sắc mặt Cao Phi Dương lúc xanh lúc đỏ, nhưng lại không muốn thừa nhận việc mình bị thiếu hụt kiến thức, đành gân cổ lên cãi: "Anh đang cãi chày cãi cối thì có!"

Thẩm Kiêu cười nhạt: "Làm sao? Nếu đúng như lời tôi nói thì cậu có rút lui không?"

"Anh!"

Mắt thấy hai người đều sắp bốc khói đến nơi, Đồ Dương nhanh chóng chạy lại hòa giải, nói với Cao Phi Dương: "Nhóm đầu tiên sắp lên sân khấu rồi, chúng ta đổi lại chỗ cũ đi."

Cao Phi Dương hừ một tiếng, ngồi vào vị trí cũ của mình.

Đồ Dương ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kiêu, nhỏ giọng thì thầm: "Anh đừng nổi giận, em tin anh mà."

Thẩm Kiêu cười, nhẹ nhàng xoa đầu Đồ Dương: "Ngoan."

Lúc này nhóm thứ nhất đã đứng sau cánh gà làm công tác chuẩn bị. MC và các giáo viên đã hòa mình vào khu vực của các nhóm còn lại.

Lang Lâm nhìn thấy toàn bộ động tĩnh của Thẩm Kiêu và Đồ Dương, lông mày lại bắt đầu giật giật.

Nữ MC dựa theo kịch bản nói vài câu cỗ vũ, thấy Lang Lâm không có phản ứng, cô hỏi: "Thầy Lang?"

Lang Lâm thu hồi tầm mắt, sắc mặt bình tĩnh đáp: "...Không có gì."

------------

Tác giả: Hủ giấm đổ rồi~~~

------------

(****): 

Tạ Thạch, tự là Nhuận Phu, người Thành Đô – Tứ Xuyên, vào những năm Tuyên Hoà thời Bắc Tống làm nghề xem tướng số để mưu sinh. Theo ghi chép trong cuốn "Tự Xúc" có viết rằng: Ở kinh đô có một viên quan, vợ ông mang bầu đã quá kỳ sinh nở những vẫn không thể sinh được. Sau đó vị phu nhân này bèn viết một chữ "也 – Dã" rồi đưa cho chồng đi hỏi Tạ Thạch. Lúc đó có rất nhiều người có mặt ở đó, Tạ Thạch sau khi nhìn qua chữ một lát rồi nói: "Đây là chữ của phu nhân ngài viết đúng không?".
Viên quan kia thấy làm lạ hỏi vì sao ông lại biết?
Tạ Thạch: "Chữ "也 – Dã" là trợ từ cho nên tôi biết người viết chữ này là phu nhân ngài. Hơn nữa Tôn phu nhân năm nay 31 tuổi đúng không?"
Viên quan vội vàng trả lời: "Quả đúng là vậy!"
Tạ Thạch giải thích: "Chữ "也 – Dã" ở giữa có chữ "卅 – Tạp" phát âm là Sa, nghĩa là 30, ở dưới có chữ "一 Nhất" cho nên tôi đoán ra tuổi của phu nhân. Hiện nay ngài vì chuyện công việc di dời mà phiền não đúng không?"
Viên quan trả lời: "Đúng vậy, hy vọng mọi việc được êm xuôi".
Tạ Thạch nói tiếp: "Chữ "也 – Dã" nếu như bên trái thêm chữ "水 – Thuỷ" sẽ thành chữ "池 – Trì" là ao, hồ, còn nếu thêm chữ "馬 – Mã" thì sẽ thành chữ "馳 – Trì" là con ngựa. Hiện nay ngài đi đường thuỷ thì không có nước mà đi đường bộ lại không có ngựa, vậy làm sao đi nổi? Chữ "也 – Dã" thêm chữ "人- Nhân" thành chữ "他 – Tha" là người thứ 3 bên cạnh, hôm nay chỉ nhìn mỗi chữ "也 – Dã" có thể thấy hiện nay ngài đã không còn người thân. Mà chữ "也 – Dã" thêm chữ "土 – Thổ " là đất đai, hôm nay cũng chỉ nhìn mỗi chữ "也 – Dã" có thể thấy hiện nay gia sản của ngài cũng chẳng còn?"
Viên quan nghe xong cảm thấy chuẩn xác vô cùng, tâm phục khẩu phục nói: "Những điều ông nói đều chính xác, nhưng hôm nay tôi đến đây không phải là vì chuyện này." Tôi đến đây là vì vợ tôi mang thai quá kỳ lâu rồi mà vẫn chẳng thể sinh, cho nên viết chữ này đến nhờ ông chỉ giáo".
Tạ Thạch nhìn mọi người xung quanh một lượt rồi nói: "Việc này cũng có chút kỳ quái, không biết có thể nói rõ ở đây được không?"
Viên quan hồi hộp nói: "Xin ông cứ nói rõ cho". Tạ Thạch trả lời: "Chữ "也 – Dã" ở giữa có chữ "十 – Thập" hai bên có hai nét thẳng xuống chính là thành 13, có thể thấy phu nhân ngài đã mang thai 13 tháng rồi. Nếu chữ "也 – Dã" thêm chữ "蟲 – Trùng" bên cạnh sẽ thành chữ "蛇 – Xà" tượng hình là con rắn. Tôn phu nhân mang thai đã quá kỳ mà vẫn chưa sinh nở là tại vì phu nhân mang thai không phải là thai người mà là "Trùng". Tôi có một cách, dùng thuốc có thể đẩy nó ra, đảm bảo không đau".
Viên quan nghe xong cảm thấy hơi nghi hoặc những vẫn đem thuốc về cho vợ uống. Quả nhiên sau khi thuốc vào thì Tôn phu nhân thải ra ngoài vô số con trùng khiến mọi người trong nhà ai nấy đều kinh sợ.

(*****):

Trong tập 19 bộ "Di kiên chí bổ" của Hồng Mại đời Nam Tống có ghi chép một chuyện như sau: Vua Tống Huy Tông nghe đồn Tạ Thạch là người có tài xem chữ đoán mệnh sự nên viết một chữ "問 – Vấn", sau đó sai người trong cung đi tìm Tạ Thạch. Tạ Thạch lấy bút ghi mấy chữ bên cạnh chữ "問 – Vấn" sau đó cho vào bao thư đóng kín lại, căn dặn sau khi về nhà rồi hãy mở. Tống Huy Tông sau khi mở thư ra xem, nhìn bên trên ghi mấy chữ: "Tả vi quân, hữu vi quân, thánh nhân vạn tuế" (Bên trái có quân thần, bên phải có quân thần, hoàng thượng vạn tuế), vậy là bèn phong luôn cho Tạ Thạch một chức quan. Có một đạo sĩ sau khi biết chuyện cũng ghi luôn một chữ "問 – Vấn" đến thử Tạ Thạch.
Tạ Thạch bèn trả lời: "Cửa tuy to nhưng chỉ có một người".
Đạo sĩ nghe xong giật mình, vì đạo quán mà đạo sĩ này đang ở chỉ có một mình ông. Dù vậy vị đạo sĩ vẫn chưa phục, viết tiếp một chữ: "器 – Khí" đưa Tạ Thạch xem.
Tạ Thạch nói: "Nhà không trống rỗng, đều ở bên ngoài", lúc này đạo sỹ mới tâm phục khẩu phục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top