Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóm tuyển thủ đầu tiên biểu diễn phải chịu áp lực rất lớn. Mỗi cá nhân trong nhóm đều xuất hiện tình trạng chênh lệch trình độ nên điểm không cao, thậm chí còn bị phê bình trực tiếp là không nghiêm túc.

Bảng điểm cá nhân cũng thấp hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Thí sinh cao điểm nhất nhóm một cũng chỉ có 83 điểm.

Nhóm thứ hai, nhóm thứ ba lần lượt biểu diễn xong, vẫn không có ai có thể vượt qua mức 90 điểm. Điều này làm cho các thí sinh còn lại cảm thấy lo lắng, tiếng xì xào to nhỏ vang lên.

"Gắt dữ vậy, không có ai 90 điểm luôn hả?"

"Vừa nãy tôi thấy nhóm kia diễn khá ổn mà chỉ có hơn 80 điểm, tôi giật mình luôn đó."

"Không lẽ họ dùng tiêu chuẩn của dân chuyên để đánh giá chúng ta à? Sau khi phát sóng chắc không còn mặt mũi luôn."

Đồ Dương nghe tiếng thì thầm của người khác thì có chút lo lắng. Anh ta kéo tay Thẩm Kiêu - người đang mải mê nói chuyện, thì thầm: "Anh, anh đừng sợ. Các thầy cô đều công tư phân minh, mọi người đều chung một tiêu chuẩn, không cần lo lắng..."

Vốn dĩ trong lòng Thẩm Kiêu cũng có chút nặng nề, nhưng nghe lời này của Đồ Dương thì bật cười: "Cậu đang lo lắng à?"

Tâm tư bị nhìn thấu, Đồ Dương ngượng ngùng cười: "...Có một chút, chỉ một chút thôi."

Thẩm Kiêu phát hiện cậu em trai này quá là đáng yêu, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Cậu cứ biểu diễn giống như ngày thường là được, thành tích sẽ không kém lắm đâu."

"Thật không?" Hai mắt Đồ Dương sáng lên, "Có phải anh đang tính quẻ cho em không?"

Thẩm Kiêu bày ra dáng vẻ cao thâm khó đoán của mình nói: "Không có, nhưng tôi sẽ cầu nguyện cho cậu."

Đồ Dương sung sướng tận nóc. Anh ta không hề có chút gì nghi ngờ, lòng tràn đầy chờ mong, hai mắt sáng rực, ngồi thẳng người chờ Thẩm Kiêu thi pháp cho mình.

Thẩm Kiêu dùng ngón tay chọt chọt lên khuôn mặt của Đồ Dương, cuối cùng để đầu ngón tay ở trên trán anh ta, nghiêm túc nói: "Chỉ cần tôi ấn chỗ này, cậu sẽ biến thành gâu đần đó."

Đồ Dương: ...

"Anh." Đồ Dương không còn tâm tình đâu mà lo lắng đến chuyện thi đấu nữa, mếu máo nói: "Anh nói nghiêm túc sao?"

Thẩm Kiêu nói: "Đương nhiên." Sau đó còn thuận tay đè lên mũi Đồ Dương.

Đồ Dương: ...

Thẩm Kiêu nhìn thấy bộ dạng hoài nghi nhân sinh của Đồ Dương bật cười: "Há há há..."

Hai người họ cười đùa một lúc thì không còn lo lắng về chuyện thi đấu nữa. Đồ Dương nhìn chằm chằm lên sân khấu, khôi phục lại dáng vẻ tràn đầy sức sống.

Đến lúc nhóm thứ tư lên sân khấu, nhân viên công tác nhanh chóng chạy đến thông báo nhóm của Thẩm Kiêu ra sau cánh gà chuẩn bị.

Đồ Dương nhìn Thẩm Kiêu, cực kỳ hưng phấn hỏi nhân viên đang dẫn đường phía trước: "Chị gái ơi, nhóm em diễn lượt thứ mấy vậy ạ?"

Nhân viên công tác bị một tiếng 'chị gái' này khiến lòng nở hoa, cười đáp: "Nhóm các cậu diễn lượt thứ năm."

Đồ Dương vừa tính toán vừa nhớ lại bát tự của mình có 21 nét, tương đương với việc mình là người trình diễn thứ hai mươi mốt, không nhịn được quay qua Thẩm Kiêu thì thầm khen: "Anh đỉnh quá đi mất!"

Thẩm Kiêu cười cười, liếc nhẹ Cao Phi Dương, ý tứ rất rõ ràng: Nhìn lại xem ai mới là người khoe khoang cũng cần phải có vốn liếng đây.

Sắc mặt Cao Phi Dương lúc xanh lúc đỏ nhưng do có camera bên cạnh nên không tiện gây chuyện.

Phòng chờ ở sau cánh gà có trình chiếu trực tiếp màn biểu diễn trên sân khấu nên mọi người cùng nhau ngồi xuống xem.

Nhóm thứ tư có một thành viên nằm trong top 6, người này khá nổi bật nhưng phần thanh nhạc lại không tốt lắm.

Đồ Dương nhíu mày: "Giọng không được tốt lắm.''

Thẩm Kiêu gật đầu: "Không tốt bằng nhóm trước, có khả năng không quá tám mươi điểm."

Liên tiếp mấy màn biểu diễn, Thẩm Kiêu tuy không xác định được tiêu chuẩn rõ ràng nhưng cũng ít nhiều đoán được điểm chung của bọn họ.

Tám mươi điểm là ranh giới. Những thí sinh trên tám mươi điểm mặt mày hồng hào, ánh mắt sáng rỡ, ngược lại những người mặt mày u ám thì điểm cũng sẽ thấp theo.

Cao Phi Dương ngồi gần đó nghe thấy, đột nhiên lớn tiếng nói: "Anh giỏi thật đấy, biết tiêu chuẩn chấm điểm luôn à?"

Hành động của hắn ta là đang muốn gây sự. Sau khi hắn nói xong thì camera lập tức hướng về phía này, hai thành viên còn lại cũng nhìn qua.

Thẩm Kiêu nhướng mày, trong lòng thì treo người này lên đánh nhưng ngoài mặt chỉ nở nụ cười đáp: "Không biết, tôi đoán mò thôi."

Cao Phi Dương nhất quyết bám không buông: "Vậy anh thấy nhóm này sẽ được bao nhiêu điểm? Người có điểm cao nhất là ai?"

Đồ Dương lập tức không vui, chen vào: "Các thầy cô là người chấm điểm cơ mà. Anh gấp như thế làm gì?"

Tuy rằng cùng là đoán điểm người khác nhưng lúc nãy Thẩm Kiêu chỉ lén lút thảo luận với Đồ Dương, không có bị camera chú ý. Bây giờ ống kính đều hướng về cậu, nếu vẫn còn nói tiếp thì sẽ rất dễ đắc tội người khác.

Thẩm Kiêu ngăn Đồ Dương lại, hướng về phía Cao Phi Dương nói: "Tôi chỉ biết nhóm này không trên tám mươi điểm. Còn về cụ thể thì mời anh đoán thử xem?"

Cao Phi Dương bị hỏi ngược lại đành cười khan hai tiếng, lời ít ý nhiều nói: "Tôi không biết tiêu chuẩn cho điểm nhưng tôi thấy bọn họ hát rất tốt."

Thẩm Kiêu lại hỏi: "Vậy anh cảm thấy họ có cùng trình độ thanh nhạc?"

Câu hỏi này rất hiểm. Nếu Cao Phi Dương gật đầu thì chứng tỏ năng lực hắn không đủ giỏi để đánh giá người khác. Nhưng nếu hắn lắc đầu thì câu 'Bọn họ hát rất tốt kia' vừa nãy chính là nói dối, như thế lại càng đắc tội người khác.

Thẩm Kiêu không hiền lành, chỉ là cậu lười nói, lười để ý. Thế nhưng người này hết lần này đến lần khác khiêu khích mình, Thẩm Kiêu không thể coi như chưa từng thấy gì được.

Hiền lành thì bị bắt nạt, đây là quy luật xã hội. Nhưng Thẩm Kiêu tới đây là để mở rộng quan hệ, không phải là để trở thành cái bao cho bọn họ trút giận.

Tổ chương trình chủ trương cạnh tranh lành mạnh, cùng nhau tiến bộ, mà lời nói của Thẩm Kiêu và Cao Phi Dương lại nặc mùi thuốc súng. Người quay phim đang phân vân không biết có nên quay tiếp hay không thì đã thấy Thẩm Kiêu quay đầu nhìn màn hình: "Có điểm rồi."

Rất tự nhiên mà phớt lờ Cao Phi Dương.

Mà hắn ta cũng rất thức thời không nói nữa, lẳng lặng quay đầu nhìn màn hình.

Màn hình lần lượt hiện điểm từng người. Năm người cao điểm nhất nhóm bốn là bảy mươi tám điểm, đều không phải là thành viên nằm trong top 6 kia. Thẩm Kiêu nói đúng hoàn toàn.

Hai thành viên còn lại trong nhóm rốt cuộc cũng tìm được cơ hội lên hình, lập tức thán phục mà nói: "Đoán trúng phóc luôn, giỏi thật đấy."

Thẩm Kiêu nhướng mày nhìn Đồ Dương: "Thấy bản lĩnh bói toán của anh trai xịn không?"

Đồ Dương gật đầu rồi chợt nhớ tới điều gì, anh ta hoài nghi nhìn Thẩm Kiêu: "Anh này, không phải anh bảo trang điểm rồi thì không xem tướng được à? Họ đều trang điểm mà, sao anh thấy được?"

"..."

Thẩm Kiêu thấy mặt hơi đau. Cậu khựng lại một chút, sau đó cố ý nghiêm mặt nói: "Màn biểu diễn của họ có lỗi mà. Tôi không hát hay thì thôi chẳng lẽ cũng không đánh giá được ư?"

Đồ Dương tính vặc lại nhưng bị nhân viên công tác chen ngang thông báo nhóm mình sắp lên biểu diễn nên đành buông tha Thẩm Kiêu.

Sau cánh gà, tình cảm đồng đội ra sao không cần biết, nhưng trước màn ảnh, bọn họ vẫn khoác lên mình tấm chân tình anh em huynh đệ. Tay năm người chồng lên nhau, hô vang khẩu hiệu. Sau đó, Đồ Dương dẫn đầu lên sân khấu.

-----

Đồ Dương là người nổi bật nhất trong nhóm, theo thông lệ, MC sẽ phỏng vấn anh ta mấy câu.

MC dựa theo kịch bản hỏi xong, đột nhiên Lang Lâm lên tiếng: "Bài hát cậu sắp biểu diễn là tình ca, liệu có phải là hát cho người nào nghe hay không? Cậu có bạn gái không?"

Đồ Dương không nghĩ tới Lang Lâm trông thì đứng đắn nhưng lại hỏi mấy vấn đề riêng tư này. Anh ta đỏ mặt đáp: "Kh-Không có."

Nữ MC cười cười, thuận theo câu hỏi của Lang Lâm: "Vậy tiêu chuẩn chọn bạn gái của cậu là gì?"

Đồ Dương 'A' một tiếng: "Em chưa nghĩ đến... Chắc quản lí của em sẽ không cho phép em tính tới chuyện tình cảm sớm như này đâu."

Câu trả lời này quá ngay thẳng, khiến cả trường quay cười rộ lên.

Lang Lâm lơ đãng nhìn qua hướng phòng chờ, hơi nhíu mày -- Đồ Dương thích con gái.

Thẩm Kiêu nhìn thấy biểu tình của người nọ, không nhịn được lườm một cái, thầm mắng một tiếng xấu xa.

Cậu với Đồ Dương là tình anh em trong sáng có được không!

Lúc sau, Đồ Dương bắt đầu biển diễn.

Tuy anh ta không tiếp xúc với vũ đạo nhiều, nhưng Thẩm Kiêu đã bổ túc liên tiếp mười mấy tiếng nên cũng không đến nỗi nào. Hơn nữa, từ nhỏ Đồ Dương đã học thanh nhạc và biểu diễn, cộng thêm việc học đại học ở nước ngoài một khoảng thời gian nên bài hát này đối với anh ta cũng không khó.

Lang Lâm ở các màn biểu diễn trước đều rất quyết đoán khi cho điểm. Nhưng đến lượt Đồ Dương, anh xoắn xuýt lúc lâu rồi hạ bút cho một số điểm cao.

Đồ Dương có số điểm cao nhất cho đến hiện tại, chín mươi điểm.

Nhân duyên của Đồ Dương rất tốt nên toàn bộ thí sinh đều đồng loạt hoan hô.

Trong phòng chờ, một thành viên trong nhóm có chút hâm mộ mà nói: "Đàn anh nhất định là muốn chiêu mộ cậu ấy."

Người đi guốc trong bụng Lang Lâm - Thẩm Kiêu: "..."

Tại sao cậu lại cảm giác Lang Lâm cho điểm cao như vậy là do câu trả lời khi nãy của Đồ Dương sờ sờ ra đấy, nếu không cho điểm cao thì sẽ bị mình mắng.

Người thứ hai lên sân khấu chính là Cao Phi Dương. Trước khi đi, hắn ôm các thành viên trong nhóm mình một cái, đến lượt Thẩm Kiêu, hắn ghé vào lỗ tai cậu, nhỏ giọng nói: "Giả thần giả quỷ sẽ không bao giờ lấy được lòng tin của người khác đâu. Tôi không biết anh lấy cái gì để lừa Đồ Dương nhưng tôi sẽ không ngu ngốc như cậu ta đi tin tưởng một tên lừa gạt đâu."

Thẩm Kiêu còn lâu mới cần cái lòng tin của hắn, thản nhiên nói: "Ấn đường của anh biến thành màu đen, vẫn nên lo lắng cho màn diễn của mình thì hơn."

Lời này nghe có vẻ giống lời của bọn bịp bợm hay đi lừa người khác. Thành viên trong nhóm một chữ cũng không tin, cảm thấy Thẩm Kiêu chỉ đang hù dọa mà thôi. Người nọ hừ một tiếng rồi nói: "Anh vẫn nên lo cho chính mình thì hơn, anh chiếm vị trí của Lâu Thừa thì bọn họ sẽ không để anh yên đâu."

Thẩm Kiêu nhướng mày, phát hiện người này hẳn là biết nội tình nhưng không có cơ hội hỏi nên đành thôi.

Cao Phi Dương bị câu nói kia của Thẩm Kiêu chọc giận. Lúc biểu diễn, hắn đem một bài tình ca đẹp đẽ hát thành một bài chiến ca hùng tráng.

Các MC và giáo viên đều nhíu mày. Nam MC cười nói: "Cậu có thù với cô gái trong bài hát này hay sao?"

Nữ MC nhanh chóng tiếp lời: "Tôi giật hết cả mình luôn."

Các thí sinh cười rộ lên. Cao Phi Dương lúng túng nói: "Không có, tôi xin lỗi..."

Lang Lâm không nói gì nhưng giáo viên thanh nhạc thẳng thắng phê bình: "Cậu làm tôi quá thất vọng..."

Mặt Cao Phi Dương nhất thời trắng bệch. Hắn biết một khi giáo viên đã nói như vậy thì coi như hắn không còn cơ hội tranh MVP* nữa.

(*): Người cao điểm nhất nhóm

Tiếp đến là lượt hai thành viên còn lại trong nhóm. Không rõ họ có bị ảnh hưởng gì không nhưng tựu chung biểu hiện cũng đều không tốt lắm.

Thẩm Kiêu là người cuối cùng biểu diễn.

Lúc đứng trên sân khấu, Lang Lâm hỏi cậu: "Có cảm giác gì không?"

Thẩm Kiêu biết câu hỏi không chỉ đơn giản như vậy nên chỉ nói: "Hơi sốt sắng."

"Vậy để tôi giúp cậu giảm bớt áp lực." Lang Lâm không chờ Thẩm Kiêu từ chối liền bước lên sân khấu ôm cậu một lúc, tay còn vỗ nhè nhẹ lên lưng.

Thẩm Kiêu có chút chống cự, định lui về phía sau nhưng lại ngại ống kính nên không né tránh nữa. Thế nhưng lúc bàn tay Lang Lâm đụng vào lưng cậu, cái cảm giác an tâm lâu lắm không gặp kia bỗng dưng trở lại, khiến cậu bình tĩnh không ít.

"Cảm ơn." Thẩm Kiêu nở nụ cười, nửa thật nửa giả nói, "Bây giờ tôi còn khẩn trương hơn."

Lang Lâm: "..."

Lang Lâm quay về ghế của mình xem Thẩm Kiêu biểu diễn. Trong đầu anh còn đang nghĩ nên tìm kỹ thuật viên âm thanh nào để giúp giọng Thẩm Kiêu nghe tốt hơn một chút. Kết quả Thẩm Kiêu vừa mở miệng, Lang Lâm kinh ngạc.

Kỳ thật cũng không phải hát hay xuất sắc, chỉ là trình độ phổ thông. Nhưng đối với người mù âm nhạc như Thẩm Kiêu thì như vậy đã rất khá rồi.

Hơn nữa cậu còn không quên lời.

Bất quá thứ làm mọi người kinh ngạc chính là cách thức Thẩm Kiêu hát bài này.

<Chariot> là một bản tình ca hậu chia tay. Ca từ lồng ghép giữa quá khứ và hiện tại, về những hồi ức tốt đẹp của hai người mang âm điệu nhẹ nhàng, du dương. Các thí sinh khác đều mô phỏng theo bản gốc khá sôi động. Nhưng đến lượt Thẩm Kiêu thì lại có chút hoài niệm, có cả cảm giác thất vọng, tiếc nuối, không buông bỏ được mối tình, khác hoàn toàn với các thí sinh trước đó.

Đối với màn biểu diễn của Thẩm Kiêu, giáo viên thanh nhạc nói: "Kỹ thuật tuy còn non nớt nhưng khả năng cảm nhạc rất tốt, làm cho tôi xúc động cực kì."

Giáo viên dạy nhảy đối với Thẩm Kiêu cũng rất hài lòng: "Nhảy rất khá, cho đến bây giờ thì tôi ưng màn nhảy này nhất."

Người cuối cùng nhận xét là Lang Lâm. Thế nhưng anh vẫn còn sững sờ nhìn Thẩm Kiêu, không nói gì. Nam MC thấy thế liền đỡ lời: "Nói đi, có phải cậu có phép thuật kéo dài thời gian từ 24 giờ thành 240 giờ không? Sao có thể tiến bộ nhanh như vậy?"

Nữ MC nói: "Tôi cảm thụ được cảm giác lúc nụ cười của cậu biến mất. Bài hát này thật sự rất cảm động."

Mãi đến khi mọi người nhận xét xong xuôi, Lang Lâm vẫn chưa có dấu hiệu mở miệng. Nữ MC thấy thế đành phải nhắc nhở anh một chút. Lang Lâm lúc này mới hoàn hồn nhưng ánh mắt vẫn dính lên người Thẩm Kiêu.

"Xin lỗi." Lang Lâm nói "Cậu hát rất tốt."

"Cảm ơn." Thẩm Kiêu cười rạng rỡ, như mở ra tầng tầng ngục giam cùng gông xiềng lạnh lẽo.

Lang Lâm có chút mất hồn yên lặng nhìn cậu. Giáo viên thanh nhạc ngồi cạnh hỏi Thẩm Kiêu: "Lúc nãy khi hát cậu nghĩ cái gì vậy? Có thể cho tôi biết không?"

Thẩm Kiêu suy nghĩ một chút, đáp: "Tôi vừa mới nhấn nút lệnh biến em trai Đồ Dương của mình trở thành một tên ngốc, bây giờ nghĩ lại thật buồn."

Lang Lâm: "..." Đuôi lông mày của anh bắt đầu run.

Người quay phim nghe thế thì lập tức chuyển ống kính sang Đồ Dương.

Trên màn hình là một gương mặt thiếu niên trẻ tuổi đầy mờ mịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top