Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Thẩm Kiêu tắm xong, vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì có người gõ cửa khiến cậu sợ hết hồn, mở cửa ra mới phát hiện là Đồ Dương.

Đồ Dương cầm quần áo và dụng cụ vệ sinh cá nhân trên tay, bộ dạng không có ý tốt, cười nói: "Anh trai cho em xài ké phòng vệ sinh nha? Ký túc xá phải dựa theo xếp hạng để quyết định thứ tự đi vệ sinh."

Mỗi phòng có bốn người, ngoại trừ người ngủ chung với Đồ Dương là Lâu Thừa đã rời đi thì còn có hai người khác nữa.

Thẩm Kiêu bỗng vui mừng vì mình ở phòng riêng, không cần dùng chung nhà vệ sinh với người khác nhưng khi nhớ tới nhờ có ai mà mình được sung sướng như vậy thì có chút khó chịu.

Càng lúng túng hơn là khi Đồ Dương đi tắm thì Lang Lâm lại mò tới.

Thân là người dẫn chương trình kiêm giám khảo, đêm hôm khuya khoắt lại chạy đến ký túc xá của thí sinh, cho dù mặt Lang Lâm có dày đi chăng nữa thì hẳn cũng cảm thấy hơi khó xử. Anh khụ một tiếng rồi thấp giọng hỏi: "...Anh vào được không?"

"Không được." Thẩm Kiêu thẳng thừng từ chối.

Vừa dứt lời, Đồ Dương ở trong phòng tắm bỗng nói: "Anh! Em quên lấy quần lót mất rồi, anh giúp em xem thử nó có ở trên giường anh không?"

Lang Lâm: "..."

Thẩm Kiêu: "..."

Sắc mặt Lang Lâm biến đổi, Thẩm Kiêu vừa nhìn đã biết anh đang nghĩ gì, sắc mặt cũng thay đổi theo: "Đừng suy nghĩ bậy bạ! Chuyện này không phải như anh nghĩ đâu..."

Thẩm Kiêu theo bản năng muốn giải thích nhưng kịp dừng lại. Cậu và Lang Lâm hiện tại không có quan hệ gì thì lấy tư cách như nào để giải thích đây. Ngược lại, bộ dạng muốn nói lại thôi của Thẩm Kiêu trong mắt Lang Lâm lại như có ý tứ khác. Anh xắn tay áo lên, tính đi vào bên trong nhưng bị đối phương cản lại.

Thẩm Kiêu không biết tại sao mình muốn ngăn cản, thế nhưng trong tình huống này cậu không suy nghĩ được nhiều, ôm lấy eo Lang Lâm nói: "Anh bình tĩnh một chút! Không nên nóng giận!"

Trong lòng Lang Lâm sao có thể bình tĩnh được, củ cải trắng nhà mình mà mình còn chưa kịp ra tay thì heo nhà khác đã có ý đồ muốn ủn rồi!

Hai người giằng co một hồi. Lang Lâm kéo cửa ra muốn chen vào trong, Thẩm Kiêu lại liều cái mạng già ôm eo anh kéo ra ngoài.

Thẩm Kiêu đột nhiên nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng: "Khoan, camera đâu?"

Lang Lâm mạnh mẽ xông lên trước, kéo theo cái cục đang dính trên người mình, mò tới nhà vệ sinh: "Anh kêu người ta tắt rồi! Em buông ra xem nào!"

Thẩm Kiêu vốn không khỏe bằng Lang Lâm, chưa kể đã hơn 40 tiếng không ngủ, rất nhanh liền kéo không nổi nữa: "Con mẹ nó anh ăn cái gì mà nặng vậy!?"

Rầm-

Đại sư Thẩm là một người rất biết thân biết phận. Cậu biết bản thân không thể kìm nổi con heo này nữa thì trực tiếp buông tay. Mất đi lực kéo, Lang Lâm theo quán tính ngã nhào sõng soài trước cửa phòng tắm.

Đồ Dương vừa gội đầu xong, ngẩng đầu lên thì phát hiện có bóng đen nằm sấp trên cửa, nhất thời khàn giọng gào lên: "Mẹ ơi quỷyyy!!! Anh ơi?! Anh bắt con quỷ này điiii!!!"

Lang Lâm: "..."

Thẩm Kiêu: "Phụt--"

Mười phút sau.

Đồ Dương mặc quần lót hình con gà nhỏ ngồi trên giường, luôn miệng xin lỗi: "Chào anh, anh khỏe không ạ... Em xin lỗi..."

"..."

Lang Lâm đã tẩy trang, trên mặt bây giờ là một loạt các vệt hồng hồng. Thẩm Kiêu cầm máy phun sương phun lên mặt anh khiến dòng nước thuận theo đường nét khuôn mặt chảy xuống làm Lang Lâm không mở mắt nổi.

Thẩm Kiêu liếc mắt nhìn tấm rèm đầy bông hoa ở cửa sổ bắt đầu đếm, đếm tới hai mươi liền quên mất là bông nào, đành bắt đầu đếm lại từ đầu.

Lang Lâm giơ tay ngăn làn sương: "Được rồi, không sao."

Thẩm Kiêu cất máy phun sương xong quay lại nhìn vị trí của hai người kia rồi đặt mông ngồi kế Đồ Dương.

Lang Lâm: "..."

Đuôi lông mày Lang Lâm bắt đầu run rẩy, đột nhiên có loại xúc động muốn quăng Đồ Dương xuống giường.

Vừa hay, Đồ Dương đột nhiên nhớ ra vấn đề mấu chốt: "Đàn anh sao lại đến phòng của anh em ạ?"

Lang Lâm: "..."

Thẩm Kiêu: "..."

Đồ Dương nghe nói lịch trình của Lang Lâm rất bận rộn. Mỗi lần ghi hình xong thì anh đều rời đi nên chỉ tò mò ngày hôm nay có chuyện gì thôi.

Nhưng hai người trước mặt anh ta trong lòng có quỷ. Nghe những lời này, bọn họ đột nhiên lúng túng, hốt hoảng, cùng đồng thanh trả lời:

"Tới xem ký túc xá."

"Tới tìm tôi để hỏi làm sao biến cậu thành gâu đần."

Chàng thanh niên trẻ tuổi đầu óc mơ hồ, giọt nước trên tóc khẽ đáp xuống mũi: "...Hả?"

-----

Lang Lâm từ phòng Thẩm Kiêu đi ra, xuyên qua hành lang ký túc xá đến thang máy. Anh nôn nóng bấm nút mấy lần, đồng thời lấy điện thoại ra gọi Hạ Tịch Lâm.

Hạ Tịch Lâm không cần nghĩ cũng biết người có lá gan nửa đêm không hề ngượng tay đi gọi điện cho mình là ai. Hắn bắt máy và bắt đầu gào thét: "Lang Lâm! Con mẹ nó anh tốt nhất nên có việc quan trọng! Nếu không..."

"Tám triệu kia," Lang Lâm ngắt lời đối phương, "Anh giúp tôi giữ đi."

Hạ Tịch Lâm gần như phải dùng hết sức tự chủ của bản thân mới có thể bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu rồi hỏi: "Chắc không?"

Không phải hắn muốn nhiều lời nhưng cái người này lần trước vừa dứt câu đã quay đầu muốn đem tiền đi đầu tư vào điện thoại tiếp thị, chọc hắn điên đến mức phải đi du lịch nước ngoài tận ba ngày mới tiêu hết cục tức trong bụng.

Hạ Tịch Lâm thề, nếu như Lang Lâm nói đến việc này một lần nữa thôi, hắn sẽ tuyệt giao với đối phương.

Lang Lâm nghe xong thì ngừng một chút. Mới có mấy giây ngắn ngủi, núi lửa Hạ Tịch Lâm ở bên kia điên cuồng sôi ùng ục sắp bùng nổ thì ảnh đế Lang rốt cuộc mới thốt lên: "Thôi, gửi ngân hàng đi."

"..."

Cố vấn Hạ là một người quản lý tài sản rất nghiêm túc và cẩn trọng, dưới tình huống khách hàng chưa phạm phải mấu chốt để tuyệt giao thì sẽ không tuyệt giao. Cho nên hắn chỉ đành âm thầm nguyền rủa người nọ và dò hỏi một cách khó khăn: "Vậy gửi kỳ hạn một năm hay không kỳ hạn?"

"Một năm."

Lúc này thang máy 'ting' một cái, Lang Lâm dừng một chút, bước vào thang máy rồi đột ngột sửa lại lời nói: "Không, thôi, vẫn là không kỳ hạn đi."

"Anh thật là-" Cửa thang máy đóng lại làm âm thanh Hạ Tịch Lâm bị ngắt quãng, hoàn toàn không thể nghe rõ cả câu.

Một lúc sau, thang máy dừng ở lầu một và mở ra thì Lang Lâm mới nghe được âm thanh của Hạ Tịch Lâm: "...Tôi chịu đựng đủ lắm rồi!!"

"Anh vừa nói cái gì vậy?" Lang Lâm tao nhã lễ phép hỏi. "Thật xin lỗi nhưng vừa nãy tôi ở trong thang máy nên không nghe thấy anh nói gì cả..."

"..."

Thấy đối phương im lặng không trả lời, Lang Lâm lên tiếng nhắc nhở: "Nhớ kỳ hạn đấy nhé, nếu không tiền lãi bị tổn thất thì mắc công anh lại tức giận. Thường xuyên nổi giận sẽ làm con người ta mau già đi đấy."

Câu nói này gợi nhớ đến một đoạn ký ức không vui, Hạ Tịch Lâm chửi thề rồi tức giận cúp điện thoại.

-----

Sau bài kiểm tra, các thí sinh sẽ có một tuần để tự trau dồi các kỹ năng cơ bản, bọn họ cũng khôi phục lại cuộc sống yên tĩnh ngắn ngủi của mình.

Nhưng vẫn luôn có người không thể ở yên được.

Hôm nay là ngày chương trình lên sóng, nội dung thảo luận chủ yếu là các thí sinh. Trong đó, người được chú ý nhiều nhất đương nhiên là Thẩm Kiêu.

Mặc dù đã bỏ rất nhiều screentime của Thẩm Kiêu, đoạn video giới thiệu cũng chẳng có gì đặc biệt nhưng nhóm người nhan khống* vẫn có thể từ trong các cảnh quay linh tinh mà tìm ra được người mình thích.

(*) Nhan khống: chỉ những người mê sắc đẹp

Nhan sắc của Thẩm Kiêu không nghi ngờ gì mà cực kỳ nổi bật. Vì vậy chương trình vừa mới lên sóng không lâu, thế mà số phiếu của cậu nhanh chóng tăng lên, làn đạn** dày đặc người đến quỳ liếm.

(**) Làn đạn: bình luận chạy trên màn hình

[Anh trai nhỏ này tham gia lúc nào vậy! Quá đẹp! Yêu thế!]

[Vốn dĩ nghe bảo có người đang xếp lớp nên tôi không tính xem, ai ngờ chưa gì đã va phải một anh đẹp trai! Số thơm vãi!]

[Suýt chút là bỏ lỡ anh đẹp trai này.]

[Ây da màn hình sao lại bẩn như này, để tôi tới liếm cho sạch sẽ nào.]

Đương nhiên, có người khen cũng có người chửi. Huống hồ Thẩm Kiêu mang cái mác đi cửa sau, chiếm vị trí của Lâu Thừa.

[Đồ chim tu hú chiếm tổ! Cút khỏi chương trình đi! Chương trình không cần một tên vô dụng đâu!]

[Đạp lên công sức của người khác thoải mái không?]

[Tôi còn tưởng ai, nhìn không có gì nổi bật, cũng không biết bỏ ra chút tiền thuê thủy quân. Có tiền sao không mua phiếu cho mình? Chỉ có một phiếu, trông xấu hổ biết bao.]

Việc này ồn ào đến mức nhân viên duy nhất của Thẩm Kiêu - Văn Kinh Diệp cũng phải gọi điện thoại đến.

"Phó giám đốc Thẩm, ngài nhất định đừng vì mấy câu nói trên mạng kia mà tức giận. Tôi vừa gọi điện cho phía Lâu Thừa, bên đó nói đang cố gắng thuyết phục Lâu Thừa. Đoán chừng hắn ta cũng chỉ là nóng giận tức thời, qua một thời gian nữa là tốt rồi..."

Thẩm Kiêu đang ăn cơm trưa ở nhà ăn, nghe vậy buồn cười nói: "Bọn họ nói thế mà cậu cũng tin à? Với cái tính khí kia của hắn thì cấp dưới nào khuyên được? Chưa kể, hắn tức giận thì tôi phải gánh à?"

Văn Kinh Diệp nghe thế thì thở hổn hển nửa ngày không nói gì, chỉ biết khuyên nhủ: "Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện..."

"Được, tôi không có ý chấp nhặt với hắn nên cậu cũng đừng để tâm quá nhiều." Thẩm Kiêu chuyển đề tài, "Ngày mai cậu rảnh không? Mang cho tôi tí đồ ăn vặt."

Văn Kinh Diệp thở phào nhẹ nhõm hỏi: "Ngài muốn ăn cái gì?"

Thẩm Kiêu mở loa ngoài, thế nên Đồ Dương cũng nghe thấy tiếng của Văn Kinh Diệp. Anh ta tò mò hỏi: "Anh, sao cậu ấy lại gọi anh là phó giám đốc Thẩm?"

Thẩm Kiêu ngoắc tay ra hiệu đối phương tới gần, quàng tay qua vai người nọ, giọng điệu thâm trầm mà nói: "Tôi vẫn chưa nói cho cậu biết rằng thật ra tôi là phó giám đốc của một công ty lớn, vì giấc mộng đời người nên mới bước vào giới giải trí-"

Lời còn chưa nói hết thì bị Đồ Dương vô tình vạch trần: "Hôm qua anh vừa nói giấc mơ cuộc đời là ăn no chờ chết."

"...Sao nhóc không có chút hài hước dí dỏm gì vậy?" Thẩm Kiêu ghét bỏ, "Nào, nói anh nghe, có cái gì muốn ăn không đặng anh bảo trợ lý mang đến cho."

"Lại ăn nữa hả anh?" Gương mặt bánh bao của Đồ Dương nhăn lại, "Em lên ba kí rồi."

"Vậy cậu nhìn tôi ăn đi, tôi ăn không mập."

"..."

Hai người đang đùa giỡn, bên cạnh bỗng có giọng điệu không chút hài hòa chen vào: "Tốt nhất là đừng ăn. Đồ ăn của anh ta không biết có bỏ cái gì lung tung vào không. Tới lúc có chuyện thì cậu còn phải cảm ơn tôi đấy."

Hai người nhìn sang trông thấy người vừa nói chính là Cao Phi Dương.

Xem ra cái tên này thật sự cảm thấy do Thẩm Kiêu mà hắn biểu diễn không tốt.

Thẩm Kiêu vốn không muốn đôi co với hắn nhưng Đồ Dương lại không nhịn được bạn bè của mình bị người khác nói như thế, đứng lên đối chất: "Anh ăn nói bậy bạ cái gì vậy? Anh của tôi vẫn khỏe chán!"

Cao Phi Dương nhìn Thẩm Kiêu, cười lạnh một tiếng rồi nói: "Anh ta làm cái gì thì trong lòng tự biết!"

"Anh..."

Thẩm Kiêu kéo Đồ Dương, thấp giọng nhắc nhở: "Có camera, cậu đừng manh động."

Bản thân cậu bình thường phật hệ, chỉ cần không đụng trúng giới hạn thì cậu không thèm để ý.

Cao Phi Dương chẳng qua là ỷ vào Lâu Thừa nên muốn làm khó cậu, cố ý canh thời gian trước ống kính thật thật giả giả nói một chút, người khác sẽ cảm thấy thành tích của Thẩm Kiêu là dựa vào gian lận mà có được. Tới lúc biên tập chỉ cần chỉnh sửa một chút liền có thể tạo đề tài tranh luận. Mặc dù Thẩm Kiêu chưa từng tiếp xúc với giới giải trí bao giờ, thế nhưng nhiều năm sống ở khu nhà cũ bói toán cho hàng xóm láng giềng nên cậu đã quá quen với chuyện này và Cao Phi Dương có lẽ cũng biết mánh khóe này.

Ở trước mặt cậu dám chơi thủ đoạn cũng không tự nhìn lại xem mình tuổi gì mà chơi.

Thẩm Kiêu nhìn Cao Phi Dương nói: "Được thôi, nếu anh thành tâm thành ý hỏi tôi thì tôi cũng từ bi mà thỏa mãn trả lời anh vậy."

Cao Phi Dương chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy Thẩm Kiêu tiến về phía mình, không khỏi có chút sốt sắng: "A-Anh muốn làm gì?"

Hắn luôn cảm thấy màn biểu diễn kia của mình là bởi vì Thẩm Kiêu cộng thêm những lời Đồ Dương nói làm cho hắn lo lắng Thẩm Kiêu đã giở trò trên người mình.

Con người luôn sợ hãi với những gì họ không biết rõ. Lần này nếu không phải Lâu Thừa lên tiếng, hắn cũng sẽ không chủ động đi khiêu khích Thẩm Kiêu.

Giờ phút này Cao Phi Dương làm sao có thể bình tĩnh khi thấy đối phương hướng về phía mình?

"...Anh tỉnh táo một chút đi." Thẩm Kiêu chân thành nói, "Tôi không có hứng thú với anh."

"..."

Mọi người đều nghe rõ câu nói này, Cao Phi Dương cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng.

-----

Tác giả:

Cao Phi Dương: Cư nhiên không bị mỹ mạo của tôi thu phục, anh... thật sự quá đáng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top