Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*CHƯA BETA*

Thứ tự biểu diễn của lần này là do ekip quyết định, nhóm thí sinh xếp hạng đầu sẽ được phân diễn vào nửa đầu và nửa cuối buổi, còn những thứ hạng còn lại sẽ diễn ở giữa, lúc nào cũng đối mặt với nguy cơ bị cắt bỏ.

Quy tắc ngầm tối cao của giới giải trí cuối cùng đã xuất hiện ở đây.

Vốn dĩ Thẩm Kiêu được xếp diễn vào nửa đầu buổi ghi hình, nhưng vì Lang Lâm nhảy ra hỗ trợ, ekip sợ các thí sinh khác bất mãn nên đành xếp cậu diễn cuối, yên tĩnh ngồi chờ đến lượt cùng mọi người.

Chỉ là các ánh mắt từ bốn phía nhằm vào mình khiến Thẩm Kiêu có chút kích động muốn đánh người.

Mặc dù đã biết người đẹp trước mắt là Thẩm Kiêu, thế nhưng mọi người vẫn thỉnh thoảng liếc trộm cậu, nhìn khuôn mặt tinh xảo đến thất thần.

Bọn họ biết diện mạo Thẩm Kiêu vốn hơn người, nhưng là đẹp trai chứ không hề liên quan gì đến kiểu đẹp của nữ giới, cũng chưa bao giờ nghĩ cậu giả gái trông lại đẹp đến nhường này. Trên người Thẩm Kiêu không có mấy trang sức phụ kiện, ngược lại càng làm người ta chú ý hơn đến nét đẹp của cậu.

Đường nét trên khuôn mặt Thẩm Kiêu so với những thanh niên khác, nhu hòa hơn một chút, nhưng trông chẳng ẻo lả tí nào, đóng vai nữ cũng không bị gượng ép. Chưa kể dù chiều cao có nhỉnh hơn con gái nhưng vì bản thân nhân vật là người nước ngoài nên không hề cảm thấy kỳ quái.

Tỉ lệ cơ thể của Thẩm Kiêu cũng tốt, phần eo váy cao nên càng để lộ đôi chân thon dài thẳng tắp, cho dù không mang giày cao gót thì tỉ lệ vẫn hoàn hảo. Hơn nữa, làn váy bồng bềnh càng làm nổi bật lên vòng eo thon thả, khiến người ta không thể không nhéo. Đôi mắt của Thẩm Kiêu là dáng mắt hoa anh đào, đuôi mắt lại ửng đỏ nhàn nhạt, dưới mắt phải còn có nốt ruồi đỏ, tổng thể làm nên ánh mắt ngây thơ và gợi cảm, khiến mọi người không thể dời mắt được.

Thẩm Kiêu bị bọn họ nhìn chằm chằm, chỉ hận không thể vén váy lên so xem ai to ai nhỏ.

Đều là trai thẳng với nhau cả, đừng như thế có được không!

Nhưng mỗi lần Thẩm Kiêu muốn mở miệng ra nói thì đều bị Chu Dực cản lại, vẻ mặt của một đám thanh niên bên cạnh nhanh chóng kinh hãi, cầu xin cậu đừng nói chuyện, đừng phá tan ảo tưởng tốt đẹp của mình.

Thẩm Kiêu: "..."

Thẩm Kiêu muốn chết, thầm nghĩ đám lợn này sao không qua phòng bên cạnh mà tán mấy thí sinh nữ đi?

Bất quá ngoài cậu ra thì tại đó, còn có một người cũng hoảng không kém - Hứa Hoán Đông.

Hắn nghĩ dù Thẩm Kiêu có đẹp đến mấy, chỉ cần giả gái thôi thì ắt sẽ biến thành quái vật, chưa kể nhóm nam không có nhiều trang phục nên cậu sẽ không thể đổi qua quần áo của hoàng tử được. Vì vậy, Hứa Hoán Đông mới chừa bộ váy và ngực giả lại, muốn cậu bị mất mặt.

Ai ngờ không còn mớ phụ kiện đó, Thẩm Kiêu lại càng đẹp hơn?

Hứa Hoán Đông khó khăn dời mắt qua chỗ khác, nhắc nhở chính mình: Người kia là con trai! Lại còn là tên khốn kiếp hại mình rớt hạng!

Lặp lại thêm vài lần, lửa giận trong lòng Hứa Hoán Đông một lần nữa bùng lên, tràn đầy ý chí chiến đấu.

Nhưng ngay sau đó, hắn chợt nhớ tới cuộc nói chuyện trong phòng nghỉ kia, khí thế lại xẹp xuống. Hứa Hoán Đông liếc nhìn Lang Lâm trên màn hình, bất đắc dĩ an phận trở lại.

Lúc hắn bị Lang Lâm gọi vào phòng, vốn nghĩ đối phương sẽ nặng lời mà trách cứ mình, thậm chí còn chuẩn bị cả máy ghi âm, dự định chơi một trận mãnh liệt. Nhưng không ngờ Lang Lâm chẳng nói chẳng rằng mà gọi video cho ba hắn.

Ông già bắt máy rất nhanh, tiếng rống đầy giận dữ mạnh mẽ như được phóng đại truyền tới tai hắn: "Đi cắt đạo cụ của người ta? Mày tưởng mày là đứa trẻ ba, bốn tuổi à? Cái loại hành động ấu trĩ ngu dốt này mà cũng làm được, mày sợ nhà này chưa đủ mất mặt phải không?"

Điều Hứa Hoán Đông quan tâm không phải là lời nói của ba, mà hắn chú ý đến khung cảnh phía sau là phòng của mình, âm thanh đùng đùng truyền tới, hắn liền cảm thấy không ổn.

"Ba, ba đang ở đâu vậy? Có tiếng gì vậy... Ba làm gì đống mô hình của con rồi?"

Ông Hứa uy nghiêm 'hừ' một tiếng, đưa camera quay sang tủ sách, chỉ thấy một vách tường xếp đầy mô hình đã mất một phần ba, còn người giúp việc thì đang thô bạo ném chúng vào thùng rác.

Hứa Hoán Đông phát điên.

"Dừng tay!" Đó đều là tâm can bảo bối của hắn đó!

Hứa Hoán Đông tức giận, ba hắn cũng tức giận không kém: "Không được dừng, nghe rõ chưa? Ai dám dừng, tôi tống cả nhà mấy người qua Châu Phi đào mỏ!"

Người giúp việc co rúm lại, xin ý kiến ông Hứa: "Thưa ngài..."

Ông Hứa vung tay ra hiệu dừng lại, khí phách nói với thằng con trai: "Còn dám ở trước mặt tao ức hiếp người khác không? Nếu không thành thật mà quay chương trình thì tao sẽ ném hết đống mô hình của mày!"

Hứa Hoán Đông chỉ có thể đàng hoàng nghiêm túc mà quay.

Giống như một con cá nóc thở hổn hển cảnh báo kẻ thù, nhưng cuối cùng lại được dùng để đánh bóng giày*.

(*) Cụm từ 'dùng để đánh bóng giày' chỉ sự nhục nhã, tức giận. Đại khái ở đây là Hứa Hoán Đông gai đầy người chuẩn bị chiến với Thẩm Kiêu nhưng cuối cùng phải nhịn nhục, không dám động đến đối phương.

Nhưng cái thành thật của hắn không có nghĩa là được quyền tổn hại đến Diệp Quân, việc này cũng đồng nghĩa với gây phiền phức cho Thẩm Kiêu.

Thẩm Kiêu đã ghim Hứa Hoán Đông rồi.

Tính tình của cậu chính là như thế. Hứa Hoán Đông kết thù với cậu, chẳng sao cả, cậu chỉ cần chơi xấu một chút thì coi như cả hai đã huề nhau. Thế nhưng nếu bởi vì ghét cậu mà làm liên lụy đến người khác thì lại không thể tha thứ.

Huống hồ trên đời này còn có luật nhân quả, những người này vốn có thể an ổn mà thi đấu, nhưng vô duyên vô cớ lại bị nhằm vào, nhân quả này không chỉ tính trên đầu Hứa Hoán Đông mà Thẩm Kiêu cũng bị vạ lây.

Những người hành nghề bói toán sợ nhất là bị nhân quả quấn thân, Hứa Hoán Đông lại liên tiếp phạm vào cấm kỵ của Thẩm Kiêu, lần này suýt chút là hại Diệp Quân rớt đài, không lý gì cậu để hắn tiếp tục tự tung tự tác như thế được!

Tay Thẩm Kiêu luồn xuống dưới lớp váy, sờ đến món đồ cậu đem theo từ ký túc xá, sau đó lấy cớ đi vệ sinh mà xách váy đứng dậy ra khỏi phòng chờ.

Trông vừa xinh đẹp lại vừa tao nhã.

Nhóm thí sinh nam lộ ra ánh mắt si mê nhìn vào bóng lưng cậu, chỉ thấy 'nữ thần' chợt dừng lại, chậm rãi quay đầu rồi nở một nụ cười ngọt ngào.

Chu Dực lập tức tỉnh lại, thấy có điềm xấu, muốn nhào tới bịt miệng Thẩm Kiêu nhưng lại bị ai đó ngáng chân, ngã cái rầm xuống đất.

Lúc này, Thẩm Kiêu mở miệng trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, ngọt ngào nói: "Nếu còn nhìn nữa, cẩn thận buổi tối tôi cắt hết đấy nhé!"

Mọi người: "..."

Được rồi, ảo tưởng tan tành mây khói rồi.

Bọn họ dồn dập lấy tay che bộ phận trọng yếu, mặt xám xịt quay về hướng khác, thở dài thật sâu.

Tại sao không phải là con gái chứ?

-----

Khi Thẩm Kiêu trở lại phòng chờ, nhóm thứ hai đã bắt đầu diễn trên sân khấu.

Có câu nói trước khi ra cửa kia, những thí sinh còn lại trong phòng chờ không còn dám nhìn ngắm cậu nữa, điều này làm Thẩm Kiêu cảm thấy thư thái không ít.

Chu Dưc vẫn còn thắc mắc ai là người ngáng chân mình, bèn chỉ vào một người nào đó, nhỏ giọng hỏi Mục Vân Bình: "Có phải là anh ta không nhỉ? Tôi thấy anh ta có ý đồ xấu xa với Thẩm Kiêu, nhất định là sợ bị tôi giành trước."

Mục Vân Bình: "..."

Mục Vân Bình mặt không đổi sắc, cử động một chút rồi đáp: "Chắc vậy."

Chu Dực lập tức muốn đi đối chất: "Đúng vậy nhỉ? Tôi cũng thấy thế! Chắc chắn là anh ta! Nhìn đôi mắt đen tối kia kìa..."

Thẩm Kiêu đi đến, chạm mắt với Mục Vân Bình. Cậu nhướng mày, mặt anh ta nhất thời đỏ lên, kín đáo lắc đầu với cậu.

Thẩm Kiêu thấy vui vui, gật đầu tỏ ý 'tôi biết rồi' rồi ngồi xuống, Đồ Dương đưa cho Thẩm Kiêu chai nước, hỏi: "Có phải anh bị táo bón không? Đi vệ sinh thôi mà tận hai mươi phút, hay buổi tối em nói ba mẹ mua chút trái cây đem tới?"

Thẩm Kiêu: "..."

Cách nói chuyện của cậu em này càng ngày càng giống Khâu Tử Xương.

Quả nhiên vẫn không nên vì tội nghiệp tên họ Khâu kia mà giới thiệu đứa trẻ tốt này cho anh ta.

Trên sân khấu, nhóm thứ hai rất nhanh đã trình diễn xong, nhóm thứ ba là nhóm của Hứa Hoán Đông.

Thời lượng video chỉ có một phút, nhưng đó là thành quả sau khi cắt ghép chỉnh sửa. Màn trình diễn trên sân khấu cần truyền tải và giảng giải đầy đủ nội dung, thế nên mỗi màn trình diễn phải dài tầm mười phút.

Nhóm Hứa Hoán Đông diễn ở lượt thứ ba, không cao không thấp nhưng vẫn có thể đối mặt với nguy cơ bị cắt bớt màn trình diễn, điều này làm cho mặt hắn càng đen.

Sau buổi ghi hình lần trước và sự việc ở phòng thay đồ ngày hôm nay, các thí sinh đối với hắn vừa kính sợ lại vừa xa cách. Nhưng ngoài mặt thì biểu hiện của bọn họ vẫn rất thân thiết, nhao nhao cho ôm hắn rồi cổ vũ.

Thẩm Kiêu cũng không biểu hiện thái độ ghét bỏ gì, đến gần vỗ lên vai hắn, nở nụ cười đầy thâm ý: "Biểu diễn tốt nha."

Vốn dĩ muốn cảnh báo cho Hứa Hoán Đông một chút, nhưng cậu quên mất bộ dạng bây giờ của mình đối thị giác con người có bao nhiêu lực sát thương.

Hứa Hoán Đông có chút mất kiên nhẫn, muốn hất tay Thẩm Kiêu xuống, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt đối phương thì dẹp bỏ ý định đó, lỗ tai ửng đỏ, tức giận nói: "Đừng giả vờ làm người tốt!"

Thẩm Kiêu: "..."

Tự nhiên thấy kỳ kỳ.

Sau khi nhóm Hứa Hoán Đông lên sân khấu, Thẩm Kiêu cũng chẳng thèm để chuyện này trong lòng, bình tĩnh mà ngồi xuống xem hắn diễn.

Đồ Dương ngồi bên cạnh không hiểu vì sao Thẩm Kiêu lại đi cổ vũ Hứa Hoán Đông, nói: "Anh, hắn ta đáng ghét như vậy, mình không đánh thì thôi chứ sao lại đi cổ vũ vậy?"

Thẩm Kiêu thần bí đáp: "Người xưa nói trên cơ thể con người có ba ngọn lửa dương, cậu biết nó ở đâu không?"

Tuy Thẩm Kiêu không trả lời câu hỏi của mình nhưng Đồ Dương vẫn nghiêm túc mà suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Không biết. Em chỉ biết tân quan nhậm chức ba thanh hỏa thôi.**"

(**) Tân quan nhậm chức ba thanh hỏa - 我只知道新官上任三把火, đây là cụm từ dùng để chỉ Gia Cát Lượng trong Tam quốc Diễn nghĩa. Theo Tam quốc Diễn nghĩa, thời Tam Quốc, Gia Cát Lượng làm quân sư của Lưu Bị, trong thời gian ngắn, đã ba lần hỏa công Tào Tháo. Lần đầu tiên hỏa thiêu Bác Vọng Pha, khiến cho mười vạn Tào binh do Hạ Hầu Thương thống lĩnh còn lại không còn bao nhiêu, lần thứ hai ở Tân Dã, hỏa công, ngập nước khiến cho mười vạn nhân mã của Tào Nhân, Tào Hồng, cơ hồ toàn bộ đều bị diệt. Lần thứ ba hỏa thiêu Xích Bích, trăm vạn Tào binh thảm bại, cuối cùng theo Tào Tháo chạy trốn, chỉ còn lại 27 người. Vào thời điểm đó, người ta gọi ba ngọn đuốc này là "Ba ngọn lửa nhậm chức của Gia Cát Lượng". Sau này, người ta thường nói "tân quan nhậm chức ba ngọn đuốc".

Thẩm Kiêu giơ tay chỉ: "Trên đỉnh đầu và hai bên vai mỗi người đều có ngọn lửa, còn được gọi là Ba Ngọn Đèn, nếu có đủ ba ngọn lửa này thì yêu ma quỷ quái rất khó đến gần cậu. Ông bà ta thường nói nếu bị ma gọi tên trên đường thì đừng ngoảnh đầu lại, vì khi nhìn xung quanh thì hai ngọn lửa trên vai rất dễ bị dập tắt, khiến ma quỷ dễ dàng mê hoặc con người hơn."

Đồ Dương vốn là người thuần dương, không hề có khái niệm gì đối với ma quỷ, cũng chẳng sợ, bèn hỏi tiếp: "Vậy việc này có liên quan gì đến Hứa Hoán Đông?"

"Trước khi tôi vỗ vai hắn thì tôi đã bôi một ít thứ lên tay, làm tắt đèn ở hai bên vai hắn... Chuẩn bị xem kịch vui đi."

Đồ Dương nghe thế thì liếc nhìn Điền Trạch Thành, cả hai người đều không hiểu Thẩm Kiêu đang nói cái gì, chỉ có thể ngồi im xem màn hình.

Lúc này, Hứa Hoán Đông và bạn diễn đã lên sân khấu từ hai hướng khác nhau, chào hỏi các vị giám khảo.

Một người là tiểu thư quý tộc vóc dáng tráng kiện, một người là quý ông thân hình nhỏ nhắn mềm mại, nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ quái. Cho dù đã xem trước video nhưng hai người MC vẫn không nhịn được mà phì cười.

Nam MC nhỏ giọng nói: "Tập này mà chiếu kiểu gì cũng nổi."

Nữ MC cười đến mức không đứng nổi, tay không ngừng lau nước mắt, nghe vậy thì phụ họa thêm: "Tôi sắp cười chết rồi, hahaha... Người nào nghĩ ra được nội dung kiểm tra lần này cũng giỏi quá nhỉ?"

Trái ngược với hai người, Lang Lâm không hề cười. Trước khi chương trình bắt đầu, anh đã sớm tới phòng chờ nhìn thử, vốn tưởng có thể nhìn thấy bộ dạng giả gái của bé cưng sau khi trưởng thành như thế nào, kết quả lại được nhân viên báo Thẩm Kiêu có việc quay về ký túc xá. Hơn nữa, ekip chương trình vẫn luôn thúc giục anh bắt đầu ghi hình nên Lang Lâm chỉ có thể tiếc nuối rời đi.

Màn giả gái được trông mong hơn một ngày mà phải nhẫn nhịn chờ đến cuối buổi mới được xem, còn bị nhiều người nhìn thấy trước cả mình, tâm tình Lang Lâm cực kỳ bực bội, chưa xé trang phục xuống đài là may lắm rồi.

Lang Lâm cứng rắn thúc giục: "Đừng đùa nữa, sắp bắt đầu rồi."

Hai MC lập tức nghiêm chỉnh lại, tuyên bố màn biểu diễn bắt đầu, chỉ là khóe miệng vẫn không nhịn được mà run lên, căn bản không thể nhìn màn hình quá một phút được.

Màn trình diễn chính thức bắt đầu.

Ánh đèn bốn phía tối lại, trên sân khấu chỉ có hai ánh đèn chiếu vào diễn viên.

Nhóm Hứa Hoán Đông diễn một bộ phim kinh điển, 'Romeo và Juliet', phân cảnh hẹn hò trên ban công.

Phương thức biểu diễn của họ không khác mấy với hai nhóm trước, đều nỗ lực làm mình giống nhân vật khác giới. Thế nhưng tạo hình của hai người họ thật sự quá khó coi, chưa kể chất giọng cũng khác biệt, làm cho mọi người khó có thể cảm nhận được tình tiết.

"... Ai đó?"

Hứa Hoán Đông đóng vai Juliet đứng ở ban công nhìn xuống, vui mừng phát hiện người đứng ở dưới là Romeo, người đàn ông mình yêu từ cái nhìn đầu tiên.

'Romeo' vóc người mảnh khảnh, thâm tình nói: "Tiểu thư yêu dấu của ta, ta xin thề dưới ánh trăng thiêng liêng chiếu sáng tất cả trái cây trên đỉnh -"*

"Chàng không nên thề dưới ánh trăng. Ánh trăng không chung thủy vì mỗi tháng nó đều quanh quanh trái đất, tình yêu của chàng cũng sẽ thay đổi giống nó."*

*XTC: Đoạn thoại này dựa trên bản dịch phim Romeo và Juliet năm 1996.*

Hứa Hoán Đông thuận theo kịch bản, ngẩng đầu nhìn đạo cụ hình mặt trăng, vốn dĩ là lúc nên cắt ngang lời thề của Romeo, thế nhưng khi hắn cúi xuống nhìn bạn diễn, sắc mặt không nhịn được mà thay đổi.

Gương mặt của bạn diễn nữ không biết từ lúc nào đã thành màu trắng bệch, đôi môi đỏ như máu, cánh tay khô gầy như cọng xương lóng ngóng trèo lên ban công hướng đến làn váy của Hứa Hoán Đông, móng tay màu đen sắc nhọn làm người ta sợ hãi!

Khi Hứa Hoán Đông nhìn sang, bạn diễn nữ nở nụ cười thê lương, lộ ra hàm răng nhọn không phải răng người, trong khe hở còn thấy dòng máu đen chảy xuống.

"Xuống địa ngục đi... Cùng ta xuống địa ngục!" Cô ta âm trầm la lên, từng thớ thịt trên mu bàn tay nứt ra, máu tanh sền sệt theo đó mà chảy xuống.

Trong lòng Hứa Hoán Đông giật mình, bất thình lình bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, quên béng mất việc mình còn ở trên sân khấu, theo bản năng là lui về phía sau: "Cô đừng tới đây!"

Trên sân khấu, thí sinh nữ thấy Hứa Hoán Đông vẫn không lên tiếng, bèn đọc một đoạn thoại thâm tình theo kịch bản, đồng thời muốn đi lên kéo váy nhắc nhở hắn một chút. Nhưng cô ta không ngờ hắn lại bất ngờ nói như thế, không khỏi sững sờ đứng tại chỗ.

Ban giám khảo ngồi dưới sân khấu cũng ngây ngẩn cả người, hai mặt nhìn nhau rồi ngập ngừng nói: "Sửa lại kịch bản à?"

Một vị giám khảo khác xem lại video: "Không biết, trong video gửi tôi không có đoạn này."

"A!"

Ngay trong lúc họ còn đang nghi ngờ hỏi nhau, chỉ nghe thấy tiếng 'Rầm!'. Hứa Hoán Đông trên sân khấu bỗng la lên, như có chuyện gì đó. Ban giám khảo lập tức nhìn sang nhưng không thấy hắn đâu.

Hóa ra sau khi Hứa Hoán Đông bị bạn diễn nắm váy thì hoảng sợ muốn lùi về sau, kết quả trong lúc nhất thời quên mất mình đang đứng trên giàn giáo chứ không phải ban công thật, chỉ cần lui về sau hai bước thì chân hắn đã bị hụt, té xuống dưới, cái mông chuẩn xác mà đáp đất.

Cảm giác đau đớn đột ngột kéo tới thức tỉnh lý trí của Hứa Hoán Đông. Hắn vừa tỉnh khỏi cơn mê thì đã phát hiện xung quanh mình là một không gian hẹp tối hù, hơn nữa xương cụt lại đau nhức vô cùng, không biết có phải bị va chạm trong lúc té hay không.

"Có ai không? Tôi không cử động được nữa!"

Hứa Hoán Đông đập tay lên sàn, hô to mấy tiếng nhưng không có ai đáp lại, ngược lại còn không thấy bóng dáng của đèn sân khấu đâu, xung quanh bốn phía đặc biệt yên tĩnh, lại thêm luồng gió lạnh lẽo ập vào người hắn.

Hứa Hoán Đông không khỏi rùng mình, giọng cũng run rẩy, ngoài mạnh trong yếu mà la: "Người đâu? Chết hết rồi hả?"

Lúc này, nữ quỷ ban nãy bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt Hứa Hoán Đông. Toàn bộ da thịt trên người cô ta đã nứt ra hết, không còn chỗ nào lành lặn, cả người như từ trong hũ máu bò ra.

Nữ quỷ nhanh chóng tới gần, dùng chất giọng thâm trầm mà ghé vào tai hắn: "À, chết rồi à.... Ngươi có muốn đi theo ta không?"

Hứa Hoán Đông sợ đến tè ra quần, không thèm đoái hoài đến cơn đau nơi xương cụt mà lùi về phía sau, nhưng lại bị vướng bởi bộ váy cồng kềnh nên chỉ có thể giãy giụa ở một chỗ.

Hắn có cảm giác như bị nữ quỷ thôi miên dẫn dắt, mắt thấy nó càng lúc càng gần mình, không nhịn được mà la lên: "Đừng tới đây! Không được tới đây! Có quỷ!!!"

Trên sân khấu lúc này cũng rối tung lên. Bạn diễn nữ của Hứa Hoán Đông nghe thấy âm thanh kêu cứu của hắn, lập tức biết có sự cố, bèn nhanh chóng đi cứu nguy. Thế nhưng không ngờ hắn không cảm kích cô thì thôi, mình còn chưa lại gần thì hắn đã la to kêu mình tránh xa ra.

Đây là tiết mục diễn cặp, thế mà Hứa Hoán Đông một tay làm hỏng tất cả, mình còn chưa trách hắn thì thôi, cớ gì lại giả ngu giả ngơ ở đây?

Sắc mặt cô ta khó coi cực kì.

Nhân viên công tác cũng nhanh chóng lên sân khấu, nhưng vừa nắm được cánh tay Hứa Hoán Đông thì đã bị bắn hất ra, lại còn la lớn không cho bọn họ đến gần. Mọi người nhất thời không biết nên làm gì, chỉ đành nhìn nhau rồi đi gọi đạo diễn đến xem.

Lang Lâm như có điều suy nghĩ mà nhìn Hứa Hoán Đông nằm co ro trên mặt đất, dừng một chút, anh ngẩng đầu nhìn về phía hắn vừa đứng ban nãy, quả nhiên phát hiện một cái kính được giấu sau mặt trăng, nhất thời hiểu rõ. Anh ngẩng đầu nhìn người quay phim bên kia, nhíu mày.

"Lấy chậu nước đến, tạt cho anh ta tỉnh đi!" Sắc mặt đạo diễn khó coi, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng nói: "Khoan đã! Gỡ mic ra hồi hãy tạt!"

Mic của các thí sinh được gắn ở eo, thế nên các nhân viên nhanh chóng đi đến gỡ mic, khuôn mặt của Hứa Hoán Đông càng trở nên khó coi, kịch lịch giãy giụa, thà chết chứ không chịu khấu phục mà hô: "Các người giết tôi đi! Tôi không cần bị một đám quỷ làm nhục như thế!"

Nhân viên hậu cần: "..."

Mọi người: "..."

Nhân viên hậu cần mờ mịt nhìn đạo diễn, người đang tức đến mức trán nổi gân xanh và giận dữ hét: "Còn không mau gỡ đi!? Đợi chút nữa thì Công an Phòng chống Mại dâm cũng tới rồi!"

Vì vậy Hứa Hoán Đông bị cướp giật một cách thô bạo. Lúc mic bị lấy đi, bộ dạng hắn nằm sõng soài trên sàn như cuộc sống không còn gì để tiếc nuối đã bị camera quay lại một cách chân thật nhất.

Cảnh này đã được chiếu lên TV ở phòng chờ, tất cả thí sinh đều trợn mắt há mồm.

Không phải chứ... Đó là Hứa Hoán Đông mũi hếch lên trời sao? Sao nhìn giống bộ dạng con gái nhà lành bị ức hiếp vậy?

Đồ Dương, Điền Trạch Thành và Chu Dực cười muốn điên rồi. Bộ dạng vừa cười vừa đấm vào ngực giả và đùi của họ trông như ba 'nàng' King Kong thứ thiệt, trông cay mắt vô cùng.

Ngay cả Mục Vân Bình thường ngày trầm tính cũng nắm tay lại che trước miệng, cười đến run người.

Duy chỉ có Thẩm Kiêu, người vốn nên hả dại nhất, lại bình tĩnh một cách bất ngờ, nhìn thấy ánh mắt Lang Lâm trên màn hình thì đã hiểu anh biết việc này là do cậu làm.

Thẩm Kiêu dù nói là quay về ký túc xá, nhưng thật ra cậu lén đi lấy một cái kính bát quái, treo ở sau màn sân khấu.

Hứa Hoán Đông lúc diễn tập thì toàn diễn ở trước mặt Thẩm Kiêu, thế nên cậu có thể dễ dàng biết vị trí đứng của hắn ở đâu, dễ dàng treo một cái kính bát quái đối diện hắn.

Như đã nói, đá mắt hổ mang mệnh Kim, khắc với mệnh Mộc trong tên Hứa Hoán Đông, mà Mộc lại sinh Hỏa, đồng nghĩa với khắc Hỏa.

Về phần kính bát quái, ngoài trừ tà ra thì nó còn một công dụng nữa, chính là chiếu yêu.

Sau khi Cộng hòa Trung Hoa được thành lập, những nơi như trường học đều được xây dựng trên nghĩa trang, dương khí của học sinh thường được dùng để trấn âm khí. Tuy nhiên, mỗi trường học đều có truyền thuyết riêng, không ai giống ai. Thời điểm ghi hình là đêm khuya, cốc đèn hai bên vai Hứa Hoán Đông đã bị Thẩm Kiêu dập tắt, tương đương với dương khí không đủ, vốn đã dễ dàng gặp ma quỷ rồi. Chưa kể cậu lại treo thêm một cái kính bát quái, lập tức tạo ra ảo giác như ban nãy.

Hứa Hoán Đông hại Diệp Quân rơi xuống giàn giáo cao đến ba mét, nếu như không may bị đập đầu xuống đất, chắc chắn sẽ tử vong, tâm tư hiểm ác hiết bao!

Hiện tại, Thẩm Kiêu chỉ làm cho hắn rơi xuống từ bục cao hơn một mét là đã nhân từ lắm rồi, coi như tạm thời bỏ qua.

Trên sân khấu.

Biểu hiện của Hứa Hoán Đông thật sự quá quỷ dị, rất nhanh đã có người hoài nghi do các yếu tố tâm linh, tự hỏi liệu có phải hắn đã gặp ma không. Những việc như vậy cũng không phải chưa từng xảy ra. Đạo diễn nghe vậy thì nghiêm mặt, kêu người lấy một nắm gạo nếp trong bếp ra, rắc lên người Hứa Hoán Đông.

Hứa Hoán Đông: "..."

Lang Lâm: "..."

Thừa dịp mọi người đều đang tập trung nhìn Hứa Hoán Đông, Lang Lâm từ từ lùi vào sau màn sân khấu, dễ dàng lấy kính bát quái xuống, nhét vào túi áo khoác.

Sau khi kính bát quái bị lấy xuống thì Hứa Hoán Đông cuối cùng cũng tỉnh lại. Thứ đầu tiên hắn để ý không phải vì cớ gì mà mọi người lại giội nước lên người mình, mà là nhớ đến những việc làm ban nãy, sắc mặt lúc xanh lúc hồng.

Đạo diễn còn cẩn thận thăm dò: "Hứa Hoán Đông? Tỉnh chưa? Cần đi bệnh viện không?"

Hứa Hoán Đông không trả lời, nhanh chóng đứng lên rồi đẩy mọi người xung qua ra, không quan tâm đến phần xương cụt đang đau nhói mà khập khiễng chạy ra ngoài.

Mọi người lập tức sửng sốt, cho rằng trên người hắn còn dư âm của tà ma nên dồn dập chạy theo, hô to: "Giữ lấy anh ta! Anh ta bị ma nhập rồi! Không cho anh ta chạy loạn!"

"Mau đi mời thầy!"

"..." Hứa Hoán Đông nhục nhã vô cùng.

Ngay trên sân khấu mà làm ra trò cười lớn như vậy cho thiên mà, cho dù đống mô hình bị vứt thì hắn cũng không còn mặt mũi ở lại nữa.

Bị ông bố chửi mắng mấy hồi còn đỡ hơn là tiếp tục mất mặt ở đây. Hứa Hoán Đông không dám lên tiếng, chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước, nhưng vì xương cụt đau nhức nên chạy một bước lại cà nhắc một bước, trông cực kỳ buồn cười.

Các thí sinh trong phòng chờ nghe nghe thấy tiếng thì đi ra cản người, kết quả lúc bắt được người rồi thì nhất thời sợ đến mức buông lỏng tay. Chỉ thấy lớp trang điểm trên mặt Hứa Hoán Đông đã bị nước phá hỏng, thêm vào chiếc váy quý tộc nhiều lớp tung tăng trên người, vừa cầm váy vừa chạy vừa nhảy cộng thêm biểu tình dữ tợn, nhìn qua không giống đóng vai chàng quỷ thì cũng chính là quỷ.

Vẫn là quỷ cả thôi.

-----

Tác giả:

Thẩm Kiêu: Đụng đến ai thì cũng đừng đụng đến đại sư huyền học!

Thẩm Kiêu trong mắt mọi người: Cực kỳ hung ác.

Lang Lâm: ...Dễ thương ghê. Hôm nay lượm được một món đồ mà bé nhà đã sử dụng nè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top