Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*CHƯA BETA*

Hứa Hoán Đông bị vây đuổi hơn nửa ngày những vẫn không nói tiếng nào, chỉ cúi đầu chạy nên không ai biết hắn đã tỉnh táo trở lại. Nhưng do xương cụt quá đau nên cuối cùng hắn cũng bị bắt, đưa về nhà họ Hứa.

Sau khi chứng kiến được sự việc khó tin này, ekip đối mặt với tin tức Hứa Hoán Đông rút khỏi chương trình cũng không có gì bất ngờ.

Đương nhiên không ai biết, ông Hứa vì thấy nếu cứ tiếp tục để thằng con trời đánh tham gia chương trình thì mặt mũi đều mất sạch, nên mới đồng ý với thỉnh cầu của Hứa Hoán Đông.

Dư âm của sự việc này kéo dài đến tận rạng sáng. Tất cả mọi người ai cũng mệt mỏi những vẫn phải tiếp tục ghi hình. Đạo diễn thông báo mọi người quay về vị trí cũ, mười phút sau tiếp tục quay. Không biết vì sao mà thí sinh không ít thì nhiều đều phát ra tiếng than thở thâm trầm, giống như không có trò hay để xem vậy.

Từ đầu đến cuối, Thẩm Kiêu chỉ yên vị đứng ở cửa phòng chờ, bình tĩnh nhìn mọi việc bắt đầu rồi kết thúc, giống như mọi thứ chẳng liên quan đến cậu. Sau khi đạo diễn thông báo, Thẩm Kiêu cũng là người đầu tiên đi vào phòng chờ.

Đồ Dương và một vài người khác đứng ngoài cuộc xem trò vui, đến tận lúc này, nhìn thấy Thẩm Kiêu khó khăn duy trì biểu tình cao thâm khó dò, an ta chợt nhớ ra đối phương từng nói chơi xấu Hứa Hoán Đông thành công, nhất thời thán phục.

"Việc này là do anh làm à?"

Thẩm Kiêu thận trọng gật đầu: "Vì muốn xả giận cho mọi người đó."

Mọi người: "..."

Thừa dịp camera chưa mở, cục cưng Đồ Dương hiếu kỳ hỏi: "Anh, chỉ cần vỗ hai bên vai là thành ra như vậy á hả? Sao hay vậy?"

Thẩm Kiêu nhíu mày nhìn anh ta: "Muốn học sao?"

Đồ Dương dùng sức gật đầu, Chu Dực và Điền Trạch Thành cũng làm theo y chang, rối rít nói: "Muốn!"

"Để tôi xem một chút..." Thẩm Kiêu nghiêm túc giơ tay, lần lượt sờ đỉnh đầu của từng người, trước ánh mắt khát khao của bọn họ mà trầm giọng phán: "Tư chất quá kém, không học được đâu."

Điền Trạch Thành: "..."

Chu Dực: "..."

Đồ Dương ngược lại không mấy thất vọng, dưới góc nhìn của anh ta, Thẩm Kiêu học được cũng giống như mình học được vậy, chẳng khác biệt mấy.

Mục Vân Bình không ngẩng đầu, khinh thường 'xì' một tiếng.

Chu Dực lập tức biết anh ta đang nhằm vào mình, xù lông nói: "hHông phải chứ, mắc gì cười tôi?"

Mục Vân Bình chớp mắt: "Ai nói tôi cười cậu?"

Thẩm Kiêu nhìn bọn họ cãi nhau, bỗng cảm thấy vui vẻ hẳn lên, lắc đầu một cái rồi đi về phòng chờ.

Thật ra cậu không nói rõ, thể chất Đồ Dương vốn đã thuần dương nên lần ở nhà họ Đồ đó, ác quỷ có chủ động hiện hình thì anh ta cũng chẳng cảm giác được gì, độ nhảy cảm cực kỳ thấp với yếu tố tâm linh. Ba người còn lại thì số mệnh còn khiếm khuyết. Trước khi gặp Thẩm Kiêu, vận may của bọn họ vốn không tốt rồi, nếu còn muốn học cái nghề này thì độ xui xẻo sẽ tăng cao, chưa kể học không tới nơi tới chốn thì chẳng phải vừa hại mình vừa hại người ư?

Nhóm thí sinh nam rất nhanh mà hoàn hồn lại sau sự việc của Hứa Hoán Đông, vừa quay đầu lại thì đã thấy Thẩm Kiêu, nhất thời cảm thấy cậu đẹp như tiên trên trời, ngay cả chất giọng vịt đực kia cũng có thể bỏ qua. Không phải mỹ nữ thời nay đều ăn nói nhỏ nhẹ sao, không ai hoàn hảo hết! Chưa kể chất giọng của Thẩm Kiêu cũng không thô lắm.

"..."

Nhân cơ hội này, Lang Lâm nhanh chóng chạy đến nhìn Thẩm Kiêu một chút, vừa tới đã thấy cảnh tượng này, nhất thời mặt đen thui.

Cái đám lợn con chưa mọc lông này dùng ánh mắt đó nhìn bé nhà anh, rốt cuộc muốn làm cái gì?

Lang Lâm thân là cái móng heo to nhất vô cùng phẫn nộ, đen mặt rời đi. Sau đó không lâu, có nhân viên công tác chạy đến gọi Thẩm Kiêu ra ngoài.

"Thầy Lâm nói có mấy chi tiết không đúng lắm, muốn cậu qua xác nhận lại một chút."

Thẩm Kiêu: "..."

Ai mà tin.

Mặc dù nói như vậy nhưng trước mặt nhân viên, cậu và Lang Lâm là quan hệ thí sinh và giám khảo, đàn anh có ý tốt muốn chỉ dạy, cậu cũng không có lý do và lập trường gì để từ chối. Thế là Thẩm Kiêu chỉ có thể rời đi trước bao ánh mắt tha thiết mong chờ của các thí sinh nam, cùng nhân viên đi đến phòng trang điểm.

Lúc Thẩm Kiêu đi vào, linh vật của chương trình, Lang Lâm đã thay quần áo xong xuôi, hiện đang ngồi trang điểm. Thấy cậu, anh chỉ cần liếc qua tấm gương một cái, cậu lập tức biết anh đang nghĩ cái gì.

Người này còn không biết ngại mà ăn giấm sao? Ngày hôm qua lúc biết tin thí sinh nam có khả năng giả gái, làm sao có thể không lường trước được tình cảnh bây giờ?

Nhất thời, Thẩm Kiêu tìm được thú vui của việc giả gái này, ưu nhã gật đầu, ung dung thong thả mà nói: "Xin chào quý ngài, dân nữ 'Lọ Lem' Thẩm Kiêu hân hạnh phục vụ ngài."

Lang Lâm: "..."

Cái lời thoại gì mà ngả ngớn giống văn của mấy thằng bợm nhậu vậy?

Thợ trang điểm của ban giám khảo là do ekip mời riêng, nhìn thấy Thẩm Kiêu đi vào còn tưởng là người đẹp phương nào, thầm nghĩ diễn viên nữ không phải diễn vai nam sao? Kết quả vừa nghe đối phương mở miệng, cằm thiếu điều muốn rơi xuống đất.

"Cậu là... Thẩm Kiêu?"

Trong lòng Thẩm Kiêu đã nổi da gà tới nơi rồi, nhưng ngoài mặt vẫn bình thường. Nghe thấy thợ trang điểm hỏi thì ra hiệu im lặng, sửa lại: "Xin hãy gọi tôi là cô nàng tóc đen thông minh xinh đẹp, Lọ Lem Thẩm Kiêu."

Lang Lâm không chịu nổi nữa: "Tóc vàng."

"Không, vốn là tóc đen mà." Thẩm Kiêu nghiêm túc nói, "Là do đàn anh chiếu sáng bầu trời phía trên nên tóc của em mới thành màu vàng... đó chứ."

Lang Lâm: "???"

Thợ trang điểm nghĩ một câu của Thẩm Kiêu đã đủ hài rồi, đột nhiên nghe đến từ 'tóc vàng', nhất thời không nhịn được mà phụt cười. Vừa hay trước mặt cô là một hộp phấn, cô vừa cười thì phấn cũng bay hết lên mặt Lang Lâm.

Lang Lâm: "..."

Thợ trang điểm sợ hết hồn, nhanh chóng lấy cọ quét phấn xuống: "Xin lỗi, xin lỗi... Chỉ là tôi thấy tóc vàng... Phụt..."

Lang Lâm thở ra một hơi, mảng phấn ở lỗ mũi bị anh thổi ra, ngược lại trông giống cô bé Lọ Lem ngã vào lò sưởi đầy tro rồi bò ra hơn.

Cuối cùng Thẩm Kiêu cũng không nhịn được nữa mà nở nụ cười: "Hahaha... Ôi hoàng tử của em ơi, sao mặt mày lại xám ngoét thế này? Phải chăng chàng mới là con gái của cha em? Nếu không thì quần bó của chàng sao lại không phồng ra thế này?"

Thợ trang điểm hoàn toàn không nhịn được nữa, tay cầm cọ lại bắt đầu run run, cười đến mức rơi nước mặt.

Lang Lâm nghiêm mặt nhìn thợ trang điểm, lại nhìn Thẩm Kiêu, nhất thời không biết nên tức giận hay cười chung với họ, chỉ có thể vung tay ra hiệu cho thợ trang điểm đi ra ngoài.

Thẩm Kiêu vẫn còn quan tâm đến cái quần bó của Lang Lâm, nhìn nơi đó đã bị thu nhỏ lại, thở dài: "Haiz, trời ạ!"

"Đừng dùng giọng như thế!*" Da đầu Lang Lâm ngứa ngáy tê rần, la lớn: "Anh đang mặc quần bảo hộ, đừng có thắc mắc nữa!"

(*): Nguyên văn '不要用翻译腔!'

Bối cảnh của 'Lọ Lem' là vào thời cổ đại, bộ phận chuẩn bị trang phục đã cố gắng hết sức tái hiện lại xã hội thượng lưu lúc bấy giờ. Về điểm này, ekip chương trình vì muốn trang phục hoàn hảo nhất có thể nên trang phục của Lang Lâm được thuê từ đoàn phim hẳn hoi, đầu tư không ít.

Trang phục hoàng tử gồm áo ngắn và quần bó cạp cao, khoe tỉ lệ cơ thể rất tốt. Nhóm thí sinh nữ mặc xong đều cảm thấy không có vấn đề gì. Thế nhưng đổi thành Lang Lâm thì lại chật vật không ít với cái quần này. Vì để thể hiện được tính duy mỹ nhưng vẫn giữ được cảm giác truyện cổ tích thì không thể không khoe ra cặp đùi khỏe mạnh nhưng vẫn phải che được bộ phận nhạy cảm.

Lang Lâm vì để mặc được bộ trang phục này loay hoay mất cả nửa ngày, bất kể là ngồi hay đứng đều không mấy thoải mái, lại còn bị Thẩm Kiêu cười nhạo, quả thực muốn bỏ gánh giữa chừng.

Vì không có ai khác ở đâu nên Thẩm Kiêu càng thêm càn rỡ, suýt chút thì cười rách cả eo váy, mãi đến khi bị Lang Lâm uy hiếp mới dừng lại.

Thẩm Kiêu nhanh chóng lấy lại phản ứng: "Bộ váy này tôi mặc không vừa, hàng nhái phỏng?!"

Bộ váy gốc của Lọ Lem vốn dĩ cần diễn viên nữ kiêng khem đủ đường mới có thể mặc vừa, hơn nữa giá tiền cũng không rẻ. Thẩm Kiêu thân là người mới, sao có thể mặc bộ gốc được?

Lang Lâm: "..."

Lúc không cần thiết thì phản ứng rất nhanh, đứa bé này quả nhiên không dễ lừa như ngày xưa.

Lang Lâm vốn định chờ cho Thẩm Kiêu bớt giận rồi từ từ nói chuyện với cậu, tránh cho cậu bị mọi người hiểu lầm có quan hệ với ban giám khảo, bị người ta lên án. Mãi đến khi tận mắt chứng kiến ánh mắt của đám thí sinh nam nhìn Thẩm Kiêu, Lang Lâm chợt nhận ra mình không thể tiếp tục như vậy được. Nếu cứ tiếp tục nhịn như vậy, số lượng người mong ước bé nhà anh sẽ ngày càng tăng lên! Chưa kể cái tên làm tiếp thị điện thoại kia chẳng mấy chốc sẽ mang bé cưng cao chạy xa bay mất!

Cho nên anh mới tìm cớ gọi Thẩm Kiêu ra ngoài, lại không nghĩ cậu vẫn còn đam mê mấy trò đùa dai như thế.

Cũng may Thẩm Kiêu không định cười nhạo tiếp, nhanh chóng chìa tay ra trước mặt Lang Lâm: "Kính bát quái của tôi đâu?"

Gương mặt Lang Lâm như phủ một màn sương, mờ mịt nhìn Thẩm Kiêu ở trong gương: "Kính gì?"

Chỉ cần một giây thôi là Thẩm Kiêu đã biết anh nói dối, nhưng cậu không vạch trần, chỉ nói: "Đừng giả vờ, tôi thấy anh chuồn ra sau sân khấu rồi."

Lang Lâm mặt không đổi sắc, nói: "Lúc đó mặc anh mặc quần bó, có chút không thoải mái nên đi chỉnh quần."

"..."

Thẩm Kiêu lập tức mường tượng ra được tình cảnh lúc đó, vừa muốn cười nhưng chợt nhớ nếu như lại cười thì Lang Lâm sẽ thẹn quá hóa giận, chỉ đành miễn cưỡng nhịn xuống, nói: "Mau trả đây, nếu không tôi sẽ nói cho fans của anh biết, cho tất cả mọi người biết, ảnh đế mới lên đài chỉ dài có 5 cm!"

Lang Lâm: "..."

"Mức độ hưng phấn khi làm tình không hoàn toàn phụ thuộc vào độ dài." Lang Lâm lễ phép phản bác, nghiêm túc mà nói, "Hơn nữa, như vậy cũng đủ chạm vào điểm G của em rồi."

Thẩm Kiêu: "..."

Cuộc trò chuyện này không nói nổi nữa rồi, nếu nói nữa chắc cái quần bảo hộ của anh sẽ mất tác dụng mất. Cậu chỉ đành tạm thời từ bỏ kính bát quái, ngồi trong phòng cùng Lang Lâm xem chương trình.

Mặc dù anh đã nhấn mạnh việc gọi cậu đến là do vấn đề luyện tập, thế nhưng Thẩm Kiêu vẫn chú ý thấy mỗi lần nói chuyện, Lang Lâm đều đưa tay sờ mũi. Vì vậy, cậu bình tĩnh mà làm ngơ, thậm chí còn muốn '(^.<)' với Lan Lâm.

May mà nhịn được.

-----

Chuyện của Hứa Hoán Đông tiết kiệm được không ít thời gian, tiến độ chấm điểm của các nhóm sau rất nhanh. Sau một tiếng rưỡi, nhóm của Đồ Dương giữ vai trò quan trọng trong nửa đầu buổi ghi hình cuối cùng cũng lên sân khấu.

Nhân vật của Đồ Dương là một cô gái với vẻ ngoài nam tính, cơ bắp cuồn cuộn, không mặc váy mà mặc áo phông, đội tóc giả không dài hơn tóc thật là bao nhiêu. Về phần diễn xuất, Đồ Dương xuất thân từ học việc điện ảnh chuyên nghiệp, đương nhiên cũng không gặp khó khăn gì.

Đồ Duơng và bạn diễn phối hợp cũng rất ăn ý, nhập vai nhân vật rất mượt. Tuy phần tạo hình vẫn còn cay mắt nhưng không ảnh hưởng mấy đến tổng thể, hoàn thành phần tình diễn rất tốt, nhận được vô số lời khen ngợi từ ban giám khảo.

Số điểm cuối cùng của Đồ Dương là 92 điểm, bạn diễn nữ được 90 điểm, đều là những số điểm rất cao.

Sau đó là đến lượt Điền Trạch Thành, Chu Dực và Mục Vân Bình biểu diễn, số điểm cũng không tồi nhưng không cao bằng Đồ Dương.

Thẩm Kiêu ngồi chờ mòn mỏi, chờ đến lúc mọi người diễn xong hết rồi thì cuối cùng cũng đến lượt mình. Cậu và Lang Lâm cùng đi đến cánh gà, hai người lên sân khấu theo hai hướng khác nhau.

Thẩm Kiêu sửa sang lại bộ váy, liếc mắt với Lang Lâm, cả hai thản nhiên gật đầu với nhau rồi theo nhân viên tách ra hai hướng lên sân khấu.

Bắt đầu mô hình thôi**.

(**) Nguyên văn '起范儿了': Thuật ngữ của kinh kịch, chỉ một động tác kỹ xảo nhất định và trạng thái chuẩn bị trước khi hát.

Ánh mắt khi tách ra làm Lang Lâm có cảm giác như trở về năm năm trước.

Cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp này khiến tâm tư anh như bị mèo cào, từ tim đến cổ họng đều không nhịn được mà ngứa ngáy. Lang Lâm không nhịn được mà hắng giọng, đè xuống kích động quay lại ôm Thẩm Kiêu vào trong ngực, sắc mặt bình tĩnh mà lên sân khấu.

Lúc này, tất cả các thí sinh đã đổi sang một phòng chờ to hơn để xem trình diễn. Nhóm nam thí sinh nhìn màn hình chằm chằm, chờ mong bóng người màu xanh ra trận.

Vừa nãy Thẩm Kiêu vẫn luôn ở đây nên chẳng ai thấy có gì lạ kỳ, đến khi cậu rời đi rồi thì các thí sinh nam mới nhìn quanh bốn phía, phát hiện ai cũng là bộ dạng thục nữ tráng kiện giống mình, suýt nữa gục ngã.

Mù mắt!

Tại phòng chờ sau khi ghi hình xong cũng có mặt các thí sinh nữ giả nam, trông dễ nhìn hơn bọn họ một chút, nhưng vẫn có giới hạn, ít nhất những 'nam thanh niên' dán râu giả vào méo không thể so được với hình ảnh Thẩm Kiêu mặc váy công chúa. Chịu đựng cảnh tượng nhức mắt như vậy trong vòng bốn tiếng đồng hồ, bọn họ cuối cùng cũng đợi được "nữ thần" trong lòng mình rửa mắt, kéo mình khỏi nguy cơ bị mất gu thẩm mỹ.

"Mau nhìn xem, bạn diễn của Thẩm Kiêu không phải là Diệp Quân!" Một thí sinh nam bỗng nhiên lên tiếng.

Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn.

Màn trình diễn của Thẩm Kiêu rất khác so với mọi người, không chào hỏi gì cả, trực tiếp diễn luôn. Mọi người vốn cho rằng vì để tiết kiệm thời gian nên cắt bỏ bớt, nhưng sau khi tỉ mỉ quan sát thì phát hiện không đơn giản như vậy.

Lúc này, đèn trên sân khấu vẫn tối thui, chỉ có cột đèn chính giữa là sáng. Hai diễn viên đều đứng ngoài vùng sáng nên chỉ thấy bóng hình mơ hồ. Mà vị hoàng tử kia thân hình cao lớn kia, hiển nhiên không phải là Diệp Quân một mét bảy mươi.

Bạn cùng phòng với Diệp Quân chợt nói: "Lúc diễn tập Diệp Quân bị bong gân nên không diễn được, có lẽ là nhờ giáo viên dạy nhảy chăng?"

Vừa dứt lời, ánh đèn trên sân khấu sáng lên, gương mặt hai diễn viên hiện ra trước mặt tất cả mọi người, các thí sinh mới kinh ngạc phát hiện người đóng vai hoàng tử thế mà lại là Lang Lâm!

Đàn anh cư nhiên hạ mình làm bạn diễn của Thẩm Kiêu, đây là chuyện gì đây?

Nhóm thí sinh hai mặt nhìn nhau, ngay cả đám Đồ Dương, Điền Trạch Thành cũng mơ hồ không kém, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Khi Lang Lâm biến mất trên sân khấu, bọn họ cảm thấy rất kỳ quái, còn tưởng rằng do anh chưa hết bệnh nên không chống đỡ nổi mà đi nghỉ ngơi. Hai MC cũng chẳng nói chẳng rằng cụ thể lý do là gì nên bọn họ cảm thấy chắc không phải vì bệnh.

Cho tới giây phút này, bọn họ mới biết Lang Lâm vì sao mà biến mất.

Anh ấy cướp nữ thần của bọn họ đi rồi!

Tạo hình nữ của Thẩm Kiêu thật sự quá kinh diễm, đến mức phần lớn nam thí sinh không còn chút đối địch nào với cậu. Bọn họ đưa mắt nhìn lên màn hình nhìn hai người đang khiêu vũ, chỉ hận không thể lên sân khấu thay thế Lang Lâm.

Mà nhóm nữ vốn dĩ nên đố kị với Thẩm Kiêu vì được nhảy cùng nam thần, lúc này chỉ cần nghĩ đến cậu là nam thì sự ghen tức kia lại chuyển hướng sang một cảm giác khác.

Hai người đàn ông khiêu vũ với nhau thì có thể có cái gì?

Hơn nữa hình ảnh thật sự quá tươi đẹp.

Thẩm Kiêu là số ít thí sinh nam đóng vai nữ không có cảm giác bị cay mắt, thậm chí còn tốt hơn so với nữ. Chiều cao của cậu tầm một mét bảy tám, dù có mang giày đế bằng thì vẫn nhỉnh hơn Diệp Quân một chút. Vì thế nên thợ trang điểm cố ý hạ thấp búi tóc của cậu xuống một khoảng, cố gắng điều chỉnh chiều cao cho tương xứng.

Nhưng mà bộ tóc giả ban đầu đã bị Hứa Hoán Đông cắt bỏ, bộ tóc giả mới vì không có thời gian chỉnh sửa nên chiều cao của Thẩm Kiêu không thay đổi mấy.

Nếu như vẫn diễn với Diệp Quân như cũ thì khán giả sẽ nhìn ra mức chênh lệch chiều cao không lý tưởng kia, khiến vở diễn trông khôi hài hơn. Thế nhưng vì bạn diễn đã bị đổi thành Lang Lâm, vấn đề này hoàn toàn được giải quyết.

Bởi vì chiều cao của Lang Lâm đến tận một mét tám mươi bảy, thực tế còn cao hơn một chút!

Hai người đứng cùng một chỗ, trán của Thẩm Kiêu vừa hay lại chạm được chóp mũi của Lang Lâm, đây là chỉ số chênh lệch cơ thể hoàn mỹ!

Hơn nữa, chất giọng của Thẩm Kiêu không ồm ồm, lại mang chút cảm giác của thiếu niên, khiến cảm giác kháng cự trong lời thoại trở nên yếu mềm hơn rất nhiều.

Điểm mấu chốt chính là mức độ ăn ý của Thẩm Kiêu và Lang Lâm thật sự quá tốt. Rõ ràng đây là lần đầu tiên hai người hợp tác mà lại cho người ta cảm giác như một cặp tình nhân lâu năm, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác đều thân mật vô cùng.

Nội dung vở diễn có chút thay đổi so với bản gốc, nhưng dù gì nó cũng là một bản khác của cốt truyện. Nếu xét theo phiên bản 'Lọ Lem' trong 'Truyện cổ Grimm' thì lần gặp mặt của nam nữ chính tại vũ hội là lần thứ ba, cũng không đột ngột lắm.

Khi điệu nhảy Tango sắp đến hồi kết thúc, cô bé Lọ Lem bắt đầu chạy trốn, Lang Lâm nắm tay Thẩm Kiêu, dùng sức kéo cậu trở lại rồi ôm lấy eo, giữ cậu trong lồng ngực của mình.

Hành động thô lỗ này nằm ngoài kịch bản, ánh mắt Thẩm Kiêu trở nên sắc bén, hơi nhíu mày nhìn Lang Lâm, dùng sức đẩy anh ra.

Thế nhưng Lang Lâm lại không lùi bước, ánh mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm vào con mèo nhỏ đang chống cự trong lồng ngực mình, mặc kệ sự từ chối mà tiến lại gần, vây Thẩm Kiêu bên trong, không cách nào tránh thoát.

Tư thế này càng làm lộ vòng eo tinh tế của Thẩm Kiêu, khiến người ta lo sợ nó sẽ bị bẻ gãy.

Lang Lâm càng lúc càng gần, mãi đến khi Thẩm Kiêu không còn đường lui nữa thì mới ghé vào tai cậu, hít mũi hai lần, hơi thở nóng ran phả bên tai cậu khiến phần da ở đó run rẩy.

Một lát sau, khi tiếng nhạc hoàn toàn dừng lại, mọi người mới nghe thấy âm thanh trầm ấm của Lang Lâm vang lên: "Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, nàng là của ta."

Phòng chờ.

"Aaaaaaaaa, cảm động quá! Trái tim thiếu nữ của tôi sắp vỡ tung ra rồi!"

"Chàng hoàng tử này thật là bá đạo! Gu tôi!"

"Hôn đi hôn đi hôn đi!"

Có thí sinh nữ phản ứng nhanh nhạy, lập tức cầm điện thoại lên quay lại cảnh tượng quý giá này. Các cô gái xung quanh thấy thế thì hưng phấn nói: "Lúc về phòng nhớ gửi cho tui nha! Tui muốn giữ làm kỷ niệm!"

Trên sân khấu, Thẩm Kiêu nghe thấy lời thoại có chút lệch so với kịch bản nhưng lại tỏ vẻ không có việc gì, hất cằm lên, híp mắt nói: "Ta có tận mười nghìn cách để chạy trốn..."

Không chờ cậu nói xong, Lang Lâm lập tức cắt ngang: "Vậy thì ta có mười nghìn cách để đi tìm nàng."

Lúc này, thời gian kết thúc vở diễn cũng đã tới. Màn sân khấu chậm rãi buông xuống, ánh đèn cũng dần tối lại, hoàng tử chậm rãi tiến tới hôn lên đôi môi của cô bé Lọ Lem. Đúng lúc mọi người đang xem thì đèn đã mờ đi, chỉ còn một nhúm đèn tụ lại ở góc sân khấu, nơi có một chiếc giày pha lê nhỏ nằm đó.

Nhóm thí sinh trong phòng chờ đã muốn nổ tung rồi.

"Đcm! Ánh đèn sáng lên lại coi! Tôi muốn coi cảnh hôn môi!"

"Cái đèn này bị gì vậy? Không muốn nhận cơm hộp đùi gà phải không?"

"...Ừm, mọi người có cảm thấy kết thúc này giống hoàng tử và cô bé Lọ Lem sống hạnh phúc bên nhau, còn giày thủy tinh ở bên cạnh ăn thức ăn cho chó không?"

Mọi người: "..."

Từ một câu chuyện cổ tích đẹp đẽ, chỉ với một câu nói bỗng thành bức tranh điêu khắc là thế nào***?

(***) Nguyên văn '好好一个唯美童话,经过这么一句,怎么就变成了沙雕故事?': Hong biết edit sao nữa nên thui để raw ở đây cho mọi người edit hộ TvT

Nhưng bọn họ không thể tìm ra lý lẽ để phản bác, nếu không chiếc giày pha lê nằm ở đó làm gì?

Mấy giây sau, màn sân khấu chậm rãi mở ra, hai diễn viên xuất hiện trở lại. Nhóm thí sinh nhanh chóng nhìn màn hình, phát hiện lớp trang điểm vẫn còn hoàn hảo, hiển nhiên là không có hôn môi.

Bất quá cũng đúng, hai người đàn ông làm sao có thể vì nhập vai nhất thời mà hôn thật được? Nếu là hôn thật thì mới khiến mọi người kinh ngạc há mồm!

Lang Lâm khôi phục lại bộ dạng lạnh nhạt, quay về chỗ đứng của MC.

Nam MC trêu chọc: "Thầy Lang ăn mặc như thế này đứng cạnh tôi, áp lực cũng thật lớn! Lúc biên tập có thể kéo chân tôi dài ra một tí không?"

Nữ MC nói: "Màn trình diễn kia thật sự là quá hoàn mỹ. Tôi không thể tin được đó là vai của Thẩm Kiêu, bình thường không ngờ đến! Hai người diễn rất xuất sắc!"

Thẩm Kiêu cúi người nói cảm ơn, Lang Lâm cũng không quá cảm kích, chỉ là khẽ gật đầu, cầm lấy micro rồi giải thích: "Bạn diễn của Thẩm Kiêu bị thương, tạm thời nhờ tôi đến giúp đỡ. Đối với video online thì chúng tôi tạm thời dùng video luyện tập của hai người chiếu trước."

Thẩm Kiêu: "..."

Nói như thật, như thể anh không tự đề cử mình vậy.

Lang Lâm tựa hồ biết được Thẩm Kiêu đang nghĩ gì, liếc mắt nhìn cậu rồi trầm giọng nói: "Hiện tại mời các vị giám khảo tiến hành chấm điểm."

Giáo viên dạy diễn xuất cầm micro nói: "Bài kiểm tra hôm nay là về hình thể, kỳ thực mọi người cũng nhìn ra rồi, mỗi tiêu chuẩn đều có bài kiểm tra riêng. Tác phẩm lần này của Thẩm Kiêu tuy là khiến cho mọi người kinh diễm thế nhưng việc nắm bắt tâm lý nhân vật vẫn chưa tốt lắm. Tôi chấm 90 điểm, hi vọng cậu có thể tiếp tục cố gắng."

Giáo viên hình thể nói: "Hình thể rất hoàn mỹ, động tác cuối cùng được thực hiện rất đẹp, vòng eo nhỏ nhắn kia làm tôi ghen tị lắm đấy nhé... 98 điểm!"

"95 điểm!"

"Tôi cũng chấm 95 điểm!"

------

Tổng điểm cuối cùng của Thẩm Kiêu là 95, vượt qua tất cả mọi người, trở thành hạng nhất.

Dù đã đoán trước được kết quả này nhưng mọi người trong phòng chờ vẫn không khỏi thổn thức, thế nhưng không có ai dị nghị cả. Chỉ nói riêng màn hóa trang và hóa thân thôi thì Thẩm Kiêu cũng đã thắng rồi. Hơn nữa Lang Lâm vừa nãy cũng đã giải thích, video chiếu lên mạng sẽ là video của Thẩm Kiêu và Diệp Quân, đối với các thí sinh mà nói, đây là niềm an ủi rất lớn.

Nếu như thật sự trình chiếu màn biểu diễn ngày hôm nay thì e rằng số lượng phiếu bầu và điểm giám khảo sẽ chênh lệch rất lớn. Dù gì cũng là màn trình diễn đã chinh phục được bọn họ, đối với khán giả hấp dẫn bao nhiêu cũng có thể đoán được.

Đó là chưa nói tới hàng trăm triệu fans của Lang Lâm.

Lang Lâm vì Thẩm Kiêu mà nói thêm một câu thôi thì fans của anh đã phát điên rồi, nếu như bây giờ còn làm cho anh mặc bộ đồ bó sát quay video, chắc sẽ điên cuồng mà bỏ phiếu cho cậu quá.

Trước sự chênh lệch này, sắp xếp của ekip chương trình chỉ có lợi với họ, tất nhiên sẽ không ngu ngốc mà đi chất vấn.

Thẩm Kiêu nghiêng mình cảm ơn ban giám khảo rồi xuống sân khấu, chuẩn bị đi đến phòng chờ. Đồ Dương nhân cơ hội không có ai chú ý tới mình, một mặt hoài nghi nhân sinh hỏi: "Sao tôi cứ có cảm giác anh tôi là bot thế nhỉ?"

Điền Trạch Thành không đồng ý: "Sao có thể? Đại sư Thẩm bản lĩnh như vậy, nếu như thật sự muốn thì chỉ cần dùng một chút thủ đoạn, đối phương làm sao có đủ sức để phản kháng?"

Chu Dực lại cảm thấy phương hướng câu chuyện của bọn họ khá là quái dị: "Không phải chứ, mới như thế này thôi mà đã nghi hai người họ quen nhau rồi à? Lỡ bọn họ không phải người đồng tính thì sao?"

Mục Vân Bình đứng cạnh lạnh lùng nói: "Cậu mù."

Chu Dực: "???"

Khoan, hôm nay người này uống lộn thuốc phải không? Lúc trước còn tốt lắm mà sao nay trở mặt rồi?

-----

Tác giả:

Mục Vân Bình: À.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top