Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*CHƯA BETA*

Như Thẩm Kiêu đã nói, tính cách Lâu Thừa nhỏ nhen, nóng giận bất thường. Lần trước bị trợ lý khuyên có hai câu mà hắn đã ra tay đánh người, làm sao có thể chỉ vì một hai câu của Lang Lâm mà buông tha cho Thẩm Kiêu chứ?

Không những như thế, hắn còn ghi hận với cả Lang Lâm.

Nếu Lang Lâm lo sợ cái nhược điểm của mình bị tung ra đến thế, vậy thì hắn càng phải chơi tới cùng với Thẩm Kiêu, xem rốt cuộc là cậu đang nắm giữ thứ gì mà làm cho Lang Lâm nghe lời đến vậy.

Không qua mấy ngày, có một chủ đề xuất hiện trên mạng, tiêu đề rất hấp dẫn cư dân mạng: [Khiếp sợ! Quá khứ của thí sinh 'Road to actors'.]

[Mới đây, thí sinh chương trình tống nghệ 'Road to actors' nổi tiếng khắp nơi, đặc biệt là hắc mã Thẩm Kiêu, làm cho mọi người rất hứng thú đối với lý lịch và quá khứ của cậu. Vì thế, phóng viên đã tìm đến người thân của cậu để phỏng vấn, sau đó phát hiện một sự thật kinh người. Hình tượng của Thẩm Kiêu đổ nát? Mọi thứ đều là lừa gạt khán giả? Sau đâu là nội dung phỏng vấn:]

[Anh họ đằng nội: Anh nói Thẩm Kiêu à? Tôi đương nhiên biết rồi! Sau khi tốt nghiệp đại học cũng không thèm tìm việc làm, chỉ biết đi lừa tiền! Lần trước lừa tôi và batôi gần hai mươi nghìn rồi sủi mất! Tiền của người thân cũng dám lừa, bây giờ tham gia chương trình thì thành thần tượng của mọi người, coi có quá đáng không!]

[Hàng xóm: Hả, anh nói Thẩm Kiêu à? Tôi biết. Đường đường là sinh viên đại học mà không đi làm ở đâu cả, chỉ ngồi xổm trong nhà rồi lừa tiền sinh hoạt của các ông các bà trong khu. Có mấy đồng tiền mà cũng đi lừa, quà thật là không nhìn ra!]

[Chủ trọ: Chỉ dựa vào thu nhập thôi thì làm sao cậu ta có thể thuê trọ lâu đến như thế? Lúc trước tôi không biết, thế nhưng sau khi thuê trọ ở đâu thì mỗi ngày đều có người đến tìm cậu ra, nam nữ đều có, có lúc chỉ mặc một cái quần, chà chà... Sau đó hả? Sau đó cậu ta không thuê nữa, nghe nói là được một người đàn ông giàu có đưa đi.]

Cũng không biết ai thần thông quảng đại đến thế, đăng kèm ảnh Thẩm Kiêu và Tiết Ức sánh vai nhau đi từ trong khu nhà đi ra, lên chung xe.

Người đăng bài nói như thật, tựa như đã từng chứng kiến mọi việc, chưa kể có sự dẫn dắt của phóng viên nên câu chuyện Thẩm Kiêu là một thành phần bất hảo, nguyên nhân tham gia chương trình cũng ám muội.

Thời gian bài viết này tồn tại rất ngắn, số người nhìn thấy nó không nhiều. Thậm chí có công ty mua hotsearch chưa được bao lâu thì đã bị gỡ xuống.

Nhưng Thẩm Kiêu vẫn nhìn thấy.

"...Anh để tôi xem vì cớ gì tôi lại bị chửi?" Thẩm Kiêu lướt nhanh qua khu bình luận, sau đó trả điện thoại cho Nghiêm Kính Nghiệp, nói thẳng với Lang Lâm, "Không thì anh tag thẳng tôi trên Weibo đi, đỡ tốn tiền xử lý."

Bọn họ hiện đang ở phòng làm việc của Lang Lâm tại Bắc Kinh. Tối hôm qua, sau khi tập luyện xong thì có một trợ lý đạo diễn tìm Thẩm Kiêu, vốn tưởng để thảo luận nội dung phỏng vấn, không ngờ đối phương lại bảo cậu đến công ty Lang Lâm một chuyến.

Người mới, người không có danh tiếng, lời nói không có trọng lượng như Thẩm Kiêu không có tư cách từ chối ảnh đế nổi như cồn nên cậu chỉ đành xin nghỉ.

Lang Lâm: "..."

Nghiêm Kính Nghiệp nhìn cách nói chuyện không nể nang của Thẩm Kiêu đối với ông chủ nhà mình, lại thấy ông chủ giận nhưng không dám nói gì, trong lòng không khỏi cả kinh, thầm nghĩ quả là một tên hèn hạ, lớn lên đẹp đẽ như vậy, sao có thể chèn ép người khác như thế chứ?

Hơn nữa chuyện ông chủ đi nhặt rác cũng không phải chỉ có một mình Thẩm Kiêu biết đâu nhé!

Nhìn cậu đây này, dù biết sở thích kỳ lạ của ông chủ nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng chuyện đó uy hiếp ông chủ, hoàn toàn nhẫn nhịn chịu đựng, cẩn thận mà nuôi mèo, phẩm hạnh cao thượng biết bao!

Không có so sánh không có đau thương, Nghiêm Kính Nghiệp cảm thấy nếu đặt mình và Thẩm Kiêu lên bàn cân, quả nhiên mình tỏa sáng đến mức phi thăng.

Nghiêm Kính Nghiệp đang tự hào về chính bản thân mình thì Lang Lâm bỗng liếc cậu một cái, nói: "Cậu đi ra ngoài trước đi."

Thẩm Kiêu nhìn bộ dạng giả vờ đứng đắn của Lang Lâm thú vị nên bèn trêu chọc: "Như vậy không tốt đâu, vị 'điện thoại tiếp thị' nhà anh nếu biết thì có liệu ăn giấm không đấy?"

Nghiêm Kính Nghiệp: "???"

Ông chủ có có người ở bên ngoài? Sao chẳng nói gì với cậu vậy?

Điện thoại tiếp thị? Không phải là lần ông chủ nhận cuộc gọi ở đoàn phim đó sao?

Chẳng trách nhận có cuộc điện thoại thôi mà còn cố ý đi thay quần áo, kiểu tóc, nước hoa cũng chọn loại đắt tiền nhất mà xịt! Thì ra là yêu đương!

Ngay cả chuyện bí ẩn như vậy mà Thẩm Kiêu cũng biết, không hổ danh là người có thể bắt bí ông chủ!

Nghiêm Kính Nghiệp kính nể nhìn Thẩm Kiêu, không chút nào ý thức được suy nghĩ của mình sai ở chỗ nào, hiểu chuyện mà lui ra.

Lang Lâm: "..."

Tại sao nghe thấy anh dặn dò rồi mà còn phải liếc nhìn Thẩm Kiêu một cái rồi mới đi vậy? Người trợ lý này rốt cuộc là người như thế nào?

"...Tỉnh lại đi."

Âm thanh của Thẩm Kiêu kéo tâm tư của Lang Lâm trở lại. Anh quay đầu, thấy biểu cảm trên mặt đối phương thì biết hiện tại cậu không vui vẻ gì.

Lang Lâm nhớ đến câu hỏi vừa nãy, chính mình cũng suýt chút quên luôn người bạn trai làm 'điện thoại tiếp thị', dừng một chút rồi nói: "Không biết."

Sau khi Nghiêm Kính Nghiệp đóng cửa lại, nụ cười trên mặt Thẩm Kiêu phai dần. Lúc này, cậu nhìn thấy Lang Lâm không được tự nhiên mà nới lỏng cà vạt, muốn cười một chút nhưng thật sự không cười nổi.

Thẩm Kiêu lẳng lặng nhìn Lang Lâm, không lên tiếng.

Lang Lâm lập tức biết tình hình không ổn, bắt đầu vào việc: "Anh có chuyện muốn nói với em, liên quan đến mấy cái hotsearch..."

Thẩm Kiêu ngắt lời anh, nụ cười tắt hẳn, nghiêm túc nói: "Cái hotsearch này là anh kêu người gỡ xuống đúng không? Tốn bao nhiêu tiền?"

Mi mắt Lang Lâm giật nhẹ, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Kiêu: "Em biết anh không có ý kêu em trả tiền lại. Hiện tại em đừng nghịch, Lâu Thừa muốn đối phó em, anh đã cảnh cáo rồi nhưng hiển nhiên không có tác dụng..."

Thẩm Kiêu chau mày, biểu cảm có chút khổ sở không rõ ràng nhưng Lang Lâm vẫn có thể nhìn ra được.

Cậu nói: "Anh vẫn thấy tôi hồ đồ. Việc tôi tham gia chương trình, dưới con mắt của anh tôi giống một đứa nhóc ba tuổi nổi hứng bất chợt đúng không? Cho nên mỗi ngày anh đều ở trong phòng biên tập nhìn từng cảnh một để xác nhận tôi không có gây chuyện?"

Lang Lâm há miệng, muốn hỏi vì sao cậu lại biết.

"Đừng hỏi vì sao tôi lại biết, thời gian tôi ở trong chương trình nhiều hơn anh." Thẩm Kiêu trách móc.

Vì vậy, Lang Lâm trở nên trầm mặc.

"Tôi không muốn anh giúp, tôi cũng chẳng quan tâm đến kết quả chương trình ra sao. Lý do tôi tham gia là vì tìm khách hàng mà thôi. Anh không cần mệt mỏi quan tâm hiệu quả chương trình như thế, những chuyện này xưa nay đều không ảnh hưởng gì đến tôi, anh hẳn phải biết điều này...."

Thẩm Kiêu dừng một chút, đột nhiên đổi thái độ, bình tĩnh nhìn Lang Lâm, nhìn thẳng vào mắt anh, nói: "Thôi, năm năm trước anh đã nghĩ tôi hồ đồ rồi, xưa nay tôi trong mắt anh tôi vẫn là một đứa trẻ."

Lang Lâm không nhịn được mà mở miệng nói: "Thẩm Kiêu."

Tiếng gọi này chỉ làm Thẩm Kiêu dừng lại một lát. Cậu đứng lên, mờ mịt đi được hai bước, nói: "Lang Lâm, tôi không có giỏi như anh, vung tay một cái là lấy ra được tám triệu để trả hết số tiền Thẩm Kiến Phong mắc nợ hoặc trực tiếp mua lại nhà của ông nội, vứt mớ phiền toái này ra sau đầu. Thế nhưng tôi đã cố hết sức rồi, tôi chỉ có thể làm được như thế thôi, rất chật vật, rất ngu ngốc, anh hài lòng chưa?"

Đôi môi Lang Lâm run lên, nhưng chỉ có thể lóng ngóng mà nói: "Thẩm Kiêu, em đừng nói nữa! Anh không bao giờ nghĩ như thế!"

Thẩm Kiêu đã hoàn toàn chìm sâu vào thế giới riêng của mình, giọng nói có chút khàn: "Tôi không có nhiều tiền như vậy, có thể mua lại nhà của ông nội từ tay ông ta. Cho nên dù biết việc kinh doanh không thành, thế nhưng ông ta lại nguyện ý lấy nhà của ông nội ra làm điều kiện trao đổi, tôi chỉ có thể đồng ý làm người bảo đảm cho khoản vay đó. Tôi... thôi vậy."

Cậu vốn có một bụng lời chưa kịp nói cho Lang Lâm nghe từ năm năm trước. Thế nhưng bây giờ tình thế lại khác hoàn toàn so với lúc trước, cậu chợt cảm thấy có nói cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Yết hầu của Lang Lâm di chuyển hai lần, có chút không dám tin: "Cái nhà kia, không phải là ông nội Thẩm để lại cho em sao?"

Thẩm Kiêu hít sâu mấy lần, cố gắng giữ bình tĩnh: "Cháu trai không có quyền thừa kế, kỳ hạn tiếp nhận di chúc là hai tháng. Lúc đó tôi đang đi học, đang thích ứng với gia đình mới. Đến lúc tôi biết được thì căn nhà đã về tay Thẩm Kiến Phong rồi."

Cậu nói xong, tâm tình lại có chút kích động, bèn nhanh chân đi đến cửa phòng, lễ phép nói: "Việc ngày hôm nay, cảm ơn anh đã giúp tôi. Nhưng những việc sau này, mong anh đừng can thiệp nữa. Số tiền tôi nợ đã nhiều lắm rồi."

Lang Lâm: "..."

Anh không đáp lời. Mọi việc của ngày hôm nay, bắt đầu từ khi anh sai người gọi Thẩm Kiêu tới đây đã sai rồi. Cho dù sau này có giải thích như thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ không nghe lời anh nữa.

Xa cách năm năm, Lang Lâm nghĩ sinh hoạt của Thẩm Kiêu rất đơn giản.

Từ khi gặp lại đến nay, mỗi lần cậu nhìn thấy anh đều là bộ dạng giảo hoạt. Anh thậm chí còn không biết bạn bè mới của cậu là ai, càng không biết chuyện nhà cửa ra sao đã tự ý đối xử với cậu như lúc hai người còn quen nhau.

Lang Lâm đã quên mất, năm năm trôi qua, Thẩm Kiêu cũng nhiều hơn năm tuổi, khoảng thời gian này không có sự xuất hiện của anh.

Thẩm Kiêu đi được hai bước nữa, đột nhiên dừng lại, nói với Lang Lâm: "Việc gỡ hotsearch lần này, tôi sẽ trả lại tiền cho anh."

"Bé ơi..."

Cách gọi này khiến Thẩm Kiêu im lặng, nhưng cậu cần phải đi.

Sóng lưng thẳng tắp, Thẩm Kiêu dù chưa hoàn hồn những vẫn gật đầu với Lang lâm, hít sâu một cái rồi rời khỏi phòng làm việc của anh.

Nhìn Thẩm Kiêu rời đi mà không thèm quay đầu lại, Lang Lâm có chút nản lòng, vùi mặt vào lòng bàn tay rồi dùng sức xoa xoa, thở dài nặng nề.

Lúc Nghiêm Kính Nghiệp đi vào đã thấy cảnh này, không khỏi sửng sốt, nghĩ thầm rốt cuộc hai người đã nói những gì mà Thẩm Kiêu làm ông chủ khóc rồi?

Cậu gõ cửa một cái: "...Anh Lâm?"

Lang Lâm sực tỉnh, từ trong tay ngẩng đầu lên, dù không khóc nhưng xung quanh viền mắt lại hồng hồng, trông rất tiều tụy: "Việc hotsearch cứ làm theo kế hoạch, bảo bọn họ làm kín đáo một chút. Bảo bộ phận Truyền thông bên kia toàn lực theo dõi các mối quan hệ truyền thông của Lâu Thừa, đừng để lên hot search rồi mới bắt đầu đi gỡ. Bảo người xem xét công ty truyền thông mới, hết hợp đồng thì không ký với họ nữa."

Lang Lâm phân phó một lượt, nhìn chỗ Thẩm Kiêu vừa đứng, có chút sững sờ, im lặng một chút rồi nói: "Dời lịch buổi chiều xuống đi, tôi hơi mệt."

Nghiêm Kính Nghiệp hơi kinh ngạc nhìn anh một cái, sau đó mới đáp 'Được.', gật đầu rồi lặng lẽ lui ra. Cậu đứng ở cửa, nghi hoặc mà gãi đầu.

Thật sự là kỳ quái, bình thường ông chủ có mệt đến mấy thì cũng sẽ không nói năng gì hết, đến lúc ngã bệnh mới bằng lòng nghỉ ngơi. Hôm nay Thẩm Kiêu đã nói những gì mà đả kích ông chủ đến vậy?

Mặt khác, Thẩm Kiêu đi ra từ phòng làm việc, bước nhanh đến thang máy rồi nhấn nút. Lúc thang máy sắp đóng lại, bỗng nhiên cậu nghe thấy có tiếng 'meow'.

Cậu chợt giật mình, cảm thấy tiếng kêu này có chút quen thuộc bèn nhìn xung quanh một lượt nhưng không thấy gì, chỉ thấy có người hớt hải chạy đến thang máy, nhìn thấy Thẩm Kiêu thì hơi kinh ngạc nhưng chỉ gật đầu chào.

Thẩm Kiêu cũng gật đầu với đối phương. Cửa thang máy đóng lại lần thứ hai, bắt đầu di chuyển xuống dưới.

Bây giờ cậu vẫn còn hoảng hốt.

Thẩm Kiêu rất ít khi nhớ lại quá khứ, ngày hôm nay khi đối mặt với hai chữ 'Đừng nghịch' của Lang Lâm gợi lên quá nhiều hồi ức.

Năm năm trước, khi Thẩm Kiêu học cấp ba, Lang Lâm thì đã lên đại học, đồng thời lấy được suất trao đổi duy nhất với đại học Yale nên muốn đi du học.

Mới đầu, khi Lang Lâm đến thương lượng với Thẩm Kiêu, cậu cũng nghĩ đây là cơ hội hiếm có. Bạn bè cậu ai cũng nói việc này rất quý giá, ai phải giỏi lắm mới được chọn nên cậu nghĩ anh có thể đi thử xem sao.

Thế nhưng sau khi có kết quả, Thẩm Kiêu đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Từ năm ba tuổi cậu đã bị ba mẹ đưa đến nhà ông nội rồi quen biết được Lang Lâm. Trường bọn họ học là trường tư thục, từ cấp mẫu giáo đến cấp ba đã đi học chung với nhau, cho nên dù có cách nhau ba tuổi thì cả mười năm sau đó hai người cũng chưa từng cách xa nhau một ngày, nói như hình với bóng cũng không quá.

Thẩm Kiêu đã xem Lang Lâm như một phần của mình, giống như trái tim không thể thiếu đi vậy. Tuy nhiên lần trao đổi này lại phải chia xa đến tận mấy năm trời. Nhìn Lang Lâm cầm thư báo về nhà, trái với chú Lang và cô vui sướng đến đỏ cả mặt, Thẩm Kiêu lại mờ mịt.

Cậu đã không còn là đứa trẻ nữa, đã biết việc vĩnh viễn bên nhau nom ngây thơ đến mức nào. Hơn nữa, cậu cũng là một trong những người cổ vũ Lang Lâm đi, bây giờ được nhận thì sao có thể nói với anh là không đi nữa chứ?

Nhưng đến buổi tối, lúc đi ngủ, Thẩm Kiêu lại không ôm Lang lâm như mọi khi nữa.

"Anh rất nhanh phải đi rồi, em phải quen với cảm giác ngủ một mình." Thẩm Kiêu vùi mình vào trong chăn thành một quả cầu, nói với Lang Lâm.

Lang Lâm phát hiện ra cảm giác lo sợ và nghi hoặc trong giọng nói của cậu, im lặng mà ôm lấy cục chăn kia, hôn nhẹ lên đỉnh đầu của Thẩm Kiêu, động viên: "Anh chỉ đi một năm thôi rồi lập tức sẽ về với em. Ngày nào anh cũng sẽ gọi video cho em. Chờ anh về rồi thì chúng ta chuyển ra ngoài sống với nhau, cũng tìm cơ hội thích hợp để thưa chuyện với bố mẹ và ông nội, có được không em?"

Cảm xúc của Thẩm Kiêu có chút không khống chế được, không muốn anh nhìn thấy bộ dạng lập dị của mình, bèn quay người ôm chặt lấy anh, trầm giọng mà đáp: "Ừm."

Dù đã đồng ý nhưng đột nhiên tách ra lâu như vậy làm sao có thể không thấy bất an chứ?

Khoảnh khắc nhìn máy bay cất cách, Thẩm Kiêu cảm thấy cả người trống rỗng, đến hít thở cũng khó khăn như đi trong sa mạc, thậm chí còn cảm nhận được hạt cát thô to xẹt qua cuống họng.

Lúc đó cậu còn kích động muốn cản máy bay lại, không cho Lang Lâm đi.

Sau đó, ông nội qua đời, hai người thân cận nhất với Thẩm Kiêu đều rời đi, tựa như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình cậu.

Tan học, trên đường về nhà không còn bóng dáng người anh học đại học đứng chờ ở cửa, cũng sẽ không còn tờ nhắn của ông nội bảo cậu ông bận đi xem bói cho người này người kia, cho cậu tiền rồi sang nhà họ Lang ở mấy ngày. Lúc đi ngang qua cửa nhà đối diện, cũng không còn ai đột nhiên ngoắc tay, hỏi: Buổi tối ngủ chung với anh không?

Buổi tối đi ngủ, không khí yên tĩnh bên tai khiến người ta cảm thấy khủng hoảng. Chỉ có những cuộc gọi video đúng giờ từ nước ngoài gọi về mới có thể làm căn nhà trống rỗng náo nhiệt hơn một chút.

Sau khi cúp này thì người cảm thấy vui vẻ không phải là Thẩm Kiêu nữa. Dưới thân cậu là giường chiếu lạnh lẽo, không còn lồng ngực ấm áp để nép vào nữa. Cậu thì có thể co mình lại thành một cục, trợn mắt đến tận tờ mờ sáng, sau đó mơ màng thiếp đi. Mãi đến khi báo thức vang lên thì cậu lại từ giường thức dậy rồi đi học.

Khoảng thời gian ông nội vừa qua đời đó, tựa như bầu trời của Thẩm Kiêu đã sụp xuống vậy. Cậu rất muốn tìm Lang Lâm để tâm sự, thế nhưng Connecticut - nơi mà Lang Lâm ở, lại lệch mười hai tiếng so với Trung Quốc.

Lúc cậu dậy thì anh lại đi ngủ. Khi anh dậy thì cậu phải đi ngủ, chỉ có thể tận dụng mấy phút ngắn ngủi vào mỗi đêm để trò chuyện, như để chứng minh Lang Lâm chưa hề biến mất trong cuộc sống của Thẩm Kiêu.

Nhưng đối với người liên tiếp chịu đả kích như Thẩm Kiêu mà nói, mấy phút kia hoàn toàn không đủ.

Sau đó là một màn tranh giành tài sản của ông nội. Thẩm Kiến Phong cưới vợ hai, có một cuộc sống gia đình hạnh phúc.

Mẹ kế cũng không phải là người xấu, em trai nhỏ hơn cậu hai tuổi cũng không chán ghét cậu, nhưng chỉ vì bọn họ nể mặt Thẩm Kiến Phong mà thôi.

Thẩm Kiêu từ nhỏ đã ở với ông nội, đối với người ba này cậu cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm. Tình cảnh ngượng ngùng này kéo dài được hơn một tháng, Thẩm Kiêu từng thử hòa nhập với gia đình mới này nhưng vẫn cô độc một mình.

Người có thể cởi bỏ khúc mắc của Thẩm Kiêu lại ở tận bên kia trái đất, quen biết người cậu không quen biết, xem qua phong cảnh cậu chưa từng thấy qua, lúc cậu tỉnh táo thì anh lại chọc cho cậu vui.

Mãi đến sau này, Thẩm Kiêu biết Thẩm Kiến Phong gạt mình, kéo dài thời hạn tiếp nhận di chúc, lấy đi thứ duy nhất ông nội để lại cho mình, mới giật mình phát hiện hành động của mình buồn cười cỡ nào.

Cậu đã sớm không có nhà nữa rồi.

Sau khi qua thời hạn di chúc, Thẩm Kiêu lấy lý do mình đã thành niên, trường học ở xa nên muốn sống riêng. Mẹ kế và em trai chỉ khuyên vài câu chứ không ép buộc cậu ở lại.

Lúc này chỉ còn cách ngày Lang Lâm về nước tầm hai tháng. Nội dung trong lúc nói chuyện của hai người cũng thay đổi thành cuộc sống của hai người sau khi anh về nước, ngoài ra còn việc công khai quan hệ với người nhà hai bên.

Thẩm Kiêu chờ anh mười tháng, vốn càng trở nên mong đợi cái ôm khi anh quay về. Thế nhưng cái ngày rời khỏi nhà họ Thẩm kia, cậu phát hiện mình không chờ được nữa.

Cậu trầm mặc nhìn bộ dạng hưng phấn của Lang Lâm trên màn hình. Khung cảnh phía sau anh là những thứ cậu chưa từng tiếp xúc qua, cũng không mảy may quen biết bạn bè của anh, trái tim mang tình yêu mãnh liệt mười mấy năm bỗng lạnh lẽo.

Lang Lâm ở phía bên kia chợt thấy biểu tình cậu không đúng, quan tâm hỏi: "Sao thế, em không vui à?"

Thẩm Kiêu hít sâu: "Chúng ta chia tay đi."

Mãi đến lúc thốt ra được những lời đó, cậu mới kinh ngạc phát hiện quyết định này của mình không phải do bồng bột nhất thời mà có mà nó đã bén rễ rất lâu trong lòng rồi, làm cậu không có cách nào làm ngơ được nữa.

Không thể tiếp tục như vậy được, căn bản - cậu giống như một con thú cưng nhỏ được Lang Lâm nuôi bên người mà thôi.

Sắc mặt Lang Lâm lập tức cứng lại. Một lát sau, anh mới khó khăn nở nụ cười, nói: "Đừng nghịch mà bé ơi. Chỉ còn hai tháng nữa là anh về rồi, em chờ thêm một chút nữa, được không em?"

Câu này như đâm trúng nội tâm của Thẩm Kiêu, ngữ khí của cậu tuy ôn hòa dần nhưng ánh mắt lại mang vẻ nghiêm túc: "Em nói thật."

"..."

Lang Lâm im lặng một lúc lâu.

Cuộc gọi lần này, câu cuối cùng mà anh nói là: "Bé ơi, anh biết em đang giận anh. Chờ em hết giận thì chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé, được không?"

Thẩm Kiêu cười, học theo bộ dạng nói tiếng Trung sứt sẹo của bạn cùng phòng: "Uầy, anh trai của em ơi, anh hiểu ý người khác như thế khiến em cảm động quá đi mất. Vậy thì như anh mong muốn, nếu anh đạt được ba điều kiện: ngày đó anh không bỏ lỡ tang lễ của ông nội em, kỳ thi đại học của em hoặc việc em mất ngủ hàng đêm ở nhà ba em."

Trước khi cúp máy, Thẩm Kiêu nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Lang Lâm.

Lúc đó cậu nghĩ, cả đời này chắc anh cũng không muốn nghe thấy cái giọng lớ lớ của mình nữa.

Thẩm Kiêu lấy lại tinh thần, đứng ở giao lộ sờ ba mươi tệ cuối cùng trong túi, quyết định đi taxi đến nhà Khâu Tử Xương.

Cậu oán trách chuyện này với Khâu Tử Xương: "...Chưa kể anh ta còn không tôi tiền bắt xe về nữa!"

Nếu như trước khi chương trình phát sóng, cậu mới không thèm bỏ ra hai trăm tệ chỉ để chạy một chuyến phòng làm việc của Lang Lâm mà cãi nhau với anh.

Bây giờ Thẩm Kiêu cũng coi như là một ngôi sao nhỏ, đi xe buýt hoặc tàu điện ngầm dễ dàng bị bao vây, nhưng đến một chuyến hai trăm tệ, trở về một chuyến cũng hai trăm, trong khi chả được cái việc gì.

Khâu Tử Xương nghe xong lời phàn nàn của anh, trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: "Nếu cậu đã nợ anh ta tiền thuê thủy quân thì mấy trăm ngàn với mấy triệu có gì khác nhau đâu? Tại sao không để cho Lang Lâm giải quyết vấn đề và đưa lại tiền cho anh ta? "

Thẩm Kiêu: "..."

Khâu Tử Xương nghĩ cậu sẽ chửi mình, thế nhưng đối phương chỉ vỗ đùi: "Đúng nha! Sao cậu không nói với tôi sớm một chút? Làm tôi mất trắng ba mươi tệ tiền xe!"

Khâu Tử Xương: "..."

Lúc này anh ta rất muốn hỏi Thẩm Kiêu một câu: Đầu óc cậu mới bị Lang Lâm đá đi mất phái không? Cậu đến đây rồi mới nói cho tôi mà!!

Thẩm Kiêu thuận tiện sửa lại: "Lấy vị thế hiện tại của ảnh đế Lang Lâm thì sao có thể thuê thủy quân rẻ tiền được? Chắc chắn thuê loại tận mấy triệu ý, nếu thuê thêm mấy lần nữa thì chắc kiếp sau tôi mới trả nổi. Cho nên..."

Cậu nói một hơi nên đó, Khâu Tử Xương không ngắt ngang, chỉ chăm chú nhìn cậu, biểu thị mình đang lắng nghe.

"Cho nên cho dù tôi nghèo thật nhưng cũng sẽ không nợ một đồng cắc nào của Lang Lâm!"

Khâu Tử Xương: "..."

Anh ta khách quan phân tích: "Mới một tháng trước đây cậu còn nói không quay đầu quen lại người cũ, vậy nên có phải chiều nay hai người làm rồi không?"

Thẩm Kiêu dù lúng túng xấu hổ nhưng vẫn lễ phép mỉm cười, nói: "Có phải anh đã bịa ra một cái bug trong đầu mình không? Hay là lúc duyệt các trang web không lành mạnh, lỡ tay tải phần mềm dính virus về, chứ không thì sao lại có thể nói những điều ngớ ngẩn như vậy? "

Khâu Tử Xương buông tay: "Ý nghĩ lúc trước muốn lên giường với Lang Lâm của cậu được viết lên mặt rồi. Hôm nay đột nhiên đứng đắn, với sự hiểu biết của tôi về cậu, chắc là đã thỏa mãn rồi nhỉ. Nhân tiện, Lang Lâm dùng hết mấy cái bao vậy? Tôi cảm thấy cái mũi của Đồ Dương không khác lắm so với anh ta, chỗ kia hẳn là cũng không kém bao nhiêu. "

Thẩm Kiêu hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "... Cậu nên tránh xa em trai tôi ra, nếu không tôi có thể làm cậu hói cả đêm. "

Khâu Tử Xương: "..."

Khâu Tử Xương trầm mặc một lúc lâu, bất đắc dĩ khuất phục nói: "Được rồi, vậy tôi đành làm top vậy. "

-----

Tác giả:

Đồ Dương: ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top