Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi kết thúc ghi hình, ở hậu trường lúc này có rất nhiều người đến chúc mừng Thẩm Kiêu. Trong đó còn có thí sinh đã từng nghi ngờ khả năng diễn xuất của cậu.

Sau lưng nói người ta dựa vào mặt mà lấy phiếu, trước mặt thì vẫn nhiệt tình đối đãi như cũ, điều này làm cho sắc mặt Đồ Dương càng lúc càng tệ, thậm chí khi người nọ đến chúc mừng, anh ta không thèm để ý tí nào.

Thẩm Kiêu lập tức chú ý đến biểu tình không đúng của Đồ Dương. Tính tình cậu em này vốn ngay thẳng, bình thường dễ giận nhưng cũng dễ dỗ, rất hiếm khi chán ghét ai đó ra mặt. Cậu đưa mắt nhìn thí sinh kia, miệng to môi mỏng, hay ghen tị, thích nói nhảm, thầm nghĩ lẽ nào Đồ Dương bị hắn bắt nạt?

Lúc này có nhiều người vây quanh nên Thẩm Kiêu không tiện hỏi. Cậu đợi đến lúc rã đám mới kéo Đồ Dương tách ra khỏi đám người đi phía trước, hỏi anh ta đầu đuôi câu chuyện.

Đồ Dương căn bản không muốn cho Thẩm Kiêu biết việc có người nói cậu dựa vào mặt lấy phiếu nên không chịu nói. Cuối cùng, cậu phải hỏi đến Điền Trạch Thành mới biết mọi chuyện, dở khóc dở cười: "Hắn thích nói thì cứ cho hắn nói đi, tôi cũng đâu mất miếng thịt nào đâu. Thấy cậu tức như vậy, tôi còn tưởng cậu bị bắt nạt."

Đồ Dương vẫn tức giận như cũ: "Nhưng mà rõ ràng anh diễn tốt nhất mà!"

"Được rồi được rồi." Thẩm Kiêu bị cậu em này chọc cười, vỗ vai đối phương rồi động viên, "Tôi vẫn đứng hạng nhất cơ mà? Hắn cũng đâu thể phản bác lại giám khảo đâu."

Khuyên nhủ hồi lâu, Đồ Dương mới nguôi giận nhưng vẫn không vui lắm. Mãi đến khi Thẩm Kiêu nhờ Điền Trạch Thành dẫn anh ta đi ăn khuya, muốn ăn gì thì ăn thì mới vui vẻ trở lại. Sức ăn của tên nhóc này rất khỏe. Thế nhưng trong cái chương trình cần giữ dáng như thế này, quản lý không cho anh ta ăn nhiều chứ đừng nói gì đến ăn khuya, làm anh ta nghẹn kinh khủng. Thế nên mỗi lần đi ăn, Đồ Dương luôn là bé ngoan tích cực nhất.

"Vậy tụi em đi trước nha, anh cũng tới nhanh đi đó!"

Lời còn chưa nói hết, Đồ Dương đã kéo Điền Trạch Thành đi mất dạng. Thẩm Kiêu nhìn bộ dạng vui vẻ sắp bay lên của anh ra, lắc đầu một cái. Sau đó cậu vén tay áo lên, chuẩn bị đi tìm Lang Lâm tính sổ, kết quả vừa mới nhấc chân lên thì đã bị một bóng dáng lén lút trốn trong góc dọa cho giật mình, nhìn kỹ mới phát hiện là Khâu Tử Xương.

Cái nón của anh ta không biết đã rơi ở nơi nào, mái tóc ít ỏi rối tung lên hết ở đỉnh đầu, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

Khâu Tử Xương cũng bị dọa sợ, thấy Thẩm Kiêu thì thở phào một hơi nhưng vẫn không dám bước ra, lủi trong góc mà tức giận: "Lang Lâm đâu rồi? Ông đây muốn tìm anh ta để tính sổ!"

Cái người muốn tìm anh ta chụp hình chung thật sự quá cố chấp. Khâu Tử Xương phải chạy vài vòng quanh sân khấu mới cắt đuôi được đối phương, chỉ sợ ló ra ngoài lại bị nắm đầu đi chụp hình. Bảo sao vừa nãy lúc dẫn anh ta vào đây, thái độ Lang Lâm bỗng nhiên tốt như thế, làm anh ta ngại ngùng không dám thù hằn gì nữa. Bây giờ nhìn lại mới thấy, đây rõ ràng là vì muốn 'tuyên truyền' cho danh hiệu 'người bạn hói đầu' của anh ta mà!

Thật sự quá đáng hận!

Thẩm Kiêu nghe Khâu Tử Xương chửi rủa xong, biểu cảm có chút khó nói: "Không phải tôi bênh Lang Lâm gì đâu nha, nhưng mà nghe cậu nói xong, tôi nghĩ anh ta không cố ý đâu..."

"Đừng nói nữa!" Khâu Tử Xương đã bị cơn giận dữ làm cho choáng váng đầu óc, "Nói nữa tôi lột đồ hai người ra rồi nhốt vào phòng bây giờ."

Thẩm Kiêu: "..."

Vì sự an toàn của chính bản thân mình, cậu rất biết điều mà ngậm miệng. Nhưng vì trì hoãn quá lâu nên lúc hai người họ đến phòng trang điểm tìm Lang Lâm thì được báo rằng anh đã rời đi từ sớm.

"Đoàn phim bên kia nghe nói sắp quay xong rồi, đang đuổi kịp tiến độ nên vừa kết thúc là anh ấy đã rời đi. Nếu các cậu muốn gặp anh ấy, tôi có thể báo một tiếng."

Không tìm được người xả giận khiến Khâu Tử Xương tức đến mức muốn chửi người, bị Thẩm Kiêu mau chóng lôi đi.

Thẩm Kiêu nỗ lực dùng phương pháp dỗ Đồ Dương mà khuyên anh ta: "Đi ăn khuya thôi!"

"Ăn khuya cái gì mà ăn, chúc mừng tôi gặp may hói đầu sao?" Khâu Tử Xương mở weibo lên, đã có người tung ảnh anh ta lên mạng, thậm chí còn @ThẩmKiêu.

Thẩm Kiêu: "..."

Khâu Tử Xương nổi điên: "Lang Lâm nhất định là cố ý muốn hại tôi! Nếu không thì việc gì phải chạy!"

Thẩm Kiêu hiểu rõ cách hành xử của Lang Lâm, biết việc này không phải do anh cố tình, nhịn không được mà bênh vực: "Vừa nãy không phải người kia nói do đoàn phim muốn quay kịp tiến độ..."

"Cậu toàn nói đỡ cho anh ta!" Vườn rau bị đào đi mất thì cũng thôi đi, thế mà bây giờ đất trồng cũng phải nhường cho người ta, chủ nông trại rau vô cùng phẫn nộ, bắt đầu nghi ngờ sự trong sạch của bắp cải nhà mình: "Có phải cậu muốn quay lại với anh ta không? Cậu hết yêu tôi rồi phải không?"

"Uầy, không phải... Sao cậu lại hắt nước bẩn lên người khác được chứ?" Thẩm Kiêu mất hứng nói, "Tôi yêu cậu bao giờ?"

Khâu Tử Xương: "..."

Thấy bộ dạng thảm thương của anh ta, Thảm Kiêu thuận miệng an ủi: "Chờ đi, buổi tối xả giận cho cậu!"

Lúc này Khâu Tử Xương mới yên tĩnh lại. Khi đi ngang qua cửa phòng trang điểm, anh ta bỗng dừng chân: "Chờ đã! Tôi ngửi thấy mùi keo xịt tóc!"

Thẩm Kiêu: "..."

Chờ anh ta sửa sang đầu tóc xong, hai người mới đến chỗ ăn khuya. Điền Trạch Thành và Đồ Dương đã ăn xong một cử, bây giờ bắt đầu chạy đi vơ vét cử thứ hai.

Lúc đến gần, hai người mới phát hiện Đồ Dương đang gọi video cho ai đó.

Nhìn thấy bọn họ, Đồ Dương nhanh chóng vẫy tay, nói với Thẩm Kiêu: "Anh! Anh tới đúng lúc lắm, ba em có việc muốn nói với anh nè."

Thẩm Kiêu nhìn Đồ Dương, có ý muốn dò hỏi. Kết quả tên nhóc này vừa nói xong đã bị Khâu Tử Xương lôi kéo vùi đầu xuống ăn, hai người kề vai sát cánh, cậu bèn tức thành con cá nóc, cái gì cũng không hỏi được, chỉ có thể nhận điện thoại, chào hỏi ông Đồ trên màn hình.

Ông Đồ cũng không vòng vo, gọn gàng dứt khoát vào việc.

Hoá ra sau khi Thẩm Kiêu giúp họ bắt quỷ xong, hai vợ chồng ông Đồ đã chia sẻ trong vòng bạn bè của mình, vui mừng con trai mời về một vị đại sư chân chính cao tay giúp họ giải quyết vấn đề. Vốn cũng không có việc gì, cho đến khi vào hai ngày trước, có một người bạn cũng làm kinh doanh tìm tới cửa, hỏi ông Đồ có thể mời đại sư ở đâu, chính mình có việc muốn nhờ.

"Ông ấy nói nhận được thư báo bệnh tình của ông cụ đột nhiên trở nặng nên muốn nhờ cháu đến xem thử có gì kỳ lạ không." Ông Đồ vừa mới gây phiền toái cho Thẩm Kiêu xong, bây giờ lại vì chuyện của bạn bè mà lại phiền đến cậu lần nữa nên hơi băn khoăn, "Nhưng chú thấy cháu cũng có công việc riêng, nếu như không tiện thì chú từ chối ông ấy giúp cháu."

Thẩm Kiêu vừa nghe nói có khách hàng thì rất vui vẻ, không ngờ câu tiếp theo của ông Đồ lại là muốn từ chối thay cậu, nhất thời cả kinh. Cậu đang thiếu tiền cơ mà, có mối mà không nhận là đang muốn chê tiền sao?

Thẩm Kiêu vội ngăn cản ông, nói: "Đừng ạ... Bạn của chú cũng là bạn của cháu mà. Bên cháu vừa hay đã kết thúc ghi hình, bây giờ đang rảnh lắm. Ông ấy đang ở đâu ạ?"

Ban đầu chính mình nghi ngờ Thẩm Kiêu, nào ngờ cậu lại nể mặt mình mà đồng ý giúp, ông Đồ cực kì cảm động, vội vàng nói: "Ông ấy đang ở bệnh viện trong thành phố. Khi nào cháu rảnh thì ông ấy sẽ cho người qua đón cháu."

Thẩm Kiêu suy nghĩ một lát: "Mạng người quan trọng, mai cháu sẽ đến."

Ông Đồ nhanh chóng đáp lời, vừa hay bà Đồ bưng trà đi vào, chào hỏi Thẩm Kiêu: "Kiêu Kiêu đó à. Hai ngày trước chú của cháu vừa mua được một tảng thịt cừu, khi nào qua nhà cô chơi, cô lấy nó nấu lẩu cho mấy đứa ăn!"

Thẩm Kiêu nhanh chóng đáp lại, tán gẫu thêm vài câu với bà Đồ thì trả điện thoại lại cho Đồ Dương. Lúc này cuộc gọi video vẫn chưa kết thúc, ống kính đảo qua một chút, hai ông bà lập tức nhìn thấy con trai ruột của mình mơ màng mà ôm một chàng trai lạ mặt, người kia còn rất thân mật mà bóp mặt Đồ Dương.

Đồ Dương bị đối phương mân mê hai bên má, không chút đề phòng mà vẫn nói chuyện.

Ông Đồ: "..."

Bà Đồ: "..."

Những ngày qua vì bỏ phiếu cho con trai và Thẩm Kiêu, hai ông bà ở trên mạng đã tiếp thu không ít kiến thức mới mẻ, trong đó có việc nam và nam cũng có thể nói chuyện yêu đương, cũng biết việc con mình và Thẩm Kiêu có CP tên Tiểu Dương Nhân.

Bà Đồ không nhịn được muốn nói gì đó, nhưng ông Đồ nhanh chóng kéo bà lại, nhanh tay lẹ mắt mà kết thúc cuộc gọi.

Trước khi ngắt kết nối, Thẩm Kiêu nghe thấy tiếng ông Đồ truyền tới: "Dù sao cũng tốt hơn ma nữ..."

Thẩm Kiêu: "???"

Đồ Dương thoát khỏi ma trảo của Khâu Tử Xương, mờ mịt quay đầu lại, "Ớ? Ba mẹ em không chúc em ngủ ngon à?"

Thẩm Kiêu thầm nói hai ông bà có khả năng cần chút thời gian để tiêu hóa những gì vừa thấy, vỗ vai Đồ Dương rồi kéo Khâu Tử Xương ra, ném anh ta ở chỗ xa nhất.

Khâu Tử Xương còn muốn bắt nạt Đồ Dương nhưng lại bị Thẩm Kiêu bao che canh phòng nghiêm ngặt bốn phía, hai bên quơ tới quơ lui trên bàn ăn, giằng co không ngừng. Cuối cùng, Khâu Tử Xương cũng thấy được sơ hở của Thẩm Kiêu, muốn xông lên, kết quả nửa đường lại nhảy ra tên Điền Trạch Thành, vừa đặt mông là ngồi xuống ngay vị trí anh ta tính toán nãy giờ.

Khâu Tử Xương: "..."

Điền Trạch Thành đi bộ một chút để đốt calo, lúc quay lại bàn ăn thì lại xem điện thoại, không hề hay biết mình vừa chặn đường của Khâu Tử Xương, nói với Thâm Kiêu: "Cũng thật là, CP của anh và đàn anh đã lên hot search rồi. Mấu chốt chính là phần bình luận toàn là fans của Lang Lâm, thế mà fans anh lại còn chướng mắt?"

Thẩm Kiêu ban đầu nghe được việc CP thì không muốn đến xem, vừa nghe nói Lang Lâm bị fans của mình ghét bỏ thì đổi ý định.

[Mấy người thuê thủy quân thì cũng thuê nhóm nào chuyên nghiệp một chút được không? Kiêu Kiêu bây giờ còn tham gia chương trình mà mấy người nói cậu ấy xào CP với giám khảo, ý muốn ám chỉ cậu ấy đi cửa sau đúng không? Đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, ai ai cũng biết!]

[Hôm nay tôi cũng đi xem chương trình. Lúc Lang lâm nhắc đến hai việc này, anh ấy chẳng có biểu cảm gì, đây không phải là cây ngay không sợ chết đứng sao? Muốn đu CP thì tự đu với nhau đi, đừng có liên lụy đến người khác có được không?]

[Nếu nghĩ kỹ thì Tiểu Dương Nhân còn real hơn. Lang Lâm chưa nói được đến hai câu nữa, sao mà ghép CP được hay vậy?]

Thẩm Kiêu thấy thế chỉ muốn cười, chắc bản thân Lang Lâm cũng không nghĩ đến CP mình đẩy lại bị chê vì lý do anh nói quá ít. Đang vui sướng thì Điền Trạch Thành vuốt màn hình lên trên, sau đó Thẩm Kiêu nhìn thấy một tài khoản quen thuộc.

[Khu phong tỏa 11: Không phải bôi đen, chỉ muốn nói với cậu ấy có tướng phu thê.]

Thâm Kiêu: ...

Tướng phu thê cái đầu anh!

Người này thế mà lại tự tổng kết các điểm dễ thương của Lalang* mới hay!

(*): Nguyên văn "自己总结自己的拉郎配萌点可还行!", trong đó cụm từ "拉郎配" - Lalang - dùng để chỉ các CP có tình yêu đích thực không có ranh giới, phá vỡ mọi quy ước trần tục. Dạng CP này thường là dạng CP không có hint, được cư dân mạng tự sáng tạo ra tương tác giữa hai bên. Nguồn tham khảo: https://www.zhihu.com/question/476479734

Thẩm Kiêu cười đến ngã lên ghế. Khâu Tử Xương khó hiểu nhìn cậu, vẫn còn tính toán việc bị đổi phương cản không cho chơi với Đồ Dương: "Cậu cười ngu cái gì đó?"

"Hầy, không có, không phải... Ha ha ha ha ha ha, buồn cười quá." Thâm Kiêu thật sự nhịn không nổi, nhưng cảm thấy việc tuồn lịch sử đen tối của Lang Lâm trước mặt mọi người như thế thì không có tình người cho lắm, bèn thần bí nói: "Lúc về nói cho."

Đồ Dương uống bia nên say quắc cần câu, Điền Trạch Thành tự nhận thấy mức độ thân thiết với Thẩm Kiêu chưa cao đến mức có thể bàn việc riêng tư,biết điều không hỏi. Bọn họ thay đổi đề tài, vừa uống bia rượu vừa ăn, Thẩm Kiêu và Điền Trạch Thành còn phải đề phòng Khâu Tử Xương xuống tay với Đồ Dương.

Lúc quay về ký túc xá đã là rạng sáng. Xuyên suốt cuộc hành trình, Thẩm Kiêu vây Khâu Tử Xương chặt chẽ nên không uống bao nhiêu. Cậu dẫn anh ta vào phòng ngủ, sau đó trải một tấm đệm nằm dưới đất.

Thẩm Kiêu nghĩ anh ta đang ngủ nên lịch sử đen tối của Lang Lâm e chỉ có thể giữ lại trong lòng. Kết quả sau khi cậu ra khỏi nhà tắm, vừa cầm điện thoại lên thì Khâu Tử Xương đã tỉnh.

"Cậu nói xả giận cho tôi cơ mà, nhanh lên coi! Cậu có tấm hình khỏa thân của anh ta đúng không? Đăng Weibo ngay và luôn đi!"

Thẩm Kiêu suy nghĩ một chút, thầm nghĩ việc nói chuyện này cho anh ta và khỏa thân chạy lòng vòng không khác nhau mấy, bỗng nhiên có mấy phần đồng cảm với Lang Lâm, sửa lại lời nói lúc nãy: "Tôi đùa ấy mà. Cậu không phải say rồi sao, không ngủ à? Nếu cậu lừa tôi đỡ cậu, tôi sẽ đánh bể cái đầu chó của cậu đấy!"

Khâu Tử Xương khi say thì sẽ có trạng thái tự thân nói chuyện, không có chút nào bị ảnh hưởng bởi lời nói của Thẩm Kiêu: "Nhanh lên, nếu không ông đây gửi ảnh của cậu cho xưởng sản xuất bên Nhật bây giờ!"

Thẩm Kiêu: "..."

Mười phút sau.

Khâu Tử Xương ôm điện thoại của mình, đăng nhập vào tài khoản 'wtmxs' trên weibo, gửi tin nhắn cho cuộc hội thoại gần nhất.

[wtmxs: (^.<).]

Ngay sau đó, tài khoản chính thức của Thẩm Kiêu được nhận dấu tích vàng, cậu lập tức nhắn tin cho 'Khu phong tỏa 11'.

[Thẩm Kiêu V: Nhị Cẩu Tử?]

[Khu phong tỏa 11: ...]

-----

Tác giả:

Lang Lâm: Đậu xanh rau má.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top