Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Khi Lang Lâm và Thẩm Kiêu đến, Tôn Hải Trình đã đuổi hết mọi người, chỉ còn lại hai người Tôn Chính Văn và Tôn Nhất Tinh, nói gì cũng không chịu đi.

Ba người đều sững sờ khi nhìn thấy Thẩm Kiêu dẫn người theo.

Tôn Hải Trình nhìn Lang Lâm, cảm thấy hơi quen quen nhưng vì không nhận ra ngay nên ông không nghĩ nhiều, nhanh chân chào đón rồi nói với Thẩm Kiêu: "Đại sư! Cuối cùng ngài cũng tới, mau vào xem ba tôi..."

Nói xong thì muốn kéo cậu vào phòng bệnh.

Tôn Chính Văn biết đây chính là đại sư mà em ông ta mời mới, không khỏi cười thầm. Cậu em trai này khi rơi vào đường cùng đúng là cái gì cũng dám làm, thế mà lại tìm một thằng nhóc mặt trắng đến. Cậu ta so với con mình không chênh nhau mấy tuổi, có thể làm được gì chứ? Cùng lắm cũng chỉ như mèo cào, nhưng để đề phòng, ông ta không thể cho Tôn Hải Trình dẫn người vào được.

Tôn Chính Văn ra hiệu với Tôn Nhất Tinh, hai người đồng thời tiến lên ngăn cản, ra vẻ đứng đắn mà nói: "Làm gì vậy? Nơi này là bệnh viện! Ba còn đang phẫu thuật cấp cứu, chú mang người vào làm gì, có còn muốn ông ấy tốt lên hay không?"

Lời này nói ra nghe rất đau lòng, giống như Tôn Hải Trình muốn hại ba của mình vậy.

Tôn Hải Trình chưa điều ra chân tướng sự việc nên không nói được gì. Y tá đứng cạnh khinh bỉ liếc ông một cái, cũng tỏ thái độ bất mãn: "Ba bệnh nặng, chúng tôi hiểu ngài sốt ruột nhưng mạng người quan trọng. Các bác sĩ đều đang cố gắng cấp cứu, mong ngài tin tưởng chúng tôi."

Tôn Nhất Tinh đứng bên cạnh phụ họa theo: "Chú, không phải con nói gì chứ sáng nay sau khi chú đến bệnh tình của ông nội mới trở nặng ấy chứ. Bây giờ tình hình chưa rõ, chú lại dẫn anh ta vào... có phải không được ổn lắm không?"

Thẩm Kiêu nghe thế thì nhìn hắn, lông mày chợt nhíu lại.

Khi cậu tới đây vào sáng nay, người này tuy có bộ dạng hung ác nhưng đôi mắt lại có lòng trắng lòng đen rõ ràng, chưa gây hại đến ai nên cậu mới yên tâm rời đi. Nhưng sau mấy tiếng không gặp, Tôn Nhất Tinh đã thay đổi rất nhiều, rõ ràng nhất là gân xanh trên mặt hắn. Người bình thường cũng có gân xanh nhưng không thấy rõ, sáng nay Tôn Nhất Tinh cũng như vậy. Thế nhưng bây giờ, dù đang cười thì gân xanh trên mặt lại hiện lên rõ ràng, biểu cảm vô cùng dữ tợn. Thứ hai là tơ máu trong mắt hắn, cũng chỉ mới xuất hiện vào chiều nay. Dù có mệt nhọc cách mấy thì chỉ với mấy tiếng đồng hồ, đôi mắt không thể như thế được, rõ ràng trong khoảng thời gian này, hắn đã làm việc xấu gì rồi.

Việc bệnh tình của ông Tôn đột nhiên trở nặng rất có khả năng liên quan tới hắn ta.

Thẩm Kiêu nghĩ tới đây, không rảnh để cãi cọ nữa, nói với Tôn Hải Trình: "Đi tới phòng bệnh của ông cụ xem trước."

Lúc này Tôn Hải Trình mới ra hiệu cho vệ sĩ tránh ra, dẫn Thẩm Kiêu đi vào.

Hai ba con Tôn Chính Văn cũng muốn đi vào cản trở, chợt nghe người đàn ông vẫn luôn im lặng lên tiếng: "Cậu ấy rất giỏi, mấy người tốt nhất nên tin tưởng khả năng của cậu ấy."

Hai người họ ít tiếp xúc với anh, thấy Tôn Hải Trình cũng không chú ý nên tưởng Thẩm Kiêu mang theo trợ lý tới. Ai ngờ anh đột nhiên mở miệng, giọng nói rất quen, vừa gỡ khẩu trang ra mới biết là Lang Lâm.

Tôn Chính Văn kinh ngạc, cảm thấy không ổn: "Lang Lâm? Sao cậu... sao cậu..."

Lang Lâm nhàn nhạt đáp: "Tôi đưa em... Thẩm đại sư tới."

Qua sự việc sáng nay, Tôn Nhất Tinh đã cảm thấy Thẩm Kiêu không đơn giản. Bây giờ thấy người như Lang Lâm lại hạ mình làm tài xế cho cậu, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo mãnh liệt. Hắn liếc mắt nhìn ba mình, cả hai đều biết không ổn rồi.

Nhớ tới việc mình đã làm, hai người cảm thấy chột dạ, lập tức muốn vào phòng bệnh nhưng lại bị ngăn cản ở bên ngoài.

Thư ký Dương lạnh lùng nói: "Phòng bệnh hơi nhỏ, hai vị ở ngoài thì tốt hơn."

Méo tin! Ông cụ Tôn nằm ở phòng VIP, hai mươi người đi vào còn dư sức, hai người họ thì chiếm được bao nhiêu chỗ chứ?!

Lang Lâm cũng không đi vào, chỉ đứng bên ngoài nhìn bọn họ với vẻ tìm tòi nghiên cứu, làm bọn họ không dám đi, cũng không dám bàn luận kế hoạch, gấp gáp đến mức đứng ngồi không yên.

"Tôi đi vệ sinh một chút."

Tôn Nhất Tinh bồn chồn, không quan tâm đến tín hiệu của ba mình mà đứng lên đi về phía nhà vệ sinh, thuận tiện lấy điện thoại ra.

Trong phòng bệnh, Thẩm Kiêu nhìn một vòng, phát hiện ra không ít dấu hiệu, hỏi: "Căn phòng này không giống phòng của bệnh viện, có ai sắp xếp lại sao?"

Tôn Hải Trình đáp: "Đúng vậy, anh hai tôi nói trang trí của phòng này không hợp phong cách của ba tôi, cố ý cho người sửa lại. Anh ấy là người đang ở ngoài kia."

Cậu vừa vào là đã thấy ngột ngạt, giống như có một viên ngọc đè lên ngực vậy, khiến người ta thở không nổi. Một người bình thường còn như thế, huống chi người bị bệnh như ông Tôn.

Nhìn kỹ một chút, cách trang trí phòng này cũng khác với phòng bệnh bình thường, nhìn thoáng qua thì không thấy gì nhưng thầy phong thủy chỉ cần nhìn sơ qua là đã thấy căn phòng này phạm vào mấy điều kiêng kị rồi.

Thẩm Kiêu gõ mạn giường: "Cái này cũng là mua ở ngoài sao?"

Tôn Hải Trình gật đầu, chần chừ nói: "Cái giường này có vấn đề sao ạ?"

Thẩm Kiêu nhếch mép, chỉ vào vết nứt rồi nói: "Giường này được làm từ gỗ cây hòe. Nếu chú biết tìm thầy phong thủy, hẳn phải biết ý nghĩa của nó nhỉ?"

Cây hòe có âm khí là một chuyện, sau khi các phương pháp cổ truyền bị mai một dần, ít ai dùng gỗ hòe để làm vật dụng trong nhà do chất gỗ giòn, dễ vỡ.

Tôn Chính Văn cố ý dùng gỗ hòe làm giường, đương nhiên không thể dùng loại gỗ thông thường.

Thẩm Kiêu nói tiếp: "Trong phòng bật máy sưởi liên tục mà giường này vẫn lạnh lẽo. Nếu như tôi đoán không sai, đây là gỗ hòe lấy bên cạnh mộ, thậm chí có thể là mảnh gỗ ở bãi tha ma. Miếng gỗ to như vậy, không biết đã hấp thụ bao nhiêu âm khí."

Tôn Hải Trình đưa tay ra sờ. Quả nhiên giường của ông cụ nhà mình mát mẻ, tạm thời chưa bàn đến việc có âm khí hay không, nếu người già nằm loại giường này, bệnh tình có thể tốt lên mới là lạ!

Thẩm Kiêu men theo mạn giường, suy nghĩ một chút: "Theo lời của chú, bây giờ có ba khả năng sau: Một là giường được mua tạm, hai là anh hai chú đã tính toán từ trước, ba là ông ta tìm thầy phong thủy tới làm. Người bình thường không thể có miếng gỗ này được."

Tôn Hải Trình sợ hãi đến mức mồ hôi ướt sũng cả người: "Anh ta làm sao dám? Đây là ba ruột của chúng tôi mà!"

"Hai người họ không có quan hệ huyết thống, có phải ruột thịt hay không, chú vẫn nên hỏi lại đi." Thẩm Kiêu thuận miệng nói ra thông tin chấn động, cũng không quan tâm phản ứng của Tôn Hải Trình mà đi tới cửa sổ: "Xem ra căn phòng này cũng không phải được chọn ngẫu nhiên."

"Nhìn thấy cái cầu vượt cho người đi bộ hình vòng cung ở kia không?" Thẩm Kiểu chỉ phía trước, giải thích, "Hình dạng cong như lưỡi liềm, mỗi lần có ai đi qua, nó như cắt vào tim ba chú. Dù không nhanh như tốc độ xe nhưng dao cùn cắt thịt, không chí mạng nhưng lại khiến người đau đớn đến chết."

Thẩm Kiêu nói xong thì lấy kính bát quái ra treo trên cửa sổ, cảm giác khó thở lập tức giảm đi không ít.

Không biết có phải do tâm lý không nhưng Tôn Hải Trình chợt thấy an lòng lạ lùng. Kỳ lạ thay, kính bát quái vừa được treo lên thì phòng phẫu thuật bên kia truyền đến tin tốt, bệnh tình của ông Tôn đã ổn định, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.

Ánh mắt của ông ta nhìn Thẩm Kiêu lập tức thay đổi, khom người hành lễ: "Cảm ơn sự cứu giúp của đại sư, tôi không biết báo đáp ơn này như thế nào..."

Thẩm Kiêu ngắt lời: "Đưa đủ tiền là được."

Tôn Hải Trình: "..."

Vẫn trung thực như lúc sáng!

Nếu Thẩm Kiêu nói câu này khi sáng, Tôn Hải Trình chắc chắn nghĩ cậu vì tiền của ông, nhưng khi được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của cậu, trong mắt ông ta bây giờ chỉ có luồng tiên khí phấp phới.

Đại sư muốn tiền sao? Đó là vì phải chịu tội hóa giải phong thủy thay bọn họ đó chứ!

Tôn Hải Trình càng cung kính hơn, kính cẩn nghiêng mình nói: "Sáng nay, tôi đúng là có mắt không thấy Thái Sơn nên mạo phạm ngài. Chờ mọi thứ xong xuôi, tôi nhất định sẽ mang phần lễ dày đến nhà xin lỗi!"

Thẩm Kiêu vẫn như cũ: "Đưa đủ tiền là được."

Tôn Hải Trình: "..."

Quả nhiên đại sư vẫn còn giận mình!

Chờ mọi việc kết thúc, ông ta nhất định phải xin lỗi đàng hoàng!

Thẩm Kiêu không biết ông ta đang suy nghĩ gì, đi lòng vòng trong phòng, vạch ra một số thứ phạm vào điều kiêng kị khác.

Mỗi một chỗ được tìm ra, sự phẫn nộ trong người Tôn Hải Trình lại tăng thêm một bậc, cuối cùng quần áo đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Ông ta chưa bao giờ nghĩ lại có người dám ra tay ác độc như thế với ba của mình!

Coi như không có quan hệ huyết thống, ông Tôn tốt xấu gì cũng đã nuôi hắn ta mấy chục năm, chẳng lẽ Tôn Chính Văn không có một chút lòng biết ơn sao?!

Tôn Hải Trình càng nghĩ càng giận, ra khỏi phòng bệnh thấy Tôn Chính Văn thì lập tức lao đến, nắm cổ áo của ông ta, tức giận nói: "Mày vẫn còn là người sao? Dám ra tay với ba, đến súc sinh cũng không bằng!"

Vệ sĩ chạy đến tách hai người ra, Tôn Chính Văn giả ngu: "Chú bớt nói bậy đi! Tôi đâu hay tới đây đâu, ngược lại là chú, vừa tới là ba bệnh, tôi còn nghĩ chú hợp tác với người khác tranh giành tài sản đó!"

Tôn Hải Trình tức đến phát điên, lôi ông ta vào phòng bệnh, nhắc lại mấy thứ Thẩm Kiêu vừa nói, từng cái từng cái chỉ cho ông ta xem: "Phòng bệnh là mày chuẩn bị, nội thất bên trong cũng là mày đổi, cái này cái này đều không phải qua tay mày sao! Mày còn xạo chó hả!"

Tôn Chính Văn không ngờ thằng nhóc mặt trắng Tôn Hải Trình tìm tới lại có thể nhìn ra nhiều thứ như vậy, phá từng cái từng cái một. Ông ta chột dạ, chân nhũn ra, thiếu chút không đứng nổi.

Vệ sĩ đứng ngoài thấy vậy cũng không tới cản, hai mặt nhìn nhau, đánh giá Tôn Chính Văn.

Người Trung Quốc coi trọng đạo hiếu, người này ngay cả ba mình cũng hại, còn có chuyện gì không dám làm nữa chứ?

Y tá sợ mất trật tự nên vẫn luôn để ý tới động thái khu này, thấy tình thế đảo lộn, bọn họ nhịn không được mà trợn to hai mắt.

Tôn Hải Trình lôi kéo Tôn Chính Văn tới đồn cảnh sát, lúc quay đầu vừa hay thấy dáng vẻ nhếch nhác của Tôn Nhất Tinh bèn dặn dò vệ sĩ tới kéo phụ, muốn đưa cả hai ba con tới đồn.

Tôn Nhất Tinh thấy thế thì la to: "Đây đều là ý của ba con, con không biết gì hết! Con chỉ nghe lời ông ta nói ông nội bệnh nặng, phải có người trông nom bên giường nên mới tới, con không biết ông ta muốn hại chết ông nội!"

Mọi người hít một ngụm khí lạnh.

Ngay cả con trai ruột cũng chứng minh lời buộc tội của Tôn Hải Trình, Tôn Chính Văn còn giải thích được gì nữa?

Bản thân ông ta cũng không ngờ mình lại bị bán đứng bởi chính thằng con ruột thịt, trừng mắt chỉ tay vào Tôn Nhất Tinh, chửi ầm lên: "Đồ vong ân phụ nghĩa... Mày ngậm máu phun người! Tao nói muốn hại chết ông già kia khi nào?!"

Tôn Hải Trình thấy ông ta không chịu thừa nhận, sắc mặt càng đen hơn: "Thẩm đại sư nói, bởi vì mày mà ông ấy chỉ có thể sống đến bảy giờ sáng mai thôi! Mày còn dám chối hả!"

"Không thể nào!" Tôn Chính Văn quát to, "Chuyện này...không thể nào!"

Con ngươi Tôn Nhất Tinh đảo liên tục, cắn răng khuyên nhủ: "Ba nhận đi, chấp nhận rút lui khỏi ván cờ này, đừng hại chết ông nội!"

"Mày im mẹ cái mồm đi! Chờ về nhà tao xử mày sau!" Tôn Chính Văn hung dữ nói, nhận thức tình hình đã không thể kiểm soát được nữa, bèn cầu xin Tôn Hải Trình: "Em trai, anh thật sự không có ý định hại chết cha. Anh chỉ muốn ông ấy bệnh mấy ngày, chờ tóm được công ty thì sẽ cho người rút lui, anh thật sự không có ý định hại chết ông ấy! Em phải tin anh!"

Tôn Hải Trình nghe chính miệng ông ta thừa nhận, lửa giận lại bốc lên, nóng máu tính lao tới đánh người nhưng lại bị một câu nói của Thẩm Kiêu cản lại.

"Đồ vật trong phòng bệnh của ba chú chỉ là yếu tố phụ, ảnh hưởng lớn nhất vẫn là ở nhà. Chú dẫn tôi đến nhà của ông ấy xem đi."

Vừa nói xong, Tôn Hải Trình và Tôn Nhất Tinh chợt hồi hộp hẳn lên.

Tôn Hải Trình cứ nghĩ phòng bệnh như thế đã là nguy hiểm lắm rồi, thế mà lại chưa phải là nơi nghiêm trọng nhất, ông anh của ông ta rốt cuộc có bao nhiêu thù hận với ba mình vậy?

Còn Tôn Nhất Tinh thì nhớ đến việc mình nhờ thầy phong thủy làm, chỉ lo bị Thẩm Kiêu nhìn ra.

Lúc này, Lang Lâm vốn trầm mặc bỗng tiến lên: "Ngồi xe anh đi."

Thẩm Kiêu: "...."

Suýt chút là cậu quên còn một người nữa, nhìn anh chằm chằm: "Sao anh vẫn còn ở đây?"

Lang Lâm còn chưa nói thì Tôn Hải Trình đã thấy anh, sửng sốt: "Lang Lâm? Sao con cũng ở đây?"

Người ta hay nói, xấu che tốt khoe, Tôn Hải Trình nghĩ tới chuyện xấu xa của nhà mình, nhanh chóng ổn định lại biểu cảm: "Xin lỗi, làm con chê cười rồi... Con đến đây làm gì thế?"

Lang Lâm lén nhìn Thẩm Kiêu: "Hôm nay con là tài xế của em... Thẩm đại sư."

Thẩm Kiêu: "..."

Nghe Lang Lâm gọi mình như thế, cũng coi như cảm nhận được cảm giác trào phúng của đối phương khi bị gọi là "Ảnh đế" rồi.

Mắt thấy tới Lang Lâm mà cũng có quan hệ tốt với Thẩm Kiêu, lại còn chở cậu tới đây, trong lòng Tôn Hải Trình lại thêm cung kính Thẩm Kiêu, vội vàng nói: "Được rồi...Vậy chúng ta đi thôi?"

Lời này hỏi Thẩm Kiêu.

Ở trong lòng ông ta, Lang Lâm hạ mình làm tài xế nịnh bợ Thẩm Kiêu, hiển nhiên địa vị không cao bằng cậu! Huống hồ cậu lại có thể cứu mạng ba mình!

Thẩm Kiêu suy nghĩ một chút, nói: "Không vội, xem tình hình ông cụ trước."

Cậu không biết hai ba con Tôn Chính Văn đã làm bao nhiêu việc, tốt hơn hết vẫn là tới xem ông Tôn, miễn cho lúc tới nhà lại để sót gì đó.

Tôn Hải Trình cũng có ý như vậy, lo lắng bệnh tình của ông cụ nên vội vã trở lại, đồng thời dặn dò vệ sĩ đưa hai người kia tới cục cảnh sát, còn mình thì đứng bên ngoài phòng phẫu thuật chờ.

Trong lúc chờ, Thẩm Kiêu nhờ người đi mua giúp mấy thứ cần thiết, đổi kính bát quát của mình thành gương lồi, chấm một nốt đỏ ở giữa rồi treo ở sát bên cửa sổ. Sau đó sai người khiêng giường bệnh ra ngoài, khôi phục lại không gian ban đầu.

Nửa tiếng sau, đèn phòng phẫu thuật tắt, ông Tôn được bác sĩ đẩy ra, sắc mặt nhìn nhìn tốt hơn nhiều so với lúc trước.

Phòng bệnh cũ chắc chắn không thể ở tiếp, Tôn Hải Trình sắp xếp một phòng bệnh khác cho ông Tôn. Thẩm Kiêu tiến tới nhìn sắc mặt ông cụ, gật đầu rồi, nói: "Đi thôi. Thế cờ này vừa mới có tác dụng, nếu giải quyết nhanh, ba chú có thể xuất viện trong tuần này."

Tôn Hải Trình vui mừng khôn xiết, để lại mấy người trông giữ phòng bệnh, không cho bất kỳ ai ra vào rồi lái xe chở Thẩm Kiêu và Lang Lâm về nhà ông cụ.

Thẩm Kiêu chưa bước tới cửa nhưng đã thấy phương hướng không ổn, vừa đi vào là đã nắm chắc thông tin.

"Ba chú vẫn luôn ở đây sao?"

Tôn Hải Trình gật đầu: "Đúng vậy."

"Cửa hướng Đông, sân vườn hướng về phía Tây, nhà chính lại hướng về phía Bắc, các cung xung đột với nhau, có hại cho lá lách và dạ dày của chủ nhà. Lần này ba chú nhập viện vì bệnh thông thường của người già nên không ai nhận ra."

"Ngoài ra, phía Bắc là cung Khảm, tượng trưng cho con trai giữa*, nếu vị trí này bị chặn, Tôn Chính Văn nhất định sẽ bị giam."

(*) Thông tin tham khảo: https://baoxaydung.com.vn/y-nghia-cua-9-cung-va-tam-quan-trong-trong-phong-thuy-nha-o-175906.html 

Tôn Hải Trình không muốn nhắc tới Tôn Chính Văn, bèn dẫn Thẩm Kiêu vào trong.

Sau cửa chính là một căn phòng hoa nhỏ, có lối đi trực tiếp thông đến phòng chính, mắt Thẩm Kiêu giật nhẹ.

"Lối đi này là mới được xây sao?"

Tôn Hải Trình cũng hơi nghi ngờ: "Mấy ngày trước tôi đến thì không có nó. Ở giữa hình như có cái bàn nhưng ngại phiền phức nên cho người dời đi rồi... Có vấn đề gì sao?"

Thẩm Kiêu cười lạnh: "Một con đường xông thẳng vào nhà, nối liền với cái cửa tạo thành hình khẩu súng. Súng nhắm thẳng vào tim, chú nghĩ xem?"

Đương nhiên phải gặp họa sát thân!

Tôn Hải Trình nghe xong, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt: "Tên súc sinh này! Tôi nhất định phải cho ông ta ngồi tù đến chết!"

Thẩm Kiêu lắc đầu: "Việc này không phải do ông ta làm, tôi nghĩ là tác phẩm của Tôn Nhất Tinh đấy."

Tôn Hải Trình sững sờ, nhờ lời giải thích ban nãy của hắn mà ông không nghi ngờ hắn ta, thế mà lại bị lừa?

"Nó? Tại sao?"

"Bộ dạng Tôn Nhất Tinh hung ác, so với sáng nay thì trên dấu hiệu này càng rõ ràng hơn, hiển nhiên là đã làm chuyện xấu." Thẩm Kiêu dừng một chút, "Lại nói tới bát tự của Tôn Chính Văn, chữ "Chính" (正) vừa có hạ (下) vừa có thượng (上), biểu thị cho việc dễ dàng thành công nhưng cũng dễ thất bại. Chữ "Văn" (文) có hình dạng hai chân bắt chéo, tượng trưng cho sự rụt rè, chăm chỉ nhưng không thành công, chỉ có thể làm nền cho người khác."

Nếu như Tôn Chính Văn không bị phát giác lần này thì trước sau gì ông ta cũng bại dưới tay Tôn Nhất Tinh, cuộc sống sau này cũng không mấy dễ chịu gì.

Tôn Hải Trình nghe, vừa tức giận vừa cảm khái, thầm nghĩ rốt cuộc nhà này tạo nghiệp gì mà lại nuôi ra hai người bạc tình bạc nghĩa như vậy.

Thẩm Kiêu không để ông ta tiếp tục suy nghĩ, kêu ông ta chuyển bàn nhỏ về lại chỗ cũ, treo một bức tranh sơn thủy ở cửa phòng chính. Sau đó, cậu vào nhà tìm ra thêm một số thứ nữa, rồi viết ngày sinh của ông Tôn lên người giấy để lên bàn, thừa dịp có ánh mặt trời rọi tới, đốt nó lên.

Không biết có phải do ảo giác không mà sau khi làm xong, Tôn Hải Trình cảm thấy toàn bộ căn nhà đều sáng sủa hẳn lên.

Trước khi rời đi, Thẩm Kiêu nhìn ảnh gia đình được treo ở phòng khách chính, không nhịn được mà nói: "Căn nhà này có bố cục không tốt. Có rảnh thì chú đi tìm người tới xem có thể phá đi xây lại không."

Tôn Hải Trình lo sợ, liên tục đồng ý, cung kính tiễn cậu đi.

Lang Lâm không vào được nên đứng ở đầu hẻm, hai người vừa đi ra là đã thấy bóng dáng của anh.

Tôn Hải Trình vì muốn quay về chăm sóc ông Tôn, thấy Lang Lâm còn đứng chờ, cho rằng Thẩm Kiêu còn có việc nên lúc ra khỏi cửa, ông ta đưa cho cậu một tấm thẻ ngân hàng.

"Không biết bình thường phí của ngày là bao nhiêu nên tôi có chuẩn bị trước hai triệu, mong ngài nhận cho. Đêm nay tôi tổ chức tiệc rượu nổi tiếng ở nhà hàng Bắc Kinh, cũng mong ngài nể mặt mà tham dự. Tôi thấy ngài còn có việc với Lang Lâm nên không dám quấy rầy nữa. Bây giờ tôi về bệnh viện xem ba tôi một chút."

Nói xong, ông ta chào Thẩm Kiêu rồi vội vã rời đi, quả thật là đang lo lắng cho bệnh tình của ông cụ.

Thẩm Kiêu: "..."

Cmn, tại sao?

Tại sao ai cũng cảm thấy cậu và Lang Lâm có chuyện vậy?

Thẩm Kiêu nghiêm mặt quay đầu lại thì thấy chiếc Karlmann King lóe đèn lên, giống như ánh mắt đang mê hoặc cậu vậy.

Thẩm Kiêu: "..."

Mẹ nó đồ trai đểu! Suốt ngày chỉ biết dụ dỗ tui!

Đường bên này khá đông nên Lang Lâm không tiện xuống xe, thấy Thẩm Kiêu còn chưa lên, bèn nháy đèn ra hiệu.

Nhưng không biết Thẩm Kiêu nghĩ ngợi gì mà vẫn không lên xe, im lặng nhìn cửa xe rồi quay người, dọc theo ven đường mà đi.

Lang Lâm: "..."

Bây giờ lại giận dỗi gì nữa đây?

Vì vậy, người đi đường được chứng kiến cảnh tượng như sau: Một thanh niên có ngoại hình cực kỳ nổi bật đi về phía trước, phía sau là một chiếc xe có hình con dơi không nhanh không chậm đi theo, khung cảnh trông cực kỳ đắt tiền.

"...Cái người có tiền chết tiệt kia nhìn quen mắt quá nhỉ?" Có người nào đó bỗng nhiên lên tiếng.

"Giống ai trong "Road to actors" á... Tên gì nhỉ?"

"Thẩm Kiêu hả?"

"Á! Đúng rồi, Thẩm Kiêu! Cơ mà cậu ta không phải là dân thường sao? Quần áo cậu ta mặc đều của Metersbonwe mà..."

"Cậu thì biết cái gì? Người ta trải nghiệm cuộc sống thôi!"

Thẩm Kiêu: "..."

Cậu vốn nghĩ cứ đi như vậy tới bên xe buýt thôi, không ngờ đi chưa được mười mét đã bị nhận ra. Cảm nhận được bầu không khí xung quanh chợt nóng lên, dù đã chứng kiến đủ thứ chuyện trên đời, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà hoang mang, co chân mà chạy.

Chiếc SUV nọ vẫn bám theo sát nút, nhưng lần này lại chạy ngang hàng với Thẩm Kiêu. Lang Lâm lại nháy đèn xi nhan, ra hiệu cho cậu lên xe.

Một đám người không hiểu gì nhưng thấy xe đẹp và người đẹp đều chạy, theo bản năng họ cũng chạy theo.

Đám đông cuồn cuộn chạy tới, người đi đường còn tưởng ngôi sao nổi tiếng nào đến nên cũng mờ mịt đi theo, vừa chạy vừa hỏi người bên cạnh: "Ai vậy?"

"Ai biết!"

"..."

Số người đuổi theo càng ngày càng nhiều, tốc độ của Thẩm Kiêu cũng càng lúc càng nhanh hơn. Mắt thấy phía trước là đường lớn, người đi đường và xe đều phải nhường, Lang Lâm không nhịn được mà hạ cửa sổ: "Lên xe!"

Thẩm Kiêu thở hổn hển: "Cho dù có chết, tôi cũng sẽ không ngồi lên chiếc xe vô liêm sỉ của anh đâu!"

Một phút sau.

Chiếc xe hình con dơi chạy chậm lại, Thẩm Kiêu một bước nhảy vọt lên xe, la to: "Mau chạy đi...lái xe nhanh lên! Sắp bị dí theo tới nơi rồi!"

-----

Tác giả:

Lang Lâm: Lời thề của em có thể nào kiên trì được hơn một phút không?

Thẩm Kiêu: ... Mọe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top