Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Kiêu và Lang Lập lập tức mở hộp, lấy chìa khóa rồi đi ra thang máy lên lầu hai.

Cửa thang vừa mở ra, hai người chưa kịp xem xung quanh đã chạy nhanh tới nơi phát ra tiếng động, nhưng lại bị ngăn cách bởi cánh cửa chính.

Khi bọn họ chạy tới, Đồ Dương ở trong còn la hét um sùm: "Á á á á....!!!!!"

Thẩm Kiêu: "..."

Sao vậy ta? Nghe không giống gặp chuyện kinh khủng lắm?

Thẩm Kiêu và Lang Lâm nhìn nhau. Sau đó, hai người lại nghe âm thanh khác vang lên: "Cậu xem tôi nói có sai đâu! Dòng điện này không mạnh, chơi vui lắm!"

"Đã vậy còn thoải mái!" Đồ Dương sờ qua một chút, tiếng cười quỷ dị lại vang lên: "Há há há... không ổn, em bắt đầu nghiện nó rồi. Anh Dật Phàm, chúng ta cùng chơi đi!"

Mấy giây sau: "Há há há há.... Há há há..."

"Há há há...há há há..."

Thẩm Kiêu: "...."

Chơi vui dữ.

Lang Lâm thoáng im lặng rồi giơ tay gõ cửa: "Tưởng Dật Phàm? Hai người đang tìm manh mối sao?"

Tràng cười trong phòng chợt dừng, giọng nói vui vẻ thoải mái của Tưởng Dật Phàm vang lên sau cánh cửa, mang theo chút hưng phấn khó hiểu: "Anh Lâm? Mới đây mà hai người đã đi ra ngoài rồi sao? Có gặp mấy người khác không?"

Lang Lâm nhìn Thẩm Kiêu một cái, nói: "Không có, tôi nghe thấy hai người nên mới tới. Tôi cùng nhóm với Thẩm Kiêu, cậu đi chung với Đồ Dương à?"

"Đúng rồi!" Giọng của Tưởng Dật Phàm truyền qua khe cửa: "Ê Thẩm Kiêu! Tôi thấy cậu giả gái rồi, đẹp quá trời đẹp luôn!"

"..."

Nói cái gì không nói sao cứ phải nhắc tới vụ giả gái vậy!

Dường như Thẩm Kiêu có thể tưởng tượng được bộ dạng nằm nhoài trên khe cửa nói chuyện của anh ta, im lặng nửa giây: "Cảm ơn nha."

Đồ Dương đứng bên cạnh căn bản chỉ nghe hai đàn anh nói chuyện, không có ý định xen ngang. Nhưng nghe thấy tiếng Thẩm Kiêu thì anh ta không khỏi vui vẻ: "Anh? Anh với đàn anh đi chung với nhau à?"

Thẩm Kiêu "Ừ" một tiếng, suy nghĩ một lát, không nhịn được mà hỏi: "Lúc nãy hai người làm gì đó?"

Đồ Dương lập tức trả lời: "Căn phòng này lạ lắm, không có nội thất gì hết, chỉ có một cái giường. Cửa ra vào thì có điện, mỗi lần muốn đi qua thì phải bị điện giật một lần. Anh Dật Phàm bị giật nhiều lần rồi nên để em thử."

Thẩm Kiêu: "...."

Đúng là không biết nên nói gì nữa.

Lang Lâm lại có chút kỳ lạ: "...Cho nên hai người bắt đầu chơi với nhau à?"

Đồ Dương: "..."

Tưởng Dật Phàm: "..."

Thẩm Kiêu thầm nghĩ hai đứa trẻ to xác này sao mà lại vào chung một đội được hay vậy? Ekip không muốn nhóm này ra khỏi đây đúng không?

Nghĩ thế, cậu đưa mắt nhìn xung quanh, cố gắng tìm chìa khóa mở cửa.

Bố cục của lầu hai khá giống khách sạn. Một hành lang thông thẳng ra ngoài, một bên có lan can có thể nhìn xuống phòng khách ở dưới, một bên thì có một dãy phòng, cửa đóng chặt. Từ đầu tới bây giờ, hai người Thẩm Kiêu chẳng nghe thấy âm thanh của ai khác, giống như nơi này chỉ có họ.

Lúc này, Tưởng Dật Phàm ho khan một tiếng, nói chuyện khác: "Sao hai người đi ra được vậy? Hai người tụi tui bị điện giật hơn nửa ngày rồi mà cũng không tìm được mật mã, đầu óc sắp tê liệt hết rồi."

Lang Lâm thản nhiên đáp: "Dựa vào đầu óc."

Tưởng Dật Phàm: "..."

Thẩm Kiêu liếc Lang Lâm với vẻ không đồng ý: Anh nói vậy không sợ làm tổn thương tới người có tâm hồn yếu đuối sao?!

Kết quả một giây sau, Đồ Dương bị nhốt ở trong nói một cách đầy hâm mộ: "Tốt thật, nếu em mà có não tốt như vậy thì hay biết mấy."

Thẩm Kiêu: "..."

Cậu cảm thấy không chừng Đồ Dương bị điện giật đến khờ người rồi, bèn nói thẳng: "Bên trong như thế nào? Trên tường hay dưới thảm có chữ nào không? Thật sự là không có cái gì đặc biệt hả?"

Bên trong im lặng một lúc, chắc là hai người đang đi tìm đồ. Không lâu sau, Đồ Dương vui vẻ la lên: "Anh! Đúng là có đồ nè! Trên tường ở đầu giường có nhiều tủ lắm, ngăn nào cũng bị khóa! Anh giỏi ghê!"

"..." Tưởng Dật Phàm lựa chọn im lặng.

Thân là khách mời cũ thế mà lại bị nhốt ngay màn đầu tiên, đã vậy còn không thấy tủ đầu giường, quá là mất mặt!

Đến bây giờ mới thấy tủ đầu giường, thế mà hồi nãy bảo không có nội thất gì khác, Thẩm Kiêu thật sự muốn làm cho thằng nhóc này khóc rống lên nhưng cậu kìm nén lại rồi hỏi: "Chụp hình rồi gửi bluetooth cho tôi."

Cậu không hi vọng gì ở khả năng quan sát của hai người kia, đành phải tự ra tay thôi.

Cũng may Đồ Dương không hỏi "Bluetooth là cái gì?", nhanh chóng gửi hình qua. Thẩm Kiêu và Lang Lâm chụm đầu lại xem chung.

Đây là một căn phòng rất tối giản, trên tường có rất nhiều hình vẽ, tủ đầu giường được gắn âm tường, cửa tủ bị che phủ bởi hình vẽ, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì rất dễ bỏ sót.

Đồ Dương nói tủ có sáu ngăn ở hai bên, tổng cộng là mười hai ngăn tất cả. Đồ Dương lại gửi tới một tấm hình dụng cụ điều khiển từ xa, trên đó có mười hai nút bấm từ 101 đến 602 tương ứng với từng con số trên ngăn tủ. Mặt trái của chiếc điều khiển có một hàng chữ nhỏ:

[Nếu bỏ qua cơ hội này, bạn sẽ bị mắc kẹt ở đây mãi mãi.]

Nhìn tổng quan các hình vẽ trên tường thì nó tạo thành một mã QR. Sau khi quét xong, họ sẽ kết nối được với wifi và được điều hướng tới một website có hình động, nhắc nhở bọn họ cái tủ này chỉ được mở một lần. Sau khi mở thì điều khiển sẽ mất tác dụng. Chưa kể cái tủ này còn có bộ đếm giờ, nếu trong hai tiếng mà người chơi không chọn ngăn để mở thì sẽ trực tiếp bị loại.

Đây chỉ mới là cửa thứ nhất của Đồ Dương và Tưởng Dật Phàm. Bọn họ đã đợi ở đây một tiếng năm mươi phút rồi, hiện giờ chỉ còn mười phút trước khi cái tủ mất hiệu lực.

Thẩm Kiêu nhớ mang máng video trong phòng khách có nói qua về căn phòng này, nhưng không chắc lắm nên hỏi Lang Lâm: "Đây là phòng của ai?"

Lang Lâm chỉ xem có một lần nên không nhớ kỹ tên nhân vật lắm. Khi nãy anh nhớ tên ông tác giả là do ở đầu video có nhắc đến.

Thẩm Kiêu chỉ còn cách nhìn tấm hình. Thế nhưng căn phòng này thật sự rất đơn sơ, cậu nhờ nhóm Đồ Dương lục tung cả phòng lên mà cũng chẳng tìm được manh mối nào.

Bây giờ đã hết cách nhưng nếu không giúp hai người họ thoát ra, Đồ Dương tới đây chẳng phải uổng công sao? Vậy nên, Thẩm Kiêu chỉ có thể nói: "Một trong hai người, cho tôi một chữ."

Lang Lâm lập tức biết cậu muốn làm gì, ra hiệu cho người quay phim đi theo mình ra chỗ khác.

Bên trong, Tưởng Dật Phàm không biết khả năng của Thẩm Kiêu, sửng sốt hỏi: "Chữ gì?"

Đồ Dương đáp ngay tắp lự: "Chữ 'năng - 能'."

Đầu óc Thẩm Kiêu bắt đầu hoạt động: "Chữ '能' bên phải có hình cầu thang, nhìn như bốn tầng, chìa khóa nên ở ô vuông thứ tư, bên trái có chữ 'nguyệt - 月', ở trong có chữ 'nhị - 二' ... 402!"

Đồ Dương lập tức cầm lấy điều khiển chuẩn bị bấm.

"Cái gì bốn tầng? Mấy người đang nói gì lạ vậy?" Tưởng Dật Phàm mờ mịt nghe xong, thấy Đồ Dương chuẩn bị bấm nút thì lập tức ngăn cản,"Cậu làm gì đó? Chúng ta chỉ có một cơ hội thôi, lỡ bấm sai là nghỉ chơi luôn đó!"

Đồ Dương không nghe lời anh ta: "Tôi tin anh tôi."

"Anh ruột hả?"

Đồ Dương ngơ ngác đáp: "... Không, cái này thì liên quan gì tới ruột thịt hay không?"

Tưởng Dật Phàm sửng sốt, thầm nghĩ nghe cũng đúng. Nhưng anh ta không thể nào để Đồ Dương bấm như vậy được: "Chúng ta tìm cả buổi có thấy manh mối nào đâu? Chẳng lẽ cứ bấm vậy thôi hả?"

Lúc này, Đồ Dương khoác lên mình sự chuyên nghiệp của nhân viên sale: "Anh của tôi bói toán giỏi lắm đó, một quẻ một trăm nghìn lận. Nhiều người tới tìm ảnh lắm á!"

Tưởng Dật Phàm: "..."

Vậy thì liên quan gì tới mật thất?

Hai người giằng co trong phòng. Đồ Dương tuy rất tin tưởng Thẩm Kiêu nhưng do không giải thích được nên cũng không dám cương quá mức với khách quý, bèn từ bỏ.

Từng phút trôi qua, Lang Lâm đi dò xét hành lang đã trở về. Chỉ còn một phút cuối cùng, anh thấy cửa vẫn chưa mở ra, bèn nhướng mày nói: "Tưởng Dật Phàm, nghe lời cậu ấy."

"Anh Lâm, nhưng mà...."

Chương trình giải đố trốn khỏi mật thất đang hay ho mà tự nhiên bói toán là sao?

Tưởng Dật Phàm đã xem "Road to actors", ấn tượng của anh ta với Thẩm Kiêu chỉ là tân binh có thiên phú và vận may không tệ mà thôi. Vừa nãy muốn nhiều hình như vậy, anh ta tưởng cậu có thể cứu mình ra ngoài, nhưng cuối cùng lại bày trò bói toán là sao?

Bàn bạc lâu như vậy mà đột nhiên cậu lại đoán được đáp án trong khi chẳng còn manh mối nào khác, điều này khiến người ta khó mà tin được.

Tưởng Dật Phàm bắt đầu mất kiên nhẫn. Nếu không phải vì nể mặt Lang Lâm và Đồ Dương thì chắc chắn thái độ của anh ta với Thẩm Kiêu không còn tốt đẹp nữa.

Lang Lâm hạ giọng: "Cậu có tìm được manh mối không? Manh mối của căn phòng này ở tầng dưới, sau khi ra ngoài thì chúng ta sẽ tìm tiếp. Nếu cứ ở trong phòng thì cậu chẳng lên hình được bao nhiêu, nhiều khi còn không tới được màn thứ hai."

Phương thức loại trừ của "Đại chiến mật thất" là trực tiếp loại bỏ người chơi, đồng thời với việc họ sẽ không còn cơ hội để tham gia tiếp.

Độ dài của một chương trình chỉ dài bấy nhiêu thôi, phần thi của từng nhóm có lẽ sẽ được đưa vào phần mở đầu và tất cả khách mời phải tập trung lại trước khi vào phần thi chính. Đối với khách mời mới như nhóm của Thẩm Kiêu, đây là phần hấp dẫn nhất.

Dù là khách mời cố định nhưng Tưởng Dật Phàm lại không nổi tiếng bằng những người còn lại nên anh ta rất quan tâm tới thời lượng lên hình của mình. Nghe thế, anh ta bèn phải lùi bước rồi đưa điều khiển cho Đồ Dương.

Tưởng Dật Phàm thầm nghĩ, nếu đáp án của Thẩm Kiêu sai thì cho dù có quý Đồ Dương và Lang Lâm cách mấy, anh ta cũng không muốn dính dáng gì tới Thẩm Kiêu nữa.

Vừa nghĩ xong, Đồ Dương không chút do dự mà nhấn chọn ngăn tủ số 402. Cửa tủ mở ra, cánh cửa cũng "ting" một tiếng, khóa cửa chuyển từ màu đỏ sang màu xanh.

Tưởng Dật Phàm sờ thử, không bị điện giật.

"..."

Mặt đau quá.

Đồ Dương lấy chìa khóa ra, nhanh chóng mở cửa. Sau khi hai người ra khỏi căn phòng, Tưởng Dật Phàm mơ màng, không hiểu sao tới tay Thẩm Kiêu thì chỉ cần một phút là mở được cửa.

Bọn họ lảng vảng trong đó gần hai tiếng lận đó!

Dù sao bức ảnh cũng không đủ thông tin, nhưng Thẩm Kiêu và Lang Lâm rất ngạc nhiên tại sao nhóm Đồ Dương lại bị kẹt tận hai tiếng mà chẳng phát hiện được manh mối gì. Quan trọng nhất, đây mới chỉ là vòng đầu thôi mà đã khó như vậy, mấy vòng sau chơi kiểu gì?

Nội dung liên quan đến bói toán không được phát sóng nên họ vẫn phải đi tìm manh mối mở cửa. Nhóm Thẩm Kiêu vào phòng bận rộn tìm kiếm, không lâu sau đó, ở một góc bức tranh vẽ, họ tìm được chữ ký "Dionigi."

Mọi người: "..."

Đồ Dương không nhận thấy điều kỳ lạ, hớn hở nói: "Anh, anh giỏi quá!"

Lang Lâm phân tích: "D là chữ cái thứ tư, số không trên điều khiển trông tròn hơn bình thường, chắc là tương ứng với chữ O. Số một giống chữ I, vậy hai chữ I phía sau là hai.*"

(*) Nguyên văn: "D是第4个字母,遥控器上的0比数字矮一些,应该是字母O,I代表自己,O后面跟着两个I,就是2.": Ai biết tiếng Trung thì giải thích giúp tụi mình nha tụi mình cũng không hiểu khúc này đâu....

Nhìn hai người trước mặt tìm được manh mối chỉ vỏn vẹn trong vòng mấy phút rồi thản nhiên phân tích mối liên hệ giữa nó, Tưởng Dật Phàm càng mơ hồ.

Người và người sao lại chênh lệch lớn tới như vậy?

Anh ta hơi ngượng, nhìn Thẩm Kiêu - cái đùi vàng trước mặt, im lặng suy nghĩ làm sao để ôm đùi một cách kín đáo mà không mất liêm sỉ.

Đồ Dương chưa đã cơn thèm, chỉ tay vào cánh cửa rồi nói với Thẩm Kiêu: "Anh, em rất khuyến khích anh thử luôn á. Lúc mới bị giật thì hơi đau thật nhưng mà về sau thoải mái lắm!"

Thẩm Kiêu: "..."

Cậu thầm nghĩ thằng nhóc này có lẽ đã bị điện giật tới choáng váng rồi, dịu dàng sờ đầu cậu, khéo léo từ chối: "Không được, bây giờ điện cũng có chạy đâu?"

Vừa dứt lời, cậu thấy Đồ Dương lạch cạch đóng cửa lại, đèn cửa lại quay trở về màu đỏ.

Đồ Dương kéo Thẩm Kiêu tới trước cửa: "Như vậy là được rồi!"

Thẩm Kiêu: "..."

Lang Lâm: "..."

Tưởng Dật Phàm: "..."

Nếu họ nhớ không nhầm thì hình như cái điều khiển chỉ dùng được một lần thôi đúng không?

Ba người đưa mắt nhìn tay cầm và chìa khóa kim loại móc trên cửa, cảm thấy mắc nghẹn ở lồng ngực.

-----

Tác giả:

Thẩm Kiêu: Coi chừng bị điện giật đến ngu người thật đấy!

Lang Lâm: Tình địch này có khả năng loại trừ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top