Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đối diện với đôi mắt to tròn long lanh của Đồ Dương, Thẩm Kiêu không thể từ chối được. Cậu và Lang Lâm tới sờ nắm cửa một chút, thỏa mãn khát khao của Đồ Dương rồi đưa mắt nhìn Tưởng Dật Phàm.

Hiếm khi thấy Lang Lâm chủ động xuống hố, Tưởng Dật Phàm còn đang lén cười, bỗng nhiên bị nhìn như vậy, khó hiểu nói: "... Nhìn tôi làm gì?"

Lang Lâm nhìn về cánh cửa điện: "Cậu đi mở cửa đi."

"Tại sao lại là em?" Tưởng Dật Phàm không tin nổi, "Em đâu có đóng cửa đâu? Anh Lâm, anh phải nói lý chứ!"

Thẩm Kiêu bị điện giật hơi tê tay, nói: "Mau đi cứu thằng nhóc kia đi, nếu bị giật thêm hai lần nữa thì Đồ Tiểu Dương sẽ biến thành Đồ Dương Dương mất."

Đồ Dương: "???"

"Đã biến hình rồi." Lang Lâm giải thích, "Cậu không muốn bị nói bắt nạt người mới khi chương trình phát sóng đúng không?"

Tưởng Dật Phàm: "..."

Anh ta nhìn Lang Lâm, tưởng như có thể thấy được thâm ý bên trong đôi mắt ấy - Người không có năng lực thì có tội.

(*) 菜就是原罪: thuật ngữ trong game, ngụ ý không có năng lực thì có tội.

 Anh ta luôn là cái hố đen trong chương trình, mùa một toàn phải nhờ đồng đội gánh nên bị fans của người ta "hỏi thăm" vô số lần. Sau khi chương trình phát sóng thì dựa vào marketing mà tẩy trắng hình tượng thành ngây thơ dễ thương, thu hút không ít fans.

Ban đầu Tưởng Dật Phàm nghĩ, dù sao cũng là màn mở đầu của mùa hai, tổ chương trình lại để anh ta dẫn dắt người mới, kiểu gì cũng phải cho anh ta một chút mặt mũi nên mật thất sẽ không khó. Kết quả cửa đầu tiên hành anh ta tận hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng phải nhờ người mới khác giúp đỡ, nhục nhã vô cùng.

Bây giờ Tưởng Dật Phàm chỉ muốn nằm không hưởng lợi, tránh bị loại ở vòng tiếp theo. Dựa vào người mới mà qua cửa thì cũng không sao, nhưng nếu không vào được tới màn chính thì mất mặt quá.

Tốc độ giải đố của Lang Lâm rất nhanh, Tưởng Dật Phàm không quan tâm mấy tới thời lượng lên hình hoặc đánh giá của khán giả nên lúc nào cũng đi kè kè bên cạnh. Đôi khi anh ta nhặt mấy cái manh mối lên rồi giả bộ chính mình tìm được mới không bị fans ghét bỏ.

Lang Lâm dù giỏi tới mấy nhưng thường ngày quá lạnh nhạt. Nếu không phải đang trong chương trình, Tưởng Dật Phàm cũng không dám nói chuyện với anh, còn Thẩm Kiêu nhìn qua có vẻ thân thiện hơn nhiều...

Một thầy bói giả gái, chẳng đáng sợ mấy.

Tưởng Dật Phàm suy nghĩ một chút, không đồng ý ngay: "Hai người thương Đồ Dương thì không thương tôi à? Lỡ tôi bị điện giật đến ngu người thì làm sao đây?"

Lang Lâm thả tay, không nể nang nói: "Lúc cậu bình thường cũng chẳng giúp được gì."

Tưởng Dật Phàm: "..."

Đau lòng quá đi!

Kỳ lạ thật, bình thường Lang Lâm chẳng nói chuyện phiếm với anh ta được nổi hai câu, sao hôm nay lại liên tục chèn ép như vậy?

Tưởng Dật Phàm thầm nghĩ, lần này mình không ôm đùi Lang Lâm, không cần quan tâm đến sự độc miệng này. Anh ta bước tới gần Thẩm Kiêu, nói: "Nếu tôi bị điện giật đến ngu người, cậu phải dẫn tôi qua mật thất, thế nào?"

Gương mặt Lang Lâm tối sầm, lẳng lặng chen vào giữa hai người: "Việc này lỗ, không làm."

Tưởng Dật Phàm: ???

Vẫn chưa hết cơn đúng không?!!!

Tưởng Dật Phàm còn muốn đấu tranh vì quyền lợi chính đáng, bỗng nghe thấy giọng Thẩm Kiêu phía sau bả vai Lang Lâm, nghiêm túc đáp: "Không đâu. Răng anh tuy không trắng, không ngay ngắn, có dấu hiệu thận yếu, hơi ảnh hưởng tới tư duy, nhưng lỗ tai và lông mày ngang nhau, nếu bị điện giật thì cũng không ngu được."

Tưởng Dật Phàm: "..."

Anh ta đúng là bị mù nên mới thấy Thẩm Kiêu trông thân thiện dễ gần hơn Lang Lâm!!!

Hai con người này đúng là độc mồm độc miệng quá!

Tưởng Dật Phàm chửi thầm vài câu, sau đó vô cùng không tình nguyện mà đi tới cửa trong ánh mắt "Mau lên, đừng phí thời gian" của mọi người.

Vài giây sau.

"Tôi đi! Há há...há há há... Ui da...há há há"

"..."

-----

Sau khi ra khỏi nơi đó, bốn người đi xuống lầu một lần nữa rồi vào phòng của quản gia.

Các phòng ở lầu trên đều bị đóng chặt, trong thang máy cũng không có manh mối nào, cuối cùng bọn họ cũng phải quay trở về nơi này.

Khi vừa xuống tới nơi thì tivi cũng đang chiếu lại đoạn phim. Người đàn ông trẻ tuổi mắt to mũi cao lại tiếp tục nói về câu chuyện tình yêu của gia tộc. Tưởng Dật Phàm và Đồ Dương bị bắt ở lại nhớ tên nhân vật, còn Thẩm Kiêu và Lang Lâm thì tới phòng quản gia tìm kiếm manh mối.

Vừa rồi hai người nghe tiếng hét chói tai của Đồ Dương nên vội vã chạy lên, chưa kịp kiểm tra cẩn thận căn phòng này. Cũng may nó tương đối ít đồ, không tốn quá nhiều thời gian của Thẩm Kiêu và Lang Lâm. Nửa tiếng sau, bọn họ tìm được manh mối nên trở lại phòng khách, thấy hai cục vàng của "Road to Actors" và "Đại chiến mật thất" ngồi trên ghế sô pha, cầm một cuốn sổ, hai mắt rưng rưng.

Tưởng Dật Phàm phẫn nộ nói: "Ông cụ này cũng xấu xa quá đi! Tại sao lại muốn phá bỏ con của cô ấy chứ? Chỉ là một đứa trẻ thôi mà? Sinh ra đi rồi tôi nuôi cho!"

Đồ Dương gật đầu: "Tôi cũng nuôi! Ba mẹ tôi rất thích trẻ em!"

Gương mặt của hai nhân viên quay phim đứng gần đó dù đã bị che khuất một phần bởi máy ảnh, nhưng có thể thấy được tâm trạng rối rắm muộn phiền qua đầu ngón tay run rẩy.

Thẩm Kiêu chẳng biết nên nói gì, đờ đẫn hỏi Lang Lâm: "Tưởng Dật Phàm luôn như vậy à?"

Lang Lâm lạnh lùng trả lời: "Không hẳn, lâu lâu mới như vậy."

Thâm Kiêu thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ không phải bị điện giật đến ngu người là được. Về phần Đồ Dương, chờ sau khi kết thúc thì dẫn tới khoa thần kinh khám một chút.

Thẩm Kiêu thân làm anh, lo lắng nhìn đứa em trở thành người xa lạ sau một thời gian không gặp, sờ vào chiếc túi khô héo của mình, thở dài.

Đúng là chỗ nào cũng phải tiêu tiền.

Thẩm Kiêu và Lang Lâm không chia sẻ tin tức về manh mối mà đánh thức hai thanh niên đắm chìm trong câu chuyện tình yêu máu chó, bảo mỗi người nói ra manh mối tìm được, miễn lúc lên hình chẳng có gì để nói.

Manh mối họ tìm được là nhật ký của quản gia. Phần đầu viết thói quen sinh hoạt hàng ngày của chủ nhà và một ít việc vặt gợi ý mật mã mở cửa của các phòng lầu trên. Ngoại trừ căn phòng bí mật đầu tiên nơi Đồ Dương và Tưởng Dật Phàm bị nhốt thì còn có bốn căn phòng khác trên tầng hai. Bọn họ lần lượt mở ba phòng và lấy được sim điện thoại của chủ phòng.

Phòng ngủ đầu tiên của một cặp vợ chồng, chắc là ba mẹ của chàng trai trẻ trong video, phòng thứ hai là ông nội làm họa sĩ của anh ta, và phòng thứ ba là phòng của anh ta.

Theo thông tin được cung cấp trong video, chữ ký Dionigi thuộc về chú của chàng trai trẻ, cũng là một họa sĩ và chuyên vẽ tranh về cơ thể con người. Ông ta đã sống ở đây kể từ khi cô của Alessandro mang thai, nhưng điều kỳ lạ là căn phòng thứ tư vốn nên thuộc về người cô này thì lại chẳng có manh mối nào. Bọn họ thậm chí còn phát hiện khóa cửa đã được hàn kín, không thể mở ra được nữa.

Mọi thứ dường như đi vào ngõ cụt, bốn người lục soát lại toàn bộ ngôi nhà nhưng vẫn không thu hoạch được gì, bèn ngồi xuống sắp xếp lại tất cả manh mối tìm được.

Trong sim còn lưu lại một vài số điện thoại và tin nhắn, bọn họ thử gọi nhưng đều là số của người trong gia đình, nội dung tin nhắn cũng chỉ là một vài dòng ngắn ngủi.

"Trước hết chúng ta biết được đây là Alessandro... Được, vậy kêu A đi.]

Thẩm Kiêu nhìn dòng chữ tiếng Anh này thì mắt bắt đầu nhòe đi nên phải đặt biệt danh, "Đây là phòng của ba mẹ A. Sau khi người cô mang thai bị bắt trở về, chú D và ông nội S ở chung với bọn họ. Nửa đêm, A thường xuyên nghe được ông S và D nói chuyện với nhau, nhưng đôi khi đi qua phòng thì lại không thấy người đâu."

"Nhật ký của quản gia bị xé mất vài tờ." Lang Lâm bổ sung, "Bọn họ còn để lại cho người cô một phòng, chắc là căn phòng còn lại, nhưng không biết tại sao lại bị hàn kín."

Tưởng Dật Phàm nói: "Mất tình yêu rồi mất sự tự do, còn bị chính người nhà vứt bỏ, đúng là tội nghiệp..."

Đồ Dương: "Quá tội nghiệp!"

"..." Thẩm Kiêu làm lơ hai tên kia, "Ba mẹ A chắc là không còn gì để chúng ta tìm hiểu thêm, chủ yếu là D và S. Bây giờ chúng ta phải tìm nhật ký của quản gia rồi đi ra ngoài."

Mọi người không có ý kiến, tính toán tìm lại toàn bộ ngôi nhà một lần nữa, bắt đầu từ phòng của quản gia. Căn phòng rất đơn giản nhưng không giống phòng của Dionigi, vẫn có một chút hơi thở con người: quần áo chất đầy tủ, toilet có dao cạo râu, bàn chải đánh răng và đồ dùng sinh hoạt, kem đánh răng còn lại nửa tuýp.

Lang Lâm nhíu mày: "Không đúng."

Hai người bị điện giật đang sung sức lật thảm để lập công, nghe thế thì hoang mang, thầm nghĩ không phải vừa nãy bọn họ cũng tới đây à? Sau bây giờ lại thấy không đúng?

Tưởng Dật Phàm hỏi: "Cái gì không đúng? Đây không phải là căn phòng bình thường sao?"

Lang Lâm lắc đầu, nói: "Vấn đề là nó bình thường quá mức."

Thẩm Kiêu nghe thấy thì nhìn quanh phòng, đôi mắt chợt lóe lên. Cậu hiểu ý Lang Lâm.

Vừa rồi khi ở trên lầu, cậu vẫn luôn thấy có điểm không ổn, tới bây giờ mới biết lý do: Phòng Dionigi quá sạch sẽ, giống như chẳng có ai ở đó vậy. Thẩm Kiêu cứ nghĩ mật thất đều qua loa như vậy nhưng bây giờ nhìn thấy thì mới biết tổ chương trình sắp xếp rất cẩn thận, mỗi phòng đều có hơi thở con người, nội thất cũng thể hiện được tính cách và phương thức sinh hoạt của chủ nhân, không lý do gì mà họ bỏ sót một phòng được.

Hơn nữa vì sao một căn phòng bình thường như vậy mà còn phải lắp khóa điện, thiết kế mười hai ô vuông để đánh lạc hướng chìa khóa?

Đồ Dương không hiểu lắm: "Chẳng phải sợ chúng ta không tìm thấy manh mối sao?"

"Khụ..." Tưởng Dật Phàm nghĩ thầm, thằng nhóc này quá thật thà, bèn giả vờ ngượng ngùng, gãi mũi nói, "Tôi còn tưởng vì nâng đỡ cái hố đen là tôi nên mới thiết kế phòng đơn giản như vậy."

Dù anh ta cũng chẳng giải đố một mình được.

Lang Lâm há miệng thở dốc, dường như chẳng còn gì để nói với hai người này nữa, cuối cùng anh im lặng.

Bộ dang này ở trong mắt Tưởng Dật Phàm còn ghê hơn so với sự độc miệng của Lang Lâm. Anh ta như muốn nhảy xuống tự sát nhưng cánh tay lại bị Đồ Dương ôm lấy.

"Anh Dật Phàm không cần làm như vậy! Chúng ta đi giật điện một lần nữa đi, biết đâu chừng tìm được thông tin đó!"

"..."

Thẩm Kiêu không có biểu cảm gì, xác nhận phòng này không có mấy trang nhật ký thì lên lầu với Lang Lâm. Hai người trở về căn phòng có khóa điện kia, im lặng thật lâu.

"....Ai khóa cửa lại?"

Hai người hít sâu một hơi rồi quay đầu, thấy Tưởng Dật Phàm lùi lại một bước, Đồ Dương ngơ ngác chạm mắt với bọn họ, ngoan ngoãn nói: "Không phải.... Tiện tay đóng cửa không phải thói quen tốt sao?"

Thẩm Kiêu im lặng hai giât, mỉm cười nhìn Tưởng Dật Phàm: "Bị điện giật có thể trở nên thông minh, muốn trải nghiệm miễn phí thử cho biết không?"

Tưởng Dật Phàm: "..."

-----

Tác giả:

Đồ Dương: Giật điện một phát là thông minh lên ngay! Anh có thể làm được!

Tưởng Dật Phàm: ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top