Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trợ lý của Tưởng Dật Phàm vội vã chạy tới đỡ anh ta lên xe. Thẩm Kiêu thở dài, mất mối làm ăn ngon lành rồi.

Cậu vẫn phải dành dụm tiền để đưa Đồ Dương đi khám bác sĩ thần kinh nữa đó!

Thẩm Kiêu định quay về chung với mọi người nhưng Lang Lâm vừa nghe điện thoại xong đã báo bọn họ đã đi trước rồi nói: "Ông cụ nhà họ Tôn muốn tìm gặp em."

Thẩm Kiêu không vui lắm: "Gấp không? Muốn bói thì đợi mấy ngày đi."

Quay chương trình lâu như vậy, bây giờ cậu chỉ muốn quay về tắm rửa và đánh một giấc thật ngon. Hơn nữa, ông cụ Tôn không phải vẫn ổn sao? Tìm cậu làm gì?

Lang Lâm giải thích: "Ông cụ chuẩn bị một món quà lớn, muốn cảm ơn em."

"Tiền đã trả xong hết rồi, không có gì phải cảm ơn hết. Tôi không đi đâu."

Thẩm Kiêu nói xong, đang định rời đi thì Lục Nhâm lại không biết từ đâu xuất hiện, lên tiếng chào hỏi.

Lục Nhâm nhìn Thẩm Kiêu, có chút áy náy cười nói: "Vừa rồi trên chương trình không có thời gian nói vài câu, không biết cậu tuổi còn trẻ mà đã lợi hại như vậy. Không biết theo học từ vị nào?"

Thẩm Kiêu đương lúc cáu kỉnh, nhưng lại không thể ngó lơ người ta, bèn tùy ý trả lời: "Học sơ qua với ông nội."

"Không biết ông nội của cậu là?"

Thẩm Kiêu nhìn đối phương: "Chỉ là một thầy bói vô danh thôi."

Lúc này Lục Nhâm cũng cũng nhận ra Thẩm Kiêu không muốn nói chuyện với mình lắm. Anh ta nghĩ nghĩ rồi nói: "Vừa nãy tôi có nghe được hai người muốn tới nhà Tôn Thẩm? Tôi cũng biết tin ông cụ Tôn vừa khỏi bệnh, vừa hay cũng muốn qua thăm, không bằng chúng ta đi chung với nhau nhé?"

Thẩm Kiêu có thể nhìn ra người đàn ông này đang có việc cần đến cậu, nhưng lại không mấy tin tưởng lắm. Anh ta vòng vo hỏi thăm tông môn của, chắc là thấy cậu còn trẻ, không đủ già dặn nên muốn tìm một người đức cao vọng trọng khác.

Sau khi nhận được tiền hợp đồng, Thẩm Kiêu trả xong món nợ tám triệu, trước mắt thì cậu không cần giao du với những người này nữa, nhưng nghĩ đến chiếc xe mà Lang Lâm mới cho cậu gần đầy ngày càng có giá, chưa kể ở trong giới giải trí cũng cần phải ăn cơm xã giao, chỗ nào cũng cần tiền, Thẩm Kiêu bèn đổi ý, ngồi lên xe Lang Lâm đến nhà họ Tôn.

Lục Nhâm thấy cậu không từ chối, mặt dày leo lên xe chung.

Trên xe, Thẩm Kiêu có vẻ im lặng. Mới đầu Lang Lâm cho rằng cậu mệt mỏi, không muốn nói chuyện, lên tiếng hỏi có muốn quay về nơi ghi hình không.

Thẩm Kiêu lắc đầu, "Về đó cũng phải tiếp tục huấn luyện thôi, chẳng khác nhau mấy."

Nói xong, cậu lại im lặng.

Lang Lâm lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, thấy cậu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, không biết có chuyện gì. Nghĩ ngợi một lúc, anh không nói gì nữa. Không khí trong xe im ắng lạ thường.

Cho đến khi đến nhà họ Tôn, cả hai vẫn không nói gì.

Ông cụ Tôn đích thân dẫn người canh cửa, nhưng phía sau có người Thẩm Kiêu không muốn nhìn thấy, Lâu Thừa.

Tâm trạng Thẩm Kiêu không tốt lắm, chỉ nhìn thoáng qua rồi lơ hắn.

Ông cụ Tôn đã nghe chuyện của Thẩm Kiêu qua miệng Tôn Hải Trình nên đối mặt với đại sư trẻ tuổi, ông cũng không suy nghĩ nhiều, nhờ hai người khác lên đón, bản thân đứng sau chắp tay khom lưng: "Mong ngài Thẩm thông cảm, tôi không tiện tiếp đón ngài."

Thẩm Kiêu lạnh lùng gật đầu, Lang Lâm tiếp lời thay cậu: "Sức khỏe ông đã đỡ hơn chưa ạ?"

Ông cụ Tôn cảm kích nói: "Đã đỡ hơn nhiều, nhờ có ngài Thẩm giúp đỡ. Nếu không, không biết bộ xương già nua của tôi còn có thể ra khỏi bệnh viện hay không."

Lục Nhâm đã nói ngay từ đầu mục đích tới đây. Lúc xuống xe, anh ta lấy ra một món quà được gói rất đẹp, cũng không biết đã chuẩn bị xong từ lúc nào.

"Ông Tôn, nghe nói ông đã xuất viện nên cháu tới thăm."

Ông Tôn gật đầu, bảo Tôn Hải Trình nhận lễ thay ông, nhiệt tình dẫn ba người vào phòng rồi kéo Lâu Thừa đến cạnh mình.

"Tôi nghe nói cháu trai của tôi gây chút phiền phức cho ngài Thẩm, cho nên hôm nay tôi đặc biệt gọi nó tới đây để xin lỗi ngài." Ông cụ Tôn thấy Lâu Thừa xụ mặt, "Còn ngơ ra đó làm gì?"

"......Xin lỗi."

Lâu Thừa bất đắc dĩ nói, ánh mắt nhìn Thẩm Kiêu khá phức tạp, nhưng cũng không còn vẻ thù địch như trước nữa.

Nhưng trông hắn vẫn có chút khó chịu.

Thẩm Kiêu không hiểu gì, cho đến khi ông cụ Tôn nói: "Thằng nhóc này bị con tôi với chồng nó chiều chuộng quá nên hư, ngại quá. Lần này tôi mời ngài tới đây bởi vì công ty chúng tôi sắp quay một bộ phim, muốn mời ngài làm vai chính, không biết ý ngài thế nào?"

Vẻ mặt của Lâu Thừa càng tồi tệ hơn.

Bộ phim mà ông Tôn nói đến vốn thuộc về Lâu Thừa. Ông Tôn tìm được đội ngũ đạo diễn nổi tiếng nhất cả nước, nữ diễn viên hạng A được yêu thích nhất trong công ty để đóng vai nữ chính và nhiều nghệ sĩ kỳ cựu nổi tiếng làm diễn viên phụ chỉ để nâng hắn lên.

Tính tình của Lâu Thừa không tốt, có thể kiên nhẫn hợp tác với người đại diện của mình, nhẫn nhịn đóng các bộ phim nhỏ cũng chỉ để chờ cơ hội này, ai biết cuối cùng lại bị Thẩm Kiêu cướp mất!

Giống như việc Thẩm Kiêu thay thế hắn ta tham gia "Road to actors" vậy!

"Road to actors" còn chưa kết thúc, Thẩm Kiêu tiếp tục cướp mất cơ hội của hắn ta, mà việc này lại do ông ngoại hắn quyết định, chẳng thể nói được gì.

Mẹ hắn vốn gả thấp, suốt bao năm qua đều sống dựa vào nhà ngoại. Sau khi ra mắt, tất cả tài nguyên cũng đều là của ông ngoại cho hắn ta, bao gồm cả bộ phim truyền hình này.

Đồ của ông cụ cho thì ông ấy cũng có thể lấy lại, Lâu Thừa chẳng ý kiến được gì, huống hồ Thẩm Kiêu đúng là đã cứu ông ấy một mạng.

Cảm xúc của Lâu Thừa với Thẩm Kiêu bây giờ rất phức tạp.

Về tình, hắn cảm thấy Thẩm Kiêu đã chiếm lấy vị trí của mình trong "Road to actors" nên rất ghét cậu. Nhưng nghĩ lại, vị trí trống đó ai cũng có thể chiếm được, nếu không phải Thẩm Kiêu thì cũng có người khác.

Về lý mà nói, hắn cũng biết hành vi của mình là không hợp lý, thậm chí vô cớ gây rối, nhưng do hắn ỷ vào gia thế nên mới dám hành xử như vậy.

Bị hắn kiếm chuyện lâu như vậy mà Thẩm Kiêu còn bỏ qua hiềm khích trước đây, ra tay cứu chỗ dựa của hắn, đứng ở góc độ nào cũng thấy đều là gián tiếp giúp hắn cả. Còn có hôm gặp quỷ nữa, Thẩm Kiêu cũng không tính toán giúp hắn xử lý.

Mỗi lần nhớ tới, Lâu Thừa thấy bức bối vô cùng.

Tuy rằng hắn kiêu ngạo, ưa động tay động chân, nhưng hắn không phải loại ngu ngốc lấy oán báo ân, không biết tự lượng sức mình. Sau khi trải qua những chuyện này, hắn tự biết mình không đủ sức gây khó dễ cho Thẩm Kiêu nữa.

Chịu đựng lâu như vậy, Lâu Thừa không khỏi cảm thấy chán nản khi thấy cơ hội mình sắp có được bị cướp mất, nhưng đối phương rất có năng lực, lại còn có ân tình với ông cụ, ngoài việc không cam lòng ra, hắn còn cảm nhận được rất nhiều cảm xúc khác, không còn ghét Thẩm Kiêu như trước nữa.

Thẩm Kiêu không biết suy nghĩ phức tạp trong lòng Lâu Thừa, cũng không có ý định muốn biết, nhướng mày nhìn Lang Lâm.

Chuyện nhà họ Tôn chống lưng cho Lâu Thừa liên quan đến rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, gây ầm ĩ không nhỏ, trong giới ai cũng biết, Lang Lâm cũng không ngoại lệ. Vì vậy, khi nghe được điều này, anh cũng không quá ngạc nhiên, bình tĩnh cân nhắc một lúc nhưng không đồng ý ngay: "Việc này chúng cháu cần bàn bạc với người đại diện một chút."

Nghe như bị ép nhận vai vậy!

Lâu Thừa càng cảm thấy không vui, sắc mặt tối sầm, chuẩn bị xông lên đánh người. Tuy nhiên, hắn chưa kịp cử động thì chỉ có một tiếng "bốp" vang lên, Tôn Hải Trình đánh vào gáy hắn.

Tôn Hải Trình hung dữ nói: "Còn không mau cảm ơn ngài Thẩm rộng lượng không chấp vặt? Chỉ với những chuyện con làm, đừng nói vai phụ, đóng vai quần áo cũng không tới phiên con!"

Lâu Thừa: "..."

Vốn dĩ hắn là nhân vật chính đó! Nhưng nhờ ơn Thẩm Kiêu, hắn chỉ có thể đóng vai phụ trong một bộ phim truyền hình do gia đình đầu tư, giờ còn phải cảm ơn nữa hả?

Đúng là cướp giữa ban ngày mà!

Lâu Thừa càng tức giận hơn khi nghĩ đến việc Thẩm Kiêu giúp nữ ma lừa gạt mình. Nhưng hắn vẫn phải dựa vào gia đình ông ngoại để kiếm ăn, chú cả chết sớm, chú thứ hai sắp phải vào tù. Nếu không có bất trắc gì thì chắc chắn công ty sẽ được truyền lại cho Tổn Hải Trình.

Đối mặt với chỗ dựa tương lai, Lâu Thừa thực sự không có đủ tự tin để nói không. Vì vậy, hắn miễn cưỡng nói: "Cảm ơn ngài Thẩm."

Trông hắn vừa hung dữ vừa hèn nhát, giống như một con husky bị ép ăn rau.

Thấy Thẩm Kiêu nhận lời xin lỗi, nhà họ Tôn rất vui mừng.

Ông cụ Tôn vẫn muốn giữ bọn họ ở lại dùng bữa nhưng Lang Lâm lo lắng cảm xúc bất thường của Thẩm Kiêu nên đành từ chối, làm ông cụ rất buồn.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, thấy Thẩm Kiêu đồng ý tham gia phim truyền hình của bọn họ, ông cụ lại vui vẻ, nhờ người đỡ mình ra cửa.

"Chân tay tôi hơi bất tiện nên chỉ có thể tiễn ngài tới đây. Nếu ngài Thẩm rảnh rỗi, nhất định phải đến nhà chúng tôi nhé!"

Lục Nhâm kinh ngạc đến không nói nên lời.

Anh ta vốn tưởng rằng Thẩm Kiêu chỉ học được một ít bói toán nên tò mò đi xem một chút thôi. Ngay cả khi Lang Lâm nói nhà họ Tôn mời Thẩm Kiêu tới, anh ta cũng không nghĩ họ nghiêm túc nể mặt như vậy.

Ai có thể ngờ nhà họ Tôn kiêu ngạo lại đối xử rất nhã nhặn với một thanh niên trẻ như vậy, còn dâng lên tài nguyên đã chuẩn bị tỉ mỉ cho Lâu Thừa nữa chứ!

Mà nghe lời vừa rồi, xem ra Thẩm Kiêu đã cứu mạng ông cụ Tôn và cả Lâu Thừa. Ngay cả Lâu Thừa cũng phải xin lỗi cậu vì tính tình nóng nảy của mình, nghe lạ như chuyện con mèo có ba chân vậy đó!

Chẳng lẽ tên nhóc này đúng là thầy đoán mệnh thật sao?

Nghĩ đến đây, Lâu Nhâm cũng không nán lại nhà họ Tôn nữa, nói lời tạm biệt với ông cụ rồi đuổi theo tới xe của Lang Lâm. Anh ta nhìn khuôn mặt non nớt tinh xảo của Thẩm Kiêu, vẫn còn có chút khó tin.

Lục Nhâm còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Kiêu đã nói: "Chuyện của anh không phải do ma quỷ làm. Anh chỉ cần cẩn thận với người bên cạnh là được, không cần tìm tôi làm gì."

Lục Nhâm lập tức sửng sốt. Anh ta còn chưa nói cái gì, Thẩm Kiêu làm sao biết được?

Anh ta còn muốn nói thêm nhưng Thẩm Kiêu đã mở cửa xe. Mấy lần đều bị người đàn ông này chặn lại, cậu mất dần kiên nhẫn, thuận miệng nói: "Làm người phải biết uống nước nhớ nguồn, kẻ vong ân phụ nghĩa trước giờ đều không có kết cục tốt. Một quẻ một trăm nghìn, chuyển tới tài khoản của Lang Lâm là được."

Nói xong, cậu lên xe, không chút do dự đóng cửa lại. Lang Lâm nhanh chóng đạp ga, chiếc xe lập tức hòa mình vào đường lớn.

Lục Nhâm bị bỏ lại, há hốc miệng kinh ngạc.

Gần đây anh ta quả thực rất xui xẻo, đồ vật tự chuyển động, đang yên đang lành đi đường thì có chiếc xe bỗng lao tới, suýt chút bị tông trúng.Không phải Lục Nhâm chưa từng nghi ngờ có người đang nhắm vào mình, nhưng điều tra tới lui vẫn không có kết quả gì nên quyết định tham khảo giới tâm linh. Mặt khác, hợp đồng giữa Lục Nhâm và công ty Bạc Tinh đã sắp hết hạn, vừa hay có một công ty khác liên hệ nên anh ta vẫn đang suy nghĩ xem nên nhảy công ty hay ở lại. Vừa nãy anh ta vốn muốn hỏi nếu chuyển công ty thì liệu có phát triển tiếp được không.

Nhưng vừa mở miệng, chưa kịp nói gì thì Thẩm Kiêu đã biết, như thánh thần vậy!

Nghĩ đến chi phí mà Thẩm Kiêu báo, một trăm nghìn đối với những người như Lục Nhâm thì không là gì cả. Anh ta không chút do dự chuyển tiền cho Lang Lâm, sau đó lên xe gọi hai cuộc điện thoại.

Lục Nhâm cực khổ lắm mới lên được vị trí này, cũng đã chứng kiến biết bao việc hỗn loạn phức tạp nên rất khó tin tưởng người lạ. Huống chi chuyện anh ta hỏi lại còn liên quan đến sự nghiệp và cuộc sống sau này của bản thân mình, đương nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng Thẩm Kiêu như vậy, cần phải nghiệm chứng thêm rồi tính tiếp.

Ở phía khác, trên xe Lang Lâm.

Thẩm Kiêu vẫn ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ như lúc nãy, thậm chí còn không để ý Lang Lâm rẽ sang đường khác.

Cậu chưa bao giờ cư xử như vậy nên Lang Lâm rất lo lắng, không biết phải nói gì, đành im lặng chở cậu đến công viên ở quận Triều Dương.

Khi xe dừng lại, Thẩm Kiêu tưởng rằng mình đã trở lại trường quay, nhung khi nhìn thấy biển hoa lan tháng hai nở rộ trước mặt, cậu sửng sốt một chút rồi nói: "Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không bao giờ đến đây nữa."

Lang Lâm dừng lại một chút, vành tai ửng đỏ đầy bất thường, ho khan nói: "...Sao có thể?"

Trong lòng Thẩm Kiêu có tâm sự, không chú ý tới sự kỳ lạ của Lang Lâm. Cậu quen đường quen nẻo đi tới chỗ mình hay cho mèo ăn lúc trước rồi ngồi xuống.

Đã lâu như vậy rồi mà dải hoa lan này dường như không hề thay đổi chút nào, điều khác biệt duy nhất là khi bước vào, không có con mèo cam tham lam nào chạy ra xin ăn.

Thẩm Kiêu thở dài, Lang Lâm đột nhiên có một loại dự cảm không lành, không hiểu sao lại nghĩ đến con mèo cam trong phòng làm việc của mình béo đến mức ngày nào cũng phải ném nó lên máy chạy bộ.

Cũng may bầu không khí này duy trì không lâu, Thẩm Kiêu nằm xuống.

Lang Lâm là người đầu tiên phát hiện ra nơi này, đến ba mẹ anh cũng không nói, chỉ đưa Thẩm Kiêu tới đây vài lần.

Cậu vẫn còn nhớ lần đầu tiên hai người đến đây chơi rất vui, chờ tới tối mới vác tấm thân đầy bùn về nhà. Người lớn hai nhà không tìm được đứa nào, vừa lo lắng vừa tức, suýt chút đã báo cảnh sát, nhưng khi nhìn thấy hai cái tượng đất nhỏ trở về thì lại dở khóc dở cười.

May cho Thẩm Kiêu, ông nội Thẩm đối xử với cháu mình như bạn bè, chỉ hỏi vài câu. Sau khi biết hai người chơi ở chỗ an toàn thì bỏ qua. Nhưng Lang Lâm thân là anh trai, không báo tiếng nào đã dẫn em trai hàng xóm trốn đi chơi tới tối muộn thì không may mắn như vậy.

Lúc này mới là hai giờ chiều, mặt trời chiếu rọi qua kẽ lá có chút chói mắt, Thẩm Kiêu nheo mắt lại, thoạt nhìn như đang cười, nói: "Tôi nhớ lúc đó anh còn bị đánh nữa đúng không?"

Lang Lâm đứng cách cậu vài bước chân, nghe xong có chút ngơ ngác, chậm rãi đến gần, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, tầm mắt dính chặt lên người Thẩm Kiêu.

"Ừ." Lang Lâm nhẹ giọng đáp, dừng một chút rồi nói thêm: "Thật ra không đau mấy nhưng em khóc dữ quá, làm anh giật cả mình."

Ba mẹ của Lang Lâm chưa bao giờ đánh anh ngoại trừ lần đó. Trận đòn lúc đó rất đáng sợ, mẹ anh cầm một cây gậy thô như cánh tay, vừa đánh vừa khóc, nhưng bà cũng không nỡ đánh con mình, cây gậy kia nhìn thì có vẻ đáng sợ nhưng lúc đánh lên người thì không đau lắm.

Lúc đầu Lang Lâm rất sốc, biết mình đã khiến ba mẹ lo lắng, em trai vẫn đang theo dõi nên chỉ đành ra vẻ người lớn, chịu đựng không nói một lời, cũng không có ý định bào chữa.

Ai ngờ anh không đau, nhưng cậu nhóc Thẩm Kiêu bị cảnh này dọa sợ tới mức khóc ré lên, hơi thở dồn dập, làm ba mẹ anh hoảng sợ một phen.

Mẹ của Lang vừa khóc vừa đánh con trai, trong lòng bà cũng rất đau khổ, nhưng khi thấy Thẩm Kiêu khóc như vậy, bà chợt chết lặng, chỉ có thể vứt cây gậy đi để dỗ dành cậu.

Lang Lâm may mắn trốn thoát được trận đòn đó, hình phạt chuyển từ đánh gậy sang làm việc nhà trong một tuần. Anh phải thề thốt mãi là không có lần sau thì mới được tha.

Nghĩ tới lúc nhỏ, Thẩm Kiêu có chút xấu hổ: "Tôi chưa bao giờ bị đánh, tôi chỉ cảm thấy dùng một cây gậy mà đánh vào người, kiểu gì cũng gãy xương."

Lang Lâm cười nói: "Sợ anh bị gãy chân, không có ai cõng em tan học hả?"

Khi còn nhỏ, Thẩm Kiêu là đứa trẻ hay khóc nhè lại còn lười, từ nhà đến trường chỉ có mười phút mà cậu cũng không đi được, cứ nửa đường lại bắt Lang Lâm cõng. Lần đầu tiên Lang Lâm trở thành anh trai, cảm giác rất mới lạ, bèn chiều theo. Anh đeo cặp sách trước ngực, cõng cậu nhóc nhỏ hơn ba tuổi sau lưng, chậm rì rì về nhà.

Sau này lớn hơn một tí, Thẩm Kiêu không thường xuyên làm như vậy nữa, nhưng thỉnh thoảng khi lười thì cậu vẫn leo lên lưng Lang Lâm.

Có thể nói, thể lực của Lang Lâm được như hôm nay đều nhờ Thẩm Kiêu cả.

"Ừm." Thẩm Kiêu mơ hồ đồng ý, đổi chủ đề: "Còn nhớ lúc trước công viên này còn hoang sơ, chúng ta mất bao lâu mới trồng được một mảng hoa lan nhỏ nhỉ?"

"Hai tháng." Lang Lâm nhanh chóng trả lời: "Sau khi tan học phải về sớm, anh bèn tìm một cành hoa rồi ra tiệm hỏi, sau đó mua được mấy bao hạt giống. Thế mà bị em xem như cứt chuột rồi đem vứt."

Thẩm Kiêu không phục nói: "Sau này không phải tôi đi tìm về rồi sao?

Lang Lâm liếc cậu một cái: "Em lén lấy tiền tiêu vặt mua lại thì có."

"..."

Người này biết chuyện từ khi nào?

Bị vạch trần chuyện thuở nhỏ, Thẩm Kiêu mất vui. Cậu không nói chuyện nữa, bầu không khí trở nên im lặng.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Thẩm Kiêu giơ tay che ánh nắng, nhẹ nhàng nói: "Anh nói xem, có phải ông nội đi chơi vui đến phát điên rồi không? Sao không thấy ông ấy về chào tôi một tiếng?"

Trước đó Thẩm Kiêu không biết âm phủ đã thành lập văn phòng ở thế giới loài người, bây giờ biết rồi, cậu phát hiện đã lâu như vậy mà ông nội vẫn chưa về gặp cậu. Lúc ở trong mật thất thứ hai, cậu luôn nghĩ tới chuyện này, chẳng còn tâm tư để chơi gì nữa, cứ thể mà qua màn.

Lang Lâm trầm mặc một lát, đưa tay đầu cậu, nói: "Có lẽ là tìm được bà nội rồi nên bận khiêu vũ?"

"..."

Thẩm Kiêu nhìn đăm đăm vào tia nắng xuyên qua kẽ lá.

Một lúc sau, cậu đột nhiên quay đầu lại nhìn hoa bên cạnh, thở dài: "Mấy năm nay tôi không chăm sóc gì, thế mà lại nở thành một biển hoa."

Lang Lâm thu tay lại, lại hỏi một câu không liên quan: "Em có biết cái tên hoa lan tháng hai xuất phát từ đâu không?"

Vì tính chất nghề nghiệp nên Thẩm Kiêu đọc rất nhiều sách, câu hỏi này không đủ để làm khó cậu.

"Vì hoa xuất hiện vào khoảng tháng 2 âm lịch nên gọi là hoa lan tháng hai. Loài hoa này nở vào mùa xuân, từ đầu mùa đến cuối mùa, cả biển hoa xanh tím rộng lớn, vậy nên ý nghĩa của nó là..."

Cậu dừng lại, không nói tiếp.

Lang Lâm ở một bên cũng không thúc giục cậu. Lúc sau, Thẩm Kiêu quay người nhìn mới phát hiện anh gối đầu lên tay cậu rồi ngủ ngon lành.

Thẩm Kiêu nhìn anh, trầm mặc một lát, sau đó trầm giọng tiếp tục lời nói trước đó: "...không quên ý định thuở ban đầu."

-----

Vốn muốn an ủi Thẩm Kiêu nhưng lại ngủ quên mất, lúc tỉnh lại, Lang Lâm xấu hổ tới mức suýt nhảy dựng lên

Nhưng vừa mở mắt ra, nhìn thấy người trước mặt, anh lại nằm xuống.

Thẩm Kiêu cũng nằm ngủ ở bên cạnh anh.

Không biết đã ngủ bao lâu, mặt trời đã lặn về hướng Tây, ánh nắng lên gương mặt của Thẩm Kiêu, soi sáng hàng mi hơi run rẩy, che phủ cậu bằng một lớp áo màu vàng kim.

Lang Lâm ngây người nhìn.

Nhiều năm như vậy, anh toàn ở phía xa nhìn chằm chằm Thẩm Kiêu, đây là lần đầu tiên được nhìn cậu ở khoảng cách gần như vậy.

Thật sự là đã lâu lắm rồi.

Chưa được bao lâu, đôi mắt Thẩm Kiêu giật nhẹ, nhìn thấy Lang Lâm đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh lấy điện thoại gọi cho Tân Đông Phương, báo cho anh ta biết bộ phim được đầu tư tỉ mỉ kia của nhà họ Tôn đã rơi vào tay Thẩm Kiêu.

"Cái gì? Cậu đã đồng ý rồi hả?" Giọng nói của Tân Đông Phương trầm xuống, "Địa vị hiện tại của Thẩm Kiêu căn bản không thể gánh nổi một bộ phim truyền hình nổi tiếng như vậy! Cậu muốn giúp hay muốn hại người ta vậy? Việc này chắc chắn sẽ bị chửi chết luôn đó!"

Lang Lâm vẫn bình tĩnh như trước: "Nếu tuyên truyền đủ ở giai đoạn đầu thì sẽ không bị mắng. Tôi cũng muốn tham gia bộ phim này."

Tân Đông Phương bối rối: "....Cậu diễn nam chính? Vậy Thẩm Kiêu diễn vai nào?"

"Thẩm Kiêu là nam chính, tôi diễn vai thứ thôi."

"..." Tân Đông Phương phát điên: "Lang Lâm! Tôi biết cậu nghĩ tôi là do ba cậu phái tới giám sát, cậu không thích tôi nhưng cũng không cần đạp đổ sự nghiệp của mình chứ? Cậu thân là ảnh đế, lại chạy tới diễn vai thứ trong phim truyền hình?"

"Chỉ là đàn anh nâng đỡ đàn em một chút thôi, không ai nói gì nhiều đâu. Việc của Thẩm Kiêu tạm thời giao cho anh, đừng làm tôi thất vọng nhé!"

"..."

Thẩm Kiêu tận mắt chứng kiến ​​Lang Lâm chặn họng người đại diện rồi cúp điện thoại cái rụp. Cậu nhướng mày nói: "Cãi nhau với quản lý như vậy có được không?"

Về vấn đề này, Lang Lâm chỉ nhẹ nhàng nói: "Anh là bên A."

"..." Tư bản độc ác!

-----

Tác giả:

Lang Lâm: Công ty gia đình thì phải cương như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top