Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, Lang Lâm nhận được cuộc gọi tới từ Thẩm Kiêu.

Kỳ thật cũng không phải là cuộc gọi, chỉ là tên của người nọ mới nhấp nháy ở màn hình điện thoại một chút, sau đó liền ẩn trên thanh menu thành cuộc gọi nhỡ màu đỏ.

Lang Lâm nhìn chằm chằm biểu tượng màu đỏ trong mười phút.

Màn hình tự động tắt thì anh lại bật lên, cứ như vậy trong suốt mười phút. Cái gì cũng không làm, chỉ ngồi nhìn như vậy. Nếu không phải cứ ba mươi giây anh lại cử động ngón tay bật điện thoại, người khác còn tưởng anh đã hóa thành một bức tượng.

Trợ lý đứng bên cạnh Lang Lâm lúc này là thành viên được điều động đặc biệt, tới để giúp ảnh đế Lang nuôi mèo. Trông thấy Lang Lâm như vậy, cậu không nhịn được mà hỏi: "Anh Lâm, có phải là cuộc gọi quan trọng không ạ?"

Lang Lâm lúc này mới nhớ tới trong phòng còn có người, ánh mắt khẽ nhúc nhích, bình tĩnh trả lời: "Điện thoại tiếp thị."

"..." Tiếp thị gì mà lại nhìn chằm chằm cả buổi chứ? Anh lừa ai đấy?

"Cậu ra ngoài trước đi." Nói xong, mắt Lang Lâm nhìn lướt qua con mèo nhỏ màu cam đang nằm gần đó, nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ, vung tay, "Đem con mèo đi luôn."

Con mèo nhỏ như cảm nhận được ánh mắt ghét bỏ của Lang Lâm, lập tức quay đầu, định đi về phía anh 'meo' một tiếng lấy lòng. Nhưng nó còn chưa kịp kêu xong thì đã bị trợ lý xách đi rồi.

Nghiêm Kính Nghiệp ôm con mèo nhỏ đang giãy giụa, nhanh chóng đóng cửa phòng rồi rời đi, không để ý đến móng vuốt của con mèo đang cào rách quần áo mình. Quần áo hư rồi thì tìm ông chủ đòi tiền, chẳng sao cả. Nhưng vấn đề là...

Sao mày lại bị thất sủng nhanh thế hả con?

Nghiêm Kính Nghiệp lúc đầu không phải trợ lý phụ trách nuôi mèo mà là trợ lý bình thường chuyên chăm lo chuyện ăn uống cho Lang Lâm. Bước ngoặt trong cuộc đời trợ lý Nghiêm có lẽ xuất phát từ mấy năm trước. Vào một ngày đẹp trời, Nghiêm Kính Nghiệp phát hiện ông chủ của mình có một đam mê rất khó nói thành lời ——

Nhặt rác.

Từ lúc ra mắt đến giờ, ảnh đế Lang sẽ ngẫu nhiên nhặt mấy thứ ở bên ngoài về. Lúc đầu là nhặt một chiếc lá, một đóa hoa nguyệt lan, một cái cành cây khô gì đó. Mấy thứ này còn tốt chán, ít nhất cũng làm thành mẫu vật được. Nhưng mà càng về sau, Nghiêm Kính Nghiệp phát hiện gu của ông chủ mình có chút kỳ lạ.

Lúc thì chai coca uống dở, lúc thì cái chén gỗ nhỏ được làm thủ công, đúng là sống lâu trên đời đúng là chuyện gì cũng có thể chứng kiến. Tới tận lúc này, Nghiêm Kính Nghiệp mới dám khẳng định thú vui nhặt rác của ông chủ mình.

Ông trời quả nhiên công bằng. Ông chủ lớn lên đẹp trai như vậy, trong nhà lại giàu có, diễn xuất tốt, thế nhưng lại có sở thích quái dị.

Từ lúc biết được chuyện này, cái nhìn của trợ lý Nghiêm đối với ông chủ sẽ không còn được như trước nữa. Rằng Nghiêm Kính Nghiệp sẽ không bao giờ quên được cái ngày hôm ấy. Ngày mà Lang Lâm đứng trước cửa, lạnh lùng liếc mình một cái, ném cho mình một cặp kính râm, điệu bộ lãnh khốc mà nói: "Đi cùng tôi một chuyến."

Lang Lâm tự mình lái xe, dọc đường không hề nói một lời, không khí trong xe tràn ngập sự khẩn trương và nghiêm trọng.

Xong rồi! Nhất định là ông chủ đã phát hiện việc mình biết bí mật của anh ấy, định thủ tiêu mình đây mà!!

Tối hôm trước vừa mới xem xong một bộ phim điện ảnh, trong đầu trợ lý Nghiêm lúc này toàn tình tiết về các băng đảng xã hội đen xử nhau như thế nào, nơm nớp lo sợ ngồi trên xe, phảng phất đâu đây hình ảnh một chú gà trống đang chờ để bị làm thịt.

Chiếc xe chậm rãi dừng ở một địa điểm hẻo lánh, bên cạnh chính là vườn hoa nguyệt lan rộng mênh mông, rất thích hợp để vứt xác.

Nghiêm Kính Nghiệp đưa mắt nhìn ông chủ của mình. Quả nhiên cách ăn mặc rất giống băng đảng xã hội đen: mặc vest đen, đeo kính râm, tóc vuốt ngược, y như nhân vật trong phim điện ảnh Hồng Kông bước ra. Trùm xã hội đen nghiêng người, từ ghế sau lấy ra cái bao LV to, mò tay vào tìm kiếm một thứ gì đó, âm thanh lạo xạo liên tục vang lên.

Đừng nói là rút đao ra đấy?!

Nghiêm Kính Nghiệp nghĩ đến đây thì hai chân mềm nhũn ra, nhắm mắt lại hô: "Anh Lâm tha mạng! Em cái gì cũng chưa thấy, em cái gì cũng không nói! Em... Ủa?"

Chưa kịp nói xong thì có thứ gì đó được đặt lên tay cậu. Nghiêm Kính Nghiệp mở mắt, thấy ông chủ đem cái bao quẳng cho mình, từ bên trong lấy ra đôi găng tay màu trắng. Vừa nhìn là biết trong bao là chứng cứ quan trọng.

Có thể là sổ sách trốn thuế gì đó.

Đầu óc của trợ lý Nghiêm lại chuyển động, cậu híp mắt suy nghĩ.

Chẳng lẽ ông chủ dù biết mình phát hiện bí mật nhưng không có nói ra, cảm thấy cậu đáng tin cậy nên mới giao việc quan trọng như thế cho cậu?

Lang Lâm tháo kính râm xuống, nhíu mày nhìn người nọ: "Cậu cận thị à?"

Nghiêm Kính Nghiệp mờ mịt lắc đầu.

Sau đó, cậu thấy ông chủ ném cái bọc nhỏ chứa 'chứng cứ quan trọng' vào trong xe, cẩn thận quan sát con đường phía trước và phía sau, đeo kính râm lên rồi ra hiệu cho cậu cầm bao đi theo. Hai người đều mặc vest mang giày da, đeo kính râm. Nghiêm Kính Nghiệp còn xách theo cái bao LV phiên bản giới hạn đi theo. Cậu vốn cho rằng hai người đang đi làm đại sự, trong lòng kích động không thôi.

Mỗi một người đàn ông đều mang trong mình chí lớn chưa thành!

Mà chí lớn của trợ lý Nghiêm đó chính là được phục vụ Phát ca*!

(*): Châu Nhuận Phát: diễn viên nổi tiếng người Hồng Kông, chuyên đóng các bộ phim về xã hội đen.

Đi theo ông chủ rẽ vào vườn hoa, Nghiêm Kính Nghiệp hóa thân thành đàn em xã hội đen như trong phim điện ảnh, liên tục quan sát bốn phía. Lang Lâm phía trước bỗng nhiên dừng lại, núp ở phía sau thân cây không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm về phía trước.

Nghiêm Kính Nghiệp nghiêm mặt, ám đạo tới rồi!

Bộ phim điện ảnh nào mà không có vai ác!

Mắt mở to, chuẩn bị đánh trả... Ủa?

Nhìn về hướng của Lang Lâm, cậu chỉ thấy có một chàng trai diện mạo xuất chúng, đang nằm ở giữa vườn hoa uống Coca.

"..." Nghiêm Kính Nghiệp học rộng hiểu sâu cũng có chút ngốc.

Chuyện gì vậy?

Trợ lý Nghiêm chưa kịp dò hỏi gì đã thấy thanh niên Coca vì nhận được một cuộc điện thoại mà vội vã rời đi. Sau đó, cậu thấy một thân âu phục giày da, cao lớn anh tuấn bước đi mạnh mẽ, hướng đến ——

Cái lon Coca.

Nhìn ông chủ nhặt cái lon lên, bỏ vào túi LV, lại thấy khóe môi ông chủ tựa hồ cong lên có chút vui vẻ, Nghiêm Kính Nghiệp có thể nhìn thấy trên đầu mình nảy lên mấy chữ: Được tăng lương.

"..."

Vì đã trải qua phong ba bão táp trong đời nên sau đó, trợ lý Nghiêm dù có thấy ông chủ nhà mình nhặt động vật về đi chăng nữa thì đã có thể bình thản tiếp nhận, hơn nữa còn yên tâm trở thành trợ lý phân loại rác đặc biệt.

Cậu còn có thể làm gì, ai bảo cậu biết nhiều bí mật của ông chủ như thế!

Lại nói, cậu phát hiện ông chủ nhặt mèo không phải vì ông chủ thích mèo, nhưng mấy con mèo trước đây đều có thể ở trong phòng ông chủ lăn lộn mấy ngày, mà con mèo cam này chưa đến một ngày đã thất sủng.

Nghiêm Kính Nghiệp nhớ tới cuộc gọi kia thì lòng tò mò ngày càng nổi lên.

Trong phòng, Lang Lâm nhìn chằm chằm cuộc gọi nửa ngày, bỗng nhiên đứng lên, đi vào phòng tắm. Anh nhìn chính mình trong gương một lúc lâu, chậm rãi nhíu mày.

Một lát sau, Lang Lâm cầm dụng cụ vệ sinh trên tay, rất nghiêm túc mà bắt đầu....... đánh răng rửa mặt.

-----

Mười lăm phút sau, Lang Lâm trở lại phòng. Trên người anh lúc này là một bộ âu phục mới tinh, cúc măng sét và cà vạt vào đúng vị trí. Sau đó, anh ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, điều chỉnh lại giọng nói rồi mở điện thoại, nhập vào một dãy số.

"Bíp..."

Cuộc gọi được kết nối.

-----

Thẩm Kiêu căn bản không hề muốn gọi điện cho Lang Lâm.

Buổi tối nằm ở phòng khách, cậu nhớ tới cuộc đàm thoại của mình và Khâu Tử Xương, chợt muốn xóa số của Lang Lâm, miễn cho chính mình sau này nghèo đến rớt mồng tơi lại không nhịn được mà gọi cho anh ta. Ai mà ngờ được chiếc điện thoại Xiaomi dùng được hai năm lại lên cơn vào đúng lúc này, màn hình đột nhiên bị đứng sau cái chạm của Thẩm Kiêu. Đợi đến khi nó bình thường trở lại thì cuộc gọi đã được kết nối mất rồi.

Đều là lỗi của Xiaomi.

Cũng may là tên Lang Lâm kia có lẽ đã đổi số hoặc xóa số của mình rồi nên cuộc gọi cũng không có phản hồi. Thẩm Kiêu vì thế mà tránh khỏi một phen bối rối.

Tuy nhiên, bối rối có thể đến muộn nhưng vĩnh viễn không bao giờ vắng mặt.

Nhìn màn hình hiện lên ba chữ 'Nhị Cẩu Tử' to đùng trước mắt, Thẩm Kiêu rơi vào trầm tư.

Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà anh ta vẫn chưa đổi số điện thoại?

Hơn nữa lại còn gọi lại?!

Chẳng lẽ vẫn còn lưu số của mình à?

Thẩm Kiêu nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ của chính mình. Không đúng. Lấy vị thế hiện tại của người nọ, chắc chắn sẽ đổi số điện thoại. Lỡ bị bạn học tuồn số ra thì sao? Vì thế không có khả năng anh ta còn giữ số cũ. Có lẽ là chủ nhân mới của số này thấy có người gọi tới nên gọi lại thì sao? Nghĩ đến đây, Thẩm Kiêu có chút ghét bỏ IQ của người này. Gặp số lạ còn dám gọi lại, một chút ý thức phòng bị lừa đảo cũng không có!

Mà ở đầu dây bên kia, Lang Lâm cũng không nghĩ tới việc Thẩm Kiêu sẽ tiếp nhận cuộc gọi. Trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, anh trầm mặc lúc lâu rồi lên tiếng: "...Ai?"

Thẩm Kiêu: "..."

Trời má thật sự là Lang Lâm!!!

Lúc này phản ứng đầu tiên của Thẩm Kiêu chính là xúc động muốn đổi điện thoại ngay lập tức. Sau đó, cậu điên cuồng suy nghĩ cách giải thích về cuộc gọi ban nãy.

Gọi nhầm người?

Không được. Thẩm Kiêu là người gọi trước, nếu nói rằng mình không lưu số của Lang Lâm thì anh ta cũng sẽ nghĩ là do mình mãi không quên được số của tình cũ. Lúc này không phải tự đào mồ chôn mình sao?

Chẳng lẽ phải nói thật với anh ta, rằng mình muốn xóa số nhưng lại bấm nhầm thành gọi điện thoại ư?

Sao nghe giả trân thế nhỉ.

Dù Thái Sơn có sập, đại sư Thẩm cũng không mảy may biến sắc.

Dù trên vai gánh món nợ tám triệu, đại sư Thẩm cũng không thấy có gì đáng lo.

Mà lúc này, chỉ vì một cuộc điện thoại, đại sư Thẩm rốt cuộc mới biết hít thở không thông là cảm giác gì.

Quá đáng hơn nữa, Lang Lâm ở đầu dây bên kia không thấy đối phương phản hồi, âm thanh trầm khàn ôn nhu phát ra, tựa như chiếc lông vũ quẹt ngang tai của Thẩm Kiêu.

"Hello, do you speak English?"

Thẩm Kiêu: "..."

Thấy đối phương im lặng, Lang Lâm lại tiếp tục: "...Sawadee krup?"

Thẩm Kiêu trợn mắt, tâm tình kích động, hét vào cái điện thoại: "I'm fine thank bye bye!"

Sau đó kết thúc cuộc gọi.

"Bíp bíp bíp..."

Lang Lâm một thân quần áo chỉnh tề, trầm mặc hai giây rồi gọi lại cho Thẩm Kiêu.

Cái điện thoại chết bầm lại tiếp tục giở trò. Thẩm Kiêu vất vả lắm mới thoát ra khỏi giao diện xóa, một cuộc gọi lại hiện lên màn hình, auto được tiếp nhận.

Thẩm Kiêu nổi khùng: "Nhầm số!!"

Hét xong, Thẩm Kiêu lại muốn cúp điện thoại thì điện thoại truyền đến giọng nói bình thản của Lang Lâm: "Thẩm Kiêu."

Âm thanh quen thuộc như xuyên qua quá khứ mà rót vào tai Thẩm Kiêu, làm cậu bình tĩnh không ít. Ngay sau đó lại nghe đầu dây bên kia nói:

"Em nói sai ngữ pháp rồi."

"Con mẹ nó anh đi chết đi!"

Thẩm Kiêu tức giận cúp điện thoại.

-----

Tác giả:

Thẩm Kiêu: Mẹ nó tức muốn chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top